Anh Là Cuộc Sống Của Em

Chương 16

Lễ Quốc Khánh tiêu không ít tiền, sinh hoạt phí của Thời Gia đã sắp hết, chủ yếu là tiền đi khám bác sĩ đã sắp hết.

Thật ra tiền sinh hoạt của Thời gia không ít, có thể bởi vì mẹ của Thời Gia hy vọng con gái sẽ chăm sóc phát triển bản thân nhiều hơn cho nên không cắt xén sinh hoạt phí của cô nhưng mà có lẽ bà ấy không thể ngờ được tiền sinh hoạt mà bà ấy đưa bị Thời Gia cầm đi khám bác sĩ hết.

Thời Gia cảm thấy khá buồn cười, cô làm như vậy có được coi là tiêu tiền đúng chỗ hay không, chữa khỏi bệnh mới có thể làm đứa con mà cha mẹ tự hào chứ.

Gần đây cô cần phải có sự giúp đỡ của bác sĩ Tống, chuyện kết giao bạn bè của cô còn gặp rất nhiều vấn đề.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Thời Gia quyết định chờ đến cuối tháng mẹ gửi tiền rồi tính tiếp, cũng còn chỉ có hai tuần nữa thôi.

Hai tuần này Thời Gia sống khá ổn, tuy rằng Hứa Lẫm cực kỳ vội nhưng ngày nào anh cũng tận dụng mọi thời gian rảnh để chia sẻ cuộc sống của anh với cô, Tiểu Mễ liên tục gửi cho cô tình hình đội chuẩn bị mô hình máy bay và tàu thuyền để chuẩn bị thi đấu và quá trình cô ấy theo đuổi ông chủ Hàn.

Cuộc sống của Thời Gia lập tức trở nên phong phú hơn, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện băn khoăn nên trả lời bạn trai trước hay trả lời Tiểu Mễ trước.

Các mối quan hệ của cô chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.

Thật là mới mẻ.

Rất nhanh đã tới ngày thi đấu của đội làm mô hình máy bay và tàu thuyền, Tiểu Mễ đi theo đội, tạm thời không rảnh quan tâm đến Thời Gia.

Ngày thi đấu chính thức, cả buổi sáng trong lòng Thời Gia cứ thấp thỏm canh cánh trong lòng không yên, cứ lướt xem vòng bạn bè của Tiểu Mễ và Hứa Lẫm.

Chờ đến khi cuộc thi kết thúc, Hứa Lẫm gọi điện thoại cho cô nói cả đội đã lấy được giải nhì toàn quốc nhưng thi thiết kế đơn thì anh và Hàn Thắng lấy được giải nhất!

Thời Gia cực kỳ vui vẻ: “Hứa Lẫm, anh giỏi quá, mọi người giỏi quá! Em vui thay cho anh!”

Hứa Lẫm cười nói: “Chờ anh tới tìm em, tặng huy chương cho em, này này này Tiểu Mễ, cô làm gì đấy?”

Ở đầu bên kia ồn ào, Thời Gia nghe thấy giọng của Tiểu Mễ: “Chỉ có một cái huy chương, anh cầm đi lỡ ông chủ Hàn muốn tặng cho tôi thì phải làm sao? Hay là anh đi làm thêm một cái nữa dự phòng đi.”

Hứa Lẫm: “Cô đúng là người nghĩ nhiều.”

Thời Gia nghe thấy hai người bọn họ cãi nhau thì cười không ngừng.

Cô nói với Hứa Lẫm: “Hay là anh đưa cho Tiểu Mễ đi, lỡ như ông chủ Hàn muốn tặng cho Tiểu Mễ thật thì sao?”

Hứa Lẫm thở dài: “Cũng chỉ có em tin Tiểu Mễ.”

Tiểu Mễ lập tức giật lấy điện thoại nói với cô: “Gia Gia, em tin chị sao? Em là người anh minh nhất đó bảo bối, chờ chị về rồi hôn em sau nhé!”

“Được.”

“Đồ ăn cướp…” Hứa Lẫm lẩm bẩm cầm lấy điện thoại nói với Thời Gia: “Anh tặng cho em cái khác.”

