Anh Là Cuộc Sống Của Em
Chương 10
Sáng hôm sau, Phỉ Phỉ và Thời Gia
cùng nhau đi tìm Chương Vân. Trên đường đi Phỉ Phỉ rất tức giận,
cô ấy cảm thấy Chương Vân quả thực giống như một gói thuốc nổ, không hiểu sao
cứ tấn công bừa bãi? Cô ấy tức giận suốt đường đi, Thời
Gia chỉ thở dài, tất cả đều do cô mà ra. Đến cửa tiểu khu, Thời Gia bảo Phỉ
Phỉ gọi Chương Vân xuống, cô cảm thấy nếu để mình đi thì Chương Vân sẽ chắc
chắn không muốn gặp cô. Hơn mười phút sau, Phỉ Phỉ dẫn
Chương Vân đi xuống, hai người cả đường cãi nhau đi đến đây, Thời Gia nghe thấy
Phỉ Phỉ giải thích với cô ấy chuyện hôm qua đi karaoke không phải là đang muốn
cô lập cô ấy. Thời Gia rất căng thẳng, bàn tay cô
để ở trong túi chạm tới mép của tờ giấy chẩn đoán bệnh, thật ra... Ban ngày ban
mặt ở nơi người đến người đi như trước cửa tiểu khu, tự nói về căn bệnh kỳ lạ
của mình, thấy rất là xấu hổ. Chương Vân đi tới trước mặt cô,
không kiên nhẫn hỏi: “Lại có chuyện gì đây?” Thời Gia xin lỗi cô ấy: “Xin lỗi,
lời cậu nói tớ đã nghĩ qua, cho tới nay quả thật là tớ không biểu hiện ra sự
chân thành cùng với sự trân trọng đối với bạn bè, nhưng mà cậu có thể tha thứ
cho tớ không?” Chương Vân nhìn Thời Gia, lần nữa
cảm thấy dáng vẻ đáng thương của cô khiến người ta chán ghét. Cô ấy lạnh lùng hỏi: “Cô đang cố bắt
cóc tình cảm* của tôi sao? Trong những năm qua tôi chịu đựng cô bao dung cho cô
còn chưa đủ hay sao? Tôi muốn hòa hợp với những người mà mình thích không được
hay sao? Tôi nhất định phải chiều chuộng cô cả đời hay sao?” *Bắt cóc tình cảm: Sử dụng danh
nghĩa tình cảm để buộc đối phương làm những chuyện họ không muốn làm. Thời Gia xấu hổ không chịu nổi, từ
cổ đến toàn bộ khuôn mặt cô bắt đầu ửng đỏ, đầu óc cũng như muốn trở thành bột
nhão, cô nhỏ giọng nói: “Tớ… Tớ không bình thường... Tớ đến đây để xin lỗi cậu,
tớ là muốn…” Chương Vân nghẹn lời: “Cô muốn cái
gì thì phải có cái đó sao? Tôi không có quyền được lựa chọn bạn bè cho mình
hả?” “Tớ là muốn nói cho cậu biết, cậu là
người bạn tớ rất quý trọng…” Đáng tiếc những lời này không thể
nói được hoàn chỉnh, Thời Gia nhìn người bạn tốt ngày xưa của mình, sự chán
ghét của cô ấy đối với cô thật sự giống như sắp tràn ra ngoài. Nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ như
vậy, sự thay đổi cho tới bây giờ cũng không phải một sớm một chiều, cô phải
kiên trì. Thời Gia cố gắng thú nhận bản thân:
“Tớ có chướng ngại xã giao, có thể có đôi khi…” “Có bệnh thì chữa bệnh, ai mà không
mắc chứng sợ xã hội? Chẳng lẽ cứ nhắm vào bạn bè rồi phát bệnh là liều thuốc
giải duy nhất mà cô tìm được sao? Thời Gia cắn chặt môi, bàn tay ở
trong túi của cô dùng sức siết chặt tờ giấy chuẩn đoán bệnh rồi lại buông ra. Cô ngẩng đầu nhìn Vân Vân, miễn
