Anh Là Cuộc Sống Của Em

Chương 11

Lần này khi quay về trường học, cô cố ý mang theo nhiều quà cho bạn cùng phòng.

Ký túc xá chỉ còn lại có một người bạn còn không về nhà, Thời Gia đem quà đặt ở trên bàn mình, bạn cùng phòng đề nghị buổi tối hai người cùng đi ra ngoài ăn cơm, Thời Gia liền sảng khoái đồng ý.

Chuông điện thoại bỗng vang lên, là Hứa Lẫm gọi điện tới.

“Thu dọn đồ đạc xong rồi chứ?” Anh hỏi.

“Ừm, mới vừa thu dọn xong.”

“Có thời gian đưa anh đi thăm trường học của em không, bạn học Thời Gia?”

“Hửm? Đi thăm như thế nào? Gọi video cho anh xem được không?”

Phía bên kia điện thoại rộ lên tiếng cười, anh từ tốn nói: “Phía nam cổng trường của em có một tiệm cà phê tên là Tô Hòa, anh đang ở đó.”

“Cái gì!”

“Mau tới tìm anh đi, chờ em một lúc rồi.”

“Lập tức đến ngay!”

Thời Gia kích động không thôi, cô nói với bạn cùng phòng phải đi gặp bạn không thể cùng đi ăn, sau đó chạy đến tủ quần áo lựa chọn quần áo rồi nhanh chóng trang điểm cố ý bày ra vẻ ngoài xinh đẹp.

“Chắc là hẹn với con trai nhỉ? Lần đầu tiên thấy cậu ăn diện như vậy đấy!”

“Ừm…bạn trai tớ…”

“A a a a a cậu đúng là đang yêu đương thật sao!” Bạn cùng phòng kích động kêu lên, vội vàng nhảy xuống giường giúp đỡ cô trang điểm, thay đồ.

Thời Gia nhanh chóng chạy đến cổng trường, vừa ra đến cửa phía nam đã thấy được Hứa Lẫm, anh đang đứng ở dưới bóng cây mỉm cười chờ cô.

Thời Gia nhanh chóng chạy như bay đến trước mặt anh.

“Chạy cái gì, mồ hôi chảy ra rồi này.” Hứa Lẫm sờ sờ cái trán của cô.

Thời Gia nhìn xung quanh, bây giờ cổng trường chỉ có vài người, cô bước tới gần Hứa Lẫm, nắm chặt lấy tay anh, ngẩng đầu lên nhìn người con trai ấy, ánh mắt tràn đầy kích động xen lẫn vui mừng.

“Sao anh lại đến đây? Anh không phải quay về trường học sao? Khi nào anh phải trở về?”

Hứa Lẫm: “Thật nhiều câu hỏi nhỉ, anh đang ở khách sạn, muốn đến chỗ anh chơi không? Chúng ta chậm rãi nói chuyện nhé?”

Anh cũng có rất nhiều điều muốn nói với cô.

“Vâng!”

Khách sạn cách trường học 3 km, đi xe chỉ mất 10 phút.

Hứa Lẫm nắm tay cô đi vào phòng, mới vừa đóng cửa lại Thời Gia liền ôm lấy anh, “Sao anh lại đến đây? Em rất vui, em tưởng anh trở về trường rồi…”

Hứa Lẫm không trả lời, cúi đầu hôn cô.

Ngày hôm qua anh vừa mới trở lại trường học liền nghe được tin tức của Tạ Phỉ Phỉ, đối phương nói muốn nói với anh chuyện của Thời Gia, Hứa Lẫm cự tuyệt không muốn nghe, nếu Thời Gia không muốn nói cho anh thì anh nên tôn trọng cô.

Anh không thể sống thay cuộc đời của Thời Gia, nhưng tâm lý vẫn không bỏ xuống được, vì thế anh tới đây gặp cô.

Thời Gia nhón chân ôm lấy cổ anh, Hứa Lẫm nắm lấy eo cô nhấc cả người cô lên, Thời Gia treo ở trên người anh.

Hứa Lẫm ôm cô đi về phía sô pha rồi ngồi xuống, định cùng cô trò chuyện, nhưng Thời Gia dính vào người anh không chịu buông ra, Hứa Lẫm ôm cô vào lòng, im lặng, thấy cô không có ý định kết thúc bèn cúi đầu triền miên hôn lên đôi môi cô.

“Gia Gia……”

“Em còn muốn.” Giọng nói mang theo ủy khuất ngập tràn hạnh phúc, nghe đến đây Hứa Lẫm đau lòng không thôi.