“Không cần đâu, thấy anh thắng em đã rất vui vẻ rồi!”

“Anh phải đi chụp ảnh chung, không nói chuyện với em nữa, chờ anh về sẽ tới gặp em ngay, em phải ngoan nhé.”

“Ừm, ừm!”

Tâm trạng của Thời Gia rất tốt, một mình đi ra ngoài trường học mua bánh kem, cô muốn mua cho Hứa Lẫm một món quà chúc mừng anh đã lấy được giải nhất cuộc thi.

Lúc đang chọn quà, Tiểu Mễ gửi tin nhắn wechat cho cô: “Mẹ nó! Ông chủ Hàn ôm chị! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Chị muốn chết trời ơi!”

Thời Gia cũng kích động theo: “Em biết ngay anh ấy cũng thích chị mà!”

“Lát nữa chị sẽ gửi video cho em xem ha ha ha ha ha, chị thật sự muốn cười chết, ai làm cho chị ngậm miệng lại đi!”

Buổi tới, lúc Thời Gia đang gọi điện thoại với Hứa Lẫm thì Tiểu Mễ gửi hai video tới.

Video thứ nhất khoảng hai phút, là hình ảnh sau khi công bố kết quả cuộc thi Tiểu Mễ nhào lên ôm lấy Hàn Thắng.

Hả... Thời Gia lướt lên trên nhìn lịch sử trò chuyện, cho nên rốt cuộc là ai ôm ai vậy?

Còn có một video nữa, chỉ có vài giây, Thời Gia click mở nhìn kỹ, hai người trong video đang ôm eo nhau, một tay ông chủ Hàn ôm lấy Tiểu Mễ.

Thời Gia xem không hiểu không biết trả lời như thế nào mới tốt.

Tiểu Mễ gửi một đoạn voice thật dài: “Em nhìn video thứ hai đi! Chị ôm anh ấy một chút muốn buông ra thì anh ấy cũng ôm lấy chị! Em nhìn kỹ nha! Nhìn cái tay kia đang dùng sức giữ chị lại kia! Nhìn kỹ đi ha ha ha ha!”

Thời Gia lại click mở xem kỹ, mặc kệ có phải hay không!

Cô trả lời: “Chính là anh ấy đang ôm chị! Không sai, ôm là phải yêu, nếu không thì bắt lại kêu anh ấy chịu trách nhiệm!”

Tiểu Mễ trả lời: “Ha ha ha ha, đúng vậy, chờ sau khi ăn cơm xong chị sẽ đi tìm anh ấy nói chuyện! Đến lúc đó chị sẽ livestream trực tiếp cho em nghe nha! À không được không được, lỡ hai chúng tớ nói một lúc rồi hôn nhau say đắm thì ngại biết bao ha ha ha ha ha!”

Thời Gia muốn cười chết nói chờ tin tốt của cô ấy.

Tiểu Mễ gõ chữ trả lời: “May là tiệc liên hoan đêm nay chị đã không ăn rau trộn, đợi lát nữa ông chủ Hàn biến thành cầm thú hôn chị say đắm! Hôn lưỡi ha ha ha! Ngại quá...”

Thời Gia trả lời: “Chị ngại thật sao?”

Tiểu Mễ: “Đáng ghét!”

Thời Gia: “Ha ha ha, cố lên cố lên!”

Tiểu Mễ thật sự đi tìm Hàn Thắng nói chuyện.

Kết quả đương nhiên là Hàn Thắng có chết cũng không chịu thừa nhận làm cho Tiểu Mễ tức chết, suốt đêm cô ấy cắt đoạn video đó lồng ghét thêm ma quỷ còn cho thêm hiệu ứng sau đó cô ấy gửi cho Thời Gia xem...

Thời Gia: “Lạ lạ chỗ nào ấy...”

Tiểu Mễ: “He he he, không giống video lúc đó đúng không…”

Thời Gia thật sự bái phục Tiểu Mễ, mặt cô đã đỏ bừng: “Làm ơn đừng gieo cho em những ảo tưởng của chị với người đó… Em không được…”

Tiểu Mễ trả lời: “Chị cũng không được!”

