Anh Là Cuộc Sống Của Em

Chương 13

May mắn được bạn cùng phòng Diêu Diêu đón về trường học, ban đầu Thời Gia vốn dĩ muốn mời bạn ăn cơm, nhưng Diêu Diêu đột nhiên phải đi hẹn hò, Thời Gia liền tự mình ở ngoài cổng trường ăn chút gì đó rồi trở về phòng sau.

Phòng ký túc xá lúc này không còn ai, hai người bạn đang ôn tập cho kỳ thi nghiên cứu sinh lên thạc sỹ ở thư viện, hiện giờ chỉ có mình cô ở phòng, nên cô gọi điện thoại cho Hứa Lẫm để trò chuyện.

Hứa Lẫm lo lắng hỏi trong điện thoại: “Sau này đi đâu nói cho anh biết, anh sẽ hướng dẫn em đi lại, vạn nhất buổi tối một mình không có người tới đón em thì làm sao?”

Thời Gia vừa cảm động lại vừa thấy hơi có lỗi, nhưng đột nhiên trong đầu có thanh âm nhắc nhở cô “Không cần tỏ vẻ đáng thương!”

Cô nói với Hứa Lẫm: “Lúc chuẩn bị đến trạm tài xế có hỏi có người xuống xe không, nhưng em nói nhỏ quá, sau đó cũng ngại không dám nói to cho tài xế nghe mới bị như vậy, em đúng là không làm được gì nên hồn.”

Hứa Lẫm nói: “Tới trạm dừng xe bus nguyên tắc là xe phải dừng lại dù có khách lên hay xuống thì việc dừng xe là chức trách của họ, tài xế không dừng xe là chưa làm đúng trách nhiệm rồi, đâu thể đổ lỗi cho hành khách nói nhỏ được, rất nhiều người lúc xe dừng lại mới muốn xuống xe, pháp luật cũng đâu có quy định khi đi phương tiện giao thông không được mất tập trung đúng không?”

Thời Gia bây giờ rất muốn ôm đùi anh.

Hứa Lẫm lại nói: “Nhưng mà cũng phải nói, làm tài xế xe bus thực ra cũng rất vất vả, có đôi khi muốn lười biếng một chút cũng rất bình thường mà phải không, ở bất kỳ lĩnh vực nào cũng sẽ có người lười biếng.”

Thời Gia thật sự rất thích anh, sao có thể nói chuyện hợp tình hợp lý như vậy?

“Anh cũng thật biết an ủi người khác quá đi!”

“Không phải đang an ủi em, anh chỉ đang nói sự thật mà thôi.”

“Hì hì, em...”

“Hửm?”

“Em rất muốn gặp anh.”

Hứa Lẫm cười rộ lên: “Anh cũng rất muốn gặp em, sao tháng một năm nay tới chậm vậy nhỉ.”

Thời Gia tràn đầy đồng cảm, lần đầu tiên trong đời cô chờ mong kỳ nghỉ đến vậy.

Tranh thủ lúc bạn cùng phòng chưa trở về, cô đi tắm trước, thu thập xong xuôi mới nằm lên giường tiếp tục nói chuyện phiếm với Hứa Lẫm.

Anh cũng ở đang trên giường làm bài tập, Thời Gia đeo tai nghe thỉnh thoảng cùng anh nói hai câu, đại đa số Thời Gia ai làm việc nấy nhưng cả hai đều cảm thấy bình yên.

“Bạn cùng phòng em không trở về sao?” Hứa Lẫm hỏi.

“Vâng, mọi người đều đang nỗ lực, chỉ có em một lòng một dạ làm sâu gạo.”

Hứa Lẫm cười hỏi: “Tốt nghiệp xong em có tính toán gì chưa?”

Thời Gia thở dài: “Chưa tính toán gì cả, lúc trước em với mẹ có nói chuyện về việc này, ban đầu còn nghĩ học nghiêm túc rồi vào ngành quảng cáo, làm việc chắc cũng dễ dàng hơn, nhưng khi học đại học mới biết được muốn vào được nghề thì cần 05 năm kinh nghiệm, những lý thuyết trên trường cũng chỉ hỗ trợ về mặt lý luận, muốn có kinh nghiệm thì cần ra ngoài va chạm nhiều hơn…Mẹ em cũng nói đến vấn đề xuất ngoại”

“Em muốn ra nước ngoài sao?”

“Em không muốn, em định tốt nghiệp xong sẽ đi tìm việc làm, cũng không có ý định thi lên thạc sỹ, còn anh thì sao?”

“Anh cũng định đi làm luôn.” Hứa Lẫm trả lời, anh bây giờ đang muốn dành toàn tâm toàn ý cho mô hình máy bay và tàu thuyền, sau này sẽ cùng học trưởng Hàn tự xây dựng sự nghiệp.

