Anh Chỉ Sợ Anh Yêu Em

CHƯƠNG 12.1: VẠCH RÕ GIỚI HẠN (3)

Người phụ nữ mà Ninh Dĩ Mạt gọi là dì Tư đau lòng ôm cô bé vào lòng, nói:

- Đứa nhỏ này thật không may. Từ nhỏ mất mẹ đã đành, vậy mà cũng chưa bao giờ được ông bà nội thương yêu dù chỉ một ngày.

Lúc này, Ninh Dĩ Mạt mới bàng hoàng ý thức được rằng: hóa ra so với các bạn học khác, bản thân đúng thật là không nơi nương tựa!

Đúng vậy, ngoại trừ ba thì cô bé có gì đâu chứ? Căn phòng nhỏ trong khu phức hợp sao? Không, nhà đó là của nhà nước. Quê nhà có thể khiến cô bé an lòng? Cũng chỉ có một căn nhà cũ bị hun khói quanh năm trở nên đen ngòm. Từ lâu Ninh Dĩ Mạt đã không còn bất cứ ký ức nào về nơi gọi là quê nhà này rồi.

Hóa ra, Ninh Dĩ Mạt có phong thái hơn người ở trong trường học chỉ là một kẻ đáng thương không có chốn về. Cho dù chỉ là một người phụ nữ nông thôn cũng có thể tỏ ra thương hại và nói cô bé “không may”!

Ngày rời khỏi quê nhà ấy, tâm trạng của Ninh Dĩ Mạt rất rối ren. Cái cảm giác bực bội và buồn rầu không nói nên lời cứ quanh quẩn trong lòng cô bé. Cho tới tận khi kỳ nghỉ đông kết thúc, tâm trạng của cô bé mới thoáng tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.

Sau khi học kỳ mới bắt đầu, Ninh Dĩ Mạt trở nên thích học hơn hẳn trước đây. Ngay cả giờ tan học lẫn thời gian nghỉ trưa, cô bé đều ngồi ngay ngắn trước bàn học để đọc sách và làm bài tập. Mặc kệ xung quanh ồn ào tới mức nào, cô bé cũng bịt tai như không nghe thấy. Cô bé rũ mắt xuống như thường ngày, làm cho người khác không thể nào nhận ra trong đôi mắt bị che bởi đôi mi dài rốt cuộc ẩn chứa điều gì.

Các thầy cô giáo cũng rất hài lòng về Ninh Dĩ Mạt, duy chỉ có Hứa Lệ cảm thấy lo lắng. Cô bạn cứ luôn có cảm giác Ninh Dĩ Mạt hiện tại có điều gì không đúng. Ninh Dĩ Mạt của bây giờ đã không còn dịu dàng ngây thơ như trước, thay vào đó là cảm giác thành thục giữa hai hàng lông mày. Tuy Ninh Dĩ Mạt là lớp phó học tập có thành tích xuất sắc nhưng từng hành vi cử chỉ của Ninh Dĩ Mạt bây giờ đã không còn sự ung dung, tự tin từ tận đáy lòng.

Trong kỳ thi giữa kỳ, không phụ sự vất vả của Ninh Dĩ Mạt, cô bé giành được hạng nhất với kết quả vượt xa hạng hai hơn hai mươi mấy điểm. Sau đó trong đại hội của trường, Ninh Dĩ Mạt xuất chúng được chọn làm đại biểu học sinh xuất sắc của khối lên phát biểu trước toàn trường.

Đấy là lần đầu tiên Ninh Dĩ Mạt đứng phát biểu trước mặt học sinh toàn trường. Lúc cô bé đứng trên đài phát biểu thật cao, áp lực khi đứng trước hàng ngàn đôi mắt đổ dồn vào mình ép tới mức cô bé không thở nổi. Mặc dù rất hồi hộp, nhưng bài diễn thuyết đã sớm được cô bé học thuộc nằm lòng vẫn là thản nhiên tuôn ra khỏi miệng ào ào như máy. ứ n g d ụ n g t yt

Ninh Dĩ Mạt vừa phát biểu, vừa dõi mắt nhìn phản ứng của người bên dưới. Hầu như tất cả mọi người đều đang ngước nhìn cô bé, sùng bái có, tò mò có, ghen tị có, không quan tâm cũng có. Rất nhanh, cô bé đã bắt gặp được một ánh mắt vô cùng đặc biệt. Cô bé bình tĩnh nghênh đón đôi mắt đó, đối diện với một đôi mắt quen thuộc với ý tứ sâu xa ở phía xa làm cô bé đang phát biểu bỗng bị nói lắp. Cô bé lập tức cuống quýt dời mắt đi chỗ khác, cho tới khi bài phát biểu kết thúc.

Sau khi tất cả những thành tích vẻ vang được tuyên dương, thầy giám thị lên phát biểu sau hiệu trưởng. Thầy nghiêm túc chỉ ra rằng gần đây có một nhóm học sinh năm cuối chơi với đám thanh niên hư, tham gia vào hoạt động phá hoại trong trường, đánh nhau, vơ vét tài sản của học sinh mới nhập học. Làm các học sinh phía dưới ồn ào thảo luận, loại tin tức nóng hổi này rõ ràng đã khiến mọi người háo hức hơn hẳn tuyên dương thành tích ưu tú.

