Yên hoa tam nguyệt

Chương 16
Ta biết ý im lặng đi ra, nhưng chưa đến cửa đã nghe thấy hoàng hậu nương nương gọi lại.

"Thư Nhiên, ngươi dẫn Ngạn Nhi ra ngoài chơi, ta có chuyện muốn nói với hoàng thượng."

"Dạ?"

Ta hơi lo lắng. Là thị nữ hầu bên hoàng thượng, ta tự tin khẳng định mình có năng lực, có thể ứng phó được với mọi tình huống. Chỉ có điều ta không biết phải làm thế nào với mấy đứa trẻ con.

Hoàng hậu nương nương như đọc được suy nghĩ của ta: "Không phải lo! Ngạn Nhi rất ngoan, chỉ cần có người dắt là được, Ngạn Nhi đi chưa vững. Ngươi dắt thằng bé đi dạo coi như là tập đi luôn."

Nói xong, người trao đứa bé lại cho ta.

Ta đành nghe theo dắt tiểu hoàng tử ra ngoài.

Hoàng hậu nương nương nói đúng, tiểu hoàng tử vô cùng ngoan ngoãn. Đứa bé ôm cổ ta, gương mặt nhỏ nhắn tựa lên vai ta. Trẻ con sao mà mềm mại thế nhỉ!

Ta ngồi xổm đặt tiểu hoàng tử xuống dưới đất, hai tay luồn qua nách giữ đứa bé đứng thẳng, cũng để phòng hờ thằng bé ngã.

Nhìn đứa bé ngây thơ, hồn nhiên trước mặt, ta không khỏi suy nghĩ.

Tiểu hoàng tử à, để dọn đường cho ngài nắm giữ chức vị đích trưởng tử, phụ thân ngài đã tạo không ít nghiệp chướng.

Nhưng phụ thân ngài làm vậy cũng là để sau này ngài và các huynh đệ ngài sau này đỡ giẫm đạp lên nhau. Ngài đừng khiến phụ thân mình thất vọng đấy.

"Tỷ tỷ xinh đẹp..." Đứa bé cười tươi như ánh mặt trời.

Không ngờ tiểu hoàng tử cũng biết nịnh nọt ra phết...giống hệt phụ thân ngài.

Dung mạo ta tầm thường, xinh đâu mà đẹp?

"Đa tạ tiểu hoàng tử." Ta khẽ bóp hai má phúng phính.

Ôi! Mềm thật!

"Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ đưa Ngạn Nhi đi ăn kẹo được không?"

Nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy suýt chút nữa ta đã đồng ý. Cũng tinh ranh lắm chứ, ngoan quái nào?

Giống phụ thân ngài.

"Mẫu hậu ngài không cho ngài ăn kẹo sao?"

Đứa bé chu miệng: "Mẫu hậu bảo ăn nhiều kẹo không tốt."

"Mẫu hậu ngài nói đúng, ăn nhiều kẹo không tốt."

"Thôi vậy." Đứa bé chề môi.

"Tên ngài là gì nào?" Hậu cung hiếm trẻ con, ta thấy lạ lẫm nên muốn trêu thằng bé.

"Tên ta là Văn Cảnh Nhi, phụ hoàng đặt tên cho ta đấy."

Trời ơi! Sao trẻ con đáng yêu thế nhờ! Cái giọng non nớt thế kia! Ta muốn ôm mãi không buông.

Chỉ một lát sau hoàng hậu nương nương đã đến, ta không nỡ trả Ngạn Nhi lại cho người.

"Ngạn Nhi, đây là Thư Nhiên tỷ tỷ, nhớ chưa?" Hoàng hậu nương nương giới thiệu ta.

"Ngạn Nhi nhớ rồi ạ, Thư Nhiên tỷ tỷ."

"Hoàng hậu nương nương, gọi như vậy có lẽ không ổn đâu ạ." Mặc dù ta nghe cũng mát lòng mát dạ, nhưng phải biết có trên có dưới.

Hoàng hậu không nề hà, người cười: "Có gì không ổn, ngươi đã thành thân đâu vẫn còn là một tiểu cô nương."

Ta thấy hơi nóng mặt, ta muốn nhắc đến tôn ti trật tự, còn người lại nói về vấn đề tuổi tác.

Ta mải chơi với tiểu hoàng tử, quên mất mình hơn ngài…ngoài một giáp rưỡi.

"Tạm biệt tỷ tỷ!" Trước khi đi, tiểu hoàng tử còn vẫy tay chào ta.

Thời gian trôi đi nhanh quá, nếu không phải ở hoàng cung, tầm tuổi ta con cái đã biết phụ việc nhà.

Đôi lúc ta thấy choáng ngợp và hoảng hốt, cảm giác như mình chưa lớn mà đã già.

Dạo gần đây hoàng thượng có vẻ khá phiền muộn. Nhiều tấu chương ngài xem rồi quăng đi, lần nào ta cũng lặng lẽ nhặt cất lại lên án thư.

Ngài lại cầm lên đọc, cười nhạt.

Ta biết sắp có kẻ rước họa vào thân rồi.

Mấy ngày sau, vẫn tại Càn Thanh cung, ta đang mài mực còn hoàng thượng đang luyện chữ.

Ngài viết lên giấy Tuyên Thành bốn chữ "Thanh Chính Liêm Khiết".

Quả nhiên có người đến, chắc là quan viên triều đình.

Ta lặng lẽ lui ra ngoài và khép cửa lại.

Ta ước lượng thời gian, pha một bình trà đúng ý hoàng thượng, đợi trà bớt bỏng, ta thử lại xem đã vừa chưa. Sau đó đổ rót một chén nước lạnh để cạnh khay trà.

Dựa theo kinh nghiệm của mình, ta lấy thêm một cái chén nữa.

Chương kế tiếp