Xuyên Tới Thập Niên 60: Thanh Niên Trí Thức Là Thánh Diễn Max Level

Chương 14
Bức thư là của cục trưởng Chu gửi tới.

Trên đó nói rằng sau khi thẩm vấn và điều tra hai tên gián điệp, tìm hiểu nguồn gốc rồi mò đến hang ổ của bọn chúng, bắt được tên gián điệp cầm đầu, thành công ngăn chặn thông tin quốc gia bị rò rỉ ra ngoài.

Tổ chức đánh giá rất cao hành động lần này và nhấn mạnh phải tuyên dương và khen thưởng cho người có cống hiến lớn lao.

Nguyễn Dao là người đầu tiên phát hiện ra gián điệp và cũng là người bắt gián điệp, đương nhiên cô là người cống hiến lớn nhất.

Sau khi thảo luận, tổ chức đã quyết định trao tặng danh hiệu "Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa" cho Nguyễn Dao và khen thưởng.

Khen thưởng hay không không quan trọng, quan trọng là cái danh hiệu này.

Sự công nhận này có trọng lượng hơn cô tưởng, ban đầu cô nghĩ rằng cùng lắm thì được thưởng cho một cái cốc sứ, không ngờ còn có cả danh hiệu.

Có cái danh hiệu này, tương đương với việc cấp cho sự nghiệp của cô một tấm giấy thông hành, sau này mọi thứ cô muốn làm sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Nguyễn Dao còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, trong lòng Triệu Hương Lan giống như bị mèo cào, tò mò tiến lại gần: "Nhìn con cười như mèo trộm được mỡ vậy, trong thư viết cái gì?"

Nguyễn Dao đóng thư lại: "Viết cái gì thì liên quan quái gì đến bác?"

Triệu Hương Lan bị nghẹn, hừ mũi: "Thư của con không liên quan đến ta, nhưng thư của ta thì lại có liên quan đến con đấy"

Nói xong bà ta giơ bức thư lên, đắc ý cười: "Đây là thư của cha mẹ con gửi đến, bảo con chuyển đến nhà chúng ta ở ngay lập tức"

Nguyễn Dao nhíu mày, cầm lấy lá thư trong tay bà ta nhanh chóng lướt mắt qua, suýt chút nữa bật cười vì chán ghét.

Trong thư nói rằng Nguyễn gia ở thủ đô được nhà Nguyễn Bảo Điền giúp đỡ nhiều năm về trước, vì vậy họ nợ một khoản ân tình rất lớn. Món nợ này bây giờ cha nợ con trả, họ bảo Nguyễn Dao đến Nguyễn gia làm trâu làm ngựa trả ơn, còn có tất cả tiền công sau này đều được đưa cho nhà Nguyễn Bảo Điền.

Để lấy lại tiền trong tay cô, hai vợ chồng Vương Phân cũng hao tổn thật nhiều tâm huyết.

Triệu Hương Lan hai tay chống nạnh: "Trời đất bao la, cha mẹ là lớn nhất. Bây giờ cha mẹ con cũng đã nói để con trả ơn nên con nhất định phải trả, trừ phi con muốn làm đồ ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói!"

Nguyễn Dao trả lại thư cho bà ta, nhún vai nói: "Bác đã nói như vậy rồi thì tôi cũng chỉ đành chuyển đến nhà bác ở và báo ơn thôi"

Triệu Hương Lan: "???"

Dễ dàng đồng ý như vậy sao?

Bà ta đã chuẩn bị một bụng, nghĩ nếu cô không đồng ý thì bà ta sẽ cho toàn bộ đội sản xuất biết rằng cô là một đứa ăn cháo đá bát.

Triệu Hương Lan ngẩn ra, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, hét lên với đại đội trưởng Hồ: "Đội trưởng Hồ, ông nghe thấy không? Thanh niên tri thức Nguyễn tự nói muốn chuyển đến nhà chúng tôi ở đó"

Giọng nói của Triệu Hương Lan giống như chiếc kèn hình người vậy, ồn ào một cái là các xã viên đang làm việc trên đồng đều nghe thấy được.

Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Nguyễn Dao.

Không thể nào, chẳng lẽ thanh niên tri thức Nguyễn thật sự là cháu gái ruột của Nguyễn Bảo Điền sao?

Ôn Bảo Châu cầm một nắm cỏ trong tay chạy tới: "Nguyễn Dao, cô thật sự muốn chuyển đi à, vậy chúng tôi phải làm sao?"

Nguyễn Dao là người gan dạ nhất trong điểm thanh niên tri thức, dù Đinh Văn Lâm là nam thanh niên tri thức nhưng lá gan còn không bằng cô ấy.

Hơn nữa, cô ấy thích ở cạnh Nguyễn Dao, cô không chỉ xinh đẹp mà còn làm việc rất quyết đoán, giống như có cô bên cạnh thì trời có sập cũng không cần phải sợ.

Thẩm Văn Thiến cũng chạy tới, hừ nói: "Cô không được chuyển đi, cô là thanh niên tri thức thì nhất định phải ở lại điểm thanh niên tri thức cùng mọi người"

Triệu Hương Lan thấy hai người bọn họ tới đây cướp người cùng mình, mắt trừng lên nói: "Ôi chao! Thật tiếc cho các cô còn là người có học, năm đó nếu không phải lão Nguyễn nhà chúng tôi cho tiền lương thực thì nhà cô ta đã sớm không chịu nổi rồi. Thiếu nợ thì trả tiền là lẽ bất di bất dịch, các cô không giúp đỡ khuyên bảo thì thôi đi, lại còn ngăn cản không cho cô ta báo ơn, hóa ra các cô đều là thứ ăn cháo đá bát chuyển kiếp à?"

Mặt của Ôn Bảo Châu và Thẩm Văn Thiến đều đỏ bừng.

Một người là do da mặt mỏng, người còn lại là do tức giận.

Đương nhiên Nguyễn Dao sẽ không nhìn đồng bọn của mình bị bắt nạt, cô nói với Triệu Hương Lan: "Bác gái à, năm nay bác bao nhiêu tuổi?"

Triệu Hương Lan không hiểu tại sao cô lại đột nhiên hỏi tuổi tác của mình: "Ta bốn mươi lăm, con hỏi cái này làm gì?"

Nguyễn Dao tỏ vẻ giật mình: "Mới bốn mươi lăm tuổi thôi sao? Tôi còn tưởng năm nay bác sáu mươi tuổi rồi đấy. Tôi đoán như vậy vì bề ngoài của bác trông già trước tuổi, ngoài ra còn vì đầu óc của bác nhanh quên giống những cụ già lớn tuổi vậy. Lần trước vì bác nói bậy bạ nên mọi người muốn đến Cục Công an tố cáo bác, sao bây giờ bác lại dám sỉ nhục thanh niên tri thức nữa vậy?"

