Anh Là Cuộc Sống Của Em

Chương 12

Cuối cùng cũng đã tới thời gian chính thức khai giảng.

Thời Gia đã chuẩn bị tốt mọi thứ, bác sĩ Tống đã sớm quay lại, hai bên hẹn trước sẽ có buổi tư vấn vào buổi chiều thứ năm.

Thời Gia vừa vào đại học đã bắt đầu tìm bác sỹ, đầu tiên do cũng chưa quen biết gì, cũng không hiểu rõ nên cô đã đến khoa thần kinh của bệnh viện thành phố, tuy nhiên lúc đó có lẽ do bệnh tình của cô cũng không đến mức nghiêm trọng không cần nằm viện trị liệu, nhưng bác sỹ cũng lưu ý với Thời Gia về việc nếu tinh thần không ổn thì nhất định sẽ phải xem xét đến việc nằm viện theo dõi.

Bản thân cô cũng đã từng trải qua việc thiếu chút nữa phải vào bệnh viện tâm thần, vì vậy bây giờ cô luôn có ý định tìm kiếm một vị bác sỹ phù hợp giúp ổn định tâm lý của cô, hạn chế tối đa việc cô mất kiểm soát.

Cô đã liên hệ bảy tám bác sĩ thần kinh, đã từng thử tương đối nhiều phương pháp, cuối cùng Thời Gia đã lựa chọn bác sĩ Tống Âm.

Cô cảm thấy ông trời cho cô rất ít vận may, nếu bác sỹ Tống vẫn không thể giúp được cô thì có lẽ lúc đó Thời Gia cũng không có dũng khí tiếp tục tìm bác sĩ khác.

Hơn nữa, bác sĩ Tống thu phí cũng không thấp, Thời Gia có thói quen là trước mỗi lần đi khám bác sĩ cô sẽ viết ra những điều mình muốn nói, một buổi khám bệnh thường kéo dài 45 phút đều chính xác đến từng phút từng giây.

Bản thân cô luôn cảm thấy sợ hãi khi cùng người khác nói chuyện, đặc biệt kiểu nói chuyện muốn thâm nhập nội tâm của nhau.

Hơn nữa, chi phí trị liệu đối với cô mà nói có thể nói là một gánh nặng không nhỏ, hoặc là chính cô luôn có khát vọng trở thành người bình thường, vì vậy đối với niềm hy vọng xuất phát từ nội tâm này khiến cô mỗi lần thấy bác sĩ cô đều mong mỏi mình có thể mau chóng khỏi bệnh.

Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là ảo tưởng của mình cô.

Ban đầu cô muốn tự mình chạy thử cuộc đối thoại trước để tự trấn an mình nhưng hiện tại cô đã cảm thấy khá hơn rất nhiều, khi cô thấy bác sĩ bỗng cảm thấy không còn khẩn trương như mấy lúc trước nữa.

Kỳ nghỉ hè trước, Thời Gia vẫn luôn cảm thấy nhờ có sự giúp đỡ của bác sĩ Tống nên cô mới có thể dần trở nên tốt hơn, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy bản thân như quay về trạng thái tâm lý ban đầu, thậm chí còn tệ hơn lúc trước. 

Lần này đi gặp bác sĩ, cô có hai việc muốn trao đổi lại với bác sỹ.

Một là việc có người yêu, hai là việc cô tuyệt giao với bạn thân.

Bác sĩ Tống nghe được việc cô có người yêu mà nhờ người đó giúp cho bệnh tình của cô có chuyển biến lớn hơn nữa cũng giúp cô có quãng thời gian vui vẻ. Ban đầu khi Thời Gia tìm đến bác sĩ Tống để chữa trị, Hứa Lẫm này cũng được coi là một phần nguyên nhân khiến cô muốn nhanh chóng khỏi bệnh.

Thời Gia luôn mong muốn “Nếu được chọn, kiếp sau tôi vẫn hy vọng có thể được yêu đương với người đó”.

Nhưng thời gian cô có người yêu vô tình trùng với thời gian cô không còn qua lại với người bạn thân, vì vậy bác sĩ Tống quyết định ưu tiên xử lý vấn đề quan trọng trước, bắt đầu từ vấn đề tình bạn.

Bác sĩ Tống hỏi: “Người bạn đó của em xử sự như vậy, em cảm thấy như thế nào?”

