Yêu em một lời khó nói hết

Chương 18: Mừng rỡ
Lộ Phân Phân nắm lấy áo sơ mi của Minh Thì Tiết, cô kề sát vào anh, cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể anh.

Cô muốn ôm Minh Thì Tiết.

Nhưng đồng thời trong đầu lại có một giọng nói kiêu ngạo khác đang nhắc nhở cô không nên quá phụ thuộc vào anh.

Lộ Phân Phân không nghe theo giọng nói kia.

Cô quyết định trung thành với trái tim của mình, tùy hứng nhào vào vòng tay của Minh Thì Tiết.

Minh Thời Tiết còn duy trì tư thế khom lưng hôn lên đỉnh đầu cô, bất ngờ không kịp đề phòng thì cô đã nhào vào lòng. Anh rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên gương mặt trắng nõn, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia mừng rỡ.

Sau hai giây.

Anh giơ tay lên nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Dường như cái ôm mang theo tác dụng chữa lành tâm hồn rất mãnh liệt, cô cảm giác mọi phiền muộn vừa rồi đã biến mất hoàn toàn.

Ngày đó ở trong xe Minh Thì Tiết nói rất đúng, tính tình của mỗi người đều có giới hạn, cô cũng vậy. Lộ Phân Phân bây giờ là một người nhu nhược nhút nhát, không phải là Lộ Phân Phân chân chính.

Dường như Lộ Phân Phân rất tức giận với bản thân, buông cánh tay ra từ bên hông Minh Thì Tiết, cô kiễng mũi chân lên ôm lấy cổ anh.

Cô muốn ôm anh.

Mặc dù không biết tại sao, nhưng cô muốn ôm anh thì ôm thôi.

Minh Thì Tiết vui vẻ để mặc cho cô treo mình trên người anh, cũng không lên tiếng ngăn cản, nhưng ngược lại bản thân Lộ Phân Phân có chút ngượng ngùng: “Cám ơn anh đã tin tưởng em.”

Cô xem hành động vừa rồi của mình như một sự biết ơn đối với sự tin tưởng của anh.

Lộ Phân Phân thu tay lại, bốc đồng xong sau đó lại bắt đầu xấu hổ, lui về phía sau hai bước, đỏ mặt mà giải thích: “Em thấy trong mấy phim bom tấn Hollywood, đều dùng cái ôm để cảm ơn với đối phương.”

Hai giây sau.

Minh Thì Tiết kéo cô trở lại, ôm cô vào lòng, đáp lại: “Không cần cảm ơn.”

Lộ Phân Phân: “…”

Lộ Phân Phân: “Vậy, chúng ta có thể tan họp không?”

“Đói bụng rồi?”

“Ừm.”

“Hôm nay muốn ăn gì?”

“Mì gói được không?”

Minh Thì Tiết: “Được.”

Lộ Phân Phân bình thường không được ăn đồ ăn vặt, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đang hiện lên sóng ngầm cuồn cuộn kia, biết chuyện sắp sửa xảy ra.

Minh Thì Tiết cúi đầu, chóp mũi theo động mạch bên cổ cô mà đi xuống một đường.

Nội y của cô nằm rải rác trên bàn làm việc của anh.

Quần lót cũng không biết tung tích.

Nửa đêm trong phòng ngủ.

Trong không khí còn đang tràn ngập hương vị ái muội trước đó.

Lộ Phân Phân kéo cánh tay đang khoác lên vai cô, vén góc chăn bông lên, xoay người xuống giường cầm áo khoác mặc lên. Cô quay đầu nhìn qua Minh Thì Tiết đang ngủ say, xoay người nhẹ nhàng đẩy cửa ban công.

Gió đêm thổi tới, cảm giác lạnh lẽo bao trùm cơ thể.

Lộ Phân Phân lạnh đến rụt cổ, quấn chặt áo khoác, cúi đầu nhìn điện thoại di động, ánh sáng xanh trên màn hình chiếu sáng gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia.

Tin nhắn gửi đến là của một dãy số lạ.

Chỉ một câu: Bé ngoan, mẹ đang chờ con ở nhà cũ.

Biệt danh đã lâu.

