Ảnh Đế Nhà Tôi Có Chút Dễ Thương

Chương 16

Thời gian trôi qua, Trịnh Tử Dương chậm rãi lớn lên, từ mặt than nhỏ phát triển thành mặt than cao 1m83. Từ 7 tuổi đến 26 tuổi, gần 20 năm không có tiểu thiên sứ, nhưng Trịnh Tử Dương chưa bao giờ quên cậu, anh vẫn luôn tin tưởng vào lời nói của ba anh, chỉ cần anh làm việc đủ chăm chỉ và đủ tốt, anh sẽ có thể đoàn tụ với tiểu thiên sứ của anh.

Tuy rằng anh từ nhỏ đã là diễn viên, luôn thỉnh thoảng đi đóng phim. Nhưng trên thực tế sự trưởng thành của anh và những đứa trẻ khác cũng không có quá nhiều khác biệt. Chẳng qua là nhiều khi gặp các chú diễn viên quần chúng, dì ảnh hậu, anh trai đóng thế, chị trang điểm cùng bác đạo diễn mà thôi.

Trịnh Hi Niên và Đới Vũ Manh tuy không thể gọi là bậc cha mẹ dày dặn kinh nghiệm nhưng họ luôn tuân thủ một nguyên tắc trong việc nuôi dạy con trai, đó là để con trai lớn lên như những đứa trẻ bình thường.

Trịnh Tử Dương thiếu niên thành danh, có hứng thú với nghề diễn viên, đương nhiên cũng không thể thiếu sự nỗ lực của bản thân, hơn nữa bề ngoài cùng khí chất ưu tú bẩm sinh, có thể nói là đã sớm một chân bước vào hàng ngũ ngôi sao hạng nhất trong giới giải trí.

Tuy nhiên, làng giải trí là nơi vinh hoa phú quý, có bao nhiêu người trưởng thành trong đó rồi lạc lối thậm chí sa đọa. Họ không muốn con trai mình vì nghề diễn viên mà trưởng thành sớm, bỏ qua hào quang này, anh cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường mà thôi, anh nên trải nghiệm và tận hưởng cuộc sống học đường đáng trân trọng nhất.

Đối với điều này, Trịnh Tử Dương rất vui khi chấp nhận. Anh cũng đi học như các bạn cùng lớp khác, cũng lau kính bằng giẻ rách từ những chiếc áo phông cũ, cũng làm bài tập về nhà trong kỳ nghỉ, cũng bởi vì không có ý tưởng mà làm văn thư, cũng vì thi cử buồn rầu, mỗi ngày đều mặc đồng phục mập mạp xấu xí chôn vùi rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, nhiệt huyết chạy trên sân thể thao, thỉnh thoảng vì tình cảm mà bị vây khốn. Chỉ là khác biệt là, những nam sinh khác trốn học, chảy nước miếng nhớ hoa khôi lớp bên cạnh, bị giáo viên phạt đứng. Còn Trịnh Tử Dương thì nắm chặt bút cau mày, nhìn chằm chằm vào một câu hỏi nào đó trên sách, vẻ mặt nghiên cứu mà cân nhắc vấn đề lông mi của tiểu thiên sứ rốt cuộc dài bao nhiêu.

“Mặc dù Trịnh Tử Dương thỉnh thoảng phải nghỉ học vì đi diễn, nhưng thái độ học tập của em ấy luôn nghiêm túc và đúng mực, điều này đáng để các học sinh khác học hỏi.” Tất cả các giáo viên đều nói như vậy. Cho nên nói, kỳ thật mặt than cũng có lợi.

Đã nói đến khuôn viên trường học thì không thể thiếu đề tài tình cảm. Thiếu nữ nào mà chẳng mộng mơ, thiếu niên nào mà không đa tình? Chẳng có cô gái nào đang độ tuổi hoa nở mà không có một hai cuốn tiểu thuyết ngôn tình trong tủ đầu giường, dưới gầm giường hay dưới gối. Trong sách phần lớn nói về nữ nhân không tiền, không địa vị, không có tài năng lại ngốc nghếch nhưng lại có thể gặp được nam chủ chất lượng cao, mắt không được tốt, trải qua một phen thăng trầm cuối cùng cũng đánh bại được hoa hồng đỏ xinh đẹp, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng nam chủ. Câu chuyện như vậy xem nhiều, tự nhiên sẽ sinh ra khát vọng tương tự đối với cuộc sống của mình, khát vọng một nam sinh bên cạnh mình cũng có thể giống như nam chủ trong câu chuyện, cùng mình diễn một hồi tình yêu trải dài triền miên.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lẽ ra dựa vào dáng người tướng mạo của Trịnh Tử Dương, đương nhiên hẳn là xếp vào vị trí bạch mã vương tử NO.1 trong lòng nữ sinh, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Năm đó, bộ phim thần tượng đầu tiên của đại lục "Đến xem mưa sao băng" phát sóng rầm rộ, trong phim kể về bốn vị thiếu gia nhà giàu với những tính cách riêng và một cô gái bình dân. Bộ phim này vừa phát sóng lập tức gây ra phản ứng cực lớn, rating liên tục tăng lên. Bốn diễn viên đẹp trai - Hải Hải, Lỗi Lỗi, Khiêm Khiêm, Bộc Trạc lập tức trở thành ngôi sao thần tượng nóng bỏng nhất, người ta gọi là "Thiên triều tứ tiểu sinh", các thiếu nữ vì bọn họ mà khuynh đảo, vì bọn họ si cuồng, đem bọn họ trở thành tiêu chuẩn để tìm bạn trai.

