Anh Là Cuộc Sống Của Em
Chương 15
Gạo chặn đường Hàn Thắng, cô ấy nói: “Em còn chưa ăn cơm nữa
đó!” Hàn Thắng nói: “Là tôi không cho em ăn sao?” “Là do anh! Từ chối em, đánh em, làm em tổn thương, khiến em
chảy máu từ tim đến dạ dày, anh phải xin lỗi! Đi ăn với em đi!” Hàn Thắng vẫn thản nhiên sải bước đi, tàn nhẫn cự tuyệt: “Dạ
dày bị thủng thì tôi khuyên em đừng ăn gì cả, nhanh đến bệnh viện đi.” Gạo lại ngăn anh ấy lại, rất nghiêm túc nói: “Hàn Thắng! Anh
đừng có lần nào cũng làm tổn thương em như vậy, trái tim của em cũng bằng xương
bằng thịt mà! Em thật sự rất buồn, em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa,
trừ khi anh...” Hàn Thắng trầm mặc trong chốc lát, vẻ mặt không thay đổi,
cuối cùng hỏi: “Còn bao nhiêu lần nữa? Đầu tiên thì tôi...” Gạo nắm lấy góc áo, cười nói: “Vô số lần!” Hàn Thắng nhất thời không nói nên lời, nhìn Gạo, không biết
anh ấy đang suy nghĩ cái gì. Gạo vẫn trêu chọc anh ấy như thường lệ: “Cười lên đi, cười
lên đi mà, làm nụ cười quyến rũ đi!” Hàn Thắng hất tay cô ấy ra và bỏ đi không ngoảnh lại. Bên kia, Thời Gia hỏi thông tin từ Hứa Lẫm: “Sếp Hàn đó, anh
ấy không thích Gạo sao?” Hứa Lẫm nói: “Ai biết, bình thường thì anh ấy cũng không nói
chuyện này.” “Ồ.” Thời Gia cân nhắc đề nghị này: “Vậy anh có muốn hỏi thử
không?” Hứa Lẫm liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Mới có thế mà em đã
bị Gạo thuyết phục rồi sao?” Thời Gia ngượng ngùng: “Không có.” Hai tay Hứa Lẫm ôm lấy bả vai của cô, thở dài: “Làm sao bây
giờ? Một ngày nào đó bạn gái của anh sẽ bị lừa đi thì sao đây?” Thời Gia cười với anh: “Không đâu, em sẽ chỉ đi cùng anh
thôi.” Hứa Lẫm véo mặt cô. Vẫn còn sớm, đã vất vả ra ngoài rồi, Hứa Lẫm đề nghị đi xem
phim: “Đi vào trung tâm thành phố đi? Xem phim xong cũng có thể ăn khuya một
chút, không phải em nói muốn ăn teppanyaki sao?” Thời Gia đặt tay lên cổ của mình và nói: “Em đã ăn no đến
đây rồi.” “Nói không chừng buổi tối sẽ đói bụng đấy, em muốn trở về nghỉ
ngơi sao?” “Không, chúng ta đi chơi đi.” Họ bắt taxi vào trung tâm thành phố, mua sắm một lúc rồi xem
phim, lúc ra đã gần mười một giờ. Hai người quay lại mua ít trái cây, còn chưa
mua xong, WeChat của Gạo đã gọi đến, cô ấy muốn mời họ đến Haidilao. Hứa Lẫm từ chối, cả hai đều không đói, anh chỉ muốn quay về
tắm rửa và ngủ với Thời Gia thôi. Nhưng Gạo lại là nhân vật không dễ dàng bị tống cổ, sau khi
bị cô ấy chọc tức một hồi, Hứa Lẫm quay đầu nhìn lại thì thấy bạn gái của mình
đã được nhân viên bán hàng đưa cho một giỏ hoa quả. Thời Gia cũng nhận được tin nhắn WeChat của Gạo: “Tới ăn lẩu
nhé? Làm ơn đi mà, chị đã lừa được sếp Hàn ra ngoài rồi, anh ấy nhất định sẽ
