Anh Chỉ Sợ Anh Yêu Em

CHƯƠNG 10 CẢ ĐỜI CHỈ YÊU MỘT NGƯỜI (2)

Gần như cùng lúc đó, cánh cổng của khu nhà tập thể mở ra. Chiếc xe lần nữa khởi động lăn bánh ra phía ngoài cổng. Ninh Dĩ Mạt oà khóc một tiếng thật to, cô bé hất tay Cô Giang Ninh ra rồi chạy thật nhanh đuổi theo. Vừa đuổi theo vừa gào:

- ANH À, SAU NÀY EM SẼ ĐI MỸ! SAU NÀY EM CŨNG SẼ ĐI MỸ!

Cô Giang Ninh nhanh chóng đuổi theo Ninh Dĩ Mạt muốn níu cô lại, nhưng không biết sức mạnh của bé con này đến từ đâu, hết lần này đến lần khác thoát khỏi cậu ấy, vừa khóc vừa đuổi theo xe. Tuy nhiên, chiếc xe không dừng lại cho đến khi càng lúc càng nhỏ dần trong tầm mắt của họ rồi khuất dạng ở cuối con đường.

Cô Giang Ninh ôm lấy Ninh Dĩ Mạt đang khóc đến gần như gục xuống, dỗ dành:

- Anh của em đã nghe rồi, chắc chắn là nghe được rồi!

Nhưng Ninh Dĩ Mạt lại giống như không nghe thấy lời cậu ấy nói, lại òa khóc nức nở. Trái tim chẳng khác nào bị thứ gì đó bóp nghẹt, dỗ dành thế nào cũng không thể ngừng lại. Sắc trời dần sáng trong tiếng khóc của Ninh Dĩ Mạt, những bông tuyết bay phấp phới đang tùy ý nhảy múa giống như đang cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Không biết đã qua bao lâu, Ninh Dĩ Mạt mới ngừng khóc. Sụt sịt đi về bên dưới trời tuyết dày đặc. Cô Giang Ninh chậm rãi đi theo phía sau cô bé, nhìn bờ vai run rẩy bỗng có chút mất mát nhưng càng thêm xót xa. Cậu ấy đưa tay về phía cô bé nhiều lần, chẳng qua bởi vì không biết nói gì nên rút tay lại. Ngay lúc Cô Giang Ninh đang rối muốn chết, một người đàn ông trung niên bán kẹo hồ lô đẩy xe đi tới. Cô Giang Ninh vội vàng chạy tới mua một đống kẹo hồ lô to tròn, bước nhanh đuổi kịp Ninh Dĩ Mạt và đưa cho cô bé.

Ninh Dĩ Mạt dừng bước, tuyệt vọng nhìn đống kẹo hồ lô đỏ rực. Cô Giang Ninh kéo cô bé đến ghế ở trạm xe buýt ngồi xuống:

- Ăn đi, không phải em rất thích ăn sao?

Ninh Dĩ Mạt lẳng lặng đưa kẹo hồ lô lên miệng, cắn một miếng mà nước mắt giàn giụa. Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống lớp nước đường. Lần đầu tiên Cô Giang Ninh xoa đầu cô bé, nhìn cô bé u sầu nghĩ: tiếng khóc đứt ruột đứt gan của Ninh Dĩ Mạt không những cuốn trôi tình bạn giữa ba người, mà còn cuốn trôi cả sự ngây thơ non nớt và vô tư lự thuở nhỏ của đứa trẻ này. Không ai hiểu rõ ý nghĩa của việc khóc rống hơn Cô Giang Ninh, khóc rống tức là đã trải qua những bất lực và đau đớn của cuộc đời rồi. Nghĩa là phải đối mặt với hiện thực, bắt đầu trưởng thành. Mọi người thường vui mừng khi mình đã trưởng thành sau trận khóc rống đó, nhưng lại quên mất trưởng thành cần trả một cái giá đắt là cam chịu và lãng quên. Nếu như có thể, cậu ấy thực sự muốn khóc thay cho Dĩ Mạt. Thế thì cô bé vẫn có thể sống thật tốt trong thế giới hồn nhiên và yên bình, mà không phải chia ly đau đớn. Tuy nhiên, cậu ấy biết rõ hơn ai hết: vào sáng sớm năm cậu ấy bảy tuổi, cậu ấy đã khóc hết nước mắt của cuộc đời mình rồi. Kể từ đó không còn khả năng khóc cho bất kỳ ai nữa.

