Ai Cũng Không Thể Động Vào Quý Lão Sư Của Ta

Chương 19
Edit: Phương Trúc

Beta: May

Sắc mặt viện trưởng dần trở nên phức tạp.

Bầu không khí dường như không còn hài hòa như trước, ngược lại vì một câu nói của Quý Nhược Thừa mà làm cục diện trở nên bế tắc hơn.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt thản nhiên của Quý Nhược Thừa, viện trưởng lại không thể không nói rõ một số thứ.

"Mà tôi nghe nói cô ấy là học sinh của cậu, sao lại thành thế này?"

Quý Nhược Thừa gật đầu, giơ chén trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm.

Trước kia anh uống cà phê tương đối nhiều, gần đây mới bắt đầu thay đổi thói quen thành việc uống lá trà thơm ngát.

"Đúng là học sinh của tôi."

Viện trưởng đứng thẳng người, cau mày nói: "Tiểu Quý, không phải là tôi muốn nói gì cậu, nhưng cái này không tốt lắm. Cậu nói xem một nữ sinh bình thường lỡ đụng phải giáo sư Lữ, chúng ta có thể nhẹ nhàng nói chuyện một chút, không có chuyện gì lớn, nhưng cậu… Trong trường các lão giáo sư cũng giới thiệu cho cậu không ít cô gái tốt, sao cứ nhất định chọn học sinh của mình chứ?"

Quý Nhược Thừa cụp mắt xuống, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động, anh đem cái cốc đặt ở trên mặt bàn, phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ, làm cho nước trong cốc rung lên một cách khó chịu.

"Cô gái tốt thì có rất nhiều, nhưng người tôi thích chỉ có một."

Đúng vậy, mấy năm nay tuổi tác tăng dần theo năm tháng, không hề thiếu việc các trưởng bối nhiệt tình giới thiệu cho anh những cô gái vừa độ tuổi, tất cả đều là những người có học vấn cao, dịu dàng điềm tĩnh lại tốt bụng.

Nhưng anh thủy chung mãi không quên được; chiều hôm tốt nghiệp kia, ở trong văn phòng Khương Dao đã vụng trộm cố chấp cho anh một nụ hôn.

Trong nháy mắt, những gì anh cố ẩn giấu, đè nén đều triệt để bị đánh nát.

Anh rõ ràng nhận thức được việc bản thân đã vì Khương Dao mà tim đập nhanh hơn, lại bởi vì nụ hôn kia mà sinh ra… dục vọng chiếm giữ.

Tình cảm của mình đối với cô so với tưởng tượng của anh càng khó có thể khống chế.

Vốn nghĩ rằng chỉ cần có khoảng cách và thời gian thì sẽ khống chế được, không chỉ đối với anh mà còn với Khương Dao.

Nhưng không phải.

Nhìn thấy Khương Dao ở trong mưa phải thu nhỏ mình, hiện ra ánh mắt ngưỡng mộ mông lung khi say lại mơ hồ của cô, Quý Nhược Thừa lần đầu cảm thấy hối hận với việc tự cho là đúng của mình.

Anh thực sự thích Khương Dao mất rồi.

Anh rất thích cô.

Thậm chí thích cô không có lý do mà tùy hứng và vô lý, cuồng vọng mà kiêu ngạo.

Cô đầy sức sống, mãnh liệt đến mức trong vô thức đã chiếm trọn lấy ánh mắt của anh.

Không ai giống như cô khắc sâu đến thế, cũng không ai tận tâm đến thế.

Cô rất tốt.

"Chuyện lớn cả đời người, tôi nói hơi nhiều, nhưng vẫn là khuyên cậu nghiêm túc suy nghĩ thấu đáo."

Thực lòng mà nói, viện trưởng có chút tiếc nuối.

Ông rất hiểu về trình độ học vấn của Quý Nhược Thừa, hơn nữa còn tin chắc rằng với thái độ nghiêm túc kiên định của anh, chắc chắn sẽ tạo ra kết quả tốt.

Ông cũng đã coi Quý Nhược Thừa thành người thừa kế mà bồi dưỡng, tương lai hy vọng anh có thể tính đến việc học lên cùng quản lý.

Nhưng anh lại yêu học sinh của mình, mà đối phương lại là nữ diễn viên nổi tiếng trong mắt công chúng.

Mấy chuyện đúng sai, dễ nói nhưng không dễ nghe.

"Cám ơn viện trưởng, nhưng tôi đã nghiêm túc nghĩ rồi." Quý Nhược Thừa nghiêm mặt nói.

Viện trưởng đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo: "Vậy được rồi, đã là bạn gái cậu, người trong viện đương nhiên là đứng về phía cậu. Nếu giáo sư Lữ tiếp tục muốn ồn ào sự việc đến cục cảnh sát, thì mặc kệ hắn có phải là chuyện bé xé ra to hay không, cậu cũng nên khuyên nhủ bạn gái mình, dù sao giáo sư Lữ cũng có danh tiếng tầm cỡ quốc tế, làm lớn đối với cậu cũng không tốt." (ủng hộ truyện trên app tyt)

Quý Nhược Thừa lập tức đứng lên, thản nhiên nói: "Trong lòng tôi đã biết."

