Anh Chỉ Sợ Anh Yêu Em

CHƯƠNG 9: CẢ ĐỜI CHỈ YÊU MỘT NGƯỜI (1)

Mặc dù bộ phim đã công chiếu được một khoảng thời gian, nhưng lượng người vào xem không hề giảm đi chút nào. Ba người xếp hàng chờ rất lâu mới kiếm được một chỗ ngồi lý tưởng. Đây là lần đầu tiên xem phim qua màn hình lớn, Ninh Dĩ Mạt không khỏi tò mò. Cô bé hưng phấn mở to mắt nhìn đông nhìn tây. Phim đã bắt đầu chiếu được một lúc, nhưng đầu óc cô bé vẫn còn nghĩ về cơ sở vật chất của rạp.

Quét một vòng rạp chiếu phim, cô bé thấy mọi người xung quanh đều đang ngồi ngay ngắn xem phim. Có vài đứa trẻ nhỏ hơn cô bé cũng rất nghiêm túc. Cô bé nhìn hai người anh trai, cũng đang yên lặng xem phim. Cô bé có chút ngượng ngùng, dẹp mớ suy nghĩ hỗn độn của mình sang một bên giả vờ xem phim một cách chú tâm.

Xem được một lúc, trái tim Ninh Dĩ Mạt chùng xuống theo tình tiết phim. Cảm giác khó chịu ban đầu biến thành thích ứng, cả người dần dần tiến vào thế giới Titanic khi Jack bước lên thuyền. Từ lúc Jack gặp Rose lần đầu tiên trên boong tàu đến khi Jack nói câu “You jump, I jump” (em mà nhảy xuống, anh cũng sẽ nhảy, nhớ chưa?) của Jack, rồi đến lễ hội ca hát nhảy múa trong khoang hạng ba. Ninh Dĩ Mạt xem cảnh vào cảng, Cô Từ Hành ở bên cạnh đột nhiên bất an.

Mới đầu Cô Từ Hành ngồi không yên lắm, thỉnh thoảng thay đổi tư thế ngồi. Sau đó lại quay sang nhìn mặt Ninh Dĩ Mạt mấy lần, như muốn nói gì đó với cô bé vậy. Ninh Dĩ Mạt nhanh chóng nhận ra, nhẹ giọng hỏi:

- Anh, anh không thích xem sao?

Cô Từ Hành ngập ngừng lắc đầu, nhưng đôi mắt cậu lại lấp lánh khi nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu phim. Ninh Dĩ Mạt có chút khó hiểu, hôm nay anh thật là lạ, có vẻ như rất căng thẳng. Thậm chí bàn tay đặt trên tay vịn ghế ngồi còn nắm rất chặt.

Tình tiết trong phim tiến triển đến đoạn Rose nói muốn xem bức tranh của Jack, sống lưng Cô Từ Hành càng lúc càng căng thẳng. Cậu cố chịu đựng, cuối cùng anh không nhịn được thấp giọng nói:

- Dĩ Mạt ... em có thể đi mua một lon nước dừa dùm anh được không?

Ninh Dĩ Mạt tò mò nhìn cậu, hỏi:

- Anh, anh khát nước hả?

Cô Từ Hành cụp mắt xuống, lông mi dài run nhẹ vài cái khẽ "ừm" một tiếng. Bên kia, Cô Giang Ninh nhạy cảm liếc nhìn cậu một cái nhưng không nói gì.

- Nhưng... - Ninh Dĩ Mạt ngập ngừng một chút, anh trai chưa bao giờ yêu cầu cô bé điều gì quá đáng. Quấy rầy người khác xem phim kiểu gì cũng hơi hơi bất lịch sự, có điều nếu anh trai đã muốn uống thì tất nhiên không thành vấn đề. Cô bé đáp lại: - Vâng ạ!

Cô bé nhận lấy tiền từ Cô Từ Hành đưa, khom người ra khỏi rạp chiếu phim. Cô Từ Hành còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Cô Giang Ninh đã hờ hững lên tiếng:

- Nước dừa cơ đấy! Quầy bán đồ ăn vặt trước cửa cũng không có bán, phải chạy đi rất xa để mua đúng chứ? Sao tôi lại không biết người khát nước lại kén chọn như vậy nhỉ? He he, tôi đợi em ấy quay lại, chắc đại thiếu gia lại muốn uống nước vải thiều Đông Quan.

