Anh Là Cuộc Sống Của Em
Chương 18
Gần tới tháng mười hai, những ngày
lễ cũng liên lục nối đuôi nhau kéo đến. Thời Gia và Hứa Lẫm thương lượng ai
đi tìm ai, Hứa Lẫm vốn định tới đây, nhưng Thời Gia kiên trì muốn đến thăm anh. Thật ra, cô có chút lo lắng Gạo. Sau vài lần nói chuyện phiếm với
Gạo, cô rõ ràng cảm giác được cô ấy không vui, cả người cứ nhũn ra. Bản thân Thời Gia cũng không phải là
một người tràn đầy sức sống, cô cảm thấy không có gì tàn nhẫn hơn việc giết
chết sức sống của một người. Hứa Lẫm đương nhiên muốn cô đến, anh
đã đặt vé sẵn cho Thời Gia, ngày nào hai người cũng gọi điện thoại bàn bạc nên
đón Giáng sinh và năm mới như thế nào nên cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh. Thời Gia cuối cùng cũng không có thể
may mắn thoát khỏi bị bạn cùng phòng truy xét chi tiết quá trình yêu đương, cô
đại khái kể một lần, cho rằng việc này đã kết thúc. Nhưng bạn cùng phòng lại hỏi: “Này,
Thời Gia, cậu và bạn trai đã làm chuyện kia rồi à? Có cảm giác gì không?” Tuy rằng cách cái màn giường, nhưng
mặt Thời Gia vẫn đỏ ửng, cô nói: “Thì cứ như vậy thôi, mình không nói đâu.” “Cậu nhất định phải nói rõ nha, vốn
độc thân từ trong bụng mẹ nên tớ quá tò mò rồi!” Mấy người bạn cùng phòng của
cô lập tức trở nên hưng phấn. Màn giường của Thời Gia bị kéo ra,
cô có chút không được tự nhiên: “Các cậu tự đi mà yêu đương rồi sẽ biết.” Bạn cùng phòng lại hỏi: “Cậu ấy đến
tìm cậu làm gì vậy?” Thời Gia còn chưa trả lời, một bạn
cùng phòng khác đã từng trải qua cảm giác yêu đương đã hài hước lên tiếng:
“Sinh viên yêu nhau xa cách lâu như vậy, đương nhiên là sẽ gặp nhau để lăn
giường rồi, khó khăn lắm mới gặp một lần, đương nhiên phải làm cho đủ nha.” “Chết tiệt! Kích thích như vậy sao!
Nhưng không phải cuối tuần nào cũng làm mà, đúng không?” “Sao lại không thể? Nghẹn một tháng
nhìn thấy bạn gái nhất định phải làm không ngừng, đi học xa nhàm chán như vậy,
nam sinh nào bên người xuất hiện một cô gái có thể tùy tiện cùng anh ta lên
giường, một lần chỉ mất 99 tệ có thể ngủ được rồi, đâu cần phải tiêu tốn cả
ngàn tệ mỗi tháng một lần đâu?” Thời Gia yên lặng kéo màn giường,
không tham gia cuộc nói chuyện này, cô không thích người khác vô cớ suy đoán về
Hứa Lẫm. Các cô ấy căn bản không biết Hứa Lẫm
tốt biết bao nhiêu. Hai người còn lại bị những lời của
Tiểu Lâm làm cho nản lòng thoái chí, Tiểu Lâm lại khuyên nhủ Thời Gia: “Cậu
đừng quá khờ, nhất định phải trông chừng bạn trai cẩn thận một chút.” Thời Gia nhỏ giọng nói: “Anh ấy
không phải loại người như vậy.” Tiểu Lâm cười lạnh: “Những người
trước khi ngoại tình đều không phải như vậy sao.” Thời Gia lại không giải thích, các
cô ấy cũng không hiểu được cô và Hứa Lẫm nên không cần thiết phải giải thích. Sau đó mấy ngày, Thời Gia định đi