Lộ Phân Phân còn nhớ rõ hồi nhỏ mình rất nghịch ngợm, khi trời mưa rất thích ở ven đường nghịch vũng nước. Người lớn xung quanh dùng giọng điệu đùa giỡn nói tính cách của cô giống con trai, tương lai nhất định không gả được.

Bố cô lúc nào cũng lạnh mặt trả lời: “Con gái nhà tôi ngoan ngoãn như vậy, sao lại không gả ra ngoài được? Gả không được cũng không sao, cùng lắm thì tôi mua về cho con bé vài người chồng!”

Người khác đều cười nói: “Chồng cũng có thể mua bằng tiền sao? Lão Lộ muốn mua bao nhiêu người?”

Bố cô cầm ô, mặc cho cô tiếp tục chơi đùa, mặc dù lưng đã bị ướt đẫm mà còn vui vẻ cười ha hả: “Chỉ cần bé ngoan nhà tôi vui vẻ, mua cho con bé mười người chồng tôi cũng làm được!”

Lộ Phân Phân dựa vào vách tường ngồi xổm xuống, từ khe hở lan can có thể nhìn được ánh đèn neon lấp lánh trong hồ nhân tạo.

Sống trong khu biệt thự đắt nhất thành phố, cô ghen tị với tất cả mọi người ở phía bên kia hồ nước. Cô giống như một người tí hon nhỏ bé đứng trên vai người khổng lồ, hèn mọn lại đầy kiêu ngạo.

Cô có một người mẹ đã phản bội chồng, bỏ rơi con gái mà trở thành người thứ ba phá hoại cuộc hôn nhân của người khác.

Đến lúc đó đám người kia nhất định sẽ nói, nhìn xem, ông chủ lớn của tập đoàn MSJ lại cưới một người phụ nữ có thân thế tầm thường, cuộc sống bê bối.

Minh Thì Tiết sẽ nghĩ gì về cô?

Liệu anh có vì thế mà từ bỏ cuộc hôn nhân vốn không có nền tảng tình yêu này hay không?

Đột nhiên tâm trạng của cô có chút lạnh lẽo.

Trước kia, cô không sợ bất kỳ khó khăn nào, hiện tại đã nếm được hương vị của hạnh phúc, cô không muốn phải trở về như trước kia một lần nào nữa.

Lộ Phân Phân kéo cổ áo khoác lại, ngẩng đầu hít thật sâu. Điều chỉnh lại cảm xúc, cô quay lại phòng ngủ như không có gì xảy ra.

Lộ Phân Phân mò mẫm trở lại bên giường, thật cẩn thận chui vào chăn.

Sau khi nằm xuống, cô di chuyển từng chút một vào giữa.

Vừa mới dịch hai cái, cô đã bị một cánh tay rắn chắc kéo qua.

Lộ Phân Phân kinh ngạc một chút, cơ thể dần thả lỏng, làm bộ chỉ là xoay người.

Cánh tay của Minh Thì Tiết thu lại, Lộ Phân Phân lập tức bị anh ôm chặt, sự ấm áp vây quanh cô, cảm giác lạnh lẽo lúc nãy đã biến mất.

Minh Thì Tiết tựa cằm lên đỉnh đầu cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô: “Tại sao tay em lạnh như vậy?” Anh giơ tay lên, đắp hơn phân nửa chăn lên người cô: “Anh cướp chăn của em à?”

Lộ Phân Phân không rõ anh có phát hiện cô đứng lên hay không, dịu dàng gối đầu lên khuỷu tay anh, bập bẹ nói: “Ừm, anh cứ cướp chăn của em, làm em lạnh đến chết cóng rồi.”

Lòng bàn tay của anh đặt lên đầu cô, kéo cô vào vòng tay của mình: “Vậy thì đừng ở xa anh, như vậy sẽ không chết cóng.”

Lộ Phân Phân bỗng nhiên bị những lời này của anh làm cho tỉnh táo, những hoang mang đang quấn quanh cô, cũng lập tức nổi lên mặt nước.

Minh Thì Tiết là người đáng giá để cô tin tưởng nhất.

Nếu như ngay cả anh cô cũng đề phòng, tránh né, thì khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng ngày càng xa, cô cũng chỉ càng ngày càng cô đơn.

