Yến Yến

Chương 16
Dì Phan đã chuẩn bị bữa sáng, Yến Yến ngủ không ngon giấc, cô có chút mệt mỏi. Cô thẫn thờ đi một vài bước liền ngồi xuống bàn.

Trong lòng cô chứa đựng nhiều chuyện, giống như du hồn, không yên lòng.

Nằm trên sô pha, Yến Yến thất thần nhìn màn hình TV, bên trong là chuyện nam nữ dở khóc dở cười, cô vô tâm nằm ở đây.

Tính toán đến khả năng Hương có thể nhìn thấy tin nhắn và hiểu được ý nghĩa, khi nào Ân Ly trở về, Yến Yến đã ở chỗ Tiểu Khúc mấy lần, hắn cũng không hỏi ra nguyên nhân, chỉ có thể bỏ qua.

Yến Yến thấp thỏm không thôi, trực giác cảm thấy có một loại áp bách đọng đọng ở ngực, làm cho cô có chút mờ mịt luống cuống.

Tiểu Khúc đứng cách cô không xa không gần, cách một ranh giới vô hình.

Yến Yến từ trên ghế sa lon ngồi dậy, thở ra một ngụm khí.

Đây là cơ hội cuối cùng của cô.

"Tiểu Khúc, Ân tiên sinh vẫn không nói khi nào hắn trở về sao?"

Yến Yến nhìn hắn tất cung tất kính đứng đó cũng không nói lời nào, đối với loại thái độ gần như thành kính này mà sinh ra một chút nghi ngờ.

Ân Ly cái gì cũng thần bí.

Giống như kẻ ngược dòng vô cớ xông vào thế giới của cô, quấy nhiễu gây nên một trận tanh phong huyết vũ.

"Ân tiên sinh không nói với tôi, chuyện lần này tương đối khó giải quyết, cho nên có thể sẽ lâu hơn một chút."

Yến Yến nhíu mày, lúc này mới có chút giảo hoạt phù hợp với tuổi tác, đôi mắt đen như mực sáng ngời, đáy mắt sáng giống như là ánh trăng.

Tiểu Khúc bị cô nhìn chằm chằm mà đỏ mặt, vội vàng cúi đầu, không nói nữa.

"Cái kia, Tiểu Khúc, tôi muốn gọi điện thoại cho Ân tiên sinh."

Yến Yến cũng mặc kệ hành vi như vậy của mình có phải đường đột hay không, hoặc là cố ý.

Cô bức thiết muốn rời khỏi cái chỗ này mà cố gắng áp chế hết tất cả tâm tình cùng sợ hãi.

Tiểu Khúc hiển nhiên có chút kinh ngạc.

Anh trừng mắt nhìn vẻ mặt chân thành của Yến Yến, giống như là vật nhỏ đang bị đói khát, lúc muốn ăn liền ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt sáng ngời nhìn anh.

Đáy mắt tràn ngập nhiều loại cảm xúc phức tạp, đang lan ra.

Điều duy nhất để giải thích là cầu nguyện.

Trong lúc hoảng hốt, anh đưa điện thoại di động qua.

Yến Yến đè nén sự khẩn trương trong lòng, giả vờ tự nhiên mà tiếp nhận.

Màn hình điện thoại di động là giao diện cuộc gọi, trong quá trình chờ đợi trả lời, trái tim Yến Yến đập thình thịch như muốn ném ra.

Cô vừa quan sát trạng thái của Tiểu Khúc, một bên còn phải đảm bảo hắn không phát hiện động tác tay bất thường của cô.

Điện thoại đang reo.

Yến Yến vừa vặn thể hiện ra sự vui sướng lại đúng lúc rơi vào đáy mắt Tiểu Khúc Nhạc, làm cho người ta trước mắt sáng ngời.

Tiểu Khúc buông lỏng cảnh giác.