Thời Gia nghĩ thầm từ “không được” của hai chúng ta không cùng một ý.

Bị Tiểu Mễ làm loạn một trận nên lúc cô gọi điện thoại cho Hứa Lẫm thì có chút không tập trung.

“Gia Gia?”

“Dạ...”

“Em làm sao vậy?”

“Ừm... Nhớ anh.”

“Anh cũng nhớ em, cực kỳ muốn ôm em.”

“Ừm.”

Hứa Lẫm nghe thấy cô chỉ ừ cứ nghĩ là cô không muốn.

Anh và Hàn Thắng ở chung một phòng, không biết vài phút trước đã xảy ra chuyện gì mà Hàn Thắng đã thở phì phì lao ra ngoài, bây giờ chỉ còn một mình anh.

“Gia Gia, gọi video được không?”

Thời Gian kéo rèm vào kín một chút rồi mới đồng ý, cô đặt điện thoại dựa vào gối đầu, cô quỳ trên giường đối diện với camera của Hứa Lẫm.

Vốn dĩ tư thế này khá thoải mái nhưng Hứa Lẫm liếc mắt một cái có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong quần áo của cô.

“Bảo bối, mặc quần áo đàng hoàng, đứng dụ dỗ anh.”

Thời Gia đỏ mặt sửa sang lại quần áo, hai người liếc mắt đưa tình nhìn đối phương mà không ai lên tiếng.

Hứa Lẫm thấy cô có hơi buồn ngủ thì nói: “Em nằm đi, anh ngủ cùng em.”

“Ừm...” Thời Gia nằm xuống cầm lấy điện thoại, gương mặt của cô trên màn hình được phóng đại, Thời Gia hôn anh một cái.

“Đáng yêu chết mất.” Hứa Lẫm nói.

“Hì hì, ngày mai mọi người về trường sao?”

“Ừm, thứ bảy hội sinh viên có việc, thứ sáu anh về, tối chủ nhật tuần sau sang tìm em được không?”

“Được...”

Đôi mắt của Thời Gia đã nhắm lại, Hứa Lẫm nhỏ giọng dỗ cô ngủ, Thời Gia dần dần chìm vào giấc ngủ, miệng còn lẩm bẩm: “Mau tới tuần sau đi...”

Chờ cô ngủ, Hứa Lẫm nhìn cô thật lâu mới tắt video, sau khi đi vào giấc ngủ trong mơ toàn là Thời Gia.

Thời Gia cũng nằm mơ nhưng là một cơn ác mộng, cô mơ thấy mình và Tiểu Mễ đang đi chơi với nhau đột nhiên có một tên đại ma vương đã lâu không gặp xuất hiện mang Tiểu Mễ đi.

Thời Gia gọi gã lại: “Này! Mày muốn làm gì?”

Đại ma vương nói: “Tao muốn nói cho cô ta biết mày là người như thế nào.”

Thời Gia muốn đi lên ngăn cản lại bị đại ma vương nhốt tại chỗ không thể nhúc nhích, cô trơ mắt nhìn biểu cảm từ không dám tin đến thất vọng của Tiểu Mễ, Thời Gia cực kỳ khẩn trương cô muốn giải thích lại phát hiện mình bị thu nhỏ lại biến thành một con bọ ngựa!

“A!” Thời Gia từ trong giấc mơ tỉnh lại, cô nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ sáng.

Haiz... Lại tới lúc đưa chút tiền cho bác sĩ Tống.

Gần đây bác sĩ Tống rất bận, chỉ có 10 phút để gọi điện thoại nói chuyện với Thời Gia, Thời Gia nói cho cô ấy biết mình quen được một người bạn cực kỳ nhiệt tình sau đó mơ thấy đại ma vương.

Cô nói mình rất lo lắng sau này Tiểu Mễ biết về mình sẽ thất vọng và chán ghét cô.

