[Zhihu] Nữ phụ thiên kim

Phần 11
39.

(Phiên ngoại 1) - Kết thúc của nguyên tác.

Khi tôi bước vào bồn tắm thì tâm trí đã không còn tỉnh táo nữa.

Những gì Phong Diên đã nói trưa nay giống như một liều thuốc độc, tiêm thẳng vào chút sự sống còn sót lại của tôi.

Anh ta đã nói “Trình Ương Ương, em cho rằng cha mẹ và anh trai không biết em đang ở cùng anh sao?”

Người ta nói thế giới của mọi người sẽ có trụ cột để chống đỡ. Thời điểm ấy, trụ cột của tôi đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Tôi luôn nghĩ một ngày nào đó sẽ có thể thoát khỏi cái lồng giam khổng lồ mà Phong Diên dùng để giam cầm tôi.

Tôi cố gắng để đợi được đến ngày hôm đó.

Nhưng giờ nghĩ lại, nếu tôi ra ngoài thì sao?

Không có ai trên thế giới này chờ đợi tôi ra ngoài.

Trước khi bỏ đi, Phong Diên đã đập vỡ chiếc ly trên bàn, chỉ vì hôm nay tôi chê anh ta bẩn nên khiến cho anh ta mất hứng.

Nhưng chẳng lẽ anh ta không bẩn sao? Một mặt thì đối phó với Trình Lâm, một mặt thì giam cầm chiếm hữu tôi.

Tôi nói anh ta thật bẩn thỉu, thật đê tiện và ghê tởm ch.ết đi được.

Nhưng tôi lại chẳng thể làm gì anh ta.

Bây giờ Phong Diên đã có thế lực ở Phong gia, còn có thể tranh đấu cùng Phong Từ Thư nữa, chỉ là giam cầm một cô gái nhỏ của Trình gia thì đâu có đáng là gì.

Con gái nuôi của nhà họ Trình.

Thật là một thân phận mỉa mai.

Tình cảm của cha mẹ là giả, tình cảm của anh trai cũng là giả nốt. Không lẽ tình thân của con người mong manh như vậy, chỉ vì thân phận thay đổi mà toàn bộ tình cảm này đều sẽ biến mất không sót lại dấu vết gì, giống như nó chưa từng xuất hiện trên đời này vậy?

Hoặc có thể là… trong đầu tôi nghĩ đến một kết quả khác.

Ngay từ đầu họ đã chẳng quan tâm đến tôi…

Tôi thầm nghĩ, một cuộc đời thảm hại như vậy thì sống tiếp làm gì nữa?

Khi những mảnh thủy tinh cứa vào cổ tay tôi, tôi cố tình rạch thêm vài nhát,…

Không có kiếp sau, không có gì hết, tôi đã quá mệt mỏi rồi…

Tôi chỉ muốn trở thành một ngôi sao, một ngôi sao không cần sự sống.

Tôi sẽ lặng lẽ nhìn xuống nhân gian, đôi lúc sẽ có người ngước lên nhìn tôi và nói “Ngôi sao này sáng thật”.

Chỉ cần vậy thôi cũng đủ khiến tôi hạnh phúc…

Khi tôi nhắm mắt lại thì gần như đã mất đi tri giác, ngay cả cơn đau cũng trở nên chậm hơn nhiều.

Nhưng tôi nghe thấy tiếng Phong Diên đập cửa.

Anh ta muốn che đi vết m.áu trên cổ tay tôi, nhưng làm sao anh ta có thể che được một vết thương lớn như vậy.

Dường như đã lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy giọng nói lo lắng của Phong Diên.

Cả người anh ta đều run rẩy "Ương Ương, Ương Ương, cầu xin em… đừng rời xa anh, anh xin em, mở mắt ra nhìn anh đi, đừng rời xa anh..."

À, lần cuối tôi nghe được giọng nói này là vào năm tôi học lớp 5 tiểu học.

Chúng tôi lạc đường trong rừng, Phong Diên vấp phải cành cây trật mắt cá chân, là tôi cõng anh ta trên lưng rồi từng bước ra khỏi rừng.

Nhìn thấy có người đến cứu trợ, tôi lập tức mất sức ngã lăn ra đất.

Luc đó tâm trạng của Phong Diên cũng như thế này, lo lắng đến nỗi nói năng lộn xộn trước mặt tôi.

Cả đời tôi đều thảm hại như vậy đấy…

Cho đến tận khi kết thúc cuộc đời thì tôi cũng không thể hiểu nào hiểu được, tại sao những người mà tôi luôn trân trọng, những người mà tôi đã dành cả trái tim cho họ lại chính là những kẻ làm tổn thương tôi?