Hứa Lẫm ôm lấy cô để cô ngồi ở trên đùi trấn an: “Gia Gia ngoan. Tạ Phỉ Phỉ gọi điện thoại cho anh nói em đang không vui, em có muốn nói với anh không?”

Thời Gia ôm cổ anh, giờ phút này cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh.

“Vì vậy nên anh đến tìm em sao?” Cô hỏi.

“Ừm.”

Thời Gia không tiếng, nhưng từng giọt nước mắt lại lăn dài: “Hứa Lẫm... Em thích anh.”

“Anh biết rồi, chỉ là anh không biết em có vấn đề gì? Muốn anh lo lắng đến chết sao Gia Gia?”

Thời Gia lắc đầu: “Ôm em một lúc nữa.”

“Được rồi.”

Hứa Lẫm thấy cô ở trong phòng vẫn luôn dính mình, cảm xúc cũng không ổn, anh tính đưa cô đi dạo sân trường, muốn cho cô thay đổi không khí hy vọng tâm trạng cô sẽ tốt hơn.

Thời Gia không muốn: “Trường học có cái gì hay mà đi dạo, xung quanh chỉ có mười mấy tòa nhà với vài khuôn viên, không có gì thú vị.”

Hứa Lẫm cười: “Muốn biết quang cảnh trường em như thế nào, như vậy sao này khi nào em nói em đang ở đâu anh đều có thể biết được.”

Thời Gia cảm thấy câu trả lời này rất lãng mạn, cô nói: “Quốc khánh em cũng sẽ đến trường anh tham quan nhé.”

Hứa Lẫm chạm vào mũi của cô, cưng chiều nói: “Rất chờ mong.”

Hai người đi ra cửa tay trong tay dạo sân trường, cảm xúc ngột ngạt mấy ngày nay của Thời Gia dường như cũng giảm bớt một ít.

Mấy ngày này cô cũng tự trấn an bản thân, nhân sinh đời người bình thường chính là như vậy, có được có mất, phải có kết thúc mới có thể bắt đầu.

Hai người đi đến bên hồ thì ngồi xuống, Thời Gia nói: “Em kể cho anh nghe một câu chuyện xưa nhé.”

“Được thôi.”

Thời Gia đem bản thân cùng Chương Vân thành thỏ đen và thỏ trắng, cô tận lực khách quan mà thuật lại cho anh nghe câu chuyện hai con thỏ từ khi là bạn bè đến khi trờ thành hai người xa lạ.

Nghe xong, Hứa Lẫm nói: “Câu chuyện này thật làm người ta tiếc nuối, em có muốn nghe cảm nhận của anh không?”

“Có.”

“Con thỏ đen tính cách hướng nội, thiếu nhiệt tình, nhưng thỏ trắng lại có tính cách quyết tuyệt, nhẫn tâm còn bình tĩnh, đây là sự bất đồng giữa hai con thỏ, trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn con thỏ có tính cách khác nhau, nhưng duy nhất có thể xác định, trên đời không có con thỏ nào hoàn hảo.”

Thời Gia như đã hiểu ra, đúng vậy, trên đời không có người nào hoàn hảo, bác sĩ nói cô đã lấy tiêu chuẩn quá cao áp đặt lên bản thân, lời này có thể hiểu là đặt mục tiêu quá cao nhưng năng lực bản thân lại có hạn, sự chấp chới ấy tạo thành xung đột quấn lấy Thời Gia.

Đạo lý này có thể hiểu, chỉ là rất khó để thông suốt.

Thời Gia dựa vào người anh, cảm thán: “Sao anh có thể thông minh như vậy, mới kể một câu chuyện mà đã có thể đoán được hết rồi.”

Hứa Lẫm ôm cô: “Có sao? Anh chỉ là đặt bạn học Thời Gia ở trong lòng mà tâm sự thôi.”

Thời Gia mê muội mà nhìn anh, hưởng thụ sự ôn nhu mà anh mang lại.

Phải chăng là bản thân cô có hào quang hơn người? Nếu không thì sao có thể có được người bạn trai tốt như Hứa Lẫm?

Cô tạm thời gạt bỏ những phiền não sang một bên, nắm tay Hứa Lẫm vừa đi dạo, vừa kể cho anh nghe về những lời đồn đại của trường.

Lúc này trong lòng cô bình thản, không chút hoảng loạn, cô biết, người con trai đang nắm tay cô này, nguyện ý tiếp nhận con người thật của cô, luôn nguyện ý cho cô cơ hội trưởng thành, cổ vũ cô đi đến tương lai tốt hơn.

