Anh Là Cuộc Sống Của Em

Chương 18

Gần tới tháng mười hai, những ngày lễ cũng liên lục nối đuôi nhau kéo đến.

Thời Gia và Hứa Lẫm thương lượng ai đi tìm ai, Hứa Lẫm vốn định tới đây, nhưng Thời Gia kiên trì muốn đến thăm anh.

Thật ra, cô có chút lo lắng Gạo.

Sau vài lần nói chuyện phiếm với Gạo, cô rõ ràng cảm giác được cô ấy không vui, cả người cứ nhũn ra.

Bản thân Thời Gia cũng không phải là một người tràn đầy sức sống, cô cảm thấy không có gì tàn nhẫn hơn việc giết chết sức sống của một người.

Hứa Lẫm đương nhiên muốn cô đến, anh đã đặt vé sẵn cho Thời Gia, ngày nào hai người cũng gọi điện thoại bàn bạc nên đón Giáng sinh và năm mới như thế nào nên cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.

Thời Gia cuối cùng cũng không có thể may mắn thoát khỏi bị bạn cùng phòng truy xét chi tiết quá trình yêu đương, cô đại khái kể một lần, cho rằng việc này đã kết thúc.

Nhưng bạn cùng phòng lại hỏi: “Này, Thời Gia, cậu và bạn trai đã làm chuyện kia rồi à? Có cảm giác gì không?”

Tuy rằng cách cái màn giường, nhưng mặt Thời Gia vẫn đỏ ửng, cô nói: “Thì cứ như vậy thôi, mình không nói đâu.”

“Cậu nhất định phải nói rõ nha, vốn độc thân từ trong bụng mẹ nên tớ quá tò mò rồi!” Mấy người bạn cùng phòng của cô lập tức trở nên hưng phấn.

Màn giường của Thời Gia bị kéo ra, cô có chút không được tự nhiên: “Các cậu tự đi mà yêu đương rồi sẽ biết.”

Bạn cùng phòng lại hỏi: “Cậu ấy đến tìm cậu làm gì vậy?”

Thời Gia còn chưa trả lời, một bạn cùng phòng khác đã từng trải qua cảm giác yêu đương đã hài hước lên tiếng: “Sinh viên yêu nhau xa cách lâu như vậy, đương nhiên là sẽ gặp nhau để lăn giường rồi, khó khăn lắm mới gặp một lần, đương nhiên phải làm cho đủ nha.”

“Chết tiệt! Kích thích như vậy sao! Nhưng không phải cuối tuần nào cũng làm mà, đúng không?”

“Sao lại không thể? Nghẹn một tháng nhìn thấy bạn gái nhất định phải làm không ngừng, đi học xa nhàm chán như vậy, nam sinh nào bên người xuất hiện một cô gái có thể tùy tiện cùng anh ta lên giường, một lần chỉ mất 99 tệ có thể ngủ được rồi, đâu cần phải tiêu tốn cả ngàn tệ mỗi tháng một lần đâu?”

Thời Gia yên lặng kéo màn giường, không tham gia cuộc nói chuyện này, cô không thích người khác vô cớ suy đoán về Hứa Lẫm.

Các cô ấy căn bản không biết Hứa Lẫm tốt biết bao nhiêu.

Hai người còn lại bị những lời của Tiểu Lâm làm cho nản lòng thoái chí, Tiểu Lâm lại khuyên nhủ Thời Gia: “Cậu đừng quá khờ, nhất định phải trông chừng bạn trai cẩn thận một chút.”

Thời Gia nhỏ giọng nói: “Anh ấy không phải loại người như vậy.”

Tiểu Lâm cười lạnh: “Những người trước khi ngoại tình đều không phải như vậy sao.”

Thời Gia lại không giải thích, các cô ấy cũng không hiểu được cô và Hứa Lẫm nên không cần thiết phải giải thích.

Sau đó mấy ngày, Thời Gia định đi thư viện, cửa phòng ngủ đối diện mở ra, Tiểu Lâm ngồi dựa vào cửa đưa lưng về phía Thời Gia, đang cùng bạn học nói chuyện.

“Thời Gia có bạn trai rồi, bạn trai cậu ấy đang ở nơi khác nhưng thường xuyên cũng sẽ tới thăm cô ấy.”

“Thật vậy à? Cũng chưa gặp qua nha.”

“Đúng vậy, tháng trước mới tới, bọn họ thuê khách sạn ở bên ngoài trường ở.”

