Ảnh Đế Nhà Tôi Có Chút Dễ Thương

Chương 17

Mễ Soái từng vì anh lắc đầu tiếc hận: "Chậc chậc, Tử Dương à, chưa từng có bạn gái là thanh xuân không hoàn chỉnh rồi!"

Trịnh Tử Dương lườm hắn một cái, "Ai nói không hoàn chỉnh, em có vợ."

Mễ Soái cười nhạo: "Là vợ nhỏ như thiên sứ sao? Nhiều năm như vậy không gặp, cho dù người ta đứng trước mặt em chắc gì em đã nhận ra.”

Không thể nào, Trịnh Tử Dương thầm nghĩ trong lòng, nếu tiểu thiên sứ xuất hiện, anh nhất định sẽ nhận ra ngay, vì họ cùng nhau lớn lên mà

Lời này nghe có vẻ vớ vẩn, nhưng Trịnh Tử Dương quả thật đã lớn lên cùng tiểu thiên sứ của anh, hiện thực sao? Không, đó là trong mơ.

Trịnh Tử Dương từ năm bảy tuổi đến thôn Thảo Minh tìm vợ không có kết quả. Sau khi trở về, tiểu thiên sứ sẽ thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mộng của anh, hơn nữa lại theo tuổi tác của anh mà cùng nhau lớn lên. Mỗi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên của anh không phải là chạy về phía nhà vệ sinh, mà là lẳng lặng nằm trên giường nhớ lại giấc mộng tối hôm qua. Những giấc mơ đó hoặc là một câu chuyện hoàn chỉnh, hoặc chỉ là một đoạn phim, và nội dung của giấc mơ, về cơ bản phụ thuộc vào những gì bộ phim hoạt hình hoặc phim truyền hình mà Trịnh Tử Dương đã xem trong thời gian đó.

Ví dụ như:

Năm 8 tuổi: Bảy viên ngọc rồng.

"Trải qua vô số trận chiến kịch liệt, trận quyết chiến cuối cùng của thiên hạ đệ nhất võ đạo rốt cục cũng được tiết lộ, hoan nghênh các vị khán giả đến với sân đấu. Chúng ta sẽ miễn phí phát các loại mũ bảo hiểm, bảo vệ đầu gối, bảo vệ cổ tay, các loại thiết bị bảo hộ, đề phòng mọi người bị ngộ thương. Thắng bại cuối cùng sẽ được quyết định trong trận đấu giữa tuyển thủ Tiểu Đậu Bao* - đồ đệ của Quy Tiên Nhân, cùng Tiểu Thiên Sứ - đồ đệ của Hạc Tiên Nhân!

*Bánh đậu nhỏ.

Tuyển thủ Tiểu Thiên Sứ bởi vì gương bảo bối không thấy đâu mà đang cố gắng tìm kiếm bên ngoài sân, như vậy bây giờ chúng ta hãy đến thăm tuyển thủ Tiểu Đậu Bao duy nhất ở đây đi. Tuyển thủ Tiểu Đậu Bao, xin hỏi ngươi có bao nhiêu phần thắng trong trận đấu này? ”

"Không có."

"Haha, tuyển thủ Tiểu Đậu Bao thật thích đùa. Theo tôi được biết tuyển thủ Tiểu Đậu Bao là một anh hùng không chỉ nắm vững tuyệt kỹ Kamehameha của sư phụ, mà còn cải tiến và phát triển nó lên một tầm cao mới, lại còn sáng tạo ra phương pháp đấm bốc túi đậu độc nhất vô nhị, uy lực tràn đầy, so với bên Hạc tiên kia chỉ có hơn chứ không có kém, sao lại khiêm tốn như vậy?"

"Không có chính là không có, sóng ánh sáng của Tiểu Thiên Sứ rất lợi hại."

