Anh Là Cuộc Sống Của Em

Chương 8

Thời Gia cũng muốn đăng tấm ảnh lên mạng, nhưng cô vô cùng xấu hổ khi nhìn đến chiếc nhẫn kia, cô không muốn khoe khoang quá nhiều về mối quan hệ này nên cô đã lựa chọn đăng ảnh lên tài khoản Weibo, nơi không có nhiều bạn bè thân thiết của cô biết đến.

Cư dân mạng lướt qua nhìn thấy, đều lần lượt để lại lời nhắn chúc mừng, bọn họ hô hào khẩu hiệu về chuyện yêu đương nhưng không ai chịu áp dụng vào thực tế.

Thời Gia cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được Hứa Lẫm, chàng trai đã quyết tâm đi về phía cô.

Cô nằm trong chăn suốt buổi tối và trò chuyện với Hứa Lẫm trên WeChat, Hứa Lẫm hỏi cô: “Ngày mai em có muốn đi xem phim không? Anh biết một nơi rất tuyệt đó, rất an tĩnh.”

Thời Gia hỏi: “Rạp chiếu phim tư nhân à? Anh sợ em không muốn đi xem phim sao?”

“Ừm, vậy em muốn đi sao?”

Thời Gia giả vờ tức giận nói: “Chỉ là em có chút lo lắng về xã hội mà thôi, nhưng điều đó không có nghĩa là em mắc chứng bệnh tự kỷ đâu!”

Giọng điệu cô có vẻ nghẹn ngào, Hứa Lẫm cười cười hỏi lại: “Em đang trốn trong chăn à?”

“Làm gì có…”

“Dễ thương quá.”

A a a Thời Gia chỉ muốn chết ngay tại chỗ! Nhịp tim đập nhanh quá đi mất! Liệu có phải cô là người đầu tiên chết ngay tại chỗ chỉ vì bạn trai khen cô dễ thương không?

Bạn trai... Lúc nói ra từ này vẫn cảm thấy thật xấu hổ!

“Gia Gia, nói chuyện với anh.” Hứa Lẫm cũng nằm xuống.

Thời Gia cầm điện thoại áp vào tai: “Anh định nói gì, nhưng đừng nói mấy lời như vậy.”

“Nói lời như nào? Là câu Thời Gia dễ thương à?”

“Anh còn nói nữa!”

“Em dễ thương thật mà.”

“Thôi, anh ngủ đi, sao cứ nói chuyện không đâu vậy, em không nói chuyện với anh nữa!”

Hứa Lẫm khẽ cười một tiếng, đáp lại: “Ngủ ngon, ngày mai gặp.”

“Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Thời Gia gửi thêm một biểu cảm chúc ngủ ngon.

Hứa Lẫm trả lời cô: “Được rồi, mau ngủ đi.”

Thời Gia ôm chăn cười nhếch mép, nghĩ đến cái ôm của Hứa Lẫm mà hai má cô ửng hồng, nếu ngày mai gặp nhau, cô có thể ôm anh một cái được không?

Điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, là tin nhắn của anh.

Anh bảo: “Anh nhớ em nên không ngủ được”.

Thời Gia không biết lấy dũng khí từ đâu, cô trực tiếp gọi lại, Hứa Lẫm lập tức trả lời chỉ sau vài giây.

Anh hỏi: “Gia Gia cũng nhớ anh sao?”

Thời Gia khẽ ậm ừ, gọi tên anh: “Hứa Lẫm…”

“Anh đây, bảo bối.”

Bảo bối... Thời Gia chỉ cảm thấy lỗ tai mình sắp hòa tan rồi, trong người như có lửa đốt, nóng bỏng đến nỗi những lời sắp nói ra có chút lúng túng, ngượng ngùng.

“Hứa Lẫm… Ngày mai gặp anh, em muốn…”

“Hửm?”

“Ôm một cái…”

Đầu bên kia đột nhiên im lặng.

Trời ơi! Sao cô có thể nói ra điều này chứ! Quả nhiên vừa mới thân quen một chút, cô đã bộc lộ suy nghĩ như một tên biến thái vậy!

Hứa Lẫm cười cười, anh hỏi: “Anh tới tìm em, có được không?”

“Bây giờ á?”

“Ừm.”

Thời Gia hơi do dự: “Đã rất muộn rồi.”

Ngữ khí Hứa Lẫm kiên định không thể từ chối: “Vậy em có thể lẻn ra ngoài được sao?”