không đi riêng cùng chị đâu...” “Được, đi đâu vậy?” Thời Gia vui vẻ đồng ý. Thời Gia không thích Haidilao, cách phục vụ quá nhiệt tình,
nhưng cô thực sự không ngờ rằng khi ăn cùng các thành viên Biển Đen sẽ còn
nhiệt tình hơn. Một giỏ trái cây được đặt trên ghế của cô và Hứa Lẫm, người
phục vụ bưng hai đĩa lớn trái cây cắt sẵn theo sở thích của Gạo, ba người đều
im lặng, còn Gạo thì rất vui vẻ. “Nào, nào, nào, ăn nhiệt tình đi, tôi mời nên đừng có khách
sáo, Gia Gia thích ăn cái gì?” Miếng đệm được nhét vào tay cô, Thời Gia nhìn thấy Gạo đã
gọi năm phần thịt bò béo ngậy... Cô ấy ngẫu nhiên gọi một món chay cho Hứa Lẫm. Gạo dạo qua một vòng rồi quay lại, cô ấy kinh ngạc: “Ít món
như vậy à? Mọi người đều không ăn sao?” Hứa Lẫm nói: “Cậu đã gọi năm phần mỡ bò...” Gạo không hiểu: “Ừ, tôi ăn năm phần, còn mọi người ăn cái
gì?” Hàn Thắng ở một bên cuối cùng nhịn không được nói: “Em là
heo sao?” Gạo nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.” Thời Gia thấy có chút buồn cười. Sau khi quay lại gọi món ngon, Gạo nói với người phục vụ:
“Chúng tôi cần một không gian ăn uống không bị quấy rầy, sau khi dọn món xong
thì không cần phục vụ nữa đâu. Cảm ơn mọi người nha.” “Được ạ.” Người phục vụ bước đi. Thời Gia thực sự ngày càng yêu thích Gạo hơn khi cô tiếp xúc
với cô ấy nhiều hơn, thật tuyệt vời! Một lúc sau, đồ ăn được dọn lên, Thời Gia nhìn Gạo một mình
xử lý ít nhất 3,5 đĩa thịt bò béo, rồi nhìn lại dáng người mảnh khảnh của cô
ấy, lại càng cảm thấy ngưỡng mộ hơn! “Ăn ngon lắm. Tôi chỉ thích những con bò béo. Tôi phải ăn
chán chê trước khi tốt nghiệp mới thôi!” Gạo nói. Hàn Thắng liếc nhìn cô ấy, nghẹn ngào nói: “Tốt nghiệp xong
ăn thịt bò thì phạm pháp sao?” Gạo nổi hứng tiến lại gần Hàn Thắng, nhưng Hàn Thắng đã
tránh được và ngồi ở phía xa. Gạo chỉ mỉm cười và nói: “Cuộc sống quá ngắn và có quá nhiều
món ngon, mỗi giai đoạn sẽ tiêu diệt một món.” Sau khi dùng cơm xong, Gạo nắm lấy cánh tay của Thời Gia và
thì thầm với Thời Gia rằng: “Em có biết chị đã yêu cầu anh ấy ra ngoài như thế
nào không?” Thời Gia lắc đầu. “Hì hì, chị đã nói với anh ấy rằng nếu tối nay không cùng
chị ăn lẩu, lúc khai giảng chị sẽ treo băng rôn trước cổng rồi tỏ tình!” “A...” Thời Gia cảm thấy rất đáng tin. “Anh ấy biết chị sẽ làm được!” Thời Gia gật đầu, nghĩ thầm em cũng nghĩ rằng chị sẽ làm
được. Bọn họ đi bộ đến cửa trung tâm thương mại, trung tâm quảng
trường có một đài phun nước âm nhạc, đối diện cửa ra vào có người biểu diễn ca
hát nhưng khán giả cũng không nhiều. “Chúng ta đi khiêu vũ đi!” Gạo vui vẻ đề nghị. “A!?” Thời Gia sợ chết khiếp. Hứa Lẫm ôm Thời Gia và nói với Gạo: “Cậu nhảy một mình đi.” Gạo đối mặt với bọn họ, lui về phía sau, làm ra vẻ mặt quái