Nếu một người nào đó có thể nguyện ý đứng sau lưng tôi thì tốt rồi…

Tôi sẽ không đến nỗi thê thảm như thế này…

Không cần nhiều đâu… chỉ cần một người là đủ…

-------------------

"Đêm qua có người phi đao vào nhà tác giả à?" Cô gái trên giường tắt điện thoại, vùi đầu xuống gối vừa khóc vừa chửi "Huhuhu, nữ chính của tôi ơi!

"Tác giả là đồ không có trái tim!!

"Dám làm cõi lòng tôi tan nát, cứ đợi đó, tôi sẽ đi học nhẫn thuật cho mà xem!

"Huhuhu! Làm cho cô ấy sống lại huhuhu!

"Muốn nói cho nữ chính biết, nam phụ vẫn kiên định đứng ở sau lưng cô ấy.

"Có thể cho nữ chính đọc được nội tâm của nam phụ được không? Bản hội viên cao quý tôi đây đề nghị tác giả phải thêm thuật đọc tâm cho nữ chính.

"Đừng để họ bỏ lỡ nhau huhuhu!

"Đau quá, đau đớn quá."

Cuối cùng cô gái cũng khóc mệt và chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi cô gái tỉnh dậy thì không gian xung quanh đã thay đổi, cô đã sốc không nói nên lời khi thấy mình ăn mặc sang trọng giống như một kẻ có tiền.

Tiêu xài, lập tức phải đi tiêu xài!

Cô đi mua sắm cả ngày, sau đó về nhà và lại dành cả đêm để mua sắm, cuối cùng sau một ngày tiêu tiền chăm chỉ thì cô cũng đã biết được tên của mình.

Trình Lâm.

Và cô nhanh chóng gặp được người chị gái không cùng huyết thống, tên gọi là Trình Ương Ương.

Cô nhìn chăm chú hồi lâu rồi nở nụ cười.

"Chị, em thấy thích chồng sắp cưới của chị rồi."

40.

Phiên ngoại 2

Phong Từ Thư gần như cũng đã quên, lần đầu tiên gặp được Trình Ương Ương thì cô cũng chỉ mới mấy tuổi.

Anh nhớ được dáng người cô bé trắng trẻo mập mạp, trên khuôn mặt vẫn còn có nét linh động của trẻ con.

Trình Ương Ương sau này sẽ trở thành vợ của cháu trai anh.

Khả năng ăn uống của cô bé quả thực không tệ.

Cô bé đã ăn gần hết chiếc bánh kem trên bàn.

Anh thầm nghĩ, ăn nhiều như vậy chắc chắn sẽ bị sâu răng.

Phong Từ Thư là con trai út của Phong lão gia, cũng là người giống với ông ta nhất, vậy nên được cả nhà cưng chiều đến mức trở thành “Hỗn Thế Ma Vương” của cả gia tộc.

Từ nhỏ tính khí của anh đã nổi loạn, cũng không nhớ được đã gặp Trình Ương Ương bao nhiêu lần.

Hai gia đình có quan hệ thân thiết, thỉnh thoảng qua lại sẽ gặp mặt nhau.

Cô bé đi theo Phong Diên và rụt rè gọi anh là "chú nhỏ", giống như là anh đáng sợ lắm.

Mà cũng khó trách, hồi cấp 3 tiếng xấu của anh đồn xa, hút thuốc đánh nhau trốn học cái gì cũng có. Bởi vì đã luyện quyền anh nên cả trường cấp 3 không có ai đủ sức làm đối thủ của Phong Từ Thư, ngay cả Phong Diên nhìn thấy anh còn sợ chứ đừng nói đến là cô bé Trình Ương Ương.

Người chị gái cách anh ít tuổi nhất cũng đã lấy chồng được hai tháng, anh luống cuống không biết làm sao để đối phó với cô bé này.

Anh nhớ rất kỹ, lúc đó mình chỉ trừng mắt nhìn cô "Tránh ra một chút, cản đường của anh."

Hai mắt Trình Ương Ương đỏ lên, cuối cùng là bật khóc huhu.

Thật kinh khủng, Phong Từ Thư chưa bao giờ nhìn thấy một sinh vật khóc lớn như thế này. Anh hoảng loạn không biết phải làm gì, thanh danh cả đời của anh không phải sẽ bị hủy trong tay cô bé này đấy chứ?

Thế là Phong Từ Thư ngồi xổm xuống "Có muốn... cưỡi ngựa không?"