Thời Gia nói: “Buồn bã, tuyệt vọng, lúc nào tôi cũng tự hỏi bản thân mình làm như vậy liệu có thật sự quá đáng hay không. Bản thân tôi cũng không phải không biết cách cư xử, cũng sẽ không làm điều gì khiến bạn bè cảm thấy thất vọng hay buồn lòng, vậy tại sao lại đến bước đường này, liệu có phải bản thân đã gây ra tội ác tày trời gì hay không? Hay chính mình đang quá để ý đến người khác mà xem nhẹ cảm xúc của bản thân?”

Bác sĩ Tống ôn nhu nói: “Em và người bạn đó làm bạn với nhau từ khi bắt đầu lên cao trung, cũng cùng nhau làm bạn được một khoảng thời gian dài, theo như sự hiểu biết của tôi với em thì hẳn là tính cách của em bây giờ với lúc đó cũng không thay đổi nhiều, ý tôi là ở phương diện chủ động giao tiếp với người khác, vì vậy người bạn kia của em với cương vị là người đồng hành với em thời gian dài hẳn cũng biết tính cách của em, sẽ biết rằng em không phải là một người hướng ngoại, chủ động với mọi người. Nếu làm bạn với người đó khiến em cảm thấy mệt mỏi thì theo quan điểm cá nhân tôi nghĩ rằng hai người không thích hợp quay trở lại làm bạn. Em không cần phải tự mình chịu đựng rồi lại suy nghĩ linh tinh xem rút cuộc nguyên nhân ở đâu bởi vì ngay từ đầu bản thân em không có lỗi, bản chất là hai người không hợp nhau.”

Thời Gia ngơ ngác nhìn bác sĩ, cô có thể trốn tránh trách nhiệm như vậy sao?

Cô nói: “Bản thân tôi là người luôn bị động khi kết bạn, có lẽ mất đi một người bạn đều do vấn đề từ phía tôi.”

Bác sĩ cười rộ lên: “Tôi rất vui khi nghe em nói được lời này, điều này chứng tỏ em đã bắt đầu khát vọng có thể hòa đồng với mọi người, nhưng trạng thái tâm lý này chắc có liên quan đến việc em đang yêu đương phải không?”

Thời Gia thẹn thùng, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi không nghĩ mình sẽ mất đi anh ấy.”

“Rất lo lắng sẽ mất đi người đó sao?”

“Vâng, mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến anh ấy.”

Bác sĩ lại kéo đề tài về vấn đề quan hệ bạn bè, cô ấy hỏi: “Khi tuyệt giao cùng người bạn tốt kia em cảm thấy như thế nào?”

Thời Gia cười khổ: “Ban đầu khá hụt hẫng nhưng qua một thời gian thì có cảm giác rất nhẹ nhàng, như vừa ném đi những điều làm mình phiền lòng, cảm giác thoải mái hơn một chút.”

“Khi nào thì em cảm nhận được điều đó?”

“Khi tôi bị bắt đi gặp người không quen biết, sau khi về nhà có cảm giác tựa như…..sự tin tưởng của mình với người đó không còn nữa.”

 “Lúc đó em đã làm gì tiếp theo?”

Thời nhớ lại ký ức: “Tôi ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì đi tìm bạn trai, nói với người đó việc muốn đi gặp anh ấy.”

“Vì sao em lại chủ động đi tìm người đó? Đến một thành phố xa lạ đối với em mà nói cũng là một loại áp lực không nhỏ.”

“Tôi nghĩ là em muốn thay đổi.”

“Thay đổi cái gì?”

“Muốn chủ động hơn một chút, muốn biểu hiện tình cảm chân thành của mình cho người đó thấy, không muốn làm cho đối phương cảm thấy thất vọng hay buồn lòng.”

“Thời điểm em cùng bạn trai gặp mặt vẫn còn cảm xúc tuyệt vọng bi thương đúng không?”

“Đúng vậy.”

Bác sĩ đứng dậy đi đến bàn làm việc lục tìm thứ gì đó trong ngăn kéo, khi quay lại cô ấy cầm một hộp chocolate nhỏ đưa cho Thời Gia.

“Đây là phần thưởng cho em, cảm xúc của em đã có sự chuyển biến lớn, cũng biết tìm cách giải tỏa phù hợp, cố gắng duy trì sinh hoạt bình thường, chữa trị những vấn đề tâm lý như thế này đòi hỏi em cần có nghị lực và dũng khí lớn, em đã làm rất tốt rồi Thời Gia.”

Thời Gia được bác sĩ cổ vũ, cô cầm chocolate, đáy lòng dâng lên cảm giác vui sướng.