cưỡng nở một nụ cười khó coi: “Cảm ơn cậu vì đã làm bạn bè với tớ.” Nói xong cô lại nhìn về phía Phỉ Phỉ
tạm biệt: “Cũng cảm ơn cậu vì đã làm bạn với tớ, thật sự cảm ơn, tớ cũng xin
lỗi cậu vì đã không thể đối xử chân thành với cậu và Chương Vân hơn, tớ thật sự
rất xin lỗi.” Phỉ Phỉ: “Trời ơi phiền sắp chết
rồi, cậu cũng đừng nói những lời như thế này nữa, hiện tại đừng nói gì, bình
tĩnh rồi nói sau.” Thời Gia bàng hoàng một mình rời đi. Ầm ầm ầm một tiếng vang lớn, mây đen
dày đặc, gió lốc nổi lên bốn phía, Thời Gia nhìn thấy trên vỉa hè ở phía trước
có một cái túi nilon bay phấp phới trên không trung. Sao lại như vậy? Thời Gia từng chút từng chút sắp xếp
lại quá trình quen biết giữa mình và Chương Vân cho tới bây giờ. Mưa lớn nói đến là đến, Thời Gia
không mang theo ô đúng lúc trú mưa tại gần đó. Cô nghĩ đến lúc Chương Vân khi học ở
trường cấp ba chủ động chào hỏi chủ động làm bạn với cô, cô ấy cũng là người
bạn đầu tiên đến nhà cô. “Thời Gia, tên của cậu thật dễ nghe,
không bình thường giống như tên của tớ.” “Đừng có mà lúc nào cũng đọc sách
học tập, chúng ta đi chơi đi.” “Tớ thích nhất là nói chuyện trên
trời dưới đất với cậu, cậu cũng sẽ không nói cho người khác biết.” “Thời Gia, sau này chờ đến khi chúng
ta mua nhà liền tặng quà cho nhau đi, cậu thích sữa Vượng Tử, tớ làm cho cậu
một bức tường bằng sữa, mỗi ngày vào cửa liền nhìn thấy một bức tường sữa Vượng
Tử cười với cậu có được hay không? Cậu định sẽ tặng tớ cái gì vậy?” … Coi như là may mắn đi, chạy hai con
phố thì gọi được một chiếc xe không có người. Sau khi về nhà tự nhiên bị trách
mắng một trận, Thời Gia đi tắm rửa sạch sẽ sau đó mặc đồ ngủ nằm vào trong
chăn. Cô gửi wechat cho Hứa Lẫm nói mình
bị bệnh muốn ngủ nên không thể ra ngoài, sau đó liền tắt điện thoại di động. Một giây trước khi nhắm mắt lại, cô
nhìn thấy Đại Ma Vương đi về phía cô, mà chính cô là người mở cửa ra. “Gia Gia?” “Tỉnh dậy đi…” Thời Gia bị đánh thức từ trong giấc
mơ, nhìn thấy khuôn mặt của Phỉ Phỉ, cha cô cũng ở kế bên cạnh. Thời Gia hoảng hốt cho rằng mình
đang ngủ trong vỉ hấp, nóng quá, cô đá văng chăn ra, cha lại đắp cho cô. “Chắc là cảm lạnh rồi! Có chút nóng,
trời mưa cũng không biết tìm chỗ trú, có phải con bị ngốc rồi hay không hả?
Uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp.” Thời Gia bị nâng lên uống một ly
nước pha thuốc, cô tự cười nhạo bản thân mình, sức mạnh dự đoán những điều xấu
thế nhưng lại không hề suy giảm. Nhìn con gái uống thuốc xong, cha
Thời Gia đóng cửa lại đi ra ngoài. Phỉ Phỉ ngồi ở bên giường bấm một
dãy số điện thoại đưa cho Thời Gia: “Bạn trai cậu lo lắng muốn chết rồi nè!” “Alo?” “Em có chỗ nào không thoải mái sao?