 “Nhưng em cảm thấy em sẽ không tìm được công việc …”

“Đừng lo lắng, từ từ rồi sẽ tìm được công việc phù hợp với em.”

Thời Gia vẫn đang lướt website mua sắm, cô nhìn trúng vài món quần áo, click chọn đặt tới địa chỉ của Hứa Lẫm, trong đầu toàn hình ảnh tưởng tượng anh mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp, nghĩ đến đây cô liền bật cười.

“Em cười gì vậy?” Hứa Lẫm hỏi.

Thời Gia hướng màn ảnh cười:“Xem soái ca.”

Hứa Lẫm làm bộ giận dỗi: “Ồ? Xem soái ca nào vậy?”

“Xem anh đấy.”

Hứa Lẫm cười, anh ngồi thẳng người lên: “Mời em tiếp tục xem.”

Thời Gia chống khuỷu tay ở bàn nhỏ xem soái ca không chớp mắt, Hứa Lẫm không thấy cô tiếp tục nhắn tin cho mình, một lát sau màn hình hiện lên dòng chữ Hứa Lẫm nói: “Muốn gặp em quá.”

Tức khắc mặt của Thời Gia liền trở nên đỏ bừng: “Không nói chuyện với anh nữa, tạm biệt.”

Bạn cùng phòng lục tục trở về, ký túc xá bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, Thời Gia đăng nhập Weibo thì nhìn một tin nhắn của người lạ, không ngờ là nhãn hàng mặt nạ muốn hợp tác.

Cô như thế này cũng có người tìm đến hợp tác quảng cáo sao? Đúng là quá thần kỳ!

Thời Gia hồi phục nhanh chóng nhắn tin hỏi đối phương: “Anh xác định tìm tôi hợp tác sao? Tôi như thế này sao có thể thu hút người mua được.” 

Đối phương nhanh chóng nhắn lại: “Đúng vậy, bảo bối à, tài khoản Weibo của cô khá hot mà, hơn nữa các fans đại đa số đều là nữ sinh đúng không? Cô có muốn dùng thử chất lượng mặt nạ của chúng tôi không? Đảm bảo sẽ không làm cô thất vọng! Chúng tôi gửi trước cho cô một hộp để thử nhé.”

Đối phương kỹ càng tỉ mỉ trao đổi vấn đề hình thức hợp tác cùng những phúc lợi cho fans, cơ bản thì Thời Gia không hứng thú lắm, bởi vì mặc dù việc đi khám bác sỹ tốn khá nhiều tiền, nhưng thương hiệu yêu cầu cô phải chụp cận mặt, cô cũng chưa tích góp đủ dũng khí đó, đành phải từ chối cơ hội lần này vậy.

Tuy rằng mất một cơ hội kiếm tiền tiêu vặt, nhưng Thời Gia cũng khá vui vẻ.

Bởi vì cô đột nhiên phát hiện chính mình có thể sử dụng Weibo để kinh doanh một chút, hơn nữa cũng khá tự do thoải mái, cũng không phải chạy đi chạy lại thuê mặt bằng, cũng khá phù hợp đúng không?

Nói làm liền làm! Cô nghiêm túc mở lại Weibo của chính mình xem lại một lượt, muốn thử quy hoạch phương hướng hoạt động.

Kỳ thật cũng chưa tìm thấy manh mối gì.

Weibo của cô ngay từ đầu chỉ là tài khoản cá nhân lập ra để cho vui, cũng không có ý định làm người nổi tiếng hay kinh doanh, cũng do vô tình mà tài khoản được nổi tiếng, từ đó cô mới bắt đầu trên Weibo chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình không nghĩ tới việc có nhiều người giống mình chia sẻ với nhau, cũng có thêm nhiều người chú ý đến cô hơn, cũng nhờ đó mà fans của cô từng chút, từng chút nhiều lên.

Từ lúc đó mỗi khi cô phát Weibo đều có rất nhiều người vào xem, chia sẻ về cuộc sống, bây giờ chuyển mình sang buôn bán cũng có chút hơi ngượng ngùng.

Thôi đành đi một bước tính một bước vậy. Thời Gia nghĩ

Ký túc xá tắt đèn, Thời Gia chủ động nhắc tới việc muốn mời các bạn cùng phòng ăn cơm, vì không muốn ảnh hưởng đến việc ôn tập thi nghiên cứu sinh của các bạn cùng phòng, vì vậy cả phòng thương lượng sẽ cùng nhau đi ăn lẩu vào buổi chiều thứ bảy.

Buổi sáng hôm sau, Thời Gia vừa tan học đã đi đến thư viện mượn sách, ngoài ý muốn lại gặp được Chương Vân, không ngờ cô ấy còn muốn thêm lại WeChat của cô, Thời Gia kích động không thôi, lập tức đồng ý.

Cô còn đang có một chút rối rắm thì Chương Vân đã chuyển tới cho cô một số tiền, 138 tệ.

