Ảnh Đế Nhà Tôi Có Chút Dễ Thương

Chương 8

Hai bạn nhỏ tựa vào nhau ngủ ngon lành, nhưng cha mẹ của Kim Tiểu Viên thì gấp đến độ sắp bốc khói rồi. Ba Kim thì ra đồng làm việc, mẹ thì ở nhà nấu bánh nhân đậu. Trẻ con ở nông thôn sớm phụ việc nhà, nên dù mới 3 tuổi thì Kim Tiểu Viên đã được người lớn tin tưởng giao nhiệm vụ là ra ruộng vào buổi trưa 12h mỗi ngày để đưa đồ ăn trưa cho cha.

Nhưng hôm nay, ba Kim ngồi xổm trên bờ ruộng nhìn trời, nhìn đất, nhìn sông suối rồi nhổ cỏ nghịch bùn, thậm chí còn lấy cành cây bắt cầu cho kiến bò qua mà con trai vẫn chưa xuất hiện. Chuyện gì thế này? Lúc này con trai phải đang ở đây, ngồi bên cạnh hắn và uống sữa chứ. Ruộng bên cạnh, nhà anh Lưu đã ăn cơm xong, nhìn anh ngồi xổm mà thấy kỳ lạ: “A Kim, Đầu To của cậu còn chưa tới à? Đã hơn 1h rồi còn gì.”

Ba Kim nhìn mặt trời đang treo cao trên trên đầu, gãi gãi đầu mấy cái ra chiều khó hiểu: “Không biết nữa, tôi đang sốt ruột lắm đây. Đường đi nhiều kênh mương, không biết Đầu To có ngã xuống mương không.” “Chắc không đâu” Lưu đại ca an ủi ba Kim, “Đầu To mắt to, thể nào cũng nhìn rõ, sẽ không ngã xuống mương đâu, có lẽ là lạc đường thôi.”

Ba Kim vệt đen đầy đầu, đại ca à, ngã xuống mương với lạc đường, không có cái nào tốt hơn cái nào hết!

Nghe Lưu đại ca an ủi kiểu đó chỉ kiến ba Kim sốt ruột hơn, hắn quyết định đứng dậy đi tìm con trai. Nhưng vừa đứng lên, hắn đã ngã xuống đất, cha mẹ nó, tê chân quá!

Ba Kim ngồi nghỉ một lúc cho đỡ tê rồi men theo con đường quen thuộc trở về nhà để tìm con trai. Dọc đường đi, chỗ nào có vũng nước, kênh mương, giếng thì đều dừng lại ngó nghiêng. Hắn vô cùng sợ sẽ nhìn thấy cái đầu tròn của con mình. Mẹ Kim ở nhà cũng đang lo lắng. Sao Hoa Hoa đi lâu thế mà chưa trở về, mọi ngày đều về trước giờ ngủ trưa cơ mà. Thím Vương sát vách rủ cô sang nhà chơi mạt chược, nếu bé con chưa về thì làm sao cô có thể khóa cửa?

Đầu To trong lời ba Kim và Hoa Hoa trong lời mẹ Kim đều là chỉ Kim Tiểu Viên. Khi mẹ Kim mang thai Kim Tiểu Viên, ba Kim muốn có một cậu con trai. Ba Kim bảo rằng có con trai thì nói ra có thể diện hơn, chưa kể con trai có thể giúp hắn làm việc. Nhưng mẹ Kim lại thích có con gái. Con gái dễ thương, con gái chu đáo, con gái là tri kỷ của mẹ. Trước ngày sinh, mẹ Kim nằm mơ thấy một bông hoa vô cùng đẹp, điều này như dự báo cô sẽ sinh một bé gái. Nhưng khi đứa bé ra đời, ba Kim vui vẻ la lên “Ôi ôi… có bảo bối này” Mẹ Kim cũng không tính là thiệt thòi, đứa bé thật sự rất đẹp, đẹp hơn cả hoa…

Kim Tiểu Viên là tên do hai vợ chồng đặt từ trước. Tên mang ý nghĩa tốt đẹp, bé trai hay bé gái đều có thể đặt được. Nhưng cái chữ “Tiểu” có ý nghĩa gì? Ba Kim giải thích rằng, “Thêm chữ Tiểu thì có nghĩa là nhỏ bé, vui vẻ hơn ấy mà.”