Trước năm bảy tuổi, chuyện mà Cô Giang Ninh yêu thích chính là dõi theo mẹ mình. Cậu ấy bẩm sinh đã biết thế nào là đẹp sớm hơn những đứa trẻ khác, khi những đứa trẻ khác xem phim truyền hình "Tây Du Ký" thì cậu ấy đã xem "Hồng Lâu Mộng". Bởi vì trong "Hồng Lâu Mộng" có nhiều chị đẹp hơn trong "Tây Du Ký", quan trọng hơn là sẽ không có con khỉ thối nào đánh chết mấy chị đẹp mà mình yêu thích.

Tuy những cô gái cao thấp mập gầy trên tivi rất đẹp, nhưng không ai trong số họ quyến rũ như mẹ cậu ấy. Trong mắt cậu ấy, mỗi nụ cười hay mỗi cái cau mày, mỗi động tác đều là nghệ thuật. Trương Ngộ không bao giờ lộ ra vẻ tầm thường xấu xí, dù là lúc thức dậy, lúc chưa rửa mặt chải tóc, cũng luôn tỏa ra khí chất xinh đẹp.

Theo lời của ba Cô Giang Ninh - Cô Mặc Thành, Trương Ngộ là một món quà trời ban. Đáng tiếc món quà Trương Ngộ này đã bị ông trời gửi nhầm vào một ngôi làng hẻo lánh nghèo nàn ở Giang Tô. Vì vậy, "cô công chúa" sinh nhầm chỗ mỗi ngày phải làm những việc tầm thường như đốn củi, cắt cỏ lợn, chăm sóc em trai, và cho lợn ăn. Nếu bà ấy vẫn trong sáng và ngây thơ như nàng công chúa trong truyện cổ tích, không khó để đoán được cuộc sống sau này của bà ấy sẽ phải gả vào một ngôi làng xa xôi nghèo nàn khác. Tiếp tục nuôi heo và cho gà ăn, cho đến khi khuôn mặt như hoa hồng của bà ấy thối rữa và khô héo.

Dù chưa học hết lớp 6, nhưng Trương Ngộ biết rất rõ vũ khí duy nhất để một cô gái như bà ấy thay đổi vận mệnh chính là nhan sắc. Vì vậy bà ấy đã sớm học cách gìn giữ ngoại hình trong điều kiện hạn hẹp. Vào mùa đông, bà ấy hoặc là hơ tay lên ấm đun nước bốc khói, hoặc là sưởi ấm tay bên đống lửa. Mặc dù bà ấy không biết đôi bàn tay xinh đẹp này còn có thể làm gì khác, nhưng chúng chắc chắn không thể bị tê cóng. Bà ấy đặc biệt kiên trì mỗi ngày uống một chén canh, bởi vì nghe nói thứ này bổ hơn sữa bò. Bà ấy thuyết phục ba mình ra sông câu cá, dù mưa hay nắng để bà ấy được uống bát canh cá tuyết hàng ngày. Bà ấy cho rằng làm như vậy thì da mình sẽ trắng như tuyết, thông minh hơn người sau này ít nhất có thể gả cho con trai của gia đình trưởng thôn.

Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.

Thực ra bà ấy chưa bao giờ để mắt đến con trai trưởng thôn, ngày nào bà ấy cũng âm thầm tiết kiệm tiền dự định khi nào có đủ tiền sẽ chạy đến các thành phố lớn như Bắc Kinh hay Thượng Hải. Bà ấy cho rằng chỉ cần bà ấy đứng trên mặt đất của một thành phố lớn, sẽ có vô số người tranh giành và muốn đưa bà ấy về nhà nuôi dưỡng. Bà ấy không biết, rất nhiều phụ nữ xinh đẹp nhưng không có xu dính túi như bà ấy thường bị dồn vào công việc phục vụ nhà hàng và thậm chí là tệ hơn. Nhưng bà ấy rất may mắn, trước khi bà ấy tiết kiệm đủ tiền thì một đội thám hiểm than đá đã vào làng của họ cùng bảy hoặc tám người bộ đội nòng cốt.

