Anh Là Cuộc Sống Của Em

Chương 7

Hứa Lẫm tạm thời không có thời gian nghĩ đến cảm xúc của cô, bởi một cô bạn tên Gạo đang tấn công WeChat của anh một cách dồn dập.

Gạo và anh cùng thuộc một hội những người đam mê mô hình máy bay, cô ấy là giám đốc điều hành, chịu trách nhiệm về công việc quảng cáo và tiếp cận thị trường.

Cô ấy đang điên cuồng theo đuổi Hàn Thắng, chủ tịch của đội mô hình máy bay, nhưng tiến độ hiện tại vẫn là: không chút tiến triển.

Nhìn thấy Hứa Lẫm thể hiện tình cảm lên vòng bạn bè, Gạo gửi một tin nhắn thoại tới.

Cô ấy nói: “Hứa Lẫm, chúng ta không thể chỉ quan tâm đến hạnh phúc của bản thân mình thôi đấy chứ? Những người ích kỷ thường không có bạn bè, cậu biết không. Bây giờ cậu đang yêu đương thế này, chi bằng cậu rủ Hàn Thắng theo cùng, không phải tốt hơn sao! Cậu cho anh ấy biết tình yêu đẹp đến nhường nào, yêu đương không hề sai lầm chút nào, quan trọng hơn là…”

“Càng quan trọng hơn là người yêu đương cùng anh ấy! Chính là tôi! Là Gạo đó! Cậu nghe thấy không? Cậu không giúp tôi chuyện này, tương lai tôi sẽ còn làm phiền cậu đấy.”

Hứa Lẫm trả lời: “Việc này thì có liên quan gì đến tôi?”

Gạo: “Tôi còn định đợi đến ngày khai giảng, lợi dụng thân phận của cậu là bạn cùng phòng của Hàn Thắng để làm quen với anh ấy, đột nhiên bây giờ cậu lại nói chuyện yêu đương vậy hả, không thể chờ thêm nửa tháng nữa à!”

Hứa Lẫm: “Tôi yêu đương còn phải xem sắc mặt của cậu à?”

Gạo nói: “Ý tôi không phải như vậy, tóm lại thì tôi cũng định buông tha cho cậu, nhưng cậu nợ tôi một phần ân tình đúng không? Cậu còn nhớ không, còn nhớ không hả? Hay còn cần tôi chỉ dạy cho cậu nữa? À, hay chúng ta gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện đi.”

Hứa Lẫm vội vàng từ chối: “Đừng, đừng, tôi biết rồi.”

Gạo: “Tôi chờ tin tức tốt từ cậu.”

“Nhân tiện đây, chúc mừng cậu nhé.”

Đặt điện thoại xuống, Hứa Lẫm mỉm cười, anh cho Thời Gia xem cuộc trò chuyện giữa hai người, Thời Gia nghe giọng Gạo trong đoạn đối thoại, cảm thấy cô ấy thật sự dễ thương.

Cô hỏi: “Hàn Thắng là ai?”

Hứa Lẫm: “Là người trong lòng của Gạo, cô ấy đã theo đuổi cả một học kỳ nhưng vẫn chưa thành công.”

“A... Hàn Thắng không thích cô ấy sao?”

“Không biết, Hàn Thắng không nói nhiều về việc này, lời, ai biết cậu ấy nghĩ như thế nào.”

Thời Gia nghe lại giọng nói của Gạo, không khỏi ghen tị với cô gái vui vẻ và dũng cảm này.

“Cô ấy theo đuổi người ta như thế nào?” Thời Gia tò mò.

Hứa Lẫm nhớ lại rồi nói cho cô nghe: “Chuyện lòng vòng lắm. Học kỳ trước, khi nhóm bọn tớ đi ăn tối, cô ấy xem bói cho Hàn Thắng một quẻ “ngũ hành thiếu gạo”, nói rằng không yêu đương với cô ấy thì sẽ rất xui xẻo.”

Thời Gia không thể nhịn được cười.

Hứa Lẫm lại nói: “Còn chưa hết chuyện mà em đã thấy buồn cười rồi sao? Hai ngày sau Hàn Thắng thật sự ngã xuống, còn không phải do cô ấy bày trò thì là ai? Lúc đó cô ấy trốn còn không kịp.”

“Hahaha, cô ấy thật sự hài hước.”

Hứa Lẫm: “Có cơ hội sẽ giới thiệu em với cô ấy.”

