300 Năm Vắng Bóng Thượng Tiên

CON RỐI

THƯỢNG TIÊN 3

CON RỐI

❄︎

Quan tài của Tiêu Phục Huyên?

Tiêu Phục Huyên…

Ô Hành Tuyết khẽ khàng lặp lại.

Tất cả thuộc hạ đều tụ tập lại đây, nhưng giữ khoảng cách nhất định với quan tài.

Ninh Hoài Sam vươn cổ như hươu, thắc mắc hỏi, “Lạ thế, sao quan tài của Thiên Túc thượng tiên lại ở đây?”

Khá lắm chàng trai, rất xứng biệt tài nói nhiều.

Ô Hành Tuyết hãy còn thắc mắc Tiêu Phục Huyên là ai, thầm sợ nếu đoán sai sẽ bị lộ tẩy. Cũng may có Ninh Hoài Sam lắm mồm giúp chàng thoát nạn.

Có điều đúng là rất lạ.

Ô Hành Tuyết không hiểu tục lệ chỗ này nhưng cũng đã từng đọc thần thoại dân gian.

Những vị thần tiên trong truyện đều xem tà ma là thứ bẩn thỉu, giống như nước với lửa, thuộc về hai thái cực đối lập. Làm gì có ai đặt quan tài của mình trong đại lao chuyên giam cầm ma đầu, muốn chết không nhắm mắt hay gì?

Hay là… có ẩn tình gì khác?

Ô Hành Tuyết vừa suy ngẫm, lại duỗi tay sờ lên mép đóng đinh của chiếc quan tài bạch ngọc.

Chàng có một tật xấu, đa phần các vương công quý tộc Thước Đô đều đam mê phẩm vật hiếm lạ, nào là giao châu, bát-nhã, đèn chiếu thế. Càng kể càng ra mỹ danh.

Nhưng chàng thì không như vậy.

Chàng là người hoài cổ, chỉ yêu bạch ngọc, hễ nhìn thấy thì khó nén lòng muốn sờ thử để xem phẩm loại.

……

“Theo ta thấy thì đây không phải quan tài thật mà là hòm di vật thôi.”

“Hòm di vật thì bớt lạ thường hơn à? Có khác quái gì tự mình nằm trong đó đâu?”

“Ừ nhỉ! Bức tượng tạc xấu ói trong căn miếu hoang trên đỉnh núi mà còn bảo là có bám hồn bản tôn, chưa kể đến quần áo trên người? Cái đó hết có phải là đồ đi kèm mà là bản tôn luôn rồi. Thưa thành chủ, ngài…”

Ninh Hoài Sam huyên thuyên trên trời dưới đất xong quay sang, vừa kịp thấy thành chủ nhà mình đang sờ cái quan tài kia.

Ninh Hoài Sam: “…”

Ninh Hoài Sam: “?”

Quá xá là lạ kỳ.

Cái cảnh tượng đó dị thường tới độ nguyên đám thuộc hạ đần cả người.

Tính tình vị ma đầu này đúng là thất thường, hơn thế còn luôn có những hành động nằm ngoài dự đoán của mọi người. Vị này cười không phải vì vui vẻ, cất giọng ôn tồn cũng không phải vì muốn ngợi ca ngươi.

Rất chi là khó hầu, nhìn sao cũng không thấu.

……

Nhưng đó là Tiêu Phục Huyên, là Tiêu Phục Huyên đã đóng đinh hắn ở Thương Lang Bắc Vực. Thế thì… sờ làm quái gì?

Ninh Hoài Sam liếm môi. “Bẩm thành chủ, ngài đang làm gì thế ạ?”

Cả đám bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang Ô Hành Tuyết. Tay thuộc hạ đứng gần Ninh Hoài Sam nhất chợt ngoắt cổ một cách bất thường. Gã ta chìa một ngón tay viết trên cánh tay buông thỏng của Ninh Hoài Sam:

“Mày có thấy là…”

Còn chưa viết xong đã nghe một tiếng đùng vang lên.

