Anh Chỉ Sợ Anh Yêu Em

CHƯƠNG 33.1: VẬN MỆNH THẬT KỲ LẠ (3)

Cô Từ Hành như bị sét đánh, không thể tin được nhìn Ninh Dĩ Mạt.

Cô Giang Ninh xoay người ngồi dậy từ trên mặt đất, từng bước một đến gần Ninh Dĩ Mạt. Hỏi:

- Em nói cho anh biết, đứa bé kia là con của ai?

Ninh Dĩ Mạt cảm giác như mình bị điểm trúng tử huyệt, khó có thể đứng vững. Đây là bí mật mà cô không để cho người ngoài biết, cũng là vết sẹo mà cô không muốn đối mặt nhất. Cô vô thức phủ nhận:

- Đứa trẻ... gì chứ?

- Em còn giả vờ nữa à?

Cô Giang Ninh quay người lấy điện thoại ra, tức giận mở một đoạn ghi âm. Nói:

- Tự em nghe đi!

Một lúc sau, cuộc đối thoại từ điện thoại của anh ấy vang lên:

- Dĩ Mạt... Dĩ, bác sĩ, bạn tôi Ninh Dĩ Mạt đi đâu vậy?

- Cô ấy đi siêu âm, cô có thể đợi cô ấy ở bên ngoài.

- Tại sao còn phải siêu âm? Không phải chỉ cần kê một số loại thuốc hạ sốt và giảm đau thôi sao?

- Chẩn đoán ban đầu của tôi là viêm phần phụ, nhưng bệnh nhân nói trước kia cô ấy đã từng phẫu thuật mang thai ngoài tử cung, tôi nghĩ đó có thể là viêm nhiễm do ống dẫn trứng dính vào nhau, tình trạng cụ thể chỉ có thể phân tích được sau khi siêu âm.

Cô Giang Ninh bấm dừng, truy hỏi:

- Em còn muốn cãi gì nữa?

Ninh Dĩ Mạt run sợ hồi lâu, yếu ớt nói:

- Em không có gì để nói… anh muốn thế nào thì làm như vậy đi.

Nói xong, cô tháo chiếc nhẫn ra, mặt không biểu cảm, ném xuống đất:

- Trả lại chiếc nhẫn cho anh. Em không còn nợ anh bất cứ điều gì nữa.

Cô Giang Ninh ôm lấy cô khi cô quay người rời đi:

- Em không thấy mình nợ anh một lời giải thích sao?

- Em không có phản bội anh, nhưng cũng không cách nào giải thích được, nếu anh đã để tâm đến chuyện này, thì hủy hôn đi.

- Thật buồn cười, em cho rằng chỉ cần hủy hôn là mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra sao? - Cô Giang Ninh mỉa mai nói: - Anh nâng niu em như trứng hứng như hứng hoa, không nỡ chạm vào người em, vậy mà em cho anh một cái sừng to như vậy, nói không chừng trong lòng em đang cười nhạo anh trăm ngàn lần đúng không? Anh hỏi lại em lần nữa, cái thai đó là của ai?

Lúc này, Cô Từ Hành vốn đang trầm mặc đột nhiên mở miệng:

- Tôi...

- Cậu đừng có mà nhận vơ! - Cô Giang Ninh lớn tiếng quát: - Nếu là của cậu, cậu để mặc em ấy như vậy sao?

Ninh Dĩ Mạt ngước đôi mắt trống rỗng lên, buồn bã cười:

- Không thể trả lời.

Nói xong, cô gỡ tay Cô Giang Ninh rồi lững thững đi ra ngoài. Cô Giang Ninh cuồng loạn hét lên từ phía sau:

- Em biết rõ anh hận nhất loại phụ nữ giống mẹ anh, em biết rõ anh hận nhất sự không chung thủy, tại sao còn làm tổn thương anh như thế này? Ninh Dĩ Mạt em có trái tim không vậy?

Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.

Ninh Dĩ Mạt hai mắt nhìn thẳng đường đi, toàn bộ khuôn mặt căng thẳng một cách kỳ lạ. Cô theo bản năng vội vàng chạy về phía trước, mái tóc dài tựa như đang mang theo một phần của sự bi thương và tức giận không ngừng bay về phía sau. Cô cảm thấy mình bị vận mệnh đùa giỡn đủ rồi!

Giọng nói Cô Từ Hành gọi cô từ phía sau truyền tới, bây giờ nghe giọng nói của anh càng làm cô càng thêm đau thương. Cô tăng tốc đi đến ngã tư đường, không để ý đến đèn giao thông mà cứ lao thẳng về phía trước.

Cô Từ Hành nhanh chóng đuổi kịp cô, kéo cô ra khỏi giao lộ:

- Em chán sống rồi hả!

Ninh Dĩ Mạt rũ mắt xuống, không nhìn anh. Khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười lạnh. Nhìn cô như vậy, anh hơi đau lòng. Vẻ mặt nghiêm nghị dần dần dịu đi.