Thời Gia không nói gì, một cô gái hoạt bát như Gạo chắc sẽ không bao giờ thiếu bạn bè, mà cô chưa chắc có thể đảm nhận vai trò một người bạn bên cạnh cô ấy.

Hứa Lẫm nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, bèn nắm tay cô nói: “Gia Gia, cậu là người tuyệt vời nhất, cậu phải có lòng tin vào chính mình chứ.”

Thời Gia nhìn anh hồi lâu, hỏi: “Tớ thì có chỗ nào tốt chứ?”

Hứa Lẫm mỉm cười: “Tất cả mọi thứ đều tốt.”

Đây không phải là ưu điểm của mình... Thời Gia nghĩ thầm.

Trước bữa tối, Hứa Lẫm tiễn cô về, cả hai cùng nhau xuống tàu điện ngầm, Hứa Lẫm hẹn gặp cô vào ngày hôm sau nhưng Thời Gia suy nghĩ một hồi rồi quyết định từ chối.

Lời giải thích của cô tình cờ trùng với âm thanh tàu điện ngầm chạy ngang qua nên anh không thể nghe rõ, thế nên Hứa Lẫm chủ động cúi đầu xuống, muốn lắng tai nghe cho rõ lời nói của cô.

Thời Gia nhẹ nhàng nói: “Ngày mai tớ không muốn ra ngoài, tớ muốn ở nhà, hôm nay có chút mệt mỏi rồi, nhưng không phải là tớ không muốn đi chơi với cậu, chỉ là tớ cần nghỉ ngơi một chút. Cậu sẽ không tức giận chứ?”

Hứa Lẫm không thể kiềm chế cảm xúc trong lòng, anh giữ hai tay cô, nhẹ nhàng áp trán mình vào trán cô, thì thầm: “Tớ sẽ không bao giờ tức giận với cậu.”

Thời Gia không hiểu vì sao mình lại muốn khóc chỉ vì hành động và lời nói của anh, cô ngước mắt nhìn Hứa Lẫm, thấy hình bóng mình phản chiếu trong mắt anh.

Cô hỏi: “Cho dù tớ như vậy, cậu sẽ…”

Hứa Lẫm: “Phải, tớ đều thích.”

*

Tính cách của Thời Gia chính là như vậy, cô không thích giao du với người khác, ngay cả khi đó là việc hẹn hò với bạn trai của cô.

Điều này không có nghĩa là cô không thích Hứa Lẫm, mà bởi vì cô rất thích anh, mỗi phút mỗi giây ở bên anh đều dạt dào cảm xúc, náo nhiệt vui vẻ, điều này càng khiến cô dễ cảm thấy mỏi mệt.

Cô cần an tĩnh ở nhà một mình, lặng lẽ tiêu hóa sự căng thẳng và hạnh phúc.

Hứa Lẫm có thể thực sự chấp nhận một người như cô sao? Hay chỉ là mới mẻ nhất thời? Vậy về lâu dài thì sao? Là một người bình thường, anh có thể chấp nhận một cô bạn gái buồn tẻ, nhàm chán như cô không?

Thời Gia nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay, cô vừa có được niềm hạnh phúc, nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy lo lắng về nó.

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cô cùng cha mẹ đến nhà bà nội, đã hai ngày nay cô không gặp Hứa Lẫm rồi.

Đêm nay, cô lại mơ thấy đại ma vương đáng ghét kia.

Đại ma vương hỏi cô: “Cô xác định yêu đương với người ta sao?”

Mặc dù Thời Gia đang phủ phục dưới chân đại ma vương, nhưng cô vẫn dũng cảm nói ra: “Đúng, đúng thế, tôi muốn ở bên cạnh Hứa Lẫm!”

Đại ma vương cười nhạo: “Nếu như cô yêu đương bình thường như bao người, vậy mặt mũi bản vương để ở đâu chứ?”

Não bộ của Thời Gia trì trệ, không thể kiểm soát bắt đầu tưởng tượng khung cảnh Thời Gia lúc yêu đương sẽ trông như thế nào, một người khi yêu đương sẽ làm gì nhỉ?

Cô nhìn vài đôi tình nhân đang đứng trước mặt vị Thần tình yêu, thật lòng bẩm báo:

Người đàn ông đầu tiên nói: “Tôi quyết định kết duyên cùng người vợ bị ung thư của mình, nhất định sẽ không rời bỏ cô ấy.”