“Oa…… Cùng nhau ở chung sao……”

“Vậy thì đã là gì!”

Thời Gia cảm thấy bị mạo phạm, cô tiến vào ký túc xá, chờ bạn cùng phòng tiến vào,  sau đó, Thời Gia đi đến trước mặt cô ấy, trực tiếp nói với cô ta: “Tiểu Lâm, cậu có thể ngừng bàn luận về bạn trai của tôi trước mặt người khác được không?”

Tiểu Lâm nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó liền đứng lên giải thích: “Có người muốn theo đuổi cậu nên nhờ Vương Tĩnh tới hỏi, Vương Tĩnh hỏi tôi là cậu đã có người yêu hay chưa, bộ cậu nghĩ tôi đang nói bậy bạ gì sao? Miệng của tôi rảnh rỗi đến mức đi quản chuyện cá nhân của cậu sao?”

Thời Gia nói: “Cảm ơn cậu đã thay tôi từ chối, nhưng cậu không cần phải nói cho người khác biết tôi và bạn trai ở với nhau như thế nào.”

Tiểu Lâm cười nhạo một tiếng nói: “Được, việc này cho là tôi sai đi, tôi xin lỗi, cậu yên tâm, về sau tôi tuyệt đối không nhắc đến chuyện của hai người lần nào nữa.”

Thời Gia đỏ mặt nói “Cảm ơn cậu” rồi sau đó vội vàng rời đi.

Từ hôm đó về sau không khí ký túc xá cũng thay đổi, điều này cũng không làm Thời Gia cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cô cũng thật sự không có sức lực để đi truy xét, dù sao cô cũng không làm sai điều gì.

Chịu đựng việc học nặng nề mười hai tháng, cuối tháng có thể đi gặp Hứa Lẫm, cùng nhau đón Giáng Sinh, đón tết Nguyên Đán, chỉ cần nghĩ đến đó là cô đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Bác sĩ nói rất đúng, chỉ cần nghĩ đến việc người khác làm bạn vui vẻ là được, còn những việc ven đường làm mình không thoải mái thì không cần bận tâm.

*

Cuối tháng, Thời Gia đến thăm Hứa Lẫm.

Cô mang theo quà cho Gạo, vốn dĩ chờ đến lúc ăn cơm sẽ tặng cho cô ấy, ai ngờ Thời Gia vừa đến khách sạn cất đồ thì Gạo đã gọi tới.

Lúc đó mới qua giờ chiều một chút, Thời Gia còn chưa ăn cơm trưa. Hứa Lẫm nói trước tiên tìm một chỗ ăn cơm, Thời Gia liền mang lễ vật cũng anh đi xuống thì đã thấy Gạo đang đứng chờ ở bên đường.

Nhìn thấy cô tới, Gạo kích động chạy tới kéo cánh tay Thời Gia đi phía trước, Hứa Lẫm đang trả lời tin nhắn, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bạn gái mình bị Gạo nhét vào taxi.

Cả người anh liền khiếp sợ không nói nên lời, còn muốn chạy tới hỏi cô ấy đang làm gì? Còn chưa tới vệ đường, xe taxi đã lạnh lùng chạy đi.

Giây tiếp theo, Hứa Lẫm nhận được tin nhắn WeChat của Gạo: 【 Tối nay là do Hàn Thắng sắp xếp, cậu làm việc linh hoạt một chút, nếu không cậu sẽ không thấy được  bạn gái của cậu. 】

Hứa Lẫm gọi điện thoại cho Thời Gia, Thời Gia nhận điện thoại có chút đáng thương, cô nói: “Em không về được…”

Hứa Lẫm dở khóc dở cười, nói: “Em chuyển lời cho Gạo, cô ấy sẽ là kẻ thù của anh.”

Đi được một lúc, Gạo nhìn thấy ven đường có quán cà phê nên báo tài xế dừng lại, hai người liền đi vào trong nói chuyện phiếm.

Thời Gia đem quà tặng cho cô ấy, sau đó mới theo không kịp vấn đề hỏi: “Không phải chị nói không theo đuổi anh ấy nữa sao?”

Gạo mười phần buồn bực, cô ấy thở ngắn than dài mà nói: “Em cũng biết chiêu lạt mềm buộc chặt đúng không? Em không thấy khi người ta muốn trả giá khi đi mua đồ thì chúng ta sẽ giả vờ bỏ đi sao, lúc đó thể nào ông chủ chẳng chịu thua. Ai biết được sếp hàn lại tuyệt đối không nhận thua cơ chứ.”