Anh chỉ biết mỗi chiêu này.

Trình Ương Ương ngừng khóc rồi nhìn anh "Chú nhỏ, em sắp tám tuổi rồi, không chơi mấy trò trẻ con như vậy."

Anh cảm thấy không còn chỗ nào để trút giận "Vậy em khóc làm gì? Nhìn anh đáng sợ lắm à?"

Cô bé tủi thân lắc đầu, trông rất đáng thương.

“Mẹ bảo em phải giảm cân nên không cho em ăn đồ ngọt nữa.” Cô bé vừa nói vừa khóc “Bà ấy đã ném hết bánh ngọt, bánh quy và socola của em đi rồi huhuhu.”

“Chậc."

Chút chuyện nhỏ này thôi sao? Anh chế nhạo cười một tiếng.

"Chỉ là đồ ngọt thôi mà, đi theo anh, anh có nhiều lắm."

Thế là cả buổi chiều hôm đó, Trình Ương Ương chỉ ngồi ăn bánh quy và bánh ngọt ở trong phòng.

Có lẽ là bởi vì tình bạn ngọt ngào bí mật này, sau đó mỗi lần gặp nhau thì Trình Ương Ương không còn rụt rè như trước nữa, cô vui vẻ vẫy tay với anh rồi gọi to "Chú nhỏ!"

Anh bèn xoa đầu cô “Cô gái nhỏ lại cao lên rồi phải không?”

Quả thực, Trình Ương Ương ngày một trưởng thành.

Cô càng trưởng thành thì không còn vui vẻ bám theo anh nữa, thái độ trở nên khách sáo xa cách, giọng nói cũng mang theo sự kính trọng "Chào chú nhỏ."

Trình Ương Ương sẽ không còn khóc như ngày hôm đó, thậm chí là không còn rơi nước mắt thêm một lần nào nữa.

Giống như một hình nộm đã mất đi sự sống.

Phong Từ Thư chợt cảm thấy tiếc nuối.

Một cô gái nhỏ vui vẻ như vậy, tại sao lại biến thành hình dạng như thế này.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, Phong Từ Thư bước chân vào đại học, mà Trình Ương Ương cũng đã lên lớp 5.

Ngày hôm đó, cô và Phong Diên bị lạc trong rừng. Anh tình cờ ở gần hiện trường nên cũng vội vàng chạy đến giúp đỡ.

Sau 1 giờ, 2 giờ, 3 giờ, gần 4 giờ, cuối cùng anh cũng tìm thấy 2 người bọn họ.

Nói là tìm được thì cũng không đúng lắm, anh nhìn thấy cô gái nhỏ khập khiễng ra khỏi rừng, trên lưng còn cõng theo cả Phong Diên. Ánh mắt cô bé đầy sự quyết tâm, ngay khi vừa nhìn thấy anh thì tâm tình lập tức được thả lỏng, Trình Ương Ương mệt mỏi ngã lăn ra đất.

Đột nhiên Phong Từ Thư không còn tiếc nuối nữa.

Cô bé có thể lớn lên trở thành một người mạnh mẽ. Mà thật kỳ lạ là anh lại cảm thấy… có chút tự hào.

Khi anh tốt nghiệp cao học, cô đã trở thành học sinh trung học năm hai.

Là trường cấp 3 cũ của anh.

Với tư cách là một cựu học sinh tốt nghiệp xuất sắc, Phong Từ Thư được đến trường phát biểu. Hiệu trưởng đúng là cái gì cũng dám làm, hồi cấp 3 ngày nào anh cũng đ.ánh nhau rồi trốn học. Nhưng học vấn cao cộng thêm gia cảnh giàu có đã trở thành một lớp mạ vàng lấp lánh quanh người anh.

Sau bài phát biểu của mình, đến lượt Trình Ương Ương lên sân khấu với tư cách là đại diện học sinh.

Phong Từ Thư vừa mới làm việc tại tập đoàn Phong thị, có bao nhiêu chuyện anh cần phải làm, bận bịu như vậy nên đã lâu lắm rồi anh chưa có gặp cô.

Phong Từ Thư ngẩn người ngồi dưới sân khấu.

Cô dường như đã... thay đổi rất nhiều.

Dáng vẻ mập mạp trắng trẻo ngày xưa không còn nữa, thay vào đó là gương mặt thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt cong cong khi cười trông rất dễ thương.

Trình Ương Ương buộc tóc đuôi ngựa cao, ánh mặt trời đang chiếu qua trần nhà bằng kính, nhuộm mái tóc cô thành một ánh vàng.

