Anh Là Cuộc Sống Của Em
Chương 17
Sau khi Hứa Lẫm đi, Thời Gia mất cả
một ngày sa sút tinh thần, cô nói với Hứa Lẫm có lẽ mình mắc phải hội chứng ly
biệt, Hứa Lẫm nói anh cũng mắc bệnh này. “Vậy chúng ta đồng bệnh tương liên
với nhau nha?” “Đúng vậy, cho nên chúng ta mới yêu
nhau, là do trời đất tác hợp.” Thời Gia hỏi: “Vậy làm sao để trị
được đây?” Cô vốn dĩ muốn nói là sẽ đi tìm anh,
còn chưa nhắn xong, Gạo đã gửi tin nhắn WeChat đến, Thời Gia liền nhấn vào xem
trước. Là một bức ảnh chụp màn hình tin
nhắn Wechat của cô ấy và Hàn Thắng. Sếp Hàn: 【 tôi thừa nhận em có điểm
thu hút tôi. 】 “A a a a a!” Thời Gia kích động muốn
chết, nói năng lộn xộn gửi lời chúc phúc đến Gạo. Gạo trả lời cô: “Em nói xem có phải
kiếp trước chị đã làm ra tội ác tày trời gì không, chuyện đã như vậy mà sếp Hàn còn vờ vịt với
chị, nói cái gì mà không đủ hấp dẫn, làm chị tức đến mức rụng trọc cả tóc rồi.” Thời Gia cũng không hiểu, cô hỏi:
“Vậy chị còn muốn như thế nào mới đủ?” Gạo phát voice đến cho cô: “Có lẽ
đánh anh ấy mấy cái là đủ rồi.” Thời Gia: “… Cố lên.” “Cảm ơn em, chị sẽ sớm thành công
chinh phục tên đó thôi!” Vì sự tiến triển yêu đương của Gạo
nên Thời Gia tạm thời thành công bị dời đi lực chú ý, gánh nặng lo âu cũng được
giảm bớt. Từ sau khi kết thúc thi đấu, Gạo đã
nửa tháng tiến hành vây chặn Hàn Thắng. Hai người từ “Em thích anh”, “Em suy
nghĩ nhiều rồi” cho đến “Anh ôm em”, “Đó chỉ là quán tính”, rồi đến việc Gạo
muốn đem video vào hôm lễ kỷ niệm thành lập trường để toàn bộ giáo sư và bạn
học phân xử giúp cô. Hàn Thắng rốt cuộc cũng chịu thua. Anh ấy nghiêm túc ngồi xuống giải
thích với Gạo. “Lúc trước em đến phỏng vấn, bản
thân vị trí này cũng không quá yêu cầu có chuyên môn, chỉ cần có tinh thần chịu
khó học tập, nhiệt tình với công việc, em cũng thể hiện điều này được để thuyết
phục tôi, nhưng động cơ vào đây của em không trong sáng như vậy.” Cô ấy tới gần anh ấy: “Anh muốn làm
chuyện gì đen tối với em sao? Đến đây đi, nào, đến đi!” Cô ấy dang hai tay ra. Hàn Thắng không nói lời nói, chỉ
ngón tay về phía cô: “Tính cách chúng ta không hợp, em quá sôi nổi, tôi không
chịu được.” Gạo liền lập tức ngồi thẳng lưng
đoan đoan chính chính: “Anh thích bộ dạng nào em đều có thể sửa được.” Khóe miệng Hàn Thắng run rẩy: “Thật
gượng gạo.” “Nhìn đi, anh vẫn thích bộ dạng hồ
nháo vui vẻ của em mà, thanh niên không cần gây áp lực lên chuyện tình cảm của
mình, rất dễ bị bệnh nha, hãy tận tâm mà yêu em đi, em thừa nhận được mà!” Hàn Thắng nhịn không được bật cười,
anh ấy nói: “ Em là một cô gái rất ham chơi, đối với em mà nói bất kể chuyện gì
cũng chỉ là mang lại cảm giác mới mẻ cho em mà thôi, tôi sắp tốt nghiệp và bắt
đầu xây dựng sự nghiệp rồi, toàn bộ thời gian và tinh lực đều sẽ tập trung cho
sự nghiệp, sẽ không có thời gian dành cho em.” “Vậy thì em tự chơi là được.” “Còn có…” Hàn Thắng nhìn cô: “ Tôi
là người trọng tình cảm, hy vọng bạn gái có thể trở thành bạn đời của tôi, là
người bạn tốt nhất, cũng là người yêu và là đồng đội của tôi.” Cả người Gạo đều choáng váng, nghiêm
túc như vậy sao? Cô ấy cẩn thận cân nhắc những lời
này, thế nào? Ý của anh có phải là muốn một người bạn gái cùng dấn thân vào
ngành sản xuất không người lái này sao? Cô ấy cố ý trêu chọc anh: “Anh đang
muốn nói anh yêu thầm Lưu Nhụy sao?” Lưu Nhuỵ cũng là thành viên thuộc