Thời Gia cũng thở dài với cô ấy.

Gạo lại nói: “Tối mai chúng ta cùng nhau đón Giáng Sinh nha! Nếu Hàn Thắng chỉ có một mình cũng đừng bắt chị làm bóng đèn giữa em và Hứa Lẫm……”

Thời Gia cười, Gạo cũng cười.

“Đùa chút thôi, chị sẽ không quấy rầy hai người, hai người cứ tận hưởng hạnh phúc đi, hai người phải ở trong phòng ấm áp cùng nhau nói chuyện yêu đương đi, chị có thể ở một mình được.”

Cô ấy nói xong còn bày ra biểu tình lã chã chực khóc, Thời Gia biết cô ấy chỉ là giả vờ, nhưng cô cũng nguyện ý phối hợp Gạo, hơn nữa cô cũng không muốn Gạo một mình đón Giáng Sinh.

“Hay là cùng nhau đi chơi đi, không được, vậy thì ngày mai phải tặng quà cho cậu mới được.”

Nói đến quà, Gạo muốn lôi cô đi trung tâm thương mại để mua cho cô, Thời Gia từ chối, cô không muốn trong những ngày nghỉ này phải chen chúc vào những chỗ đó nhưng Gạo vẫn rất kiên trì.

Thời Gia lôi kéo cô ấy ngồi xuống, nói với cô ấy: “Gạo, em có chút hướng nội, người ta hay gọi là chứng sợ hãi xã giao, có đôi khi sẽ biểu hiện ra sự kháng cự hoặc là thái độ lạnh nhạt hoặc là những phản ứng rối loạn.”

Gạo chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Chị cũng có một người bạn, cậu ấy nói cậu ấy cũng là người hướng nội sợ giao tiếp nhưng chị nghĩ đó là do cậu ấy khó tính, nhưng chị thấy em không giống như vậy. Em thấy chị như thế nào? Có cảm thấy chị quá ồn ào, ầm ĩ không?”

Thời Gia cuống quít giải thích: “Không có, em không có ý này, em chỉ là muốn nói cho chị biết để chị không cảm thấy em không muốn chơi với cậu, chị đừng hiểu lầm, em thực sự cảm thấy chị là người đặc biệt có sức sống, tuyệt đối không có suy nghĩ không muốn muốn chơi với chị. ”

“Vậy là tốt rồi!”

Thời Gia vẫn cảm thấy còn chưa đủ, cô tiếp tục giải thích: “Rõ ràng là rất thích chơi cùng bạn nhưng lại sợ làm đối phương bị tổn thương, chuyện này nghe qua thì thật  không có logic, nhưng sự thật là như vậy, có rất nhiều lúc em rất khẩn trương lo âu, khi rơi vào những tình huống như vậy sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình, cũng không phải là do bạn bè mà là do tình huống.”

Gạo hỏi: “Tình huống là như thế nào? Giống như đi chơi ở biển hoặc là kiểu như bị nhân viên trong các trung tâm thương mại chèo kéo quá nhiệt tình sao?”

Thời Gia gật gật đầu, cười khổ mà nói: “Còn rất nhiều tình huống khác nữa.”

Gạo lại hỏi: “Vậy là rất nghiêm trọng sao? Chị chưa từng hiểu loại trở ngại này, em cũng biết tính cách của chị mà.”

Thời Gia trầm mặc một chút, nói: “Có chút phức tạp, đơn giản mà nói là chỉ cần muốn kết bạn với người khác cũng cảm thấy vô cùng khổ sở..”

Gạo nói: “Nếu như vậy sau này chị có chỗ nào làm em cảm thấy không thoải mái thì em cứ nói thẳng với chị, chị không tức giận đâu, nếu em làm chị hiểu lầm, chị cũng sẽ thẳng thản nói với em, OK chứ?”

Thời Gia vô cùng cảm động, cô nói: “Cảm ơn chị, Gạo.”

“Khách khí cái gì chứ, mỗi người tính cách vốn dĩ khác nhau mà, chị vốn ham chơi, không phải ai là bạn bè của chị đều có thể chơi với chị được.”

Thời Gia: “Được làm bạn với chị em thấy rất vui vẻ, chị luôn mang lại niềm vui cho người bên cạnh.”