Hắn lùi về phía sau một khoảng cách lớn, hắn nghĩ Yến Yến hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói với ông chủ, vì thế liền cố ý tránh đi.

"Nói đi." Thanh âm trống vắng lại lạnh lùng của Ân Ly truyền qua ống nghe.

"Ân tiên sinh." Yến Yến hàm hồ gọi hắn.

Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu.

Có lẽ là đứng ở nơi có gió, Yến Yến nghe được tiếng gió phần phật, ầm ầm xuyên qua ống nghe rồi lại yên tĩnh.

Vẫn có thể cảm nhận được lực thổi của nó rất lớn.

"Làm sao vậy?" Ân Ly hỏi cô.

Giờ phút này hắn đang đứng ở bến cảng có tên là Kinh Cảng, trước mắt là mấy con thuyền khổng lồ, phía trên chất đầy hàng hóa muốn vận chuyển đi nơi khác để tiêu hủy.

Lô hàng này tồn đọng đã lâu, hơn phân nửa chúng là tâm huyết của hắn được cất giấu ở bên trong, mưa gió phiêu diêu, cả đời kiếm được nhiều tiền nhưng lại là thứ đen tối như vậy.

Ân Ly không nghĩ tới rằng có một ngày hắn sẽ đầu tư toàn bộ tiền vào thị trường ma túy nước L, nắm độc quyền toàn bộ tổ chức ngầm, hình thành vòng khép kín, lợi ích trong đó khó có thể tưởng tượng được.

Chết lặng đến trước khi có người gọi hắn trở về, hắn muốn tiêu hủy tất cả ma túy.

Ân Ly nhìn khuôn mặt của người đàn ông, lão hóa không ít, đầu tóc bạc nhìn tang thương phiêu diêu.

Hắn ghét người đàn ông này.

Nhưng lại không có biện pháp nào khi bàn tay run rẩy của người đàn ông chạm đến góc áo, một tay đẩy ra, giống như cách mà thời thơ ấu người đàn ông đã đối xử với hắn, vô tình như vậy.

Ông ta thở dài để chờ đợi cho Ân Ly trở lại.

Đi theo Ân Kinh hơn nửa đời, người người đều không hiểu nguyên nhân hắn làm như vậy, chỉ có Ân Ly biết.

Trong chiếc đồng hồ bỏ túi mà anh mang theo quanh năm, có một bức ảnh về người phụ nữ, bà ấy không phải là mẹ hắn và bà đã chết vì ma túy.

Ông ta đã bày mưu tính kế lâu như vậy, không tiếc mà ra sức dùng kế để cùng mẹ Ân Ly kết hôn, sinh hạ hắn. Nhưng chờ đợi ông ta lại là ngày này.

Lời khẩn cầu của ông ta, Ân Ly đến cuối cùng cũng không đáp ứng.

Nhìn bộ dáng chết lặng người của ông ta, hắn cũng không vui nổi.

......

Khi thanh âm của Yến Yến truyền vào tai, Ân Ly trong nháy mắt mờ mịt.

Giọng nói của cô ngọt ngào, nói gì cũng giống như đang làm nũng. Lúc gọi Ân tiên sinh, âm cuối kéo nhẹ nhàng có chút run rẩy, như thể bay lên không trung.

Cỗ khí mà hắn đã kiềm nén được dịp liền thoát ra.

Thanh âm ấy thật dễ nghe.

"Khi nào anh sẽ trở lại?"

Yến Yến hỏi hắn.

Ân Ly biết được sự chán ghét và hận ý của cô, cũng không thể đoán được câu hỏi thăm dò này, xen lẫn trong đó là sự cẩn thận cùng đánh giá.

Nhưng hắn cũng rất vui.

Giả dối có thể lừa gạt, thực tế cũng sẽ như thế.

Hắn cũng nguyện ý bị cô lừa gạt, chỉ cần cô vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, dù trong cô tồn tại bao nhiêu tâm tư nhỏ, Ân Ly cũng không quan tâm.