Em cứ luôn tắt máy, anh rất lo lắng.” Thời Gia khàn giọng nói: “Em bị cảm
lạnh đang ngủ, xin lỗi anh, Hứa Lẫm.” “Không có chuyện gì thì tốt rồi,
uống thuốc rồi sao?” “Ừm.” Hứa Lẫm thở dài: “Vậy em cứ nghỉ
ngơi cho thật tốt, khi nào em thấy tốt hơn một chút anh sẽ đến tìm em.” Thời Gia đột nhiên nhớ anh, cô nói:
“Gặp mặt muộn một chút được không?” “Được.” Phỉ Phỉ buồn phiền hỏi Thời Gia:
“Chương Vân có phải điên rồi hay không? Tính tình kiểu gì vậy!” Mẹ Thời Gia gõ cửa, đưa trái cây và
sữa chua vào, bà ấy sờ sờ trán Thời Gia, nói: “Vẫn còn hơi nóng, buổi tối con
muốn ăn cái gì?” “Không có khẩu vị, mẹ cứ tùy tiện
làm món gì cũng được.” “Các con cứ trò chuyện tiếp đi.” Mẹ
Thời Gia đi ra ngoài. Thời Gia nhìn bạn tốt, nói: “Phỉ
Phỉ, Vân Vân tức giận với cậu là bởi vì hôm qua cậu với tớ đi chơi không gọi
cậu ấy, cậu giải thích với cậu ấy một chút đi. Hai người các cậu vẫn nên làm
bạn tốt với nhau, người nên rời đi là tớ.” Phỉ Phỉ nói: “Chờ cậu ấy bình tĩnh
lại rồi nói sau, hiện tại đang tức giận thì đừng nói gì nữa.” Phỉ Phỉ ngồi một lát thì phải đi,
Thời Gia không muốn ở nhà, cô nói dối muốn cùng Phỉ Phỉ ra ngoài chơi, mẹ không
đồng ý, nói có chuyện muốn hỏi cô, Thời Gia đành phải để Phỉ Phỉ đi trước. “Mẹ vừa mới nghe thấy lời của Phỉ
Phỉ nói, con và Chương Vân đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thời Gia cảm thấy bất lực, cô thấy
vô cùng bực bội, thậm chí không có sức để nói với mẹ là bà không nên nghe lén
bọn cô nói chuyện. “Nói đi! Mẹ đã luôn cảm thấy kỳ nghỉ
hè này của con không bình thường, con mỗi ngày đang làm gì? Ở cạnh ai?” Thời Gia cười khổ: “Con không ra
ngoài thì bị mắng, ra ngoài tìm bạn bè cũng phải bị mắng sao?” “Bạn bè? Tại sao con và bạn của con
lại cãi nhau? Giữa các con đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cha Thời Gia đứng ra khuyên nhủ:
“Mấy đứa nhỏ cãi nhau thì có thể là chuyện lớn gì được chứ, bà đừng có xen
vào.” Họng súng của mẹ Thời Gia trong nháy
mắt nhắm vào chồng của bà, Thời Gia lén lút thay giày sau đó mở cửa rồi mới nói
lớn một tiếng là “con đi đây”. Sau đó cô gọi điện thoại cho Hứa
Lẫm, hai người hẹn gặp mặt trước cửa trung tâm thương mại, Hứa Lẫm nhìn thấy cô
liền sờ lên trán cô: “Sao lại chạy ra đây?” Thời Gia chủ động nắm tay anh, cô
nói: “Muốn gặp anh.” Hai người tùy tiện tìm một quán ăn
ít người ăn cơm, tùy tiện gọi đồ ăn, Thời Gia không có khẩu vị nên chỉ ăn một
chút. Hứa Lẫm hỏi cô: “Sao đột nhiên lại
bị cảm lạnh vậy? Buổi tối ngủ không tắt điều hòa sao?” Thời Gia gật đầu. Cả buổi tối cô cũng không nói gì,
người ủ rũ, Hứa Lẫm tưởng là cô bị cảm nên cảm thấy không khỏe, càng không dám
kéo cô đi dạo bên ngoài. Hơn tám giờ anh đưa cô về nhà, đến
cửa, anh có chuyện muốn nói. “Gia Gia, ngày mốt anh sẽ trở lại
trường học, ở trường có chút việc.” Nước mắt của Thời Gia lập tức rơi
xuống. Hứa Lẫm ôm cô vào lòng, vừa không nỡ
lại vừa lo lắng. Hứa Lẫm phần nào có thể đoán được
Thời Gia đã gặp chuyện gì, quan hệ xã giao của cô quá đơn giản, bạn bè tổng
cộng chỉ có hai người. Tạ Phỉ Phỉ ngày hôm qua đi chơi
không nhìn ra có chỗ nào không vui vẻ, đó chỉ có thể là Chương Vân. Theo lời nói của cô, Hứa Lẫm không
thể không nghĩ đến vào lúc tốt nghiệp cô ấy đã truyền đạt thông tin sai lệch
với anh, là bởi vì nguyên nhân này, cho nên sợ sau khi Thời Gia và anh ở bên
