Anh Chỉ Sợ Anh Yêu Em

CHƯƠNG 12.2: VẠCH RÕ GIỚI HẠN (4)

Với người tin tức tắt nghẽn như Ninh Dĩ Mạt thì phải sau khi cầm được danh sách tiết mục mới biết được Cô Giang Ninh sẽ biểu diễn nhảy đơn. Khéo hơn nữa là tiết mục múa nhóm của lớp Ninh Dĩ Mạt lại ngay sau tiết mục của Cô Giang Ninh. Lớp phó văn nghệ lớp Ninh Dĩ Mạt – Giang Tranh vừa thấy danh sách tiết mục là không nhịn được mà oán giận nói:

- Sao lại xui vậy trời, hết lần này tới lần khác xếp sau anh ta? Sau khi anh ta biểu diễn xong, rất nhiều người sẽ không ở lại coi tiếp. Còn những người ngồi lại chắc cũng không có tâm trạng xem chúng ta múa đâu!

Lớp Ninh Dĩ Mạt cũng được coi là lớp đứng đầu, được nhà trường quan tâm hết mực. Vì lẽ đó cho nên học sinh lớp họ đều có cùng một tinh thần vinh dự tập thể vô cùng đặc biệt, trong bất kỳ mặt nào cũng muốn đứng nhất toàn trường. Bọn họ cực kỳ coi trọng đêm diễn văn nghệ lần này, dùng quỹ lớp để mời một thầy dạy múa biên đạo bài múa “Nhánh trúc Vân Nam”. Toàn bộ học sinh nữ đều tham gia với mong muốn dùng thanh thế cùng khí thế áp đảo các lớp khác. Nhưng lần này ông trời vẫn không đứng về phía bọn họ, thế mà lại rút trúng một quẻ đen tới vậy.

Trong ngày diễn văn nghệ ấy, Ninh Dĩ Mạt nhìn thấy Cô Giang Ninh ở sau hậu trường. Lúc đó, hơn hai mươi học sinh nữ lớp Ninh Dĩ Mạt đều mặc đồ múa giống nhau, cũng đã trang điểm xong, cầm lấy đạo cụ chờ lên sân khấu. Trong khi mọi người đang nói chuyện thì thấy Cô Giang Ninh được vây bởi cả nam lẫn nữ đi vào hậu trường.

Anh ấy đội một chiếc mũ Nike, mặc áo thun rộng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc nhìn như dây xích, đứng trong đám đông cứ như hạc giữa bầy gà. Ninh Dĩ Mạt đưa mắt nhìn thoáng qua anh ấy thật nhanh, lớp trang điểm trên mặt anh ấy không phải kiểu trang điểm vành mắt đen và đánh má hồng đỏ chót xưa cũ như của mấy người Dĩ Mạt mà là kiểu trang điểm cực kỳ tự nhiên. Thoạt nhìn khá có khí chất ngôi sao. Chỉ có điều Ninh Dĩ Mạt không chịu nổi cái tác phong lêu lổng của Cô Giang Ninh, cho nên lúc anh ấy đi ngang qua cô bé lập tức cúi đầu xuống. Cô bé tin chắc rằng với khuôn mặt được trang điểm như này thì cho dù là ba mình cũng chưa chắc có thể nhận ra cô bé trong đám đông.

Học sinh nữ lớp Ninh Dĩ Mạt nhìn Cô Giang Ninh đi lên sân khấu trước với ánh mắt thù địch. Anh ấy đi qua là một bầy ong vỡ tổ đi theo sau, cả đám đứng ở sau hậu trường ngắm nhìn phong thái của anh ấy. Ninh Dĩ Mạt do dự một lúc rồi cũng bước đến đứng phía sau đám người.

Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.

Thành thật mà nói, Ninh Dĩ Mạt đã xem Cô Giang Ninh khiêu vũ từ nhỏ, không một trăm thì cũng được tám mươi lần, nên cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra đó là cảnh tượng ra sao. Dưới sự thu hút của việc vừa hát vừa nhảy, quả nhiên khán giả dưới sân khấu như phát điên. Tiếng hò hét, tiếng huýt sáo trộn lẫn vào nhau. Sức nóng dâng cao như muốn đánh bay nóc của sân khấu trình diễn lớn. Các cô giáo phía dưới đồng loạt lắc đầu nhưng ánh mắt lại không rời khỏi người Cô Giang Ninh đang nhảy hết sức nóng bỏng phía trên.

Trên mặt Cô Giang Ninh đang say mê nhảy lại không có biểu cảm gì. Nhào lộn, xoay người, đủ các loại động tác có độ khó cao. Sau khi nhảy xong, anh ấy thở hổn hển chào khán giả. Trong lúc chào khán giả, ánh mắt của anh ấy lại như có như không nhìn về phía mấy người Dĩ Mạt.