Tên thì không có gì để phản đối, nhưng biệt danh thì hơi khó. Ba Kim ôm đứa bẻ nhỏ trong tay mà cười đến mắt cũng biến thành sợi chỉ.

“Nhìn con trai tôi sao dễ thương quá. Xem cái đầu vừa to vừa tròn, chắc chắn sẽ rất thông minh. Biệt danh là Đầu To đi!”

“Không được, ông Trời đã báo mộng cho em rồi. Con của em xinh đẹp như hoa, cho nên biệt hiệu là Hoa Hoa.”

Ba mẹ Kim không ai nhường ai, nên mỗi người đều gọi theo cách riêng của mình.

Vì vậy, “Đầu To, đem cái ghế cho ba nào.” Kim Tiểu Viên vui vẻ chạy tới.

“Hoa Hoa, đưa mẹ cái thìa.” Kim Tiểu Viên lại vui vẻ chạy tới.

Kim Tiểu Viên thường thường nghĩ, tại sao Đầu To là mình, Hoa Hoa cũng là mình. Mình là một đứa trẻ bận rộn nha!

Mẹ Kim đợi mãi, cuối cùng không thể ngồi yên, nói với thím Vương: “Chờ một lát rồi mới bắt đầu nhé.” Nói rồi liền đi tìm con trai.

Ba Kim đang đi bộ và nhìn thấy cái đầu to đặc trưng của Đầu To. Cậu bé đang ngủ gật trên đường đi. Ba Kim vội vã chạy đến, khi gần đến hắn phát hiện mẹ Kim cũng đang đứng ở đó đang nghiêng đầu nhìn con trai mình. Thấy hắn đến, mẹ Kim đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cho hắn đừng nói, rồi khẽ nói: “Nhìn này, hai đứa trẻ đẹp quá, ngồi cùng một chỗ nhìn như bức tranh ấy.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Ba Kim giữ im lặng, đi đến nhìn kỹ. Ôi, con trai mình không biến mất mà còn xuất hiện thêm một đứa nữa. Một lớn một nhỏ vô cùng xinh đẹp ngồi ngủ bên cạnh nhau, trong khung cảnh trời xây mây trắng, nhìn như một bức tranh vô cùng hài hòa, vô cùng tĩnh lặng.

Tuy nhiên, khung cảnh dù đẹp đến mấy thì cũng không thể ngủ mãi thế này. Ba Kim quyết định phá tan khung cảnh hường phấn này. “Mẹ Đầu To, đừng có ngây người nữa. Đầu To mà ngủ thì ngủ liền mấy tiếng cũng không tỉnh giấc, em ôm con về nhà đi. Còn đứa bé này, để lát nó tỉnh thì anh sẽ hỏi chuyện sau.”

Mẹ Kim bĩu môi không vui, ba Kim phải trừng một cái mới chịu ôm Kim Tiểu Viên và xách giỏ tre đi về nhà.

Tự dưng mất đi mùi và nhiệt độ của đứa bé, rất nhanh Trịnh Tử Dương đã tỉnh lại. Nhìn trái nhìn phải không thấy bóng dáng thiên thần nhỏ đâu, mà bên cạnh lại xuất hiện một ông chú mặt mũi đầy râu ngồi xổm bên cạnh mình.

“Thiên thần nhỏ đâu?”

“Thiên thần nhỏ? Cháu bé, cháu đang mơ hả? Chú muốn hỏi cháu vì sao lại cùng con chú ngủ trên đường? Thật là nguy hiểm, chẳng may kẻ xấu bắt đi thì làm sao?”

Trịnh Tử Dương có chút sốt ruột, “Thiên thần nhỏ bị ngã, sau đó cháu đỡ em ấy dậy. Sau đó chúng cháu uống sữa bò rồi ngủ thiếp đi. Thiên thần nhỏ bị người xấu bắt đi rồi sao?”

Trịnh Tử Dương nhảy dựng dậy định đuổi theo để tìm, nhưng bị ba Kim kéo lại: “Ý chú là cục cưng nhà chú không bị bắt đi. Em được mẹ ôm về nhà ngủ rồi. Cháu từ đâu đến đây?”

Trịnh Tử Dương nghe thấy thiên thần nhỏ không có việc gì mới yên lòng, “Cháu chào chú, cô giáo dẫn chúng cháu tham gia hoạt động mùa xuân là đến trang viên hoa oải hương. Nhưng mà cháu không biết đường.”