thư viện, cửa phòng ngủ đối diện mở ra, Tiểu Lâm ngồi dựa vào cửa đưa lưng về
phía Thời Gia, đang cùng bạn học nói chuyện. “Thời Gia có bạn trai rồi, bạn trai
cậu ấy đang ở nơi khác nhưng thường xuyên cũng sẽ tới thăm cô ấy.” “Thật vậy à? Cũng chưa gặp qua nha.” “Đúng vậy, tháng trước mới tới, bọn
họ thuê khách sạn ở bên ngoài trường ở.” “Oa…… Cùng nhau ở chung sao……” “Vậy thì đã là gì!” Thời Gia cảm thấy bị mạo phạm, cô
tiến vào ký túc xá, chờ bạn cùng phòng tiến vào, sau đó, Thời Gia đi đến trước mặt cô ấy, trực
tiếp nói với cô ta: “Tiểu Lâm, cậu có thể ngừng bàn luận về bạn trai của tôi
trước mặt người khác được không?” Tiểu Lâm nghe vậy thì sửng sốt một
chút, sau đó liền đứng lên giải thích: “Có người muốn theo đuổi cậu nên nhờ
Vương Tĩnh tới hỏi, Vương Tĩnh hỏi tôi là cậu đã có người yêu hay chưa, bộ cậu
nghĩ tôi đang nói bậy bạ gì sao? Miệng của tôi rảnh rỗi đến mức đi quản chuyện
cá nhân của cậu sao?” Thời Gia nói: “Cảm ơn cậu đã thay
tôi từ chối, nhưng cậu không cần phải nói cho người khác biết tôi và bạn trai ở
với nhau như thế nào.” Tiểu Lâm cười nhạo một tiếng nói:
“Được, việc này cho là tôi sai đi, tôi xin lỗi, cậu yên tâm, về sau tôi tuyệt
đối không nhắc đến chuyện của hai người lần nào nữa.” Thời Gia đỏ mặt nói “Cảm ơn cậu” rồi
sau đó vội vàng rời đi. Từ hôm đó về sau không khí ký túc xá
cũng thay đổi, điều này cũng không làm Thời Gia cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cô
cũng thật sự không có sức lực để đi truy xét, dù sao cô cũng không làm sai điều
gì. Chịu đựng việc học nặng nề mười hai
tháng, cuối tháng có thể đi gặp Hứa Lẫm, cùng nhau đón Giáng Sinh, đón tết
Nguyên Đán, chỉ cần nghĩ đến đó là cô đã cảm thấy vô cùng vui vẻ. Bác sĩ nói rất đúng, chỉ cần nghĩ
đến việc người khác làm bạn vui vẻ là được, còn những việc ven đường làm mình
không thoải mái thì không cần bận tâm. * Cuối tháng, Thời Gia đến thăm Hứa
Lẫm. Cô mang theo quà cho Gạo, vốn dĩ chờ
đến lúc ăn cơm sẽ tặng cho cô ấy, ai ngờ Thời Gia vừa đến khách sạn cất đồ thì
Gạo đã gọi tới. Lúc đó mới qua giờ chiều một chút,
Thời Gia còn chưa ăn cơm trưa. Hứa Lẫm nói trước tiên tìm một chỗ ăn cơm, Thời
Gia liền mang lễ vật cũng anh đi xuống thì đã thấy Gạo đang đứng chờ ở bên
đường. Nhìn thấy cô tới, Gạo kích động chạy
tới kéo cánh tay Thời Gia đi phía trước, Hứa Lẫm đang trả lời tin nhắn, vừa
ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bạn gái mình bị Gạo nhét vào taxi. Cả người anh liền khiếp sợ không nói
nên lời, còn muốn chạy tới hỏi cô ấy đang làm gì? Còn chưa tới vệ đường, xe
taxi đã lạnh lùng chạy đi. Giây tiếp theo, Hứa Lẫm nhận được
tin nhắn WeChat của Gạo: 【 Tối nay là do Hàn Thắng sắp xếp, cậu làm việc linh
hoạt một chút, nếu không cậu sẽ không thấy được
bạn gái của cậu. 】 Hứa Lẫm gọi điện thoại cho Thời Gia,