đội là mô hình máy bay và tàu thuyền nhưng cô ấy đã có bạn trai. Hàn Thắng tức giận đến mức trợn
trắng mắt: “Nói chung là yêu đương với em sẽ không có kết quả.” Anh ấy phải đi nhưng Gạo lại nhất
quyết giữ anh lại, cô ấy trở nên nghiêm túc: “Anh làm sao có thể xác định được
một khi yêu đương sẽ cùng nhau đi đến đầu bạc răng long? Chẳng lẽ nếu chia tay
anh không sống được sao?” Hàn Thắng nói: “Cho nên mới thận
trọng lựa chọn có nên bắt đầu hay không, xác định được tâm ý và nỗ lực hướng
đến mục tiêu đã định, hay người ở bên nhau luôn cần phải chạy cùng nhau, đây
cũng là lý do vì sao tôi nói em rất thu hút tôi, bởi vì em thật sự rất có sức
sống, nhưng trừ điều này ra em cũng có những điểm làm tôi không thể hòa nhập
được, nếu cứ ở bên nhau gượng ép như vậy, tôi cũng không muốn bắt em phải thay
đổi, như vậy là không công bằng, cho nên chúng ta không nhất thiết phải bắt
đầu.” Thật ra Hàn Thắng còn một câu giữ
lại trong lòng chưa nói ra, đó chính là anh đã sớm đoán ra được, Gạo sẽ không
vì anh mà thay đổi bản thân. Cô ấy chính là người ham chơi, không
phải nghiêm túc, sự nhiệt tình mà cô ấy dành cho anh ấy cũng là chấp nhất vì
anh ấy không chịu đi vào khuôn khổ. Nói trắng ra là đó chính là vì không
chiếm được nên không cam lòng. Gạo trầm mặc, một lần nữa mở miệng
đã quay lại dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường: “Thích một người không phải
giống như cách anh rõ ràng phân tích, hiện tại em đã biết được, anh vẫn luôn
không hồi đáp không phải là mập mờ với em, mà là sự lịch sự của anh không muốn
là tổn thương người khác.” Hàn Thắng nói không nên lời, anh ấy
nhìn Gạo, còn cô ấy cười với anh ấy nhưng nụ cười trông rất khó coi. Cô ấy nói: “Trước kia buông lời hung
ác nói sẽ không quan tâm đến anh nữa, nhưng hôm nay em cũng không nói nữa, một
lời nói vài lần cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, em hiểu rồi, sau này em sẽ không
quấy rầy đến anh nữa, em thật lòng cảm thấy anh là một người ưu tú, hy vọng anh
có thể sớm chút tìm được người bạn đời trăm năm một hướng của mình, cũng sớm
chúc anh tốt nghiệp vui vẻ, gây dựng sự nghiệp thành công, thân thể khỏe mạnh,
bình an đến già.” Nói xong cô ấy liền đứng dậy muốn
rời đi, Hàn Thắng đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô ấy, Gạo cũng không quay đầu
lại, cũng không chờ anh ấy mở miệng. Đối với kết quả này, Gạo cùng Thời
Gia nói: “Con người Hàn Thắng đúng là thật xấu, tốt nghiệp đại học còn chưa
xong còn muốn tìm vợ, cùng anh ta yêu đương còn phải nghĩ trước sau gì cũng sẽ
trở thành vợ của anh ta, thật là kỳ cục! Nói sớm ra thì chị đâu cần lãng phí
thời gian như vậy.” Ngữ điệu của cô ấy vẫn giống như
ngày thường, rất nhẹ nhàng, nhưng Thời Gian vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng,
cô hỏi: “ Gạo, không phải chị rất thích anh ấy sao? Chị chưa từng nghĩ đến
tương lai với anh ấy sao?” “A, ha ha, chị không nghĩ gì cả, tương
lai sao có thể biết được, chị chỉ biết sống cho hiện tại.” Thời Gia không hỏi lại nhiều, nội
tâm thầm than đúng là mục đích theo đuổi của mỗi người không giống nhau, nghĩ
lại cũng cảm thấy tính cách của Gạo như vậy cũng là kiểu người sống cho hiện
tại. Sau đó một ngày, Gạo nhắn tin wechat
cho Thời Gia: “Bảo bối, em bảo chồng của em giúp chị theo đuổi Hàn Thắng sao?
