Yến Yến

Chương 19
Lúc Ân Ly nhận được điện thoại của Tiểu Khúc, bầu trời trên đỉnh đầu tối đen, mi tâm mệt mỏi nhíu lại, có gắng giảm bớt sự lo lắng và cấp bách.

“Tôi vừa xuống máy bay.”

Dự đoán được khoảnh khắc thay đổi tâm tư của Yến Yến, Ân Ly liền cho người chuẩn bị xong vé quay trở về.

Hắn ngồi giữa các tòa nhà cao tầng với ánh sáng rực rỡ trên đầu. Dù đang nhìn xuống hết thảy mọi vật nhưng điều đó cũng không mang đến cái gọi là khoái cảm, hắn không cảm nhận ra được sự thống khoái.

Điện thoại di động bị đầu ngón tay với khớp xương rõ ràng khẽ vuốt, xoay qua lật lại, sau khi hồi tưởng lại cảm xúc không thoải mái kia, chiếc điện thoại bị ném xuống đất, vỡ vụn mà trở nên mỗi mãnh phân tán mỗi nơi.

Tốc độ biến động của quốc gia L so với bên kia càng nhanh hơn, mấy giám đốc ngồi vây quanh ngoài cửa chờ hắn giải quyết hậu quả đều bị bỏ lại.

Với một hộp nhỏ trên ghế sofa.

Hộp bên ngoài màu lam nhung, tỏa ra ánh sáng trầm tính, xa hoa cao quý có chút kinh diễm, lại khó che giấu được giá trị của nó.

Viên bảo thạch màu xanh biếc bên trong là Ân Ly liếc mắt một cái, định tăng cho cô làm lễ vật.

Ân Ly cười có chút ảm đạm, đáy mắt là sóng to gió lớn, cuồn cuộn mãnh liệt vô biên vô hạn.

Sắc mặt ngưng tụ giống như một tác phẩm điêu khắc nghiêm túc lạnh lùng, bị điêu khắc không có sinh khí, trong nháy mắt sống động bị rút tơ bóc kén lấy ra, để lại lớp vỏ ngoài.

Trở lại biệt thự, Ân Ly ngồi trên ghế sofa. Sắc mặt khó nén sự thâm sâu thoáng qua, đầu ngón tay gõ lên đệm sô pha, không tiếng động lại đánh vào đáy lòng mỗi người bên cạnh.

Tiểu Khúc cúi đầu, lùi về góc dựa vào tường.

Vết máu loang lổ ở phía sau đùi, còn cắm một thanh đao màu đen, theo cơ bắp run rẩy vặn vẹo, giống như một con cá thiếu oxy, liều mạng giãy dụa.

Nỗi đau vô vọng.

Tiểu Khúc có dáng vẻ thanh tú, trên trán mồ hôi lạnh dày đặc mà đua nhau rơi xuống, cậu ta khom lưng.

Bị cảm giác đau đớn tra tấn đến mức thứ nước bọt như chua đi muốn bốc ra ngoài, nói chuyện đều hàm hàm hồ hồ.

"Yến tiểu thư, lên một chiếc xe bán tải, sau khi điều tra cho thấy biển số xe là giả, còn lại những thứ khác đều không rõ."

Ân Ly nhìn đám phế vật đứng trước mặt, có chút cố chấp lắc đầu.

Trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc không giải thích được, cái loại sụp đổ không khống chế này bao trùm toàn bộ thân thể.

Hắn nghiêng đầu đứng lên, thân hình cao lớn ngăn trở ngọn đèn rực rỡ trên đỉnh đầu, không giận tự uy.

Bóng râm dày bao phủ trên đầu mọi người, giống như một tòa nhà kiêu ngạo và bướng bỉnh.

Dì Phan đứng ở phía sau quan sát toàn bộ quá trình mới biết được tình cảnh hiện tại.

Vừa sợ vừa đau lòng.

Cô gái nhỏ xinh đẹp kia trên mặt luôn mang theo sầu khổ cùng mờ mịt, bị bóp nghẹt dường như cô ấy đã bị bị cướp đoạt cái gì đó.

Phan Mỹ Phượng lắc đầu, thở dài.

Lại đụng vào trong đôi mắt sâu không thấy đáy lạnh lùng trước mắt, kinh ngạc ngây ngốc ở tại chỗ.

Chim hoàng yến của hắn đã chạy đi, hắn đã đội một chiếc mũ không đúng cách cho tất cả mọi người.

Ân Ly xoay chuyển tâm tư, đè nén hung ác cùng khát máu.

Hắn sẽ tìm thấy cô, dù đảo lộn trời đất.

Biệt thự có một tầng hầm, quá lạnh.

Ân Ly chế tạo một cái lồng kiên cố mà nguy nga, bên trong trải đầy lông vũ, còng tay còng chân xích sắt tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ.

Hắn suy nghĩ một chút, Yến Yến có lá gan chạy trốn, vậy hẳn là cô cũng có thể có năng lực mà gánh chịu hậu quả.

......

Yến Yến bị đè ở trên giường, cổ tay mảnh khảnh bị một đoạn tơ tằm đỏ buộc vào một chỗ, tránh không thoát.

Trên chiếc áo sơ mi trắng mở rộng treo đầu dây rút tơ, nút nối liền rơi xuống đất.

Nhũ hoa màu trắng sữa bốc lên có chút nhọn, tràn ra trong lòng bàn tay, dâm nhục theo đầu ngón tay kia mà cuồn cuộn. Ngón tay không ngừng trêu chọc núm vú màu hồng đang thẳng đứng, và không ngừng run rẩy như thể nở hoa trên không trung.