dị nói: “Chán quá, thật nhàm chán, vậy để tôi biểu diễn một màn độc tấu cho mấy
người xem!” Ca sĩ kia đang hát một bài nhạc pop trữ tình, Gạo nhảy múa
điên cuồng bất kể nhịp điệu, không có nhịp điệu và không có cảm giác cảm nhạc,
nhưng từng động tác đều rất mạnh mẽ. Thời Gia nghĩ về những màn khiêu vũ mà cô đã xem, nghe nói
những vũ công giỏi có thể kể những câu chuyện về cuộc sống thông qua cơ thể của
họ. Thời Gia cảm thấy rằng Gạo chính là như vậy. Tất nhiên cô ấy chỉ là một thường dân không có nền tảng về
khiêu vũ, nhưng những động tác chân tay khiêu vũ của cô ấy thể hiện ngọn lửa
sinh mệnh ở khắp mọi nơi, giống như tính cách bốc lửa của cô ấy vậy. Các động tác cực kỳ không phối hợp, thậm chí cô ấy còn cười
và làm ra vẻ mặt nhăn nhó, những người qua đường đều bị Gạo thu hút, ai cũng
dùng điện thoại di động chụp ảnh, Gạo không quan tâm đến người xem. Thấy vậy,
nữ ca sĩ cố tình chuyển sang một bài hát nhanh để phù hợp với cô ấy, và Gạo
càng nhảy hăng say hơn. Hứa Lẫm không khỏi bật cười, trên mặt Hàn Thắng không có bất
kỳ biểu cảm nào, chỉ là yên lặng đứng cách xa một chút, chỉ có Thời Gia là sửng
sốt, tập trung ánh mắt vào điệu nhảy của Gạo. Trong lòng Thời Gia có hai cảm xúc trái ngược nhau, một là
khao khát, hai là sợ hãi. Sau khi nhảy đủ rồi, Gạo chạy đến chỗ Hàn Thắng và mời anh
ấy nhảy, sau khi lời từ chối của Hàn Thắng không hiệu quả, anh ấy đã rất chân
thành hỏi: “Em bị bệnh rồi sao?” Gạo ngừng lại một giây, sau đó đổi động tác, nói: “Đúng vậy,
em mắc chứng nhảy múa ngắt quãng!” Hàn Thắng đang định rời đi, lại bị Gạo chặn đường, đột nhiên
biến thành một cương thi, thè lưỡi làm mặt ngáo ộp: “Em còn có triệu chứng
cương thi nữa!” Cô ấy đuổi theo Hàn Thắng, Thời Gia và Hứa Lẫm đi theo sau. Trên xe taxi trở về trường, Gạo bị hắt hơi, Thời Gia đưa cho
cô ấy một chiếc khăn giấy và hỏi cô ấy có muốn mặc áo khoác không, Gạo đã chạm
vào mặt cô và nói: “Gia Gia thật chu đáo!” Hứa Lẫm ôm lấy bạn gái: “Đừng có mà lợi dụng.” Gạo quay sang Hàn Thắng ngồi trên ghế lái phụ, trước khi
chạm vào mặt anh ấy thì cô ấy đã bị tát vào tay. “Ơ ơ ơ, có kẻ xấu đánh chị nè, an ủi chị đi...” Gạo ngã vào
trong lòng Thời Gia, Thời Gia cũng không chống lại sự tiếp cận của cô ấy. Xe dừng trước cửa khách sạn, trước khi xuống xe, Gạo nhắc
Hứa Lẫm ngày mai dậy thì đi đến văn phòng của đội mô hình máy bay, sau đó cô ấy
quay sang nói với Thời Gia: “Chị sẽ đưa em đi chơi, hẹn gặp lại vào ngày mai!” “Tạm biệt.” Sau khi trở về khách sạn để tắm, Thời Gia liên tục nói với
Hứa Lẫm rằng Gạo rất dễ thương và cô thực sự muốn trở thành người giống như
Gạo, nhưng tại sao Hàn Thắng lại không thích Gạo, sao lại có người không thích
Gạo chứ... Hứa Lẫm nằm xuống, hai tay ôm lấy cô nói: “Nếu thích thì làm