Khi đó, cả làng đều tò mò muốn xem công việc của đội thám hiểm, bà ấy cũng đi theo xem. Tuy nhiên thứ bà ấy nhìn là con người, trong nháy mắt bà ấy đã chọn ra Cô Mặc Thành trẻ tuổi và đẹp trai trong đám người đó. Mặc dù đều là những người gìn giữ hòa bình, nhưng Cô Mặc Thành khác với những người khác. Cô Mặc Thành mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ và chỉnh tề, bất kể bận rộn hay hỗn loạn như thế nào thì phong thái của Cô Mặc Thành vẫn không bị xáo trộn khiến Cô Mặc Thành đặc biệt bắt mắt trong một nhóm công nhân và những quân nhân. Sau khi xác định là người này, bà ấy nói xa nói gần hỏi thăm về gia cảnh của Cô Mặc Thành và bắt đầu tấn công chàng trai trẻ. Không tới một tháng, Cô Mặc Thành đã bị cô gái quê mùa này mê hoặc đến mức không thể không nhanh tay cưới về.

Từ đó về sau, cuộc đời của Cô Mặc Thành bởi vì yêu bà ấy mà rẽ ngang: Đầu tiên, Cô Mặc Thành bị quân đội ghi nhận tội nặng; Sau đó, Cô Mặc Thành bị ba mẹ đe dọa cắt đứt quan hệ. Nhưng bất kể chuyện gì xảy ra, Cô Mặc Thành thà rằng không có tương lai cũng phải cưới Trương Ngộ về làm vợ.

Ba mẹ Cô Mặc Thành bất đắc dĩ phải cho phép Trương Ngộ vào nhà, nhưng họ vẫn từ chối gặp mặt con dâu chứ đừng nói đến việc giúp đỡ con trai trong sự nghiệp. Họ nghĩ rằng, một ngày nào đó con trai họ sẽ trưởng thành và vứt bỏ Trương Ngộ “hồng nhan hoạ thuỷ" bụng dạ khó lường. Rồi một ngày nào đó, con trai họ sẽ thức tỉnh từ sự truỵ lạc. Thế nhưng thời gian dần trôi, “một ngày nào đó" vẫn chưa xuất hiện.

Sau khi vào thành phố lớn, Trương Ngộ chẳng những không nhanh chóng biến thành bà cô nhà quê sợ trước sợ sau như người khác từng suy đoán, trái lại Trương Ngộ còn lộ ra năng lực học tập đáng sợ. Trương Ngộ điên cuồng học bù tất cả những gì phụ nữ cao sang nên học: tiếng Nga, tiếng Anh, tiếng Pháp, khiêu vũ, trang điểm, thời trang, vẽ tranh sơn dầu, âm nhạc, nghệ thuật thường thực,... Nếu như trước đây Trương Ngộ chỉ là một đóa hoa dành dành trắng muốt xinh đẹp ở nơi bản làng, thì sau khi lấy chồng Trương Ngộ lập tức trở thành một cái kính vạn hoa. Có thể nhìn thấy vẻ đẹp luôn biến đổi ở bà ấy, đôi khi bà ấy là một cô gái nhỏ ngốc nghếch, đôi khi bà ấy lại là một yêu tinh mỏng manh, khi thì là một thiên sứ tràn đầy ấm áp, có khi là một người phụ nữ hư hỏng ngồi ôm con mèo một cách chán chường. Bà ấy giống như một ngôi sao điện ảnh không có sân khấu, có thể tùy ý diễn ra nhiều phong cách khác nhau.

Dần dần, mối quan hệ giữa vợ chồng họ bắt đầu mất cân bằng, những ngày Trương Ngộ gục đầu nghe Cô Mặc Thành giảng về văn học nước ngoài với vẻ mặt ngưỡng mộ đã vĩnh viễn không còn nữa. Bà ấy bắt đầu thấy Cô Mặc Thành nhàm chán và không còn thú vị, bởi đến cả Waltz mà Cô Mặc Thành cũng chẳng biết nhảy. Nhưng điều này không ngăn được Cô Mặc Thành càng ngày càng yêu bà ấy hơn, vì yêu bà ấy mà ông ấy bắt đầu ghét con trai Giang Ninh vì đã lấy đi một nửa tình yêu và thời gian của vợ mình. Thằng nhóc thối này suốt ngày bám lấy Trương Ngộ, hai mẹ con thân thiết đến mức khiến một người ba như Cô Mặc Thành trở thành người ngoài cuộc.