Bác sĩ Tống dịu dàng nói với cô: “Em chỉ phạm một lỗi lầm. Mục đích kết bạn nếu là vì lợi ích ví dụ như muốn có tài nguyên hợp tác, trong tình huống này đương nhiên nên tìm hiểu tính tình sở thích của đối phương để nịnh bợ lấy lòng gãi đúng chỗ ngứa, đối tượng được nịnh bợ lấy lòng sẽ coi người này là bạn bè thân thiết sao? Chẳng lẽ bọn họ không biết mục đích thật sự khi người này tiếp cận bọn họ sao?”

Thời Gia giải thích: “Tôi không phải…”

“Tôi biết, sao tôi lại không hiểu em chứ?” Bác sĩ Tống nói: “Tôi nói cho em biết, suy nghĩ này của em là sai rồi, trong lòng em muốn phát triển tình bạn chân thành nhưng đầu óc lại dùng phương pháp luận mang tính kết giao vì mục đích để chỉ huy hành động, sao lại để cho đầu óc tùy tiện làm bậy chứ? Chúng ta phải đánh bại đại ma vương trong đầu đi! Đối với em mà nói kết giao bạn bè là vấn đề khó, vậy em có thể coi nó là bài toán khó mà phải cố gắng tìm cách giải, có đáp án chính xác em mới có thể yên tâm hơn một chút nhưng quan trọng là bạn bè không có phương pháp luận cố định, chân thành là đáp án duy nhất, điểm này em lại có ưu điểm hơn rất nhiều người khác.”

Thời Gia nói: “Nhưng tôi có rất nhiều vấn đề, tôi luôn làm người khác cảm thấy thất vọng.”

Bác sĩ Tống cười, cô ấy nói: “Trong tâm lý học có định luật rối loạn lo âu, định luật này chứng minh hiệu suất hoạt động của cơ thể và đầu óc có liên quan đến sự lo lắng, nói đơn giản chính là nếu lo lắng bình thường sẽ tác động đến tích cực chủ động của cơ thể và ý chí, ngược lại nếu quá lo âu sẽ sinh ra trở ngại. Trạng thái của em lúc này là quá lo lắng, còn chưa bắt đầu tiếp xúc đã cảm thấy kết quả là mình nhất định sẽ làm cho bạn bè cảm thấy thất vọng, phải biết rằng động cơ càng mạnh thì kết quả càng dễ dàng không như mong muốn.”

“Tôi phải làm thế nào để khống chế lo âu gãi đúng chỗ ngứa đây?”

Bác sĩ Tống nói: “Duy trì sự chân thành khi đối xử với mọi người, em đừng nghĩ đến chuyện mình sẽ mất đi bạn bè nữa, dùng chân thành đổi lấy chân thành, người sai chắc chắn không phải em.”

“Được, tôi nhớ kỹ rồi.” Thời Gia nói.

“Thời Gia, tôi có niềm tin vào em, nếu tôi và em bằng tuổi nhau nhất định sẽ làm bạn của nhau. Lúc này chúng ta đã đi từng bước tới được đây, nếu em đã có thể kết bạn đây cũng là một chuyện đáng mừng, đừng suốt ngày lo nghĩ về những chuyện không hay chưa xảy ra mà làm ảnh hưởng đến cảm giác hạnh phúc hiện tại. Không phải chúng ta sợ bị bỏ rơi, người và người quen biết với nhau vốn là sự lựa chọn, chúng ta có thể lựa chọn làm bạn với người này không làm bạn với người kia, mục đích của việc kết bạn đó chính làm khiến mình vui vẻ hơn, nếu trong tình bạn này làm cô cảm thấy không ổn, cô cũng có quyền kết thúc tình bạn.”

“Được, cảm ơn bác sĩ Tống, tôi sẽ cố gắng!”

“Được, lần sau chúng ta gặp lại nhé?”

“Được!”

Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong, trong lòng Thời Gia tràn ngập niềm tin, cảm thấy mình tràn ngập năng lượng chiến đấu. Cô bắt đầu chủ động quan tâm đến sở thích của Tiểu Mễ mà không lo đối phương cảm thấy cô đang xâm phạm quyền riêng tư, cô cũng bắt đầu chủ động giúp bạn cùng phòng vài việc nhỏ trong khả năng cho phép.