bạn với Gạo đi, cô ấy rất tốt đấy.” Thời Gia tiếp tục phóng đại Gạo lên, Hứa Lẫm khịt mũi, giả
vờ tức giận và nói: “Anh ghen tị đấy.” Thời Gia cười và nhào vào trong ngực anh: “Em thích anh
nhất!” Hứa Lẫm hôn cô: “Không đủ.” Sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, Hứa Lẫm đưa Thời Gia đến
văn phòng sinh hoạt của nhóm, Thời Gia rửa sạch tất cả trái cây mua ngày hôm
qua và chia cho mọi người cùng ăn. Gạo rất cảm động, cô ấy ôm lấy Thời Gia, hôn cô và nói: “Em
tốt quá đi à, mẹ của chị cũng rửa và cắt trái cây cho chị ăn như thế này ở nhà
đấy, và lấy hết hạt dưa hấu ra... Oa oa oa nhớ mẹ quá.” Thời Gia đỏ mặt và lúng túng, cô vẫn chưa quen với sự nhiệt
tình như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, chắc hẳn Gạo phải có một cặp cha mẹ hết sức yêu
thương cô ấy thì cô ấy mới có thể lớn lên thành một người có tính cách như vậy. Hứa Lẫm sẽ có một cuộc họp với bạn bè của anh để thảo luận
về công việc và người ngoài không được phép vào. Gạo ngồi bên ngoài và trò
chuyện với cô. Gạo hỏi Thời Gia: “Em thích điểm gì ở Hứa Lẫm vậy?” Thời Gia suy nghĩ một lúc và nói: “Anh ấy dịu dàng, kiên
nhẫn, thông minh, bao dung, và anh ấy đối xử với em rất tốt...” Gạo tò mò: “Đối xử tốt với em là như thế nào?” Thời Gia không biết phải diễn tả như thế nào: “Chính là rất
tốt.” Cô hỏi ngược lại Gạo: “Vậy còn chị, tại sao chị lại thích
Hàn Thắng?” Gạo nói: “Hứa Lẫm nhà em là kiểu người không đồng nhất, bên
ngoài ôn hòa, bên trong lãnh đạm, đối với mọi người hòa nhã chỉ là vì lễ phép
thôi. Sếp Hàn của bọn chị thì khác, bên ngoài lạnh lùng, bên trong cũng lạnh
lùng, anh ấy chính là một kiếm sĩ thực thụ đến từ núi băng đấy. Chị chỉ thích
loại yêu tinh nhỏ không bị khuất phục này thôi!” “Phì...” Thời Gia buồn cười: “Nghe chị nói chuyện thật thú
vị.” Gạo thở dài và trở nên đau khổ, tâm trạng của cô ấy thay đổi
rất nhanh, cô ấy hỏi Thời Gia: “Em có nghĩ rằng anh ấy thực sự không thích chị
không?” Thời Gia không dám trả lời câu hỏi này, cô thậm chí còn
không biết gì về Hàn Thắng. Nhưng chính vì cô là người mới trong nhóm nên Gạo đã hỏi cô
như vậy, điều này khiến cô cảm động vì được chấp nhận và yêu thích. Có vẻ như cô đã thực sự kết bạn mới, đây thực sự là một điều
hạnh phúc. Gạo tự đáp lại câu hỏi của chính mình: “Quên đi, chúng ta
nói sau vậy!” Sau khi ăn trưa với đội máy bay mô hình vào buổi trưa, Hứa
Lẫm đưa Thời Gia trở lại khách sạn để tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng bên
nhau. Vốn dĩ anh chỉ tùy tiện nói vài câu, bây giờ lại không nỡ
chia xa cô, không ngờ Thời Gia lại động lòng, ôm anh không buông, cảm thấy tiếc
nuối cho cuộc chia xa sắp tới. “Em không muốn anh trở lại trường học đâu. Tại sao lại muốn
