Ảnh Đế Nhà Tôi Có Chút Dễ Thương

Chương 9

Sau khi về nhà, Trịnh Tử Dương liền tâm tâm niệm niệm muốn trở về tìm tiểu thiên sứ, thế nhưng năng lực của anh có hạn, vì thế chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ. Loại trừ một người mẹ không đáng tin cậy, còn lại chỉ có ba mình.

Nhưng ai ngờ ngay sau khi du xuân trở về không được hai ngày, Trịnh Hi Niên bị tai nạn xe cộ. Lúc biết được tin tức, Trịnh Tử Dương đang học bị cô giáo Hồ từ trong lớp gọi ra, mẹ anh đứng bên cạnh khóc đến lê hoa đái vũ.

"Ô ô, con trai, ba con sắp chết rồi!!! ”

Hồ Đồ Đồ nghe thấy thiếu chút nữa ngã xuống. Cô vội vàng giải thích với Trịnh Tử Dương:

"Tử Dương em đừng sợ, mẹ em sợ hãi, cảm xúc có chút không ổn định. Em nghe cô nói, vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại cho mẹ em nói ba em bị tai nạn xe cộ, nhưng chỉ bị thương ở chân phải, các cơ quan nội tạng khác hiện tại không phát hiện ra vấn đề, còn cần kiểm tra thêm, nhưng tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại mau cùng mẹ em đến bệnh viện đi.”

Trịnh Tử Dương nghe xong, vừa rồi bị một câu tin dữ của mẹ làm anh sợ tới mức căng thẳng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục cũng có một tia hòa hoãn, anh hiểu chuyện gật gật đầu, sau đó đi tới đỡ mẹ. Hồ Đồ Đồ vốn tưởng rằng hẳn là mẹ Trịnh dẫn Trịnh Tử Dương bị dọa khóc đến bệnh viện, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại Trịnh Tử Dương đỡ mẹ Trịnh còn đang lau nước mắt từng bước dẫn đi, cuối cùng cô vẫn đi theo họ một chuyến.

Hồ Đồ Đồ gọi một chiếc taxi, cùng mẹ con Trịnh gia đến bệnh viện, trên đường hỏi rõ số phòng bệnh, trực tiếp tiến đến phòng bệnh 412.

Đến cửa phòng 412, mẹ Trịnh sống chết không mở cửa.

"Ô ô, tôi không dám mở cửa, nếu nhìn thấy ba nó bị vải trắng che mặt thì làm sao bây giờ? Ô ô, Tử Dương con cũng không cần nhìn, tiểu hài tử nhìn thấy một phòng máu sẽ lưu lại bóng ma.”

Khóe miệng Hồ Đồ Đồ đã bắt đầu co giật, cũng không phải hiện trường vụ án, lấy đâu ra một phòng máu? Cả hai đều không mở cửa, cuối cùng việc này phải rơi vào tay một người phụ nữ mạnh mẽ như cô thôi. Cô đặt tay lên tay nắm cửa và mở cửa, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua đã ngay lập tức đóng lại.

Trịnh Tử Dương bị thân hình mập mạp của cô chắn lại, cái gì cũng không nhìn thấy, thấy cô không biết vì sao lại đóng cửa lại, sốt ruột hỏi:

"Cô giáo Hồ, cô thấy cái gì vậy? Ba em có trong đó không? Chuyện gì đã xảy ra với ba em?”

Hồ Đồ Đồ trong lòng thấp thỏm, không thể nào, thật đúng như lời mẹ Trịnh nói:

"Tử Dương, ba em ở bên trong... Tuy nhiên... Trên mặt ba em thực sự bị bao phủ bởi một miếng vải trắng...”

Mẹ Trịnh nghe xong, chân mềm nhũn trực tiếp ngồi trên mặt đất. Trong lòng Trịnh Tử Dương cũng lộp bộp một chút, hắn vòng qua Hồ Đồ Đồ, đẩy cửa phòng bệnh ra, sau đó nhìn thấy cảnh tượng...

Chỉ thấy chân phải của Trịnh Hi Niên bị treo cao, trên mặt phủ một khối trắng... Khăn tắm đang lau mặt cho mình...

Nghe thấy động tĩnh bên này, Trịnh Hi Niên nhìn lại.

