300 Năm Vắng Bóng Thượng Tiên

I. THƯƠNG LANG BẮC VỰC-MA ĐẦU

THƯỢNG TIÊN 1

MA ĐẦU

❄︎

Trong năm Thiên Thù, Miện Châu đổ tuyết lớn.

Tuyết đóng cứng thành băng dọc mười vạn dặm mặt biển Vô Đoan, trải thẳng đến Thương Lang Bắc Vực.

***

Nơi đây buốt giá, băng mỏng lững lờ trên mặt nước.

Ô Hành Tuyết đứng trên một cành cây khô giữa biển, tay đang lau đi vết máu.

Đôi tay chàng mảnh khảnh trắng ngần, trông chưa hề nếm qua khói lửa mà chừng như chỉ từng vui cùng chim ca trên dao cung (1), thưởng sắc hoa thắm chốn Tiên Đô.

(1) Dao cung: nơi cư ngụ của những vị thần tiên.

Nhưng mới cách đây không lâu, hai ngón tay đó đã xử mấy cái đầu.

Nên giờ chàng lau thật tỉ mỉ, chẳng hé môi nửa lời, những người đứng chờ bên bờ biển cũng im lặng không dám nói gì.

Nín thở một hồi lâu sau, họ mới nghe được một câu.

“Năm nay là năm gì?” Ô Hành Tuyết hỏi.

Âm thanh truyền từ giữa mặt nước mênh mang, nghe vào không rõ.

Người trên bờ biển ngây người một chốc, vội vàng đáp, “Năm Thiên Thù thứ hai mươi lăm.”

Ô Hành Tuyết ngửi ngón tay đã lau sạch, cuối cùng cũng liếc mắt sang. “Thiên Thù?”

“Vâng, Thiên Thù.”

“Thiên Thù…” Ô Hành Tuyết khẽ lặp lại niên hiệu lạ lẫm kia.

Người kia vội tiếp lời, “Là trăm họ Tiên môn đã sửa lại như thế.”

“Ồ.”

Ô Hành Tuyết hạ tay xuống, động tác đó kéo theo tiếng kim loại va chạm be bé.

… Như tiếng xiềng xích.

Ai nấy trên bờ biển đều hoảng hốt cực độ khi nghe thấy âm thanh đó, da đầu họ tê dại. Cả đám nhìn chăm chú người ở ngoài khơi.

Họ thấy Ô Hành Tuyết vận xiêm y màu lam sẫm, sắc xanh hoà quyện vào màn sương lạnh. Thế nhưng, cả phần cánh tay lộ ra dưới tay áo hay chỗ mắt cá phía trên đôi chân trần đều sạch tươm và tái nhợt, không có bóng dáng của xiềng xích.

Song tiếng kim loại va chạm thực sự hiện hữu.

Ai đó khẽ khàng nói nhỏ, “Tiếng này là…”

“Này! Điên hả? Mày dám nhiều lời xằng ngôn trước mặt ngài ấy à? Muốn chết cũng đừng kéo theo bọn tao!”

Cái tay chặn họng người kia sợ người ngoài khơi nghe được nên mắng chửi cũng chỉ dám rít hơi.

Rủi thay, vẫn bị người nọ nghe được.

“Là cái gì?” Ô Hành Tuyết hỏi. “Không cần ngừng, nói tiếp đi.”

Tất cả những người trên bờ biển nín thở, nuốt nước miếng vào trong, những ngón tay buông lỏng bên người run rẩy đôi chút. “Không… không! Chúng ta… chúng ta chưa nói gì hết, không có nói gì hết.”

Người đời đều biết, Thương Lang Bắc Vực là nơi còn đáng sợ hơn cả Động Ma. Ma quỷ trên trần đời không sợ báo ứng không sợ tiên phật, nhưng kiêng dè tới chết chỗ này.

Yêu ma giam cầm nơi đây đều bị đóng đinh bởi khoá trời cường hãn, vô hình và không cách nào trốn thoát, nó đại diện thay trời trừng phạt. Trong vòng ngắn nhất là một ngày lâu nhất là một năm, những yêu ma bị đóng sẽ phải chịu tra trấn khôn tả, hồn phi phách tán, cả linh hồn lẫn thể xác đều tiêu tan.

Vậy nên, Thương Lang Bắc Vực đã treo trên biển Vô Đoan năm trăm mười ba năm nay chỉ có thể vào mà không thể ra.

Ngoại trừ ma đầu Ô Hành Tuyết.

Đây là kẻ duy nhất bị giam cầm hai mươi lăm năm nơi này mà vẫn còn sống.