Hứa Lẫm phát hiện nếu Thời Gia tín nhiệm ai hoặc cảm thấy quen thuộc cô sẽ hoàn toàn thả lỏng, đem sự sợ hãi, hoang mang trong lòng hình dung thành đại ma vương, lúc tâm sự sẽ kể như một câu chuyện xưa sinh động.

“Kia là hội trường lớn, là nơi thường xuyên diễn ra những buổi diễn thuyết linh tinh. Hôm trước có một doanh nhân tới trường của em diễn thuyết, bọn họ là công ty sản xuất rượu trắng, sau đó dù em không phải bên công tác tuyên truyền nhưng giảng viên vẫn bắt em tham gia sau đó viết một bài giới thiệu. Bài diễn thuyết có một đoạn trao đổi hỏi đáp, nếu không có sinh viên giơ tay sẽ rất xấu hổ, cho nên cũng có an bài bọn em đến để đặt câu hỏi cho mọi người đặt cho diễn giả. Em rất lo lắng, cuối tuần nào cũng đều khẩn trương, mỗi buổi tối trước khi ngủ đều cầu nguyện diễn giả vạn lần đừng gọi, kết quả……”

Hứa Lẫm nói tiếp: “Kết quả vẫn hỏi đúng không ?

“Đúng vậy!” Thời Gia nhớ lại lúc đó vẫn còn lo lắng, “Nhưng anh biết không, em đã chuẩn bị tốt, em đã nghĩ ra một vấn đề để mọi người hỏi đó là xí nghiệp có coi trọng nhân cách của nhân viên nếu người đó có năng lực tốt không.”

Hứa Lẫm khen cô: “Rất tuyệt mà.”

Thời Gia bĩu môi: “Em còn chuẩn bị hai vấn đề, buổi tối hôm trước em đã rất lo lắng đến mức không ngủ được, lúc mơ màng ngủ còn mơ thấy ác mộng, mơ thấy em không nói được gì, đã xấu mặt rồi còn bị mọi người chê cười.”

Hứa Lẫm dịu dàng sờ đầu cô cổ vũ, tựa như lúc ấy anh có mặt ở hiện trường nhẹ nhàng cổ vũ cô vượt qua nỗi bất an trong lòng, ngay tức khắc Thời Gia cảm thấy, hồi ức có chút đáng sợ kia đột nhiên biến mất.

Tình yêu thật thần kỳ.

Thời Gia cười nói: “Kết quả là không có vấn đề gì, cái người ta hỏi là câu hỏi thứ hai em đã chuẩn bị, em lại đi lo lắng sẽ bị hỏi câu hỏi thứ nhất, lại còn lo lắng khách quý trả lời quá nhanh, hơn nữa lại lo lắng nếu em đứng lên quá nhanh sẽ làm trò cười cho hội trường, lúc đó em đã rất hồi hộp luôn phải tự trấn an mình, không ngừng mặc niệm trong lòng,  …… Sau đó em càng là khẩn trương hơn, đại ma vương trong lòng lại càng là phiền em, hắn ở nơi đó hô to gọi nhỏ, trêu chọc em, luôn nói nhất định em sẽ bị xấu mặt……”

Hứa Lẫm nghe xong có chút không đành lòng, Thời Gia nhìn anh một cái: “Anh không biết đâu, lúc em đứng lên giọng nói còn run rẩy, không biết làm như thế nào, liền hỏi nếu người ta đem rượu trắng trộn lẫn với nước sẽ có vấn đề gì không…… Đúng mất mặt, vô cùng mất mặt, rượu trắng mà trộn nước thì là cồn chứ còn gì nữa, uống vào không phải sẽ chết người sao, khách quý cũng trả lời em như vậy, chắc chắn lúc đó mọi người nghĩ em ngốc lắm.”

“Không sao đâu, em dám công khai đứng lên đặt vấn đề cũng cho thấy bản thân em đã rất dũng cảm, lại còn bị bắt chuẩn bị cho mọi người, có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ như vậy cũng rất tuyệt vời, Gia Gia của anh vô cùng dũng cảm, cực kỳ mạnh mẽ.”

Thời Gia ngượng ngùng nhìn anh, nhưng tâm lý cảm thấy có chút gì đó lấn cấn, liền tự trấn an bản thân, đúng vậy cô đã rất “Dũng cảm”, như vậy Hứa Lẫm sẽ càng tin tưởng cô đúng không?