Vài ngày sau là sinh nhật của Tạ Phỉ Phỉ, Thời Gia nhớ đã lâu rồi bọn họ không liên lạc với nhau, cô mặc kệ những suy nghĩ miên man chủ động chúc mừng sinh nhật Phỉ Phỉ, đối phương không trả lời, cô lại chiến thắng nỗi sợ bị từ chối gửi cho Phỉ Phỉ bao lì xì 188 tệ, chúc cô ấy tuổi 18 trực rỡ.

Một lát sau Phỉ Phỉ mới trả lời lại, cô ấy nhận bao lì xì, nói cảm ơn Thời Gia, hai người nói chuyện vài câu về những chuyện gần đây, Phỉ Phỉ đột nhiên nói: “Ôi chao, đang yên đang lành sao nói tan là tan, trong khoảng thời gian này cậu không liên lạc với tớ, tớ còn rất buồn bã đấy.”

Thời Gia nghe thấy những lời này, dây thần kinh mẫn cảm bắt đầu phát tác, cô lại nhớ đến những lời của bác sĩ Tống nói với Phỉ Phỉ: “Tớ không chắc có thể liên lạc với cậu hay không.”

“Bỏ đi, không nói những chuyện đó nữa, cảm ơn bao lì xì của cậu nhé!”

Thời Gia trả lời bằng một cái icon.

Cô để tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy mối quan hệ của cô và Phỉ Phỉ rất khó quay trở lại như lúc trước, cô không chắc chắn mình chủ động liệu có làm Chương Vân tức giận hay không, cảm giác lo lắng này làm cô cảm thấy mệt mỏi.

Nếu cô cảm thấy không thoải mái cũng có thể chủ động chấm dứt tình bạn sao? Có lẽ ở trong mối quan hệ với Chương Vân và Phỉ Phỉ mình thật sự sai hoàn toàn nhưng thời gian cũng chỉ có thể làm được đến đó, chủ động tiếp sẽ càng khổ sở.

Buổi tối, Phỉ Phỉ đã đăng bài cảm ơn lên vòng bạn bè, trong đó có lời chúc và bao lì xì của Thời Gia.

Chương Vân còn nhấn like bài của cô ta, Phỉ Phỉ có hơi chột dạ.

Trước đó không lâu cô mới cùng Chương Vân nói xấu Thời Gia: “Lúc này tớ phát hiện hình như những gì cậu nói cũng đúng, bây giờ Thời Gia cũng không nói chuyện với tớ, tớ phải làm thế nào với cậu ấy đây? Xem ra đối với cậu ấy, tớ cũng không quan trọng…”

Sau đó Thời Gia cũng không liên lạc với Phỉ Phỉ nữa nhưng dần dần Thời Gia cũng không thèm để ý. Dù là mình không tốt, cô cho phép bản thân làm người xấu một lần.

Sau khi đưa ra quyết định này, Thời Gia bỗng cảm thấy nhẹ nhõm khác thường.

Thứ sáu Hứa Lẫm về, Thời Gia cố ý đến sân bay sớm một chút đón anh.

Hứa Lẫm nhìn cô nói: “Ngại quá, lần trước anh còn không đi đón em, anh đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa.”

Thời Gia chỉ cười: “Em muốn đón anh, muốn gặp anh sớm một chút.”

Hứa Lẫm nhỏ giọng nói vào tai cô: “Em tốt nhất.”

Trên đường đi tới khách sạn, Thời Gia vẫn luôn nói chuyện với anh: “Em muốn xem video mọi người thi đấu, em muốn thấy anh đạt giải, anh thích mô hình đúng không? Trước đây em không biết, em mua một cái mô hình nhưng bây giờ không thể tặng cho anh, em muốn lắp nó xong rồi tặng cho anh có được không? Anh có thích không?”

Hứa Lẫm chỉ muốn hôn cô, anh nắm tay cô nói: “Cực kỳ mong chờ.”

Sau khi đến phòng, Hứa Lẫm ôm cô, hôn cô một cái trước, Thời Gia cười ha ha ha, Hứa Lẫm hỏi sao cô lại cười, cô nói: “Hình như mỗi lần gặp mặt anh đều nói câu này!”