Sau vài lần hô “trật tự", thầy giám thị công bố một danh sách phê bình. Đọc xong danh sách, thầy lại nói còn có một nhóm học sinh bởi vì phạm lỗi nhẹ cũng như thái độ hối lỗi tốt cho nên trường quyết định xem xét xử lý sau. Nhưng trường vẫn quyết định cho những học sinh này lên đứng trước mặt toàn trường đọc kiểm điểm, cảnh cáo răn đe. Nói xong, thầy bắt đầu đọc từng tên. Học sinh bị đọc tên thì cúi đầu ủ rũ bước ra khỏi hàng, chậm rãi đi lên đứng ngay ngắn trước toàn trường. Rất nhanh đã có tới năm sáu học sinh vóc dáng cao to đứng thành một hàng.- Truyện được edit và đăng tải tại ứng dụng ty t, vui lòng không bê sang HD thu phí và khoá vip.

Ninh Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn về phía đám học sinh đó, quả nhiên ai nấy đều mang vẻ mặt trẻ trâu ngang bướng cà lơ phất phơ. Cô bé còn chưa nghĩ xong đã nghe được tiếng thầy đọc dõng dạc:

- Lớp 10/5, Cô Giang Ninh…

Nghe xong tự dưng Ninh Dĩ Mạt cảm thấy cái tai mình nó ù ù, cô nghi ngờ rằng mình nghe lầm vội nhìn vào trong đám người. Chợt thấy một bóng dáng cao gầy mặc đồng phục màu xanh bước ra khỏi đám đông, bình tĩnh và ung dung sải bước lên bục rồi xoay người nhìn xuống những người đứng ngay im ở bục cuối cùng.

Trong nháy mắt khi mọi người nhìn rõ khuôn mặt ấy, lập tức học sinh nữ bắt đầu xì xào bàn tán xôn xao cả lên. Hứa Lệ kích động túm lấy Dĩ Mạt nói:

- Trời đất ơi, anh này đẹp trai quá vậy! Đẹp thấy mụ nội luôn á! Nhưng tiếc rằng là một học sinh kém!

Ninh Dĩ Mạt không nói, chỉ nhìn Cô Giang Ninh đã lâu không gặp trên bục. Anh ấy cao hơn hẳn mấy người kia một khúc, người bình thường đã cao thì thường gầy nhưng vóc dáng của Cô Giang Ninh lại rất cân đối. Cho dù anh ấy có mặc bộ đồng phục màu xanh siêu dìm hàng của trường thì cũng siêu cấp đẹp trai ngời ngời.

Anh ấy hơi cúi đầu, tóc mái đã dài qua hàng lông mi tinh tế che khuất đôi mắt như tranh thủy mặc của anh ấy. Sống mũi cao thẳng, vân đôi môi kim cương trời cho khẽ nhếch lên cười lộ ra vẻ thờ ơ và khinh khỉnh. Thầy giám thị bất đắc dĩ lại hô thêm mấy lần “trật tự” nữa mới có thể để cho mấy người đó đọc bản kiểm điểm.

Đám học sinh kém này ai nấy cũng đều ủ rũ cúi đầu đạp đất cầm bản kiểm điểm, đọc “vù vù” như hòa thượng đang đọc kinh. Duy chỉ có mình Cô Giang Ninh, anh ấy đứng thẳng tắp với vẻ mặt hết sức kiêu căng ngạo mạn rồi cất cao giọng đọc bản kiểm điểm. Lúc đó, ánh nắng ban mai xuyên qua chiếc lá lớn của cây ngô đồng bên cạnh sân khấu, đặc biệt ôn hoà khi chiếu lên gương mặt anh ấy. Trong giọng nói dịu dàng của anh ấy, tất cả mọi người đều ngây ngốc cứ như anh ấy đang đọc một bài hịch chinh phạt của chính mình. Ngay cả Ninh Dĩ Mạt cũng có ảo giác như được quay về khoảng thời gian trong quá khứ, nghe anh ấy giảng bài môn văn.

Sau khi kết thúc đại hội, điều được mọi người ghi nhớ không phải là Ninh Dĩ Mạt – đại biểu học sinh trung học cơ sở xuất sắc mà là Cô Giang Ninh – học sinh kém suýt nữa bị đuổi học.

Trước khi vào trường cấp hai, hầu hết các học sinh nữ sẽ thích kiểu học sinh nam có thành tích học tập tốt - đạo đức tốt và hơi nhút nhát. Nhưng sau khi lên cấp hai thì kiểu học sinh nam này sẽ bị học sinh nữ đày vào “lãnh cung” cùng danh sách “mọt sách”, các cô bắt đầu bị cuốn hút bởi những nam sinh lạnh lùng hà khắc và đầy xấu xa. Nếu những nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai cộng với một hai sở thích gì đó mà “mọt sách” bình thường không có thì ngay lập tức có thể làm cho tám trên mười người học sinh nữ đổ đứ đừ. Cho nên, Cô Giang Ninh – người hoàn toàn phù hợp với điều kiện trên – ngay lập tức đã trở thành chủ đề bàn tán của ký túc xá nữ sau khi tắt đèn. Nghe nói có rất nhiều học sinh nữ thích Cô Giang Ninh, không chỉ có học sinh nữ trong trường mà còn có cả học sinh nữ của trường khác. Bên ngoài cổng trường thường có rất nhiều học sinh nữ, có cả mấy em gái vì hâm mộ danh tiếng của Cô Giang Ninh nên đứng vây quanh cổng trường Trường trung học số 1 chỉ để ngắm nhìn phong thái của anh ấy.

Có rất nhiều lời đồn về Cô Giang Ninh, càng truyền anh ấy càng bị thần thánh hóa. Cho nên khi mọi người lan truyền tai nhau rằng Cô Giang Ninh sẽ đại diện cho lớp bọn họ biểu diễn break-dance trong bữa tiệc mừng năm mươi năm ngày thành lập trường, hơn 80% học sinh nữ của Trường trung học số 1 xôn xao hết cả lên.

Chương kế tiếp