“Có thật không? Em nói thật đúng không! Em nói xem Hàn Thắng có phải là kiểu người kháng cự niềm vui không? Hay anh ấy có chứng sợ hãi vui sướng? Là kiểu người nếu vui vẻ sẽ chết sao?”

“Ha ha ha……”

*

Hứa Lẫm vì cứu bạn gái đang bị đạo tặc bắt đi mà phải hẹn Hàn Thắng, sếp Hàn hiện tại đang bận bù cổ cho dự án.

Hứa Lẫm muốn hẹn Hàn Thắng buổi tối cùng đi ăn cơm nhưng Hàn Thắng nói để sau đi, hiện tại anh ấy không muốn dừng lại mạch suy nghĩ.

Hứa Lẫm nhắn tin Wechat cho Thời Gia: “Gửi cho anh định vị của các em.”

Đối phương trả lời: “Thân ái, cố lên, giúp Gạo hẹn được Hàn Thắng ra đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp nha.”

Hứa Lẫm trả lời: “Vui lòng đưa điện thoại cho Thời Gia.”

“……”

Hứa Lẫm cuối cùng cũng tìm được vị trí của bọn họ, cả một buổi trưa, Hứa Lẫm ngày cả cơ hội đơn độc ở chung cùng bạn gái cũng không có, cơm chiều cũng là ba người cùng nhau ăn, ăn xong ba người cùng nhau trở lại trường học, Hứa Lẫm và Gạo suốt chặng đường vẫn luôn tranh nhau ôm Thời Gia, Thời Gia vẫn cười không ngừng, cũng quản không được.

Thật vất vả chờ đến khi sếp Hàn hết bận, Hứa Lẫm nhanh chóng chạy lại kêu anh ấy  xuống lầu đón Gạo, sau đó cũng không quay đầu nhìn lại, vội vàng đưa bạn gái chạy đi.

Hàn Thắng nhìn thấy Gạo cũng không xoay người rời đi, chỉ là mặt vô biểu tình nhìn Gạo, hỏi: “Chuyện gì đây?”

Từ trong túi Gạo lấy ra một hộp quà nhỏ: “Quà Giáng Sinh, mời anh cùng đón Giáng Sinh với em.”

“Tôi không đón Giáng Sinh.”

“Vây mời anh ngày mai cùng em đón Giáng Sinh.”

“Tôi……”

“Chẳng lẽ anh không thể sống tới ngày mai?”

Hàn Thắng giả vờ duỗi tay đánh cô, Gạo vui vẻ, cô ấy rất thật lòng mời: “Làm ơn đi mà, làm ơn cùng nhau đón Giáng Sinh được không?”

Hàn Thắng không nhìn cô, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Được, nếu muốn thì đi đi gọi mọi người trong nhóm máy bay mô hình cùng nhau đón.”

Gạo: “Không được! Chỉ hai chúng ta mới được.”

Hàn Thắng: “Như vậy sao được? Em ở trong nhóm tuyên bố đã cùng tôi chấm dứt quan hệ, nếu việc này mọi người biết được, thật không thích hợp chút nào.”

Đôi mắt của Gạo so với ánh trăng trên bầu trời còn sáng hơn, cô ấy nhảy lên một bước cầm lấy tay áo khoác của anh ấy: “Anh tức giận sao? Em không để ý đến anh trong lòng anh sẽ buồn bực đúng không? Không có em anh sẽ chẳng vui vẻ gì đúng không?”

Hàn Thắng lập tức phủ nhận: “Không có, tôi cũng không nghĩ vào ngày nghỉ lại đơn độc đi chơi với em. Em thích thì đi tìm cái tên nam sinh khoa thể dục kia.”

Tự biết nói lỡ, anh ấy lập tức im miệng lại.

Nhìn thấy biểu cảm của Gạo dần kinh ngạc, nhận ra bản thân mình sắp phải nói nhăng nói cuội, Hàn Thắng vội vàng xoay người muốn đi.

Gạo dang hai tay ra ngăn lại, cười đến vô cùng xán lạn: “Bộ dạng sếp Hàn ghen trông thật gợi cảm nha.”

Hàn Thắng: “……”

Anh ấy còn chưa ăn cơm, Gạo chạy theo nằng nặc muốn cùng đi ăn cơm với anh ấy, suốt một hành trình dài cứ ríu rít nói chuyện, Hàn Thắng cùng cô ấy đi về ký túc xá, anh ấy nói: “Em trở về đi.”

Gạo không chịu, cô ấy đề nghị: “Nếu không chúng ta lại đi tản bộ dưới ánh trăng nửa giờ nữa được không?”

