300 Năm Vắng Bóng Thượng Tiên

QUAN TÀI

THƯỢNG TIÊN 2

QUAN TÀI

❄︎

Bên ngoài Thương Lang Bắc Vực.

Sen vua ánh vàng nổ bừng trong thoáng chốc, con cháu của trăm họ tiên môn bị oanh tạc không kịp trở tay. Áp lực vô hình mà nặng nề như sóng biển ngàn dặm, đẩy quăng mọi người ra xa hơn trăm trượng.

Đao kiếm, pháp khí những người đứng gần đều gãy toang năm bảy mảnh, hư hại ngay tại chỗ.

“Khụ, khụ, khụ… Môn chủ.” Một đệ tử trẻ vùng dậy từ dưới tuyết. Cậu ta giữ tay trên ngực, toan chống kiếm đứng dậy thì thấy thanh kiếm trong tay mình chỉ còn mỗi chuôi.

“Môn chủ, kiếm của con…”

Với một số đệ tử tiên môn mà nói, kiếm còn quan trọng hơn tính mệnh. Đặc biệt với những đại tông tu kiếm như nhà họ Phong.

Đệ tử nhỏ này chính là môn đồ của nhà họ Phong.

“Vứt đi, về đúc lại thanh khác.” Phong Cư Yến không nhìn cậu ta, ánh mắt nàng vẫn lom lom phía xa trăm trượng, hàng mày chau lại.

Nàng là môn chủ, hiển nhiên không vật vã té nhào như các cô cậu đệ tử trẻ. Nàng chắn trường kiếm trước người hòng giảm bớt một nửa sức ép. Cơ thể nàng vẫn đứng thẳng vững chãi, song máu đã len lỏi giữa các ngón tay và thấm xuống hoa văn kiếm.

Đệ tử trẻ nhìn máu thẫm kia thì thất kinh.

Cậu ta chỉ vừa nhập môn nên kiến thức còn hạn hẹp. Đây là lần đầu tiên cậu thấy môn chủ đổ máu. “Bẩm môn chủ, ánh vàng này rốt cuộc là thứ gì mà sao lợi hại đến thế?”

“Ắt là Bổn mệnh vương liên,” Phong Cư Yến nhẹ giọng.

“Bổn mệnh vương liên?!”

Cả nhóm đệ tử tái mét mặt mũi.

Truyền thuyết kể rằng Bổn mệnh vương liên thuộc sở hữu của riêng mình Thiên Túc thượng tiên. Nguyên do vì y chưởng quản hìnhxá, lần lượt mang sinh và tử trên hai tay nên y có hai chiêu đại mệnh…

Một chiêu mang mọi vong hồn, một chiêu trao vạn sinh linh.

Bổn mệnh vương liên là chiêu thứ nhất.

“Chúng ta chỉ mới nghe danh chứ chưa từng diện kiến.”

“Làm gì có ai từng diện kiến? Ai thấy rồi đều đã chết,” Phong Cư Yên nói.

Huống hồ đó còn là chiêu mệnh.

Mục đích thuở đầu của chiêu mệnh chính là dùng mệnh đổi chiêu, nếu dùng sẽ thiêu sạch linh thần. Dù có là Thiên Túc thượng tiên cũng phải chịu tổn hao nặng nề cùng cực, những lúc bình thường căn bản sẽ không dùng tới.

Lần gần nhất nó hiện thế đã là hai lăm năm trước.

Hôm ấy, núi Thái Nhân lở đất, Tiên Đô diệt vong, ba ngàn toà Linh đài ngọc đổ sụp, hơn một nửa trong số đó chìm sâu dưới đáy Vô Đoan.

Có người nói rằng trên đỉnh núi Thái Nhân ngày ấy, ở nơi kề cận Tiên Đô nhất, bóng dáng sen vua vàng chiếu rọi thế gian. Sau đó, ma đầu Ô Hành Tuyết bị đóng đinh bên trong lãnh thổ Thương Lang Bắc Vực.

Từ đấy Tiên Đô biến mất.

Tiên Đô đã không còn, nhân gian ắt sẽ rối ren, hoạ loạn hoành hành.

Chỉ những nơi có các tông môn hội tụ, lập miếu tiên và tượng thần che chắn mới may mắn thoát khỏi kiếp nạn.

Kể từ hôm ấy, trăm họ tiên môn thay đổi niên hiệu thành “Thiên Thù”.

***

“Bẩm môn chủ?” Cậu đệ tử chần chờ, nói, “Vậy vì sao Bổn mệnh vương liên lại xuất hiện vào lúc này? Không phải Thiên Túc thượng tiên đã… qua đời rồi ư?”