Cô không còn là cô bé khóc nhè vì bị mất kẹo, mà giống như một hạt mầm cứng cỏi đã nở thành bông hoa rực rỡ.

Trình Ương Ương đứng trên sân khấu vừa duyên dáng vừa xinh đẹp.

Tuy không hiểu cảm giác đó như thế nào, nhưng tim Phong Từ Thư đã đập thình thịch trong giây lát.

Đúng là bị ma xui q.ủy khiến.

Anh tự tìm cho mình một lý do.

Cũng là bởi vì gần đây tâm trạng không tốt nên mới bị ma xui q.ủy khiến.

Và sau đó, anh bắt đầu chú ý đến nhất cử nhất động của cô.

Nhưng Phong Từ Thư lại quên mất một điều, nếu càng để ý đến một người thì càng dễ dàng sa ngã.

Có một lần cô đến Phong gia, khi nhìn thấy anh thì vẫn lễ phép chào hỏi: "Chú nhỏ."

Khi đó Phong Từ Thư đã vào công ty được một năm, anh cũng đã học được cách kiềm chế cảm xúc của mình, anh chỉ gật đầu nhẹ như một lời chào hỏi.

Hiếm khi cô trò chuyện thêm với anh.

"Chú nhỏ nhìn có vẻ mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi một chút."

Anh sững người nhìn cô.

Sai lầm.

Quả thực là sai lầm.

Từng có nhiều người nói với anh như vậy, nhưng sao khi cô nói ra thì lại hoàn toàn khác.

Đầu óc anh trở nên trống rỗng, giọng nói của cô gái cứ vang vọng bên tai.

"Em..."

Vừa định nói điều gì thì đã bị Phong Diên chạy tới cắt ngang.

"Ương Ương, anh tìm em mãi, sao lại ở chỗ này?" Phong Diên rất tự nhiên nắm lấy tay cô.

Đôi mắt anh chú ý vào đôi tay của 2 người họ, trái tim như bị người ta đâm phải, vừa âm ỉ vừa khó chịu vô cùng.

Anh gần như là bỏ chạy khỏi nơi đó.

Khi anh bước thật nhanh, anh lại tự hỏi chính mình, rốt cuộc anh đang làm cái qu.ái gì vậy?

Đó là vợ chưa cưới của cháu trai anh, anh lớn hơn cô tận 8 tuổi.

Bọn họ ở bên nhau mới gọi là xứng đôi vừa lứa, là thanh mai trúc mã từ tiểu học cho đến trung học, và tương lai sẽ từ vườn trường cho đến váy cưới.

Mà anh chỉ là... một người qua đường bị ma xui q.ủy khiến mà thôi.

Anh ép mình không được chú ý đến cô, anh điên cuồng dồn hết tâm tư vào công việc.

Công việc làm ăn của Phong gia đang dần khởi sắc, người ngoài cũng bắt đầu chú ý đến anh, nói rằng anh sinh ra quả thực là dành cho giới kinh doanh.

Phong Từ Thư nghĩ rằng tình trạng hiện tại đã khiến anh quên đi Trình Ương Ương.

Nhưng khi nghe tin con gái thật của Trình gia lại là người khác, Trình Ương Ương trở thành con gái nuôi, anh không khỏi lo lắng bất an trong lòng.

Cho đến khi Phong Diên và Trình Ương Ương hủy hôn, cuối cùng anh cũng không thể chịu đựng được mà đến tìm cô.

"Cô thích Phong Diên như vậy sao?" Anh nói bóng nói gió.

Cô cũng đã trở thành một người biết che giấu cảm xúc, cô chỉ yên lặng nhìn những ngọn núi xa xôi, không rõ là đang nghĩ đến điều gì.

"Rất thích." Cô nói "Từ nhỏ đến nay vẫn không hề thay đổi."

"Chưa từng nghĩ tới sẽ thích người khác sao?" Anh vẫn không từ bỏ ý định.

Cô nhanh chóng cười nhạt "Chưa từng."

Phong Từ Thư quyết định ra nước ngoài.

Đối mặt với Trình Ương Ương, anh dường như... luôn tự ti và rụt rè như vậy.

Anh vẫn luôn có một định nghĩa trong đầu.

Trình Ương Ương là người mà anh không thể thích.

Chưa kể cô ấy vẫn còn thích Phong Diên nhiều như vậy.

Anh sẽ cố gắng để quên cô đi, cũng là buông bỏ cho chính mình.