Khương Dao rất mẫn cảm nên mỗi khi đối mặt đều thật cẩn thận làm cho anh thấy đau lòng, cho nên cũng biết phải làm gì. Tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ việc gì ánh hưởng đến cá tính của Khương Dao, bắt buộc cô phải thay đổi cả.

Người anh thích chính là người này, mà không phải là một cô gái hoàn mỹ.

Cuộc nói chuyện buổi khuya cuối cùng cũng xong. Về phía Lữ Gia Ân, viện trưởng đã nói sẽ tận lực giải quyết vấn đề, cố gắng không tạo ảnh hưởng gì đối với Khương Dao.

Những cục diện rối rắm sau đó, không cần để Khương Dao biết.

Anh đơn giản thu thập một chút, rồi quay trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

Trong vòng một ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh cố sắp xếp lại và điều chỉnh để thích nghi với việc từ giáo viên thành bạn trai.

Anh thay quần áo, đi phòng tắm tắm rửa một lát, lúc đi ra lau tóc mới phát hiện Khương Dao đã gọi cho mình hai cuộc điện thoại.

Quý Nhược Thừa xem trên màn hình di dộng nhảy ra 'Diễn viên nhỏ', buồn cười liếc mắt.

Anh liền gọi lại cho Khương Dao, mới đổ chuông một tiếng, đối phương đã tiếp máy.

"Anh mới làm gì đó?" Khương Dao vội vàng hỏi.

Thật ra lúc vừa mới nhận được cuộc gọi đáp của Quý Nhược Thừa, cô cảm thấy không chân thật, thậm chí còn có chút cảm giác không an toàn.

Cô rất sợ Quý Nhược Thừa hối hận, càng sợ hôm nay chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Chờ khi Quý Nhược Thừa bình tĩnh lại, vẫn muốn coi cô là học sinh, hay là muốn tránh mặt cô.

Cô thậm chí sợ rằng Quý Nhược Thừa giống như lúc trước, đổi số điện thoại, muốn cùng mình chặt đứt liên hệ.

"Lúc nãy tắm rửa nên không có nghe thấy."

Quý Nhược Thừa nhìn ánh đèn lấp ló ngoài cửa sổ, đáy mắt trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Chẳng sợ anh không có cách nào lập tức giao tiếp giống như người yêu với Khương Dao, nhưng ít nhất anh đã dùng sự chân thành để tiếp chuyện.

Khương Dao nghe được câu trả lời, lòng trở lại yên bình.

Cô cắn môi dưới, đáy mắt mang theo mông lung khi ngấm men say, mơ hồ nói: "Quý Nhược Thừa, sau khi em vào đoàn phim, anh có thể đến tham ban không?"

Mặc dù không có đáng sợ như lúc say rượu của Liễu Ức Nhất, nhưng Khương Dao nhiều ít cũng bị ảnh hưởng bởi cồn nên cô trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình một cách đơn giản nhất.

Nếu là thời điểm tỉnh táo, cô biết rõ Quý Nhược Thừa có rất nhiều công việc cần giải quyết, sẽ tuyệt đối không bao giờ hỏi điều này.

Quý Nhược Thừa suy nghĩ một lát: "Được."

Khương Dao nhận được câu trả lời như mong muốn, ánh mắt trở nên nhẹ nhàng mà nở nụ cười nói: "Quý Nhược Thừa." Em yêu anh.

Ba từ sau cô không nói ra.

Nhưng Quý Nhược Thừa ở đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Màn đêm buông xuống, theo bóng tối dày đặc xuất hiện vài dấu vết của ánh sáng đầy sự yên tĩnh mà xao xuyến.

Trong thế giới bình thường này, ánh đèn đường lại lóe lên những tia sáng bền bỉ tỏa sáng trong đêm tối, chúng hòa quyện vào nhau bởi sự trong trẻo của ánh trăng kia.

-

Thời gian quay phim đến nhanh hơn so với dự đoán của Khương Dao.

Bên phía đoàn tập kịch cho buổi tốt nghiệp, Khương Dao không thể không xin dừng lại việc tập luyện. Cô dùng tiền túi mua đồ ăn vặt và quà cho mọi người thay cho lời xin lỗi.

Thật ra không phải chỉ có mỗi cô vắng mặt, nhưng mọi người đều biết cô nhận được vai diễn trong bộ và diễn với Trương Trọng Tuân.

Các nguồn tài nguyên mà sinh viên hiện có thể nhận sau khi tốt nghiệp, cũng chỉ có của Khương Dao là làm cho người ta hâm mộ.

Hà Đinh Trữ xé một gói ngô nhập khẩu, vừa mới cắn một miếng nhỏ, liền ngạc nhiên nói: "Ăn ngon ghê, cám ơn Dao Dao nhé."