Trịnh Tử Dương chắc chắn đạt hoặc vượt quá tiêu chuẩn về ngoại hình này, nhưng...

"Trịnh Tử Dương rất đẹp trai, nhưng quá ngoan, ngươi nhìn Hải Hải chúng ta bưu hãn bao nhiêu, không có việc gì liền ném cái giẻ lau nhà, đạp một cái bàn, giội một thùng nước, đụng cái xe, mất trí nhớ gì đó, cuộc sống thăng trầm như thế nào..."

"Trịnh Tử Dương sao? Cậu ấy cao và đẹp trai. Tôi thích cậu ấy và đã nghĩ đến việc tỏ tình với cậu ấy, nhưng cậu ấy không biết chơi nhạc cụ. Hãy nhìn xem Lỗi Lỗi của chúng ta tài năng như thế nào, piano, đàn hạc, đàn accordion, đàn organ điện tử, violon , đàn Cello, thậm chí Matouqin cũng hay nữa"

"Trịnh Tử Dương thật ra cũng rất tốt, nhưng quá nhàm chán. Ngươi xem Khiêm Khiêm chúng ta khiêm tốn như thế nào, hài hước, hoạt bát tỏa nắng, mật ngọt trên môi, một chiêu lấy lòng con gái..."

"Trịnh Tử Dương nha, ngoại hình rất tốt nhưng không biết có giỏi máy tính hay không." Ngươi nhìn Bộc Bộc chúng ta chính là thiên tài máy tính, có một người bạn nam có thể làm hacker thật tuyệt vời, không chừng còn có thể trộm bài thi từ giáo viên"

Tất nhiên, có những câu trả lời như vậy dưới đây...

"Vì sao không thích Trịnh Tử Dương? Cậu ấy họ Trịnh, tôi họ Trương, dòng họ khác biệt làm sao yêu nhau!"

"Vì sao không thích Trịnh Tử Dương? Anh ấy thuộc hổ, tôi thuộc thỏ, cầm tinh khác biệt làm sao yêu nhau!"

"Vì sao không thích Trịnh Tử Dương? Cậu ấy là nam sinh, tôi là nữ sinh, giới tính khác biệt làm sao yêu nhau!"

"Vì sao không thích Trịnh Tử Dương? Anh ấy 1m8, tôi 1m5, chiều cao khác biệt làm sao yêu nhau!"

"Vì cái gì không thích Trịnh Tử Dương? Cậu ấy ăn bánh chưng mật đào, tôi ăn bánh chưng nhân thịt; cậu ấy ăn đào không gọt vỏ, tôi muốn gọt vỏ; cậu ấy uống sữa đậu nành thêm đường, tôi phải thêm muối, thói quen khác biệt làm sao yêu nhau!"

...

Nói đi nói lại vẫn là đáp án của một em gái thoạt nhìn là bình thường nhất: "Cảm thấy Trịnh Tử Dương rất xa cách, trên mặt luôn không có biểu cảm khiến người ta không thể tới gần, hơn nữa anh ấy là minh tinh, chúng ta luôn không có biện pháp coi anh ấy là như bạn học bình thường, càng không muốn không cẩn thận trở thành nhân vật chính của tin tức. Bạn trai vẫn phải nên thân thiết, dịu dàng, đáng tin cậy một chút mới tốt.”

Nói tóm lại, Trịnh Tử Dương đã trở thành một bông hoa cao lãnh trong bãi mìn, không ai hái. Mặc dù những năm qua nhận được rất nhiều sự quan tâm và quà tặng, nhưng lại chưa từng nhận được một lá thư tình nào của bạn học nữ, thậm chí còn chưa từng nghe qua một câu tỏ tình.

Anh đương nhiên vui vẻ với không gian thanh tĩnh, nam sinh phong vân nào trong khuôn viên trường cũng bị một đám nữ sinh tán gẫu, theo đuôi mỗi ngày. Anh cũng là một nam sinh phong vân, nhưng lại thật sự giống như gió và mây không ai có thể bắt được ống tay áo của anh.

Chương kế tiếp