"Yo, con trai tới rồi sao, còn mẹ con đâu? Mau tới ăn một miếng dưa hấu, bệnh viện đưa miễn phí, nhưng ngọt. Vị kia là giáo viên chủ nhiệm, cô giáo Hồ đi, cô cũng đến ăn một miếng đi"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Mẹ Trịnh nghe thấy tiếng trượng phu sinh long hoạt hổ, lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, trực tiếp nhảy đến bên giường, thấy hắn không thiếu tay, chỉ bị thương ở chân liền ôm lấy Trịnh Hi Niên khóc lớn:

"Ô ô, may quá anh không chết, thật tốt quá, ô ô, muốn dọa chết em sao."

Trịnh Hi Niên ném khăn mặt sang một bên chậu, ôm vợ an ủi:

"Chưa chết, không chết, bác sĩ đều đã kiểm tra tỉ mỉ, cẳng chân phải bị gãy xương, nơi khác không có chuyện gì, yên tâm đi, chồng em sức khỏe tốt, vài ngày là tốt rồi.”

Hồ Đồ Đồ thật xấu hổ chỉ muốn tìm một khe hở để chui vào, hiện tại nhìn hai vợ chồng người ta một bộ dáng sống lại sau kiếp nạn, lại cảm thấy mình đứng ở chỗ này giống như một mặt trời nhỏ nhân tạo.

"Ba Tử Dương ngài không có việc gì là tốt rồi, vừa rồi còn nhìn lầm, còn tưởng rằng ngài... Tử Dương hai ngày nay em chuẩn bị nghỉ, ở lại chỗ này cùng ngài đi. Ngài dưỡng thương thật tốt, uống nhiều canh xương heo, ăn uống bổ chút.”

"Cám ơn cô, Hồ lão sư, còn phiền toái cô chạy đến đây một chuyến." Ba Trịnh cười đến vẻ mặt hiền lành.

"Không phiền toái không phiền toái, chuyện nên làm. Vậy, không có gì tôi sẽ đi trước. "Hồ Đồ Đồ vừa khoát tay, vừa ầm ĩ chạy ra khỏi phòng bệnh.

"Ha ha, Tử Dương, cô chủ nhiệm lớp con chạy rất nhanh nha"

Trịnh Hi Niên nhìn con trai nửa ngày còn đứng ở cửa, vẫy vẫy gọi hắn tới.

Trịnh Tử Dương chạy đến bên giường, sờ sờ tay ba hắn, là nóng, sờ sờ mặt ba, cũng là nóng, tuy rằng bởi vì mất máu có chút tái nhợt, nhưng nhìn qua cũng coi như khỏe mạnh. Mặt mày quen thuộc, nụ cười quen thuộc, râu cũng như trước sau đâm người. Tốt lắm, ba vẫn còn đó. Anh chôn đầu nhỏ của mình trong vòng tay của ba và cuối cùng anh đã khóc.

Trịnh Hi Niên biết, con trai nhà mình từ nhỏ đã không có những vẻ mặt phong phú như những đứa trẻ khác. Không nói khóc thì khóc nói cười liền cười, tình cảm của anh cũng không lộ ra ngoài. Nếu không phải là tình cảm sâu nặng thì sẽ không biểu hiện rõ ràng. Ngoại trừ lúc sinh ra dường như chỉ là để chứng minh mình sống, có thể hô hấp, mà tượng trưng khóc hai tiếng ra, đây là lần đầu tiên Trịnh Hi Niên nhìn thấy con trai mình khóc. Ngay cả tiếng khóc cũng không giống như những đứa trẻ khác tê tâm liệt phế, mà là ẩn nhẫn, thấp kém, giống như thú nhỏ bị thương mà nức nở. Nhưng trước ngực một mảng lớn ẩm ướt nóng bỏng nói cho hắn biết, Trịnh Tử Dương thật sự rất thương tâm.

Trịnh Hi Niên ôm trái ôm phải dựa vào giường bệnh, trong lòng cảm thán: Có vợ con yêu mình như vậy, còn cầu gì nữa chứ? Hắn hôn đầu con trai.

"Con ngoan đừng khóc, ba sẽ rất nhanh khỏe lại. ”

Trịnh Tử Dương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng lên.

"Ba ơi, nhất định phải nhanh chóng khỏe lại. ”

Chương kế tiếp