Triệu Hương Lan suýt chút thì tắc thở:"…"

Cô mới già trước tuổi, cả nhà cô đều già trước tuổi.

Thẩm Văn Thiến nghe được lời của Nguyễn Dao, lập tức hiểu ý: "Bác Triệu, bác phải xin lỗi chúng tôi, nếu không tôi sẽ đi tố cáo bác bôi nhọ danh dự của chúng tôi"

Ôn Bảo Châu mím môi nhỏ giọng nói: "Tôi cũng đi"

"…"

Triệu Hương Lan tức giận đến mức suýt chút nữa thì cắn nát răng.

Những thanh niên tri thức này đúng là có bệnh, động một chút là tố cáo.

Đội trưởng Hồ nghe thấy Thẩm Văn Thiến và Ôn Bảo Châu nói muốn tố cáo thì không thể giả chết nữa.

Đi tới quát: "Vợ Bảo Điền, bà lại gây rắc rối nữa, tháng này bà đừng hòng lấy được tiền công "

Triệu Hương Lan luống cuống tay chân: "Đội trưởng, rõ ràng là bọn họ gây sự trước. Chính Nguyễn Dao cũng đã đồng ý chuyển đến nhà tôi trả ơn, bọn họ lại ngăn cản không cho nó trả ơn, đây không phải là ăn cháo đá bát thì là cái gì?"

Đội trưởng Hồ nhìn về phía Nguyễn Dao: "Thanh niên tri thức Nguyễn, tự cô nói xem?"

Nguyễn Dao: "Đội trưởng Hồ, thiếu nợ thì trả tiền là lẽ bất di bất dịch, nếu cha mẹ tôi đã nói thế rồi thì tôi đương nhiên nguyện ý thay nhà tôi trả lại phần ân tình này. Nhưng hai vị thanh niên tri thức khác cũng đã nhắc nhở tôi, trước tiên tôi là một thanh niên tri thức, tôi đi lên núi xuống nông thôn là tới để tiếp nhận giáo dục lại nông dân nghèo. Là một thành viên của thanh niên tri thức, đương nhiên tôi không thể rời khỏi đại đội ngũ thanh niên tri thức này"

"Thêm nữa điểm thanh niên tri thức nằm cạnh rừng cây nhỏ, cánh cửa lại bị hỏng, mấy nữ thanh niên tri thức khác lại nhát gan, tôi lo nếu tôi chuyển đi thì bọn họ sẽ sợ tới mức buổi tối cũng không dám ngủ mất. Nên tôi định ở điểm thanh niên tri thức ba ngày, ở Nguyễn gia trả ơn bốn ngày"

Lần đầu tiên đội sản xuất có thanh niên tri thức tới, đội trưởng Hồ đương nhiên không muốn thanh niên tri thức xảy ra chuyện, suy nghĩ rồi gật đầu: "Được, vậy thì cứ dựa theo lời cô nói, hai bên ở qua lại"

Triệu Hương Lan sao có thể hài lòng: "Như vậy sao được? Đã nói là chuyển đến nhà ta ở rồi, thái độ này của con rõ ràng là không muốn trả ơn!"

Vẻ mặt Nguyễn Dao nghiêm túc nói: "Tuy nói trời đất bao la cha mẹ là lớn nhất, nhưng đứng trước quốc gia thì không có cá nhân. Nếu bác gái không vui, vậy thì đến công xã xin thư ký chứng nhận, loại bỏ thân phận thanh niên tri thức của tôi là sau này tôi có thể báo ân ở Nguyễn gia với tư cách cá nhân rồi"

"…"

Triệu Hương Lan tức giận đến mặt mũi méo mó, làm sao thư ký có thể cấp cho bà chứng nhận như thế?

Đội trưởng Hồ chốt lại: "Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, tất cả trở về làm việc cho tôi"

Triệu Hương Lan trừng mắt nhìn Nguyễn Dao một cái, uốn éo cái mông quay lại ruộng.

Đợi Ôn Bảo Châu và Thẩm Văn Thiến cũng đi rồi, lúc này Nguyễn Dao mới hạ giọng nói: "Đội trưởng Hồ, tôi có chuyện muốn đưa tin"

Sau đó, cô liền tóm gọn lại chuyện trước đây mình bắt được gián điệp, bây giờ tổ chức cấp cho cô bằng khen nói với đội trưởng Hồ.

Đội trưởng Hồ nghe xong, kích động đến mức giọng nói cũng lạc cả đi: "Thanh niên tri thức Nguyễn thật sự được đánh giá là 'phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa' sao?"

Nguyễn Dao đưa thư qua: "Đương nhiên là thật rồi ạ"

Đội trưởng Hồ lau tay lên người vài cái, cẩn thận nhận lấy thư, khi nhìn thấy Nguyễn Dao được mời đi Trấn Thượng tiếp nhận khen thưởng, hai tay ông không nhịn được mà run rẩy.

"Đi Trấn Thượng một chuyến rất bất tiện, để tôi chạy xe ngựa đưa thanh niên tri thức Nguyễn qua đó"

Vậy thì quá tốt rồi.

Trong đội sản xuất có một phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa, đây là vinh dự của toàn bộ đội sản xuất bọn họ, sau này bình chọn đại đội trưởng tiên tiến, ông cũng có thể vì vậy mà được thêm điểm.

Nguyễn Dao tỏ vẻ cảm kích: "Vậy thật sự rất cảm ơn đội trưởng Hồ, vừa nãy tôi còn lo lắng phải làm thế nào để đến được Trấn Thượng. Phương tiện giao thông ở đây không giống như ở thủ đô, tôi có thể đi xe đạp nhưng tôi không cách nào cưỡi ngựa được"

Đội trưởng Hồ nghe thấy cô có thể đi xe đạp, đáy mắt hiện lên sự ngưỡng mộ: "Cưỡi ngựa không khó, đội sản xuất của chúng ta có ba con ngựa. Chờ qua ngày mùa bận rộn, nếu thanh niên tri thức Nguyễn muốn học thì có thể để cho con gái nhà tôi dạy cô"

Hai mắt Nguyễn Dao ửng đỏ: "Lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng Hồ, tôi đã cảm thấy bác là một người vô cùng chân thành thiện lương, lúc ấy tôi nghĩ nếu có thể đến đội sản xuất của bác làm thanh niên tri thức chắc chắn sẽ giống như được trở về nhà. Không ngờ đội trưởng Hồ đối đãi với thanh niên tri thức chúng tôi giống như đối đãi với con gái ruột vậy, đến đội sản xuất Thiết Nhân làm thanh niên tri thức là quyết định đúng đắn nhất trong đời tôi"

Đội trưởng Hồ được khen đến mức lâng lâng, nếu ông ấy có một bộ râu thì lúc này chắc chắn râu đã vểnh lên rồi.