Cô tiếp tục kể chuyện: “Còn có, có một hôm em ngồi trên xe bus ngại không dám nói với tài xế rằng em muốn xuống xe, kết quả là ngồi quá mấy trạm liền……”

Hứa Lẫm nhìn cô, trên mặt có một tia lo lắng.

Thời Gia lập tức cười nói: “Nhìn kìa, ở kia có một nhà hàng nấu ăn rất ngon!”

Hứa Lẫm thở dài: “Khai giảng thì phải làm sao bây giờ? Em như vậy làm anh không yên tâm chút nào.”

Trong lòng Thời Gia cảm thấy vô cùng ấm áp, cô nói: “Ở đây có một tiệm trà ô lông uống rất ngon nhé, anh có muốn ở lại chơi vài hôm nữa không? Có anh ở bên em thấy rất vui vẻ.”

Hứa Lẫm ôm cô: “Ở thành thị thì tốt rồi, cố chờ thêm một năm nữa nhé.”

Thời Gia kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra ngoài, một năm nữa không biết hai người vẫn có thể vui vẻ bên nhau như vậy không?

Loại lời nói này đúng là mất hứng lại còn không may mắn, không thể nói, nhất định không được nghĩ.

Thời Gia ngượng ngùng hỏi anh: “Anh, anh có cảm thấy em…… có chút đáng yêu?”

Hứa Lẫm không nhịn xuống mà hôn lên gương mặt cô: “Gia Gia của anh là đáng yêu nhất.”

Hai người đi ăn cơm xong rồi đi xem phim điện ảnh, đợi xong xuôi là đã 10 giờ rưỡi, Thời Gia lúc này cần phải trở về ký túc xá, kí túc xá trường cô 11 giờ đã đóng cửa.

Hứa Lẫm đưa cô rừng cây nhỏ đến trước cửa ký túc xá, hai người cho tới phút cuối cùng mới tách nhau ra.

Thời Gia vừa trở về liền hối hận, thật sự là vừa rồi khi đi về trường, cô vẫn luôn suy nghĩ có thể cùng Hứa Lẫm ở bên ngoài qua đêm nay không?

Cô cũng không có ý nghĩ gì khác, cô chỉ là không muốn cùng anh tách ra.

Dừng lại đi Thời Gia, suy nghĩ đen tối này mà để lộ ra sẽ bị mọi người đánh giá không hay.

Giờ phút này cô có chút hối hận, là Hứa Lẫm đã vì cô mà đến đây, chính mình lại nảy sinh hành động xấu xa với anh.

Cô như vậy, không đáng được anh đem toàn bộ nhiệt tình chăm sóc như vậy. 

Hứa Lẫm trở về khách sạn vẫn luôn muốn cùng cô nói chuyện phiếm, nhưng lúc này ký túc xá Thời Gia bị cắt điện, buổi tối cô lại quên nạp điện thoại, bởi vậy hai người cũng không nói chuyện được lâu.

Cô không biết Hứa Lẫm có ngủ được không, nhưng tối hôm đó cô bị mất ngủ suốt một đêm.

Mới sáng sớm, Thời Gia tìm anh cùng nhau ăn bữa sáng, ăn xong anh liền phải ra sân bay, Thời Gia muốn đưa anh đến sân bay nhưng Hứa Lẫm không cho cô đi theo.

Thời Gia hỏi: “Vì sao anh không cho em đi tiễn anh?”

Hứa Lẫm cười nói: “Nếu lúc trở về em ngồi nhầm xe thì anh biết phải làm sao?”

Thời Gia xoay người sang chỗ khác không nói, cô có chút tức giận, giận bản thân không cẩn thận, cũng giận chính mình bởi vì chuyện này mà tức giận.

Hứa Lẫm đã ăn cơm xong, anh cũng không nói gì, chỉ nắm tay kéo Thời Gia rời khỏi cửa hàng.

Đi ra khỏi cửa, anh dừng lại cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Sao em lại không vui rồi?”

Thời Gia dẩu miệng ngẩng đầu liếc anh một cái, nói: “Em muốn đưa anh ra sân bay.”

Hứa Lẫm cười cười, nói: “Về khách sạn trước giúp anh thu dọn đồ đạc được không?”

“Được.”

Thời Gia đi cả đoạn đường cảm xúc đều rất suy sút, Hứa Lẫm đã nhận ra nhưng không nói gì, vừa đến phòng định chậm rãi lên tiếng, kết quả mới vừa vào cửa, Thời Gia liền ôm lấy anh, thanh âm tràn ngập ủy khuất, cô nói: “Tối hôm qua em rất hối hận.”

“Hối hận về điều gì?”