Người đàn ông thứ hai nói: “Tôi vừa làm việc vừa học tập để vợ và con gái tôi có cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Người đàn ông thứ ba nói: “Tôi đang bảo vệ quyền lợi của bạn gái mình, cô ấy đã bị công ty sa thải một cách vô lý.”

Sau đó, Hứa Lẫm cũng xuất hiện và nói: “Hôm nay, tôi đã dành ba giờ để tư vấn tâm lý cho bạn gái của mình tham gia buổi tiệc. Vậy mà, cô ấy tự biến mình thành trò hề tại hội trường, vậy là tôi phải dành thêm ba ngày nữa để xin lỗi khách hàng và bạn bè đã đến buổi tiệc.”

Thần tình yêu đứng dậy vỗ tay: “Giải bạn trai khốn khổ nhất năm nay chính thức thuộc về Hứa Lẫm!” Vị thần nháy mắt với anh, chỉ đến chỗ cửa chia tay rồi nói: “Cậu biết mà, lúc nào cậu cũng có những lựa chọn tốt hơn.”

Thời Gia đứng ở một bên khóc lóc phản đối: “Đừng, đừng, sao lại chia cắt chúng tôi!”

Vị thần tình yêu nở nụ cười trào phúng: “Bởi vì kiếp này cô không có duyên với chuyện yêu đương trai gái! Dám kháng mệnh trời, chắc cô không muốn sống nữa rồi!”

...

Tỉnh dậy từ giấc mơ, lưng Thời Gia ướt đẫm mồ hôi.

Cô bấm vào màn hình điện thoại, Hứa Lẫm để lại tin nhắn cho cô, anh nói: “Gia Gia, hôm nay tớ không tìm cậu vì sợ em áp lực. Khi nào muốn gặp tớ, cậu chỉ cần nhắn tin là được, hiểu không? Chúc cậu ngủ ngon.”

Thời Gia lập tức nhắn lại cho anh: “Chúng ta gặp nhau vào ban ngày nhé?”

Hai người gặp nhau trong công viên trước bữa tối ngày hôm sau.

Thời Gia bắt nhầm xe nên đến muộn hơn một chút.

Cô lon ton chạy đến trước mặt Hứa Lẫm, trán cô đã lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, Hứa Lẫm lấy khăn giấy từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau cho cô, giọng điệu có chút trách móc: “Đừng chạy như vậy, nắng nóng như thế, tớ sẽ đợi cậu mà.”

“Xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi.”

Thời Gia đột nhiên nắm lấy tay anh, Hứa Lẫm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, anh hỏi: “Sao vậy?”

Thời Gia cúi đầu nói: “Tớ sẽ cố gắng hết sức, Hứa Lẫm.”

Cố gắng để trở thành một người bạn gái đủ tiêu chuẩn, và cố gắng trở thành một Thời Gia tốt hơn bên cạnh anh.

Hứa Lẫm khẽ thở dài, tiến lên một bước đến gần cô: “Gia Gia, anh ôm em một cái được không?”

Cơ thể Thời Gia khẽ run lên, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.

Hứa Lẫm ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ bé, tâm tình Thời Gia mới dần dần bình tĩnh lại, bàn tay nắm chặt lấy quần áo của anh.

Thế là anh lại siết chặt vòng tay hơn một chút.

“Gia Gia đang suy nghĩ cái gì, sợ hãi cái gì, lo lắng cái gì, thích cái gì, em đều có thể nói cho anh biết, được không?”

Thời Gia ngoan ngoãn gật đầu.

Hứa Lẫm vẫn ôm lấy cô, anh nở nụ cười thỏa mãn, khẽ thở dài: “Anh nhớ em lắm.”

Cùng lúc đó, Thời Gia cũng nói mình thích.

Anh hỏi lại: “Em thích gì?”

Thời Gia nắm chặt lấy quần áo của anh, lo lắng lặp lại: “Em thích... ôm anh.”

“Anh cũng thích. Anh còn đang nghĩ, cảm giác ôm nhau sẽ như thế nào? Hóa ra lại hạnh phúc như này.”

Thời Gia ngẩng đầu cười ngọt ngào với anh, hạ quyết tâm: “Anh có thể cùng em đi gặp một người không?”

“Ừm.”

Thời Gia muốn đến chợ đêm để tìm người nên cả hai liền bắt xe qua đó.

Sau khi lên xe, Thời Gia đưa cho Hứa Lẫm một lá thư đã chuẩn bị sẵn ở nhà.

Hứa Lẫm nhận lấy: “Cho anh ư?”

“Ừm.”