Nguyễn Dao tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói: "Đúng rồi, đội trưởng Hồ, thật ra thì tôi vẫn còn một việc muốn nói"

Đại trưởng Hồ không chút suy nghĩ nói: "Chuyện gì, cô nói đi"

Nguyễn Dao: "Là chuyện về điểm thanh niên tri thức, theo tôi được biết, thanh niên tri thức của các đội sản xuất khác đều ở trong nhà xã viên, đội sản xuất Tây Câu chúng ta là đội sản xuất đầu tiên thành lập điểm thanh niên tri thức. Tôi thấy đội trưởng Hồ có thể viết chuyện này thành báo cáo rồi báo cho thư ký Trần"

Đội trưởng Hồ ngẩn ra, ngay lập tức tâm tư trở nên sinh động.

Đúng vậy, thành lập điểm thanh niên tri thức, vừa tiện quản lý thanh niên tri thức, vừa không phiền toái xã viên, báo cáo như vậy nộp lên chắc chắn lý lịch của ông lại có thể được thêm một điểm.

"Nhưng ý tưởng điểm thanh niên tri thức này là cô đưa ra, nếu tôi nộp lên thì chẳng phải là chiếm công lao của thanh niên tri thức Nguyễn sao?"

Nghe vậy, Nguyễn Dao lập tức có cái nhìn mới về đội trưởng Hồ.

Trước đây cô cảm thấy đội trưởng Hồ không quản được bà lão trong nhà, gặp chuyện có thể giả chết thì lập tức giả chết, không phải là một người có trách nhiệm.

Bây giờ xem ra, dù đội trưởng Hồ không đủ quyết đoán, đầu óc cũng không tính là thông minh, nhưng nhân phẩm không tệ.

Vì vậy, cô cười nói: "Gì mà công lao của tôi chứ, tôi là thanh niên tri thức của đội sản xuất Thiết Nhân, đây là nhà của tôi, ý tưởng của tôi chính là ý tưởng của đội sản xuất, có thể cống hiến cho đội sản xuất đó là vinh dự của tôi"

Đội trưởng Hồ cười để lộ nếp nhăn ở khóe mắt: "Thanh niên tri thức các cô không giống thế, các cô được giáo dục, có ý thức cao. Vậy được, trở về tôi sẽ viết chuyện này thành báo cáo"

"Về chuyện cô được khen thưởng, cũng phải báo cáo với thư ký Trần, như vậy đi, ngày mai tôi và cô cùng đi đến công xã"

Nguyễn Dao nhếch môi: "Được"

Nếu đội trưởng Hồ không chủ động nhắc tới thì cô cũng sẽ tìm cách để đi theo.

Chỉ khi gặp thư ký Trần, cô mới có thể tiến thêm một bước để thực hiện kế hoạch của mình.

Buổi tối, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu.

Ôn Bảo Châu gặm bánh cao lương, vẫn không ngừng hỏi: "Nguyễn Dao, cô thật sự muốn chuyển đến Nguyễn gia kia sao? Tôi nghe nói gia đình kia cũng không dễ ở chung"

Đâu chỉ là không dễ ở chung, Triệu Hương Lan bá đạo cường thế, bốn đứa con trai thì có hai đứa lông bông, ham ăn lười làm. Cô ấy lo Nguyễn Dao qua đó ở sẽ phải chịu thiệt.

Nguyễn Dao chậm rãi nhấm nháp trứng vịt muối, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thương tâm bất đắc dĩ: "Cha mẹ tôi cũng đã viết thư tới đây rồi, tôi không muốn đi thì có ích gì?"

Nghe vậy, Ôn Bảo Châu càng nhìn cô với ánh mắt đồng cảm.

Lúc trước ở ga xe lửa thủ đô cô ấy phát hiện, những thanh niên tri thức khác đều có cha mẹ thân thích tới đưa đón, chỉ có Nguyễn Dao là đến ga xe lửa một mình.

Lúc ấy cô cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ xem ra, cha mẹ Nguyễn Dao giống như trứng ướp hỏng, bên ngoài thì tỏ vẻ quân tử nhưng lại âm thầm làm chuyện xấu.

Thẩm Văn Thiến hiểu khá rõ gia đình của Nguyễn Dao, lúc này nghe cô nói vậy thì hận rèn sắt không thành thép nói: "Lúc trước không phải là miệng lưỡi của cô rất sắc bén, rất biết móc mỉa người khác sao, sao vừa gặp chuyện của cha mẹ cô lại biến thành bộ dạng kinh hãi này rồi? Cô thật không có tiền đồ!"

Hồi đi học, cô ta không ưa bộ dạng mềm yếu của Nguyễn Dao đối với cha mẹ cô.

Bọn họ là phụ nữ của thời đại mới, sao có thể giống như quả hồng mềm bị người khác nhào nặn được, gặp phải bất công thì nên hăng hái phản kháng.

Nhưng khi đó dù cô ta có nói như thế nào thì Nguyễn Dao cũng không dám phản kháng cha mẹ mình. Khoảng thời gian này Nguyễn Dao như biến thành một người khác vậy, cô ta còn tưởng rằng cô không giống trước, không ngờ vẫn vô dụng như thế.

Nguyễn Dao liếc xéo cô ta: "Thư cô viết cho anh cô là tố cáo với anh ấy tôi không cho cô ăn sủi cảo đúng không?"

Thẩm Văn Thiến: "…"

Nguyễn Dao nhún vai: "Giống như đứa nhỏ ba tuổi không ăn được đồ thì đi mách lẻo, so sánh như vậy thì cô đúng là tương đối có tiền đồ thật"

"Phụt "

Nghe Nguyễn Dao nói, Ôn Bảo Châu và Lâm Ngọc ở góc đều không nhịn được mà cười ra tiếng.

Ngay sau đó, tiếng cười của Đinh Văn Lâm cũng vang lên bên cạnh.

Thẩm Văn Thiến: "…"

Cảm thấy bị khinh bỉ.

Tức quá.

Gió đêm thổi tới, cây ngoài sân xào xạc, ánh trăng lớn chiếu vào, trong căn phòng đơn sơ không có chỗ nào có thể ẩn nấp.

Nguyễn Dao nhìn thoáng qua hoàn cảnh rách nát xung quanh, nuốt miếng trứng vịt muối cuối cùng xuống.

Đây là quả trứng vịt muối cuối cùng rồi.