Cô muốn là chính mình, trở lại một Lộ Phân Phân dũng cảm, nhiệt huyết lại kiêu ngạo tùy hứng.

Lộ Phân Phân đưa tay ra, đầu ngón tay trong bóng đêm sờ soạng khuôn mặt của Minh Thì Tiết, cổ họng có chút căng thẳng: “Minh Minh.”

“Hử?” Minh Thì Tiết đặt đôi tay lạnh như băng của cô lên ngực.

Lộ Phân Phân: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Được.”

Lộ Phân Phân cắn răng, nói: “Thật ra, em có một người mẹ, mười năm trước đây đã di cư đến Canada.” Cô không biết phải nói gì tiếp theo.

Sau một thời gian ngắn.

“Bà ấy đến tìm em?” Minh Thì Tiết trước sau vẫn không có cảm xúc dư thừa nào: “Em muốn gặp bà ấy sao?”

Anh từ trước đến nay chỉ nói những lời đúng trọng tâm, nhiều hơn một chữ cũng không có, Lộ Phân Phân rất ngạc nhiên vì anh là một người tích chữ như vàng lại chủ động nói về cái đề tài nhạt nhẽo này, càng ngạc nhiên hơn là sự bình tĩnh của anh.

“Anh không ngạc nhiên sao?” Cô hỏi.

Minh Thì Tiết: “Ngạc nhiên.”

Lộ Phân Phân: “…”

Tuy rằng không bật đèn, không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, Lộ Phân Phân cũng có thể tự mình tưởng tượng, mặt anh vẫn là không chút biểu cảm.

Tay cô đã được sưởi ấm trong lồng ngực anh, Lộ Phân Phân ôm lấy eo anh, đầu thân mật cọ cọ vào cổ anh, động tác này mang theo sự lấy lòng mà chính cô cũng không nhận ra.

Nội tâm của cô lo lắng không yên, nhỏ giọng hỏi: “Anh có cảm thấy hoàn cảnh gia đình em quá phức tạp hay là có quá nhiều chuyện nhỏ nhặt không?”

Anh có muốn đổi lại một người vợ có gia thế trong sạch không?

Lộ Phân Phân không dám hỏi.

Minh Thì Tiết dường như rất thích sự chủ động của cô, giọng nói dịu dàng thì thầm: “Không.”

“Thật sao?”

“Phân Phân.” Đôi môi Minh Thì Tiết lướt qua trên trán cô: “Chuyện này để anh xử lý, được không?”

Lộ Phân Phân không phản ứng: “Cái gì?”

Minh Thì Tiết: “Cứ giao cho anh, em không cần phải quan tâm đến bất cứ điều gì.”

Phản ứng đầu tiên của Lộ Phân Phân là trước khi kết hôn anh đã điều tra cô, biết rõ mọi chuyện của cô, cho nên anh mới không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Cô không tức giận, so sánh với việc ngay từ đầu cô đã hỏi anh có phải là đồng tính luyến ái đi lừa dối hôn nhân hay không còn thẳng tuột hơn.

Nếu không phải bởi vì thiếu tiền, cô cũng sẽ tìm hiểu rõ về nhân phẩm của chồng chưa cưới trước.

Giữa dòng người xa lạ nào có sự tin tưởng hay không tin tưởng lẫn nhau. Sự tin tưởng vốn là thứ được xây dựng lâu dài trong các mối quan hệ.

Lộ Phân Phân không từ chối lòng tốt của anh: “Anh không được cho bà ấy tiền.” Người phụ nữ đó không xứng đáng.

Minh Thì Tiết nói: “Được.”

“Em có thể làm gì không?”

Minh Thì Tiết vỗ vỗ đầu cô: “Em cứ ngoan ngoãn đi ngủ đi.”

Chiều hôm sau.

Sau khi livestream kết thúc, Lộ Phân Phân nhận được điện thoại của Lộ Thủ Phú.

“Phân Phân à? Là bác cả đây.”

“Con biết.” Lộ Phân Phân cầm một ly nước uống, thái độ rất tốt: “Bác cả có chuyện gì vậy?”

Lộ Thủ Phú nói chuyện che che giấu giấu, Lộ Phân Phân đoán được Mãn Hồng Ngọc đang ở bên cạnh bác cả.