Đinh quan tài đen ngay dưới ngón tay Ô Hành Tuyết đột ngột bắn ra mấy tấc, trên thân đinh còn bám bụi ngọc bao bọc trong một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, như thể bị hút ra bởi một nguồn lực mạnh mẽ.

“…”

Thuộc hạ đang viết chữ hoảng hồn cong ngón tay lên.

Tiếng thứ hai lập tức nổ ra.

Đùng —

Một thanh đinh đen lại bắn ra ngoài.

Sau đó là thanh thứ ba.

Thanh thứ tư.

Mỗi một thanh đinh biến mất rung động cả bộ quan tài bạch ngọc. Mà không chỉ mỗi quan tài, dư chấn kéo dài đến tận nấm mồ kiếm, gốc đại thụ, và thậm chí khắp toàn bộ mảnh đất hoang vu.

Bọn Ninh Hoài Sam hốt hoảng như thấy kẻ thù, chớp mắt đã lùi xa mấy trượng, thất thanh hô, “Thưa thành chủ, ta tưởng… hoá ra là ngài muốn mở quan tài?!”

Không, ta không muốn.

Ô Hành Tuyết nhủ thầm, ta mà có pháp thuật thì phắn còn lẹ hơn tụi bây đó.

Đáng tiếc chàng không có. Chàng vừa không thể chạy, mà hai chân còn chẳng thể động đậy. Không biết cỗ quan tài đó mang thần lực gì mà giữa cơn chấn động này, dưới mặt đất dường như có vô số cánh tay vô hình bám chặt lấy chân.

Nên khi cả đám thuộc hạ vọt lẹ hết rồi, chàng vẫn còn đứng nguyên si bên cạnh cỗ quan tài, trơ mắt ra nhìn từng cây đinh bật ra.

Sau khi tiếng Đùng cuối cùng vang lên, cỗ quan tài bạch ngọc khổng lồ đổ ầm xuống đất kèm theo một tràng âm thanh “ngói đá nghiền mài”.

Ô Hành Tuyết khép mắt lại.

Trong mũi không ngửi thấy mùi hôi thối mục rữa, lọt vào khứu giác chỉ có hương tuyết lãnh và bụi trần.

Phảng phất như hương vị giữa đông ở Thước Đô.

“Mở ra thật…” đám Ninh Hoài Sam lẩm bẩm thành tiếng. “Bẩm thành chủ, bên trong là gì thế ạ?”

Ô Hành Tuyết mở mắt ra.

Quan tài bạch ngọc này cao hơn cỗ quan tài bình thường rất nhiều, đứng từ chỗ chàng không thấy được bên trong.

Lực kéo dưới chân đã bay biến tự khi nào, chàng hơi do dự bước tới trước một bước, “Bên trong là…”

Tiêu Phục Huyên.

Ô Hành Tuyết mấp máy môi, cảm thấy lòng căng thẳng vô cớ.

Thật bất ngờ.

Không ngờ bên trong quan tài bạch ngọc thật sự là vị Thiên Túc thượng tiên kia. Người ấy trông rất giống ảo ảnh bên trên sen vua ánh vàng nhưng không giống hoàn toàn.

Thành trong cỗ quan tài ngọc này phủ khí lạnh nồng đậm, Tiêu Phục Huyên nằm giữa với đôi mắt nhắm nghiền, ba chiếc đinh tang đen đóng bên tai đều chìm trong màn sương, lạnh lẽo hơn cả ngọc bích, toàn thân hoàn toàn không có sinh khí.

Ô Hành Tuyết đứng bên vách quan tài ngọc và nhìn một hồi lâu.

“Bẩm thành chủ, đây có phải là hòm di vật không? Bên trong có trấn vật dụng thiếp thân nào không?” Giọng Ninh Hoài Sam truyền đến từ xa.

Bọn thuộc hạ mãi không nghe thấy câu trả lời, bèn chầm chậm tiến lại gần.

Mới vừa ló đầu vào đã thấy gương mặt của Tiêu Phục Huyên.

……

Ninh Hoài Sam tức thì giật ngược người về lại chỗ cũ.