“Dầu gì Thương Lang Bắc Vực cũng thuộc quyền cai quản của y, hẳn là còn vương ít linh thần. Còn việc vì sao Bổn mệnh vương liên chợt xuất hiện,” Phong Cư Yến bất chợt thảng thốt, “lẽ nào…”

Lẽ nào ma đầu kia thật sự còn sống sao?!

Không chỉ còn sống mà còn muốn thoát khỏi nơi này, nên mới kích hoạt tàn chiêu kia?

“Hai mươi lăm năm, bị khoá trời giam chặt hai mươi lăm năm. Ta vốn cho rằng dù tên ma đầu kia còn sống, cũng chỉ có thể thoi thóp chút hơi tàn.”

Làm gì có ai không nghĩ vậy?

Gần như toàn bộ trăm họ tiên môn đều cho là thế.

Họ không dự tính sẽ có chiến trận khốc liệt ở nơi này nên dẫn đến đa phần đệ tử trẻ tuổi, những người khác vẫn ở lại nhà chính để canh phòng lũ yêu ma Chiếu Dạ thành.

Nói vậy, xem ra là họ khinh địch rồi.

“Ta nghĩ có lẽ phải gọi thêm những người kia tới,” một ai đó đề nghị.

“Chuyện này… có nghiêm trọng đến thế không?”

“Không, bởi đây chính là Ô Hành Tuyết kẻ có thể huyết tẩy cả Tiên Đô.”

***

Trong khi trăm họ tiên môn luận đàm đại sự, Ô Hành Tuyết kẻ có thể huyết tẩy cả Tiên Đô đang bị lạc đường.

Đoá sen vua ánh vàng khổng lồ kia chỉ hiện ra trong tích tắc.

Lúc người chống thanh gươm cự đại ấy nhìn về phía chàng, chàng đã bị gió và tuyết cản mờ tầm mắt.

Khi chàng vừa nhắm mắt lại đã thấy thân thể mình bị đoá sen vàng khổng lồ đó hoặc thứ gì khác bao trùm cả người và kéo thẳng xuống dưới.

Không ổn, sắp lộ tẩy rồi. Rơi bõm xuống nước trước mắt bao người thế này xem như giới hạn chót cùng cho việc đóng giả yêu ma.

Chàng tự giễu trong lòng một tiếng, chợt nghe thấy bọn thuộc hạ tru tréo trong hoảng sợ.

Ô Hành Tuyết: “…”

Ô Hành Tuyết: “?”

Tiếng va chạm với mặt nước không xảy ra.

Dường như chàng không rơi vào hồ sâu mà đâm thẳng xuống vách núi. Chàng đang rơi tự do, gió lãnh thét gào bên tai, tiếng tru của bọn thuộc hạ văng vẳng không ngừng tới ồn ào cùng cực.

Chàng nghe thấy có ai đó rít lên, “Nơi này là cái chốn quỷ quái nào?”

Một người khác nói, “Thương Lang Bắc Vực sâu ba mươi ba tầng hướng xuống, tương ứng với Bạch Tháp núi Thái Nhân hướng lên trên.”

Rồi còn ai khác nói tiếp, “Có thứ được cất giấu ở tầng dưới cùng.”

***

Khi chạm xuống đất, Ô Hành Tuyết cảm thấy xiềng xích quanh người mình bị kéo mạnh một phen. Cơn đau nhói lên từ ngực, xương sườn, cổ tay và mắt cá chân, đau đến độ chàng không còn cảm nhận được gì. Thậm chí, chàng không biết mình đã đáp xuống mặt đất như thế nào, có va chạm hay lăn lộn gì hay không.

May thay, khi các giác quan khôi phục lại, chàng nhận ra mình đang đứng vững. Song, đoá sen vua vàng và người kia chắc đã biến mất, vì chàng không còn cảm nhận được kiếm khí mang theo hương vị gió tuyết kia.

Kế đó, chàng dần cảm thấy cơn đau cũng bắt đầu nguôi dịu.

Thật hiếm thấy.

Hàng ngũ vương công quý tộc Thước Đô nào có ai không được chăm lớn trong lụa là gấm vóc? Cơ thể họ quý giá biết nhường nào. Nếu bị thương dù chỉ một vết nhỏ cũng khiến trên dưới phủ nhốn nháo chạy theo dâng thuốc cao thuốc uống thượng hạng.

Chàng đã quá quen thuộc với cuộc sống như thế, vậy mà gặp phải cơn đau thấu xương gan vừa nãy lại không rên lấy một tiếng mà nuốt mọi phản ứng vào lòng.

Bởi vì có mấy tên thuộc hạ kề bên.

Chắc kiếp trước ta nợ các ngươi nhiều lắm.

Ô Hành Tuyết nghĩ thầm.