Bác sĩ Tống nói: “Phiền não ưu thương là cảm xúc cá nhân nằm ở khía cạnh chủ quan của con người tác động đến hành vi của cá thể, bây giờ em đã tốt hơn trước kia, đã bắt đầu kiểm soát được cảm xúc lo lắng, sợ hãi hạn chế việc những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến hành vi của bản thân, điểm này rất đáng khen. Em luôn nói bản thân không bình thường, nhưng theo quan điểm cá nhân của tôi em rất bình thường. Khi ở cạnh người bạn kia của em khiến em có cảm giác không thoải mái thì việc dứt khoát chấm dứt tình bạn cũng không có gì là lạ, thậm chí khi nhắc đến việc này đôi khi em cũng dùng những từ ngữ mạnh mẽ để giãi bày. Giống như em nói, có lẽ ban đầu khi hai người làm bạn rất vui vẻ, sau này khi nghĩ lại có thể nuối tiếc vì hành động của mình ngày hôm nay làm mất đi một người bạn, nhưng cuộc sống này luôn phải tiến về phía trước, có được người bạn tri kỉ cả đời là điều ai cũng mơ ước nhưng có hợp cũng có tan, có thể làm bạn với nhau một đoạn đường cũng là điều may mắn, vì vậy em hãy nghĩ thoáng một chút, đừng để điều này ảnh hưởng đến cuộc sống của em quá nhiều.”

“Hơn nữa em vẫn luôn mâu thuẫn việc bản thân phải làm những điều mà mọi người làm mới được xem là người bình thường, nhưng định nghĩa bình thường quá rộng lớn, không thể dùng một, hai lời nói hay một hai hành động đã được xem là bình thường. Trên đời này nhân vô thập toàn, không có ai là hoàn hảo, có khuyết điểm mới chính là con người. Làm người ắt sẽ giảo biện, tội phạm nào khi ra đến phiên tòa cũng đều nói mình oan ức, quan trọng là biết nhìn lại mình mới là điều đáng quý. Vì vậy, trong cuộc sống hàng ngày những mâu thuẫn nổ ra là điều đương nhiên, ai cũng có cái lý của mình đến một lúc nào đó không thể dung hòa nhau thì chia xa là điều bình thường, thời điểm tranh cãi quở trách nhau đôi ba câu cũng không có gì lạ, nên em không cần suy nghĩ nhiều về điều đó.”

Thời Gia ghi tạc trong lòng, cô nói: “Tôi đã luôn nỗ lực, tôi luôn muốn bản thân có thể hòa nhập với mọi người, ở cương vị nào cũng có thể như người ta, cho dù là bạn gái, bạn bè, học sinh, bạn cùng phòng, công nhân…”

Bác sĩ Tống vui mừng bật cười: “Em từng nói qua, mỗi một thân phận mới, mỗi một hoàn cảnh mới đều làm em cảm thấy khủng hoảng vì em không biết phải làm như thế nào cho phù hợp, nhưng hình như em đã thích ứng rất tốt trong các mối quan hệ mới này, em đã tự tìm được phương pháp nào dành cho bản thân em sao?”

Thời Gia hơi nghi hoặc nhìn bác sĩ: “Phương pháp không phải bác sĩ dạy tôi sao? Bắt chước người bình thường sẽ có thể trở thành người bình thường, tôi đang ở nỗ lực học tập trở thành một cô bạn gái đáng yêu.”

Bác sĩ Tống khẽ nhíu mày: “Vì sao lại phải là bạn gái đáng yêu?”

“Bởi vì… Anh ấy khen tôi như vậy, tôi nghĩ điều này tôi có thể làm được.”

“Cách nỗ lực này có khiến em cảm thấy khó khăn không?”

Thời Gia lắc đầu: “Cũng không hẳn, tôi cảm thấy khá nhẹ nhàng.”

Cô có chút không tự tin: “Thật ra tôi cũng không làm cái gì, nhưng anh ấy luôn khen tôi đáng yêu…… khả năng tôi có một chút… đáng yêu…… khả năng là vậy.”

“Thời Gia, nếu giả sử hai người chia tay, em sẽ cảm thấy như thế nào?”

“Tôi không dám nghĩ đến chuyện đó.”

“Sợ hãi sao?”

“Đúng vậy.”

“Bây giờ theo ý của em, tình yêu khiến em trở thành người sợ hãi đúng không.” Bác sĩ nói.

Thời Gia hoảng sợ mà nhìn bác sĩ, cô bắt đầu lâm vào hoảng loạn.

Cô trầm mặc thật lâu sau đó khẩn cầu bác sĩ: “Có thể nói cho tôi đáp án được không? Tôi nên làm như thế nào mới có thể có được hạnh phúc như người khác, tôi thật lòng muốn hạnh phúc với người đó.”