Mấy tên khác cũng toan chạy đi, song có một ai đó thốt, “Hả? Không không, chậm đã!”

Ninh Hoài Sam: “Bộ điên hay sao mà chậm đã?”

“Thành chủ còn đang đứng ở đây mà, mày hốt hoảng làm gì! Mày nhìn kỹ lại đi, bên trong quan tài không phải là bản tôn.”

Hở? Không phải là bản tôn?

Ô Hành Tuyết nhướng mi, rồi sợ mình lộ vẻ ngạc nhiên quá lố bèn hạ mắt xuống lại.

Cũng may, Ninh Hoài Sam lắm mồm, “Không phải bản tôn là sao?”

“Ừ. Mày quên mấy vị thượng tiên đó thích nhất là làm gì rồi hả? Chính là phân thân mình ra thành nhiều cơ thể rồi bỏ chỗ này một cái chỗ kia một cái còn gì.”

Ồ, trong thần thoại dân gian cũng hay viết mấy chuyện thần tiên ngao du nhân gian như vầy.

Ô Hành Tuyết thầm nghĩ.

“Sao mày biết?” Ninh Hoài Sam còn bán tín bán nghi, hỏi ngược lại.

“Tao cũng chừng này tuổi rồi, tất nhiên là từng thấy. Mày nhìn cổ tay trái y kìa.”

Ô Hành Tuyết nhìn theo.

Thì thấy mặt trong cổ tay trái của cơ thể trong quan tài tài này có một hoa văn màu đen rất nhỏ, thoạt nhìn rất giống đoá sen vua ban nãy.

Nếu vậy, đây hoá ra không phải bản tôn mà chỉ là một cái xác rỗng?

Bọn thuộc hạ hãy còn bàn bạc nhưng Ô Hành Tuyết không lắng nghe nữa.

Chàng đang suy nghĩ một vấn đề —

Nếu vị trong quan tài ngọc này không phải bản tôn, hẳn là không phải xác chết vùng dậy.

Thế thì… ban nãy ai đã mở quan tài?

Vừa thoáng chốc, chàng cúi đầu nhìn tay mình. Suýt nữa nghi ngờ rằng cái tên ma đầu chủ nhân thể xác này còn chưa biến mất hoàn toàn, nói không chừng còn sót lại sức mạnh trên tay chàng.

Nhưng cũng không đúng.

Chàng không hề dùng lực khi sờ quan tài mà chỉ đơn thuần chạm vào thôi.

Huống chi…

Nếu nguyên chủ vẫn còn ở đây, với năng lực của đối phương ắt đã cướp lại thân xác này rồi, việc đó với hắn ta chẳng dễ như trở bàn tay sao? Tại sao đến bây giờ chàng vẫn còn chiếm dụng thân thể này?

Ô Hành Tuyết đang nghĩ miên man thì chợt thấy một món đồ bên dưới lòng bàn tay của “Tiêu Phục Huyên”, nó được che gọn trong tay vị Thiên Túc thượng tiên kia, chỉ lộ ra một góc.

Là ngọc chạm ư?

Ô Hành Tuyết hơi do dự, tự nhủ trong lòng một câu, “Tuy chỉ là một cái xác, nhưng ta cũng nên xin phép một tiếng, đắc tội rồi.”

Chàng gỡ ngón tay lạnh căm bên trong quan tài và lấy món đồ bên dưới ra.

Đó là một khối ngọc chạm hình người, nói là chạm nhưng trông sống động như thật, ngặt nỗi người này không có mặt nên không thấy rõ là ai. Trên tay bức tượng cầm một thanh trường kiếm, dưới chân trổ một đài hoa vuông.

Ở Thước Đô, chạm ngọc, khắc đá thành đài vuông chỉ mang một ý nghĩa — tượng thần để thờ phụng.

Không biết ở nơi này có giống vậy không.

Nếu đây đã là tượng thần, tay còn cầm kiếm. Vậy ắt hẳn là tượng của chính Thiên Túc thượng tiên.

Ô Hành Tuyết suy đoán, ngón cái vô thức mơn đài vuông trổ hoa.