Thời Gia nhận điện thoại có chút đáng thương, cô nói: “Em không về được…” Hứa Lẫm dở khóc dở cười, nói: “Em
chuyển lời cho Gạo, cô ấy sẽ là kẻ thù của anh.” Đi được một lúc, Gạo nhìn thấy ven
đường có quán cà phê nên báo tài xế dừng lại, hai người liền đi vào trong nói
chuyện phiếm. Thời Gia đem quà tặng cho cô ấy, sau
đó mới theo không kịp vấn đề hỏi: “Không phải chị nói không theo đuổi anh ấy
nữa sao?” Gạo mười phần buồn bực, cô ấy thở
ngắn than dài mà nói: “Em cũng biết chiêu lạt mềm buộc chặt đúng không? Em
không thấy khi người ta muốn trả giá khi đi mua đồ thì chúng ta sẽ giả vờ bỏ đi
sao, lúc đó thể nào ông chủ chẳng chịu thua. Ai biết được sếp hàn lại tuyệt đối
không nhận thua cơ chứ.” Thời Gia cũng thở dài với cô ấy. Gạo lại nói: “Tối mai chúng ta cùng
nhau đón Giáng Sinh nha! Nếu Hàn Thắng chỉ có một mình cũng đừng bắt chị làm
bóng đèn giữa em và Hứa Lẫm……” Thời Gia cười, Gạo cũng cười. “Đùa chút thôi, chị sẽ không quấy
rầy hai người, hai người cứ tận hưởng hạnh phúc đi, hai người phải ở trong
phòng ấm áp cùng nhau nói chuyện yêu đương đi, chị có thể ở một mình được.” Cô ấy nói xong còn bày ra biểu tình
lã chã chực khóc, Thời Gia biết cô ấy chỉ là giả vờ, nhưng cô cũng nguyện ý
phối hợp Gạo, hơn nữa cô cũng không muốn Gạo một mình đón Giáng Sinh. “Hay là cùng nhau đi chơi đi, không
được, vậy thì ngày mai phải tặng quà cho cậu mới được.” Nói đến quà, Gạo muốn lôi cô đi
trung tâm thương mại để mua cho cô, Thời Gia từ chối, cô không muốn trong những
ngày nghỉ này phải chen chúc vào những chỗ đó nhưng Gạo vẫn rất kiên trì. Thời Gia lôi kéo cô ấy ngồi xuống,
nói với cô ấy: “Gạo, em có chút hướng nội, người ta hay gọi là chứng sợ hãi xã
giao, có đôi khi sẽ biểu hiện ra sự kháng cự hoặc là thái độ lạnh nhạt hoặc là
những phản ứng rối loạn.” Gạo chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi:
“Chị cũng có một người bạn, cậu ấy nói cậu ấy cũng là người hướng nội sợ giao
tiếp nhưng chị nghĩ đó là do cậu ấy khó tính, nhưng chị thấy em không giống như
vậy. Em thấy chị như thế nào? Có cảm thấy chị quá ồn ào, ầm ĩ không?” Thời Gia cuống quít giải thích:
“Không có, em không có ý này, em chỉ là muốn nói cho chị biết để chị không cảm
thấy em không muốn chơi với cậu, chị đừng hiểu lầm, em thực sự cảm thấy chị là
người đặc biệt có sức sống, tuyệt đối không có suy nghĩ không muốn muốn chơi
với chị. ” “Vậy là tốt rồi!” Thời Gia vẫn cảm thấy còn chưa đủ,
cô tiếp tục giải thích: “Rõ ràng là rất thích chơi cùng bạn nhưng lại sợ làm đối
phương bị tổn thương, chuyện này nghe qua thì thật không có logic, nhưng sự thật là như vậy, có
rất nhiều lúc em rất khẩn trương lo âu, khi rơi vào những tình huống như vậy sẽ
không kiểm soát được cảm xúc của mình, cũng không phải là do bạn bè mà là do tình
huống.” Gạo hỏi: “Tình huống là như thế nào?