Hứa Lẫm mở ra, đó là một lá thư xin lỗi đến cậu bạn hàng xóm, nội dung không quá nhiều, anh đọc cũng rất nhanh, Hứa Lẫm nhanh chóng trả lại thư cho cô.

Khi họ đến giao lộ gần chỗ chợ đêm, Thời Gia bỗng đứng sững lại, một phút sau, cô nói với anh rằng mình muốn đến một nơi ít người hơn.

Chợ đêm không có chỗ nào ít người cả, cô vừa đi vài bước, hai người bọn họ đã bị đám người ngăn cách.

Hứa Lẫm đuổi theo ôm chầm lấy cô: “Em tìm ai?”

Thời Gia trở nên vô cùng căng thẳng, từng lỗ chân lông trên người cô đều đổ mồ hôi, cô chưa bao giờ chia sẻ bí mật tội lỗi chôn giấu trong lòng này với bất kỳ ai.

Nhưng nếu cô phải chia sẻ nó với ai đó, cô nghĩ rằng Hứa Lẫm sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất.

Cô nói với anh: “Em và bạn ấy là hàng xóm khi còn nhỏ, hồi nhỏ Lưu Viêm có tật nói lắp, em… mẹ em đã từng mắng chửi Lưu Viêm rất tệ hại, chỉ bởi vì em và cậu ấy chơi cùng nhau…”

Cuối cùng Hứa Lẫm đã hiểu ra.

Anh nói: “Khi đó em vẫn còn là một đứa trẻ, em và cậu ấy không có lỗi gì cả, đó đều là lỗi của bậc phụ huynh, huống chi… anh nghĩ khi còn nhỏ, em sẽ không bắt nạt người khác. Em không cần phải mang quá nhiều mặc cảm về thời thơ ấu của mình như vậy.”

Thời Gia liếc anh một cái rồi kéo anh về phía trước nói: “Đi thôi.”

Họ đi đến cửa một cửa hàng quần áo đã đóng cửa, trước mặt là những gian hàng chợ đêm được sắp xếp ngăn nắp. Khi Thời Gia chuẩn bị ngồi xuống, Hứa Lẫm vội lấy khăn giấy ra lau bậc thềm sạch sẽ.

“Quầy hàng đằng kia, tiểu Lưu thích ăn thịt, đó chính là Lưu Viêm.”

Hứa Lẫm nhìn sang, Lưu Viêm vừa mới rời khỏi quầy hàng, xiên thịt trên vỉ nướng đều là thịt sống, phía sau có một người phụ nữ đang xiên thịt.

Một đứa trẻ đang ngồi trong xe tập đi, chơi đùa với ô tô nhỏ, đó là gia đình ba người.

Thời Gia nói với anh: “Em thậm chí còn không biết cậu ấy. Thật ra, đã rất lâu em không chơi cùng với cậu ấy nữa. Lúc đó cậu ấy gầy và nhỏ, nhưng bây giờ trông thật sự rất khác. Dịp Tết Nguyên đán năm ngoái khi em và mẹ đi dạo qua đây, mẹ nói thì em mới biết.”

“Mẹ nói rằng em còn muốn học nữa không… Nếu em học theo cậu ấy hồi còn nhỏ, bây giờ không học hành gì được, đại học cũng không đậu, vậy chỉ có thể kinh doanh buôn bán khổ sở như này.”

Thời Gia bắt chước lời nói của mẹ, bộ dáng không hề tự tin chút nào.

Hứa Lẫm ôm cô vào lòng an ủi: “Đôi khi con người ta đều như vậy, lúc nói chuyện sẽ không được tử tế cho lắm, nhiều bậc cha mẹ thường lấy việc học hành ra dọa nạt con cái. Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về tương lai, không phải mẹ em cứ nói người khác không tốt là thực sự không tốt, lỡ như Lưu Viêm đang sống rất hạnh phúc thì sao?”

Thời Gia dần dần hiểu ra, cô nói: “Vậy nhìn cậu ấy đi.”

Hứa Lẫm không hiểu mình phải nhìn cái gì, Thời Gia nói với anh: “Em thường xuyên đến nơi này, Lưu Viêm làm ăn không tốt chút nào. Tất nhiên, công việc kinh doanh cũng không quá tệ… nhưng cậu ấy… rất giận dữ.”

“Tại sao lại giận dữ?”

“Có lần em thấy cậu ấy mắng vợ, nét mặt không được vui, lời còn chưa kịp nói ra đã tỏ vẻ cáu gắt. Khi chào hỏi khách hàng cũng vậy, cậu ấy không có chút kiên nhẫn nào. Cậu ấy không hề vui vẻ, hạnh phúc chút nào.”