Giờ đây, ma đầu đó đang mang trên thân những sợi xích vô hình, cất giọng ôn tồn, “Tiếng leng keng này là từ đâu ra, ngươi nói ta nghe chút đi nào.”

Nghe giọng điệu như vậy ai dám tiếp lời?

Sương mù rét lạnh giăng kịt không trung yên ắng.

Những người trên bờ biển thận trọng liếc nhìn, thấy Ô Hành Tuyết hơi nghiêng đầu, ánh mắt chong chong vào họ mà không nói một lời. Ai nấy đều rét run từ đầu tới chân.

Toang rồi.

Vị chủ nhân tính khí thất thường này lại tới cơn rồi.

Mọi người nhủ thầm trong lòng.

Thật ra vị ma đầu danh tiếng lẫy lừng này không xấu. Trái lại, vị này có một phong thái hào hoa, âm điệu ngọt ngào, tướng mạo cực kỳ ưa nhìn, đặc biệt là đuôi mắt và chân mày.

Đuôi mắt vị này hơi chếch xuống, hạ mắt nhìn từ trên chẳng khác nào làn mực vừa tan giữa hồ nước lạnh.

Còn tính tình ấy à?

Đừng nói tới những tay thủ hạ yêu ma này, thậm chí đến Linh đài Thập nhị tiên thuở trước mà vị này cũng nói giết là giết. Ai dám không e dè?

Vị này nói chuyện, đáng sợ.

Vị này không nói gì, cũng đáng sợ.

Còn như dáng bộ hơi nghiêng đầu kia, trời thần hỡi muốn chết mẹ cho xong!

Mồ hôi lạnh nhiễu ròng ròng trên người cả bọn.

Thoáng chốc sau, cái kẻ lỡ lời ban đầu run lên bần bật, nhịn không nổi nữa thốt lên, “Thành chủ, tâu thành chủ ta sai rồi. Ta nói mà không biết lựa lời, ta vốn không nên nhắc đến khoá… À! Nói tóm lại là không nên! Ta có tội, ta có tội…”

Cậu ta quệt một vết máu bên khoé miệng, vừa tính hạ chú lập lời thề độc thì nghe Ô Hành Tuyết nói, “Ngươi sai ở đâu, ta không rõ.”

“…”

“Với cả, ngươi gọi ta là thành chủ?”

“…”

Đệt.

Cái từ “thành chủ” này có chỗ nào phạm huý à?

Mấy người trên bờ biển bị tra khảo sắp phát khùng. Nhưng họ nào có ngờ được rằng vị đứng trên cây kia cứng đờ cả người mất rồi…

Nét mặt của Ô Hành Tuyết lãnh đạm vô cảm nhưng trong lòng dậy sóng ngút trời. Đầu óc chàng chỉ quẩn quanh mỗi năm chữ: Tại sao lại như vậy!

Chàng chỉ ngủ một giấc thôi mà sao lại nhập vào cơ thể người khác mất rồi???

Rõ ràng mới một khắc trước đây, chàng hãy còn là vương công quý tộc tại Thước Đô. Tay vừa đặt chung ngọc tử kết thúc tiệc khúc thuỷ (2), khoác lên mình áo bào quay về phủ.

(2) Khúc thuỷ yến: Một loại tiệc theo tập tục cổ của người Trung, mọi người ngồi hai bên dòng suối uốn lượn, đặt rượu trên thượng nguồn và chờ ly rượu của mình xuôi dòng chảy tới, trong lúc đó họ có thể đàm luận viết thơ.

Thước Đô tuyết đổ hai ngày chưa dứt, nền đường trơn trượt khó đi. Thân chàng lại cao, khiến tay đầy tớ cố gắng hết mức mà vẫn không với nổi cây dù để che, trông cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Chàng thấy thế không hài lòng, bèn tự mình cầm lấy dù giương lên, đồng thời ném ấm sưởi ngọc trong ống tay áo mình qua khiến cho tên đầy tớ ngỡ ngàng trong hạnh phúc.

Gia nhân trong phủ đã chuẩn bị bình nước nóng trong nhà từ sớm, nhiệt độ vô cùng ấm áp đến mức chàng vừa bước qua cửa đã thiêm thiếp mơ màng.

Chàng vẫn nhớ mình còn cầm bừa theo một quyển truyện kể dân gian đến bên giường, tựa lưng vào và giở ra xem.

Chim tước mùa đông đáp mình trên chuông hộ hoa (3) treo ngoài cửa sổ, đánh tiếng leng keng.

(3) Chuông hộ hoa: chuông treo trên góc mái vòm trong những gian nhà kiểu cổ.

