Ảnh Đế Nhà Tôi Có Chút Dễ Thương

Chương 15

Cuối cùng chiêu thứ hai cũng tuyên cáo thất bại. Trịnh Hi Niên đành phải dùng một chiêu cuối cùng —— mò kim đáy biển.

"Cái gì gọi là mò kim đáy biển?"

Trịnh Tử Dương nhìn ba mình với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi. Trịnh Hi Niên vuốt cái cằm không có nổi một sợi râu, ra vẻ cao thâm, "Ý tứ mò kim đáy biển kỳ thật chính là một chữ —— hỏi!”

Hỏi! Hỏi thế nào? Kể từ khi bức chân dung không đủ để đại diện cho ngoại hình của tiểu thiên sứ, họ đành phải chuyển sang mô tả bằng lời nói.

Trịnh Tử Dương kéo góc áo của ông lão: "Ông có biết con nhà ai xinh đẹp nhất thôn Thảo Minh không? Đó chính là vợ cháu. Đúng rồi, khoảng 3 tuổi, cao đến đùi cháu.”

Trịnh Hi Niên nghe xong bĩu môi, tiểu tử này thật đúng là dám nói, nói không biết ngượng, hừ hừ, người con coi trọng nhất định là đẹp nhất sao?

Ông lão có chút khó xử: "Đứa nhỏ khoảng 3 tuổi ở thôn Thảo Minh chúng ta không nhiều lắm, liền đếm được mấy đứa nhỏ, mấy cô bé, ai nấy đều chơi đùa giống như con khỉ bùn nhỏ, có chỗ nào xinh đẹp chứ.”

Trịnh Tử Dương nghe thấy từ "cô bé" liền nhíu mày, "Ông ơi, không phải cô bé, hẳn là con trai nha."

"Cái gì?"

"Mẹ kiếp!"

Chúc mừng ba Trịnh và ông lão, tuy rằng dùng từ bất đồng, nhưng cơ bản tâm tình cùng hàm nghĩa biểu đạt giống nhau.

Ông lão rõ ràng đã bị khiếp sợ, miệng há ra không khép lại được.

Trịnh Hi Niên lại một lần nữa kéo con trai đến góc tường: "Con trai, sao con chưa bao giờ nói tiểu thiên sứ là nam!"

Hắn ôm trái tim mình, không được trái tim nhỏ yếu ớt của hắn dường như có chút không tiếp nhận được con dâu đột nhiên biến thành nam.

Trịnh Tử Dương lắc lắc đầu nhỏ vẻ mặt đương nhiên: "Sau này con mới nhớ tới tiểu thiên sứ là nam, bất quá con cũng chưa từng nói tiểu thiên sứ là nữ mà."

"Con một mực nói vợ con, làm sao vợ con không phải là nữ?"

"Mẹ nói đóng dấu rồi sẽ là vợ, không có nói không thể đóng dấu con trai. Con đã đóng dấu tiểu thiên sứ, em ấy đương nhiên sẽ là vợ con"

"Ba ba ba... con con con..." Ba Trịnh giống như một con cá bị sóng vỗ lên bờ, chỉ há miệng mà nói không nên lời.

"Lão Triệu, sao vậy?"

Bình thường khi lâm vào cục diện bế tắc sẽ có một nhân vật mấu chốt đến phá vỡ cục diện bế tắc này. Nhân vật mấu chốt này đã xuất hiện, đó chính là người giật dây,... không, không, là người khuyên ba Kim chuyển nhà - Vương đại ca.

Vương đại ca đang ra đồng làm việc, không nghĩ tới nửa đường nhìn thấy lão Triệu đứng ở ven đường, nước miếng chảy ra mà cũng không biết khép miệng lại. Bên cạnh là hai người lạ mắt to trừng mắt nhỏ, chắc là hai cha con, đây là xảy ra chuyện gì vậy?

Lão Triệu thấy Vương đại ca đến rốt cục cũng hồi phục tinh thần: "Trụ Tử, mau tới giúp lão nâng một chút, cằm không trở về được.”

