Xuyên Tới Thập Niên 60: Thanh Niên Trí Thức Là Thánh Diễn Max Level

Chương 47

Đơn đặt hàng sáu mươi ngàn nhân dân tệ!

Tất cả mọi người nghe được đều bị sốc.

Cho đến hôm nay, không ai nghĩ tới rằng những thứ như cây lau sậy và cành liễu được dùng như củi đốt lại có thể bán được nhiều tiền như vậy!

Đơn đặt hàng tăng gấp năm lần, có nghĩa là ngay cả công nhân trình độ thấp cũng có thể nhận được ba mươi đến bốn mươi tệ.

Ba mươi bốn mươi tệ đó, nông dân làm ruộng từ sáng sớm đến tối muộn mỗi ngày cả một năm cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng phó xưởng trưởng Nguyễn lại khiến cho tất cả mọi người dễ dàng kiếm được số tiền nhiều như vậy.

Ai cũng phải cảm thán rằng phó xưởng trưởng Nguyễn quá đỉnh.

Nguyễn Dao lại rất bình tĩnh: "Xưởng trưởng Ngô, tôi có ý tưởng mới cho đơn đặt hàng lần này, chúng ta vào văn phòng rồi nói đi.”

Xưởng trưởng Ngô không biết cô có ý tưởng mới gì, nhưng trong lòng ông ấy rất tin tưởng Nguyễn Dao, nên ông không hỏi nhiều lập tức đi theo.

Đến văn phòng, Nguyễn Dao đích thân rót cho xưởng trưởng Ngô một ly nước, sau đó mở lời nói: "Thành thật mà nói, kỹ thuật của cái hộp không phức tạp, một khi lưu thông trên thị trường thì rất dễ bị người khác bắt chước, vậy nên tôi muốn in nhãn hiệu công xưởng của chúng tôi lên trên hộp.”

Họ là công xưởng đầu tiên sử dụng liễu để làm hộp, là công xưởng chiếm lĩnh thị trường đầu tiên, sau này nếu có người bắt chước, công chúng cũng sẽ ưu tiên lựa chọn sản phẩm của bọn họ, trừ khi có ai đó cạnh tranh ác ý, cố ý cạnh tranh giá cả.

Xưởng trưởng Ngô giật mình: "Vậy các cô định làm nhãn hiệu như thế nào, chẳng lẽ cũng dùng sơn viết chữ lên trên như chúng tôi sao?”

Có một số tủ họ sản xuất ra cũng in nhãn hiệu lên trên, chẳng hạn như dùng sơn viết chữ trên gương ở cửa tủ quần áo, hoặc viết chữ đằng sau tủ, nhưng làm vậu cũng không ổn định, rất nhiều người cảm thấy rất xấu xí.

Vậy nên họ chỉ làm một đợt rồi bỏ, nếu viết chữ lên trên hộp, có lẽ nó cũng không dễ nhìn thấy, ông ấy thấy ý tưởng này không quá khả quan.

"Đương nhiên không phải." Nguyễn Dao lắc đầu, nói xong cô xoay người lấy hai mẫu từ phòng làm việc của mình tới.

Một mẫu là hộp, mẫu kia là giỏ, không thấy cái hộp có khác biệt gì, nhưng cái giỏ trong nháy mắt liền nhìn ra.

Bên ngoài giỏ có một miếng vải làm thành hình trái tim, thêu một vòng lá màu xanh lá cây ở trên, ở giữa lá cây thêu hai chữ - Đào Nguyên.

Có nhãn hiệu như vậy không những không gây khó chịu mà còn khiến chiếc giỏ trông đẹp hơn, cảm giác cao cấp hơn.

Dù sao xưởng trưởng Ngô đã làm ăn nhiều năm, cũng không vì thế mà choáng váng: "Hình thêu này của phó xưởng trưởng Nguyễn rất đẹp, nhưng vốn cũng không ít, nếu trên mỗi giỏ đều thêu nhãn hiệu như vậy, giá thành sẽ tăng lên rất nhiều, dân chúng chưa chắc sẽ mua.”