"Có phải không? Sóng ánh sáng của Tiểu Thiên Sứ? Lúc trước sao chưa từng nghe nói qua. A, tuyển thủ Tiểu Bao Đậu, đừng rời đi. A, haha, mọi người xem đi. Thật là một đứa trẻ khiêm tốn và lạnh lùng, tôi nghĩ chính thái độ thanh tâm quả dục này đã giúp cậu ấy chiến thắng cho đến tận bây giờ."

"Đuang! Trận đấu chính thức bắt đầu! Này, tuyển thủ Tiểu Thiên Sứ, ngươi đừng nhìn vào gương nữa! Hãy cẩn thận đừng để bị đánh lén!

Tiểu Thiên Sứ vẫn còn đang cầm gương, đắm chìm trong dung mạo của mình, ai nha nha, so với hôm qua càng đẹp hơn, nhưng lỡ bị sưng thì phải làm sao đây.

Người dẫn chương trình nhìn bộ dạng quên mình đang ở đâu không khỏi sốt ruột thay cậu.

"Tuyển thủ Tiểu Thiên Sứ đừng nhìn nữa, tuyển thủ Tiểu Đậu Bao đã đi về phía ngươi! Sắp ra chiêu rồi!”

Không ngờ, Tiểu Đậu Bao đi thẳng về phía Tiểu Thiên Sứ, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, sau đó nghiêm túc nói một câu: "Ngươi nâng có mỏi tay không? Ta giúp ngươi giơ lên một lát."

Rắc... Kính mắt trái của người dẫn chương trình bị vỡ.

Tiểu Thiên Sứ ngẩng đầu, đôi mắt to giống như đã dùng thuốc nhỏ mắt lấp lánh Bling Bling.

“Cám ơn, ngươi thật tốt bụng!” Vừa nói vừa chớp mắt, một loại sóng ánh sáng khả nghi là màu hồng phấn từ trong mắt bắn ra. Tuyển thủ Tiểu Đậu Bao bị điện giật ngay tại chỗ, bên trong hai con ngươi lóe lên hình dạng trái tim, ngã xuống đất không dậy nổi.

Rắc... Kính mắt phải của người dẫn chương trình cũng bị vỡ.

"Đây chính là sóng ánh sáng của Tiểu Thiên Sứ trong truyền thuyết sao? Tuyển thủ Tiểu Đậu Bao, ngươi có ổn không? ngươi có đứng lên nổi không? 1,2,3...... 10 Được rồi, xét thấy tuyển thủ Tiểu Đậu Bao bất tỉnh, tôi tuyên bố tuyển thủ Tiểu Thiên Sứ đã giành được quán quân đệ nhất võ đạo hội thiên hạ! Đây thật sự là tốc chiến tốc thắng ngoài dự đoán của mọi người.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Năm 13 tuổi: Tây du ký.

Chuyện kể rằng, Đường Tăng dẫn theo các đồ đệ Tôn Đậu Bao, Trư Bát Giới, Sa Tăng, Bạch Long Mã đi về phương Tây thỉnh kinh. Ngày hôm đó, họ đến đi đến một cái khe. Bên trong khe có Hỏa Vân động, Hỏa Vân động là nơi có đông đảo yêu tinh ở, thủ lĩnh của yêu tinh chính là Thiên Sứ đại vương nổi tiếng.

Vị Thiên Sứ Đại vương này khó lường, hắn là con của Ngưu Ma Vương cùng Thiết Phiến công chúa, sử dụng một cây hỏa tiêm thương tám trượng, võ công phi phàm, lại tu luyện ở Hỏa Diệm Sơn ba trăm năm, luyện thành Tam Muội chân hỏa, không người nào có thể địch lại.

Một tiểu yêu tinh đi tuần tra thấy thầy trò Đường Tăng, vội vàng chạy về bẩm báo với Đại Vương: "Đại vương, ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão, bọn chúng phải đi qua trước cửa của chúng ta, đây là nguyên liệu tươi ngon chúng ta không thể bỏ qua."

Thiên sứ đại vương thổi một ngụm tam muội chân hỏa lên bếp, đem nồi đun nóng, đổ nước vào bên trong, sau đó là các loại rau xanh cùng nước sốt, lúc này mới ngẩng đầu lên, móc móc lỗ tai "Ngươi nói cái gì?"