Ở lại nước ngoài mấy năm, danh tiếng của Phong gia cũng là do một tay anh gây dựng. Một ngày nọ khi đang trò chuyện với các bạn học cấp 3, một người nào đó đã nhắc tới nhà họ Trình.

"Trình Viễn, thằng nhóc mắt kính hồi học cấp 3 ấy hả?"

Anh dừng lại một chút, Trình Viễn là anh trai của Trình Ương Ương.

Bạn học tiếp tục nói: "Nghe nói năm ngoái hắn cưới Chung Lam, người phụ nữ đó cực kỳ quá quắt, vừa mới đuổi cô con gái nuôi ra khỏi Trình gia rồi."

Có người hỏi lại “Hơn hai mươi năm tình cảm, Trình gia thật sự có thể bỏ mặc cô con gái nuôi kia sao?”

"Ôi, đừng coi thường Trình gia."

"Không phải năm nay Chung gia đã khởi sắc rồi sao? Trình gia muốn liếm còn không được, Chung Lam nói cái gì là Trình gia lập tức làm theo."

Ngay tối hôm đó, Phong Từ Thư đã mua vé máy bay để lập tức trở về.

Lúc ở trên máy bay, anh tự trấn an là không được nghe thêm tin tức nào của cô nữa.

Khi trở về Trung Quốc, anh nhận được tin Trình Ương Ương đã đi du lịch nước ngoài. Cô vẫn còn có thể đi du lịch, vậy là vẫn chưa gặp phải chuyện xấu gì.

Phong Từ Thư lại lao đầu vào công việc, Trình Ương Ương không có chỗ dựa, vậy thì anh sẽ trở thành chỗ dựa của cô.

Đúng.

Không phải là tình nhân, càng không phải là vợ chồng.

Nhưng anh sẽ là một chỗ dựa vững chãi, là người mãi mãi ở đằng sau chống lưng cho cô.

Anh chờ đợi, rồi lại tiếp tục chờ đợi, nghĩ rằng khi Trình Ương Ương trở về Trung Quốc, anh sẽ cố gắng bảo vệ cô trong vòng tay mình.

Hai tháng sau, cuối cùng lại chờ được tin cô đã ch.ết.

Ra nước ngoài chỉ là một vỏ bọc, một vỏ bọc do Phong Diên dựng lên, hai tháng nay cô bị giam giữ ở nơi không có tự do đó, dần dần mất đi sức sống, cuối cùng ngay cả mạng sống cũng chẳng còn.

Anh lặng lẽ lấy khẩu súng mang từ nước ngoài về và đi tìm Phong Diên.

Nhưng Phong Diên cũng đã ch.ết rồi.

Anh thậm chí còn không có nổi một mục tiêu nào để trả thù …

Cuối cùng, anh ngồi trước mộ cô, chậm chạp không nỡ đặt bó hoa trong tay xuống.


Phong Từ Thư đột nhiên tỉnh dậy sau cơn ác mộng, thở dốc như một người sắp ch.ết đuối.

Sau khi tỉnh lại, anh vội quay đầu lại nhìn sang người bên cạnh, cô vẫn còn ngủ rất say, khi ngủ vẫn theo thói quen cuộn tròn trong lòng anh.

Không sao đâu mà… chỉ là mơ thôi.

Dù nó rất chân thật, nhưng đó cũng chỉ là một giấc mơ.

“Làm sao vậy?” Có lẽ là bởi vì anh quá ồn ào, Trình Ương Ương cũng tỉnh lại.

“Ương Ương” Anh nhìn cô, vẻ mặt giả vờ yếu đuối, anh phát hiện cô rất thích vẻ mặt này của anh “Giấc mơ này rất đáng sợ.”

Cô nhanh chóng ôm lấy anh, vỗ nhẹ lên lưng và xoa đầu dỗ dành.

“Đừng sợ, đừng sợ.” Cô trấn an “Giấc mơ gì vậy?”

“Mơ thấy đêm qua em lén ăn 3 cái bánh, sáng nay thức dậy thấy mình béo hơn mười cân.” Anh nghiêm túc kể lại.

Trình Ương Ương sững sờ một lúc.

"Phong Từ Thư!" Cô lập tức hét lên.

Nhưng anh lại kéo cô vào lòng: "Ương Ương thích ăn bao nhiêu thì ăn, thích làm gì thì làm."

Anh sẽ không chỉ là một người chống lưng, một chỗ dựa vững chắc. Mà còn là bạn trai, là chồng, là người ở bên cạnh cô ấy suốt đời.

Anh sẽ bảo vệ cho cô ấy mãi mãi bình an.

[Hoàn]