Nguyễn Dao gật đầu: "Xưởng trưởng Ngô nói đúng, nếu muốn làm nhãn hiệu thêu thì chi phí sẽ tăng lên rất nhiều, với sức mua của người dân chúng ta hiện nay, thật sự không thích hợp lắm, cho nên hàng mẫu này cũng không phải là dành cho ông, cái hộp này mới đúng.”

Nói xong cô mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một cái gì đó giống như thẻ treo quần áo, trên đó viết tên và địa chỉ của công xưởng, cũng như tên sản phẩm, kích thước, và những điều cần chú ý khi cọ rửa.

Xưởng trưởng Ngô cầm thẻ lật qua lật lại nhìn, đáy mắt lóe lên hứng thú nồng đậm: "Thứ này của cô rất đặc biệt, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy trên bất kỳ hàng hóa nào khác có thứ này.”

Những năm này năng lực sản xuất thấp kém, rất nhiều mặt hàng không có hướng dẫn hay phương pháp sử dụng, hầu hết mọi thứ thậm chí không có bao bì, những thứ như như tủ, hộp thì càng không cần phải nói, không có ai làm nhãn hiệu và hướng dẫn sử dụng.

"Chỉ là loại này của cô cũng rất dễ bị người ta bắt chước, căn bản không có tác dụng triệt để.”

Nguyễn Dao lại gật đầu: "Dù chúng ta làm ra hình dáng gì đều có thể bị người ta bắt chước, nhưng mà việc chúng ta cần làm là tạo điểm khác biệt, trước tiên để cho dân chúng nhớ kỹ chúng ta, có thể làm cho dân chúng nhớ kỹ chúng ta thì cũng đã thành công một nửa rồi, sau đó cho dù có người bắt chước theo, đó cũng chỉ là làm bừa theo mà thôi, hàng nhái thì mãi là hàng nhái, dù có bắt trước làm theo nhưng không thể nào giống hàng thật được.

Xưởng trưởng Ngô nhìn lại thẻ: "Nếu làm thêm thẻ nhãn hiệu này thì cần thêm bao nhiêu tiền?”

Nguyễn Dao: "Mỗi cái thêm hai xu.”

Giá thành của một thẻ nhãn hiệu cộng với chi phí vận chuyển, cộng lại khoảng gần hai xu, cô không có ý định kiếm tiền từ việc này nên báo giá gốc.

Cái giá này rất thực tế, xưởng trưởng Ngô gật đầu: "Vậy thì được, bên trong hộp đều có thêm thẻ nhãn hiệu này đúng không, nhưng còn một mẫu khác phó xưởng trưởng Nguyễn định dùng làm gì?”

Không làm hàng mẫu được, cũng không thể là dùng để trưng bày chứ?

Nguyễn Dao cầm lấy giỏ có hình thêu bên trên: "Cái này tôi định mang đến Hội chợ Quảng Châu vào năm sau.”

Xưởng trưởng Ngô lại ngẩn ra: "Hội chợ Quảng Châu?”

Nguyễn Dao gật đầu: "Bắt đầu từ năm 1957 ở nước ta, mỗi năm hai mùa xuân thu đều tổ chức hội chợ Quảng Châu ở Dương Thành, Hội chợ Quảng Châu do Bộ Thương mại và chính quyền tỉnh Quảng Đông đồng tổ chức, là nơi quan trọng nhất để xuất khẩu hàng hóa của nước ta, xưởng trưởng Ngô có cảm thấy thứ này nếu đưa ra nước ngoài có sức cạnh tranh không?”

Xưởng trưởng Ngô liên tục gật đầu vài cái: "Vậy chắc chắn là có.”

Mặc dù ông ấy chưa từng làm xuất nhập khẩu, nhưng cũng nghe nói rằng những thứ như khăn lụa thêu rất phổ biến ở nước ngoài, hơn nữa thị trường cũng rất lớn.