Thời Gia không hiểu đây là có nghĩa là gì, cô đành phát dấu chấm hỏi để thắc mắc.

Chương Vân nhanh chóng nhắn lại: “Cảm ơn cậu về chiếc bánh kem, tôi cảm thấy vẫn là nên trả tiền lại cho cậu thì tốt hơn, miễn cho sau này còn nợ ân tình.”

Thời Gia lúc này mới nhớ ra việc hôm nay là sinh nhật Chương Vân.

Cô đưa cái bánh kem kia trước khi hai người xảy ra việc cãi nhau, sợ là chính mình cũng đã quên.

Lúc đó Chương Vân thường xuyên treo ở bên miệng nói bên ngoài trường cô có cửa hàng bánh kem rất ngon, cô ấy còn nói trong tiệm có một anh đẹp trai, hy vọng ngày nào đó khi cô ấy đi ngang qua soái ca sẽ gọi lại tặng một miếng bánh kem, thuận tiện đem chính mình đưa cho cô ấy thì thật tuyệt.

Nghĩ đến việc đã từng cùng nhau trò chuyện, chia sẻ cho nhau những chuyện trên trời dưới biển, nghĩ đến đây trong lòng Thời Gia bỗng cảm thấy buồn bã.

Cô mở trang cá nhân của Chương Vân xem một vòng, Chương Vân đã đăng ảnh chúc mừng sinh nhật, cô bạn cùng phòng sáng sớm nay 6 giờ đã rời giường trộm thổi mấy chục quả bóng bay đặt ở ký túc xá, mọi người cũng đã cùng nhau mua quà và bánh kem tặng cho Chương Vân.

Đông vui, náo nhiệt, cô ấy đúng là không thiếu bạn tốt, không có cô cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô ấy.

Thời Gia thoáng chốc rơi vào trầm mặc, cô dừng ở bài đăng chúc mừng sinh nhật của Chương Vân một lúc rất lâu, cuối cùng cũng phải thừa nhận tình bạn giữa mình và Chương Vân đã hoàn toàn kết thúc.

Cô không nhắn tin chúc mừng sinh nhật vì cô đoán Trương Văn là đã xóa cô khỏi danh sách bạn bè rồi .

Cô đoán không sai, khi kiểm tra lại danh sách bạn bè đã không còn nhìn thấy tên của Chương Vân nữa.

Chương Vân đã xóa cô ra khỏi danh sách bạn bè cũng xóa hoàn toàn tình cảm của hai người một cách sạch sẽ.

Tối hôm qua Phi Phi có gửi cho Chương Vân một bao lì xì: “Chúc mừng sinh nhật! Hi vọng ba người chúng ta có thể mãi thân thiết như ban đầu, luôn là bạn tốt của nhau!”

Trong lòng Chương Vân cảm thấy vô cùng buồn bã.

“Thân thiết như ban đầu ư, bây giờ không còn khả năng đó nữa rồi.”

Chương Vân cũng không hiểu cuối cùng vấn đề nằm ở đâu tại sao lại đến bước đường này nhưng cô hiểu hai người có lẽ không thể tiếp tục làm bạn.

Cô ấy không để ý đến việc Thời Gia và Hứa Lẫm quen nhau nhưng không nghĩ rằng Thời Gia yêu Hứa Lẫm đã tiến vào một vòng quan hệ bạn bè khác hơn nữa đó là quan mối quan hệ bạn bè mà Chương Vân không thích.

Có thể do cô ấy quá nhạy cảm nhưng Chương Vân cũng không định sửa sai, cô ấy cũng có tôn nghiêm của mình, không muốn cúi đầu trước.

Thật lòng mà nói Trương Vân cũng muốn nói lời xin lỗi với Thời Gia, bản thân cô ấy khi nghĩ lại cũng thấy mình làm vậy là quá đáng nhưng suy xét thật lâu vẫn cảm thấy điều đó không cần thiết.

Không bằng hoàn toàn mặc kệ nhau lâu dần sẽ mất đi quan hệ.

Con người luôn phải tiến về phía trước, cô ấy chỉ tự làm mình buồn bã chưa được 5 phút liền cùng bạn bè vui vẻ chúc mừng sinh nhật.

Sau hôm nay cô ấy sẽ không bao giờ nhớ đến tình bạn với Thời Gia nữa. 

Học kỳ này quan hệ giữa Thời Gia và các bạn cùng phòng đã trở nên tốt hơn một chút,  chính xác mà nói thì là cùng Diêu Diêu thân hơn một chút bởi vì dù sao hai người bạn kia một lòng chỉ muốn tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh thật tốt không rảnh để đi chơi với các cô.

Cuối tháng 9 Diêu Diêu có hẹn một em trai năm nhất đi hát, cậu em này vui vẻ đồng ý nhưng ký túc xá của cậu đều đang độc thân vì vậy muốn Diêu Diêu mời nhiều bạn bè đến để làm quen.