Cô Từ Hành mím môi, không trả lời.

Lúc này, trong rạp truyền ra một tràng cảm thán. Cô Từ Hành không cần ngẩng đầu cũng biết nữ chính đang cởi quần áo ra, hoàn toàn khỏa thân. Mỗi lần cậu xem, chỉ cần đến đoạn này đều sẽ nghe thấy những tràng cảm thán tương tự.

Cô Giang Ninh nhìn chằm chằm vào bộ phim trên màn hình, nói với giọng điệu "tôi đã sớm nhìn thấu cậu rồi":

- Tôi biết tính cậu cảm thấy không thích là sẽ không đến, sao tự nhiên lại theo tới đây xem phim thế nhỉ!

Ninh Dĩ Mạt ra ngoài, phát hiện quầy bán đồ ăn vặt bên ngoài rạp chiếu phim không có bán nước dừa. Cô bé ngẩn người nhìn dãy đồ uống một hồi, không thể làm gì ngoài lựa chọn chạy ra cửa hàng bên ngoài. Hỏi tới lui mấy cửa hàng, mới mua được một lon nước dừa.

Cô bé sợ anh đợi lâu, hít vài hơi rồi vội vã chạy như bay về khu nhà tập thể. Cuối cùng cũng trở lại rạp, cô bé phải mất chút thời gian mới thích ứng được với ánh sáng trong rạp chiếu phim. Cô bé cẩn thận bước xuống lối đi, vừa đi vừa xem chỗ ngồi của mình ở hàng nào. Loay hoay vài phút, cô bé mới nhìn thấy bóng dáng của Cô Từ Hành ở giữa một hàng nào đó. Cô bé nhẹ nhàng tách đám người ra, cúi người đi về chỗ của mình và đưa lon nước dừa cho Cô Từ Hành.

Khoảnh khắc Cô Từ Hành quay đầu lại, Ninh Dĩ Mạt nhìn thấy sự bất an trong mắt cậu. Cậu chẳng những không có chút vui mừng nào khi thấy đồ uống, ngược lại còn có vẻ căng thẳng vì cô bé trở lại không đúng lúc?

Cô bé hơi thất vọng ngồi xuống, theo bản năng nhìn lên màn ảnh. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một bàn tay dịu dàng đã nhanh chóng che mắt cô bé lại. Trước khi tầm nhìn của cô bé mất hết, cô bé nhìn thấy Jack và Rose đang nói chuyện bên cạnh một chiếc ô tô màu đỏ. Cô bé giơ tay kéo tay cậu, khó hiểu về hành động này:

- Anh?

- Yên nào!

Nghe thấy giọng nói trầm ổn mà vững vàng của cậu, tuy Ninh Dĩ Mạt không hiểu dụng ý của cậu nhưng cô bé vẫn chậm rãi buông tay xuống để mặc cho cậu che mắt mình lại.

Có gì đó đột ngột xuất hiện trong bóng tối, giác quan của Ninh Dĩ Mạt trở nên cực kỳ nhạy cảm. Cô bé nghe thấy trong phim truyền đến một tiếng thở dốc kỳ lạ, giống như rất khó chịu nhưng cũng rất vui vẻ. Cô bé lẳng lặng lắng nghe, nhưng không hình dung được âm thanh kia phát ra từ chuyện gì. Hai tay Cô Từ Hành dán chặt vào mí mắt, lúc này hơi ươn ướt. Một mùi thơm mát mẻ thuộc về Cô Từ Hành toả ra, xộc vào mũi cô bé.

Tiếng rên rỉ kia càng lúc càng lớn, Ninh Dĩ Mạt dần dần cảm thấy bầu không khí xung quanh có vẻ khác thường. Hình như mọi người đều đang căng thẳng vì tiếng trong phim, cô bé tò mò nên lại kéo tay Cô Từ Hành. Không ngờ vừa lúc chạm vào tay cậu, tay cậu run nhẹ gần như không thể nhận thấy.