Ông không ngờ một cô gái chưa tới hai mươi tuổi đầu như Nguyễn Dao lại có đầu óc linh hoạt như vậy, kết hợp sản phẩm đan và thêu, ông càng không nghĩ tới cô gái này thế mà lại có ý định lớn như vậy, công xưởng mới thành lập đã muốn đem sản phẩm xuất khẩu ra nước ngoài.

Quả nhiên là con nghé mới sinh nên không sợ cọp.

So với cô, ông thực sự già rồi, chỉ muốn cố gắng giữ gìn những cái đã có, không dám sáng tạo ra cái mới, đây cũng là lý do tại sao hiệu suất của xưởng tủ gỗ lại ngày càng kém hơn.

Nguyễn Dao cười: "Tôi cũng cảm thấy sẽ có thị trường.”

Sản phẩm đan bằng liễu đối với người nước ngoài mà nói là hàng mới, lại cộng với thêu có thể định vị sản phẩm ở thị trường cao cấp, tất nhiên không phải cái gì cũng cần phải thêu, một số cái in bằng máy là được rồi.

Cô sẽ sử dụng những mặt hàng nhỏ này để mở cửa thị trường nước ngoài, kiếm ngoại tệ và tăng ngoại hối cho đất nước!

Từ cái này mà nói, cô thực sự rất có dã tâm.

Xưởng trưởng Ngô ký kết hợp đồng mới, sau đó trở về.

Nguyên liệu vẫn luôn được chuẩn bị và sắp xếp ổn thỏa, cho nên có đơn đặt hàng mới tới cũng không cần lo lắng, Nguyễn Dao lập tức bảo người đến các đội sản xuất thông báo cho công nhân ngày mai tới làm việc.

Hai ngày trước các công nhân cầm tiền lương trở về khiến cho tất cả mọi người đều ghen tị, không nghĩ tới mới nghỉ ngơi được hai ngày đơn đặt hàng mới lại tới rồi.

Những người không thể trở thành công nhân ghen tị đến đỏ mắt, ngay sau đó mỗi đội sản xuất đều nổi lên một làn sóng thương vợ thương con gái, thương con dâu thương cháu gái.

Khi chồng không có việc gì thì giúp đỡ vợ làm việc nhà, nói chuyện với vợ thì nhỏ nhẹ, lại nộp tất cả tiền riêng.

Mẹ chồng cũng không còn mắng con dâu là gà mái không đẻ được trứng, không còn mắng cháu gái là hàng lỗ vốn, ngược lại còn đưa cho cháu gái kẹo, bánh ngọt trước kia giấu trong nhà.

Trong một thời gian ngắn, mọi gia đình đều hòa thuận.

Ôn Bảo Châu suy nghĩ hai ngày, nói quyết định với Nguyễn Dao: "Tôi vẫn quyết định ở lại bên cạnh cô.”

Tuy làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất rất hấp dẫn, nhưng so với ở lại bên cạnh Nguyễn Dao thì còn hấp dẫn hơn.

Nguyễn Dao tôn trọng lựa chọn của cô ấy: "Được rồi, nhưng ở lại nhà máy cô chỉ có thể làm trợ lý của tôi, mức lương ít hơn năm tệ so với làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ, cái này cô nên suy nghĩ cho rõ ràng.”

Ít đi năm tệ tiền lương, nghĩ thì cũng có chút nhức nhối trong lòng.

Nhưng Ôn Bảo Châu vẫn không ngần ngại mà gật đầu: "Tôi đã nghĩ xong rồi, tôi chọn ở lại công xưởng làm trợ lý cho cô.”

Nguyễn Dao vỗ vỗ bả vai cô ấy: "Được rồi, sau khi làm xong thủ tục thì cô chuyển đồ về công xã đi.”

Thừa dịp còn chưa bắt đầu công việc, Nguyễn Dao đạp xe trở về đội sản xuất một chuyến cùng Ôn Bảo Châu.