Vương đại ca tiến lên lấy tay nâng lên, hoàn mỹ trở về vị trí.

"Ngươi mau tới giúp đỡ đi, hai người này muốn tìm đứa nhỏ tuấn tú nhất thôn chúng ta, nói là con dâu nhà hắn, ngươi nói đây là chuyện gì, lão sống đến từng tuổi này rồi mà chưa từng gặp qua chuyện như vậy bao giờ, làm sao mới tốt đây." Lão Triệu nhìn thấy Vương đại ca liền giống như tìm được cứu tinh vậy.

Trịnh Hi Niên sợ người ta hiểu lầm nữa, vội vàng tiến lên giải thích: "Thật ra con trai nhà tôi đi du xuân gặp một cô bé, à, cậu bé, đứa bé kia giúp nó, con trai tôi rất cảm kích cho nên cố ý đến cảm tạ, nhưng lại không nhớ rõ tên và địa chỉ nhà, chỉ nhớ rõ đứa nhỏ kia rất trắng trẻo, rất xinh đẹp.”

"Không phải, cháu đến tìm vợ cháu... " Trịnh Tử Dương còn chưa nói xong đã bị Trịnh Hi Niên bịt kín miệng.

Vương đại ca nhìn hai cha con muốn nói lại thôi này cảm thấy họ có chút kỳ lạ.

"Đúng rồi" Lão Triệu đột nhiên bắt chuyện, "Lão nhớ rõ đứa nhỏ nhà họ Kim bên cạnh nhà ngươi dung mạo rất đẹp, cùng đứa nhỏ khác đứng chung một chỗ giống như bột trắng rơi vào trong phân chuột. Đúng rồi, cũng hơn ba tuổi, đứa nhỏ hai người này muốn tìm có phải là nó hay không.”

"Đúng vậy, tiểu thiên sứ rất trắng, có thể cho cháu gặp em ấy không?" Trịnh Tử Dương rất háo hức.

Vương đại ca vừa nghe có liên quan đến Kim gia cách vách, lập tức cảnh giác. Thì ra là những kẻ nhắm vào tiền tài của Kim gia, nhất định là lấy cớ cảm ơn để tiếp cận Đầu To, bắt cóc Đầu To, sau đó uy hiếp Kim gia đòi tiền chuộc, không đưa tiền thì giết người! Chúa ơi, đứa bé đáng yêu như vậy mà các ngươi dám nhẫn tâm làm vậy! Còn là hai cha con đồng loạt ra trận, đầu năm nay kẻ lừa đảo đều là cha con ra trận sao? Đã thế còn lợi dụng tiểu hài tử để đánh ân bài, đúng là không biết xấu hổ!- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Rất hiển nhiên, Vương đại ca ngày càng đi xa trên đường não bổ.

Cha con Trịnh gia nhìn người tên là Trụ Tử này sắc mặt từ trắng biến xanh, từ xanh biến đen, cuối cùng khôi phục bình thường. A, người này đã học qua biến sắc sao?

"Thật ngại quá, lão Triệu lớn tuổi trí nhớ không tốt lắm." Vương đại ca cho lão Triệu một ánh mắt để ông im lặng.

"Đứa nhỏ nhà hàng xóm của tôi quả thật lớn lên tuấn tú, nhưng nhà bọn họ hai năm trước đã chuyển đi, không có khả năng gặp được. Những đứa nhỏ còn lại thì như lời lão Triệu nói, đều cùng một màu với phân chuột."

Lão Triệu tuy rằng không rõ nội tình lắm, nhưng ông tin tưởng nhân cách của Trụ Tử, cho nên vội vàng phụ họa gật đầu: "Đúng vậy, lão lớn tuổi rồi, nhớ lầm rồi, nhà kia quả thật đã sớm chuyển đi.”

Trịnh Tử Dương nghe xong rất thất vọng: "Trong thôn thật sự không có đứa nhỏ nào khác giống như tiểu thiên sứ sao?”

Vương đại ca cười: "Tiểu thiên sứ không có, nhưng tiểu ác ma, nắm than nhỏ, khỉ bùn nhỏ,... có không ít, nhà ta có một cái, nhóc có muốn đi xem không?”