Cô Mặc Thành cố nhịn tình cảnh bị bơ như vậy, nghĩ rằng đến khi con trai vào tiểu học sẽ không có thời gian để bám lấy mẹ và mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Nhưng khi Giang Ninh vào tiểu học, Trương Ngộ không những không nhiệt tình lại với Cô Mặc Thành mà thậm chí còn bỏ bê ông ấy nhiều hơn. Trương Ngộ bắt đầu bận rộn hưởng ứng lời kêu gọi cải cách mở cửa, ra biển làm ăn. Mười ngày nửa tháng cũng không ở nhà, tung hoành khắp thế giới bên ngoài tạo nên đủ loại tai tiếng.

Cô Mặc Thành tra hỏi, trách mắng Trương Ngộ. Ấy vậy mà Trương Ngộ lại khinh thường nói rằng cả đời Trương Ngộ chỉ làm quen với những người có tài hoặc có tiền thôi, trong khi Cô Mặc Thành chẳng có gì cả. Trương Ngộ cười khẩy chất vấn ngược lại: với số tiền lương của Cô Mặc Thành hiện tại có thể đảm bảo cho bà ấy mặc quần áo và trang sức khác nhau mỗi đêm hay không?; Với địa vị của Cô Mặc Thành hiện tại có thể điều động ô tô xa xỉ đến đón đưa bà ấy hay không?; Với năng lực hiện tại của Cô Mặc Thành có thể cho bà ấy cuộc sống giàu sang nhất hay không?

Sau mấy lần cãi vã, bà ấy đệ đơn ly hôn. Tuy nhiên, bà ấy quên mất rằng bọn họ đã kết hôn trong quân đội. Chỉ cần một ngày Cô Mặc Thành vẫn còn tại ngũ, chỉ cần ông ấy không muốn ly hôn, bà ấy sẽ không có cách nào thoát khỏi. Và nếu bà ấy còn ở trong mối quan hệ hôn nhân này, sẽ không có người đàn ông nào thực sự dám đưa bà ấy đi. Sau đó bà ấy mới ý thức được, năm đó tự cho mình là đúng thành ra bây giờ lại tự trói buộc mình. (Autumnnolove x T Y T)

Giang Ninh dần nhận ra mẹ mình đã thay đổi. Trương Ngộ không còn cười với cậu ấy nữa, cũng không còn thân thiết với cậu ấy nữa. Trong mắt Trương Ngộ chỉ có số quần áo trong tủ và những viên đá trong hộp trang sức. Dần dần, thậm chí còn không trở về nhà. Nhiều lần cậu ấy rụt rè đứng trước cửa phòng ngủ nhìn mẹ thay quần áo, yếu ớt kéo góc áo của mẹ nói rằng mình bị bệnh nên rất cần mẹ. Nhưng Trương Ngộ cũng chỉ là qua loa đưa tay sờ trán cậu ấy, nói không sao đâu rồi đứng dậy bỏ đi không thương tiếc.

Cậu ấy ghen tị với những bộ quần áo kia, thầm nghĩ nếu cậu ấy vứt chúng đi thì Trương Ngộ sẽ lại yêu thương cậu ấy. Vì vậy, cậu ấy lẻn vào phòng ngủ của Trương Ngộ và ném tất cả quần áo vào thùng rác. Kết quả, điều cậu ấy chờ đợi lại là một cái tát nặng nề và ánh mắt lạnh lùng hằn học từ mẹ của cậu ấy.

Đó là lần đầu tiên mẹ đánh cậu ấy, cậu ấy sợ hãi khóc lớn. Ngay cả an ủi cậu ấy một câu cũng không, Trương Ngộ vội vàng xuống lầu ngồi vào một chiếc xe ô tô. Anh ấy khóc lóc và đuổi theo bên cạnh cửa sổ, khóc càng to hơn…

Thật ra cậu ấy không muốn khóc nữa, nhưng cậu ấy không tin Trương Ngộ có thể nhẫn tâm bỏ mặc cậu ấy. Cậu ấy đánh cược Trương Ngộ sẽ quay đầu lại. Cậu ấy không nhớ lúc đấy mình đã khóc bao lâu, chỉ nhớ càng về sau khóc không còn nước mắt nữa. Lồng ngực rất đau, cổ họng khô khốc. Cuối cùng, cậu ấy xay xẩm dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi và được ba trở về bế vào phòng ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cậu ấy nằm liệt trên giường. Nhớ tới nỗi đau đớn bị mẹ bỏ rơi hôm qua, cậu ấy bàng hoàng phát hiện mình đã không còn khó chịu cho lắm. Cậu ấy thử tiếp tục khóc, nhưng trong lòng trống rỗng giống như một cái hang bị cái gì đó đào ra. Tình yêu và sự lệ thuộc vào mẹ trước kia đều biến mất.