Tiểu yêu tinh biết lúc đại vương nhà mình nấu cơm luôn không để ý chuyện gì khác, liền vội vàng lặp lại lời nói một lần nữa.

“Thịt Đường Tăng.” Thiên sứ Đại vương sờ sờ chiếc cằm nhọn của mình, “Đó là một loại đồ ăn ta chưa từng nghe nói qua, nhưng ta không ăn thịt, ma ma nói ăn đồ chay sẽ đẹp da. Thấy không? vòng eo số 8 của ta." Nói xong còn đi một vòng.

"Đại vương ngài có điều không biết, ta có nghe nói thịt Đường Tăng này có công hiệu làm đẹp dưỡng nhan, sau khi ăn xong ngài càng có thể đẹp hơn nữa."

Nếu như ngài ăn không được thì vụn thịt cặn bã phân cho chúng tôi một ít cũng là cực tốt nha, tiểu yêu tinh thầm nghĩ.

Nghe được bốn chữ "làm đẹp dưỡng nhan", ánh mắt thiên sứ đại vương lập tức sáng lên, trong nháy mắt liền biến mất. Trước khi đi còn lưu lại một câu "Canh rau ngon của ta không được uống trộm.”

Thiên Sứ đại vương một đường ngửi thấy mùi vị người lạ liền tìm được thầy trò năm người, lúc này bọn họ đang chen chúc nhau ngủ trưa. A, ai mới là Đường Tăng đây? Đại vương gãi gãi đầu, liền chọn một người vừa mắt nhất đi. Vì thế, Tôn Đậu Bao trong lúc ngủ đã bị bắt trở về Hỏa Vân động.

Thiên sứ đại vương chưa từng ăn thịt, lúc này đang vây quanh Tôn Đậu Bao một lát thì xem, một lát lại ngửi, không biết xuống tay như thế nào mới tốt, trong lòng do dự: Người này lớn lên đáng yêu như vậy, thật sự phải ăn thịt hắn sao?

Tôn Đậu Bao khi tỉnh lại nhìn thấy một gương mặt vừa trắng vừa mềm vừa đẹp, thoạt nhìn còn có chút ngơ ngác. Phát hiện mình bị dây thừng trói lại, Tôn Đậu Bao lập tức đoán ra được thân phận người trước mắt, nhưng mấy chữ to trong lòng hắn không phải là "Lần này hỏng bét rồi" mà là "lần này kiếm được lời rồi".

Thì ra Thiên Sứ đại vương lớn lên đẹp như vậy nha!!!!!

Thấy hắn tỉnh lại, Thiên Sứ Đại Vương lập tức đề phòng, "Đường Đường Đường Tăng, ta ta ta muốn ăn ngươi!”

"Ta không phải là Đường Tăng, ta là đại đồ đệ của hắn, ta tên là Tôn Đậu Bao, ngươi chính là thiên sứ đại vương xinh đẹp nhất của yêu tinh giới trong truyền thuyết đúng không."

Đại vương nghe xong mặt đỏ thành cà chua nhỏ, lần đầu tiên có người khen y như vậy. Thế nhưng, "Khụ khụ, khen ta cũng vô dụng, ta muốn ăn thịt Đường Tăng, nếu ngươi không phải Đường Tăng, vậy ta lại đi bắt Đường Tăng thật.”

"Thịt của Đường Tăng thì có gì ngon? Ông ấy già, béo rồi, ăn sẽ bị tê răng đó." Tôn Đậu Bao nhìn thấy Thiên Sứ đại vương rõ ràng cau mày.

"Ta nói cho ngươi biết, sư phụ của ta không bao giờ tắm."

Ô oa, Thiên Sứ đại vương lập tức buông tha, ăn mà không vệ sinh sẽ ốm mất.

“Quên đi, đi thôi.” Y bĩu môi, vốn dĩ y không muốn ăn thịt, giờ nghe thấy thế càng thấy không ngon miệng.