Một cảm giác khó tả truyền vào trong lòng Ninh Dĩ Mạt theo cơn run đó, tim cô bé đột nhiên đập liên hồi và càng lúc càng nhanh. Giống như có thứ gì đó bùng phát từ tận đáy lòng. Cô bé cứng đờ ngồi đó, nín thở cảm nhận cảm giác kỳ lạ lúc này.

Không biết qua bao lâu, tay Cô Từ Hành mới rời khỏi mắt Ninh Dĩ Mạt. Cô bé chậm rãi quay đầu, mượn ánh sáng của màn hình lớn nhìn sang Cô Từ Hành. Cô Từ Hành khẽ nhíu mày, hình như còn chưa thoát khỏi trạng thái lúc túng trước đó nên đôi môi mỏng cố kiềm chế mím thành một đường.

Bầu không khí quái đản nãy giờ bị các tình tiết sau quét sạch không còn một mảnh, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Trên màn ảnh, con tàu Titanic đang chở hàng nghìn hành khách tiến lên phía trước. Tuy nhiên, chỉ có Ninh Dĩ Mạt biết, có điều gì đó đã thay đổi trong buổi xem phim ngắt quãng này.

- Không thể không nói... - Cô Giang Ninh nhìn thấy hết thảy, tỏ ra khinh thường và bắt đầu châm chọc: - Cậu cũng rất biết cách “chắt lọc cái tinh hoa, bỏ đi cái rác rưởi” đấy. Sau này cậu đi làm ở Tổng cục quảng bá phát thanh truyền hình quốc gia luôn đi, bảo đảm phim nào cũng được cắt xén sạch sẽ hoàn toàn không làm ô nhiễm tâm hồn trong sáng của những mầm non Tổ quốc.

Cô Từ Hành liếc liếc cậu ta một cái, rồi lạnh lùng nói:

- Không nói cậu sẽ chết à?

Cô Giang Ninh rất thức thời liền im miệng.

Ba tiếng sau mới hết phim, mọi người trong rạp lần lượt rời đi nhưng Cô Từ Hành và Cô Giang Ninh đều không có vẻ gì là sẽ đứng lên. Cả hai không hẹn mà cùng im lặng ngồi thưởng thức khúc nhạc kết thúc réo rắt buồn thảm. Hai anh trai không nhúc nhích, Ninh Dĩ Mạt cũng không dám động. Cô bé lẳng lặng nhìn Cô Từ Hành, cậu đang thất thần nhìn chằm chằm màn hình lớn. Ánh mắt nhìn về phía xa xăm, trên khuôn mặt điển trai lộ ra một biểu cảm như muốn khóc. Ninh Dĩ Mạt chưa từng thấy cậu như thế này bao giờ, bất giác có chút ngây dại.

Không biết qua bao lâu, Cô Giang Ninh thở dài rồi khe khẽ hỏi:

- Nếu như Jack và Rose không chết, sau này bọn họ sẽ ra sao nhỉ?

Thấy không ai trả lời, cậu ấy dựa vào lưng ghế ở hàng ghế trước rồi nói:

- Chắc là cũng không thể ở bên nhau. Không cùng tầng lớp, môi trường sống lại quá khác biệt. Cho dù là có kết hôn, cũng sẽ ngày ngày gây gổ. Cuối cùng cảm xúc mãnh liệt đó cũng bị mai một bởi vì cuộc sống thường nhật.

Một cậu bé mười bốn mười lăm tuổi, thốt ra những giả thiết như vậy không khỏi quá nặng nề và bi quan.

Ninh Dĩ Mạt cực lực phản đối:

- Chắc chắn sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.

- Đó là kết cục của cổ tích, công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi. Nhưng Jack và Rose, một người là công chúa, một người không phải hoàng tử...

Ninh Dĩ Mạt á khẩu không trả lời được, liền quay sang Cô Từ Hành dùng ánh mắt cầu cứu:

- Anh, Jack và Rose sẽ sống hạnh phúc chứ?

- Đúng, đương nhiên rồi. - Dừng một chút, cậu kiên định nói: - Bọn họ có thể hy sinh cho nhau, tại sao không thể sống cùng nhau?

Cô Giang Ninh vẫn không cam lòng:

- Cậu không thể nào cả đời chỉ yêu một người.

Cô Từ Hành vặn lại:

- Tại sao không thể?