Hứa Lẫm cẩn thận quan sát một lúc, Lưu Viêm thực sự không hề kiên nhẫn chút nào, cậu ta quay đầu nói chuyện cùng vợ với vẻ mặt khó chịu, lúc này còn không có khách đến mua.

Anh nói với Thời Gia: “Chuyện này không liên quan gì đến em.”

“Đúng vậy, cậu ấy tức giận có liên quan đến em. Em cũng không biết cậu ấy lớn lên như thế nào... Nhưng em biết, không phải chỉ có một mình em khiến cậu ấy thành ra như vậy, em biết những người có rào cản ngôn ngữ vẫn có thể thành công trong cuộc sống, nhưng Lưu Viêm đã bị bắt nạt quá nhiều, vết đen trong lòng cậu ấy cũng có một phần lỗi của em.”

Hứa Lẫm nắm chặt tay cô: “Gia Gia, em thật tốt bụng.”

Thời Gia trở nên kích động: “Đó không phải là lòng tốt! Anh không hiểu đâu!”

Hứa Lẫm an ủi: “Vậy em cứ dần dần nói cho anh biết, có được không? Em nói cho anh biết, anh sẽ hiểu, em cứ yên tâm.”

Thời Gia bật khóc, nửa vì lo lắng, nửa vì đã mất đi sự bình tĩnh.

Thấy cô ôm mình như vậy, Hứa Lẫm dỗ dành cô: “Đừng khóc, anh nói sai rồi, em từ từ nói cho anh biết, có được không?”

Cô bình tĩnh lại rồi nói: “Bây giờ em có xin lỗi cậu ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều, lời xin lỗi cũng chẳng thể thay đổi cuộc đời bất hạnh của cậu ấy, có lẽ cậu ấy còn chẳng nhớ đến em nữa. Nhưng mà, nếu như tất cả những người bắt nạt cậu ấy đều không xin lỗi thì sự tức giận của cậu ấy sẽ trút vào đâu.”

Hứa Lẫm gật đầu: “Anh hiểu rồi, anh đồng ý với em. Em có muốn đưa lá thư này cho cậu ấy không? Bây giờ chắc hẳn cậu ấy đang bận, hay là chúng ta đợi đến khi cậu ấy đóng cửa hàng rồi hẳn đưa cho cậu ấy?”

Thời Gia ậm ừ.

Hứa Lẫm hỏi: “Em đói bụng sao? Anh đi mua chút đồ ăn, được không?”

“Em đi cùng anh.”

Hứa Lẫm không đồng ý, tự mình rời đi.

Ngồi chờ hồi lâu, Hứa Lẫm cũng trở lại, anh mua bạch tuộc viên nhỏ, phô mai xúc xích, nước cốt dừa tươi, cùng một chai xịt khuẩn.

Khi Hứa Lẫm cúi đầu xịt nước lên bắp chân và cánh tay của cô, Thời Gia đã vô cùng xúc động, cô nhìn anh không chớp mắt, Hứa Lẫm cũng nhìn cô chằm chằm, nở nụ cười vui vẻ.

Anh phát hiện ra rằng anh đã thích Thời Gia quá nhiều rồi, cũng may là Thời Gia không kháng cự việc tiếp xúc da thịt với anh, Thời Gia sẽ đối mặt với anh, cũng thường xuyên mỉm cười.

Hứa Lẫm đưa cho cô một viên bạch tuộc, một tay giúp cô cầm xúc xích, một tay rảnh rỗi nhìn điện thoại.

“Anh có việc gì sao?” Thời Gia hỏi, cô chủ động lấy xúc xích và khăn giấy anh đang cầm trên tay.

Hứa Lẫm đáp rằng anh không bận, nhưng mắt thì cứ liên tục nhìn vào thứ gì đó.

Anh vừa đến gian hàng của Lưu Viêm để quét mã QR, thêm số của cậu ta trên WeChat, cậu ta nhanh chóng đồng ý. Hứa Lẫm nhấp vào, đặt đơn hàng sau 11 giờ.

Anh lại nhấn vào trang chính, ngoài những bài quảng cáo gian hàng còn có rất nhiều bài viết chia sẻ. Hứa Lẫm không quan tâm đến chúng mà chỉ đọc tiêu đề phần sau, về bức ảnh của những người đẹp khêu gợi cùng những lời nói vô cùng ái muội.