Thế là, mấy tay thuộc hạ mới vừa lảo đảo đứng dậy đã thấy thành chủ nhà mình thong thả mở mắt, lia qua nhìn bọn họ một chút rồi bật ra một tiếng cười khẩy.

Mọi người: “…”

Họ muốn hỏi: “Thưa thành chủ, chúng ta đang bị kéo vào đâu vậy?”

Song tiếng cười khẩy vừa bật ra, cả bọn chỉ dám nuốt ngược trở vào.

“Thưa thành chủ, ngài… ngài cười chuyện gì vậy ạ?” cái tên nhanh mồm nhanh miệng kia vẫn không nén lòng được, thốt hỏi một câu.

Cậu ta đã luyện độc dược cấm thuật từ năm mười bốn tuổi, về sau này không cao lên được nữa nên khi đứng cạnh đồng bọn trông hơi nhỏ thó gầy gò.

Đứng xa thì còn đỡ, chứ hiện tại hai người cách nhau chỉ chừng hai ba bước, mà Ô Hành Tuyết lại rất cao, mỗi lần nói chuyện cậu ta đều phải ngước mặt lên.

Cậu ta đứng yên chờ một chốc đến khi Ô Hành Tuyết nhấc tay lên, ngón tay khẳng khiu sờ nhẹ lên cổ tay chàng, hơi cong lại như đang móc lấy một thứ vô hình nào đó, rồi cất giọng nhàn nhạt, “Ta? Ta nực cười những xiềng xích phiền hà này, cứ kêu leng keng thật ồn ào.”

“…”

Vậy mà ta còn hỏi.

Thuộc hạ đang ngẩng mặt không dám cúi xuống, nhưng cậu ta cũng không muốn hó hé gì cả.

Ngón tay Ô Hành Tuyết vuốt nhẹ xuống dọc sợi xích, ném một câu cho họ, “Dẫn đường.”

“Đi đi đi… nhanh nhanh đi!” Một cánh tay xua ra tiếp lời, chắc là sợ cái miệng lanh chanh kia tạo nghiệt lây sang mình, bèn kéo mạnh cậu ta rồi nghiến răng nói, “Ninh Hoài Sam, mày đần thối thì đừng có lôi bọn tao ra đỡ hộ!”

Ninh Hoài Sam bị họ kéo đi mấy bước, ngẩng đầu khó hiểu. “Khoan đã, giờ đi đâu?”

Cả đám bất chợt dừng bước. “…”

Đúng vậy, giờ đi đâu?

Bọn họ thẫn thờ một lát mới ngoái đầu lại hỏi, “Bẩm thành chủ, chúng ta đi đường nào?”

Ô Hành Tuyết đi phía sau cách họ không xa không gần, chân còn chưa ngừng bước đầu đã ngước lên hỏi, “Ngươi nói xem.”

“…”

Ta…

Ai nấy đều không biết nói gì cũng không dám hỏi thêm, dù gì họ đều hiểu Ô Hành Tuyết chán nhất đồ ngu.

Họ lia mắt nhìn quanh một vòng.

Đây là một vùng đất hoang vu, tuyết đóng lớp trên mặt đất, màu trắng xám phủ trọn tầm mắt họ. Ở đằng xa có một gốc cây khô chọc trời, trông như bị thiêu trụi với nhiều vết cháy đen loang lổ, người đứng ngẩng cao đầu cũng không thấy đỉnh.

Bất giác, họ còn ngờ rằng cây khô mà Ô Hành Tuyết đứng trên lúc nãy chính là ngọn cây đại thụ này.

“Ngươi có từng nghe nói là Thương Lang Bắc Vực có ba mươi ba tầng không?” Ninh Hoài Sam lo sợ mình nói hớ điều gì, âm thầm nắm lấy người gã.

Thương Lang Bắc Vực treo trên biển Vô Đoan, được bao phủ bởi mây và sét quanh năm, trông không khác gì một khe vực đen khổng lồ.

Nơi đó không chỉ là một bờ hồ nước lạnh hay một hang động trong núi. Người ta đồn rằng nó có ba mươi ba tầng, và cũng tương tự với tháp Lưu Ly ở núi Thái Nhân, nó tượng trưng cho ba mươi ba tầng trời.

Nếu nhánh cây ban nãy là tầng cao nhất, thì mảnh đất hoang vu đầy tuyết trước mắt với gốc đại thụ cao ngất kia chính là tầng dưới chót.

“Ngươi nghe tin đồn ở đâu ra vậy,” người bị Ninh Hoài Sam túm lấy trả lời một câu. “Rồi sao nữa, biết ba mươi ba tầng rồi thì cho chim xài hả. Mấy cái tin đồn có dẫn đường cho thành chủ của chúng ta được không?”

