Yêu Chiều Vợ Nhỏ

Chương 4
Đến tối ăn cơm xong, An Ngọc chạy một mạch lên trên gác để thực hiện kế hoạch hôm nay Trang dạy cô.
Nhưng hành động không nói không rằng gì của Ngọc lại khiến cho Lục Thành hiểu nhầm là cô còn giận anh về chuyện Mỹ Anh đến nhà gây sự.
Lục Thành không trở về phòng ngay mà sang phòng làm việc hoàn thành nốt kế hoạch dang dở của mình. Khi làm xong, anh trở lại phòng ngủ của mình, não bắt đầu nảy số làm sao để dỗ dành cô vợ nhỏ.
Vừa mới bước chân vào phòng, chưa kịp định hình ra đường đi lối lại thì có một bóng nhỏ lao nhanh đến người Lục Thành. May anh phản xạ kịp, ôm được An Ngọc trong lòng, chỉ có điều loạng choạng vài bước về phía sau.
- Bất ngờ không?

An Ngọc thò tay ra bật điện, phòng ngủ sáng choang. Cô đu lên người Lục Thành, bám chặt lấy cổ anh, miệng cười tươi rói nói chuyện.
Lúc này, Lục Thành mới nhìn kĩ cô vợ nhỏ trong lòng. Anh nhìn xuống chiếc váy ngủ mỏng tang trên người cô, chợt nhíu mày. Chiếc váy hai dây không cổ ôm sát пɡựᴄ An Ngọc, tay Lục Thành vì đỡ lấy đùi cô khi cô quặp chân vào hông mình nên anh cảm nhận được chiếc váy này ngắn như thế nào. Chắc chỉ đủ che đi bờ ᴍôпɡ của cô.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Lục Thành tối lại, giọng anh khàn khàn hỏi:
- Ai mua cái này cho em mặc?
An Ngọc thấy Lục Thành không cười nói như mọi khi, cô tưởng anh giận dỗi nên bắt đầu mếu máo chuẩn bị khóc:
- Sao cái Trang bảo em mặc váy này sẽ khiến anh chết mê chết mệt mà anh cứ đứng đờ ra vậy?
- Bạn em toàn luyên thuyên.
An Ngọc phụng phịu, nhảy xuống khỏi người Lục Thành. Nhớ lại lời Trang bảo nếu anh nhìn thấy cô mặc chiếc váy này mà không làm gì khác lạ là không thích cô rồi.
- Anh không thích em thật sao? Em mặc chiếc váy ngủ này không đẹp hả?
- Chuyện anh thích em với chuyện chiếc váy liên quan gì tới nhau.
- Trang bảo không người chồng nào nhìn thấy vợ mình mặc váy ngủ này là không hoá sói. Nếu không hoá sói thì anh không thích em.
Lục Thành đặt tay lên trán, vẻ mặt đầy bất lực. Mọi suy nghĩ của An Ngọc chỉ dừng lại ở 10 tuổi nên cô đơn giản chỉ nghĩ anh phải biến thành con sói thật.
Anh tiến lại gần, giữ lấy hai vai An Ngọc nói:
- Anh có hoá “sói”, đấy là em không biết thôi.
- Đâu, em chẳng thấy anh biến thành sói gì cả. Anh phải chứng minh chứ.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô vợ nhỏ, Lục Thành nghĩ ra trò mới muốn trêu đùa cô.
- Anh có “đuôi sói” để chứng minh, em xem không?
An Ngọc không hiểu gì vội gật đầu đồng ý. Cô đi vòng ra sau lưng anh nhìn nhưng không thấy đuôi anh nói đâu.
- Anh nói dối, đằng sau chẳng thấy đuôi nào cả.
- Anh là sói thành tinh, đuôi mọc đằng trước, ra đây anh cho em xem thử. Cái “đuôi” đang vểnh lên đây này.
Chương kế tiếp