Hai người đứng đối mặt nhau thật lâu, do dự mấy lần, Cô Từ Hành nhịn không được, hỏi:

- Cái thai kia...

Thật khó để anh nói ra, nhưng cảm giác bất an tột độ giống như bị trăn siết chặt anh khiến anh không thở nổi. Bởi vì, anh nhớ lại một giấc mơ đã rất lâu trước đây - một giấc mơ rời rạc thỉnh thoảng lại xuất hiện trong tiềm thức của anh.

Dĩ Mạt nheo mắt, cô cắn răng thật chặt, nụ cười hời hợt trên môi càng ngày càng lớn, mang theo cảm giác giễu cợt. Đến bây giờ anh mới hỏi đến cái thai, có lẽ đã quá muộn.

Cô phải nói với anh như thế nào, mới có thể nói cho anh biết, nó là một tai nạn bất ngờ do anh đã mất kiểm soát trong lúc say rượu, giống như lật đổ các quân bài domino vậy gây ra hàng loạt tổn thất nặng nề trong cuộc đời cô?

Đúng vậy, cái thai đó là của anh! Buổi sáng hôm đó, cô đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Tuy nhiên, trước kỳ nghỉ hè một tuần, cô cảm thấy bụng dưới của cô đau dữ dội như bị dao đâm vậy, bất đắc dĩ cô mới đi bệnh viện làm kiểm tra. Lúc này cô mới biết tác dụng phụ của thuốc ngừa thai khẩn cấp đã làm cho mình mang thai ngoài tử cung, bác sĩ khuyên cô phải phá thai ngay lập tức. Cô như một tù nhân bị kết án tử hình, cô mang tâm tình như đã chết lên bàn mổ. Cô không còn nhớ được chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó, não cô chọn lọc quên đi nỗi sợ hãi và tủi nhục lúc đó, chỉ khi gặp ác mộng, cô mới cảm nhận được những dụng cụ lạnh lẽo xuyên qua cơ thể mình và cái nhìn xem thường của các bác sĩ cũng đủ giết chết cô rồi. - chuyển ngữ bởi Hạ Tuyết của autumn.nolove

Cô Từ Hành im lặng nhìn gương mặt lạnh lùng của cô, một cơn ớn lạnh dần chạy dọc sống lưng. Anh nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng bất an, giống như năm đó, anh đứng trước cửa bệnh viện ở khu nhà tập thể, nhìn qua khe cửa thấy được ngón tay cái của cô bị đứt.

Ninh Dĩ Mạt nhìn khuôn mặt hoảng loạn của anh với đầy cảm xúc. Mọi oán hận, tức giận và tủi thân của cô dần dần lắng xuống. Thật lâu sau, cô lặng lẽ thở dài trong lòng…

Vận mệnh thật sự kỳ lạ.

Rõ ràng là anh luôn làm tổn thương cô, nhưng cô luôn cảm thấy đau lòng cho sự vô tội của anh. Lúc còn năm tuổi, cô vì anh mà mất một ngón tay cái, nhưng cô vẫn mỉm cười nói với anh, rằng:

- Không đau.

Mười mấy năm sau, cô vì anh mà mất đi cuộc sống ổn định, nhưng cô vẫn muốn nói với anh câu đó, rằng:

- Không còn đau nữa.

Là thật, không đau, chẳng đau chút nào.

Nghĩ vậy, hai dòng nước mắt từ từ rơi xuống từ đôi mắt khô khốc của cô. Mọi sự ngụy trang và phản kháng đều dịu dần trong mắt. Cô phát hiện ra mình yêu anh, cô vẫn yêu anh nhiều lắm và sự phát hiện này khiến cô tự cảm thấy nhục nhã.

Cô lau nước mắt, nhẹ giọng nói:

- Cái thai đó là một tai nạn ở trường đại học, em không muốn nhắc đến nữa. Em mệt mỏi lắm rồi.

Cô cảm thấy rõ ràng anh vừa thở phào nhẹ nhõm. Cô quay người, lại bị anh ôm chặt từ phía sau. Anh không nói gì, vùi đầu vào hõm cổ cô. Anh yếu ớt nói:

- Dĩ Mạt, đừng ở bên ngoài nữa em, trở về với anh, để anh chăm sóc em thật tốt được không?

Không đợi cô trả lời, anh tự mình thừa nhận:

- Không phải em không thể sống thiếu anh, mà là anh không thể sống thiếu em.

Hàng mi dài của Ninh Dĩ Mạt khẽ run lên một cái. Cô không bao giờ nghĩ rằng, những lời như vậy sẽ phát ra từ miệng anh. Lời nói như một mũi kim đâm vào trái tim cô, khí tức bị dồn nén nhiều năm qua dần dâng lên.

Chương kế tiếp