Bác sĩ Tống nói: “Rất đơn giản, lúc người khác khen ngợi em, hãy tin tưởng, đừng hoài nghi bản thân mình, em cần tự tin đối mặt với thế giới này.”

……

Thời điểm quay về trường học, Thời Gia lựa chọn đi xe bus, thực ra cũng vừa tiêu một số tiền lớn cho việc khám bệnh, cô cũng nên tiết kiệm một chút.

Hứa Lẫm vừa tan học, đang cùng cô nói chuyện trên WeChat, Thời Gia nói bản thân đang đi dạo thành phố.

Hứa Lẫm gửi cho cô một tấm poster, là giải thi đấu mô hình máy bay và tàu thuyền của sinh viên, Hứa Lẫm cũng tham gia thi, mô hình máy bay và tàu thuyền của đội anh đã tiến vào vòng trong, chuẩn bị đấu trận chung kết.

Thời Gia rất vui vẻ: “Mọi người thật giỏi! Anh cũng rất giỏi! Cố lên, em sẽ luôn cổ vũ cho anh!”

Hứa Lẫm nói: “Tháng mười tới anh sẽ thi đấu trận chung kết, lúc đó em sẽ đến xem anh thi chứ?”

Thời Gia đáp: “Hì hì đương nhiên phải đi xem người yêu thi đấu rồi! Anh tan học chưa, em tưởng anh còn ca học? Buổi tối anh ăn gì?”

Hứa Lẫm nói: “Ăn ở căn tin, còn em thì sao?”

“Em cũng vậy, em muốn ăn cơm thịt bò, món này siêu cấp ngon, ai nha lần trước quên không đưa anh đi ăn thử!”

“Lần sau cùng nhau ăn nhé.”

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Hứa Lẫm nói phải đi học, anh có gửi cho Thời Gia một bao lì xì nói để chiều nay cơm của cô có thêm thịt, Thời Gia vui vẻ nhận lấy.

Kết thúc đối thoại lúc này cô bắt đầu lướt website mua sắm, yêu đương thì đương nhiên người ta muốn tặng cho nhau quà cáp, nhưng mà cô nên chọn cho anh cái gì đây?

“Trạm tiếp theo, đường Bách Hợp……”

Khoan? Đây là đâu! Thời Gia nhìn lên bản đồ chỉ dẫn của xe bus, M223…… Không ổn rồi, ngồi nhầm xe rồi, cô muốn đi xe số 232 mà!

Thời Gia lại nhìn bản chỉ dẫn tìm kiếm một hồi, , phát hiện phải đi thêm hai trạm nữa mới có xe về gần trường của cô, cũng may là khi xuống xe đi bộ một đoạn ngắn là tới.

Trong lòng Thời Gia không ngừng oán trách bản thân vụng về, có mỗi đi xe bus cũng không nên hồn!

Cô cầm di động chú ý các trạm xe bus, nhanh chóng đã đến trạm cô cần xuống, xe cũng đi chậm dần, bác tài xế hô lên “Có ai xuống không, không thì qua trạm tiếp theo nhé!”

“Cháu muốn xuống xe……” Thời Gia rụt rè nói, nhưng thanh âm quá nhỏ không biết bác tài xế có nghe được không.

Cô cầm lấy ba lô đứng dậy muốn đi đến cửa sau, hy vọng tài xế có thể nhìn thấy mà dừng xe tại trạm …… Có lẽ sẽ mắng cô không chịu lên tiếng, nhưng có thể dừng xe cũng tốt.

Nhưng không chờ cô đi ra khỏi chỗ ngồi, xe bus đã vượt trạm dừng, Thời Gia trơ mắt nhìn trạm xe bus mình cần xuống càng ngày càng xa. Cô nhìn về phía ghế lái, thật sự không có dũng khí nói tài xế dừng xe cho mình cô xuống.

Đành làm bộ bản thân chỉ đổi chỗ ngồi mà thôi.

Thời Gia lại một lần nữa ngồi xuống ghế, cô đành an ủi bản thân chắc còn nhiều xe bus về trường, chỉ là về trường muộn hơn một chút chắc không có vấn đề gì đâu.

Xe chạy thật nhanh, phong cảnh ngày càng lạ lẫm, bài hát trong tai nghe phát hết bài này đến bài khác, mười phút rồi hai mươi phút qua đi……Nhưng mãi mà chưa đến trạm tiếp theo. Cô xem đi xem lại tuyến đường của xe bus, đảm bảo chính mình không để quá trạm, thật sự là còn quá trạm nữa cô sợ sẽ không biết đường về. 