Giống như đi chơi ở biển hoặc là kiểu như bị nhân viên trong các trung tâm
thương mại chèo kéo quá nhiệt tình sao?” Thời Gia gật gật đầu, cười khổ mà
nói: “Còn rất nhiều tình huống khác nữa.” Gạo lại hỏi: “Vậy là rất nghiêm
trọng sao? Chị chưa từng hiểu loại trở ngại này, em cũng biết tính cách của chị
mà.” Thời Gia trầm mặc một chút, nói: “Có
chút phức tạp, đơn giản mà nói là chỉ cần muốn kết bạn với người khác cũng cảm
thấy vô cùng khổ sở..” Gạo nói: “Nếu như vậy sau này chị có
chỗ nào làm em cảm thấy không thoải mái thì em cứ nói thẳng với chị, chị không
tức giận đâu, nếu em làm chị hiểu lầm, chị cũng sẽ thẳng thản nói với em, OK
chứ?” Thời Gia vô cùng cảm động, cô nói:
“Cảm ơn chị, Gạo.” “Khách khí cái gì chứ, mỗi người
tính cách vốn dĩ khác nhau mà, chị vốn ham chơi, không phải ai là bạn bè của
chị đều có thể chơi với chị được.” Thời Gia: “Được làm bạn với chị em
thấy rất vui vẻ, chị luôn mang lại niềm vui cho người bên cạnh.” “Có thật không? Em nói thật đúng
không! Em nói xem Hàn Thắng có phải là kiểu người kháng cự niềm vui không? Hay
anh ấy có chứng sợ hãi vui sướng? Là kiểu người nếu vui vẻ sẽ chết sao?” “Ha ha ha……” * Hứa Lẫm vì cứu bạn gái đang bị đạo
tặc bắt đi mà phải hẹn Hàn Thắng, sếp Hàn hiện tại đang bận bù cổ cho dự án. Hứa Lẫm muốn hẹn Hàn Thắng buổi tối
cùng đi ăn cơm nhưng Hàn Thắng nói để sau đi, hiện tại anh ấy không muốn dừng
lại mạch suy nghĩ. Hứa Lẫm nhắn tin Wechat cho Thời
Gia: “Gửi cho anh định vị của các em.” Đối phương trả lời: “Thân ái, cố
lên, giúp Gạo hẹn được Hàn Thắng ra đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp nha.” Hứa Lẫm trả lời: “Vui lòng đưa điện
thoại cho Thời Gia.” “……” Hứa Lẫm cuối cùng cũng tìm được vị
trí của bọn họ, cả một buổi trưa, Hứa Lẫm ngày cả cơ hội đơn độc ở chung cùng
bạn gái cũng không có, cơm chiều cũng là ba người cùng nhau ăn, ăn xong ba
người cùng nhau trở lại trường học, Hứa Lẫm và Gạo suốt chặng đường vẫn luôn
tranh nhau ôm Thời Gia, Thời Gia vẫn cười không ngừng, cũng quản không được. Thật vất vả chờ đến khi sếp Hàn hết
bận, Hứa Lẫm nhanh chóng chạy lại kêu anh ấy
xuống lầu đón Gạo, sau đó cũng không quay đầu nhìn lại, vội vàng đưa bạn
gái chạy đi. Hàn Thắng nhìn thấy Gạo cũng không
xoay người rời đi, chỉ là mặt vô biểu tình nhìn Gạo, hỏi: “Chuyện gì đây?” Từ trong túi Gạo lấy ra một hộp quà
nhỏ: “Quà Giáng Sinh, mời anh cùng đón Giáng Sinh với em.” “Tôi không đón Giáng Sinh.” “Vây mời anh ngày mai cùng em đón
Giáng Sinh.” “Tôi……” “Chẳng lẽ anh không thể sống tới
ngày mai?” Hàn Thắng giả vờ duỗi tay đánh cô,
Gạo vui vẻ, cô ấy rất thật lòng mời: “Làm ơn đi mà, làm ơn cùng nhau đón Giáng
Sinh được không?” Hàn Thắng không nhìn cô, ngữ khí
nhàn nhạt nói: “Được, nếu muốn thì đi đi gọi mọi người trong nhóm máy bay mô
hình cùng nhau đón.” Gạo: “Không được! Chỉ hai chúng ta
mới được.” Hàn Thắng: “Như vậy sao được? Em ở
trong nhóm tuyên bố đã cùng tôi chấm dứt quan hệ, nếu việc này mọi người biết
được, thật không thích hợp chút nào.” Đôi mắt của Gạo so với ánh trăng
trên bầu trời còn sáng hơn, cô ấy nhảy lên một bước cầm lấy tay áo khoác của
anh ấy: “Anh tức giận sao? Em không để ý đến anh trong lòng anh sẽ buồn bực
đúng không? Không có em anh sẽ chẳng vui vẻ gì đúng không?” Hàn Thắng lập tức phủ nhận: “Không