"Ngày mai tôi sẽ trở về."

Ân Ly cảm nhận được sự trầm mặc hồi lâu của người ở bên kia đầu dây, hắn cũng không lên tiếng, hắn cảm nhận từng chi tiết rất nhỏ.

Ví dụ như Yến Yến yếu ớt thở dốc, đó là hơi thở lúc khẩn trương cô mới phát ra. Đầu ngón tay khi chạm vào bàn phím mà vô tình phát ra nhạc chuông, đó là khi thao tác trên điện thoại mới phát ra. Thanh âm ma sát quần áo biểu thị có lẽ cô có chút bối rối, liên tục thay đổi mấy tư thế, muốn làm cho tâm tình của bản thân hòa hoãn một chút.

Ân Ly nở nụ cười, cực kỳ âm lãnh.

Đáy mắt xen lẫn cảm xúc không rõ ý tứ, giống như dung nham nằm dưới đáy núi lửa.

Yến Yến lùi về phía sau vài bước, tay che miệng, vẻ mặt e lệ.

Tuy nhiên cũng không khiến cho Tiểu Khúc hoài nghi.

Điện thoại của Ân Ly bị cô cúp máy.

Yến Yến đánh ra một đoạn con số quen thuộc, trái tim đều bị treo lên.

Một trận cảm xúc kỳ lạ tràn ngập như thể sắp thành tai họa.

Cô không biết nỗi sợ hãi đến từ đâu và bị chi phối bởi khát vọng lâu dài cho tự do.

Đầu kia vang lên thật lâu mới kết nối.

"Này."

Thanh âm quen thuộc vang lên, Yến Yến kích động sắp rơi lệ.

Nghẹn ngào không nói nên lời.

"Là Yến Yến sao?" Hương hỏi thật cẩn thận.

Yến Yến không có biện pháp nói thẳng cái gì đó, chỉ có thể liên tục gật đầu ở bên này, nhưng lại vô dụng.

Tiểu Khúc bên kia ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Yến Yến sợ tới mức suýt nữa đánh rơi điện thoại.

"Ân Ly, anh phải nhớ mang quà cho tôi nha."

Xen lẫn là tiếng nức nở cùng một trận âm thanh nhỏ run rẩy.

Tiểu Khúc thấy Yến Yến muốn ông chủ trở về mà rưng rưng khóc, càng không dám tiếp tục nhìn tình hình trước mắt, vùi đầu xuống thấp hơn.

Điện thoại bị Mạc Sơn nhận lấy.

"Bây giờ tôi hỏi cậu, cậu gõ màn hình điện thoại trả lời, thoáng một cái là tỏ vẻ xác nhận, phủ định thì gõ hai cái."

Giọng điệu bình tĩnh làm cho tâm Yến Yến an ổn hơn rất nhiều.

"Người giam cầm cô tên là Ân Ly."

Bấm một .

"Cô bị nhốt trong biệt thự dựa vào núi?"

Lại bấm một cái.

"Tôi biết rồi, đợi lát nữa cúp điện thoại thì nhớ xóa nhật ký cuộc gọi. Tôi sẽ mau chóng tìm cách đưa cô ra ngoài, gần đây Hương cũng không ngừng suy nghĩ đến cơm cũng không muốn ăn, cứ coi như tôi là vì em ấy mà để cho cô nhờ vả."

Yến Yến muốn nói cám ơn lại cảm thấy không phải lúc.

Đầu dây bên kia đã cúp máy.

Cô vội vàng xóa nhật ký cuộc gọi.

Trả lại điện thoại di động cho Tiểu Khúc.

Trái tim trôi nổi của Yến Yến như muốn rơi xuống đất.

Bất tri bất giác mà dựa vào sofa, cô liền ngủ thiếp đi.

Dì Phan thấy cô gái nhỏ ăn mặc ít, còn bật điều hòa, vì thế liền cầm chăn đắp cho cô.
Chương kế tiếp