Chàng lắng nghe và ngắm nhìn, chẳng rõ vì sao đã ngã đầu chìm vào giấc ngủ…

Đến khi bị đánh thức bởi tiếng người ồn ã, chàng mới choàng mở mắt thì phát hiện mình đang ở cái chốn quỷ tha ma bắt này…

Khắp bốn phương là mặt nước thênh thang, sương giăng khắp lối.

Ở trong nước chỉ vỏn vẹn có một gốc cây khô cằn, đứng lẻ loi chiếc bóng. Bên dưới mặt nước là một mảng mù mờ, thấp thoáng những cành xanh trắng.

Thoạt đầu, chàng tưởng rằng đây là san hô trắng đang phổ biến lúc bấy giờ ở Thước Đô. Đến khi nhìn kỹ lại mới phát giác tất cả đều là cánh tay người.

Tất cả đều là cánh tay người đó…

Còn chàng, chàng đang đứng chân trần không điểm tựa trên một cành cây khô cằn, không biết khi nào sẽ gãy.

Và gió lộng qua người.

Và hoảng hốt.

Và máu đẫm bàn tay.

Có trời xanh mới thấu trong khoảnh khắc ấy, chàng muốn chửi thề một trận biết bao nhiêu.

Tiêu đề quyển truyện kể dân gian chàng đọc là “Chuyện người thiếu niên chợt mộng”, sao tới lúc mở mắt ra lại thành “Quỷ đoạ thân”.

Ủa khoan, nhầm.

Là chàng đoạ thân quỷ.

Nhờ ơn nói quàng của mấy người trên bờ biển, chàng chưa kịp hớ câu nào đã hiểu sơ trọng điểm của tình huống hiện tại…

Cái nơi quỷ tha ma bắt này gọi là Thương Lang Bắc Vực, là chốn giam cầm ma đầu.

Chàng chính là tên ma đầu bị xích bên trong.

Những người đứng trên bờ biển có vẻ là thuộc hạ cũ của chàng, có một người trong bọn họ xách theo một nửa thi thể máu me đầm đìa bước tới, đá thẳng xác xuống biển mà chẳng hề biến sắc.

Tỏ rõ nơi đây không có lấy một người lương thiện.

Bị cả đám người như vậy bu quanh, chàng còn dám nói “Ta không phải nguyên chủ” không?

Lỡ mà nói ra, e là mấy tay thuộc hạ kia sợ tới biến sắc rồi xé xác chàng làm hai và ném thẳng xuống cái hồ lặng nước này luôn quá.

Thế nên chàng chỉ đành vừa lau máu trên tay, vừa tìm cách mồi bọn họ nói.

Kết quả nhận được là bộ sậu “Tâu thành chủ ta sai rồi”, “Bẩm thành chủ ta ngậm mõm đây” và “Biến”.

Khổ chết đi được.

***

Chàng hãy còn suy tính trong lòng thì bất chợt nghe thấy tiếng ồn ào.

Sườn núi cứng dày như sắt thép khiến chàng khó lòng nhận ra âm thanh đó, nhưng nghe sơ thì thấy như có rất nhiều người đang bao vây bên ngoài đồng loạt rút đao kiếm. Xen lẫn trong đó là tiếng người xì xào, loáng thoáng nghe chữ được chữ mất như “Còn chờ gì nữa” và “Ma đầu kia”.

Lời còn chưa dứt đã nghe một tiếng keng inh ỏi. Sắt đá đen trũi rớt đổ rền trời, nền đất hồ nước lạnh lẽo và u ám vô biên rung chuyển dữ dội…

Dữ dội đến mức Ô Hành Tuyết phải vươn tay nắm lấy nhánh cây gần nhất.

“…”

Mấy tên thuộc hạ đứng trên bờ biển nghe được động tĩnh bên kia sườn núi thì nheo chặt mắt, mặt nhăn mày nhó khó coi vô cùng.

“Không ổn rồi.”

“Ắt là trăm họ tiên môn đều tới.”

“Dĩ nhiên chúng muốn tới rồi, cả đám chúng đều xem Thương Lang Bắc Vực này quý như sinh mạng còn gì.”

“Ngươi nói vậy là ý gì, cái nơi sót lại duy nhất trên thế gian có thể ngăn chặn tà ma quỷ dữ thì hiển nhiên phải quý như sinh mạng rồi.”

“Hừ, vậy thì có làm sao, dù sao cũng tới cả rồi.”

Rầm rầm!

Một tiếng động inh trời lại vang lên, sườn núi vẫn vững chãi như tường thép nhưng chấn động càng lúc càng kịch liệt.