Từ thủ đô lên đường cho đến bây giờ, cô mới được ăn một bữa cơm phần và một bữa sủi cảo.

Những lúc khác thì cũng giống như những người khác, gặm bánh cao lương, hoặc là nấu cháo rau dại, mỗi bữa chỉ được ăn no năm sáu phần.

Có lúc nửa đêm canh ba bị đói đến tỉnh giấc, cảm giác ấy thực sự không dễ chịu.

Cũng may từ nhỏ cô đã chịu không ít khổ sở, hơn nữa cũng là cô chủ động lựa chọn đến biên giới làm thanh niên tri thức nên không có gì để oán giận.

Chẳng qua cô vẫn phải tìm cách để sống tốt hơn ở thời đại này.

Quan trọng hơn là dẫn dắt mọi người sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nghĩ đến đây, cả người Nguyễn Dao tràn đầy năng lượng.

Lúc này Nguyễn gia đang tổ chức hội nghị gia đình lần thứ hai.

Không giống như lần trước, lần này ba người con dâu được phép đến cuộc họp.

Triệu Hương Lan ngồi ở vị trí phía trên, mắt nhỏ như hạt đậu đảo qua ba người con dâu: "Chuyện nhà chúng ta muốn thu nhận một thanh niên tri thức, các con đều biết cả rồi chứ?"

Ba người Lâm Thu Cúc, Dương Trân Trân, Hồng Thắng Nam đồng loạt gật đầu.

"Biết thì tốt, đừng nhìn thấy cô ta còn trẻ, nghe cha mẹ cô ta nói cô ta có rất nhiều tâm tư, đến lúc đó các con cũng đừng để bị cô ta lừa bán đi đấy"

Triệu Hương Lan dặn dò mấy người con dâu: "Chờ cô ta tới, sau này việc nhà sẽ do cô ta làm, mấy người các con phụ trách giám sát cô ta. Nếu cô ta không làm việc, các con lập tức báo cáo với mẹ, biết chưa?"

Ba người liếc nhìn nhau, lại gật đầu: "Biết rồi ạ"

Triệu Hương Lan tổng kết lại với mọi người: "Chúng ta phải đối mặt với một kẻ thù xảo quyệt, tất cả mọi người đều phải lên tinh thần để canh chừng cô ta cho mẹ, cô ta làm gì nói gì cũng phải nói với mẹ, ngay cả đánh rắm cũng phải nói với mẹ!"

Nguyễn Hưng Quốc gật đầu: "Mẹ yên tâm, Nguyễn Dao đánh rắm thì con sẽ là người đầu tiên nói với mẹ"

Những người khác: "…"

Nguyễn Hưng Khang vốn có dáng vẻ không yên lòng, lúc này nghe được lời này của đại ca cậu ta, suýt chút nữa bị sặc nước bọt: "Đúng rồi, mẹ định sắp xếp cho thanh niên tri thức Nguyễn ở đâu?"

Triệu Hương Lan thản nhiên nói: "Để cho nó ở phòng củi là được rồi" Một con nhỏ gian xảo còn muốn ở chỗ tốt?

Nguyễn gia có tổng cộng bảy phòng, hai vợ chồng Triệu Hương Lan một phòng, bốn đứa con trai mỗi người một phòng, còn lại hai gian một là nhà chính dùng để ăn cơm và tiếp đãi người khác, một là dùng để đặt lương thực củi và các đồ linh tinh khác.

Nguyễn Hưng Khang từ chối cho ý kiến.

Vậy mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi.

Ngày hôm sau, Nguyễn Dao thay thường phục quân đội, tóc được chải bện thành hai bím tóc.

Cô nhìn mái tóc vàng xơ xác trong gương, nghĩ thầm lúc quay về nhất định phải tranh thủ thời gian cắt tóc.

Tóc khô và không có chất dưỡng chất là một chuyện, quan trọng nhất là ở đây thiếu nước, đun sôi nước cũng không tiện nên để tóc ngắn sẽ tiện hơn.

Ôn Bảo Châu rửa mặt đi vào, nhìn cô mặc thường phục quân đội, không khỏi tò mò nói: "Nguyễn Dao, hôm nay cô không cần đi làm sao?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Tôi và đội trưởng Hồ đến công xã bên kia làm chút chuyện"

Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng đội trưởng Hồ gọi người.

Nguyễn Dao vội vàng đeo túi quân dụng đi ra ngoài, trong tay còn cầm bánh cao lương chưa kịp ăn xong.

Đi tới cửa, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy bóng dáng cao lớn của con ngựa đen Trân Châu Đen chặn ở cửa.

Đội ngũ sản xuất có tất cả ba chiếc xe ngựa, hai con ngựa già màu nâu, chỉ có con Trân Châu Đen này thuộc lứa trẻ.

Đội trưởng Hồ rất yêu quý Trân Châu Đen, bình thường không dễ dàng tùy tiện để cho nó làm việc, hôm nay vội vã đánh Trân Châu Đen đi, có thể thấy ông ấy coi trọng như thế nào.

Trân Châu Đen ăn bánh cao lương xong, sau đó cọ đầu hai cái vào tay cô.

Lần trước đi bộ mất khoảng một giờ, lần này đi xe ngựa chỉ mất hai mươi phút đã đến công xã.

Hôm nay không phải là ngày họp, ông già bảo vệ công xã nhìn thấy đội trưởng Hồ, còn ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Hồ, sao bác lại rảnh rỗi tới đây vậy?"

Mặt đội trưởng Hồ mặt đo đỏ: "Tôi tới đây tìm thư ký Trần, thư ký đã đến đây chưa?"

Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên một âm thanh chất phác: "Đội trưởng Hồ, bác tìm tôi à?"

Đội trưởng Hồ quay đầu lại, nhìn thấy thư ký Trần xách cặp đi làm đứng ở cửa, hiển nhiên là vừa mới đến làm việc.

"Thư ký Trần, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với bác”

Đội trưởng Hồ nói xong chỉ về phía Nguyễn Dao, "Bác còn nhớ thanh niên tri thức Nguyễn này không?"

Thư ký Trần đương nhiên nhớ rõ Nguyễn Dao, lần trước nếu không phải vì Nguyễn Dao thì sẽ không có nhiều thanh niên tri thức đến công xã bọn họ như vậy.

Vì vậy lúc này giọng điệu của ông hiền hòa: "Sao thanh niên tri thức Nguyễn cũng tới đây vậy?"

Nguyễn Dao nghiêm túc nói: "Tôi được tổ chức đánh giá là 'phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa', đội trưởng Hồ nói chuyện như vậy thì phải nói với các bác một tiếng"

Cái gì?!

Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa!!