Điều này hơi làm khó Diêu Diêu một chút vì có hai bạn trong ký túc xá đang tập trung học tập cũng không thân thiết lắm, còn Thời Gia da mặt mỏng lại đang có người yêu.

Rơi vào đường cùng, cô ấy đành hẹn bạn học khác đi cùng.

Thời Gia có nói với Hứa Lẫm về chuyện này, Hứa Lẫm trầm mặc một chút rồi nói: “Thích quá nhỉ, anh có chút ghen đấy!” 

“Hahaha” Thời Gia bị anh chọc cười: “Nhưng em không đi cùng cậu ấy, cậu ấy biết em có bạn trai nên không gọi em đi.”

Hứa Lẫm nói: “Anh đang rất ghen rồi, em phải dỗ anh thật tốt đấy!” 

“Dỗ như thế nào?”

“Tự mình nghĩ đi.”

Thời Gia suy nghĩ hồi lâu cuối cùng gửi cho anh một video nụ hôn để làm hòa.

Hứa Lẫm sau khi nhận được tin nhắn liền nói: “Miễn cưỡng bỏ qua cho em, khi nào gặp mặt anh sẽ xử lý em sau.”

Thời Gia bật cười, mong rằng kì nghỉ quốc khánh sẽ đến thật nhanh.

Đến quốc khánh, Thời Gia vội vàng chuẩn bị đi tìm Hứa Lẫm.

Vốn dĩ anh muốn đến đón cô nhưng dạo này anh đang rất bận lại vừa nhận được thông báo sẽ có lãnh đạo tới muốn thị sát tiến độ làm mô hình máy bay và tàu thuyền của tổ đội vào quốc khánh nên không thể đến đón cô.

Anh đã giải thích với Thời Gia về việc này cũng nói với cô sẽ đến đón cô muộn hơn một chút.

Thời Gia nghe vậy cảm thấy tự mình cũng có thể đến gặp anh.

Cô đặt vé chuyến bay vào buổi chiều, vì sợ tắc đường nên cô còn cố ý đi sớm hơn một chút.

Tàu điện ngầm hôm nay rất nhiều người khiến cô hơi căng thẳng, Thời Gia đeo tai nghe ngăn cách mình với thế giới, lúc gần đến nơi, khi cô đang loay hoay tìm đồ trong túi thì vô tình đụng vào người phía sau, người ở phía sau không kiên nhẫn hỏi cô: “Em đang tìm cái gì vậy”

Thời Gia có chút im lặng, đột nhiên có người hỏi làm cô có chút không phản ứng kịp.

Cô hơi quay đầu ngại ngùng nói xin lỗi với người nọ.

Trên xe chen chúc nhau người trên xe ngày một đông hơn nhưng may là sân bay ở trạm cuối không cần sợ ngồi quá trạm.

Vì hôm nay đi sớm nên khi tới sân bay cô ngồi trên băng ghế chờ một mình, tâm tình cô cũng dần tốt hơn một chút.

Thời Gia đã tải sẵn hai bộ phim điện ảnh để lên máy bay xem, đồng thời cũng đã nạp pin cho điện thoại đầy đủ.

Cô gọi điện cho Hứa Lẫm để trò chuyện nhưng khi chuẩn bị lên máy bay thì Hứa Lẫm đã vội phải đi mất, ban đầu Thời Gia có thói quen cùng chị em tốt nói chuyện phiếm trên Weibo nhưng khi mở app thì mọi người đều hiển thị trạng thái đang bận.

Lần nào Thời Gia xa nhà cô cũng đều rất khẩn trương, đối với cô mà nói việc ở trong một không gian lạ có người lạ bắt chuyện là một điều đáng sợ, cô chỉ hi vọng lên máy bay không ai quấy rầy mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Đáng tiếc lần này không thuận lợi như vậy, cô vừa ngồi vào chỗ của mình liền có người muốn đổi chỗ với cô.

Là một nữ sinh có thái độ rất thành khẩn: “Mỹ nữ, có thể phiền chị đổi chỗ với em được không? Em muốn cùng bạn trai ngắm bầu trời, làm ơn đi mà.”

Thời Gia nói: “Vậy em có thể kêu bạn trai em đổi chỗ cho em sang bên kia, vì sao còn muốn tới làm phiền chị? Chị cũng rất muốn ngồi gần cửa sổ để ngắm mây.”

Đó chỉ là suy nghĩ trong lòng của cô vì thực ra ngoài đời cô tuyệt đối không có dũng khí thể hiện bản thân như vậy.

Cô chỉ biết cười cười sau đó ngoan ngoãn nhường chỗ cho nữ sinh kia.