Ba Kim nở nụ cười, “Chú biết chỗ đó, để chú đưa cháu đi.” Nói rồi hắn liền đứng lên. “Chờ đã… chờ chút, chú ngồi xổm nên bị tê…”

Ba Kim dắt Trịnh Tử Dương đi vòng vòng vèo vèo, cuối cùng cũng đến trang viên hoa oải hương. Nhìn từ xa đã thấy cô giáo đang ngồi ở cửa mà khóc một mình.

“Oa oa, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi làm lạc mất học trò rồi! Oa oa… tôi phải giải thích sao với nhà trường đây! Oa oa oa… làm sao tôi giải thích với phụ huynh đây! Tôi không có bán bọn trẻ… liệu cảnh sát có bắt tôi vì tội buôn người không?”

“Cô Hồ.” Trịnh Tử Dương gọi cô giáo.

“Tử Dương!” Cô giáo Hồ, tên là Hồ Đồ Đồ nghe được giọng của đứa bé vô cùng kích động mà quên cả khóc vui mừng chạy tới chỗ Trịnh Tử Dương.

“Tử Dương a, thật tốt khi cô còn có thể thấy con oa… oa ! Cô xin lỗi, cô vô trách nhiệm quá, lo đuổi vịt mà cô bị lạc đường, sau đó có một bác gái dẫn cô tới đây. Nghĩ là sẽ gặp các con ở đây, nhưng cô quên mất là các con cũng không biết đường. Muối đi tìm các con nhưng lại sợ bị lạc nữa, cô rối tung rối mù cả lên oa oa… Đúng rồi, làm sao con đến được đây, các bạn đâu?”

“Con dặn các bạn đợi con ở gốc cây đa rồi con tự đi tìm đường. Nhưng kết quả con bị lạc đường, là chú này đưa con tới đây.”

Cô giáo Hồ lau nước mắt, quay sang ba Kim rối rít cảm ơn, bắt tay và chào hỏi: “Cảm ơn anh, thật sự vô cùng cảm ơn anh. Có thể nhờ anh lại giúp chúng đưa chúng tôi đến gốc cây đa lớn được không?”

Ba Kim đanh mặt lại. Quả nhiên là có một cô giáo không đáng tin nên mới xuất hiện tình huống này. Hắn ở trong lòng thầm xỉ vả cô giáo, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không cần cảm ơn, tôi đưa hai người đến đó.” Thế rồi ba Kim đưa hai cô trò quay lại đường lớn, hướng về phía cây đa to đầu làng.

Một nhóm ba người vừa đến dưới gốc cây đa đã thấy một đám nhóc nhỏ đứa nằm đứa ngồi ngủ như heo. Vòng tròn đồ ăn vặt vẫn còn, không, không đúng, chính xác là một vòng túi đựng đồ ăn vặt, vì sợ túi rỗng bị gió thổi bay nên đám nhỏ đều nhét vào một hòn đá để giữ lại. Trịnh Tử Dương nhìn nhìn một chút thì phát hiện đồ ăn vặt của mình đã bị ăn hết, chắc sữa bò cũng không còn.

Bởi vì buổi chiều phải lên xe trở về, nên hiện tại muốn đến trang viên cũng không kịp. Lần du xuân này ngay cả cô giáo và học sinh đều bị lạc đường. Chuyến đi khép lại với kết cục cả đám đều lăn ra ngủ. Ba Kim là một người đàn ông tốt, hắn và cô giáo Hồ cùng đánh thức các bạn nhỏ, rồi còn giúp họ vứt túi đồ ăn vặt. Sau đó, cả lớp lên xe trở về nhà, ba Kim đứng vẫy tay với Trịnh Tử Dương rồi nói “Có rảnh thì đến nhà chú chơi.” Rồi rời đi.

Khi Trịnh Tử Dương lên xe trở về, nhìn bóng cây lướt qua cửa, anh đột nhiên giật mình nhớ ra. Quên hỏi thiên thần nhỏ tên gì rồi!

Trịnh Tử Dương, Kim Tiểu Viên, ba Kim, còn có mẹ Kim nữa, tất cả bọn họ đều quên cùng một vấn đề: Bạn tên gì?