Cô Giang Ninh bị nghẹn, suy nghĩ hồi lâu cũng không có cách phản bác Cô Từ Hành nên tức giận nói:

- Ngây thơ!

Cuộc tranh luận còn chưa đi đến hồi kết, nhân viên quét dọn đã đến để đuổi họ đi. Cả ba người không còn cách nào khác đành phải miễn cưỡng rời khỏi. Sau khi ra khỏi cửa, ánh nắng chói chang cùng đám đông ồn ào đã kéo ba người họ trở lại thế giới thực. Ba người mua một đống đồ ăn vặt rồi đi trên con đường chính của khu nhà tập thể, vừa ăn vừa nói cười. Cô Giang Ninh ăn cây kem trong mùa đông giá rét, ý chí mãnh liệt nói:

- Tôi quyết định rồi, sau này sẽ sang Mỹ. Đến Hollywood, tôi cũng phải làm ra một bộ phim hay như vậy!

Cô Từ Hành cười mỉm nhìn cậu ấy:

- Tôi rất ngưỡng mộ cậu, có lý tưởng. Nói thật, tôi cũng không biết sau này mình muốn làm cái gì.

Cô Giang Ninh đánh cậu một cái, cười lớn nói:

- Đừng suy nghĩ gì cả, chỉ cần nhìn đống sách kinh tế mẹ cậu cho cậu đọc mỗi ngày là sẽ biết sau này mẹ cậu muốn cậu làm gì rồi. Sau này cậu sẽ phụ trách kiếm tiền, sau đó đầu tư cho bộ phim của tôi!

Cô Giang Ninh càng nói càng kích động, nuốt trọn một họng kem và ôm vai Cô Từ Hành:

- Tôi nhất định sẽ làm một bộ phim có lợi nhuận cao hơn Titanic để đền đáp cậu, thấy thế nào?

Cô Từ Hành đẩy tay cậu ấy ra, khẽ nhếch miệng nói:

- Chẳng ra làm sao. Tôi cảm thấy sau khi vào Cục Quản lý Phát thanh Điện ảnh và Truyền hình, cắt xén phim của cậu thú vị hơn làm nhà đầu tư nhiều đấy.

- Cậu! - Cô Giang Ninh tức giận, lại không dám làm gì Cô Từ Hành đành phải giành lấy khoai tây chiên thơm ngon của Ninh Dĩ Mạt để ăn cho hả giận.

Cô Từ Hành nhướng mày, quay mặt sang một bên và bật ra một tiếng cười trong trẻo. Ninh Dĩ Mạt chưa từng nghe thấy Cô Từ Hành cười thoải mái như vậy, cô bé khẽ híp mắt rồi ngẩng đầu nhìn Cô Từ Hành.

Cô Từ Hành bớt cười, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt vô tình lướt qua trước mặt, nhưng dường như đụng phải thứ gì đó hết sức kinh khủng khiến đồng tử đột nhiên co rụt lại và nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm. Gần như vô thức, thốt ra hai chữ từ giữa môi và răng cậu:

- Mẹ. . . . . .

Ninh Dĩ Mạt nhìn theo ánh mắt của cậu, thấy Từ Mạn mặc một chiếc áo choàng lông màu đen dài khoanh tay đứng phía trước cách đó không xa. Bà đang nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt lạnh như dao. Ninh Dĩ Mạt nhìn Cô Từ Hành cúi đầu về nhà cùng Từ Mạn, luôn cảm thấy giữa hai người có một luồng khói mù mịt rất dày như có gì đó sắp bùng nổ vậy. Thế nhưng từ đầu đến cuối Từ Mạn không hề nổi giận, chẳng những không mắng mà sau khi trở về cũng không nhìn Cô Từ Hành một cái. Bà tự mình lên lầu lấy giấy tờ, rồi bay sang Mỹ ngay trong đêm, chẳng khác nào chuyện chưa từng xảy ra. Tuy nhiên, trước khi bài hát nổi tiếng "my heart will go on" sắp tan biến khắp hang cùng ngõ hẻm, có tin Cô Từ Hành sẽ sang Mỹ du học.

Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.