Sờ đến một nơi nào đấy, chàng chợt thấy tim mình thót lại, bởi có một âm thanh vang lên.

“Ngươi đã từng đến Xuân Phiên thành ở phía tây Mộng Đô chưa? Nơi ấy có một vị nhân kiệt tên gọi Y Ngô Sinh.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Chàng suýt nữa ném tượng thần ra xa. Song may mắn thay, trước đây chàng đã gặp phải vô số loại tình huống hay kiến thức lạ kỳ ở Thước Đô, và biệt tài xuất sắc nhất của chàng chính là mặt không đổi sắc.

Ai đang nói chuyện? Vì sao ta nghe thấy giọng người này?

Ô Hành Tuyết rủ đôi ngươi, sóng ngầm dâng trào trong lòng.

Có phải vì ta cầm tượng thần này trong tay không?

Ô Hành Tuyết lặng thinh một hồi, dùng ngón cái sờ lên đoá hoa chạm trổ vừa nãy. Nhưng lần này nó không có chút động tĩnh nào.

Sao lại thế? Không phải là chơi quỷ đoạ thân tới mức tâm thần phân liệt đó chớ?

Ô Hành Tuyết lật pho tượng thần qua lại một phen, thầm nhủ.

“Ngươi muốn trở về? Hãy đi tìm hắn.”

Giọng nói kia lại bất thình lình vang lên một cách ngẫu nhiên.

Ô Hành Tuyết siết chặt ngón tay.

Nội dung câu nói này vẫn không đầu không đuôi, nhưng câu hỏi “Ngươi muốn trở về” đã chạm đúng nỗi lòng chàng.

Có muốn trở về không? Dĩ nhiên là muốn rồi.

Chàng muốn trở về Thước Đô. Ở đó không có tà ma yêu đạo, không có những chốn như Thương Lang Bắc Vực này, và cũng không có khoá trời lanh lảnh đánh vang.

Ở đó cũng không tách biệt Tiên Đô hay Động Ma, mà chỉ có nhân gian với tiếng ngựa xe nô nức, nơi chàng có thể tự do đi lại.

Xuân Phiên thành…

Y Ngô Sinh…

Chàng âm thầm nhẩm lại hai cái tên này theo bản năng, cười tự mỉa trong lòng.

Mày bị ma ám thật rồi, Ô Hành Tuyết mắng bản thân.

Mày không biết đây là giọng ai, cũng không biết những lời này dành cho ai. Khả năng đây chỉ là linh thức còn sót lại trên pho tượng thần này mà tình cờ tương ứng với tâm tình của mày mà thôi, thế mà mày lại nhớ kỹ như vậy.

Chàng lắc đầu nhè nhẹ, vừa tính thả pho tượng thần ma ám này xuống thì giọng nói mơ hồ kia lại vang lên.

“Thể xác kiểu này dễ dùng nhất, chỉ cần nhấn chặt tâm cổ tay rồi đổ linh thức vào là con rối sẽ thành hình. Nếu là một vị nổi danh nào đấy thì lại càng hời, dẫn ra ngoài vừa nghe lời vừa oai phong… Ngươi nghe lời chứ?”

“…”

Ô Hành Tuyết ném ngay pho tượng vào trong cỗ quan tài.

Song chàng vẫn rất tôn trọng vị Thiên Túc thượng tiên kia nên chỉ ném sang một bên và né thân thể y. Pho tượng thần nảy lên lách cách trên nền đế bằng ngọc thạch, khiến cả đám Ninh Hoài Sam thót mình run rẩy.

“Tâu thành chủ, bức tượng thần này không thể… thành chủ ơi?” Ninh Hoài Sam mới nói nửa câu đã thấy thành chủ của bọn họ vịn lên nắp quan tài, khom người duỗi tay về phía cánh tay người nằm bên trong.

Cậu ta thấy Ô Hành Tuyết chạm vào cổ tay Tiêu Phục Huyên, ngón cái mảnh khảnh xoa nhấn trên hoa văn màu đen.

Đây không phải, đây không phải là cách tạo rối sao?!