Hàn Thắng: “Trời lạnh.”

Gạo nói: “Trời có lạnh bao nhiêu cũng không bằng sự lạnh lùng của anh…”

Hàn Thắng đột nhiên cười, anh ấy tới gần Gạo một chút, hỏi: “Em không phải là nói không tìm tôi nữa sao?”

Anh ấy cho rằng Gạo sẽ giống như trước kia, sẽ kiêu ngạo không chịu thừa nhận chính mình nói lời không giữ lấy lời, nhưng Gạo chỉ nói: “Không làm được.”

Hàn Thắng bước qua trước mặt cô ấy ho nhẹ một tiếng, từ đáy lòng không kìm được một chút vui sướng.

Gạo bắt lấy góc áo anh ấy không buông: “Ngày mai gặp lại được không?”

Thời gian trầm mặc giống như hơn nửa thế kỷ trôi qua, Hàn Thắng rốt cuộc cũng mở miệng: “Ừm.”

Lúc đầu Gạo còn nghi ngờ mình đã nghe lầm: “Thật sự? Không được đổi ý đấy, ngủ dậy em sẽ đến tìm anh ngay.”

Hàn Thắng nói: “Buổi sáng tôi không ở trường học.”

Gạo hỏi: “Đi vào thành phố sao? Cần em đi cùng anh không?”

“Không cần.”

Gạo: “Vậy khi nào anh về phải nói cho em biết, em chờ tin nhắn WeChat của anh.”

“Được, đi vào đi.”

Gạo cười nói tạm biệt với anh ấy, vừa xoay người đi vài bước liền quay đầu lại, Hàn Thắng vẫn còn đứng đó.

Cô ấy chạy ngược lại nhìn vào đôi mắt anh, hiếm khi có chút thẹn thùng: “Lễ Giáng Sinh là phải tặng quà cho nhau, anh biết mà đúng không? Ngày mai anh đi vào thành phố sẽ mua quà cho em đúng không?”

Hàn Thắng: “Không.”

Gạo thở phì phì, nhỏ giọng mắng anh ấy là người máu lạnh vô tình.

Sau khi trở lại ký túc xá, Gạo sắp xếp lại một chút ảnh chụp hôm nay đăng lên vòng bạn bè, sau khi lên giường, cô ấy tìm hiểu về hội chứng sợ xã giao một hồi, đúng là có sự khác biệt so với hiểu biết trước đây của cô ấy.

Gạo có chút mất ngủ, cô ấy cảm thấy việc chính mình có thể chia sẻ sự sợ hãi của Thời Gia cũng không phải là vấn đề lớn.

Sau đó nghĩ đến ngày mai tâm trạng của cô ấy lập tức trở nên hưng phấn.

Đây chính là cảm giác lặn lội đường xa rốt cuộc nhìn thấy phong cảnh núi non.

Thật ra tính tình của cô ấy có chút bướng bỉnh, nếu không phải Hàn Thắng khó theo đuổi như vậy thì cô ấy cũng không kiên trì lâu như vậy, Gạo luôn có thái độ quyết chiến với nhân sinh để không bao giờ phải hối tiếc, cô ấy nhất định sẽ nắm bắt được Hàn Thắng, cùng anh yêu đương oanh oanh liệt liệt.

Đối nỗi anh ấy nói cái gì mà một người bạn đời trăm năm, đừng đùa, tương lai ai mà biết trước được, hiện tại chỉ cần sống thật tốt là được.

*

Thời Gia cũng đã đăng lên vòng bạn bè ảnh chụp chung với Gạo, mẹ cô là người đầu tiên hỏi cô bé này là ai.

Thời Gia đơn giản giới thiệu nói là một người bạn mới quen.

“Học cùng chuyên ngành sao?” Mẹ cô hỏi.

“Không phải, cô ấy học mỹ thuật.”

Mẹ cô phát voice tới: “Học mỹ thuật sao? Rất tốt, nhìn qua ảnh chụp có thể thấy được là một cô bé vui vẻ, mặt mũi rất sáng sủa, không giống như đứa con trai bạn đồng nghiệp của cha con, cũng học mỹ thuật, ai ui, nói ra thì không phải phép nhưng nhìn nó y như tên nghiện thuốc! Con không nên chơi với những người như vậy, biết không?”

“Mẹ, mẹ cũng đừng tùy tiện nói người khác như vậy.”