Nguyễn Dao nhìn hai người Lâm Ngọc và Thẩm Văn Thiến nói: "Ban đầu coi ba người các cô như cán bộ tạm thời, lúc trước đã nói rồi, nếu qua khảo nghiệm thì các cô đều có thể ở lại, sự thật chứng minh các cô đều là cán bộ có trách nhiệm và có năng lực, cho nên chúc mừng các cô, các cô đều được tuyển dụng.”

Thẩm Văn Thiến và Lâm Ngọc vẻ mặt vui mừng không kể xiết.

"Tôi là cán bộ Liên đoàn Phụ nữ! Tôi là cán bộ Liên đoàn Phụ nữ!" Thẩm Văn Thiến vui mừng đến mức khóe miệng kéo đến vành tai, "Tôi phải nói tin tốt này cho anh trai, tôi còn phải viết thư về nói cho ba tôi biết, để xem bọn họ còn xem thường tôi được nữa không, hừ.”

Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều được bị coi là một đứa ngu ngốc đầu óc trống không, học hành không bằng được anh trai, miệng không ngọt ngào được như em gái, tóm lại ngoại trừ ăn uống thì làm gì không được.

Ban đầu cô ta chạy đến biên giới làm thanh niên tri thức, ngoại trừ giận dỗi thì cũng có ý muốn chứng minh bản thân, bây giờ cuối cùng cô ta đã chứng minh mình không phải là một kẻ ngu ngốc.

Nguyễn Dao nói cô ta là người có năng lực và có trách nhiệm!

Lâm Ngọc thấy lời này của Nguyễn Dao chỉ nói với cô và Thẩm Văn Thiến, phục hồi lại tinh thần chỉ vào Ôn Bảo Châu hỏi: "Vậy Bảo Châu đâu, cô ấy không được tuyển dụng sao?”

Ôn Bảo Châu cười ngây ngô nói: "Bây giờ tôi là trợ lý của Nguyễn Dao, sau này tôi sẽ đi làm ở công xưởng.”

Lâm Ngọc và Thẩm Văn Thiến nghe vậy ngẩn ra: "Làm trợ lý? Chuyện từ khi nào vậy?”

Ôn Bảo Châu: "Hôm nay mới quyết định, tôi cảm thấy ở lại bên cạnh Nguyễn Dao có thể học tập thêm nhiều thứ hơn.”

Thẩm Văn Thiến có chút ghen tị: "Tiền lương làm trợ lý hàng tháng của cô là bao nhiêu tiền, có phải nhiều hơn lương của cán bộ chúng tôi không?”

Ôn Bảo Châu xua tay: "Không có không có, làm trợ lý chỉ có mười tệ mỗi tháng, nhưng tôi nghĩ tiền lương ít hay nhiều cũng không thành vấn đề.”

Cô ấy muốn ở lại bên cạnh Nguyễn Dao, hơn nữa trước khi cô ấy đến làm thanh niên tri thức, ông bà nội và cha mẹ cô ấy đã nhét cho cô rất nhiều tiền, cho nên cô ấy bình thường cũng không thiếu tiền tiêu xài.

Nghe nói làm trợ lý chỉ có mười tệ tiền lương, ít hơn năm tệ so với làm cán bộ, trong lòng Thẩm Văn Thiến thoải mái hơn nhiều.

Nguyễn Dao tiếp tục nói: "Sau này tôi sẽ từ chức chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ của đội sản xuất, ý của chủ nhiệm Hồ là để tôi tìm giúp một người thay thế tôi. Hai người các cô có năng lực tương đương nhau, trước mắt tôi cũng không chọn được. Hai tháng tiếp theo, tôi sẽ quan sát các cô từ mọi phương diện để tổng hợp đánh giá và cân nhắc, sau đó chọn ra người thích hợp nhất từ các cô, nếu các cô muốn làm chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ, vậy thì phải cố gắng.”