Tôn Đậu Bao bị trói lỏng, từ sau gáy nắm lấy một sợi lông biến thành một bó hoa tươi, "Thiên sứ đại vương, ngươi là yêu tinh đẹp nhất và thiện lương nhất mà ta từng gặp, bông hoa này tặng cho ngươi! ”

“Lần đầu tiên có người tặng hoa cho ta, đẹp quá.” Thiên sứ đại vương đỏ mặt, trên mặt nhịn không được nở nụ cười, nhẹ giọng có chút ngượng ngùng nói: “Biệt danh của ta là Hoa Hoa.”

Trái tim Tôn Đậu Bao ngọt ngào như rơi vào bình mật ong, "Hoa Hoa, ta rất thích ngươi, sau khi cùng sư phụ lấy kinh trở về, ta liền đến đón ngươi được không?”

Thiên sứ đại vương, không, là Hoa Hoa ngượng ngùng gật gật đầu:

"Ta cũng thích ngươi, ta chờ ngươi trở về. ”

Năm 17 tuổi: Slam Dunk

“Tuýt!” Một tiếng còi vang lên trong nhà thi đấu của trường trung học Shohoku, và trận giao hữu trong đội kết thúc với cách biệt nhẹ 89:87. Sakuragi Hanamichi tức giận lau mồ hôi, ha ha, lại thua tên mặt than Đậu Bao, đều trách fan của tên Rukawa Kaede kia, một đám nữ sinh chỉ cần hắn vừa ghi bàn liền điên cuồng kêu "Rukawa Kaede, em yêu anh", phiền chết người!

Sakuragi Hanamichi hung hăng trừng mắt nhìn Rukawa Kaede Đậu Bao một cái, xoay người rời đi, không thấy trên mặt hắn lộ ra một tia cười giảo hoạt.

Tan học, Sakuragi Hanamichi đi bộ một mình trên đường, con đường nhỏ này vốn rất ít người qua lại, hơn nữa hôm nay huấn luyện kết thúc tương đối muộn, trên đường chỉ có một mình Sakuragi Hanamichi. Bất ngờ có một người đàn ông cao lớn từ trong góc lao ra, túm lấy eo của Sakuragi Hanamichi lôi cậu vào nơi hẻo lánh, ép sát cậu lên tường. Sakuragi Hanamichi tưởng mình bị cướp, định dùng kỹ xảo tất sát "Đại Đầu Búa", không ngờ ngẩng đầu nhìn lại là người đáng ghét nhất.

"Đậu Bao chết tiệt, cậu làm gì vậy!? Thả tôi ra!" Sakuragi Hanamichi bị giữ chặt bả vai, không thể nhúc nhích.

Rukawa Kaede Đậu Bao kề đầu lại gần một chút, nhìn chằm chằm cậu lại không nói lời nào.

Sakuragi Hanamichi bị nhìn chằm chằm đến tim đập thình thịch, hét lên: "Cậu kiêu ngạo cái gì, đều là do đám nữ sinh ngốc nghếch kia hô tới kêu lui làm cho tôi phiền lòng, nếu không tôi đã không thua cậu rồi!”

"Em ghen." Không phải câu hỏi mà là khẳng định, Rukawa Kaede tâm tình đặc biệt tốt nhìn khuôn mặt trước mắt đỏ bừng.

"Em chính là ghen rồi đó!" Sakuragi Hanamichi xù lông lên. "Anh rõ ràng là của em mà, sao họ lại dám ở đó hét em yêu anh chứ! Anh là hoa đã có chủ, có chủ!"

Tính cách thẳng thắn này của người yêu nhà mình thật sự rất đáng yêu, Rukawa Kaede Đậu Bao buông tay ra, ôm lấy người trước mặt, ghé sát vào vành tai ửng hồng của cậu thì thầm: “Ai yêu anh là chuyện của họ, nhưng Hoa Hoa, anh yêu em."