“Thật cảm ơn chị, mỹ nữ, cái này tặng cho chị.” Cô gái trẻ sau khi được đổi chỗ cảm thấy rất vui vẻ, cô ấy còn nhiệt tình đưa cho Thời Gia một túi đồ ăn vặt, Thời Gia xua tay từ chối nhưng đối phương lại nhất quyết nhét vào lồng ngực của cô.

Đúng là bản thân không làm được gì nên hồn, chỗ ngồi gần cửa sổ đột nhiên biến thành ngồi ở giữa, bên trái lại là một đại thúc, bên phải lại là một tỷ tỷ lạnh lùng.

Thời Gia tận lực thu nhỏ bản thân đến mức thấp nhất tránh cho việc tiếp xúc tay chân với hai người bên cạnh.

Máy bay bắt đầu cất cánh, cô mở phim xem giết thời gian, bỗng nhiên cô có cảm giác hình như có người đang nhìn mình, cảm giác đó thật không thoải mái chút nào.

Thời Gia quay đầu về phía bên trái bắt gặp ánh mắt của đại thúc đang nhìn cô xem phim.

Thời Gia quay đầu lại điều chỉnh dáng ngồi của mình, đại thúc lại tiếp tục nhìn theo động tác của cô.

Thời Gia cảm thấy hơi bực mình, sao lại có người không có chút lễ nghĩa nào như vậy chứ.

Cô thật sự muốn mắng người: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tôi móc mắt của ông ra”

Đương nhiên là ngoài đời cô không dám mắng như vậy.

Cô chỉ có thể tắt điện thoại làm bộ đi ngủ, nhưng trong lòng thầm thề nếu vị đại thúc này hỏi mượn cô điện thoại, cô khẳng định sẽ…. cô cũng không biết mình sẽ làm chuyện gì nữa.

Thật vất vả mới chờ được đến lúc máy bay hạ cánh, ngồi trên xe taxi Thời Gia báo địa chỉ cho tài xế để tránh bị lạc đường.

Trên đường Hứa Lẫm có gọi điện thoại cho cô nhưng cũng nhanh chóng phải tắt máy vì có người gọi, Thời Gia nghĩ đến việc xuống xe là có thể nhìn thấy anh nên những việc không vui trên đường bỗng chốc cũng hóa thành hư không.

Khi Hứa Lẫm nhận được điện thoại của cô, anh sớm đã thuê khách sạn, định bụng sẽ dẫn cô về nghỉ ngơi, Thời Gia đi đường chắc không thoải mái chủ yếu là tinh thần của cô khi phải tiếp xúc với người lạ chắc cũng đã rất mệt mỏi.

Xuống xe cô nghĩ rằng mình cần thời gian để chuẩn bị một chút nhưng Hứa Lẫm đã vội chạy đến kéo cô vào lòng, Thời Gia cảm nhận được hương vị trên người anh, cảm thấy như mình đang được sống lại vậy.

Hứa Lẫm nói: “Vất vả cho em rồi, đi đường có mệt lắm không?”

Thời Gia lắc đầu: “Không có, nhìn thấy anh là không còn mệt nhọc gì nữa.”

Hứa Lẫm nhìn cô: “Nhưng anh cảm thấy em rất mệt mỏi, có gặp điều gì không vui không?”

Thời Gia ngẩng đầu nhìn anh: “Có một chút, ở trên máy bay có một vị đại thúc luôn nhìn vào điện thoại của em.”

Hứa Lẫm lý giải “Ồ, đúng là không có lễ nghĩa chút nào, nhưng không phải em nói em ngồi ở gần cửa sổ sao, chẳng lẽ ông ta lúc nào cũng thò đầu qua xem?”

“Không có, em bị đổi chỗ ngồi.”

…..

Khi đến khách sạn, Thời Gia rửa mặt sạch sẽ cuối cùng nằm trên giường miệng lẩm bẩm cái gì nghe không rõ.

 Hứa Lẫn ngồi bên cạnh cô hỏi: “Nói gì thế?”

Thời Gia lấy ngón tay của anh ra khỏi mặt mình: “Ước gì chúng ta có thể ở gần nhau.”

Hứa Lẫm bị cô chọc cười, anh ôm lấy cô, nói: “Về sau cứ để anh đi tìm em.”

Thời Gia hỏi: “Em có phải hay làm ra vẻ lắm không?”

“Không, em rất đáng yêu.”

“Là đáng sợ mới đúng.”

“Không, là cực kỳ đáng yêu.”

“Được rồi! Anh nói là đáng yêu nhưng em vẫn cảm thấy đáng sợ.”

Hứa Lẫm cắn ngón tay cô: “Ai nói với em là bạn gái anh đáng sợ?”

 “Hắc hắc..”

Thời Gia nhanh chóng thay đồ, Hứa Lẫm nói muốn dẫn cô đi ăn cơm.