Tin tức đến quá đột ngột, ngay cả bản thân Cô Từ Hành cũng trở tay không kịp. Từ Mạn luôn là một người mạnh mẽ và quyết đoán, bà âm thầm sắp xếp cho Từ Hành vào học năm hai trung học cơ sở của một trường trung học nội trú đứng đầu. Làm xong mọi thủ tục đâu vào đấy, bà mới bay về nước. Từ Hành thu dọn hành lý và đi theo bà mà không chút nghi ngờ gì, đến Massachusetts để phỏng vấn. Cô Từ Hành thậm chí không có thời gian để tức giận, chỉ bất lực trơ mắt nhìn thím Vương bảo mẫu thu dọn hành lý của mình. Thế nhưng trong khoảng thời gian nói cười đó, cuộc đời Cô Từ Hành đã rẽ sang một con đường khác - hoàn toàn không phải do cậu chọn!

Đêm đó, Cô Từ Hành thức cả đêm. Cậu mở to hai mắt nhìn trần nhà cho đến năm giờ sáng, khi tiếng gõ cửa truyền tới cậu liền tuyệt vọng nhắm mắt lại. Lúc lên đường, trời chưa sáng hẳn. Đèn đường trong khu nhà tập thể vẫn còn sáng, xung quanh tuy đã không còn lạnh nhưng trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm ấy đã rơi.

Dưới sự chỉ dẫn của Từ Mạn, người quản lý tuần tự chuyển hành lý vào cốp xe, mà Cô Từ Hành thì đứng xa xa dưới đèn đường, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Từ dưới đèn đường nhìn lên bầu trời, chỉ thấy tuyết rơi dày đặc rất nhanh bao phủ quanh đèn đường và dây điện. Rơi xuống lông mày, chóp mũi, trên môi… Tuyết rơi dày đặc trên mặt, da đầu tê cóng vì lạnh nhưng cậu vẫn nhất quyết ngẩng mặt lên hòng nhìn nhiều hơn một chút.

Từ Mạn lạnh lùng nhìn cậu một lúc, cho đến khi hành lý đã chất lên hết bà mới lạnh lùng nói:

- A Trì, lên xe.

Cô Từ Hành cụp mi, siết chặt mười ngón tay. Cậu không nói lời nào, nhấc chân lên xe. Khoảnh khắc ô tô khởi động, trái tim cậu lỡ mất một nhịp và một vệt hơi nước trượt xuống hàng mi dài của cậu. Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây chớp nhoáng lướt qua mặt. Cậu nhìn hết mọi thứ bên ngoài cửa sổ không chớp mắt, dường như muốn nhớ lại mọi thứ trong khu nhà tập thể: đó là đường rẽ vào nhà của Dĩ Mạt; là sân chơi nơi họ cùng nhau luyện tập và đánh nhau kịch liệt; đó là nơi họ thường cười đùa và cùng ăn đồ ăn vặt; đó là cửa sổ phòng sách của Giang Ninh... Những khung cảnh bình thường nhất này lại trở thành nỗi khắc khoải lớn nhất của cậu vào lúc này.

Xe đến gần cổng, cậu thu hồi tầm mắt. Hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn về phía trước. Chiếc xe bon bon chạy tới, hai bóng người một cao một thấp dần dần hiện ra từ sương sớm. Cô Từ Hành đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào hai bóng người kia.

Từ Mạn nhìn theo tầm mắt của cậu, không khỏi sửng sốt. Hai đứa trẻ đang nắm tay nhau đứng dưới gốc cây gần chỗ canh gác. Vì không chịu nổi cái lạnh cóng của buổi sáng sớm, nên cả hai đang đứng giậm chân. Tài xế nhạy bén quét đèn xe sang bên kia, giống như có người đột nhiên quét sạch mây mù trước mặt. Hai đứa bé kia không phải Giang Ninh và Dĩ Mạt thì là ai?

Nước mắt nín nhịn từ nãy đến giờ đột nhiên lăn xuống nóng hổi, Cô Từ Hành khàn giọng nói:

- Dừng xe! Dừng xe!

Tài xế nghe lệnh lập tức dừng xe, Cô Từ Hành vươn tay định mở chốt cửa nhưng Từ Mạn nhanh chóng giữ chặt tay nắm cửa trước cậu. Bà nghiêm nghị nói:

- A Trì.