Bọn thuộc hạ ai nấy cả kinh, “Thưa thành chủ! Ngài, ngài không tính biến thân thể phàm nhân của Thiên Túc thượng tiên thành rối của mình đấy chứ?!”

Ô Hành Tuyết thầm nhủ dĩ nhiên là không phải, ta mà dám làm hả? Lại nói, ta mà làm được hả?

Thật ra, chàng cũng không biết vì lý do gì mình lại duỗi tay ra sờ cả. Để chứng minh âm thanh trong đầu mình không phải là ảo tưởng ư? Nhưng mà chứng minh được cái gì? Âm thanh kia bảo cần phải rót linh thức vào đó thôi.

Chàng thì có gì để rót, chỉ biết nhấn nhấn thì làm sao có kết quả được…

Còn chưa dứt dòng suy nghĩ, chàng chợt thấy thứ gì đó nảy lên bên dưới ngón cái.

Nó thực khẽ khàng như mạch đập của người sống vậy.

Ô Hành Tuyết: “?”

Khoan gượm đã.

Chàng thất kinh hồn vía, giương mắt mình lên thì thấy người trong quan tài không biết qua đời tự khi nào bất chợt mở mắt ra.

Cả đám Ninh Hoài Sam thét lên tiếng quỷ tru, “Thành công á! Trời ơi thành công thật á, thành chủ ơi ngài mau nhìn xem, con rối thành hình rồi, y mở mắt rồi!”

Thành chủ của họ tê tái cả người.

Y mở mắt rồi.

Nhưng kinh dị ở chỗ ta chưa hề làm gì hết, thế mà y lại mở mắt ra thật.

Ô Hành Tuyết còn chưa kịp tỉnh hồn đặng sắp xếp lại từ ngữ đã cảm thấy choáng váng mặt mày.

Một luồng lực mạnh mẽ đổ ập lên người chàng, tiếp sau đó đất trời quay cuồng, chàng nhắm mắt lại theo bản năng.

Không một ai thấy rõ “con rối” mới thành hình trong quan tài đứng dậy thế nào, họ chỉ cảm nhận được cơn lốc cuồng phong cuốn theo sương tuyết lồng lộng chắn trước quan tài.

Tất cả trường kiếm cắm trên nấm mồ kiếm chấn động không ngừng, tiếng kim loại va đập trên đá đánh vang lẫn trong tiếng gió, gần như hoà cùng âm thanh lanh lảnh của xiềng xích trên người Ô Hành Tuyết.

Đến khi gió tuyết tan mất, mọi người mới thấy “con rối” đè Ô Hành Tuyết trên mặt đất, tay phải vươn lên đón lấy thanh trường kiếm bay đến từ nấm mồ kiếm. Hoa văn trên kiếm vừa chuyển, luồng sáng lạnh lẽo ập xuống.

Ô Hành Tuyết nghe được tiếng gió từ thanh kiếm bèn vội vã mở bừng mắt. Chàng thấy mũi kiếm đang cắm thẳng vào mặt đất, kiếm khí lạnh lẽo cuộn theo chiều gió quật sang, dừng lại sát bên cạnh cổ.

Cơ thể chưa bị thương tổn, nhưng mũi nhọn đang cận kề.

Trước mắt chàng, Tiêu Phục Huyên hạ đôi mi nhiễm đầy sương giá, cúi đầu nhìn qua.

Rất lâu sau, y gọi tên chàng, “Ô Hành Tuyết.”

Artist: _邯却

❄︎

Lời tác giả:

Để mọi người chờ lâu ~ đoạn sau tui sửa lại một chút nên cần thời gian chỉnh lại chương này tí. Ngủ ngon nha ~ nằm liệt…

Cá:

Công chúa Tuyết Nhi: sau khi mó xác hoàng tử, người ta bật dậy gọi liền tên tui, cíuuu Σ(°△°|||)︴

Tui: Nhà tui thuở đời đọc đam mới gặp trường hợp công lên sàn bằng cách đội quan tài dậy (⊙_⊙);

Chương kế tiếp