Nhớ tới câu cuối cùng ba Kim nói “Có rảnh thì đến nhà chú chơi” mà lòng Trịnh Tử Dương cảm thấy vô cùng phiền muộn. Chú nói tới nhà chơi, mà chú còn không nó nhà chú ở đâu!

Trịnh Tử Dương rất muốn xuống xe đuổi theo, nhưng làm sao có thể chứ! Cho dù xuống được xe, cậu kịp đuổi theo sao. Cô giáo Hồ trông thấy ánh mắt tuyệt vọng của Trịnh Tử Dương nhìn ra cửa sổ, ngỡ rằng cậu không nỡ rời đi, khẽ sờ đầu cậu rồi an ủi: “Tử Dương đừng buồn, lần này do cô không tốt, nhưng lần sau chắc chắn sẽ có cơ hội trở lại.”

Trịnh Tử Dương thầm nghĩ, đúng vậy, chỉ cần thiên thần nhỏ còn ở nơi đó, cậu nhất định sẽ có cơ hội tìm thấy em ấy. Vợ à, anh nhất định sẽ quay lại.

Sau khi trở về trường, cô giáo Hồ đã nghiêm túc kiểm điểm bản thân: “Các bạn nhỏ, chuyến du xuân này thất bại, cô vô cùng xin lỗi các con. Không những không đi được đến trang viên hoa oải hương mà còn để các con ăn trưa bằng đồ ăn vặt. Cô xin lỗi các con. Tuy rằng cô tên Hồ Đồ Đồ, nhưng cô không nên thật sự hồ đồ như thế. Cô làm sao có thể bỏ các con lại mà đuổi theo mấy con vịt? Lần sau nhất định cô sẽ dắt các con cùng đuổi theo chúng nó. Ý cô là, lần sau cô sẽ không bỏ các con lại như thế. Còn nữa, sau này nếu có đi đâu, cô nhất định sẽ mang theo bản đồ! Đầu tiên là huyện, sau đó là thành phố, xa hơn là cả nước và cuối cùng là bản đồ cả Châu Á và thế giới. Sau này tuyệt đối không để việc lạc đường cản trở chúng ta tiến bước! Các con cực khổ rồi, cô đền bù mỗi bạn một thỏi socola được không~”

Dù gì cũng chỉ là học sinh tiêu học, có socola đền bù thì ai cũng vui vẻ. Hơn nữa, bản chất của chuyến du xuân này không nằm ở chỗ đích đến là đâu, mà là trên đường đi mọi người vui vẻ, ca hát và có đồ ăn vặt làm bạn. Cho nên đối với các bạn nhỏ, các bạn chẳng thấy mình mất gì nhiều. Cô giáo thấy được lòng khoan dung của các bạn nhỏ mà xúc động đến rơi nước mắt: “Các con thật đáng yêu!”

“Các con, từ nay cô quyết định đổi tên thành Hồ Tinh Tinh, Hồ Đồ Đồ không rồi hồ đồ nữa. Cô chợt thấy sinh khí trần đầy!”

Không cần biết cô giáo đang nói gì, cả lớp yên lặng chợt bùng nổ như ong vỡ tổ.

“Hả? Hồ keo?”

“Cậu nghe nhầm rồi, không phải là hồ keo mà là tinh dầu.”

“Cái gì mà tinh dầu, cô giáo nói là hồ ly tinh.”

“Cô giáo, sao tự dưng cô lại đổi tên thành Hồ Ly Tinh? Mẹ em nói hồ ly tinh là người phụ nữ xấu xa.”

“Cô ơi, hồ ly tinh có phải rất xinh đẹp không?”

“Cô ơi, hồ ly tinh có mập không?”

Hồ Đồ Đồ nhìn các bạn nhỏ mồm năm miệng mười nhao nhao phát biểu mà lòng chợt yên lặng rơi lệ, các bạn nhỏ thế này thật không đáng yêu gì cả!

Trịnh Tử Dương từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, đối với chủ đề mà các bạn đang nói đều không để ý. Tâm tư của cậu không ở nơi này. Cậu chống má trầm ngâm nhìn cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ.

Làm sao mình có thể tìm được thiên thần nhỏ đây?

Tuy nhiên sau đó lại có hai biến cố lớn xảy ra. Một đối với nhà họ Trịnh, một đối với nhà họ Kim. Chính hai biến cố này đã hoàn toàn làm thay đổi quỹ đạo tình cảm của hai đứa trẻ.

Chương kế tiếp