nhau sẽ trách cô ấy hay sao? Có lẽ là có chuyện gì đó khác nữa. Dựa theo suy nghĩ của Hứa Lẫm, bạn
bè như vậy thật ra không có cách nào chơi chung lâu dài được, nhưng Thời Gia,
cô có thể kết bạn cũng không dễ dàng gì. Phải làm sao bây giờ? Anh muốn trở
về trường học, Thời Gia ở đây một mình thì phải làm sao? Thời Gia về đến nhà, mẹ vẫn chất vấn
về chuyện với Chương Vân như cũ. Thời Gia bị ép đến suy sụp cảm xúc,
kích động nói với bà: “Không có chuyện gì cả! Là người ta không muốn chơi với
con nữa thôi! Tính cách của con khiếm khuyết làm người có vấn đề nên khiến
người khác không vui khi làm bạn con không được hay sao? Mẹ à, mẹ đang ngạc
nhiên về cái gì vậy? Con không có tương lai không có quan hệ tốt với người khác
cỡ nào không phải mẹ là người rõ ràng nhất so với bất cứ người nào khác hay
sao?” Mẹ Thời Gia tức giận giơ tay lên
đánh vào lưng cô: “Con bé đó nói như vậy với con sao? Con mau đưa điện thoại
cho mẹ để mẹ gọi điện hỏi nó cho rõ ràng!” Thời Gia hoảng hốt, gương mặt của
Lưu Viêm lại hiện lên, cô giữ chặt cánh tay của mẹ mình cầu xin: “Đừng gọi điện
thoại, con cầu xin mẹ, mẹ làm ơn đừng làm như vậy nữa!” Sự cầu xin sợ hãi của cô ở trong mắt
mẹ cô biến thành sự tổn thương, Thời Gia và Chương Vân làm bạn bè nhiều năm,
cha mẹ hai bên đều có số điện thoại liên lạc của nhau, gọi một cú điện thoại,
Thời Gia cũng không có cách nào ngăn cản. “Gia Gia! Thời Gia ngất xỉu. Lúc tỉnh lại chỉ trôi qua vài phút
ngắn ngủi, Thời Gia căng thẳng hỏi mẹ và Chương Vân đã nói cái gì với nhau? “Cái gì cũng chưa có nói, mẹ vừa hỏi
con bé với con đã xảy ra chuyện gì vậy con liền ngất xỉu, con không ăn cơm tối
phải không?” Thời Gia gật đầu, mẹ thở dài đi lấy
thức ăn cho cô, cha cô ở bên cạnh hỏi cô rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Thời Gia như tro tàn, cảm thấy cái nhà này một giây cũng không thể ở
lại được nữa. Qua hơn mười phút, mẹ tức giận đi
vào ném điện thoại di động cho Thời Gia: “Con tự mà xem Chương Vân gửi cái gì
cho con đi!” Thời Gia cầm điện thoại lên thấy tin
nhắn viết: 【Xin chào dì, mặc dù cháu không biết con gái dì đã nói gì với dì dẫn
đến việc dì tự mình đi chất vấn cháu, nhưng cháu vẫn cần phải giải thích cho
bản thân mình một chút. Cháu không làm gì cả, con gái của dì ngất xỉu không liên
quan gì đến cháu. Cháu và Thời Gia chơi chung với nhau nhiều năm như vậy cháu
đã nhường nhịn cô ấy rất nhiều, đừng để cô ấy chuyện gì cũng dựa dẫm vào cháu
nữa! Con gái của mình không giáo dục được tốt thì cũng đừng quan tâm đến con
gái của người khác. Hy vọng sau này chúng ta không làm phiền đến nhau, đừng bao
giờ có một ngày nào đó có một cuộc điện thoại gọi đến đây nói rằng con gái của
dì đã tự tử, cháu không thể gánh nổi cái trách nhiệm này, có thời gian thì đi
khám bệnh cho con gái của dì đi, cô ấy vẫn luôn nói là mình có bệnh. Từ nay
chúng ta cũng đừng liên lạc nữa! 】 “Con nói cho mẹ biết con đã có lỗi
gì với nó? Là con đã lừa dối nó hay là
đánh nó? Tại sao con bé đó lại nói con như vậy? Một đứa con nít ranh mà còn dám
dạy dỗ người lớn, nó có gia giáo hay không!” Mẹ Thời Gia sắp tức chết. Vẻ mặt Thời Gia đờ đẫn không nói nên
lời,cha ba Thời Gia thấy tình huống không tốt liền dẫn người vợ đang phẫn nộ
của mình ra ngoài khuyên nhủ. Cửa phòng ngủ đóng lại, cha mẹ đang
cãi nhau, Thời Gia dùng điện thoại di động của mình gọi cho Chương Vân. Đầu dây bên kia nghe máy, thái độ