Nhưng đúng là chó cắn áo rách!

Toàn thành phố chỉ có một vài chiếc xe bus đi ra ngoài nội thành, mỗi trạm cách nhau phải bảy, tám km nhưng không biết vận may của cô kiểu gì hôm nay cô lại đi đúng chuyến xe như vậy.

Hơn nửa giờ lại qua đi, Thời Gia rốt cuộc cũng xuống xe, nhưng khi xuống xe lại là vùng hoang vu hẻo lánh.

Cảnh tượng trước mắt hoang vắng lại lạ lẫm, Thời Gia đi đến trạm xe bus đối diện trạm, tìm tòi tuyến đường của của các phương tiện giao thông đi qua khu vực này, hy vọng có thể tìm thấy chuyến xe phù hợp nhanh chóng về trường…

Đành phải gọi xe vậy nhưng gọi mười phút, cũng không có ai nhận đơn, hơn nữa chuyến xe cũng tăng giá hơn bình thường, Thời Gia cảm thán bản thân hôm nay đúng là bước sai chân ra đường rồi, hết việc này đến việc kia đen đủ đường. 

40 phút sau, trên đường quốc lộ ở vùng ngoại ô có một cô gái uể oải vì vẫn chưa tìm được phương tiện về trường, đúng là đồ ngốc mà.

Hoàng hôn dần buông, bóng của cô đổ dài trên mặt đường như kết thành hai chữ lớn thật lớn “Phế vật!”

Xe bus mãi không tới, cũng bởi vì cô có mắt như mù, không để ý việc chuyến xe cô ngồi là chuyến xe cuối cùng. Đặt xe qua app cũng không ai nhận đơn, bởi vì cô là đầu đất, có mỗi chuyện đi xe bus cũng ngồi nhầm đến tận vùng ngoại ô hẻo lánh.

Ngẫu nhiên có xe ba bánh hoặc là Minibus đi ngang qua, Thời Gia lại không khống chế được mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh “Sinh viên năm 3 ngồi nhầm chuyến xe lạc đến vùng ngoại ô bị giết hại thảm hại” đúng là càng nghĩ càng sợ.

Cô đành lấy di động gọi điện cho bạn cùng phòng cầu cứu, bạn cùng phòng vừa cười sự ngáo ngơ của cô vừa sảng khoái đáp ứng: “Phát cái định vị tớ đi, tớ lái xe đến đón cậu nhưng mà có phí đó nha! Khi nào về trường phải mời tớ ăn khuya!”

“Nhất định rồi! Cảm ơn cậu! Làm phiền cậu quá.”

“Mở WeChat phát vị trí cho tớ đi.”

Thời Gia mở máy phát định vị sau đó ngồi ở trạm xe bus chờ bạn cùng phòng tới đón, cô quá mệt mỏi, nếu lúc ấy lớn tiếng kêu dừng xe, hoặc là lúc đó nhanh chóng đứng ở cửa ra vào chờ xuống xe thì giờ phút này đã ở ký túc xá nghỉ ngơi rồi.

Như vậy mà không phải vô dụng sao? Không có.

Như vậy mà là đáng yêu sao? Thời Gia bắt đầu cảm thấy bác sĩ Tống bị đại ma vương một chân đá ra ngoài không gian, Ma Vương dùng đốt ngón tay gõ đầu Thời Gia: “Nếu người tính là đáng yêu thì phế vật sẽ thống trị vũ trụ!”

Thời Gia ngoan ngoãn chờ bạn cùng phòng tới, trong lúc đó nhận được điện thoại Hứa Lẫm, anh hỏi:

“Em trở về trường rồi đúng không? Đã ăn cơm chưa?”

“Không có……”

“Sao vậy, em còn chưa về trường sao?”

“Em… Em ngồi nhầm chuyến xe……”

“Ngồi quá trạm sao? Hay em ngồi nhầm chuyến xe? Có gọi được xe trở về trường được không, xe bus thỉnh thoảng phải đợi rất lâu, chắc em sẽ phải về trường muộn hơn một chút, em đừng quá lo lắng.”

Thời Gia không nói lời nào, Hứa Lẫm ở phía đối diện cảm giác như có tiếng khóc thút thít rất đáng thương, anh vội hỏi: “Thời Gia? Làm sao vậy em?”

Thời Gia: “Em… Em bị vứt xác ở ngoại ô rồi…”

Chương kế tiếp