Ai Cũng Không Thể Động Vào Quý Lão Sư Của Ta

Chương 20
Edit: Khánh Ngọc

Beta: May

Phim bấm máy được một tháng, Khương Dao cũng đã một tháng không gặp Quý Nhược Thừa.

Điều khiến cô buồn hơn là việc cô nghĩ về Quý Nhược Thừa cả đêm nhưng anh lại không nhớ cô chút nào.

Gọi qua điện thoại thì lại càng không thú vị, hoàn toàn là bộ dạng đúng đắn lý trí.

Khương Dao luôn cảm thấy bản thân giống như một con gà nhỏ khát nước, dùng các phương pháp ngốc nghếch nói cho Quý Nhược Thừa rằng cô có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.

Nhưng Quý Nhược Thừa là người trong sáng nên không hiểu ý tứ của cô.

Ngày hôm qua lúc cô gọi điện thoại phàn nàn với Quý Nhược Thừa về việc đã tiêu hết 400 nhân dân tệ dùng cho mỗi việc điện thoại.

Mục đích là để cho Quý Nhược Thừa biết rằng cô nhớ anh đến nhường nào.

Kết quả là vừa gọi khoảng một phút đồng hồ, tin nhắn nhắc nhở gửi đến nói rằng Quý Nhược Thừa đã chuyển 500 nhân dân tệ để thanh toán hóa đơn điện thoại cho cô.

Khương Dao: "..."

Dao tỷ là người thiếu tiền sao?

Thứ mà Dao tỷ thiếu chính là tình yêu.

Tuần trước Khương Dao đã chỉ trích và phàn nàn một bài báo về việc cho rằng "Phụ nữ thật sự được làm bằng nước".

Quý Nhược Thừa mất một lúc lâu mới trả lời được: "Dùng từ sai rồi, phải là 'làm' (*) với lại cách viết này cũng không quá nghiêm trọng."

*Ý của QNT là báo viết sai chính tả, phải là từ “做” thay vì từ “作”

Khương Dao chỉ có thể khóc trong lòng và âm thầm xóa danh sách kết bạn.

Sắp tới là giáng sinh nên nhóm chị em trong hội bạn bè đều đăng ảnh đi du lịch nước ngoài và chụp ảnh cùng bạn trai ở bãi biển làm cho cô có chút ghen tị.

Tranh thủ giờ giải lao, Khương Dao đã gửi một tin nhắn cho Quý Nhược Thừa và uyển chuyển hỏi: "Gần đây anh có bận không?"

Một phần vì chờ tin nhắn, một phần vì rét lạnh mà run hết cả chân, mùa đông mà lại phải mặc trang phục hè nên hai đầu gối cô gần như mất hết cảm giác.

Đạo diễn hút điếu thuốc rồi nhếch môi nói: "Khương Dao à, cô cần phải thường xuyên trò chuyện với Trọng Tuân hơn, nhất định phải bồi dưỡng tình cảm để phối hợp diễn ăn ý hơn đấy."

Khương Dao ngước mắt ra khỏi điện thoại và im lặng gật đầu.

Thật ra cô hoàn toàn không nghe được đạo diễn nói gì cả.

Trong khoảng thời gian này nhiệt độ có chút khắc nghiệt, có lẽ không khí lạnh lẽo bao trùm tiếng ồn ào của đám đông nên trong lúc nghỉ ngơi mọi người đều im lặng càng làm cho bầu không khí trở nên ảm đạm mà lạnh lẽo.

"Ông muốn tiếp xúc sâu đến mức nào?"

Trương Trọng Tuân trả lời với một giọng điệu thoải mái.

Anh ta lặng lẽ đi đến phía sau Khương Dao và nhẹ nhàng khoác chiếc áo khoác lông cừu của mình lên người cô, còn chu đáo dùng tay ấn xuống.

Một cỗ hơi thở ấm áp bao trùm lấy cô làm cho cả người Khương Dao trở nên cứng đờ.

Bởi đây là bộ quần áo mà Trương Trọng Tuân đã mặc nên trong lòng cô có chút bài xích.

Nhưng nghĩ lại một chút thì không khí quá lạnh lẽo nên cô không từ chối.

Khương Dao ngẩng mặt lên cười nhẹ với Trương Trọng Tuân.

Nhân viên công tác thuận tay chụp một tấm hình.

Khương Dao đang mặc một bộ cổ trang dùng ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm Trương Trọng Tuân ăn mặc chỉnh tề.

Cùng với sự hòa quyện bởi vầng sáng màu đỏ cam của hoàng hôn làm cho bức ảnh đẹp đến ngỡ ngàng.

Nhưng cô có phần chột dạ với đề nghị của đạo diễn.

Mặc dù hai người họ phải đóng vai một cặp tình nhân mà Khương Dao lại đang trong thời kỳ yêu đương mãnh liệt, nên sau khi diễn xong thì ngay cả nửa ánh mắt cũng đều không cho Trương Trọng Tuân chứ đừng nói đến trò chuyện, đùa giỡn, ăn uống hay khiêu vũ.

Đạo diễn cười: "Càng sâu càng tốt."

Cuối năm, ê-kíp hóa trang phải vất vả đi sớm về khuya cho những buổi diễn đêm, chỉ để rảnh rỗi cho những ngày năm mới sắp đến. Tết đến rồi nên cuộc sống vô cùng tẻ nhạt càng cần những trò đùa để bớt nhàm chán, nâng cao tinh thần.

Khương Dao nhìn thấy đoàn người trong tổ kịch cũng không có chút phản ứng nào đối với những trò đùa kiểu này, nếu tâm trạng tốt thì biết đâu có thể nói lại vài câu.

Nhưng bây giờ cô đang có tâm trạng bình thường.

Trương Trọng Tuân nhìn sắc mặt của Khương Dao sau đó bình tĩnh thay đổi chủ đề khác.

"Đúng rồi em có biết sân của chúng ta đang ở cũng là một thắng cảnh để quay phim không?"

Trương Trọng Tuân chỉ vào sân đã được xây xong.

"Đây là một cảnh tượng tồi tệ gì vậy."

Cô có thể được coi là một người từng trải sự đời nhưng đây thực sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy một cảnh tượng bình thường đến như vậy.

"Đương nhiên vì truyền thuyết năm trăm năm trước, nguyệt lão đã hiển linh ở đây, nếu em nhắm mắt đưa tay chạm vào tảng đá xanh trong sân thì người mà em thích sẽ sớm xuất hiện ở bên cạnh em."

Khương Dao bĩu môi cười nói: "Cái này mà anh cũng tin à?"

Trương Trọng Tuân nhìn chằm chằm vào mắt Khương Dao đột nhiên nói một cách nghiêm trang: "Loại mê tín này vốn dĩ là do những người tin tưởng tạo ra, em không muốn thử xem sao?"

Khương Dao hơi giật mình theo bản năng cúi đầu xem điện thoại.

Quý Nhược Thừa không trả lời tin nhắn của cô.
Chương kế tiếp