“Không được, với cái đà này chúng sẽ sớm lọt vào trong thôi! Tâu thành chủ, chúng ta…” bọn thuộc hạ quay đầu sang cất giọng hốt hoảng đến lạc cả tiếng.

Chúng thấy Ô Hành Tuyết buông mắt, ngón tay đang nắm lấy một cành cây khô khác.

Thuộc hạ: “?”

“Chúng ta thế nào, nói tiếp đi,” Ô Hành Tuyết trông như còn đang ngắm nghía cành cây, nhìn thoáng qua rồi mất hứng bèn tiện tay ném xuống nước.

Bọn thuộc hạ nhìn chòng chọc cành cây khô lặng lẽ trôi trên mặt nước kia, mặt mũi lộ rõ sự kiêng dè.

Dù sao, trên đời này ai cũng hiểu nếu đã qua tay đại ma đầu này thì dù chỉ là một giọt nước cũng đáng sợ cực kỳ.

“Chúng ta…” thuộc hạ liếm viền môi khô khốc, không kiềm được lòng mà liếc nhìn cành cây kia lần nữa. “Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

“Đúng vậy, thưa thành chủ. Hai hôm nay Thương Lang Bắc Vực nổi dị tượng, thế nhân đồn rằng tận thế sắp tới rồi. Trăm họ tiên môn e sợ nơi này sẽ bị đổ sụp nên không thể ngồi yên, dong ngựa không ngừng kéo tới cả đám.”

Nửa vì muốn tận sức cứu vãn.

Nửa vì sợ rằng ma đầu bên trong còn chưa chết hẳn.

Dưới tình huống như vậy, nếu hai phe đương đầu chắc chắn sẽ xảy ra một trận chiến khốc liệt. Bọn thuộc hạ chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy nhiêu khê.

Bọn họ tính hối tiếp thì nghe Ô Hành Tuyết mở miệng, “Vậy nên các ngươi mới hoảng loạn nháo nhào như vậy vì sợ đánh không lại?”

Thuộc hạ: “…”

Chắc chắn là không thể gật đầu.

“Bẩm thành chủ, những con cháu tiên môn ngoài kia thật ra không đáng ngại,” người lớn tuổi nhất lên tiếng.

Người đứng cạnh lão im lặng hai giây, rồi quay ngoắt sang nhìn lão, “?”

“Thế nhưng tự thân Thương Lang Bắc Vực này rất đáng ngại.” Lão nhìn dáo dác. “Người ta nói mấy hôm nay ở đây có dị tượng, rằng linh khí cung cấp nuôi dưỡng nơi này đã cạn kiệt. Lời này ắt là không sai, bằng không chúng ta cũng không vào được đến đây. Chẳng qua, năm xưa nơi đây dù sao cũng dưới quyền cai quản của vị… vị Thiên Túc thượng tiên kia.”

Lão ta nói cụm “Thiên Túc thượng tiên” với tốc độ liến thoắng và giọng rù rì nhưng vẫn bị ăn một đạp từ người bên cạnh.

“Y đã diệt vong cùng Tiên Đô mà ngươi cứ một hai phải nhắc trước mặt thành chủ với vừa lòng?!” bọn họ liếc mắt nhìn sang Ô Hành Tuyết, cất giọng thầm thì trong tiếng nước vỗ bờ đưa âm thanh trôi xa, nhỏ tới mức gần như không nghe thấy.

“…”

Ô Hành Tuyết nhủ thầm lại nữa rồi, nhưng vẻ ngoài vẫn một bộ dáng mặt trắng lạnh tanh nhưng lòng đã tỏ tường.

Giữa vị Thiên Túc thượng tiên kia và ta, à không, và chủ nhân cơ thể này của ta có bí mật gì à? Sao phải nhìn ta như vậy.

Ô Hành Tuyết muốn thúc tên thuộc hạ nói tiếp để mình hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện. Nhưng lại ngại thân phận nên đành lẳng lặng bỏ qua.

Chàng cũng không phải nguyên chủ bị nhốt bị trói ở nơi này nên cũng không cách nào có phản ứng khác, chỉ có thể lắng nghe cái tên hiệu xa lạ kia trong tĩnh lặng và thờ ơ.

Thuộc hạ lại liếc nhìn chàng lần nữa. “Nói chung, dù cho vị kia đã qua đời từ sớm nhưng nói không chừng còn để lại chiêu thức tàn lưu gì đó ở cái nơi quỷ tha ma bắt này, nếu bị trúng chiêu chỉ e không hay lắm.”

“Đúng vậy.”