Cậu ấy trưởng thành chỉ sau một đêm. Sau đó cậu ấy học cách chỉ đứng ngoài quan sát Trương Ngộ, lạnh lùng nhìn Trương Ngộ ăn mặc như lan vũ nữ rồi đi ra ngoài, lạnh lùng nhìn Trương Ngộ tức giận mắng ba vô dụng, lạnh lùng nhìn Trương Ngộ gấp gáp làm thức ăn rất khó ăn một cách qua loa lấy lệ cho cậu ấy.

Người phụ nữ trước mặt vẫn như xưa, với sự chăm sóc của mỹ phẩm Pháp lại càng xinh đẹp hơn. Nhưng cậu ấy luôn cảm thấy có điều gì đó làm cho người ta chán ghét ẩn dưới vẻ đẹp kia. Khi số lần mẹ ra ngoài vào ban đêm tăng lên, những đứa trẻ trong sân bắt đầu cô lập cậu ấy. Bọn họ nhìn cậu ấy bằng ánh mắt giống như đang nhìn một đống rác kinh tởm làm cho người ta buồn nôn.

Một hôm, cậu ấy đến pháo đội 2 ở khu nhà tập thể để đá bóng như thường lệ. Nhưng cậu ấy lại âm thầm bị đuổi ra khỏi đội, điều khiến cậu ấy càng tủi nhục hơn là bọn họ thà dùng một tên “ốc sên” từng bị bọn họ cười nhạo cũng kiên quyết loại trừ cậu ấy. Cậu ấy cho rằng tên “ốc sên” này đã làm điều gì đó sau lưng mình, tức giận lao lên đánh “ốc sên". Kết quả cả nhóm người kia xông lên, đấm đá cậu ấy như một con chó hoang rồi bảo anh ấy cút ra ngoài. Tới cuối, tên "ốc sên" hung hăng nhổ nước bọt vào mặt cậu ấy vừa chửi bới vừa nhục mạ:

- Thằng rẻ rách, cút!

Cậu ấy về nhà khóc lóc hỏi ba “rẻ rách” là gì, nhưng ba cậu ấy lại phạt cậu ấy nặng hơn. Ba trói cậu ấy vào nhà vệ sinh, rút thắt lưng quất mạnh. Dường như sợ cậu ấy khóc quá to, Cô Mặc Thành thuận tay rút khăn nhét vào họng cậu ấy, cho đến khi anh ấy trợn mắt sợ hãi và căm hận ngã xuống. Sau khi tỉnh lại, cậu ấy hờ hững nhìn ba ngồi bên giường đang rơi lệ tự trách mình. Cậu ấy cảm thấy khoảng trống trong lòng ngày càng lớn.

Giang Ninh cuối cùng đã hiểu ý nghĩa của “rẻ rách”. Trung thu năm bảy tuổi, cậu ấy cùng ba đến nhà ông bà nội ở Phong Đài. Hôm đó, một cấp dưới người Tân Cương của ông nội đến nhà làm khách mang biếu bọn họ một giỏ lựu đỏ Tân Cương. Đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy một trái lựu đỏ to và ngon như vậy, trái nào cũng căng mọng mà màu sắc rực rỡ hơn cả hồng ngọc loại nhất ăn vào miệng thì ngọt lịm làm say lòng người. Cậu ấy chợt nhớ đến mẹ mình thích ăn lựu nhất, trước đây rất lâu Trương Ngộ thích gỡ những hạt lựu cho vào bát vừa đọc sách vừa dùng thìa bạc ăn. Lúc tâm trạng vui vẻ, Trương Ngộ sẽ đút cho cậu ấy mấy thìa.