Mẹ Thời liền trả lời: “Mẹ nói với con một chút thôi, ngày mai là Giáng Sinh, con có đi chơi với bạn không?”

“Dạ có, hôm nay con mệt quá, hiện giờ rất muốn ngủ, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút.”

“Được.”

Sau khi cúp di động, Thời Gia ngã vào trên giường thở dài, Hứa Lẫm đưa lưng về phía cô, Thời Gia dựa qua ôm anh.

Hứa Lẫm ai oán mà nói: “Rốt cuộc cũng rảnh để quan tâm đến anh rồi sao?”

“Em thay đổi rồi.” Hứa Lẫm lên án cô.

Trái tim Thời Gia khẽ run, thật cẩn thận hỏi: “Anh sao vậy?”

Hứa Lẫm nhìn chằm chằm cô, không tỏ thái độ gì, Thời Gia hoảng hốt không thôi, theo bản năng liền muốn xin lỗi, Hứa Lẫm nói: “Em không yêu anh nhiều như tháng trước.”

Thời Gia nói: “Em có mà.”

Hứa Lẫm thấy sắc mặt cô có chút thay đổi, bản thân cũng có chút hối hận vì đã đùa giỡn với cô, anh đè trên người Thời Gia hôn cô một ngụm, sau đó nói: “Lần trước anh tới không phải đều dính lấy anh sao, hôm nay suốt cả một ngày cũng chưa thèm nhìn anh.”

Sắc mặt Thời Gia hơi hơi đỏ, Hứa Lẫm hôn cô một chút, anh muốn hôn cô để xóa đi những lo lắng và sợ hãi trong lòng cô, cô vươn tay cánh tay ôm anh và nói: “Hôm nay em cũng rất nhớ anh.”

“Như vậy còn được.”

Điều hòa trong phòng mở nhiệt độ cao, nhưng hệ thống sưởi của khách sạn không đủ ấm, Thời Gia đã mặc bộ quần áo ngủ dày cộm vẫn cảm thấy lạnh, cô tiến vào trong lòng anh, Hứa Lẫm vô cùng hưởng thụ cảm giác dính người của cô, anh cảm thán nói: “Rốt cuộc chỉ có hai chúng ta, Gạo, cái đồ phá hoại này, ngày mai nhất định phải trốn xa cậu ta mới được.”

Thời Gia sửng sốt một chút, vô cùng xin lỗi nói: “Cái kia...”

“Không phải sao... Em không phải bị cậu ấy giành trước sao?” Hứa Lẫm tỏ vẻ bị đánh bại.

Thời Gia rất thật tình, hỏi anh: “Có phải anh không thích em và Gạo chơi chung không?”

Hứa Lẫm cười: “Bảo bối, anh chỉ nói đùa, em được bạn bè yêu thích thì anh đương nhiên là rất vui rồi.”

Thời Gia nhìn anh, nói: “Anh biết không? Hôm nay em đã nói cho Gạo biết em có hội chứng sợ giao tiếp xã hội nghiêm trọng, anh đoán xem cô ấy nói gì?”

Hứa Lẫm thật là không đoán ra được mạch não của Gạo.

Thời Gia nói: “Cô ấy nói em có chỗ nào không thoải mái hãy nói cho cô ấy biết, cô ấy cũng sẽ thẳng thắn nói cho em biết nếu em có điểm nào làm cô ấy không vui, cô ấy nói rất thích chơi với em.”

Hứa Lẫm hôn môi và trán cô: “Thật tốt.”

Cô nói: “Em rất vui vẻ, Gạo đối xử với em rất tốt, rất chân thành, em hôm nay cảm thấy chính mình vô cùng may mắn, thậm chí không thèm để ý đến việc số bạn bè mình có ít ỏi đến đáng thương, có một người bạn tốt như Gạo, em thật sự vô cùng vô cùng vui vẻ.”

Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Lẫm: “Cảm ơn anh, Hứa Lẫm.”

Hứa Lẫm hỏi sao cô lại cảm ơn anh

Thời Gia nói: “Bởi vì có anh, cuộc sống của em dần trở nên tốt đẹp.”

“Không đúng, là do chính em rất tốt đẹp, bảo bối.”

Thời Gia theo bản năng muốn phản bác, lại nghĩ tới lời bác sĩ, phải tin tưởng sự ca ngợi của người khác, cần cho phép người khách khích lệ mình, phải từ chính mình thừa nhận sự tốt đẹp của bản thân.

Cô dừng lại miên man suy nghĩ.