có, tôi cũng không nghĩ vào ngày nghỉ lại đơn độc đi chơi với em. Em thích thì
đi tìm cái tên nam sinh khoa thể dục kia.” Tự biết nói lỡ, anh ấy lập tức im
miệng lại. Nhìn thấy biểu cảm của Gạo dần kinh
ngạc, nhận ra bản thân mình sắp phải nói nhăng nói cuội, Hàn Thắng vội vàng
xoay người muốn đi. Gạo dang hai tay ra ngăn lại, cười
đến vô cùng xán lạn: “Bộ dạng sếp Hàn ghen trông thật gợi cảm nha.” Hàn Thắng: “……” Anh ấy còn chưa ăn cơm, Gạo chạy
theo nằng nặc muốn cùng đi ăn cơm với anh ấy, suốt một hành trình dài cứ ríu
rít nói chuyện, Hàn Thắng cùng cô ấy đi về ký túc xá, anh ấy nói: “Em trở về
đi.” Gạo không chịu, cô ấy đề nghị: “Nếu
không chúng ta lại đi tản bộ dưới ánh trăng nửa giờ nữa được không?” Hàn Thắng: “Trời lạnh.” Gạo nói: “Trời có lạnh bao nhiêu
cũng không bằng sự lạnh lùng của anh…” Hàn Thắng đột nhiên cười, anh ấy tới
gần Gạo một chút, hỏi: “Em không phải là nói không tìm tôi nữa sao?” Anh ấy cho rằng Gạo sẽ giống như
trước kia, sẽ kiêu ngạo không chịu thừa nhận chính mình nói lời không giữ lấy
lời, nhưng Gạo chỉ nói: “Không làm được.” Hàn Thắng bước qua trước mặt cô ấy
ho nhẹ một tiếng, từ đáy lòng không kìm được một chút vui sướng. Gạo bắt lấy góc áo anh ấy không
buông: “Ngày mai gặp lại được không?” Thời gian trầm mặc giống như hơn nửa
thế kỷ trôi qua, Hàn Thắng rốt cuộc cũng mở miệng: “Ừm.” Lúc đầu Gạo còn nghi ngờ mình đã
nghe lầm: “Thật sự? Không được đổi ý đấy, ngủ dậy em sẽ đến tìm anh ngay.” Hàn Thắng nói: “Buổi sáng tôi không
ở trường học.” Gạo hỏi: “Đi vào thành phố sao? Cần
em đi cùng anh không?” “Không cần.” Gạo: “Vậy khi nào anh về phải nói
cho em biết, em chờ tin nhắn WeChat của anh.” “Được, đi vào đi.” Gạo cười nói tạm biệt với anh ấy, vừa
xoay người đi vài bước liền quay đầu lại, Hàn Thắng vẫn còn đứng đó. Cô ấy chạy ngược lại nhìn vào đôi
mắt anh, hiếm khi có chút thẹn thùng: “Lễ Giáng Sinh là phải tặng quà cho nhau,
anh biết mà đúng không? Ngày mai anh đi vào thành phố sẽ mua quà cho em đúng
không?” Hàn Thắng: “Không.” Gạo thở phì phì, nhỏ giọng mắng anh
ấy là người máu lạnh vô tình. Sau khi trở lại ký túc xá, Gạo sắp
xếp lại một chút ảnh chụp hôm nay đăng lên vòng bạn bè, sau khi lên giường, cô
ấy tìm hiểu về hội chứng sợ xã giao một hồi, đúng là có sự khác biệt so với
hiểu biết trước đây của cô ấy. Gạo có chút mất ngủ, cô ấy cảm thấy
việc chính mình có thể chia sẻ sự sợ hãi của Thời Gia cũng không phải là vấn đề
lớn. Sau đó nghĩ đến ngày mai tâm trạng
của cô ấy lập tức trở nên hưng phấn. Đây chính là cảm giác lặn lội đường
xa rốt cuộc nhìn thấy phong cảnh núi non. Thật ra tính tình của cô ấy có chút
bướng bỉnh, nếu không phải Hàn Thắng khó theo đuổi như vậy thì cô ấy cũng không
kiên trì lâu như vậy, Gạo luôn có thái độ quyết chiến với nhân sinh để không
bao giờ phải hối tiếc, cô ấy nhất định sẽ nắm bắt được Hàn Thắng, cùng anh yêu
đương oanh oanh liệt liệt. Đối nỗi anh ấy nói cái gì mà một
người bạn đời trăm năm, đừng đùa, tương lai ai mà biết trước được, hiện tại chỉ
cần sống thật tốt là được. * Thời Gia cũng đã đăng lên vòng bạn
bè ảnh chụp chung với Gạo, mẹ cô là người đầu tiên hỏi cô bé này là ai. Thời Gia đơn giản giới thiệu nói là
một người bạn mới quen. “Học cùng chuyên ngành sao?” Mẹ cô
hỏi.