Ảnh Đế Nhà Tôi Có Chút Dễ Thương

Chương 14

Vì vậy, kích hoạt chiêu thứ hai, dựa vào hình ảnh để tìm.

Trịnh Hi Niên không biết lấy từ đâu ra giấy vẽ và cọ vẽ.

"Nào, con trai, con còn nhớ tiểu thiên sứ trông như thế nào chứ?"

Trịnh Tử Dương gật đầu, đương nhiên, mỗi ngày anh đều có thể mơ thấy tiểu thiên sứ, huống hồ cho dù không có mơ, bộ dáng của tiểu thiên sứ cũng đã sớm khắc sâu vào đáy lòng anh.

Vậy thì dễ rồi! Trịnh Hi Niên mặt mày hớn hở.

"Con vẽ chân dung tiểu thiên sứ ra, chúng ta cầm tranh đi hỏi dân làng có được không? Tựa như... tựa như thời cổ đại treo chân dung lên cửa thành để bắt tội phạm đó"

Nói xong hắn liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống rất nhiều, hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang âm trầm của Trịnh Tử Dương.

"À, ẩn dụ này hình như không thích hợp lắm, chỉ cần lĩnh hội tinh thần, lĩnh hội tinh thần là tốt rồi.”

Trịnh Tử Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy phương pháp này quả thật không tồi. Vì thế vung bút lên rất nhanh đã vẽ xong, sau đó thoáng suy tư một chút, lại thêm một điểm ở đâu đó, anh nhớ rõ ràng, khóe mắt tiểu thiên sứ có một nốt ruồi rất nhỏ, cô giáo Hồ nói nốt ruồi kia gọi là nốt ruồi mỹ nhân. Sau khi vẽ xong, Trịnh Tử Dương nhìn trái nhìn phải cảm thấy rất hài lòng. Nhìn thoáng qua ba vẫn đang duỗi cổ muốn nhìn thấy khuôn mặt của con dâu, anh quyết đoán đem bức tranh cuộn lại, hừ, không cho xem.

Trịnh Hi Niên trong lòng đánh thằng nhóc thối một ngàn lần, trong lòng thầm niệm ba lần "Nó là con trai ta, nó là con ruột của ta" sau đó sửa sang lại biểu tình một chút, làm bộ không quan tâm, mang theo Trịnh Tử Dương đi tìm thôn dân.

Bọn họ dọc theo con đường chính của thôn đi vào trong, rất nhanh phía trước xuất hiện một ông lão, tay vác một cái cuốc lắc lư đi làm đồng, trong miệng còn ngân nga hát "Phong cách dân tộc" phổ biến nhất trong thôn hiện nay. Trịnh Hi Niên vội vàng chạy hai bước đuổi theo, Trịnh Tử Dương càng nhanh chóng chạy đến trước mặt ông lão.

Ông lão nheo mắt, lắc đầu hát: “Em là đám mây đẹp nhất trên bầu trời của anh, rót đầy rượu giữ em ~~” Không ngờ, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt ông, còn không ngừng kêu lên “Đứng lại!”

Ông lão sợ tới mức lui ra sau một bước, nhìn thấy trước mặt ông là một đứa bé chừng bảy tám tuổi, mới thở phào nhẹ nhõm: “Cháu bé, nếu cháu muốn hát thì ông hát cùng, lớn tiếng như vậy làm ông sợ muốn chết."

Trịnh Tử Dương cảm thấy có chút khó hiểu, "Cháu không muốn hát với ông, cháu muốn ông giúp cháu tìm vợ.”

Ông lão vừa nghe liền vui:

"Thằng nhóc ngươi mới có mấy tuổi liền nhớ thương tìm vợ, ông cũng là mấy năm trước mới cưới được vợ. Nhớ năm đó 20 tuổi thích một người con gái, còn chưa kịp thổ lộ với người ta, người ta đã đính hôn. Năm 30 tuổi lại thích một người, tháng sau người ta lại lập gia đình. Ở tuổi 40, thật vất vả mới chờ được đối tượng của ông ly hôn, nhưng chưa được hai ngày đã bị tên khác cướp đi. Ở tuổi 50, ông coi trọng góa phụ Lưu hàng xóm, kết quả là chồng của người ta đi đào vàng vậy mà chưa chết, năm sau đã trở lại... Cứ nghĩ rằng sẽ độc thân cả đời chứ, không nghĩ rằng năm 60 tuổi, chồng của góa phụ Lưu bị nghẹn đậu phộng mà chết, ông đã cưới bà ấy về nhà. Ai, bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là nước mắt.”

Ba con Trịnh gia bất đắc dĩ nghe tình sử huyết lệ của ông lão, đức tính tôn kính người già khiến cho bọn họ không tiện tùy tiện cắt đứt. Hiện tại thừa dịp ông lão lấy tay áo lau nước mắt, Trịnh Tử Dương rốt cục cũng nói một câu.

"Ông ơi, cháu có vợ, nhưng cháu làm mất vợ rồi, cháu vẽ chân dung của em ấy, ông có thể giúp cháu xác định được không?”