“Em muốn ở lại khách sạn cùng anh.”

Hứa Lẫm có chút ngoài ý muốn. Anh đương nhiên vô cùng quý trọng mỗi một phút mỗi một giây cùng Thời Gia ở bên nhau, nhưng tối hôm qua xác thật anh không nghĩ tới việc ở cùng cô, dù sao lần này cũng không phải vì muốn cùng nhau qua đêm mà đến.

Mặt khác ngoài ý muốn là Thời Gia chủ động.

Điều này không phải không tốt, chỉ là anh không đoán trước được. Hứa Lẫm trong lòng cảm thấy lấy Thời Gia có chút chậm nhiệt tính cách lại hướng nội, một khi bên nhau phải từ từ tiến lại, không thể vội vàng.

Cùng nhau ở khách sạn qua đêm không biết sẽ phát sinh chuyện gì, liệu cô có biết sẽ thể hiện điều gì không, hai người ở cùng nhau như vậy, cả cô và anh ai dám chắc không vượt quá giới hạn?

Nhưng cô lại có ý nghĩ như vậy, còn vì thế mà hối hận cả đêm, vì cái gì? Điều này làm Hứa Lẫm chợt cảm thấy mơ hồ.

Bởi vì cô thật lòng yêu anh phải không.

Hứa Lẫm nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, anh nói: “Không có việc gì, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau, Gia Gia.”

Thời Gia lắc lắc đầu, cô lầu bầu mà nói: “Quá nhanh. Chúng ta giống như ăn một bữa cơm liền yêu đương, tính ra chỉ mới qua một kỳ nghỉ hè, em đã nghĩ đến chuyện ở cùng anh một đêm. Chính bản thân em cảm thấy, giống như em đã thích anh thật lâu. Em chủ động như vậy không biết là tốt hay không tốt? Bản thân em cũng không biết, rất có thể người khác sẽ không như vậy, nhưng em với anh ở cùng nhau cũng không giống người ta, em chỉ biết, tối hôm qua không ở bên anh khiến em rất hối hận, cả đêm qua em cũng không ngủ được.”

Hứa Lẫm bẹo má cô, dịu dàng hôn lên đôi môi đang thao thao bất tuyệt: “Em không cần phải học theo người khác, với anh em là bảo bối độc nhất vô nhị, chỉ cần em muốn làm, thì hãy làm điều em cảm thấy vui vẻ, người khác nghĩ gì cũng không quan trọng, bao gồm cả anh cũng không cần quan tâm.”

Thời Gia nhón chân ôm cổ anh: “Em muốn đưa anh ra sân bay.”

Hứa Lẫm bế cô lên đi đến sô pha ngồi xuống, anh nói: “Chúng ta ngồi đây một chút, sau đó tự anh đi, bây giờ anh đến sân bay sẽ trực tiếp lên máy bay luôn, em ngoan ngoãn trở về ký túc xá, khi nào xuống máy bay anh gọi điện thoại cho em được không?”

Thời Gia quật cường lắc đầu.

Hứa Lẫm ôm lấy cô, cố ý xuyên tạc: “Ôi, sao lại làm nũng rồi? Em như vậy sao anh có thể đi đây?”

Thời Gia lập tức ôm chặt lấy cổ anh: “Em muốn đưa anh ra sân bay.”

Hứa Lẫm đem cô kéo lại tới cúi đầu hôn xuống, anh nói: “Em ngoan một chút, anh sẽ có khen thưởng được không.”

Thời Gia mới không nghe, cô nói: “Em phải đi, anh không cho em đi, em liền khóc cho anh xem.”

Cô nói khóc liền khóc.

Hứa Lẫm lau nước mắt của cô, khẽ hôn lên gương mặt người con gái ấy: “Vậy em muốn cùng anh chờ ở đây, rồi cùng lên xe taxi đi sao?”

Anh miêu tả cho cô hình ảnh: “Tài xế taxi chính là người xa lạ, chúng ta ngồi ở phía sau cũng không thể nói chuyện thân mật với nhau.”

Thời Gia nhìn đôi mắt của anh: “Em cũng không muốn nói lời nào, chỉ đơn giản là muốn ở cùng với anh thôi.”

“Là như vậy sao?”

Hứa Lẫm nói rồi đem cô ấn ở trên sô pha, anh phủ ở trên người cô, hôn lên môi cô: “Chính là anh muốn cùng em làm chuyện này tại đây.”

Thời Gia cuối cùng vẫn là không đưa được Hứa Lẫm ra sân bay.

Chương kế tiếp