Cặp vợ chồng này một người diễn mặt đỏ, một người hát mặt trắng, trong lòng Lộ Phân Phân đều rõ. Nhưng khi cô chưa thành niên đã nương tựa vào người bác cả này, cho nên mặc dù trong lòng biết rõ, cũng vẫn là nhớ một chút tình cũ, sẽ cho bác cả một ít mặt mũi.

“Âu Dĩ Đồng trở về tìm chúng ta.” Lộ Thủ Phú nói: “Bà ấy có dẫn một người đàn ông trở về, mặc hàng hiệu lái xe sang, bên cạnh còn mang theo hai vệ sĩ, là một thương nhân giàu có ở nước ngoài. Còn giúp bố con trả hết toàn bộ số tiền nợ họ hàng!”

Điều này ngược lại làm cho Lộ Phân Phân rất bất ngờ. Khi còn sống, bố cô nợ người thân một số tiền không nhỏ.

“Người đàn ông kia có tiền, nhìn từ xa có vẻ cũng không quá già.”

Lộ Phân Phân không quan tâm đến điều này: “Ồ.”

Lộ Thủ Phú nghe ra trong giọng nói của cô có chút mất kiên nhẫn, sợ cô cúp điện thoại, không tiếp tục nói linh tinh: “Phân Phân à, trước đây con đã từng sống ở nhà bác, hơn nữa chi phí sinh hoạt đại học, bác gái con đã liệt kê một danh sách, tổng cộng là ba vạn năm ngàn bốn trăm sáu, tính cho con là ba vạn năm ngàn bốn trăm thôi. Con xem, khi nào thì gọi điện thoại cho Âu Dĩ Đồng, bảo bà ấy trả lại số tiền này đi.”

Lộ Phân Phân nở một nụ cười: “Bác cả, bác gửi tài khoản của bác cho cháu, cháu chuyển qua cho bác, chúng ta cũng sẽ thanh toán xong, bác cũng không cần phải bị kẹp ở trong khó xử.”

“Không phải, bác không phải có ý này…”

Lộ Thủ Phú còn muốn nói thêm thì điện thoại đã bị Mãn Hồng Ngọc cướp lấy: “Phân Phân à, bác là bác gái của con, bác vừa rồi có nghe thấy con nói muốn trả hết chi phí sinh hoạt đúng không? Con nhớ ghi chú tài khoản.”

“Được.”

Lộ Phân Phân cảm thấy giễu cợt, trước kia cô rất ghét cái miệng của Mãn Hồng Ngọc, hiện tại sau khi Âu Dĩ Đồng xuất hiện, cô càng cảm thấy Mãn Hồng Ngọc xấu càng thêm xấu.

Sau khi chuyển tiền cho Lộ Thủ Phú, Lộ Phân Phân rất dứt khoát, đưa phương thức liên lạc của bác cả vào danh sách đen.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Lộ Phân Phân vẫn luôn tuân theo quy luật.

Ngủ sớm dậy sớm, một ngày ba bữa ăn đi ăn ở các nhà hàng ẩm thực của thành phố Hoằng Hà với Minh Thì Tiết.

Gần đây anh không quản cái miệng của cô nữa, muốn ăn cái gì anh cũng không ngăn cản, Lộ Phân Phân nghĩ thầm có lẽ là do công lao của bản báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây.

Cơ thể trước kia của cô kém đến mức toàn bộ đều dựa vào ngụm khí trời để mà sống, một tháng nhất định cô sẽ bị cảm lạnh hai lần, cơ thể thiếu máu đến mức cô sẽ bị choáng váng khi ngồi xổm hay đứng lên bất ngờ, khi nào tới chu kì kinh nguyệt cô sẽ chiến đấu với tử thần, còn bây giờ sức khoẻ của cô thật sự quá tốt.

Sau khi xử lý xong công việc, cô bị Lâm Phồn Tư kéo đi ăn lẩu cay.

Từ 3 đến 5 giờ chiều là thời gian “ăn vụng” của Lộ Phân Phân, cô đã ăn vụng liên tục trong hai tuần nay.