Không hiểu sao, một làn sóng thương nhớ mẹ lại trào dâng từ vết thương lòng như thân cây nứt vỏ ứa ra nhựa. Cậu ấy bỗng muốn làm hòa với mẹ, để mọi chuyện trở về như cũ. Cậu ấy lấy quả lựu to nhất, để ra phía sau và âm thầm bắt xe đi hết ba tiếng để trở về nhà. Lúc đến dưới lầu, cậu ấy thấy đèn trong nhà sáng nên càng gấp gáp chạy lên lầu. Vừa mở cửa ra thì bàng hoàng với cảnh tượng trước mắt, cậu ấy thấy mẹ mình đang được một người đàn ông ôm vào lòng nửa nằm trên sô pha. Đôi tay mập mạp của người đàn ông lướt qua bộ ngực trắng nõn của Trương Ngộ, khuôn mặt cùng mái tóc dài bồng bềnh của Trương Ngộ treo ngược trên sô pha và vẻ mặt vặn vẹo như một bức tranh sơn dầu trừu tượng. (Autumnnolove x T Y T)

Cậu ấy há hốc miệng, nhìn một màn này muốn hét lên nhưng lại không thể. Cả người như bị đóng đinh ở trên băng… bởi đó chính là người mẹ mà cậu ấy tôn kính nhất. Sức lực toàn thân như bị ai đó lấy đi, quả lựu trong tay đột nhiên lăn tới mép ghế sô pha. Cùng lúc đó, mẹ mở mắt ra nhìn thấy cậu ấy. Trương Ngộ cứ như nhìn thấy một con rắn độc khiến người ta chán ghét.

Trong một khắc đó, Giang Ninh đã nghĩ: ồ, thì ra Trương Ngộ ghét mình tới vậy! Hóa ra Trương Ngộ cũng có những lúc xấu xí!

Tiếng bước chân vội vã và giọng nói lo lắng của ba từ phía sau truyền đến:

- Giang Ninh, sao con chạy về mà không nói tiếng nào vậy? Chúng ta đều đang vội...

Giọng Cô Mặc Thành đột ngột dừng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách. Tức thì, ông ấy lao vào phòng ngủ rồi bước ra với một khẩu súng và trừng mắt nhìn người đàn ông kia với đôi mắt hằn đầy tơ máu. Nước mắt ông ấy chực trào giữa tiếng súng và tiếng la hét...

Người đàn ông đó không chết, nhưng đã hoàn toàn hủy hoại tương lai của Cô Mặc Thành. Trương Ngộ cũng bị phát súng kia làm cho sợ hãi trở nên đàng hoàng hơn rất nhiều, Trương Ngộ không dám ra ngoài gây sự và ong bướm xung quanh cũng không muốn mạo hiểm bị bắn để tìm Trương Ngộ nữa. Trương Ngộ buộc phải ở yên trong ngôi nhà ảm đạm của họ.

Trương Ngộ hận khu nhà tập thể đó, hận người đàn ông vô dụng ngay cả cầm súng cũng không giết chết được người đàn ông kia. Và càng hận đứa con trai giống mình - nếu như không phải quả lựu của nó, ít nhất bà ấy còn có thể duy trì hòa khí bên ngoài với hai ba con bọn họ. Bây giờ, mọi thứ đều đổ nát. Bà ấy không cam lòng, đời này làm sao cam tâm được? Nếu ai đó làm bà ấy không hài lòng, vậy bà ấy sẽ “đền đáp” họ gấp đôi khiến bọn họ phải chó gà không yên.

Ba năm từ lúc Giang Ninh bảy tuổi đến mười tuổi, là ba năm cuối cùng cả nhà họ ở Bắc Kinh và cũng là ba năm Giang Ninh ở trong địa ngục. Người ba bị hủy hoại cả tương lai học được cách uống rượu, say rượu sẽ đánh cậu ấy đỏ mắt. Còn mẹ thì khoanh tay lạnh lùng đứng kế bên xem, cười giễu cợt giựt giây ước gì đánh chết cậu ấy cho rồi. Vì khuôn mặt ngày càng giống mẹ, nên ông bà nội không thích cậu ấy. Lúc đầu cậu ấy còn có thể khóc, nhưng sau đó cậu ấy mất luôn khả năng đó.

Không gia đình, không bạn bè, không tình yêu và sự tôn trọng, không có hơi ấm. Năm mười tuổi, Cô Giang Ninh đã mất tất cả. Rõ ràng Cô Giang Ninh khỏe mạnh, nhưng trái tim lại tan vỡ, Rõ ràng Cô Giang Ninh còn trẻ, nhưng nhìn rất trải đời.

Chương kế tiếp