rất chán ghét rất phẫn nộ: “Có thôi đi không? Mẹ nó tôi thật sự xui xẻo lắm mới
làm bạn với cô!” Thời Gia bình tĩnh hỏi: “Mẹ tớ nói
bà ấy không mắng cậu, cho nên tớ hỏi cậu một chút. Nếu như mẹ tớ có mắng cậu,
tớ thay mẹ tớ xin lỗi cậu. Chương Vân cười lạnh: “Ồ, bây giờ
không phải là lúc thích hợp để cô ở trước mặt tôi oán giận mẹ cô hay sao? Sao
lại bắt đầu bảo vệ mẹ của cô rồi? Là tình mẫu tử cao quý sao? Cô có bao nhiêu
gương mặt vậy Thời Gia? Đừng gọi cho tôi nữa, nếu không tôi nói với mẹ của cô
về những chuyện mà ngày thường cô đã nói với tôi!” Thời Gia cảm thấy hai má lạnh lẽo,
chắc là nước mắt, nhưng trong lòng cô xác thực là đang bình tĩnh, cô hỏi: “Tội
ác của tớ đã đến mức này rồi sao?” Đầu dây bên kia rất lâu sau cũng
không nói lời nào, cuối cùng cúp máy. Thời Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm
thấy được sự lạnh lẽo thấu xương đang len lỏi trong cơ thể. Bạn đã bao giờ nói xấu hay chỉ trích
cha mẹ của bạn với những người bạn thân của bạn chưa? Bạn có hiểu là đôi khi
mặc dù chúng ta hiểu được hoàn cảnh trưởng thành cùng với trình độ tiếp nhận
giáo dục của cha mẹ dẫn đến việc bọn họ dạy bảo chúng ta không đúng cách, nhưng
thân là con cái vẫn cảm thấy khó chịu mà phàn nàn hay không? Hiện tại Thời Gia bởi vì mình từng ở
trước mặt bạn bè thẳng thắn tâm sự nên bị uy hiếp đến mối quan hệ với người
nhà, cô chỉ cảm thấy đau lòng. Đau lòng thay cho mẹ cô, cô luôn
biết mình sẽ mang đến tổn thương cho người khác cho nên lúc nào cũng sống khép
kín cẩn thận, nhưng lần này cũng làm tổn thương mẹ của mình. Những người yêu cô vì cô mà bị tổn
thương, những người ghét cô cũng vì cô mà bị tổn thương... Đó là tội lỗi của
cô, là do cách tồn tại sai lầm của cô. Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy cơ thể
của cô, trong phòng ngủ nho nhỏ, Thời Gia nhìn thấy Ma Vương mang theo binh mã
tùy ý hoành hành, cô phải bị bắt đi sao? Cảm giác khi cơ thể bị xé rách kéo
kéo khiến Thời Gia bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cô mở khóa màn hình điện thoại di
động, trong lòng thầm đọc năm chữ ở giữa màn hình: “Đồng hành với cảm xúc.” 【Đồng hành với cảm xúc.] 】 Đây là “toa thuốc” mà bác sĩ đã kê
cho cô. Khi mệt mỏi, bi quan, tuyệt vọng, sợ
hãi, lo lắng và những cảm xúc khác chui ra, để cho chúng tùy ý đến, cố gắng
ngăn chặn hoặc ngồi chờ đợi biến mất đều là vô ích. Hãy chọn đồng hành cùng với cảm xúc,
ngay cả khi khó khăn hơn cũng phải kiên trì thực hiện hàng ngày. Lấy sự vật làm tiêu chuẩn, hành động
làm tiêu chuẩn. Thời Gia đã làm như vậy, nhưng rất
khó. Tình hình hiện tại của cô chỉ có thể
một mình chờ đợi đến khi bắt đầu khai giảng, trường học không phải là nơi cô
mong đợi, điều này khiến cô không còn sức lực để duy trì cuộc sống hàng ngày. Cô liên lạc với bác sĩ nhưng bác sĩ
đã nghỉ phép. Hai ngày còn lại cô cố gắng vui vẻ
đi hẹn hò với Hứa Lẫm, cô nói với Hứa Lẫm, cô sẽ đến gặp anh trong kỳ nghỉ lễ
Quốc khánh. Thời Gia nhất định phải có một mục
tiêu để chính cô đầu tư vào, như vậy mới có thể nhanh chóng bỏ qua thất vọng
đối với bản thân. Sau khi Hứa Lẫm đi, cô suốt ngày lên
mạng tra cứu khách sạn, tra cứu vé máy bay, xem hướng dẫn về ẩm thực địa
phương, mơ mộng về lúc gặp mặt anh, cuộc sống cuối cùng cũng có chút hy vọng. Thật vất vả mới đợi được đến lúc rời
khỏi nhà, trước khi xuất phát, mẹ cô giúp cô thu dọn hành lý.