Hứa Lẫm biết Lưu Viêm đã bị đối xử bất công, nhưng anh không muốn Thời Gia tiếp xúc nhiều hơn với cậu ta. Mặc dù những lời này hơi khó nghe, nhưng Hứa Lẫm nghĩ Lưu Viêm sẽ không hiểu lời xin lỗi của Thời Gia quý giá và đẹp đẽ như thế nào.

“Anh không ăn sao?” Thời Gia hỏi.

Hứa Lẫm cầm xúc xích, sau khi cô ăn xong bốn viên bạch tuộc, anh liền đưa ra quyết định.

Anh nói với Thời Gia: “Anh có một đề nghị, em có muốn nghe thử không?”

“Ừm.”

“Phía trước có một người bán đồ chơi, chúng ta mua một món đồ chơi cho đứa bé, rồi nhờ người đưa cho Lưu Viêm, có thể bỏ thư xin lỗi vào bên trong, như vậy được không?”

Thời Gia có hơi do dự, thực ra cô cũng không dám trực tiếp xin lỗi cậu ta.

Hứa Lẫm thuyết phục cô: “Anh nghĩ em nói rất đúng, nếu là người bị bắt nạt, chắc hẳn cậu ta rất muốn nhận lời xin lỗi. Nhưng có lẽ Lưu Viêm thực sự không nhớ rõ em, không bằng em cứ để lại bức thư, một khi nhận được, cậu ấy sẽ nghĩ đó là người khiến cậu ấy tổn thương sâu sắc nhất đã biết sám hối rồi đi.”

Thời Gia nghĩ ý tưởng này rất tuyệt vời, cô mỉm cười đồng ý rồi viết lại bức thư.

Sau đó, hai người chọn một mô hình đồ chơi, gói bức thư vào một chiếc hộp, đứng từ xa nhìn chủ cửa hàng đồ chơi giao bức thư cho Lưu Viêm.

“Thời Gia, có thả lỏng được chút nào chưa?” Hứa Lẫm hỏi cô.

“Có.”

“Vậy tại sao em vẫn không vui?”

Thời Gia cảm thán khả năng đọc thấu suy nghĩ của Hứa Lẫm, sao anh tài giỏi như vậy? Thời Gia không bao giờ hiểu người khác đang nghĩ gì trong đầu.

Hứa Lẫm luôn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô, cũng không vội vàng ép buộc cô. Dường như anh đã đoán được thói quen của Thời Gia, với một vấn đề khó, cô thường suy ngẫm rất lâu trước khi trả lời, vậy nên Hứa Lẫm rất kiên nhẫn chờ đợi.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Thời Gia mới nói với anh: “Em vẫn có cảm giác tội lỗi vì đã trốn tránh không gặp mặt cậu ấy.”

Hứa Lẫm nhìn cô: “Em cho rằng mình nên đứng trước mặt cậu ấy xin lỗi, có đúng hay không?”

Thời Gia gật đầu.

Hứa Lẫm không khỏi thở dài: “Làm sao bây giờ? Anh đột nhiên phát hiện ra, bạn học Thời Gia đột nhiên có yêu cầu rất cao, em sẽ không ghét bỏ anh chứ?”

“Sao có thể! Em nghĩ anh là người giỏi nhất mà!” Lúc Thời Gia nói ra lời này đã xấu hổ muốn chết rồi!

Hứa Lẫm nghe vậy liền nở nụ cười rạng rỡ, anh nhìn bầu trời đêm, nắm tay Thời Gia rồi nói: “Khi nào chúng ta gặp nhau nữa đây? Anh rất mong chờ đó.”

Thời Gia suy nghĩ một chút rồi nói: “Đều được. Hứa Lẫm, khi nào anh gọi thì em sẽ đến.”

“Được, vậy sau này anh sẽ không khách sáo nữa.”

“Ừm…”

Hứa Lẫm nói anh muốn có một bữa tối lãng mạn với cô, anh đã tìm kiếm các nhà hàng gần đây trên điện thoại di động của mình. Thời Gia bình yên đứng trước mặt anh, mặc kệ đám người qua đường chen lấn, xô đẩy.

Hứa Lẫm ôm cô vào lòng: “Em muốn ăn gì nào? Cơm cà ri có được không?”

Thời Gia không trả lời, cô chỉ nhìn chằm chằm Hứa Lẫm, đột nhiên cô cảm thấy… mình có niềm tin có thể đánh bại đại ma vương độc ác!

Chương kế tiếp