Lão Cốt Đầu bởi vì chuyện lần trước bị Lâm Phồn Tư cùng với Cậu Trần gầy gò hai người này đánh đôi, hung hăng mắng một trận, không còn mặt mũi đến gặp Lộ Phân Phân.

Lãng Việt muốn tránh bị nghi ngờ, có anh ở đây, Lộ Phân Phân sẽ không tham dự, tránh cho Minh Thì Tiết biết rồi lại tức giận. Trong số những người này, chỉ có Cậu Trần gầy gò có thể tiếp chuyện với cô trên bàn ăn.

Cậu Trần gầy gò nói: “Vốn dĩ khoảng cách công ty công nghệ Phân Phi và công ty của Lão Cốt Đầu là mười vạn tám ngàn dặm. Tiền lương của một nhân viên công ty chồng cậu có thể đuổi kịp với người quản lý của công ty Lão Cốt Đầu. Sự chênh lệch này, giống như một nhiếp ảnh gia cấp thấp như tớ so với Van Gogh vậy. Nói ngắn gọn, chính là, không, biết, tự, lượng, sức!”

Lâm Phồn Tư không phản bác, chuyện này vốn dĩ chính là Lão Cốt Đầu làm không đẹp: “Nhưng Minh tổng lại tự mình soạn ra một tập dữ liệu lớn chỉ để giải thích rõ với cậu, việc này khiến người ta rất bất ngờ. Tổng biên tập của bọn tớ hẹn ngài ấy phỏng vấn hơn nửa năm, thời gian phỏng vấn chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ, cho đến nay vẫn chưa hẹn được. Phân Phân, cậu nghĩ xem, Minh tổng sẽ không từ đùa thành thật, mà thích cậu chứ?”

“Vậy thì có gì kỳ lạ? Chị đại xinh đẹp như vậy, lại không có bụng dạ xấu xa gì, Minh tổng coi trọng cậu ấy thì chứng tỏ ngài ấy có mắt nhìn người!”

Nói đến “bụng dạ xấu xa”, vẻ mặt của Lộ Phân Phân có chút mất tự nhiên, cô che giấu mà hắng giọng, ra vẻ thâm trầm: “Trong thế giới tình yêu, người sống làm sao có thể chiến thắng người chết? Hai người đừng có mà nghĩ điều gì ngớ ngẩn.”

“Mẹ kiếp? Bạn gái cũ của Minh tổng đã chết?!” Cậu Trần gầy gò ngạc nhiên xong lại kinh ngạc thốt lên: “Đây là số phận! Chứng tỏ cậu và Minh tổng có duyên với nhau, những người khác khi là bạn gái của ngài ấy đều phải chết.”

Lộ Phân Phân: “…”

“Đúng vậy.” Lâm Phồn Tư phụ họa thêm: “Cậu cũng đừng tin vào truyền thuyết cả đời chỉ yêu một người, vẫn là nên tranh thủ một chút vì nó mà thôi.”

“Cậu kêu chị đại tranh thủ, còn không bằng nói với con cá muối, cậu ấy cứ lật qua, lật lại.” Cậu Trần gầy gò bị Lâm Phồn Tư đá cho một cước, chạy vọt sang bên cạnh, cánh tay đan chéo làm ra bộ dáng phòng ngự: “Tớ nói cái này đều là sự thật! Với cái tính cách ngồi chờ chết của chị đại. Nếu Minh tổng không chủ động thì cậu ấy sẽ mãi mãi ngồi chơi đến trời đất sụp đổ mất!”

Lộ Phân Phân: “…”

“Có đúng không?” Hai người này kẻ xướng người họa: “Giải thích như vậy, hình như rất chính xác đấy.”

Cậu Trần gầy gò: “Cũng đúng đấy nhỉ? Các em gái khác nhìn thấy các cao phú soái đều không dời chân đi được, còn chị đại của chúng ta là không thể cử động được chân của mình.”

“…”

Buổi sáng cuối tuần.

Minh Thì Tiết đứng trong phòng bếp, tay áo sơ mi xắn lên, đang chuẩn bị rượu vang đỏ và beefsteak cho bữa trưa.

Lộ Phân Phân không có việc gì làm, nằm trên sô pha nhìn anh nấu cơm. Trong lòng suy nghĩ, nàng tiên cá phải làm sao để có thể di chuyển được đôi chân của mình.