“Ừm, em cũng tốt đẹp, em sẽ nỗ lực làm những người ở bên cạnh em cũng cảm thấy hạnh phúc.” Cô tự nhủ trong lòng.

Hứa Lẫm nghe được trong lời nói của Thời Gia biết bao khen ngợi tốt đẹp cho người tên Gạo kia, trong lòng anh yên lặng đem những thù giận hôm nay xí xóa cho Gạo.

Ngày hôm sau tỉnh lại, hai người gọi xe đi vào thành phố, Hứa Lẫm hôm nay muốn dẫn cô đến một chỗ đặc biệt.

Đó là nơi có thể tự tay trang trí cây thông Noel, cả hai cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ trang trí và trao đổi quà cho nhau.

Bữa trưa được phục vụ theo kiểu tự chọn, với nhiều món ăn Giáng sinh truyền thống của nước ngoài, họ lấy đồ ăn và champagne rồi quay trở lại căn phòng yên tĩnh để xem phim, bất tri bất giác thời gian liền đến buổi chiều.

Sau khi ăn cơm trưa, lúc bọn họ trở lại khách sạn liền nhận được điện thoại của Gạo nói muốn mang quà tặng cho Thời Gia, Thời Gia nói cô ấy lên phòng nhưng cô ấy nói sẽ không lên.

Thời Gia đi xuống gặp Gạo, cô hỏi: “Hàn Thắng đâu? Sao hai người không đi cùng nhau?”

Vẻ mặt Gạo mê mang mà nhìn cô: “Hàn Thắng? Who?”

Thời Gia: “Hả? Hai người cãi nhau sao?”

Gạo nói: “Đồ đáng ghét đó bỏ rơi chị, anh ta đi chết đi, về sau chúng ta không cần nói đến người này nữa.”

Thời Gia còn tức giận hơn cả Gạo: “Bộ dạng này là như thế nào!”

Gạo xua xua tay hữu khí vô lực mà nói: “Mặc kệ anh ấy, chị về đây, em mau đi lên đi.”

“Không được.” Thời Gia giữ chặt tay cô ấy: “Chị đi lên cùng em đi, chúng ta chơi cùng nhau đi, chị ăn cơm chưa?  Em dẫn chị đi nhà ăn nhé?”

Gạo thở dài: “Thôi bỏ đi, làm ảnh hưởng người khác hẹn hò sẽ bị sét đánh đó nha, chị vẫn nên về ký túc xá thì hơn.”

“Không được không được, chúng ta cùng nhau đón năm mới đi.”

Gạo thấy cô thiệt tình mời, vì thế không hề cự tuyệt, cô ấy nói: “Sáng sớm liền trang điểm xinh đẹp như vậy, hiện tại đẹp cũng chỉ có thể làm bạn trai em càng tức chết nha.”

“Ha ha ha ha ha sẽ không đâu.”

Thời Gia cùng cô ấy mua một chút đồ ăn rồi sau đó cùng nhau về phòng, sau khi vào cửa, Gạo tốt bụng lên tiếng chào hỏi Hứa Lẫm: “Không nghĩ ra đúng không, tôi lại tới nữa đây.”

Hứa Lẫm nói: “Chuyện đoán trước được mà, không có chút nào ngoài ý muốn.”

Gạo trừng mắt liếc anh một cái: “Sao tôi cứ cảm thấy cậu cứ âm dương quái khí vậy nhỉ? Oán khí nhiều như vậy sao có thể phát tiết được đây, cậu mau đi ra ban công hóng gió bình tĩnh một chút đi.”

Hứa Lẫm chi cười, sau đó ngồi bên cạnh chơi điện thoại.

Gạo nhìn thấy Thời Gia đăng ảnh cây thông Noel liền hỏi cô chơi vui không, sau đó hai người liền nói chuyện, không biết tại sao Gạo lại đột nhiên khóc lên.

Thời Gia lập tức đồng tình, hai mắt đẫm lệ ôm lấy cô ấy an ủi.

Hứa Lẫm thấy một màn này liền yên lặng nhắn tin Wechat cho Hàn Thắng: “Sếp Hàn thật quá đáng, đem người ta chọc khóc.”

Hàn Thắng trả lời lại: “Từ khi nào cậu lại quan tâm Gạo như vậy?”

Hứa Lẫm: “Tôi nói là anh chọc Gạo khóc, Gạo làm bạn gái tôi cũng khóc, mau giải quyết một chút đi, cảm ơn.”