“Còn không phải bởi vì mấy ngày nay không được hôn sao, đương nhiên hôm nay phải hôn bù.”

Thời Gia rất thích lời này của anh, cô chủ động tiến đến hôn anh: “Hôm nay bù một tháng trước.”

“Ha ha, em bị ngốc à?”

Sau khi đã hết tương tư, Thời Gia gọi cơm cho Hứa Lẫm.

Hứa Lẫm không muốn đi ra ngoài ăn cơm, anh lấy video ra cho cô xem, Thời Gia xem chăm chú vài lần, bản thân cô là người không thể cảm nhận được cảm giác vinh dự và nhiệt huyết khi hoạt động tập thể nhưng bạn trai của cô thì hoàn toàn khác.

Cơm hộp đã tới rồi, Hứa Lẫm đi lấy, lúc quay về Thời Gia nói với anh: “Em đang dần dần thay đổi chính mình, trong cuộc sống cũng làm quen với nhiều bạn bè hơn, em muốn trở nên phóng khoáng một chút, không muốn anh đè nén tính cách của mình để phối hợp với em.”

Hứa Lẫm bế Thời Gia lên đùi hôn: “Bảo bối, em giỏi lắm, nghe thấy em nói như vậy anh cực kỳ vui vẻ nhưng anh không muốn em đặt áp lực quá lớn lên bản thân mình, em cứ thử hòa nhập với cuộc sống, nếu thật sự không được thì đừng sợ, phía sau còn có anh mà.”

Thời Gia nói: “Bác sĩ nói tình yêu tốt đẹp là biết suy nghĩ cho đối phương, em ỷ lại vào anh là bởi vì anh thật sự rất yêu em nhưng em không thể cứ ỷ lại để anh chủ động và trả giá được, em cũng muốn trả giá vì anh.”

Sự chú ý của Hứa Lẫm dồn vào hai chữ bác sĩ, anh rối rắm không biết có nên hỏi hay không, anh vừa ngây người Thời Gia đã ý thức được mình lỡ lời, cô có hơi hoảng loạn vì thế vội vàng hôn Hứa Lẫm.

Hứa Lẫm cũng nhiệt tình đáp lại cô, trong lòng cũng hiểu cô vẫn chưa muốn nói chuyện đó.

Lần thứ hai Hứa Lẫm đến tìm Thời Gia, bạn cùng phòng của cô sau khi biết được thì đề nghị Thời Gia dẫn bạn trai đi ăn cơm cùng nhưng Thời Gia không thích lắm.

Hứa Lẫm nghe theo Thời Gia hết.

Thời Gia giải thích, nói: “Không phải không muốn mời khách mà là không thích bị vây xem bị hỏi thăm, sau này em cũng chỉ muốn chơi với một mình anh mà anh chỉ có thể tới với em vào cuối tuần.”

Hứa Lẫm nói: “Anh bỏ tiền ra mời bọn họ đi ăn được không? Người trong ký túc xá hết FA không mời cơm thật ra cũng rất xấu hổ, hai phòng kí túc xá cũng không thân nhưng mà vẫn nên mời nhóm bạn cùng phòng của em ăn cơm, lần trước người ta gọi xe đến đón em, anh nên cảm ơn cô ấy.”

Thời Gia cảm động vì sự cẩn thận của anh, cô khó xử: “Nhưng phải nói thế nào đây?”

Hứa Lẫm suy nghĩ một chút: “Nói là chúng ta ở quá xa đi về mất quá nhiều thời gian.”

“Dạ được.”

Hứa Lẫm thấy cô vẫn do dự, cầm lấy điện thoại của cô gửi tin nhắn vào nhóm, anh gửi tiền cho Thời Gia lại vay bạn cùng ký túc xá 300.

Sau khi nói xong mấy người bạn cùng phòng cũng không tức giận, nói: “Vậy thôi, hai người các người sống thế giới ngọt ngào riêng tư của hai người đi, chủ yếu là chúng tớ muốn gặp bạn trai của cậu thôi, ăn cơm chỉ là phụ.”

Hứa Lẫm trả lời: “Bạn trai tớ sợ người lạ giống tớ...”