Mặt Sakuragi Hanamichi bỗng trở nên đồng màu với tóc, rõ ràng là vui sướng sôi sục nhưng vẫn giả bộ hung dữ, "Hừ, Đậu Bao thối, lần này tha cho anh, phạt anh một tuần rửa bát."

"Được."

Năm 22 tuổi: Hoàn Châu cách cách.

"Khởi bẩm Kim A Ca, Trịnh đại nhân cầu kiến."

"Không gặp! Ngươi nói cho hắn, bảo hắn đến từ đâu thì cút về chỗ đó." Kim A Ca hầm hừ hơi vung tay, thiếp thân thái giám Tiểu Bính Tử bị dọa sợ tới mức vội vàng lui ra ngoài.

"Hoa Hoa, nghe nói ngươi không muốn gặp ta?" Người tới chính là ngự tiền thị vệ Trịnh Đậu Bao mà y bảo cút về.

"Không cho phép gọi ta Hoa Hoa, ngươi đi mà đi tìm Tử Vi của ngươi đi, cùng nhau ngâm thơ làm đối, nhìn tuyết, ngắm trăng!" Kim a ca một chưởng đập xuống cái bàn trước mặt.

“Cút ngay!”

Trịnh Đậu Bao nhìn tư thế hung ác này của y, bất đắc dĩ lắc đầu, đến gần vài bước ôm Kim a ca vào lòng, "Hoa Hoa, không phải ta đã giải thích qua với ngươi, Tử Vi Cách Cách ra khỏi thành đến chùa miếu dâng hương, ta chỉ là phụng mệnh bảo vệ nàng mà thôi, một chút ý tứ khác cũng không có, ngươi như thế này là có chút cố tình gây sự nha.”

Kim a ca nghe thấy một câu cuối cùng lập tức nóng nảy, "Ta cố tình gây sự? Tiểu Bính Tử đều đã nhìn thấy, nàng tặng ngươi hà bao, nàng cho ngươi ăn điểm tâm, nàng còn viết thư tình cho ngươi! Đồ Đậu Bao thối bội tình bạc nghĩa, ngươi còn dám nói ta cố tình gây sự, rõ ràng là ngươi hung hăng càn quấy cố tình gây sự!"

Trịnh Đậu Bao thấy vành mắt Kim a ca đều đỏ lên, nước mắt lăn ra ngoài như hạt châu, hắn đau lòng, vội vàng lôi kéo bàn tay nhỏ bé của y đánh lên người hắn mấy quyền.

"Là ta sai là ta sai rồi, là ta vô lý gây sự. Tử vi cách cách coi trọng A Ngưu làm việc cho nhà ta, hà bao là cho hắn, cho ta ăn điểm tâm là để cho ta nếm thử trước có ngon hay không để sau này mới cải tiến, thư tình là để cho ta chuyển cho A Ngưu, không tin ngươi nhìn trên đó viết 'A Ngưu ca thân khải'. Ngoan, đừng tức giận, là ta không nói rõ ràng, tất cả đều là lỗi của ta. Sau này nguyên tắc xử sự của ta chính là —— phàm là Hoa Hoa nói đều là chính xác, nếu có hoài nghi liền đọc lại câu trước.”

Kim A Ca dùng đôi mắt khóc đến lê hoa đái vũ trừng mắt liếc hắn một cái: “Sau này nếu còn dám phản bội ta...” Trong tay y không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây chủy thủ phòng thân ghì xuống dưới bụng của Trịnh Đậu Bao, "Thiến"

Trịnh đại nhân lại một chút cũng không thèm để ý ôm chặt y, "Ta nghe Kim A Ca."

Năm 26 tuổi: Bạch Xà truyện.

“A Di Đà Phật, Hứa thí chủ, nương tử nhà người không phải là phàm nhân, mà là xà yêu Bạch Hoa Hoa có ngàn năm đạo hạnh, ta lần này đến đây chính là muốn thu nàng, để tránh nàng lại nguy hại nhân gian."