Là chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ đó, mặc dù bản chất vẫn còn là một cán bộ, nhưng địa vị và cách gọi không giống nhau, tiền lương cũng không giống nhau, ước chừng nhiều hơn hai tệ.

Lâm Ngọc và Thẩm Văn Thiến liếc nhau một cái, đều thấy được lòng tin cùng ý chí chiến đấu trong mắt nhau.

Người trong đội sản xuất thấy Nguyễn Dao trở về, rối rít xông tới vây quanh cô.

"Phó xưởng trưởng Nguyễn, cô đã trở lại rồi, mọi người đều rất nhớ cô.”

"Phó xưởng trưởng Nguyễn, lần trước người của tòa soạn đến phỏng vấn, tôi có nói chuyện giúp cô.”

"Tôi cũng vậy, phó xưởng trưởng Nguyễn, bây giờ chúng tôi không mắng con dâu cũng không đánh cháu gái, khi nào lại tuyển thêm công nhân vậy?”

Mọi người mồm năm miệng mười nhao nhao lên, có người khen Nguyễn Dao càng ngày càng xinh đẹp, cũng có người khen cô có năng lực, nhưng mọi người quan tâm nhất vẫn là chuyện tuyển dụng.

Nguyễn Dao: "Công xưởng hiện có 668 công nhân, số lượng rất dồi dào, trước khi công xưởng có thể nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn thì tạm thời công xưởng sẽ không tuyển dụng thêm, nhưng mọi người đừng nản lòng, công xưởng bây giờ mới bắt đầu, sau này phát triển, tôi sẽ ưu tiên mọi người.”

Bây giờ thật ra người của công xưởng đã quá nhiều, cô không có ý định tuyển dụng tiếp cho đến khi nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn.

Mọi người nghe được tạm thời không tuyển người, trong lòng đều nhịn không được mà cảm thấy mất mát, nhưng sau khi nghe được Nguyễn Dao nói sẽ ưu tiên bọn họ, trong lòng lập tức thấy thoải mái hơn nhiều.

"Phó xưởng trưởng Nguyễn, cha mẹ cô sinh ra cô vậy như thế nào vậy, sinh cô ra không chỉ xinh đẹp mà còn có bản lĩnh như vậy.”

"Còn phải nói sao, nếu mấy đứa nhóc nhà tôi có một nửa bản lĩnh của cô thì tôi cũng sẽ không lo lắng như vậy.”

Triệu Hương Lan từ trong đám người chen ra, cười nịnh nọt với Nguyễn Dao: "Cháu gái lớn, hiếm khi thấy cháu trở lại, sao cháu không về nhà?”

Có người không quen với bộ dáng của Triệu Hương Lan: "Tôi nói này vợ Bảo Điền, lần trước hai mẹ con họ Trương tới đây, bà suýt chút nữa đã bán phó xưởng trưởng Nguyễn, theo tôi thì phó xưởng trưởng Nguyễn nên đưa bà đến nông trường mới đúng.”

"Vợ Thái Dương Đản, bà lại nói nhảm, có tin tôi xé miệng bà ra hay không!" Triệu Hương Lan tức giận nhảy dựng lên, quay đầu lại vội vàng giải thích với Nguyễn Dao, "Cháu gái lớn, cháu đừng nghe bà ta nói lung tung, lúc ấy bác cũng bị hai mẹ con kia lừa gạt, cô ta nói cháu với em trai cô ta là cái gì mà hai người có tình ý với nhau, bác thấy một người làm lãnh đạo như cô ta chắc chắn sẽ không nói dối, nào biết cô ta lại ra vẻ như vậy!”

"Cháu gái lớn, nhà vừa lúc mua ít điểm tâm với thịt, trưa nay cháu ăn cơm ở nhà nhé?”

Nguyễn Dao suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ về nhà ăn.”

Nghe vậy, Triệu Hương Lan được nước chỉ thiếu chút nữa vẫy đuôi, chủ động giúp cô đẩy xe đạp về nhà.