Thật sự là Thời Gia không muốn ra ngoài, nhưng cô biết bình thường khi nghỉ phép mọi người ai cũng muốn được nghỉ ngơi, không phải chạy hộc tốc đến khách sạn như thế này, sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của anh nên anh muốn làm gì cô cũng đồng ý.

Khi xuống lầu, Hứa Lẫm nói: “Cơm nước xong xuôi em có muốn về nghỉ ngơi không? Chúng ta có thể xem tivi hoặc là để em ngủ một chút.”

Thời Gia nói: “Anh không nghĩ đến chuyện ra ngoài chơi sao?”

Hứa Lẫm nhìn cô cười: “Anh chỉ nghĩ đến việc ở cùng em, còn ở đâu không quan trọng.”

Thời Gia ôm lấy cánh tay anh.

Hai người đến nhà hàng mà Hứa Lẫm để cử, anh gọi một chút đồ ăn hương vị cũng khá ổn.

Cơm nước xong hai người trở về khách sạn, lúc này Thời Gia mới nhớ chưa tặng quà đã chuẩn bị cho anh.

Cô tặng cho Hứa Lẫm một chiếc mũ.

“Anh có thích không?” Cô có chút lo lắng khi nhìn vào anh, sợ anh sẽ không thích món quà cô tặng.

Nhưng Hứa Lẫm lại nói: “Anh rất thích! Nhìn rất đẹp, cảm ơn em!” 

Thời Gia rất vui, cô nói: “Em cũng có, là một đôi đấy!” 

Hôm nay Hứa Lẫm mặc chiếc áo sơ mi bên trong là một chiếc áo phông trắng, anh cởi áo sơ mi, trực tiếp thử quà của cô: “Nhìn thật đẹp phải không?”

Thời Gia ôm eo anh: “Đẹp!”

Hứa Lẫm cúi đầu hôn cô: “Anh cũng chuẩn bị quà cho em.”

“Là gì vậy?” Cô xoa tay chờ mong.

Hứa Lẫm từ trong túi lấy ra một chiếc máy đọc sách

Anh nói: “Tặng cho em.”

Thời Gia vui gần chết, cô đã muốn mua nó từ rất lâu nhưng giá của nó không rẻ, khi cầm trên tay, cô có chút hơi lưỡng lự.

Lúc trước đi thư viện nhìn thấy có người cầm máy đọc sách để đọc sách, Thời Gian đã đăng trên vòng bạn bè, nói “Ở thư viện dùng máy đọc sách nhìn thật là ngầu.”

Hứa Lẫm lúc ấy hỏi cô có muốn mua không, cô liền nói không cần thiết.

Thời Gia nhìn Hứa Lẫm mặc đồ cô mua, chính mình cũng nghĩ đến chuyện mặc đồ tình nhân thì anh đã nói “Em mặc đồ giống anh có được không, chúng ta sẽ mặc đồ tình nhân.”

Hai mắt Thời Gia phát sáng lên, đúng là tâm linh tương thông mà.

Hai người mặc đồ tình nhân ở trong phòng vệ sinh đứng trước gương nhìn nửa ngày trời, bỗng Thời Gia đột nhiên nghĩ đến một chuyện. 

Anh ở phía sau cô hỏi: “Ở trường học có chuyện gì sao?”

Thời Gia cười to, chỉ vào anh nói: “Không có chuyện gì cả, nhưng em muốn học tập anh.”

“Học tập anh gì cơ?” Hứa Lẫm ôm cô hỏi.

“Em đi thăm trường anh nhé, tiện thể học sự tưởng tượng của anh, sau này khi cùng anh nói chuyện em có thể tưởng tượng anh ở địa điểm nào đang làm gì cũng khá thú vị đấy chứ.”

Hứa Lẫm làm bộ làm tịch: “Không được, bạn học Thời Gia mời tự lực cánh sinh.”

Thời Gia ôm lấy anh làm nũng: “Em không muốn tự lực cánh sinh, em muốn làm một phế vật kiêu ngạo.”

Hứa Lẫm dịu dàng xoa khuôn mặt cô, thân mật nói: “Đi thôi tiểu phế vật của anh”

Trường học của Hứa Lẫm không phải quá lớn, đi dạo một chút là hết nhưng cũng khá náo nhiệt, hai người tay trong tay đi khắp nơi, hai người mới đi có một chút mà bầu trời cũng đã ngả tối.

Hai người ở khách sạn bên ngoài cách trường một con đường nhỏ, gần đến khách sạn, Hứa Lẫm đột nhiên chủ động hỏi cô: “Em có nguyện ý ở cùng anh trong khách sạn không?” 

Lỗ tai Thời Gia đột nhiên đỏ bừng, cô cúi đầu nhỏ giọng một tiếng, sợ anh không nghe được lại lớn tiếng nói: “Em muốn.”

“Được rồi.”

Thời Gia cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Đúng là nói là một chuyện nhưng đối mặt lại là chuyện khác.