Một đóa hoa diễm lệ màu đỏ ửng khác, ẩn giấu trong khoang miệng ấm áp của hắn, ướt đẫm triệt để, bị đầu lưỡi cọ cọ, đùa giỡn. Trong lúc đó xen lẫn sự sốt ruột cùng mút mát.

"Em xem, đều chảy ra sữa rồi."

Người nọ ác ý nói.

Yến Yến bị dọa đến hoảng hốt, cố cúi đầu xuống nhìn, một mảnh hồng diễm lệ, màu sắc càng sâu.

Phía trên treo khẩu điêu, tục tĩu không chịu nổi.

Tiếng khóc của Yến Yến tràn ngập trong cổ họng như nước biển, mãnh liệt.

Cô cúi đầu giống như đưa thịt vào hang cọp, bị hắn vội vàng mãnh liệt mà ngậm lấy.

Hắn gặm cắn, Yến Yến rên rỉ cùng nức nở, thế nhưng tất cả giống như thuốc kích dục trêu chọc lòng người.

Miệng bị cướp bóc, chiếm đoạt.

Cô không thở nổi.

Hạ thể lạnh lẽo lại làm cho cô càng thêm bất lực.

Hai chân kẹp chặt một bàn tay đang chạy vào làm loạn, không ngừng hướng dẫn đóa nhụy hoa để chúng vươn vãi, gảy ra cánh ngoài cùng, ở gần đáy nơi tụ lại mà ra sức vuốt ve, ma sát, trêu chọc.

Nơi đó khiến Yến Yến mẫn cảm mà bật khóc.

Nơi đó tạo cho đầu đao của hắn có cơ hội.

Bởi vì nó càng ngày càng sâu.

Sự co giật trong huyệt hoa, sự giằng co qua lại với tiểu đệ của hắn, chạm vào.

Làm cho cô bị mắc kẹt trong sự nhầm lẫn và ham muốn.

Thân thể Yến Yến giống như một chiếc thuyền cô đơn phiêu bạt lung lay, không có chỗ dựa.

Trong nháy mắt bị một cỗ nóng bỏng tập kích.

Nó co giật dữ dội giữa nhụy hoa, khuấy động thân thể phiêu diêu của cô.

Từ trên xuống dưới bám vào, giằng co.

Bàn tay của Yến vô tình đánh vào cổ hắn, góp phần làm tăng tiếng ào và rên rỉ.

Thì ra là giao hoan, là tiểu đệ của hắn, là lưỡi đao, là dương vật...

Yến Yến thoáng nghĩ, khóe mắt đều là nước mắt.

Cảnh tượng mông lung.

Cô bị lật nằm sấp trên một chiếc giường lớn mềm mại.

Đôi tay đó bẹo hai bên má cô.

Nhào nặn như làm trò ác ý.

Thật tục tĩu, diễm thanh dâm dục.

Con điếm, con điếm.

Xấu hổ.

Yến Yến đắm chìm trong khoái cảm, lại từ trong đó mà thoát ra.

Cô dễ dàng thuyết phục bản thân và dễ dàng lật đổ chính mình.

Tư thế eo sụp đổ mềm nhũn bị nắm hắn nắm lấy, mông tự nhiên theo tiết tấu mà không ngừng lắc lư, muốn nó xâm nhập sâu hơn một chút.

Khóe mắt màu đỏ ửng giống như pháo hoa tháng ba, rực rỡ tràn ngập, hòa tan trong da thịt nơi đó, hóa thành màu máu.

Thanh thịt to lớn tiến sâu vào huyệt khẩu, dâm thủy vươn ra đầy giường.

Cô cọ xát về phía sau và hét lên theo tiết tấu ra vào của nó.

Do quái vật khổng lồ quấy rối giữa hành lang mà rên rỉ từng đợt vang lên đứt quãng.

Giống như một bài hát nhỏ được hát bởi một nhà hát.

Nghe không ra giai điệu, lại rắc rắc mang theo tình cảm vô biên.

Người nọ bị kích thích càng lúc càng ngông cuồng, nâng thắt lưng bủn rủn của cô hướng đáy hông, vừa vặn đâm vào chỗ đó.

Cô co giật dữ dội như mất ý thức.

Giống như co rút mãnh liệu rồi rút ra, phun ra một trận dâm thủy.

Trái tim ẩm ướt cũng rơi ra theo.

Dòng nước rơi ra ấy như nước hoa hồng nghiền nát, mê hoặc tục tĩu.

......

Yến Yến đột nhiên mở mắt ra, toàn thân ướt sũng giống như vừa mới được vớt ra khỏi nước.

Trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra mồ hôi, da thịt trắng sữa lộ ra vài phần, áo sơ mi cởi mấy cái cúc áo, có vài giọt theo kẽ mép ngực trượt xuống.

Giật mình một cái mà tỉnh dậy.

Hạ thân một trận dính dớp ướt sũng.

Làm cho cô đỏ mắt.

Đó chỉ là một giấc mơ.

Giấc mơ khiêu dâm tục tĩu.

Phảng phất cô như lại nhìn thấy biểu cảm tựa tiếu phi tiếu trên khuôn mặt lạnh lùng mãnh liệt kia.

Yến Yến đem chính mình cuộn lại cùng một chỗ, thu nhỏ thành một đoàn nho nhỏ.

Bất lực lại mờ mịt, sương mù rơi xuống chăn rõ ràng làm lộ ra sự khủng hoảng của cô.
Chương kế tiếp