Ninh Hoài Sam: “… Không được.”

“Nhưng mà…” cậu ta lại hồi tưởng, “trong lời đồn có nói ở tầng dưới cùng có cất giấu bảo vật. Ngươi nói thử xem, thành chủ vừa bảo chúng ta dẫn đường có phải ý ngài là vậy không?”

“Ngươi tự nhìn lại xem lời ngươi có hợp lý không? Làm sao chúng ta biết bảo vật để ở đâu, rồi phải dẫn đường bằng cách nào? Nếu ý thành chủ là thế thật thì mới kỳ quái đó.”

“Chậc, bớt nói nhảm đi. Cứ tìm trước đã, nhỡ đâu tìm ra được thì cũng xem như không chỉ sai đường.”

Gốc cổ thụ khô cằn kia rất đáng lưu ý, nhìn đi nhìn lại khắp chốn hoang vu này cũng không thấy có chỗ nào khác giấu được bảo vật, họ bèn cất bước về phía cây đại thụ.

Bên dưới gốc đại thụ có cắm rất nhiều thanh trường kiếm, thoạt trông như một nấm mồ kiếm trải vô tận.

Ô Hành Tuyết giữ khoảng cách bước đến theo họ, song đi tới mòn cả chân, lếch hết nổi mà vẫn chưa đến được trước cây đại thụ.

“…”

Bây giờ đem xiềng xích ra hù bọn họ ngồi xuống một chút còn kịp không?

Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm bóng lưng họ và tự nhủ.

“Thành chủ?” Chắc là Ninh Hoài Sam cảm nhận được sau lưng mình như bị kim châm, bèn quay đầu lại, ấp úng, “Nấm mồ kiếm này có thể là trận…”

Ô Hành Tuyết không tỏ vẻ bất ngờ gì, nói tiếp, “Thế thì?”

“Thành chủ, ngài cũng biết đấy, mấy người bọn ta không am tường phá trận,” Ninh Hoài Sam rù rì xong thì liếc nhìn Ô Hành Tuyết và nói, “Xưa giờ, mấy việc giải trận đều nhờ ngài…”

Ô Hành Tuyết: “… Nhờ ta thế nào, ngươi nói xem.”

Hắn cất giọng nhẹ nhàng và chẳng kèm cảm xúc. Mức độ đe doạ nặng vừa phải, không biết có đủ để trốn cái kiếp nạn này…

“Thưa thành chủ, xin ngài đừng trêu đùa bọn ta nữa,” một tay thuộc hạ khác ủ rũ khuyên lơn. “Ta biết bọn ta khiến ngài mất vui, sau này tuỳ ngài xử trí. Nhưng những thứ như trận… bọn ta thật sự không hiểu rõ.”

“Đúng vậy, nơi đây là nơi nào? Nơi đây là Thương Lang Bắc Vực, nếu chúng ta bất cẩn xuống tay sai cách thì tai hoạ khôn lường.”

“Thành chủ, mấy loại trận thế này ngài chỉ cần hai ba bước là giải quyết được, hà tất phải phí sức để bọn chúng ta chạy việc linh tinh làm gì.”

… Kiếp nạn này trốn không nổi rồi.

Ô Hành Tuyết nhìn họ, lòng nhủ nếu hai ba bước mà ta không giải quyết xong thì mấy người có giết ta không?

Chàng hít nhẹ một hơi, muốn nghĩ giải pháp thì nhác thấy một bóng trắng bên khoé mắt.

Màu trắng ấy khác với màu trắng tuyết, nó toả chút ánh sáng ôn hoà. Tựa như một khối ngọc thạch đặt tại thềm cao nơi Minh đường.

Chàng ngoái nhìn sang hướng đấy, thoáng thấy một góc thứ kia từ giữa khe hở những hàng kiếm lạnh tanh. Dường như đó là một đài bạch ngọc?

Ô Hành Tuyết không trả lời thuộc hạ mà nhấc chân bước về phía đó. Chân trần giẫm trên đất xuyên qua gió lộng bên thân kiếm, bước một lát đã đến trước bệ bạch ngọc.

Khi ấy, chàng mới vỡ lẽ đây không phải một đài bạch ngọc.

Mà là một quan tài bằng ngọc.

Nó là một quan tài bạch ngọc cực lớn, nằm bên dưới gốc đại thụ khô chọc trời, giữa vô vàn gươm kiếm lạnh băng. Trên mỗi thanh đinh đóng ở góc quan tài đều có một ký tự.

Ô Hành Tuyết vừa mới thấy ký tự ấy cách đây không lâu, được khắc bên cổ một người.

Đây là…

“Đây là quan tài của Tiêu Phục Huyên!”

Artist: 春台烹酒

Chương kế tiếp