Lần đầu tiên ở cùng bạn trai qua đêm cô chân chính cảm nhận được cái gì gọi là chân tay luống cuống.

Chờ anh quay về ký túc xá lấy đồ, Thời Gia chợt cảm thấy hoảng hốt.

Cầm lấy đồ đạc, cô nói: “Em…em đi tắm trước.”

Lúc này cô đã không còn bản lĩnh đối diện với anh mà chạy thẳng vào trong nhà tắm.

Nhưng vừa xoay người Hứa Lẫm đã từ phía sau giữ chặt cổ tay cô, đem cô ôm vào lồng ngực, đồ đạc rơi xuống tứ tung, chai lọ va chạm vào đất phát ra những tiếng vang nặng nề, Thời Gia bị Hứa Lẫm nhiệt tình hôn môi, nội tâm cô bỗng nhiên trở nên hoảng loạn.

Nhanh như vậy đã xảy ra chuyện đó sao?

Không biết qua bao lâu Thời Gia chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, cô chỉ có thể dựa vào anh mới có thể đứng vững.

Kết thúc nụ hôn, anh dịu dàng nói: “Không cần khẩn trương đâu, anh chỉ muốn ở bên cạnh em.”

 “Vâng.” 

Nói rồi cô nhanh chóng chạy vào nhà tắm.

Bên này Hứa Lẫm thay đồ ngủ rồi lấy máy tính trong túi ra nhàn nhã nằm trên giường.

Kỳ thật anh cũng rất khẩn trương, chủ yếu là sợ mình không thể khống chế được mà làm ra hành động dọa cô sợ.

Gia Gia của anh ấy mà, vừa nhát gan nhưng lại chân thành đối với anh không có chút phòng bị, nhưng anh không chắc đứng trước mặt người yêu lúc nào cũng bình tĩnh lý trí

Một lúc lâu sau Thời Gia mới bước ra từ phòng tắm, cô định nói Hứa Lẫm đi tắm thì đã thấy anh đang ngồi trên sofa chơi di động, cô chợt nghĩ đến cảnh hai người nằm trên giường cùng nhau liền cảm thấy có chút xấu hổ.

Suy nghĩ này có hơi đen tối một chút làm cho mặt cô đột nhiên trở nên đỏ bừng.

Thôi đành mặc kệ đến đâu hay đến đó.

Cô bật tivi lên xem nhưng không chú ý vào nội dung đang phát, bên tai chỉ đang vang tiếng nước ở trong phòng tắm, Thời Gia bỗng cảm thấy xấu hổ chạy lên giường dùng chăn che kín người.

Thời Gia ơi Thời Gia, sao ngươi có thể suy nghĩ xấu xa như vậy chứ!

Lúc cô còn đang tự kiểm điểm mình, chăn đột nhiên bị người ta mở ra, cô ngẩng đầu thì thấy Hứa Lẫm đang dịu dàng vuốt đầu cô, anh nói: “Mau dậy sấy tóc đi, tóc chưa khô nằm sẽ đau đầu đấy.”

“Vâng.”

Thời Gia ngoan ngoãn xuống giường đi vào phòng vệ sinh, Hứa Lẫm cũng tự nhiên cầm lấy máy sấy giúp cô sấy tóc, Thời Gia quay đầu hỏi: “Anh muốn giúp em sấy tóc sao?”

“Đúng vậy.”

Thời Gia quay đầu nhìn mình trong gương, Hứa Lẫm thật sự rất cao, bản thân cô chỉ cao đến xương quai xanh của anh, cô chợt bật cười trước sự chênh lệch này, anh nghiêng đầu hỏi cô cười gì, Thời Gia quay lại khoa chân múa tay chỉ cho anh xem hai người chênh lệch chiều cao nhau quá nhiều.

Cô nói “Anh thật là cao.”

Hứa Lẫm ôm lấy cô: “Như vậy ôm em có phải rất vừa vặn không?”

“Đúng vậy, em rất thích ôm anh”

“Anh cũng thích, bảo bối, nào sấy tóc trước.”

Thời Gia nhìn trong gương thấy hình ảnh Hứa Lẫm ôn nhu sấy tóc cho cô rồi anh còn  tỉ mỉ dùng lược giúp cô chải tóc.

Bàn tay anh thon dài trắng nõn xuyên qua mái tóc đen nhánh của cô, gió nóng không xa không gần thổi tới chạm vào từng sợi tóc, mặt anh nghiêm túc như vậy giống như việc sấy tóc cho cô là một việc vô cùng quan trọng.

Thời Gia nhịn không được muốn nhớ mãi thời khắc này, cô trộm mở camera chụp hình ảnh trong gương nhưng lại không cẩn thận bật đèn flash..tách…tiếng điện thoại vang vọng cộng với thứ ánh sáng lóe lên làm Thời Gia có chút quẫn bách, nhưng nhìn lại thì thấy Hứa Lẫm đang mỉm cười.