Người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục kế tiếp, mấy người Ninh Dĩ Mạt vội vàng lên sân khấu. Kết quả đúng như Giang Tranh suy đoán, khán giả dưới sân khấu không ngừng rời đi. Các cô gái nhỏ chưa từng trải sự đời lập tức rơi vào luống cuống, múa thua tiêu chuẩn nhiều. Nhưng mà cũng may quy mô tiết mục của họ tương đối hoành tráng, người ngoài nghề xem cảm thấy rất gì và này nọ. ứ n g d ụ n g t yt

Lúc trở lại hậu trường, mấy cô bạn phát hiện Cô Giang Ninh còn ở lại phòng trang điểm sau hậu trường. Tùy tiện bắt chéo chân nói chuyện cùng với mấy người trước đó. Giang Tranh lườm anh ấy một cái, rồi bước nhanh đến phòng thay đồ ở bên ngoài. Mấy người Ninh Dĩ Mạt cũng uể oải nối đuôi đi theo Giang Tranh ra ngoài. Ngay khi Ninh Dĩ Mạt sắp len ra khỏi cửa thì một giọng nói lạnh lùng truyền tới từ sau lưng:

- Ninh Dĩ Mạt!

Giọng nói rất vang, khiến tất cả mọi người đều ngẩn trong giây lát. Ninh Dĩ Mạt chần chừ quay đầu lại thì thấy Cô Giang Ninh đứng dậy khỏi ghế, cười như không cười đi tới trước mặt mình. Chầm chậm nói đùa:

- Sao nào? Muốn giả vờ không quen biết anh sao?

Ninh Dĩ Mạt còn chưa kịp trả lời thì một cô gái có mái tóc xoăn, nhìn hơi giống ngôi sao điện ảnh Thư Kỳ bước tới. Cô nàng giơ tay khoác lấy tay Cô Giang Ninh, đưa mắt nhìn Ninh Dĩ Mạt hỏi:

- Đây là ai vậy?

- Em… tôi.

- Anh cũng có nhiều em gái ghê ha. - Cô gái tóc xoăn không vừa lòng nói, lại liếc mắt về phía Ninh Dĩ Mạt. Thấy cô bé trang điểm và ăn mặc quê mùa cục mịch như vậy thì hiện rõ vẻ coi thường trong mắt.

Thấy chuyện đã tới nước này, Ninh Dĩ Mạt không có cách nào khác ngoài gật đầu với Cô Giang Ninh:

- Anh Giang Ninh…

- Lát nữa mấy người anh em của anh mời đi ăn, em cũng đi chung đi. Buổi tối cùng về nhà. - Cô Giang Ninh cười nói.

Ninh Dĩ Mạt nhìn về phía đám “anh em” sau lưng Cô Giang Ninh rồi lại nhìn về phía mấy người Hứa Lệ, sau đó lắc đầu nói:

- Không được, em còn phải tẩy trang rất lâu nữa.

- Anh đợi em. - Cô Giang Ninh kiên trì nói.

- Nhưng mà… thật sự rất lâu. Chắc là em không đi đâu.

- Hôm nay là sinh nhật của anh, vừa lúc gặp nhau muốn dẫn em đi góp vui cũng không được sao? – Cô Giang Ninh nhíu mày nói: – Chẳng lẽ làm học sinh xuất sắc là lập tức muốn rũ bỏ quan hệ với mấy người tụi anh sao?

Ninh Dĩ Mạt cảm thấy dù cô bé có nói gì đi nữa thì cũng có vẻ như bản thân không có tình người, cuối cùng đành nói:

- Vậy chờ em một chút.

Dứt lời, Ninh Dĩ Mạt lặng lẽ bước vào phòng thay đồ.

Trong phòng thay đồ, những học sinh nữ còn lại đều lẳng lặng nhìn cô khiến bầu không khí rất kỳ lạ. Ninh Dĩ Mạt tiếp tục lẳng lặng thay lại đồng phục học sinh của mình, tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt. Sau khi tẩy trang xong, cô bé xõa mái tóc dài đã được búi gọn của mình. Sợ mấy người Cô Giang Ninh chờ lâu nên cô bé chỉ nhắn nhủ Hứa Lệ vài câu rồi đi ra ngoài.

Cô Giang Ninh thấy Ninh Dĩ Mạt thì bất giác bật cười, cô gái lúc nãy không nhận ra Ninh Dĩ Mạt, sau đó thấy Ninh Dĩ Mạt đi về phía bọn họ mới ý thức được, đồng tử bất giác co rụt lại. Sau khi cô bé trước mặt tẩy xong lớp trang điểm dày cộm trên mặt thì trở nên thuần khiết và tĩnh lặng như bông sen trên mặt nước. Cơ thể gầy gò lọt thỏm trong bộ đồng phục cũ rộng hơn hẳn một size, lại không chút rụt rè và yếu đuối. Cô nàng mím chặt nôi và càng siết chặt lấy cánh tay Cô Giang Ninh hơn.