Có vẻ như trước tiên phải có một đôi chân dài sao?

Màn hình điện thoại sáng lên, gọi đến là một số lạ, Lộ Phân Phân tùy tiện bắt máy.

Khoảng khắc giọng nói của người phụ nữ vang lên, Lộ Phân Phân đã nhận ra đó là ai.

“Bé ngoan, mẹ có gửi tin nhắn cho con, con không thấy sao?”

Lộ Phân Phân quay đầu nhìn về phía phòng bếp, Minh Thì Tiết đang chuyên chú rửa sạch tôm hùm. Cô không muốn làm hỏng tâm trạng tốt của anh, cô nhanh chóng xoay người trở về phòng, dọc đường đi cũng không nói gì.

Âu Dĩ Đồng thở dài: “Mẹ biết con đang trách mẹ lúc trước không đưa con đi cùng, nhưng mẹ cũng không có cách nào. Năm đó có nhiều người đòi nợ như vậy, mỗi ngày đều rất sợ hãi, con còn có thể ở trong trường, mẹ cũng chỉ có thể một mình trông coi căn nhà trơ trọi mà lo lắng sợ hãi không yên.”

“Mẹ biết con hiện tại đang sống rất tốt, cũng không nghĩ đến việc quấy rầy cuộc sống của con, mẹ chỉ muốn gặp con một lần. Nếu con không muốn thì không gặp, được không? Bé ngoan, con có đang nghe mẹ nói không?”

Lộ Phân Phân không biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng hiện giờ của mình.

Một mặt cô muốn lạnh lùng tặng cho người phụ nữ này một chữ. Mặt khác, cô nghĩ về lời dặn dò của bố mình trước khi qua đời.

“Bố tôi đến chết cũng dặn dò tôi phải chăm sóc tốt cho bà, bà nói xem bố tôi có phải quá ngốc không?” Lộ Phân Phân cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ khắc nghiệt một chút.

Cô sợ người phụ nữ này đột nhiên phát điên, mang theo người đàn ông xa lạ kia chạy đến quấy rầy cuộc sống của cô.

Cô đã quen mỗi ngày bên cạnh Minh Thì Tiết, vì thói quen này của mình, cô không muốn làm cuộc sống của mình rối tung lên nữa.

Cũng may Âu Dĩ Đồng hôm nay không phát điên, giọng điệu tràn đầy sự hổ thẹn: “Xin lỗi con, mấy năm đó mẹ không ở bên cạnh con, con nhất định sẽ cảm thấy rất khổ sở. Mẹ cũng nghe nói, Mãn Hồng Ngọc thường xuyên bắt nạt con. Mẹ không cầu xin con tha thứ, chỉ hy vọng con không trách mẹ. Bé ngoan, chiều mai lúc 3 giờ mẹ sẽ bay về Canada, con có thể đến tiễn mẹ không?”

Lộ Phân Phân không nói gì.

“Công ty của chú con xảy ra một chút vấn đề, bị hạn chế xuất cảnh, nếu đi thì có thể mẹ sẽ không còn cách nào trở về nữa.”

Vẻ mặt của Lộ Phân Phân thả lỏng, thái độ kiên quyết: “Tôi hy vọng bà không bao giờ trở về nữa.”

Âu Dĩ Đồng im lặng trong chốc lát, thế nhưng không quấy rầy: “Mẹ chúc con hạnh phúc.”

Lộ Phân Phân dường như đã hiểu rõ, ngay cả giọng điệu cũng thoải mái không ít: “Cảm ơn, chúc bà thuận buồm xuôi gió.” Cô muốn cúp máy.

“Chờ một chút.” Âu Dĩ Đồng đột nhiên cười một tiếng: “Bé ngoan, con và Minh Thì Tiết lúc trước có quen biết à?”

Tiếng cười này của người phụ nữ giống như yêu quỷ dưới địa ngục, vang lên tiếng chuông gió, một giây sau sẽ có vô số con quỷ đầu trâu mặt ngựa được triệu tập để đi giết hại con người. Lộ Phân Phân cảm giác mạch máu trong cơ thể đang căng chặt bị dao nhỏ cắt đứt, chia năm sẻ bảy.