Thư ký Trần khiếp sợ đến nỗi suýt rơi cái cặp trong tay xuống đất: "Thanh niên tri thức Nguyễn nói thật sao?"

Nguyễn Dao còn chưa kịp trả lời, đội trưởng Hồ liền gật đầu như giã tỏi: "Là thật, thanh niên tri thức Nguyễn đã có cống hiến rất lớn cho đất nước!"

Thư ký Trần thay đổi dáng vẻ nhàn hạ vừa rồi, vội vàng nói: "Đi đi đi, chúng ta vào văn phòng nói chuyện"

Còn chưa đi đến văn phòng, đội trưởng Hồ đã nói đầu đuôi ngọn ngành những gì đã xảy ra với thư ký Trần.

Thư ký Trần nghe xong, khuôn mặt cũng giống như đội trưởng Hồ, biến thành quan công số hai.

"Thanh niên tri thức Nguyễn tuổi trẻ tài cao, vừa dũng cảm vừa thông minh, rất tốt, thật sự rất tốt"

Trước đây thư ký Trần đã cảm thấy Nguyễn Dao là một ngôi sao may mắn, chỉ là không nghĩ tới cô lợi hại như vậy. Mới đến chưa bao lâu đã được đánh giá là phần tử tiên tiến.

Nếu để cho các thư ký xã khác biết rằng công xã Thiết Nhân có một phần tử tiên tiến, không biết bọn họ sẽ ghen tị với ông nhiều như thế nào.

Nguyễn Dao khiêm tốn nói: "Đây đều là nhờ thư ký Trần và đội trưởng Hồ biết cách lãnh đạo"

Chuyện bắt được gián điệp thật ra không hề có một chút quan hệ với thư ký Trần và đội trưởng Hồ, nhưng lời bùi tai ai mà không thích nghe chứ?

Hai người thư ký Trần và đội trưởng Hồ nghe vậy, trong lòng còn thoải mái hơn so với được uống nước đường đậu xanh ướp lạnh vào những ngày nóng nhất mùa hè.

Ngay lúc này, có một hồi tiếng động phát ra ở bên ngoài.

Mấy người quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi bước xuống từ một chiếc xe đạp hai tám.

Thư ký Trần nhanh chóng nhận ra người kia: "Bí thư Tiểu Trương, sao cậu lại tới đây?"

Bí thư Tiểu Trương cầm giấy tờ đi vào, liếc mắt đụng phải Nguyễn Dao thì ngẩn ra, mặt lập tức đỏ như tôm luộc.

Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Thư ký Trần, tôi tới đây thông báo cho bác, chính quyền huyện bảo thanh niên tri thức Nguyễn - Nguyễn Dao ở xã các bác ngày mai đến chính quyền huyện lĩnh thưởng. Thanh niên tri thức Nguyễn được đánh giá là 'phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa', bác có biết không?"

"Chuyện này tôi vừa mới biết" Thư ký Trần nói xong chỉ về phía Nguyễn Dao, "Vị này chính là thanh niên tri thức Nguyễn"

Bí thư Tiểu Trương đối diện với Nguyễn Dao, lần này tai cũng đỏ lên: "Nguyễn, thanh niên tri thức Nguyễn, xin chào. Vốn lần khen thưởng này là ở chính quyền thị trấn, nhưng sáng nay chúng tôi nhận được thông báo từ phía chính quyền huyện, bảo cô sáng mai đến chính quyền huyện lĩnh thưởng"

Nguyễn Dao gật đầu, bên phải lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ: "Được, cảm ơn bí thư Trương đã tới thông báo cho tôi"

Bí thư Tiểu Trương lỗ tai đỏ ửng xua tay: "Thanh niên tri thức Nguyễn không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm mà"

Công xã không có điện thoại, một khi chính quyền có thông báo gì, tất cả đều là cán bộ bí thư bọn họ đi chạy việc.

Thư ký Trần cân nhắc: "Sáng sớm ngày mai phải đi chính quyền huyện, vậy tốt nhất thanh niên tri thức Nguyễn nên xuất phát lên huyện từ hôm nay, sau đó ở lại huyện một đêm, nếu không chắc chắn sẽ không kịp thời gian"

Từ công xã đến Trấn Thượng mất gần hai tiếng, đến huyện còn phải ngồi xe hơi thêm một tiếng nữa, vấn đề là thời gian khởi hành không chính xác, có khi phải chờ rất lâu mới có một chuyến xe tới.

Nguyễn Dao vô cùng lãnh đạm: "Được, vậy bây giờ tôi trở về đội sản xuất thu dọn chút"

Thư ký Trần cũng gật đầu theo, dặn dò đội trưởng Hồ nói: "Đội trưởng Hồ, bác mau chạy xe ngựa chở thanh niên tri thức Nguyễn về đội sản xuất, lát nữa lại đưa người tới đây"

"Được"

Đội trưởng Hồ vô cùng thất vọng.

Sao lại đổi thành đi lên huyện trao thưởng, vậy thì ông không thể đi cùng được rồi.

Thấy Nguyễn Dao và đội trưởng Hồ tạm biệt, bí thư Tiểu Trương cũng vội vàng tạm biệt cùng nhau đi ra khỏi văn phòng.

Chờ Nguyễn Dao ngồi lên xe ngựa đi xa, bí thư Tiểu Trương mới thu hồi ánh mắt lại, cưỡi xe đạp trở về trấn.

Một đường xóc nảy trở về đội ngũ sản xuất.

Các xã viên thấy Nguyễn Dao trở về không tới ruộng làm việc mà đến điểm thanh niên tri thức cầm một túi hành lý đi ra thì không khỏi bàn tán sôi nổi.

"Thanh niên tri thức Nguyễn muốn đi đâu vậy nhỉ? Không phải là muốn trở về thủ đô đấy chứ?"

"Không thể nào, cô ấy mới đến được bao lâu?"

"Nói không chừng là vì ngày hôm qua bị vợ Bảo Điền dọa sợ, dứt khoát không làm thanh niên tri thức nữa mà chạy trốn đấy"

Triệu Hương Lan vừa nghe thấy lời này, lập tức lao ra ngăn xe ngựa: "Nguyễn Dao, cô xuống đây cho tôi"

Đội trưởng Hồ đang khó chịu trong lòng, nhìn thấy Triệu Hương Lan chẳng ngó ngàng gì lại xông tới, mặt lập tức đen như than: "Vợ Bảo Điền, bà không muốn sống nữa à, còn không mau tránh ra cho tôi?"

Triệu Hương Lan: "Đại đội trưởng, có phải Nguyễn Dao muốn trở về thủ đô không?"