Đến Nguyễn gia, từ xa đã thấy hai anh em Tiểu Mã Đường và Tiểu Hồng Đậu đang chơi trong sân.

Tiểu Mã Đường nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu lên, ngay sau đó ánh mắt sáng như sao trên trời: "Cô Dao Dao, cô về rồi!”

Tiểu Mã Đường bỏ lại đồ chơi chạm khắc gỗ, chạy nhào tới, Tiểu Hồng Đậu chậm nửa nhịp, cũng lảo đảo chạy tới.

Nguyễn Hưng Dân thấy con gái chạy lên, vội vàng ở một bên khẩn trương đỡ.

Tiểu Hồng Đậu rất ghét bỏ đẩy tay cha cô bé: "Không cần, không cần ba đỡ.”

Nguyễn Hưng Dân: "…”

"Cô Dao Dao, cô về rồi." Tiểu Hồng Đậu học theo dáng vẻ của anh trai, cũng nhào vào người Nguyễn Dao.

kể từ lần gặp đầu tiên, cả hai bánh bao nhỏ đã thay đổi rất nhiều.

Đặc biệt là Tiểu Hồng Đậu, không còn khuôn mặt gầy gò vàng vọt nữa, mà khuôn mặt nhỏ đã có thịt, hồng hào, đôi mắt to đen láy như quả nho đen, tưởng chừng như có thể nhìn thấu lòng người.

Nguyễn Dao xoa xoa tóc hai bánh bao nhỏ, lấy ra hai nắm kẹo sữa đại bạch thỏ đặt trong tay hai đứa: "Nghe nói lần trước Tiểu Mã Đường biểu diễn cho đồng chí phóng viên, đây là phần thưởng cho con.”

Tiểu Mã Đường mừng rỡ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: "Cảm ơn cô Dao Dao.”

Tiểu Hồng Đậu lại đặt tay ra sau lưng, lắc đầu: "Đậu Đậu không biểu diễn, không thể lấy kẹo.”

Nguyễn Dao cảm thấy Hồng Thắng Nam dạy con gái rất tốt, tuổi còn nhỏ như vậy đã hiểu chuyện không tham lam, thật sự là quá hiếm có.

"Nhưng cô nghe nói gần đây Tiểu Hồng Đậu rất ngoan, còn học cách đếm số đúng không, con đếm lại cho cô nghe, nếu đếm đúng thì kẹo này là của con.”

Tiểu Hồng Đậu nghiêng đầu nhỏ, đếm bằng giọng sữa: "1, 2, 3…”

Bánh bao nhỏ còn chưa tới bốn tuổi, nhưng đã học được đến năm mươi, chờ cô bé đếm xong, Nguyễn Dao liền đặt kẹo sữa đại bạch thỏ vào tay cô bé, sau đó để hai đứa nhỏ đi chơi.

Hai bánh bao nhỏ rất vui vẻ, tay trong tay trở lại chơi đồ chơi.

Ba con dâu Nguyễn gia hiện tại đều đang làm công nhân, điều kiện gia đình thoải mái hơn nhiều so với những người khác.

Ba người Hồng Thắng Nam cũng không phải là người keo kiệt, ngoại trừ nộp lên một phần đồ gia dụng ra ngoài thì còn mua đồ về nhà, lúc này Triệu Hương Lan lấy ra điểm tâm các cô ấy mua về.

"Cháu gái lớn, cháu mau ăn đi, bánh đậu xanh này rất ngon.”

Nguyễn Dao cầm lấy một miếng nếm thử, hương vị cũng không tệ lắm, cô đột nhiên nhớ tới bánh đậu xanh mình làm cho Tần Lãng, không biết anh có thích ăn hay không.

Nhưng anh ta có thích hay không thì liên quan gì đến cô, anh ta không thích cũng phải ăn!

Triệu Hương Lan nhìn cô khi thì bĩu môi, khi thì trợn mắt, tò mò gọi một tiếng: "Cháu gái lớn, bánh đậu xanh không ngon sao?”