Đây là lần đầu tiên Ninh Dĩ Mạt ăn cơm cùng với nhiều thanh niên lêu lổng như vậy. Tuổi của mấy người anh em của Cô Giang Ninh cũng không lớn lắm, nhưng ai nấy đều có tác phong lêu lổng. Trong bữa tiệc, đám người đó la lối om sòm, ăn uống linh đình, liên tục mời rượu Cô Giang Ninh và còn ồn ào bảo cô gái hồi nãy hôn Cô Giang Ninh. Cô gái đó cũng không từ chối, như ra oai mà ôm lấy cổ Cô Giang Ninh rồi hôn lên mặt anh ấy một cái.

Ninh Dĩ Mạt lẳng lặng ngồi bên cạnh Cô Giang Ninh, cắm đầu ăn thức ăn trước mặt. Cô bé nhìn thấy Cô Giang Ninh không hề từ chối rượu của bất kỳ ai đưa tới, lông mày cau lại càng chặt. Cô Giang Ninh khuyên cô ăn nhiều lần nhưng vẫn thấy cô không động đũa thì dứt khoát gắp đồ ăn vào chén cho cô bé.

Sau khi tan tiệc, một người anh em của Cô Giang Ninh đích thân lái xe đưa hai người bọn họ đến cổng khu nhà tập thể. Vào thời đại đó, thiếu niên mười tám mười chín tuổi có xe riêng là chuyện cực kỳ hiếm có. Ninh Dĩ Mạt không khỏi lén lén liếc nhìn thiếu niên đang lái xe, anh ta nhạy bén bắt được ánh mắt của cô bé rồi cười khách sáo.

Đợi đến khi xe khuất bóng, Cô Giang Ninh đang trong men say lập tức đứng thẳng người. Vẻ mặt say xỉn thoáng cái biến mất. Anh ấy nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ninh Dĩ Mạt bèn giải thích:

- Mới nãy là giả vờ đấy, giống không?

Ninh Dĩ Mạt gật đầu, không nói gì mà đi thẳng về phía nhà mình.

- Em sao thế? Cả tối nay không thấy em vui gì cả. - Cô Giang Ninh bắt kịp Ninh Dĩ Mạt, hỏi.

Ninh Dĩ Mạt đứng lại, do dự một hồi rồi buột miệng hỏi:

- Tại sao anh lại chơi cùng với mấy người đó?

- Hóa ra là vì chuyện này à! – Cô Giang Ninh hờ hững nói: – Vậy em thấy anh nên chơi với ai? Chơi với mấy tên ngốc thi hạng nhất sao? Bọn họ có thể giúp anh kiếm tiền, có thể đưa anh đi trải sự đời sao? Dĩ Mạt, thú thật với em, cái câu kiến thức thay đổi số phận đều là gạt người cả. Sau này ra xã hội phải dùng quan hệ và xuất thân để nói chuyện.

Ninh Dĩ Mạt hoàn toàn không hiểu Cô Giang Ninh đang nói gì, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn anh ấy một cái rồi mím môi bước nhanh về phía trước. Cô Giang Ninh gọi với theo mấy lần cũng không thấy Ninh Dĩ Mạt phản ứng, bèn đi nhanh tới trước mặt cản cô bé lại nói:

- Sao tới em cũng không hiểu anh vậy? Cái tên nhóc lái xe hồi nãy đã từng phụ giúp ba bán thịt dê trong một hẻm nhỏ ở thành Đông, bây giờ một năm nhà bọn họ cũng kiếm được năm sáu trăm ngàn. Còn mấy người sống trong khu nhà tập thể chúng ta thì sao? Ngoại trừ có một ít quan hệ thì còn gì nữa?

- Nhưng mà học sinh thì nên cố gắng học tập, suy nghĩ chuyện kiếm nhiều tiền để làm gì? - Ninh Dĩ Mạt nói bằng lời lẽ đanh thép.

Cô Giang Ninh hơi tức giận nói:

- Bởi vì có tiền sẽ không bị người ta bắt nạt, vì có tiền sẽ làm được những điều mà mình muốn!

Lồng ngực Ninh Dĩ Mạt phập phồng lên xuống mấy lần, cũng tức giận nói:

- Anh không nói lý lẽ! Kiểu như anh người ta gọi là sa đọa!

Nếu đã "đạo bất đồng thì tất nhiên sẽ bất tương vi mưu"*, Ninh Dĩ Mạt né anh ấy ra rồi bước nhanh về phía nhà mình.

(* Đạo bất đồng, bất tương vi mưu: tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không thể nói chuyện, bàn luận với nhau được.)

Cô Giang Ninh nhìn bóng lưng nhanh chóng biến mất của Ninh Dĩ Mạt lập tức suy sụp tinh thần, cúi đầu đứng tại chỗ vô cùng cô đơn. Không biết qua bao lâu, anh ấy mới khẽ thở dài. Nói trong màn đêm thăm thẳm:

- Bởi vì chỉ khi có tiền thì mẹ anh mới không giao du với mấy người giàu có đó nữa.

Chương kế tiếp