“Vậy nên thưa thành chủ, chúng ta nên nhanh rời khỏi đây thôi!”

Giọng họ nôn nóng và cấp thiết đến độ nghe vào như lời khuyên nhủ tận tình.

Thành chủ của họ cũng cảm thấy hợp lý, bèn gật đầu chấp thuận. Nhưng thành chủ đang có một vấn đề bức bách nan giải hơn.

Đó là, với tiền đề giữ vững thân phận và không ảnh hưởng đến danh tiếng ma đầu, làm sao để chàng nhảy khỏi cành cây này?

Ô Hành Tuyết thoáng nhìn mặt hồ sâu thẳm dưới chân mình, sau đó nhìn về phía bờ biển. Mấy vị thuộc hạ kia đang nhìn chàng một cách mong chờ, họ chờ nhận lệnh.

Chàng nghĩ nhanh trong đầu rồi nhấc tay lên. Ngón trỏ hơi cong lia một lượt những người đang đứng bên bờ biển, cuối cùng chọn một tên vừa mắt nhất.

“Ngươi tới đây,” giọng chàng vẫn điềm đạm không vội vàng như trước.

Người bị chỉ trúng khẽ run, đứng đực người một chỗ thắc mắc lý do.

“Ta?”

“Ừm.”

“Tâu thành chủ, ta nói gì sai nữa rồi ạ? Nãy giờ ta có nói gì đâu?”

Ô Hành Tuyết: “…”

Hèn.

“Tới đây,” chàng nhẹ giọng lặp lại lần nữa, đồng thời hạ tay xuống.

Động tác của chàng kéo theo âm thanh xiềng xích vô hình đánh vang leng keng.

Người bị chọn cũng không dám hỏi nhiều, gã tê rần da đầu, nhấc chân bước lên mặt hồ tĩnh lặng, bước một bước đi trăm trượng. Chẳng mất bao lâu, gã đã đến trước mặt gốc cây khô.

“Thành chủ.”

Gã vừa tính bước lên thân cây đã nghe thấy một tiếng nổ lớn!

Vô số kiếm khí vô hình phóng đến từ khắp tám bề, kéo theo khí lạnh mười dặm gió tuyết nơi Thương Lang Bắc Vực.

Chỉ trong nháy mắt, cái người duỗi tay về phía Ô Hành Tuyết đã biến thành một vũng máu, cả thân thể bị quạt mạnh ngược lại phía bờ biển.

Đột ngột khi ấy, sóng cuộn ngất trời giữa trận pháp khổng lồ trên hồ nước giá lạnh.

Ô Hành Tuyết cảm thấy một luồng kiếm khí dũng mãnh ập tới trước mặt, liền nhắm mắt lại theo bản năng. Đến khi mở mắt ra, tản ra trước mặt chàng là một đoá sen vua ánh vàng đủ lớn để nuốt chửng toàn bộ Thương Lang Bắc ngục vào trong.

Trước đôi mắt che phủ bởi bọt tuyết nhạt nhoà, đứng giữa đài sen vàng óng là một ảo ảnh chống tay trên một thanh cự kiếm.

Thân hình người ấy cực cao, trên tai phải có đeo ba cây đinh tang màu đen, toàn thân toát ra sát khí bén nhọn rợp trời, song gương mặt lại thanh thoát tựa ngọc tạc. Tưởng như gió trời buốt lạnh lồng lộng dọc mặt biển Vô Đoan.

Giữa luồng gió trời trong hư không, người kia ngoảnh đầu nhìn Ô Hành Tuyết, bên cổ phía dưới vành tai có một ấn vàng thoáng ẩn thoáng hiện.

Dấu ấn ghi một chữ “Miễn”.

Người đời đều biết, trời cao ban cho Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên tự “Miễn”.

Miễn, tức “”, giải trừ trăm tội.

Lời tác giả:

Ngộ tới đây! Ô Hành Tuyết thụ, xin đừng nghịch cp ~

Văn án đang chờ duyệt, mọi người xem chính văn trước nhá ~

Với cả, xin đừng kỳ vọng quá cao, tui mới viết đúng một bộ cổ đam nghiêm túc thôi, có khi cũng không ra gì đâu, xin cảm ơn ~ yêu mọi người!

Cá:

Bộ này tui đọc ưng quá nên hốt về edit cho tiện đọc luôn (´。• ‿ •。`), truyện vẫn đang ra nên lỡ đâu có sai sót gì thì bà con góp ý nha. Tui sẵn sàng beta lại bất kỳ lúc nào (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄<⁄ ⁄)

Chương kế tiếp