Sao cậu ta đột nhiên lại quan tâm như vậy?” Thời Gia bị từ “Chồng” của cô ấy làm
cho hai lỗ tai đều đỏ ửng, cô trả lời: “Em không có nói nha.” Thời Gia lập tức gọi điện thoại cho
Hứa Lẫm: “Anh muốn giúp Gạo theo đuổi Hàn Thắng sao?” Ngữ khí Hứa Lẫm có chút nghiến răng
nghiến lời: “Đúng vậy, anh phải làm kẻ cướp vợ của anh đi hại người khác thôi,
anh thấy Hàn Thắng rất thích hợp.” Cổ Thời Gia lúc này đều đỏ cả lên
rồi: “Cái gì vậy chứ...” Hứa Lẫm rất ủy khuất: “Chẳng lẽ
không phải sao? Bạn học Thời Gia gần đây chỉ suốt ngày nói chuyện với Gạo,
không còn quan tâm đến anh nữa, haiz, anh bị thất sủng nhanh như vậy sao?” Thời Gia cười nói: “Không có không
có, em vẫn thường xuyên nhớ anh mà.” “Hắc hắc, anh biết chứ.” Hứa Lẫm chỉ nói đùa, anh rất vui khi
quan hệ giữa Thời Gia và Gạo ngày càng tốt, Thời Gia của anh đương nhiên xứng
đáng được nhiều người yêu thích, còn việc anh giúp Gạo theo đuổi Hàn Thắng xem
như là cảm kích đi, cảm kích Gạo đã làm Thời Gia vui vẻ. Từ khi tham dự vào kế hoạch theo
đuổi nam thần của Gạo, Hứa Lẫm đều thường xuyên chia sẻ tiến độ cho Thời Gia. “Gần đây Gạo khá thân thiết với một
sinh viên khoa thể dục, thậm chí cậu ta còn thường xuyên đến đưa đón cô ấy, có
phải cô ấy đang bày mưu tính kế cho tiết mục tranh giành tình cảm gì đó không?” Thời Gia phân tích một chút rồi nói:
“Cũng có thể là cậu ấy đã suy nghĩ thông suốt? Bị chuyện kia làm thương tâm quá
độ! Con gái đâu có bao nhiêu kiên cường nha, sếp Hàn cũng quá là lãnh khốc vô
tình!” Hứa Lẫm nói: “Bảo bối, em yên tâm,
anh chắc chắn sẽ không gần mực thì đen, ngoài chuyện công việc, anh chắc chắn
cùng loại đàn ông máu lạnh vô tình Hàn Thắng này phân rõ giới hạn. Ngoài việc
tôn trọng năng lực làm việc chuyên nghiệp của cậu ta, anh tuyệt đối sẽ không
bao giờ khen cậu ta điểm gì khác, ít nhất mỗi ngày sẽ trợn trắng mắt với cậu ta
một lần.” “Ha ha ha ha ha được! Người ăn hiếp
Gạo xứng đáng bị ghét bỏ!” “Tuân mệnh.” Trên đường đến nhà ăn sau giờ học
Hứa Lẫm trùng hợp gặp Gạo, bên cạnh cô ấy còn có nam sinh khoa thể dục kia. Nhìn thấy Hứa Lẫm, Gạo liền đẩy nam
sinh khoa thể dục trước mặt anh, nghiêm túc nói với Hứa Lẫm: “Lần này tôi không
phải làm Hàn Thắng ghen tuông, cậu không cần nói với anh ấy, tôi đã hết hi vọng
rồi, không muốn theo đuổi anh ấy nữa.” Hứa Lẫm: “Vậy tôi nên hay không nên
tin cậu đây?” Gạo xoa xoa mũi: “Sau này ở nhóm mô
hình máy bay và tàu thuyền cũng đừng nói giỡn, cậu cũng nói cho mọi người biết
chuyện của tôi đi, dù sao cũng sẽ thường xuyên gặp nhau, đừng làm mọi người quá
cảm thấy quá gượng gạo, xấu hổ.” Hứa Lẫm nghĩ thầm không phải xấu hổ
là do mấy trò theo đuổi Hàn Thắng của cô trước kia gây ra sao? Nhưng anh rất phúc hậu, cái gì cũng
không nói. Lúc ở nhà ăn ăn cơm, Gạo và nam sinh