Nguyễn Dao phục hồi lại tinh thần, mặt hơi nóng lên: "Rất ngon, đúng rồi, khi nào bác trai về nhà?”

"Tháng tới, cháu hỏi ông ấy làm gì?”

Nguyễn Dao: "Không có gì, tôi muốn hỏi bác ấy chút chuyện về ba mẹ, nếu lần sau bác ấy trở về, bác bảo anh họ đến xã thông báo cho tôi một tiếng.”

Trong lòng Triệu Hương Lan lộp bộp một tiếng, lo lắng cô lật lại nợ cũ, nhưng lúc này bà ta quan tâm nhất vẫn là con trai thứ hai: "Cháu gái lớn, hai ngày nay bác đến nông trường thăm anh hai họ của cháu, ôi cháu không thấy đâu, anh hai họ của cháu gầy đến mức da bọc xương, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy gánh phân, nó nói nó biết sai rồi, không biết khi nào mới có thể thả nó ra?”

Nguyễn Dao: "Vương Hữu Quý với mẹ hắn còn chưa được thả ra, anh ta nào có nhanh như vậy.”

Triệu Hương Lan: "…"

Vương Hữu Quý và mẹ hắn đều bị bắt đã hơn hai tháng, nghe ý này là còn muốn tiếp tục nhốt lại, lão nhị chỉ có thể tự cầu phúc rồi.

Triệu Hương Lan cũng muốn nói tốt cho con trai, nhưng lần trước bà ta làm sai chuyện Trương Tiếu Thúy, bây giờ Nguyễn Dao lại giống như muốn lật lại nợ cũ, cho nên Triệu Hương Lan suy nghĩ một chút vẫn là bỏ đi suy nghĩ trong đầu.

Gánh phân thì gánh phân đi, dù sao cũng không chết người được.

Nguyễn Dao ăn cơm trưa ở Nguyễn gia, sau đó cùng Ôn Bảo Châu trở về công xưởng.

Công xã cũng phân cho Ôn Bảo Châu một phòng đơn, chẳng qua không có nhà vệ sinh và phòng bếp độc lập, cho nên lúc tắm rửa cô ấy đều chạy đến chỗ Nguyễn Dao để tắm.

Phòng của hai người nằm cạnh nhau, cũng không có gì bất tiện, bình thường cũng có thể bầu bạn.

Ngày hôm sau các công nhân trở lại công xưởng để làm việc, nghe được đơn đặt hàng tăng gấp năm lần, lập tức reo hò.

"Đơn đặt hàng của chúng ta được thị trường và người dân rất hoan nghênh, nhưng hy vọng mọi người không được lơ là và kiêu ngạo, hãy chắc chắn làm ra sản phẩm tốt nhất, chỉ có chất lượng tốt thì công xưởng mới có thể phát triển, mọi người nghe rõ chưa?”

"Nghe rõ rồi!”

Mọi người đồng thanh đáp, âm thanh vang vọng khắp công xã.

Mặc dù họ không hiểu thế nào là phát triển lành mạnh, cũng không hiểu cái gì thị trường với không thị trường, nhưng họ biết, sản phẩm làm tốt, mọi người yêu thích, vậy là họ có đơn đặt hàng, có đơn đặt hàng có nghĩa là có tiền lương.

Vì vậy, tất cả mọi người đều tràn đầy hăng hái.

Bên Nguyễn Dao đang hung hổ mang mọi người đi sản xuất, bên Tần Lãng nhận được điện thoại của chú hai anh.

"Cháu thành thật với chú đi, người nữ đồng chí mà cháu nhờ chú giúp đỡ thật sự không phải người yêu của cháu sao?”

Tần Lãng: "Thật sự không phải.”

Tần Chính Dương hét lớn một tiếng: "Thằng nhóc thối, đến lúc này mà cháu còn không nói thật! Chú có nghe người ta nói, cháu dẫn nữ đồng chí người ta về nhà bà ngoại của cháu, có chuyện này không?”