Nhóm bạn cùng phòng nói hi hi ha ha vài câu rồi thôi.

Hứa Lẫm lại lấy thân phận bạn trai lên tiếng: “Chào mọi người, tớ là bạn trai của Gia Gia, các cậu cứ nhận tiền cơm đi được không? Lần trước là bạn cùng phòng nào gọi taxi đi đón Gia Gia thế? Tớ xin lỗi nhé vì không thể gặp mặt trực tiếp cảm ơn cậu.”

Anh vừa nói như vậy mấy người bạn cùng phòng cực kỳ vui vẻ nhận lấy tiền.

Bởi vì chỉ có thể ở bên nhau hai buổi tối thứ sáu và thứ bảy cho nên hai người vẫn trốn trong khách sạn không ra khỏi cửa.

Thời Gia oán hận với anh việc học đại học năm ba rất nặng nề: “Vốn tưởng học đến đại học năm ba không có toán nữa thì sẽ nhẹ nhàng, kết quả bây giờ nhiều môn chuyên ngành như vậy, còn phải đi thực tập, anh biết chúng ta thực tập là làm gì không, là vào núi đào đất nghiên cứu địa chất, thực vật linh tinh, mấy bản vẽ tốt nghiệp cũng rất khó vẽ, đúng rồi! Chúng ta được nghỉ đi ra ngoài thực tập một tuần, một tuần đó! Bây giờ em cảm thấy thật khổ sở...”

Hứa Lẫm ôm cô một cái: “Nghỉ đông anh cũng có việc, chờ em về rồi chúng ta cùng về nhà được không?”

“Thật sao? Được ạ.”

Hai người lên kế hoạch về kỳ nghỉ, lúc Hứa Lẫm nhận được điện thoại của người nhà nói ở trường học không tìm được bạn gái làm cho Thời Gia hoảng sợ.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Lẫm an ủi cô: “Đừng sợ, bây giờ vẫn chưa để mọi người gặp em, chờ em chuẩn bị tốt rồi mang em về nhà.”

Thời Gia mở to hai mắt nhìn anh: “Dẫn em về nhà anh sao?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ sau này lúc kết hôn em không cần gặp mặt người nhà của anh sao?”

Anh nói cực kỳ tự nhiên, gương mặt của Thời Gia đỏ bực rúc trong ngực anh.

Kết hôn đó.

Nghĩ đến mình còn chưa nói cho người nhà việc mình yêu đương cô cảm thấy có lỗi: “Em vẫn chưa nói cho người nhà, tạm thời vẫn chưa muốn nói.”

“Không sao, bao giờ em cảm thấy thích hợp thì nói.”

Tốt lắm, Thời Gia ở chung với người khác không được thoải mái như vậy.

Tất cả mọi chuyện đều không thành vất đề, không cảm thấy xấu hổ vì khuyết điểm, bọn họ chỉ cần hai người yêu nhau nếu không cần suy xét đến việc chịu khổ xa quê thì Thời Gia cảm thấy cuộc sống của mình gần như hoàn mỹ.

Đêm cuối cùng Hứa Lẫm ngủ trước, Hứa Lẫm thúc giục cô đi tắm rửa trước nhưng Thời Gia lại bảo anh đi trước.

Chờ sau khi anh vào phòng tắm, Thời Gia lén lấy một cái áo mưa trong ví của mình ra đặt ở dưới gối đầu của mình, cô muốn tiến thêm một bước với Hứa Lẫm.

Làm như vậy hình như không tốt lắm đâu? Cô không quan tâm, cô chỉ biết mình rất thích Hứa Lẫm.

Còn về chuyện đó cô cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.

Hứa Lẫm không phát hiện chuyện gì khác thường, mãi cho đến lúc ngủ, Hứa Lẫm tắt đèn trước giống như tối hôm qua, sau đó kéo cô vào trong ngực nói chuyện một lúc rồi ngủ.

Người trong ngực hơi động đậy một chút, Hứa Lẫm nghĩ rằng mình ôm quá chặt, anh thả lỏng cánh tay để cô điều chỉnh tư thế một chút, Thời Gian càng dính chặt vào người anh, Hứa Lẫm cảm nhận được cô đang run khẽ.