Cô không thể bình tĩnh được nữa, hai mắt đỏ hoe, run rẩy nói: “Chúng tôi có thể ly dị bất cứ lúc nào, và có một thỏa thuận trước hôn nhân tôi không có được tiền của anh ấy. Bà không nên đi gây rắc rối cho anh ấy, coi như tôi cầu xin bà, được không?”

Cô đã sớm học được cách kiềm chế cảm xúc, rất ít khi không lý trí như vậy, chính mình cũng không thể giải thích loại lo âu bất an khác thường này.

“Mẹ sẽ không đi tìm cậu ta.” Âu Dĩ Đồng an ủi cô: “Bé ngoan, con đừng sợ, mẹ không đi. Mẹ chỉ đột nhiên nhớ lại, ánh mắt nhìn người khác của cậu ta rất lạnh lùng, đặc biệt tàn nhẫn, mẹ chỉ cảm thấy có một chút quen thuộc, vì vậy muốn hỏi con trước đây có biết cậu ta hay không.”

Lộ Phân Phân kiềm chế cảm xúc chán ghét: “Bà đã từng gặp anh ấy?”

“Đã gặp qua, vài ngày trước. Là một nhân vật có lòng dạ rất sâu, con có thể sẽ không chịu đựng được, hãy cẩn thận. Tiền bạc hay những thứ tương tự hãy tự mình mở một tài khoản tiết kiệm riêng, tốt nhất nên lấy được hết mức có thể.”

Lộ Phân Phân ớn lạnh trong lòng.

Một người đã cứu cô trong lúc nước sôi lửa bỏng đang bị Âu Dĩ Đồng dùng những suy nghĩ ác độc nhất để phỏng đoán, tính toán.

“Anh ấy là loại người gì, không cần bà nói cho tôi biết.” Lộ Phân Phân bình tĩnh nói: “Anh có tiền cũng là do anh vất vả kiếm được, tôi dựa vào cái gì mà cất giấu nó chứ?”

”Được, mẹ không nói, nhưng bé ngoan à, mẹ có thể nhìn ra được, người đàn ông này rất thích con. Nhưng cậu ta có tiền như vậy, dáng vẻ đẹp trai lại còn rất trẻ, bên ngoài cậu ta có thể hấp dẫn, trêu chọc được bao nhiêu người phụ nữ. Cậu ta cũng sẽ không đối xử tốt với con một cách vô điều kiện được, hay toàn tâm toàn ý với con được. Vậy nên con nhất định phải nghĩ cách sinh cho cậu ta một đứa con trai, trong tương lai…”

“Đủ rồi.” Lộ Phân Phân cắt ngang lời bà ta, cảm xúc chán ghét đã lên đến đỉnh điểm, cô cố gắng nhẫn nại, dùng một tí kiên nhẫn cuối cùng của mình để nói: “Xin bà sau này đừng liên lạc với tôi nữa, được không?”

“Bé ngoan, mặc kệ con có nhận mẹ hay không, ta vẫn là mẹ của con.”

“Bà đừng gọi tôi là bé ngoan, biệt danh đó chỉ bố tối mới được gọi.”

“Được, mẹ không gọi, con đừng kích động được không? Mẹ sẽ không bao giờ làm phiền con nữa. Nếu con nhớ mẹ, hãy gọi cho mẹ.”

Lộ Phân Phân ngắt cuộc gọi, cầm điện thoại di động mà phát lạnh toàn thân, rất lâu sau cũng không có phản ứng.

Người phụ nữ đó đã đi chưa? Thực sự đi rồi chứ?

Có thể là đã lớn tuổi, không chịu được giày vò được nữa, một người yêu tiền như vậy, thế nhưng lại không đi tìm Minh Thì Tiết gây phiền phức.

“Phân Phân.” Minh Thì Tiết đứng ở cửa, nhẹ nhàng hỏi cô: “Tôm hùm em muốn ăn hấp hay là nướng phô mai?”

Lộ Phân Phân tự nhận mình có tố chất tâm lý khá mạnh mẽ, nhưng không biết vì cái gì, ở trước mặt Minh Thì Tiết, cô nhịn không được mà lộ ra bộ mặt yếu đuối của mình.