Hắn thấy Bộ dáng Trịnh Tử Dương còn chưa hoàn toàn từ bỏ, lo lắng bọn họ lại đi hỏi thôn dân khác, vạn nhất có người lỡ miệng nói ra liền phiền toái, vì thế liền hạ một liều thuốc mạnh:

"Nói thật cho hai người biết, tôi chính là thôn trưởng thôn này, trong thôn có bao nhiêu đứa nhỏ, mỗi đứa trông như thế nào tôi đều biết rõ. Tôi nói không có tiểu thiên sứ, thật sự không có, hai người cũng không cần đi hỏi những người khác, nếu như tôi lừa gạt hai người thì dòng họ của tôi sẽ bị viết ngược.”

Trịnh Hi Niên vừa nghe nói người ta là trưởng thôn, hơn nữa ngay cả "viết ngược dòng họ" loại lời này cũng nói ra miệng, không tin không được. Tám phần là con trai nhà mình nhầm lẫn ở đâu rồi, đành phải nói lời cảm ơn, lôi kéo đứa con bị đả kích đi về.

Lão Triệu thấy hai cha con đi xa, vội vàng hỏi: "Trụ Tử, sao ngươi lại mạo danh thôn trưởng? Còn lừa người ta nói Kim gia mấy năm trước đã chuyển đi, lão nhớ rõ là gần đây mới chuyển đi mà?”

Vương đại ca thấy "kẻ bắt cóc" rời đi, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, giải thích: "Sau khi Kim gia trúng giải độc đắc luôn có một số người có dụng tâm khác đến tìm hắn, tôi thấy hai cha con này có dấu hiệu khả nghi liền bịa chuyện nói dối đuổi bọn họ đi.”

"Được, được, làm vậy là đúng"

Triệu đại gia liên tục gật đầu "Nhưng mà ngươi tùy tiện thề như vậy cẩn thận phạm vào kiêng kị.”

Vương đại ca cười ha ha: "Lão Triệu ngài hồ đồ rồi, tôi họ Vương mà, viết ngược lại không phải vẫn là Vương sao."

"Không nhìn ra tiểu tử nhà ngươi khôn ngoan đấy, ha ha!"

Bên này hai người bởi vì giải quyết một phiền toái lớn, cười ha ha cùng nhau ngâm nga "Huyễn Quốc Phong" xuống đồng làm việc, nhưng cha con Trịnh gia lại không thoải mái như vậy.

Trịnh Hi Niên kéo con trai trở lại xe, nhất thời không ai nói gì. Tiểu thiên sứ từ một cô bé trở thành một cậu bé không nói, ngay cả trưởng thôn cũng không biết có một đứa trẻ như vậy là sao? Có một đứa trẻ xinh đẹp là đáng tin cậy, nhưng đã chuyển đi từ hai năm trước đây. Tiểu thiên thần không phải là trẻ em của thôn này? Nhưng Trịnh Tử Dương nói gặp ở chỗ này?

Vì vậy, nhiều câu hỏi nhưng không thể tìm thấy câu trả lời, bước tiếp theo nên đi như thế nào? Không ai biết.

Trịnh Tử Dương quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, lẳng lặng nhìn lên bầu trời, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trịnh Hi Niên sợ con trai nghĩ không ra, muốn mở miệng an ủi một chút lại không biết bắt đầu từ đâu. Con trai mình lần đầu tiên thích một người như thế, 100 ngày kiên nhẫn chờ đợi đối với một đứa trẻ bảy tuổi mà nói thực sự không dễ dàng. Kỳ thật qua khoảng hai tháng, chân Trịnh Hi Niên đã gần như hồi phục, nhưng hắn lại hung hăng kéo dài 100 ngày, coi như là một loại khảo nghiệm đối với con trai, hoặc nói là thí nghiệm xem tiểu tử này có phải là lấy được một tấm chân tâm hay không. Hiện giờ chân tâm ở đây, nhưng lại không có chỗ ký thác.