“Lạnh không?”

“Hôn em được không?”

Hứa Lẫm không hỏi thêm gì, anh cúi đầu hôn cô, Thời Gia rất nhiệt tình, tay cô bắt đầu từ áo ngủ ở eo chậm rãi di chuyển lên cánh tay anh, Hứa Lẫm duỗi tay bắt lấy tay cô, Thời Gia lại dùng tay anh ấn vào ngực mình.

“Gia Gia?” Anh có chút nghi ngờ hỏi.

“Hứa Lẫm, anh sờ em được không?”

Hứa Lẫm ôm chặt cô: “Ngoan, ngủ đi.”

Cơ thể của Thời Gia nhích lên trên chủ động hôn lên cằm anh: “Anh không muốn em sao?”

Hứa Lẫm không thể trả lời, Thời Gia không có kỹ thuật gì lại làm dấy lên ngọn lửa trong lòng anh, anh dường như sắp bị thiêu chết.

“Chắc chắn chưa?”

Cô không nói chuyện, Hứa Lẫm nghe thấy tiếng vỏ nhựa bị xé ra, anh có thể biết được đó là thứ gì, giây tiếp theo, Thời Gia nhét đồ vật vào lòng bàn tay anh.

“Em muốn, rất muốn. Hứa Lẫm, em...”

Hứa Lẫm xoay người hôn lên môi cô, anh cũng rất muốn.

Chớp mắt một cái đã đến chủ nhật, buổi chiều Hứa Lẫm phải bay, buổi sáng Thời Gia mở to mắt nhìn anh, trừ WC ra thì không thể đi ra ngoài.

“Em chỉ vui vẻ hai ngày, còn lại đều là đau khổ.”

Hứa Lẫm vừa đau lòng vừa lại bất đắc dĩ.

Anh ôm cô dỗ dành: “Anh phải quý trọng những ngày ở bên cạnh bảo bối của anh, chờ thêm mấy năm nữa em sẽ chê anh phiền, đến lúc đó nhìn anh thế nào cũng thấy không vừa mắt, đuổi anh ra quảng trường khiêu vũ với mấy bà lão ngoài đó.”

Thời Gia bĩu môi cười: “Không đâu, em sẽ không chê anh phiền, em sẽ dính lấy anh mãi mãi không buông.”

Hứa Lẫm hôn cô: “Được rồi, đừng đau lòng nữa, nếu không lúc anh đi sẽ không yên tâm đâu, ngoan nào, rất nhanh anh sẽ tới nữa.”

“Hu hu... Em ghét đi học, em ghét không được học cùng trường với anh.”

Hứa Lẫm: “Anh cũng ghét nhưng không có cách nào khác mà, đợi đến tốt nghiệp sẽ tốt thôi bảo bối.”

Vất vả lắm mới dỗ được người, cũng đã đặt xe cho cô từ cửa khách sạn đến ký túc xá nhưng đến lúc đi thì Thời Gia lại không nỡ, nước mắt rưng rưng nhìn anh, cực kỳ đáng thương.

Hứa Lẫm lấy điện thoại di động ra nói với cô: “Nào, cười một cái thật đẹp để anh lưu lại sau này từ từ xem.”

Thời Gia cười với camera một cái, cười xong còn đi xem ảnh anh chụp có đẹp hay không.

“Xấu quá! Ngày nào anh cũng nhìn tấm ảnh này sẽ cảm thấy em là đồ xấu xí.”

“Xấu chỗ nào? Nói bậy, anh cảm thấy cực kỳ đẹp.” Hứa Lẫm cất điện thoại di động đi rồi muốn ôm cô: “Hôn một cái nào, anh phải đi thật đây.”

Thời Gia hôn anh nồng nhiệt, môi và lưỡi dính lấy nhau không buông, Hứa Lẫm bị hôn đến mức cảm thấy có chút không thích hợp muốn đẩy cô ra nhưng Thời Gia lại dính mãi không buông.

“Sắp không kịp máy bay rồi bảo bối.”

“Em mặc kệ.”

“Em đó...”

Chương kế tiếp