Một lúc lâu sau, ông lão mới hoàn hồn lại từ quá khứ cay đắng.

"Ơ? Thì ra cháu đã có vợ rồi, chậc chậc, không ngờ thời đại này còn có cô dâu nuôi từ bé. Để ông xem thử." Trịnh Tử Dương không hiểu cô dâu nuôi từ bé là gì, vội vàng đưa bức tranh của mình ra.

Ông lão nhìn chằm chằm bức tranh chừng 3 phút, mày nhíu đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, mới cẩn thận hỏi một câu: "Oa Tử, cháu xác định vợ cháu là người sao?”

Cái gì????? Một câu nói này của ông lão làm cho ba con Trịnh gia đều xù lông, đây là có ý gì! Đây là sỉ nhục hả. Trịnh Tử Dương tức giận đến mức mắt có chút đỏ lên, tiểu thiên sứ bảo bối nhà anh, sao có thể để người khác nói như vậy??

"Ông ơi, sao ông có thể nói tiểu thiên sứ của cháu như vậy? Tiểu thiên sứ đương nhiên là người, hơn nữa còn rất xinh đẹp."

“Nhưng mà…” Ông lão thấy đứa trẻ trước mặt sắc mặt căng thẳng, lại tràn đầy bi thương, ông nóng lòng muốn giải thích gì đó lại không biết nên nói thế nào. "Ý ông là. . . . . . "

Trịnh Hi Niên cũng nói: “Tuy rằng ông có thể cho rằng chuyện tìm vợ hơi lố bịch, nhưng con trai tôi thật lòng muốn tìm đứa trẻ đó, nó còn nhỏ nhưng nó rất nghiêm túc, xin đừng chế nhạo nó hay trêu chọc nó"

Ông lão nhìn hai người tràn đầy phẫn nộ, đứa nhỏ mím chặt môi, người lớn hơn thì che chở cho đứa nhỏ, ông lau mồ hôi trên trán.

"Ha hả, hai người hiểu lầm rồi, tôi không có ý châm chọc .Chỉ là... chính cậu xem bức tranh này, tôi thật sự nhìn không ra đây là người..."

Trịnh Hi Niên nhìn khuôn mặt ông lão hận không thể viết lên từng nếp nhăn hai chữ "chân thành", lại nghi ngờ nhìn bức chân dung thần bí...

Ôi, Manh Manh có phải em có một chân với Picasso hay không...

Hắn nhìn vẻ mặt vô tội của ông lão: "Thật xin lỗi, oan uổng cho chú rồi, con trai cháu là... học vẽ phái trừu tượng..."

Nói xong Hắn kéo Trịnh Tử Dương đến một góc, chỉ vào bức chân dung không thể tưởng tượng nổi, "Con trai, bức vẽ của con thật sự là tiểu thiên sứ sao? Ngoại hình của cô bé cũng quá sáng tạo rồi đấy..." Còn nữa, hắn không dám nói ra miệng, xung quanh một vòng lông là cái gì đây??? Ngoại hình của tiểu thiên sứ chắc sẽ không phải là một con vật đi...- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Trịnh Tử Dương vốn đã bị ông lão "vũ nhục", giờ lại bị ba nghi ngờ, tức giận cầm bức tranh của mình chỉ cho ba anh xem.

"Đương nhiên là tiểu thiên sứ! Ba nhìn đi, đây là chiếc mũi nhỏ xinh, đây là cái miệng hồng hào, làn da đẹp đến mức có thể tỏa sáng, vì vậy con đã vẽ một vòng tròn có những đường ngắn xung quanh để tượng trưng cho ánh sáng, còn nữa, ngay cả nốt ruồi xinh đẹp ở khóe mắt con cũng vẽ lên! Còn có vấn đề gì nữa không? Người bạn nhỏ khoanh tay không vui và những từ cuối cùng căn bản là nghiến răng nói ra.

Trịnh Hi Niên lắc đầu một cách máy móc, nhưng lại âm thầm gạch bỏ mục "họa sĩ" trong bản thiết kế đào tạo của con trai mình...

"Con trai, phong cách vẽ của con quá. . . Độc nhất vô nhị, phàm nhân chúng ta nhìn không thấu, trách oan ông lão rồi, đi xin lỗi ông đi."

Trịnh Tử Dương tuy rằng không biết mình vẽ sai ở chỗ nào. Nhưng nếu là vấn đề của mình thì không nên trách ông, anh cũng là một đứa trẻ rất hiểu lễ phép. Vừa rồi bởi vì liên quan đến vấn đề hình tượng tiểu thiên sứ nên anh có chút vội vàng, anh cũng cảm thấy có chút áy náy, thế là ngoan ngoãn đi đến trước mặt ông lão: "Cháu xin lỗi ông"

“Không sao, không sao.” Ông lão là một người tốt tính, “Đứa nhỏ, lúc rảnh rỗi nên đăng ký lớp học vẽ đi.”

Chương kế tiếp