Đội trưởng Hồ cầm roi vung về phía bà ta: "Nói bậy bạ cái gì thế, thanh niên tri thức Nguyễn đây có việc phải đi lên huyện, mau tránh ra, làm chậm trễ chuyện này thì lúc quay về tôi sẽ khấu trừ tiền công của bà!"

Triệu Hương Lan: "…"

Hai người này ngày nào cũng đe dọa bà ta.

Tức quá mà.

Đến công xã, Nguyễn Dao nhìn thấy bên cạnh thư ký Trần có thêm một người phụ nữ trung niên, trong tay đối phương cũng mang theo một túi hành lý.

Thư ký Trần giới thiệu với cô: "Đây là chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ của công xã - chủ nhiệm Hồ, bà ấy cũng sẽ lên huyện cùng chúng ta"

Thanh niên tri thức Nguyễn là một nữ thanh niên, ông là đàn ông, một mình đi cùng cô lên huyện thì không tiện, sợ có người nói ra nói vào nên ông liền gọi chủ nhiệm Hồ.

Hóa ra đây là chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ.

Nguyễn Dao cười chào hỏi: "Xin chào Chủ nhiệm Hồ, tôi là Nguyễn Dao, hiện đang làm thanh niên tri thức ở đội sản xuất Tây Câu"

Chủ nhiệm Hồ đã nghe nói chuyện của Nguyễn Dao, cười quan sát cô: "Thanh niên tri thức Nguyễn tuổi trẻ tài cao, sau này còn phải tiếp tục cố gắng phấn đấu"

"Vâng, tôi chắc chắn sẽ tuân theo lời dạy bảo của thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ, cống hiến cho công xã và cho đội ngũ sản xuất"

Nghe vậy, thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ đều hài lòng gật đầu.

Là một đồng chí tiến bộ tốt.

Việc này không nên chậm trễ, mấy người lại ngồi lên xe ngựa, để đội trưởng Hồ đánh xe ngựa đến trấn trên.

Đội trưởng Hồ: Tôi là một công cụ.

Trên đường đi xóc nảy đến thị trấn, vận khí của bọn họ khá tốt, chỉ cần chờ nửa tiếng đã có một chiếc xe đến.

Sau khi lên xe, ba người lần lượt lấy ra thư giới thiệu, tiền xe do thư ký Trần trả, mỗi người một xu, ba người tổng cộng tốn ba xu.

Không có nhiều người trên xe, cả ba người đều tìm thấy chỗ ngồi.

Đợi mọi người lên xe hết, tài xế nhấn ga, chiếc xe "đột ngột" lao ra ngoài, Nguyễn Dao không ngồi vững, suýt nữa đụng đầu vào ghế phía trước.

Tài xế không cảm thấy mình đã làm sai lại còn có dáng vẻ rất tự hào, lái chiếc xe bị hỏng này như một chiếc xe thể thao, chạy như điên đến huyện.

Khi xuống xe, mọi người trên xe đều đầy bụi bặm, tóc mái của thư ký Trần bị thổi dựng đứng.

Nguyễn Dao vịn cột bên đường, hít sâu vài hơi, lúc này mới đè xuống được cảm giác buồn nôn kia.

Ngồi xe nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy say xe.

Chủ nhiệm Hồ nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, quan tâm hỏi: "Thanh niên tri thức Nguyễn không sao chứ?"

Nguyễn Dao vội vàng lắc đầu: "Tôi không sao, chỉ hơi say xe thôi, nhưng bây giờ thì ổn rồi"

Thư ký Trần: "Không sao thì tốt, chúng ta đi ăn một bữa đã rồi đi đến nhà khách"

Mấy người đi bộ hơn mười phút mới tìm thấy nhà hàng Quốc Doanh.

Mặc dù là công quỹ đi công tác, nhưng thư ký Trần cũng không xa xỉ.

Ba người gọi ba bát súp dê cay và ba cái bánh nướng, tổng cộng bảy xu, một phiếu gạo và một phiếu thịt.

Súp dê vừa tê vừa cay, hành lá cắt nhỏ rắc lên trên, uống một ngụm, miệng được rót đầy mùi thịt dê đậm đà, vị cay át mùi tanh xuống, thơm đến nỗi khiến người ta suýt nữa ăn cả lưỡi.

Trước khi xuyên không, Nguyễn Dao từng làm bà chủ, sơn hào hải vị nào cũng đã từng nếm qua, nhưng lúc này ăn súp dê cay cô lại hạnh phúc đến nỗi muốn rơi lệ.

Điều duy nhất không tốt là, bây giờ vẫn là mùa hè, sau khi ăn súp dê thì cả ba người đều nóng đổ mồ hôi đầy người.

Trên mặt thư ký Trần bóng dầu đến mức có thể xào rau.

Ra khỏi nhà hàng, họ hỏi người qua đường, sau đó tìm thấy nhà khách duy nhất trong huyện.

Nhà khách của thời đại này rất đơn sơ, không có nhà vệ sinh và phòng tắm, chỉ có hai cái giường, sau giường có một cái bàn thấp, ngoài ra không còn gì khác.

Đặt đồ trong phòng, chủ nhiệm Hồ nói rằng mình đau đầu, muốn đi ngủ một giấc.

Nguyễn Dao không buồn ngủ, cô rửa mặt rồi đi ra khỏi nhà khách.

Khu An Nhĩ Tát nằm gần Liên Xô, một số tòa nhà trong huyện vẫn giữ được phong cách thời Xô viết.

Bởi vì cuộc chiến dầu mỏ nên Tháp Lạp Đồ mới náo nhiệt hơn so với cuộc sống trong huyện thì hơn một chút. Ngoài các công xưởng nhà nước thì ở huyện còn có không ít cửa hàng liên doanh công tư, chẳng hạn như cửa hàng quan tài, hiệu sách.

Đi dạo một vòng, cuối cùng Nguyễn Dao đi vào một tiệm cắt tóc.

"Ông chủ, cắt cho tôi kiểu tóc của đồng chí Lưu Hồ Lan."

Trở lại nhà khách, Chủ nhiệm Hồ nhìn thấy kiểu tóc mới của Nguyễn Dao, không khỏi ngạc nhiên nói: "Sao thanh niên tri thức Nguyễn lại đột nhiên cắt tóc vậy?"

Nguyễn Dao nghiêm túc nói: "Thời gian qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, cuộc đời con người chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, tôi cảm thấy nên dành thời gian có hạn cho những việc có ý nghĩa hơn, ví dụ như học tập và báo đáp tổ quốc, chứ không phải dùng để chăm sóc tóc, nên tôi mới cắt tóc ngắn"

Vẻ mặt chủ nhiệm Hồ tán thưởng: "Kiểu tóc này rất hợp với thanh niên tri thức Nguyễn, nhìn rất có sức sống"

Lúc gặp thư ký Trần trong bữa cơm tối, chủ nhiệm Hồ đã nói với ông về chuyện này.