Hàn Thắng trả lời: “Tôi đến ngay.”

Nửa giờ sau, Gạo nhận được điện thoại của Hàn Thắng, sau ba phút mạnh miệng cô ấy mặc áo khoác rồi rời đi.

Hứa Lẫm vì dỗ dành bạn gái mà phê bình anh em tốt một trận.

Sau khi Gạo xuống lầu, Hàn Thắng nhìn thấy đôi mắt và mũi cô ấy đỏ bừng, anh ấy rất xin lỗi: “Thật xin lỗi, đột nhiên có việc đột xuất, xin lỗi là do tôi thất hẹn, nhưng việc này cũng khó tránh khỏi, tôi cũng cùng em nói hiện tại tôi rất quan trọng việc tốt nghiệp và công việc.”

Nước mắt Gạo lại trào ra, cô ấy cực kỳ tủi thân: “Anh như vậy cũng không thể nói một câu thật xin lỗi sao! Em cũng không có kêu anh bỏ khách hàng xuống trở về chơi với em, anh nói như vậy là đang giáo huấn em sao!”

Cô ấy muốn đi, nhưng Hàn Thắng đã nhanh chóng giữ chặt cô, anh ấy từ trong túi móc ra một hộp quà nho nhỏ cho cô ấy: “Thực xin lỗi.”

Gạo dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, nhận lấy rồi mở ra xem, là một chiếc vòng cổ.

“Cảm ơn!”

“Không thích à?”

Gạo bĩu môi nói: “Em nói em muốn anh tặng huy chương cho em…”

Hàn Thắng nói: “Quên đi.”

Gạo lại muốn khóc: “Quỷ hẹp hòi! Anh sao lại keo kiệt như vậy chứ!”

Hàn Thắng nói: “Đó không phải của riêng tôi, sau này có sẽ cho em.”

Gạo chớp chớp mắt, dùng ánh mắt như đang ngắm cảnh nhìn anh ấy, Hàn Thắng ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

“Không có, sắp chết đói đến nơi rồi đây.”

“Vậy đi thôi.”

Anh ấy cất bước đi, Gạo giữ chặt anh ấy lại, hỏi thẳng: “Bây giờ anh là bạn trai của em sao? Như vậy em mới đi theo anh.”

Hàn Thắng nói: “Trước tiên tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói.”

“Em chỉ cần một đáp án, gật đầu là yes, lắc đầu là no, còn nếu cứ dùng dằng thì thôi đi, em biết anh lại muốn nói mấy lời vô nghĩa, khi nào anh làm bạn trai em, lúc đó em mới nghe lời anh.”

Hàn Thắng do dự một chút nói: “Đi thôi.”

“Đi cái gì đi! Trả lời câu hỏi của em trước đã…”

“Đúng vậy.”

“A a a a a a!” Gạo từ một bước xa lập tức xông lên ôm lấy anh ấy.

“Hôm nay anh làm em khóc hai lần mất một lít nước mắt rồi, anh phải hôn em mới đền bù được.”

Hàn Thắng bước qua cô ấy, nhỏ giọng nói, “Anh không thể lúc nào cũng cùng em diễn trò được.”

“Hôn bạn gái là diễn trò sao?”

Hàn Thắng nhìn cô ấy: “Lúc nào muốn hôn bạn gái thì tự nhiên sẽ hôn.”

Anh ấy đi trước, Gạo đuổi theo bắt lấy cánh tay anh ấy, hỏi: “Vậy phải đợi tới khi nào?”

“Em có thể im miệng lại không?”

“Không thể.”

“Muốn ăn cái gì?”

“Em muốn một cái hôn nhiệt tình!”

“Hẹn gặp lại, anh về ký túc xá.”

“Không được!”

………

Một giờ sau, ở phía sau ký túc xá của Gạo, cô ấy rốt cuộc cũng có được nụ hôn nồng nhiệt của Hàn Thắng, so với tưởng tượng của cô ấy, không, là so với ảo tưởng còn làm cho người ta say mê hơn nhiều.

“Còn muốn! Hôn chưa đủ!”

“Ký túc xá sắp đóng cửa rồi đấy……”

“Vậy ở chỗ này hôn cả đêm!”

“……”

“Sếp Hàn, lúc anh cười lên thật đẹp trai, về sau chỉ có thể cười với em thôi!”

“Im miệng.”

“Em đã nói cách duy nhất để làm em im miệng…… Ngô……”

Chương kế tiếp