Khương Dao híp mắt cười, không nói gì.

Trương Đình Đình - cùng chung ký túc xá dùng khăn ướt lau mặt bàn nói: “Thật ra một tuần nữa tớ cũng sẽ vào đoàn, tối hôm qua vừa nhận được thông báo.”

Hạ Nhất Manh vỗ tay: "Chúc mừng nhé, bây giờ bộ phim về điệp viên rất hot, con đường diễn nhân vật ngầm của cậu khá sáng đấy."

Trương Đình Đình ngượng ngùng vỗ vai Hạ Nhất Manh: "Của cậu cũng đâu kém, nữ chính đầu tiên của phim trực tuyến, hiện tại lưu lượng trên internet cũng không ít đâu."

Hạ Nhất Manh vẫy tay: "Đoàn phim nghèo nàn muốn chết, nhất định sẽ ra đường.”

Hà Đinh Trữ nghe các cô nói, trên mặt chỉ có thể tiếp tục duy trì nụ cười cứng ngắc.

Hạ Nhất Manh chú ý tới, cười hỏi: "Đinh Trữ, còn cậu diễn vai nào thế?"

Hà Đinh Ninh cơ mặt nhẹ nhàng run lên: "Tớ không có, không đậu phỏng vấn."

Hạ Nhất Manh kinh ngạc cùng tiếc nuối, đành khô cằn nói: "Không sao đâu, từ từ sẽ được, về sau còn có cơ hội tốt khác thôi."

Câu an ủi tuy nghe nhẹ nhàng nhưng không hề có chút thuyết phục nào.

Hà Đinh Ninh vuốt vuốt tóc, lạc quan bảo: "Đúng vậy, tớ cũng nghĩ như vậy, nhận được vai diễn tốt không dễ dàng gì. Vai diễn tuần trước là vai nữ phụ phải cạnh tranh với Kim Mã, thực ra tớ có chút thua kém so với cô ấy."

Cô bình tĩnh nhấn mạnh những cuộc phỏng vấn cô tham gia đều có sự góp mặt của những đạo diễn lớn, những thành viên xuất sắc trong nhóm. Còn những vai nhỏ ít suất diễn thì cô có thể dễ dàng đóng và thậm chí cô còn không quan tâm.

Hạ Nhất Manh sốt sắng gật đầu: "Đúng vậy, dù sao chúng ta đều không có nhiều kinh nghiệm diễn xuất. Dù cho trong trường có học nhiều thì cũng là cái vỏ bên ngoài, khi đã đến trường quay thì sẽ không áp dụng được gì đâu."

Trương Đình Đình lắc qua lắc lại tai nghe, mờ mịt ngẩng đầu: "Thật không, tớ cảm thấy không sao cả, vẫn có thể thích nghi khá nhanh."

Khương Dao mở một lon Coca, uống từ từ, nhân tiện nghe cuộc nói chuyện gồm những từ ngữ đầy tính nghệ thuật trong ký túc xá.

Trong cuộc nói chuyện này, người đến người đi đầy sự kịch tính cùng nhiệt tình, điều này phản ánh được bề rộng và chiều sâu của ngôn ngữ, văn hóa của đất nước, đồng thời rèn luyện khả năng đọc hiểu đã bị đánh mất nhiều năm của Khương Dao.

Coca mới uống được một nửa, buổi nói chuyện cuối cùng cũng kết thúc trong sự miễn cưỡng.

Trương Đình Đình nhìn thoáng qua thấy Khương Dao không quan tâm, mà có thể cô lại không tìm thấy cơ hội chen vào nên lòng mang áy náy, vì thế mạnh mẽ đem cô kéo vào chiến trường.

"Dao Dao, tớ ở đoàn kịch nghe đồn Trương Trọng Tuân có bạn gái là mối tình đầu hả?"

Khương Dao giật mình.

Chính là thế đó, khắp nơi đều biết Trương Trọng Tuân có bạn gái là mối tình đầu, đội ngũ quan hệ công chúng của anh ta đang ngày đêm muốn bác bỏ 'tin đồn'.

Hạ Nhất Manh tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, có bạn gái thì CP không dễ dàng nổi, CP mà không nổi thì phim thần tượng không thể hot, Dao Dao à vai diễn này của cậu thật bấp bênh đấy."

Khương Dao gật đầu có lệ nói: "Đúng đúng, tớ thật sự rất tiếc, ngày hôm qua muốn khóc luôn đấy."

Ba người đồng loạt an ủi: "Đừng lo lắng, không có việc gì đâu."

"Thật ra CP không nổi cũng không có vấn đề gì, cứ xem như là tích lũy kinh nghiệm đi."

"Không phải cái bánh nào ngon cũng đều có thể nổi, tháng trước các diễn viên nữ đều phải dốc hết sức đó."

"Về sau sẽ còn có cơ hội khác tốt hơn thôi mà."



Tình cảm của mọi người trong ký túc xá thật sự rất tốt.
Chương kế tiếp