Trịnh Hi Niên nghĩ đến đây, trong lòng bất giác có chút chua xót, hắn còn như thế, trong lòng con trai hắn có bao nhiêu khó chịu có thể tưởng tượng ra được. Hiện tại đem mặt xoay sang một bên tám phần là lén lút rơi nước mắt.

"Tử Dương à" Ba Trịnh nhìn cái gáy bi thương của con trai, cảm thấy hắn thật sự nên nói cái gì đó, ví dụ như con cóc ba chân không dễ tìm, tiểu tức phụ chỉ có hai chân; ví dụ như cùng trời cuối đất nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương một gốc cỏ non; ví dụ như mỗi người thất tình, kiếp trước đều là thiên sứ mập đến không bay nổi; ví dụ như... con trai à, con vẫn nên thích con gái mới đúng.

Hắn đã chuẩn bị một bài phát biểu dài 15 phút với chủ đề "Từ bỏ một thiên thần để ôm toàn bộ thiên đàng". Vì vậy, hắn vỗ vai con trai mình và giữ giọng của mình:

"Khụ, con trai." Nhưng mà lời còn chưa dứt, đã bị khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai xoay tới làm chấn động.

Trong mắt lóe ra nước mắt đúng là nằm trong dự liệu của Trịnh Hi Niên, thế nhưng... nhưng biểu tình này nhìn thế nào cũng là đang cao hứng??!! Khóe miệng lại càng khó có được vểnh lên.

Con trai hắn không phải là đứa ngốc, phải không!!!

Chỉ thấy Trịnh Tử Dương chớp chớp đôi mắt phượng, trên lông mi vẫn còn đọng giọt nước mắt, miệng nhếch lên:

"Baba, thì ra vợ con thật sự là thiên sứ!!!!!”

Trịnh Hi Niên lúc này mới hiểu được, thì ra là con trai nhà hắn cho rằng mình gặp được thiên sứ hạ phàm. Cho nên đương nhiên cho rằng tiểu thiên sứ trợ giúp nó xong, hiện tại nhất định là trở lại trời. Mặc dù nghĩ như vậy thật sự là có chút cổ tích, có chút kịch tính, nhưng so với con trai mất đi cô bé yêu quý. Ồ, sai là một cậu bé và buồn bã thế là ok rồi.

Vì thế hắn dứt khoát đem sai liền sai tiếp tục dẫn dắt:

"Tử Dương à, bởi vì con là một đứa trẻ ngoan, cho nên khi con gặp khó khăn tiểu thiên sứ mới có thể xuống giúp đỡ con. Con sau này phải tiếp tục cố gắng, học tập thật tốt, giúp đỡ mọi người, trở thành một người ưu tú, tiểu thiên sứ nhất định sẽ lại tới tìm con.”

Ba Trịnh nói đến câu cuối cùng có chút khẳng khái kích động, nói xong liền hối hận muốn vả mình một cái, hắn không cam đoan chắc chắn tiểu thiên sứ sẽ hạ phàm lần thứ hai. Nhưng Trịnh Tử Dương lại nghe vào, nắm chặt tay nhỏ gật đầu.

"Vâng, con sẽ cố gắng, tiểu thiên sứ là vợ con, con sẽ đợi em ấy đến tìm con. ”

Trịnh Hi Niên nghe xong muốn khóc, có thể cả đời này hắn sẽ không nhìn được mặt cháu trai rồi...

(Kim Tiểu Viên: Sao khi đó anh biết em là con trai?

Trịnh Tử Dương: Ngoan, sau này sẽ nói cho em biết.

Kim Tiểu Viên: Nếu không nói cho em biết em sẽ về nhà mẹ đẻ!

Trịnh Tử Dương: Đừng giận, được rồi, nói cho em biết, anh biết em là con trai bởi vì, sau này anh nhớ đến ngày đó em đã đi tất Doraemon màu lam, mẹ anh nói rằng dùng màu lam là con trai, con gái dùng màu hồng, anh thật là thông minh.

Kim Tiểu Viên:...)

Chương kế tiếp