Tần Lãng: "Nếu cháu nói là cô ấy tự tìm tới cửa, chú hai có tin không?”

Tần Chính Dương: "Tin cái đầu cháu! Nếu không phải cháu đưa về, nữ đồng chí người ta làm sao biết giáo sư Cố? Chú còn nghe nói, giáo sư Cố dẫn theo cô ấy đến căn cứ dầu mỏ thăm cháu nữa, vậy mà cháu còn không thừa nhận hả!”

Tần Lãng: “...”

Cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Cúp máy xong, Tần Lãng cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

Nghe ý của chú hai thì ông bà nội của anh đều đã biết, để cho anh chuẩn bị câu từ rồi cho bọn họ một lời giải thích.

Anh dở khóc dở cười, anh có thể giải thích cái gì chứ?

Anh và Nguyễn Dao căn bản không có gì.

Chỉ là lời này không chỉ chú hai anh không tin, ngay cả đồng nghiệp ở căn cứ cũng không tin.

Kể từ lần trước Nguyễn Dao và bà ngoại của anh cùng nhau đến căn cứ, hiện tại mọi người đều nhận định anh có người yêu.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô đứng ở cửa căn cứ ngày hôm đó, khóe miệng theo bản năng nhếch lên.

Bánh nếp táo đỏ mà cô mang đến ngày hôm đó có hương vị rất ngon, vừa ngọt ngào lại mềm mại, rất hợp khẩu vị của anh.

Buổi tối, nhiệt độ ở căn cứ rất thấp, gió bắc vi vu, Tần Lãng bị gió thổi đến run lập cập, đang chuẩn bị trở về đọc sách vật lý một lát rồi nghỉ ngơi.

Nhưng vừa đi xuống tầng dưới nhà trọ, anh liền bị người ta gọi lại.

"Kỹ sư Lãng, xin chờ một chút.”

Tần Lãng xoay người, nhìn thấy Thẩm Hàn Xuyên đứng dưới gốc cây hồng trong sân, ánh trăng chiếu lên người anh ta, mặt nửa sáng nửa tối khiến cho người ta không thấy rõ cảm xúc của anh ta.

"Kỹ sư Thẩm, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Hai người được phân chia ở tổ khác nhau, bình thường không tiếp xúc nhiều lắm, hơn nữa tính cách hai người không giống nhau, cho nên bình thường hai người chỉ có gật đầu chào hỏi, lúc này thấy anh ta gọi mình lại, trong lòng Tần Lãng không khỏi có chút ngạc nhiên.

Bàn tay Thẩm Hàn Xuyên để trong túi quần nắm thành quyền, nhiệt độ chỉ có bảy tám độ, nhưng anh ta lại khẩn trương đến mức đổ mồ hôi trong lòng bàn tay: "Đúng, tôi tìm anh có chút chuyện.”

Tần Lãng nghe vậy, đôi chân dài đi tới: "Có chuyện gì?"

Tần Lãng cao hơn Thẩm Hàn Xuyên mấy centimet, lúc này đứng trước mặt Thẩm Hàn Xuyên, anh ta không hiểu sao lại cảm nhận được một cảm giác áp bách: "Tôi muốn hỏi kỹ sư Lãng và đồng chí Nguyễn Dao, hai người có quan hệ gì?”

Đôi mắt đào hoa của Tần Lãng bất động thanh sắc nhướng lên: "Kỹ sư Thẩm hỏi cái này làm cái gì?”

Thẩm Hàn Xuyên hít sâu một hơi: "Tôi muốn biết, đồng chí Nguyễn có phải là người yêu của anh không?”

Đôi mắt Tần Lãng đen sâu không thấy đáy, âm thanh thờ ơ: "Phải thì sao mà không phải thì sao?”

Thẩm Hàn Xuyên nhìn Tần Lãng, gằn từng chữ nói: "Nếu không phải, vậy thì tôi chuẩn bị theo đuổi đồng chí Nguyễn!”

Chương kế tiếp