Cô từ trên ghế sa lon nhảy xuống đất, đi chân trần, hai bước đến ba bước chạy về phía Minh Thì Tiết, ngay lập tức nhào vào vòng tay của anh.

Minh Thì Tiết khom lưng ôm ngang eo cô, bế cô trở lại ghế sô pha, bàn tay to nắm lấy đôi chân lạnh lẽo của cô: “Sao không mang vớ vào.”

“Chân trần thoải mái hơn.” Lộ Phân Phân nằm trên người anh, hít hít cái mũi, ngửa đầu lên, giọng mũi đặc biệt nồng đậm: “Minh Minh đừng rời xa Phân Phân được không?”

“Được.” Minh Thì Tiết không hỏi nhiều, bàn tay nâng đầu cô lên, chóp mũi cao thẳng thân mật cọ cọ vào đầu mũi của cô, giống như đã sớm đoán được nguyên nhân khiến cảm xúc của cô suy sụp như vậy.

Thân thể đang rét run, bởi vì động tác của anh ấm lên, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên.

Ngón tay của Minh Thì Tiết đặt ở khóe môi cô, đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ thâm trầm

Anh đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Phân Phân có sợ tỏi không?”

Lộ Phân Phân đứng hình một chút, rồi lắc đầu nói: “Không sợ.”

“Vậy chúng ta ăn tôm hùm sốt tỏi có được không?”

“…”

Lộ Phân Phân rốt cuộc bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của anh chọc cười.

Anh là người vô cùng kỳ lạ, hễ là anh đang tập trung làm một việc gì đó, cùng lúc đó tất cả những việc khác hay cho dù trời sập cũng không thể phá hư tiến trình kế hoạch của anh.

Minh Thì Tiết làm một món bò sốt vang đỏ, một món sườn bò chiên, một đĩa salad rau và tôm hùm ba vị.

Tất cả đều là món Lộ Phân Phân thích ăn.

Món ăn có đầy đủ sắc hương vị sẽ kích thích các giác quan dễ chịu và khiến tâm trạng của Lộ Phân Phân dịu lại.

Trước bàn ăn, tất cả mọi vấn đề đều là chuyện nhỏ.

Lộ Phân Phân nghĩ đến những lời kỳ quái mà u Dĩ Đồng vừa nói, gọi một tiếng: “Minh Minh.”

“Ừm.” Minh Thì Tiết thấy cô không nhúc nhích: “Muốn anh nếm thử trước sao?”

Lộ Phân Phân ngẩn người, giống như đang tiếp nhận mệnh lệnh mà nâng một miếng thịt bò nhỏ lên, đưa đến bên miệng anh.

Minh Thì Tiết chần chờ một chút, cúi đầu ăn hết.

Lộ Phân Phân phục hồi tinh thần trở lại, không biểu lộ ra vẻ mất tự nhiên, lấy cái nĩa mà anh từng dùng tiếp tục ăn cơm: “Ngon không?”

Minh Thì Tiết cắt một miếng thịt tôm hùm nhỏ, có qua có lại, đút đến bên miệng cô: “Ăn.”

Lộ Phân Phân há miệng, ăn từng miếng nhỏ.

Theo bản năng muốn chia sẻ với anh, lại nâng một miếng thịt tôm hùm trên đĩa của cô, đút đến bên miệng anh.

Minh Thì Tiết mở miệng ăn.

Thấy anh lại muốn “đáp lễ”, Lộ Phân Phân vội vàng nhét một miếng thịt bò lớn vào miệng, tỏ vẻ đã có rồi, không cần đút nữa.

Khi đã ăn xong thịt, Lộ Phân Phân nói: “Em vừa nói chuyện với bà ấy.”

Minh Thì Tiết không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào, bình tĩnh nói: “Nói chuyện gì?”

“Ngày mai bà ấy sẽ đi.” Lộ Phân Phân cảm thấy rất lạ: “Bà ấy nói bà ấy đã từng gặp anh trước đây, anh đã từng gặp bà ấy sao?”

Đôi mắt của Minh Thì Tiết rũ xuống: “Đã từng gặp qua.”

Chương kế tiếp