đi học? Em không muốn xa anh đâu.” Hứa Lẫm vô cùng hối hận, dỗ dành cô: “Kết thúc thi đấu thì
anh sẽ đến gặp em, được không? Cuối tuần lúc nào rảnh thì anh sẽ đến gặp em.” “Không thích. Tại sao những ngày nghỉ lại ngắn như vậy? Tại
sao chỉ có cuối tuần là nghỉ ở trường? Anh không thể đi học hai ngày và nghỉ
năm ngày sao? Kiến thức không có nhiều để học đâu mà.” Hứa Lẫm cười nhéo nhéo mặt của cô: “Thật đáng yêu, đừng buồn
quá đấy nhé.” Anh cầm điện thoại di động lên: “Nào, quay video cho anh đi,
khi em về rồi, lúc nhớ em anh có thể lấy ra xem.” Thời Gia hơi sợ máy ảnh, nhưng cô vẫn cố hết sức để hôn vào
máy ảnh. “Buồn ngủ...” Đồng hồ sinh học của Thời Gia lần này đã hoàn
toàn rối loạn. Hứa Lẫm nói: “Chúng ta hãy ra ngoài chơi và thức vào ban
ngày, nếu không chúng ta sẽ mất ngủ khi quay lại trường học đấy.” Thời Gia nghĩ nghĩ cũng có lý, nếu như mất ngủ thì sẽ luôn
nhớ tới anh, như vậy khó chịu lắm. Hai người đi mua sắm quanh thành phố, Hứa Lẫm mua cho cô rất
nhiều đồ dùng, chẳng hạn như ốp điện thoại, móc khóa, ví đựng thẻ, ví đựng tiền
xu, kẹp tóc, hoa tai và son môi, anh nói rằng như vậy sẽ khiến Thời Gia nhớ về
anh mãi, nhớ rằng anh thích cô rất nhiều. “Em cũng muốn mua cho anh, cũng muốn nhắc nhở anh rằng em
rất thích anh.” Thời Gia nói. “Vậy sao, vậy thì anh muốn thứ khác.” “Thứ gì?” Hứa Lẫm giữ bí mật, sau bữa tối, họ bắt taxi quay lại
trường, Hứa Lẫm muốn đưa cô đi dạo quanh khuôn viên trường, Thời Gia hỏi: “Anh
vẫn chưa nói cho em biết đấy nhé?” Hứa Lẫm chỉ cười, dẫn Thời Gia đến đứng trước bãi cỏ cạnh
nhà ăn, nói: “Nơi này chứa đựng những ký ức đau buồn của anh, hôn anh một cái
để đền bù, sau này anh mới có thể lại đây ăn cơm nữa.” Xung quanh không có ai, Thời Gia kiễng chân hôn anh một cái,
quan tâm hỏi: “Ký ức đau buồn gì thế?” Hứa Lẫm ôm cô thật chặt, cảm thấy ký ức đó thật khủng khiếp,
Thời Gia không khỏi cảm thấy có lỗi với anh, cô kiên nhẫn chờ đợi, muốn an ủi
nỗi buồn của anh giống như Hứa Lẫm đã từng an ủi cô. Hứa Lẫm đợi một lúc lâu rồi mới nói: “Anh bị con chó dọa
sợ.” “A? Anh sợ chó sao?” “Ừm.” “Anh gạt em!” “Thật đấy, không tin thì bắt ngay một con chó tới đây đi,
anh sẽ chạy đi ngay.” Thời Gia nghi ngờ nhìn anh, Hứa Lẫm dẫn cô đến địa điểm tiếp
theo. “Anh mà cũng bị một con chó dọa sợ sao?” Cô hỏi. “Không phải, đừng có cười anh, bạn học Thời Gia à, an ủi anh
đi.” “Được rồi, ngoan.” Hứa Lẫm cười trộm, đúng thật là anh không có nói dối, đúng
là anh có ký ức không tốt. Vào năm thứ nhất, anh trở về từ một bữa tiệc tối, đi trên
đường và nhìn thấy một cô gái có tấm lưng rất giống Thời Gia, đương nhiên anh
biết là Thời Gia không có ở đây, nhưng sự giống nhau này lại khiến anh bồn
chồn.