“Sao em có thể làm gì cũng đáng yêu như vậy?” Anh nói.

Sấy tóc xong, Thời Gia nhìn ảnh chụp chung trong điện thoại một hồi lâu, bỗng cô phát hiện anh đang sắp xếp lại khu vực chỗ ghế sofa.

“Anh sẽ ngủ trên sofa.” Anh nói.

Thời Gia buộc miệng: “Anh không muốn ngủ cùng em sao?”

Hứa Lẫm còn chưa kịp giải thích. Thời Gia đã bò lên giường cuốn chăn bao lấy mình lăn về một góc, Hứa Lẫm có chút bất đắc dĩ, anh chỉ có thể nằm trên giường ôm lấy con tằm trắng dễ thương kia dỗ dành.

“Anh cũng muốn ôm em ngủ nhưng sợ em khẩn trương thôi bảo bối.”

Thời Gia nắm chặt góc chăn, tay cũng hơi buông ra, cô chậm rãi xoay người, hốc mắt có hơi ửng đỏ: “Em muốn ôm anh.” 

“Được.” Hứa Lẫm ôm cả cô và chăn vào lòng.

Anh nhẹ nhàng thở dài ở bên tai cô nói: “Em nha, đúng là không có biện pháp với em nữa rồi, còn biết làm nũng nữa chứ.”

Ngữ khí của anh tràn đầy sủng nịnh, Thời Gia chỉ cảm thấy hạnh phúc khi được người khác chở che bao dung.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, còn lớn mật yêu cầu anh ôm chặt mình.

Hứa Lẫm ôm chặt cô vào lòng, anh nhẹ nhàng cười rộ lên.

Điều này làm Thời Gia có điểm xấu hổ: “Anh còn dám cười em.”

“Không phải, bảo bối, em đừng giày vò anh.”

“Ồ.”

Cô đáp ứng nhưng anh lại không kiên trì được.

Anh cảm thấy cơ thể mình không ổn, không có cách nào cự tuyệt cô.

Hứa Lẫm cũng không dám cùng cô thân thiết lâu sợ mấy chốc sẽ không giữ được bình tĩnh, anh chỉ đơn giản nằm ôm Thời Gia cùng nói chuyện phiếm.

Anh đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Thời Gia có chút ngượng ngùng, thời điểm cô học cao trung hận không thể trở thành một con đà điểu đổ chôn trong cát nào có chú ý đến bạn học khác, lần đầu tiên gặp nhau ư? Chắc là lúc khai giảng.

Cô hỏi: “Là lúc khai giảng sao?”

“Không phải là trước khi học kỳ bắt đầu em không nhớ rõ sao? Ở ngoài cửa lớp em,  anh đã đụng vào em còn khiến em bật khóc.”

Vẻ mặt Thời Gia có chút mờ mịt, cô không nhớ một chút gì về kí ức đó, Hứa Lẫm buồn cười hỏi: “Lúc đó ngày nào em cũng bị đâm vào người khác sao?”

Thời Gia bật cười: “Nào có, thỉnh thoảng cũng có sẽ đụng người khác nhưng em không nhớ rõ là ai khiến cho em khóc cả.”

Hứa Lẫm giúp cô tìm lại hồi ức: “Em thử nghĩ lại xem ngày đó em vừa trở về phòng học, anh không cẩn thận đụng vào người em, anh có xin lỗi em rồi mới rời đi, nhưng đột nhiên em chạy đến nhà vệ sinh, đôi mắt thì ửng hồng chực trào nước mắt, lúc ấy anh nghĩ rằng anh đã làm em bị thương định ở lại chờ xin lỗi em nhưng đến khi vào học vẫn chưa thấy em trở về, Thời Gia, em thật sự không hề có ấn tượng gì sao?”

Cô nghiêm túc nói: “Thật sự không có ai khiến em khóc cả, có phải anh nhớ nhầm không?”

Hứa Lẫm thở dài “Bảo bối à năm đó cả khối cũng chỉ có mình em tên Thời Gia đúng không?”

“Đúng vậy”

“Sau hôm đó lúc nào anh cũng cảm thấy có lỗi với em, lúc đó anh còn biết cho em một bức thư xin lỗi nữa.”

“Còn có thư xin lỗi nữa à?” 

Hứa Lẫm ghé vào tai cô bổ sung một tình tiết quan trọng ‘Lúc ấy anh đụng vào em gần như vậy này.”

“Nói bừa.” Thật sự Thời Gia còn định phủ nhận nhưng trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một hình ảnh đã cũ “À! Em nhớ ra rồi!”

Cô ngồi bật dậy, biểu tình có chút tiếc nuối: “Hóa ra người viết thư xin lỗi đó là anh.”

Chương kế tiếp