khoa thể dục ngồi ở bàn phía sau anh, âm thanh nói chuyện của hai người không
nhỏ, Hứa Lẫm có thể nghe rất rõ ràng, có vẻ quan hệ của bọn không tồi. Trên đường quay lại ký túc xá, Hứa
Lẫm gọi điện thoại cho Thời Gia, anh kể cho cô về việc Gạo dặn dò anh rồi cũng
hỏi Thời Gia: “ Em nói xem Gạo thực sự từ bỏ sao?” Việc này Thời Gia cũng không xác định
được, cô nói: “Anh chờ em hỏi cô ấy một chút!” Thời Gia nhắn tin WeChat cho Gạo:
“Gạo, chị thực sự không muốn theo đuổi
sếp Hàn nữa sao, muốn yêu đương cùng bạn nam khoa thể dục đó sao?” Mấy giây sau Gạo liền trả lời cô:
“Không có yêu đương với bạn nam khoa thể dục đâu, bọn chị chỉ là bạn bè.” Rồi Gạo lại nhắn tiếp: “Thật sự
không muốn theo đuổi anh ấy nữa, quá mệt mỏi.” Không biết vì sao, Thời Gia có chút
khổ sở. Cô luôn cảm thấy Hàn Thắng có thể
cho phép Gạo chơi đùa với anh như vậy ít nhiều cũng thích cô ấy, cảm giác chủ
động từ bỏ người mình thích là như thế nào, Thời Gia hiểu rất rõ. Cô cũng buộc mình coi lời thú nhận
chân thành của Hứa Lẫm như một trò đùa, để cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô lại gọi điện thoại cho Hứa Lẫm,
nói: “Hình như là thật.” Hứa Lẫm nghe giọng nói của cô trầm
xuống, hỏi: “Em đau lòng sao?” Thời Gia nói: “Hy vọng Gạo có thể
gặp được người cậu ấy thích và người đó cũng thích cậu ấy.” “Sẽ gặp được sớm thôi.” Sau khi Hứa Lẫm đến ký túc xá liền
cúp điện thoại, Hàn Thắng cũng đang ở phòng, lúc này anh ấy đang viết luận văn,
trước mặt còn có cơm chiều chưa ăn. Thấy anh trở lại, Hàn Thắng nhanh
chóng đánh xong một dòng chữ rồi lưu lại sau đó chuẩn bị ăn cơm. Anh ấy mở lên một đoạn video đã lưu
từ lâu, định khi rửa tay xong chuẩn bị ăn cơm vừa ăn vừa xem, Hứa Lẫm giống như
u linh đứng ở phía sau anh ấy. Anh nói: “Vừa rồi tôi mới gặp Gạo” Hàn Thắng đặt chén xuống sau đó cắm
tai nghe, Hứa Lẫm nói: “Tôi thấy có lẽ cậu ấy thực sự muốn từ bỏ, không biết
cậu nghĩ như thế nào, nếu như cậu cũng thích cậu ấy thì đừng nên từ bỏ, thật
sự, việc đó một chút cũng không đáng.” Hàn Thắng không nói chuyện, mang lên
tai nghe xem video của mình. Chỉ chốc lát sau, trong nhóm mô hình
máy bay và tàu thuyền có thông báo, là Gạo gửi tới. Hàn Thắng click mở ra xem. Cô ấy nói: “Chúng ta đều là người
trong nhà nên hôm nay tôi muốn nói với mọi người một chuyện cho rõ ràng, từ hôm
nay việc tôi theo đuổi sếp Hàn sẽ dừng lại tại đây, vì đảm bảo không khí nhóm
mô hình máy bay và tàu thuyền chúng ta không bị chịu ảnh hưởng, mọi người hãy
coi như chưa tồn tại việc này đi, sau này cũng không cần chọc gheo tôi, nếu
không tôi sẽ phải ra khỏi nhóm, nhưng mà tôi rất thích chơi với mọi người nha.” Các thành viên đồng loạt trả lời:
“Chuyện gì vậy? Sao tôi không biết chuyện gì thế?” Hàn Thắng yên lặng rời khỏi, cuối
cùng cũng không ăn vào được ngụm nào.