Yêu Chiều Vợ Nhỏ

Chương 8
Lục Thành vừa dứt lời, anh giữ chặt lấy cằm An Ngọc, mau chóng bắt lấy môi cô, ngấu nghiến hôn. Tính ra hai người đã lấy nhau được 8 tháng nhưng anh luôn tôn trọng An Ngọc nên không bao giờ đi quá giới hạn với cô, chỉ hôn trán và hôn má nhẹ một cái.
Hôm nay, nhân dịp cô nhớ lại xong còn mạnh mồm khiêu khích nên anh quyết định thả cung, làm luôn cho nóng.
Nụ hôn của Lục Thành càng lúc càng sâu, anh ép sát vào người An Ngọc, điên cuồng gặm nhấm như muốn lấy hết dư vị ngọt ngào trên môi cô. Bây giờ Lục Thành mới phát hiện mình đã để lỡ hơi nhiều của ngon vật lạ. Không ngờ mới hôn môi thôi đã khiến anh không kiềm chế được bản thân, hơi thở dồn dập khiến An Ngọc ở trong vòng tay anh khẽ run.
Bàn tay Lục Thành bắt đầu không an phận, lân la đưa vào trong chiếc áo bệnh nhân của An Ngọc, vuốt ve cái eo nhỏ của cô rồi dần dà di chuyển lên phía пɡựᴄ.
An Ngọc bị nụ hôn của Lục Thành thôi miên khiến cô quên mất cả đề phòng. Khi bàn tay của người đàn ông trước mặt đặt vào пɡựᴄ cô thì An Ngọc chợt tỉnh táo lại một chút, cô vội hất tay anh ra, đẩy Lục Thành một cái thật mạnh.

Cả gương mặt An Ngọc đỏ bừng bởi nụ hôn đầy kích thích của Lục Thành. Cô hậm hực nói:
-Lục Thành, anh dám thừa nước đục thả câu.
Lục Thành điều chỉnh lại hơi thở của mình, bật cười nhìn An Ngọc:
-Anh đang thực hiện trách nhiệm làm chồng, phục vụ em tận tình.
Thấy Lục Thành tiến lại gần mình lần nữa, An Ngọc vội đưa tay lên che пɡựᴄ, phòng vệ bản thân.
-Anh đừng có giở trò lưu manh với tôi. Tay tôi vẫn đang bị thương đấy.
Vừa nói, An Ngọc vừa giơ cánh tay bị băng bó lên. Lục Thành muốn ép thì chắc chắn An Ngọc không có cơ hội phản kháng nhưng anh lại không thích ép buộc, thích cả hai thoải mái tự nguyện thì làm chuyện kia mới sung sướng nhất.
Lục Thành không làm gì An Ngọc nữa, anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh.
An Ngọc thấy anh không giở trò thì cô cũng buông lỏng cảnh giác. Cô quay sang nhìn Lục Thành bảo:
-Nè, tôi có chuyện này muốn nói.
-Chuyện ly hôn thì khỏi phải nói, em chỉ tốn nước bọt thêm thôi.
-Không phải chuyện này. Cho dù tôi muốn ly hôn thì bố mẹ tôi đâu có cho.
-Thế sao vừa nãy em dám mạnh mồm nói.
-Tôi thử anh một tí xem như thế nào. Lúc trước anh lấy một con ngốc như tôi chắc chắn bị gò bó, cảm thấy khó chịu khi đang ăn chơi thì bị trói buộc bởi cuộc hôn nhân này. Tôi sợ bây giờ khi nhớ lại mọi chuyện anh sẽ không ở bên tôi nữa nên tôi mạnh miệng nói lời ly hôn trước. Ít nhất phải giữ cho mình chút thể diện chứ.
An Ngọc vừa nói, khuôn mặt cô xị ra buồn rầu. Cô sợ nhất là cảm giác mình bị vứt bỏ nên mới đòi ly hôn như vậy. Từ bé, cô luôn phải ở nhà một mình vì bố mẹ đi làm kiếm tiền, khi An Ngọc lớn một chút thì gia đình khấm khá lên, bố mẹ lại bận việc công ty tối ngày không thấy mặt mũi đâu.
Sau này, đi học quen được cái Trang thì An Ngọc bớt cô đơn một tí nhưng trong cô vẫn hình thành sợ cảm giác bị bỏ rơi.
-Tôi sợ anh sẽ bỏ rơi tôi.
An Ngọc cúi đầu xuống, lí nhí nói. Nhưng Lục Thành vẫn có thể nghe thấy được. Anh ôm cô vào lòng, an ủi:
-Yên tâm, anh không bỏ rơi em đâu.
-Tại sao chứ? Tôi chỉ là người dưng nước lã thôi mà.
-Luyên thuyên, em là vợ của anh.
-Anh thực sự không hối hận khi lấy tôi làm vợ sao? Dù gì cũng là hôn nhân ép buộc.
Lục Thành nhìn vẻ mặt lo lắng của An Ngọc thì bật cười:
-Hối hận cái gì? Chẳng phải anh là người lãi hơn hay sao?
-Lãi cái gì cơ?
-Em vừa giỏi vừa xinh, body lại đẹp, điện nước đầy đủ. Có vợ vậy anh giữ chặt chứ buông ra thằng khác cuỗm mất hả.
An Ngọc đen mặt khi nghe Lục Thành nói vậy. Cô đập mạnh vào пɡựᴄ anh, mắng một câu:
-Dê già.
-Dê với mỗi em.
Lục Thành chợt nhớ ra một chuyện.
-À còn chuyện này chúng ta cần phải làm nữa.
-Chuyện gì?
-Cho Lục Nghị một bài học vì nó dám gây tai nạn cho em.
Chương kế tiếp