Yêu Thầm Bạn Cùng Phòng

Chương 2

8.

Trong lúc ăn, Tống Trác và những người khác đột nhiên bắt đầu nói về kiểu nữ sinh mà họ thích.

Cậu ta huých khuỷu tay vào tôi rồi nói: “Đối tượng yêu thầm cậu giấu một năm, vẫn chưa theo đuổi được à?”

Theo đuổi?

Làm thế quái nào mà tôi dám theo đuổi cậu ấy?

Tôi lặng lẽ thở dài.

“Ê” Tống Trác đụng đụng cánh tay tôi, “Kiểu gì thế, tiết lộ chút đi.”

"Anh em mới có thể giúp cậu nghĩ đối sách được."

Tôi đơn giản đáp: “Đẹp, lạnh lùng và không dễ gần”.

"Hết rồi?" Tống Trác sờ sờ cằm, "Không thể cụ thể hơn chút sao, chiều cao thế nào?"

Thời Tân là 186, thực sự khá cao.

Tôi gật đầu: “Cao.”

"Tóc dài hay tóc ngắn?"

"Tóc ngắn."

"Mắt hai mí?"

"Mắt một mí"

“Có nhiều người theo đuổi cô ấy không?”

Tôi nghĩ về những lời tỏ tình mà Thời Tân nhận được, nói: “Quá nhiều.”

"Được hoan nghênh vậy sao?"

"..."

Tống Trác hỏi một hồi.

Cuối cùng, cậu ta vỗ nhẹ vào vai tôi kết luận: “Thảo nào suốt một năm trời cậu theo đuổi không được người ta. Mịa nó, nghe miêu tả cũng biết khó ăn rồi.”

Các anh em đều đồng loạt gật đầu, ngoại trừ Thời Tân không đáp lại.

"Anh Tân, sao anh không nói gì thế? Anh nói xem có phải rất khó theo đuổi không?"

Thời Tân trong lúc ăn không thích nói nhiều, gật đầu: “Có một chút.”

"Hazz," Tống Trác sờ cằm, "Cậu đừng lên tiếng, đừng."

Mỗi lần Tống Trác ra vẻ như thế này, tôi đều cảm thấy khó chịu.

Đúng thật là.

Giây tiếp theo, Tống Trác đột nhiên vỗ nhẹ vào chân tôi rồi cười lớn.

"Nếu Tân ca không phải là con trai thì tôi nghi ngờ cậu thích cậu ấy rồi đó. Tất cả đặc điểm miêu tả đều khớp luôn hahahahahaha."

"..."

Người có lương tâm cắn rứt nghe điều gì cũng thấy chột dạ.

9.

Tôi muốn một cước đá văng Tống Trác.

Cậu ta cười tiếp: “Cười chết tôi rồi, cậu xem bài đăng này, 999 mưu kế cưa đổ đối tượng yêu thầm.”

"Để tôi xem xem, điều thứ nhất, để tránh bị nghi ngờ, sẽ luôn miệng nhắc đến đối tượng yêu thầm nhưng thực ra, người đó đang ở ngay trước mắt."

"Hahahahaha cái quái gì không biết, không đúng chút nào, ai lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy chứ!"

"Hazz hazz!!"

Vừa dứt lời, tôi ho dữ dội, sặc cả nước miếng.

Suýt thì chết vì nước bọt của chính mình.

Tống Trác ngừng cười, bị tôi làm cho giật mình: "Huynh đệ không sao chứ? Sao lại phản ứng như vậy?"

Tống Trác vừa nói xong, Thời Tân đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhìn sang.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi càng ho dữ dội hơn.

Cậu ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi, giọng nói trầm trầm, vô cảm: “Có vẻ cậu rất kích động nhỉ.”

"..."

"Làm sao có thể chứ."

Ánh mắt của Thời Tân vẫn dán chặt vào tôi.

Tôi nảy ra chủ ý, bắt đầu chuyển chủ đề: "Đúng rồi, tuần sau cậu có trận đấu bóng rổ. Tôi đi với cậu. Dù sao tôi cũng rảnh, không có việc gì làm."

Vừa nói xong, không đợi Thời Tân phản ứng, Tống Trác lại bắt đầu đọc: "Điều thứ hai, luôn như cái bóng không rời, đi theo đối phương, điều này càng không đúng. Trần Bái, cậu và anh Tân lúc nào cũng ở cùng nhau àm nhỉ, má cười chếc."

TÔI:"……"

Là ảo giác sao?

Ánh mắt cậu ấy nhìn về phía tôi dường như càng sâu sắc hơn.

Tôi cũng cười hai tiếng: “Mọi người đều là anh em…”

"Điều thứ ba, luôn nói đều là bạn bè..."

Giọng của tôi và giọng của Tống Trác vang lên cùng lúc.

Đồng thời nói nửa vời.

Bị mắc kẹt cùng một lúc.

Đột nhiên trên bàn ăn im lặng đến đáng sợ.

Thời Tân đặt đũa xuống, trầm ngâm nhìn tôi.

Tống Trác im lặng, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn tiêu đề, lông mày dần dần nhíu lại.

Cậu ta cẩn thận nhìn vài giây.

"Cảm giác có gì không đúng anh em à, thứ này..."

Tôi chịu không nổi nữa, "Cậu im đi!"

10.

Chắc là Thời Tân đoán ra gì đó rồi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, mãnh nam đang khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Cmn

Tống Trác đáng chết.

Mày ăn cơm đàng hoàng không được hả? (bạn học Trần Bái hỏi Tống Trác)

11.

Lần trước còn nghi ngờ, lần sau đã nằm trên người Thời Tân.