Cô Từ Hành liều mạng đẩy tay bà ra. Cậu mở cửa, rồi lao ra khỏi xe. Sau khi xuống xe, cậu sững người bên cửa xe chăm chú nhìn họ. Hai người sắp bị cái lạnh đông cứng cũng đang ngơ ngác nhìn Cô Từ Hành, như thể khoảng cách giữa họ không phải là vài mét chiều rộng của đường lái xe mà là một đường chân trời.

Cô Từ Hành hít sâu một hơi, gượng cười đi tới:

- Hai người. . .

- Tôi biết kiểu gì cậu cũng phải đi qua cổng. Xem này, coi như kịp tiễn cậu đi còn gì. - Giọng nói của Cô Giang Ninh hơi run, câu nói kế tiếp dường như không thể nói được. Không biết là lạnh hay là khó chịu.

Cô Từ Hành đè nén sự chua xót trong lòng, hỏi nhỏ:

- Hai người chờ bao lâu?

- Không lâu. - Cô Giang Ninh ảm đạm lắc đầu.

Cô Từ Hành nhìn chằm chằm vào Ninh Dĩ Mạt bằng đôi mắt u ám. Cô bé nắm chặt tay Cô Giang Ninh, đôi mắt long lanh. Cô bé cứ nhìn Cô Từ Hành mà không nói lời nào, trông cô bé có vẻ hơi ngốc nhưng cũng đáng yêu. Mắt Cô Từ Hành chợt ươn ướt. Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ tay vuốt má cô bé:

- Em mặc ít quần áo như vậy, không lạnh sao?

Ninh Dĩ Mạt ngơ ngác nhìn Cô Từ Hành, vẻ mặt ủ rũ từ đầu đến cuối không nói lời nào. Cô bé non nớt và yếu đuối như dáng vẻ lần đầu tiên Cô Từ Hành gặp vào bốn năm trước.

- Sau này phải nghe lời anh Giang Ninh, nhưng mà... cũng không thể hoàn toàn nghe. - Không biết vì sao, cậu chỉ cảm thấy lồng ngực chua xót như sắp nổ tung, khó chịu nhưng không nói ra được. Cậu khịt mũi, đứng dậy vỗ vai Cô Giang Ninh: - Chăm sóc tốt cho em của tôi, đợi tôi trở về.

- Đừng gạt người ta, mẹ cậu sẽ không cho phép cậu trở về! - Cô Giang Ninh nặng nề khịt mũi một cái. Cậu bỗng im lặng, trên mặt xuất hiện thái độ kiên quyết chưa thấy bao giờ: - Nhưng cũng không sao, nếu như cậu không quay lại thì tôi qua đó. Sau này tôi sẽ vào một trường đại học của Mỹ và đi thẳng đến Hollywood!

Nhìn thấy bộ dạng muốn khóc Cô Từ Hành, cậu ấy giả bộ bất mãn nói:

- Cậu không tin sao? Cô Từ Hành, tôi có thua kém cậu chỗ nào đâu? Cậu đi đến đâu tôi cũng có thể đi đến đó! Cứ chờ mà xem.

Sau đó, cậu ấy nhanh chóng ôm lấy Cô Từ Hành và đập vào vai Từ Hành một cái:

- Yên tâm đi, tôi sẽ thay cậu chăm sóc em ấy thật tốt.

- Hai người nhớ giữ gìn sức khoẻ.

Nói xong, Cô Từ Hành chậm rãi nhìn về phía Ninh Dĩ Mạt. Cô bé vẫn còn đang tê cóng vì lạnh, đờ đẫn nhìn cậu. Cậu do dự một lúc, cúi đầu và quay trở lại xe. Ngay lúc cậu mở cửa xe, giọng nói trầm thấp của Ninh Dĩ Mạt từ phía sau truyền đến:

- Anh ơi!

Cơ thể Cô Từ Hành run lên, nhưng không quay đầu nhìn lại. Ninh Dĩ Mạt nhìn bóng lưng của cậu, rồi nghiêm túc nói:

- Sau này em cũng sẽ đi Mỹ.

Cô Từ Hành vẫn luôn cúi đầu đứng cạnh cửa xe, lưng quay về phía bọn họ. Cô Giang Ninh thấy cậu vội vàng đưa tay lên lau mặt, kiên quyết đẩy cậu vào trong xe.

Chương kế tiếp