"Thanh niên tri thức Nguyễn có tính giác ngộ rất cao, là một đồng chí tốt"

Thư ký Trần cũng gật đầu theo: "Đúng là một đồng chí rất ưu tú, tôi nhớ Liên Đoàn Phụ nữ các bà còn muốn tuyển một đồng chí, đúng không?"

Đồng chí ưu tú như vậy nên được đặt ở một vị trí hữu ích hơn, không nên ở trong đồng ruộng, bị sử dụng sai chỗ.

Chủ nhiệm Hồ gật đầu: "Thư ký Trần muốn thanh niên tri thức Nguyễn vào Liên Đoàn Phụ nữ chúng tôi sao? Thanh niên tri thức Nguyễn giác ngộ cao, lại có trình độ học vấn, đúng là rất thích hợp"

Thấy Nguyễn Dao đi bưng thức ăn tới đây, thư ký Trần liền nói chuyện này với Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao kinh hãi tại chỗ: Còn có loại chuyện tốt này sao?

"Thư ký Trần, chủ nhiệm Hồ, hai người thật sự muốn tôi đến Liên Đoàn Phụ nữ làm việc sao?"

Chủ nhiệm Hồ thấy cô kích động đến hai tay run rẩy, vội vàng cầm lấy rau xanh trong tay cô: "Đương nhiên là thật, thanh niên tri thức Nguyễn tuổi trẻ tài cao, giác ngộ lại tốt, là một nhân tài tốt đáng bồi dưỡng"

Thư ký Trần gật đầu: "Tôi đã nói ngay từ đầu, công xã chúng ta sẵn sàng cung cấp cơ hội cho tất cả những thanh niên có triển vọng"

Vẻ mặt Nguyễn Dao đầy cảm kích, đôi mắt lập tức đỏ ửng: "Cảm ơn thư ký Trần, cảm ơn chủ nhiệm Hồ, tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ có một ngày tôi có thể vào làm trong công xã, khẳng định của hai người chính là động lực tốt nhất để tôi tiến lên, cảm ơn hai người!"

Nói xong cô cúi chào hai người thật sâu.

Mục tiêu của cô là vào Liên Đoàn Phụ nữ, cô vốn muốn nhân cơ hội lĩnh thưởng, uyển chuyển đề cập với bí thư Trần.

Không ngờ bí thư Trần chủ động nhắc tới, đối phương chủ động cho chắc chắn tốt hơn so với mình đi đòi.

Những người biết ơn ai mà không thích chứ?

Chủ nhiệm Hồ càng nhìn Nguyễn Dao càng thích, cười nói với thư ký Trần: "Thư ký Trần, hay là chúng ta gọi thêm thịt kho tàu đi, xem như chúc mừng thanh niên tri thức Nguyễn đạt được danh hiệu phần tử tiên tiến và được vào công xã làm việc."

"Song hỷ lâm môn đúng là nên ăn mừng"

Thư ký Trần nói rồi vẫy tay với nhân viên phục vụ, gọi thêm một phần thịt kho tàu.

Ai ngờ thịt kho tàu còn chưa lên đã nghe Nguyễn Dao nói: "Thư ký Trần, Chủ nhiệm Hồ, tôi rất cảm ơn hai người đã tin tưởng và khẳng định tôi, nhưng vừa rồi tôi suy nghĩ lại, tôi cảm thấy mình không thể nhận công việc này"

Thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ đồng loạt ngây người.

"Thanh niên tri thức Nguyễn, có chuyện gì vậy?"

Nguyễn Dao: "Trước tiên là tôi mới đến công xã không lâu, chưa có cống hiến gì lớn cho công xã và đội ngũ sản xuất, liều lĩnh xuống công xã làm cán bộ chắc chắn sẽ có một số người trong lòng không phục, như vậy sẽ không có lợi cho sự hài hòa và đoàn kết của công xã"

"Thứ hai là Đảng cho thanh niên tri thức lên núi xuống nông thôn, tiếp nhận giáo dục lại nông dân nghèo, chứng tỏ nông thôn có nhiều đất dụng võ, vì vậy tôi sẵn sàng bắt đầu từ nền móng, vững vàng, từng bước một để đạt được thành tích"

Chủ nhiệm Hồ: "Nhưng cán bộ chính là nền móng mà"

Nguyễn Dao lắc đầu: "Cán bộ nền móng nhất đều ở trong đội sản xuất, cán bộ đội sản xuất hoặc là chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ, bọn họ và xã viên là những người có quan hệ chặt chẽ nhất"

Chủ nhiệm Hồ lại khiếp sợ lần nữa: "Vậy cô muốn vào Liên Đoàn Phụ nữ của đội sản xuất sao?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Làm như vậy, thật ra có hai điểm tốt, thứ nhất là tôi có thể hiểu rõ quần chúng hơn, thứ hai là có thể nhường vị trí cán bộ công xã cho người khác"

"Theo tôi biết, không ít cán bộ làm việc trong đội sản xuất đều có biểu hiện rất tốt. Ví dụ như đồng chí Chu Tú Hồng của đội sản xuất Tây Câu chúng tôi, một mình thím ấy làm cán bộ Liên Đoàn Phụ nữ trong đội sản xuất, bình thường giúp đỡ xử lý mâu thuẫn mẹ chồng cô dâu, chỉnh lý tài liệu tuyên truyền, tất cả đều là một mình thím ấy làm. Tôi cảm thấy không bằng nhường cơ hội này cho đồng chí Chu Tú Hồng, không chỉ có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục, mà còn có thể truyền cảm hứng cho các cán bộ khác trong đội sản xuất, cho bọn họ biết, chỉ cần làm việc chăm chỉ sẽ có cơ hội được cất nhắc"

Chủ nhiệm Hồ và thư ký Trần nghe vậy, hai người liếc nhìn nhau.

Thanh niên tri thức Nguyễn còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của bọn họ.

Người bình thường nghe nói có thể đến công xã làm việc đều vui mừng muốn bay lên, thanh niên tri thức Nguyễn lại từ chối công việc này, còn nhường cơ hội thăng chức cho các đồng chí khác.

Thật nhiều đồng chí tốt chí công vô tư.