Thư sinh Hứa Đậu Bao nhìn một thân trang bị của hòa thượng Pháp Hải mập mạp —— áo cài cũ nát, mang theo mũ vá, một cây gậy không biết nhặt được ở đâu, cùng một cái chậu cơm thoạt nhìn sắp hỏng, mỉm cười, "Sư phụ ngài nhận nhầm người rồi, nương tử nhà tôi đương nhiên không phải là nữ tử bình thường, mà là nam tử bình thường, tuy nói đều là nam tử nhưng chúng tôi thật lòng yêu nhau. Huống hồ nương tử nhà tôi chỉ là tham ăn một ít chứ chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý gì, kính xin ngài điều tra rõ ràng.”

"Nam tử? Nói, làm sao lại là nam tử? Nó không giống như kịch bản... "Pháp Hải rõ ràng bị hồ đồ.

"Sư phụ, đầu năm nay bắt yêu không kiếm được tiền, vừa khổ vừa mệt. Tháp Lôi Phong bên hồ Tây là bất động sản của nhà tôi, trước mắt cơ bản đã hoàn thành. Không bằng ngài chuyển đến chỗ tôi làm nghề bán nhà đi, bao ăn bao ở, mỗi ngày đều có điều hòa hưởng thụ, bán một căn hộ liền có giảm giá 2%, ý ngài như thế nào?”

"Cái này..."

"Quên nói, tôi sẽ tặng ngài một căn hộ hai phòng ngủ, tuyệt đối là Kim Giác, ánh nắng mặt trời đầy đủ. Đầu năm nay không có nhà ở thì theo đuổi sư thái như thế nào?”

Hòa thượng Pháp Hải nghe xong mặt đỏ lên, "Thành giao. ”

Sau khi Pháp Hải đi, Bạch Hoa Hoa từ trong phòng đi ra, "Tướng công thật thông minh, dạy cho hắn một chút là được, hòa thượng mập kia lần này sẽ không làm khó chúng ta nữa.”

Hứa Đậu bao hôn nương tử nhà mình một cái, "Vẫn là chủ ý của nương tử tốt, ta hiện tại là đại BOSS của hắn, hắn làm sao còn dám đắc tội ta chứ. Thời gian không còn sớm, nương tử chúng ta sớm nghỉ ngơi đi."

Trên đây chính là hình ảnh thu nhỏ các loại giấc mơ của Trịnh Tử Dương. Trịnh ảnh đế của chúng ta chính là trong giấc mộng hơn 20 năm này, được từ từ dạy dỗ thành một trung khuyển.

Trịnh ảnh đế 26 tuổi tuy rằng thuộc tính ngốc nghếch, nhưng IQ nói như thế nào cũng ở mức trên trung bình, lớn đến tuổi này, đương nhiên đã sớm hiểu được tiểu thiên sứ không có khả năng là tiểu thiên sứ chân chính, cậu chính là một tiểu hài tử chân thật bình thường, lúc trước nhất định là xảy ra vấn đề gì mới làm mất cậu.

Cuộc gặp gỡ trong mơ đối với Trịnh Tử Dương là một loại an ủi, ngọt ngào khi ở bên tiểu thiên sứ, dù chỉ là vài đoạn clip ngắn hay những hình bóng ngắn ngủi, nhưng suy cho cùng, con người không thể chỉ sống trong mơ. Tiểu thiên sứ trong mộng càng lớn càng xinh đẹp, nhưng Trịnh Tử Dương lại luôn cảm thấy bất an, rốt cuộc đó cũng chỉ là giấc mộng hư ảo, tiểu thiên sứ chân chính đang ở đâu?

Lại một lần nữa tỉnh lại giữa đêm, anh nhớ lại tiểu thiên sứ trong mộng càng đi càng xa, chính mình vươn tay thế nào cũng không chạm tới cậu, trong lòng khó chịu. Anh xoay người, ôm con gấu bông lớn bên cạnh vào trong ngực.

"Đại Hùng, nói cho tôi biết khi nào tôi mới có thể gặp lại vợ tôi đây?”

Chương kế tiếp