Lần này tôi mở mắt ra.

Thật sự nằm trên ngực cậu ấy.

Lồng ngực phập phồng.

Tôi gần như muốn chửi thề tại chỗ.

Mẹ nó, đừng hoang đường như này được không???

Còn may, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, lần đầu tiên nhìn vào giường của Tống Trác.

Trong bóng tối, không thấy đầu cậu ta đâu.

May quá, lần trước dọa cậu ta xong, bây giờ tên này đang ngủ say.

Một là ch.ết, hai là sống.

Tôi nhấc chăn lên, chuẩn bị chuồn đi.

Quay đầu sang một bên, bắt gặp ánh mắt im lặng của Thời Tân.

Đôi mắt bình tĩnh đó nhìn tôi trong bóng tối.

Đôi mắt đầy thăm dò và dò xét.

"..."

Da già da vịt tôi dựng đứng, đầu óc trống rỗng.

Cái này, CON, MẸ, NÓ!

Chắc chắn là ảo giác!

Tôi cứng ngắc quay đầu lại, nhìn đi chỗ khác.

Ý nghĩ muốn tèo xuất hiện.

Thật sự nhục muốn tèo luôn má.

Vừa mới quay đầu, tôi lại thấy một khuôn mặt quen thuộc, cứng ngắc ở cửa phòng tắm.

Người này dường như hóa đá vì sợ hãi, đứng sững ở cửa, bất động.

Đang hoài nghi nhân sinh hướng về phía chúng tôi.

Thảo nào.

Không thấy có cái đầu nào nhô ra chỗ giường của Tống Trác.

Hóa ra thứ chết tiệt này ở trong nhà tắm.

Tôi nhắm mắt tuyệt vọng.

Giây tiếp theo, cổ tay tôi đột nhiên bị tóm lấy.

Giọng nói trầm thấp của Thời Tân từ phía sau vang lên.

"Trần Bái."

"Giải thích?"

12.

Cổ tay bị giữ chặt.

Tim tôi như ngừng đập.

Xong rồi.

Xong thật rồi.

Toàn thân tôi cứng đờ, thậm chí không dám nhìn vào mắt Thời Tân.

Vô số suy nghĩ lập tức ập đến trong đầu.

Thời Tân sẽ nghĩ gì về tôi?

Chắc chắn cậu ấy sẽ nghĩ tên này bị điên.

Làm sao có người có thể biến thái như vậy chứ.

Còn là anh em của cậu ấy.

Tôi chưa kịp nói gì thì một người khác trong phòng đã tỉnh dậy.

Đầu tiên, ánh mắt của cậu ta là giật mình khi thấy Tống Trác đứng ở cửa nhà vệ sinh.

"Điên à, sao nửa đêm lại đứng trước nhà tắm?"

Tống Trác cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lắp bắp lớn tiếng:

"Tôi... vừa nhìn thấy thằng nhóc Trần Bái nằm trên người anh Tân!"

Lời này đừng nói là người khác, ngay cả tôi cũng bị sốc.

Mẹ nó… thành thật quá nhỉ!

Mày thật sự nói toẹt hết ra à tên kia?

Tống Trác không những nói mà còn nói lớn.

Với độ lớn này, mọi người trong ký túc đều tỉnh dậy.

Những ngón tay của Thời Tân nắm chặt cổ tay tôi một lúc rồi thả ra.

Mọi người trong phòng tập trung lại.

Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cuối cùng họ không nhịn được mà hỏi.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

"Hai cậu... ôm nhau thật à?"

"Đợi một chút, ai ôm ai?"

? ?

Ôm cái gì? ? Không có đâu, huhu đừng nói vớ vẩn!

Mắt tôi mở to.

Căng thẳng đến mức không biết nói thế nào.

Thời Tân đột nhiên lên tiếng.

"Không có."

Tống Trác: "Hả?"

Thời Tân ngước mắt lên nói: “Cậu nhìn nhầm rồi, không có ôm nhau.”

"Đừng có lừa tôi!" Tống Trác sải bước đến, giơ tay thề: "Hai mắt của tôi nhìn thấy rõ ràng đây này."

Tống Trác sợ mọi người không tin, thậm chí còn bắt đầu chứng minh.

"Chính là như vậy!" Tống Trác ôm Tề Việt bên cạnh, "Giống như này đó! Ài! Tôi chỉ mô phỏng chút thôi, cậu chạy cái gì?"

Tề Việt mặt lạnh đẩy Tống Trác ra: "Không được."

"Đồ nhỏ mọn."

Mặc dù không biểu đạt thành cồn lắm nhưng mọi người cũng nhìn được sơ sơ rồi.

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm.

Thị lực của thèng chóa Tống Trác này rất tốt.

Thời Tân nhẹ nhàng liếc nhìn tôi, trong mắt mang theo cảm xúc mãnh liệt.

Tôi không dám nói gì nữa.

Thật lâu sau, Thời Tân mới giải thích chiếu lệ: " Tôi đau dạ dày, Trần Bái mới đến giúp tôi xem một chút."

Tôi choáng váng.

Tôi không nghĩ rằng Thời Tân sẽ giải thích cho tôi.

Tống Trác nghi hoặc nói: "Đau dạ dày tìm Trần Bái? Trần Bái là thuốc dạ dày à?"

Thời Tân: "..."

Tôi:"……"

Tề Việt: "..."

Lời của Tống Trác khiến cả ký túc xá im lặng.

Ánh mắt phức tạp của Tề Việt nhìn cậu ta, "Xin cậu đó, đừng tự làm mình mất mặt nữa." 

Chương kế tiếp