Chủ nhiệm Hồ và thư ký Trần bàn bạc xong, nói: "Chúng tôi tiếp thu ý kiến của thanh niên tri thức Nguyễn, vậy cô sẽ làm chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ ở đội sản xuất Tây Câu. Về phần đồng chí Chu Tú Hồng mà cô nhắc tới, tôi cũng có ấn tượng, thật sự là một đồng chí tốt có thể chịu được vất vả, cứ để bác ấy đến công xã làm việc đi"

Nguyễn Dao lại cảm kích lần nữa: "Cảm ơn hai bác, người ta nói thiên lý mã thường có, Bá Lạc* lại hiếm có, có thể gặp được hai bác, tôi thật sự rất may mắn"

*Bá Lạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

Thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ nghe mình được gọi là Bá Lạc, trên mặt đều là vui vẻ tươi cười.

Chẳng bao lâu thịt kho tàu đã được bưng lên, thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ không nói nữa, vui vẻ thưởng thức.

Nguyễn Dao gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, thịt kho được hầm đến óng ánh trong suốt, ăn vào là tan.

Cô thỏa mãn nheo mắt lại.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn cô nghĩ.

Tiến vào Liên Đoàn Phụ nữ.

Làm chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ.

Mặc dù chỉ là chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ nữ của đội sản xuất, địa vị không bằng cán bộ công xã, nhưng làm tư lệnh chỉ huy còn hơn là đi làm tôn binh tiểu tướng.

Nếu cô đến công xã, chắc chắn sẽ bó tay bó chân, thà làm một lãnh đạo nhỏ trong đội sản xuất, quay trở lại tuyển dụng thêm vài cán bộ, sau đó đội quân tóc dài của cô sẽ dần dần hình thành.

Hơn nữa, nếu cô thực sự đi đến công xã làm việc thì sẽ không thể giúp đỡ những người phụ nữ bị bạo hành trong đội sản xuất.

Ngày hôm sau, Nguyễn Dao hào hứng đi cùng thư ký Trần và Hồ chủ nhiệm đến chính quyền huyện.

Đến chính quyền huyện, nhìn thấy một biểu ngữ lớn treo ở cửa, trên đó viết: Đại hội biểu dương đồng chí Nguyễn Dao - phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa.

Nhìn thấy biểu ngữ, thư ký Trần và chủ nhiệm Hồ còn kích động hơn cô, giống như được tiêm máu gà vậy.

Hội nghị khen thưởng nhanh chóng bắt đầu.

Huyện trưởng ngồi trên cùng và đưa ra một tuyên bố chính thức: “Thế lực bên ngoài biên giới dùng đủ loại thủ đoạn mua chuộc tình báo của nước ta, làm cho người ta đau lòng là có vài người vì lợi ích nhỏ mà không tiếc bán đứng quốc gia, đối với những kẻ phản quốc này, quốc gia tất sẽ trừng trị nghiêm khắc, tuyệt đối không để bất kỳ con cá nào lọt lưới"

"Đồng thời làm cho người ta vui mừng, có một số đồng chí bất chấp sự an nguy của bản thân, đứng lên trong thời khắc nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc, kịp thời ngăn chặn tình báo quốc gia bị rò rỉ, bảo vệ thành công an ninh quốc gia, người này chính là đồng chí Nguyễn Dao của đội sản xuất Tây Câu công xã Thiết Nhân, chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất cảm ơn đồng chí Nguyễn Dao, và mời cô lên sân khấu phát biểu"

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Nguyễn Dao ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên bục.

Huyện trưởng, phó huyện trưởng và các nhà lãnh đạo khác bắt tay cô, chủ tịch Liên Đoàn Phụ nữ cũng tự tay đeo cho cô một bông hoa lớn màu đỏ.

Sau khi tiếng vỗ tay lắng xuống, Nguyễn Dao cầm một cái loa lớn trong tay, nói với mọi người: "Cảm ơn tổ chức, cảm ơn lãnh đạo đã khen thưởng tôi. Có câu nói, quốc gia có quốc mới có gia, chỉ khi an ninh quốc gia giàu mạnh thì cuộc sống của chúng ta mới có thể sung túc và ổn định"

"Thật ra trước ngày hôm đó, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải một tên gián điệp như vậy, khi họ xuất hiện trước mặt tôi, tôi có sợ hãi hay không?

Thành thật mà nói, sau khi chuyện đó xảy ra, thứ tôi còn nhớ lại là sự sợ hãi, đối mặt với hai thanh niên có chiều cao và dáng người mạnh mẽ hơn tôi, tôi không có một phần thắng, tôi tự hỏi rằng tôi có thể lùi bước không? Tôi không thể!

Nếu tôi rút lui, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất lớn đến lợi ích và an ninh quốc gia, vì vậy tại thời điểm đó tôi không ngần ngại lao ra và đối đầu với gián điệp. Có người hỏi tôi, nếu như quay lại thời điểm đấy một lần nữa, tôi có dám liều lĩnh lao ra như vậy không? Câu trả lời là có, bởi vì lợi ích của tổ quốc là trên hết”.

Nói xong, Nguyễn Dao buông loa xuống, hướng về dưới đài chào theo nghi thức quân đội.

"Nói rất hay. Lợi ích của tổ quốc cao hơn tất cả!”

Huyện trưởng dẫn đầu đứng lên vỗ tay.

Tất cả mọi người dưới sân khấu đứng dậy dùng sức vỗ tay, tiếng vỗ tay như nước thủy triều dâng lên.

Trong tiếng vỗ tay, huyện trưởng mang giấy chứng nhận "phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa", một chậu rửa mặt tráng men, một phích nước, ba cái khăn tắm và hai bánh xà phòng trao tặng đến tay Nguyễn Dao.

Khóe miệng Nguyễn Dao cong lên: Má ơi mình giàu to rồi.

"Két”

Một tiếng động sắc bén.

Một chiếc xe jeep đậu trên đường đối diện chính quyền huyện, một thanh niên xuống khỏi ghế lái, đi đến phía trước của chiếc xe để mở nắp xe, và sau đó vùi đầu vào gõ một trận tiếng loảng xoảng.

Người thanh niên sửa xe jeep ngồi trở lại xe, nhìn thấy hai mắt bạn đồng hành bình tĩnh nhìn vào biểu ngữ đối diện, liền tò mò hỏi: "Kỹ sư Thẩm, anh nhìn chăm chú như thế, không phải là quen biết phần tử tiên tiến trên biểu ngữ đấy chứ?”

Thẩm Hàn Xuyên đang định nói không quen, lúc này một đám người đi ra khỏi chính quyền huyện.

Anh nhìn sang, ngây người nhìn thấy Nguyễn Dao giống như chú rể vậy, đeo hoa đỏ thẫm trước ngực, tay trái ôm một chậu men, tay phải xách một phích nước, được mọi người vây quanh đi ra.

Thẩm Hàn Xuyên: ???
Chương kế tiếp