“Ừm... nhưng đã muộn như vậy, ngày mai gặp lại sau cũng được.”

“Anh rất nhớ em, bảo bối.”

Hai mắt Thời Gia nóng lên, trong lòng đột nhiên vô cùng căng thẳng: “Em cũng vậy.”

“Chờ anh.”

“Ừm.”

Một giờ sau, Hứa Lẫm đã có mặt ở dưới nhà cô, Thời Gia đưa anh đến một nơi phía sau tòa nhà, nơi không có đèn đường chiếu rọi, lúc này Hứa Lẫm mới thỏa mãn ôm cô vào lòng.

“Gia Gia…”

“Ừm.”

Anh nhìn vào mắt cô.

Gió đêm thổi qua ngọn cây, ánh trăng nhảy nhót trên cao, tiếng ve sầu và tiếng ếch nhái kêu lên cách đó không xa, quanh người Hứa Lẫm có hương vị vô cùng tươi mát, cô nâng mặt lên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đôi môi Hứa Lẫm chạm vào khóe môi cô.

Mùi bạc hà dịu nhẹ không gây khó chịu lọt vào miệng cô, Hứa Lẫm ôm eo cô thật chặt, hai người dán chặt vào nhau, nhịp tim cũng theo đó mà tăng vọt, đập loạn xạ trong lồng ngực.

“Bảo bối.”

“Hứa Lẫm…” Thời Gia ôm chặt lấy cổ anh, ghé trên vai anh, Hứa Lẫm cũng vòng tay ôm lấy eo cô, Thời Gia rất thích cảm giác gần gũi như này.

Cô thực sự rất thích ôm Hứa Lẫm.

“Anh sẽ luôn thích em như này, có được không?” Cô hỏi.

Hứa Lẫm ôm mặt cô hôn một cái: “Đương nhiên anh sẽ mãi mãi thích em, anh thích em đã rất lâu rồi, bảo bối.”

Thời Gia nhìn vào mắt anh: “Từ hồi cấp ba ư? Khi đó anh thích em lắm à?”

Hứa Lẫm cười cười, vén lọn tóc trên trán bị gió thổi bay: “Ừm.”

Thời Gia ôm eo của anh, tò mò hỏi: “Vì sao vậy? Thời trung học anh thích em vì lý do gì? Em còn chẳng nói chuyện với anh được mấy câu nữa mà.”

Hứa Lẫm nhéo má cô: “Ai nói anh không thích người không nói chuyện chứ? Đương nhiên anh thích em là vì…”

“Hả?”

“Bí mật.”

Trong lòng Thời Gia vô cùng ngứa ngáy, cô bám chặt lấy anh: “Nói cho em biết đi, em rất muốn biết.”

Hứa Lẫm cúi đầu hôn cô: “Sau này anh sẽ nói cho em biết.”

“Không... em muốn biết ngay bây giờ.”

“Anh không nói đâu.”

“Sao lại thế chứ.”

Hứa Lẫm nhỏ giọng thì thầm: “Em ngoan ngoãn thì anh sẽ nói cho em biết.”

“Như thế nào mới tính là ngoan?”

Hứa Lẫm nghiêm túc nói: “Đừng nghĩ đến việc anh sẽ bỏ rơi em nữa, có tâm sự gì cứ nói cho anh biết, như vậy được tính là ngoan.”

Thời Gia sửng sốt một chút, dựa vào trong ngực đối phương: “Được, em sẽ ngoan.”

Trong lòng Hứa Lẫm như hóa thành một dòng suối, thật ra lúc anh nói ra những lời này cũng có cảm giác không đành lòng.

Sáng sớm hôm sau, Thời Gia cùng cha mẹ đến nhà bà ngoại.

Vốn định sau bữa trưa cô sẽ đi tìm Hứa Lẫm, nhưng vì tối hôm qua hầu như cô không ngủ được, cô nằm xem tivi ở nhà bà ngoại một lát liền ngủ thiếp đi, ngủ đến tận ba giờ chiều mới tỉnh lại.

Hứa Lẫm đã gọi điện cho cô vài lần.

Cô vội vàng gọi lại, hai người hẹn nhau gặp mặt sau bữa tối.

Bà ngoại để phần cơm cho Thời Gia, cô tự hâm nóng lại rồi ngồi trong phòng khách vừa ăn vừa xem điện thoại.

Tạ Phỉ Phỉ đang trên đường trở về, cô ấy buồn chán ngồi trong xe, tìm kiếm Thời Gia nói chuyện.

“Thành thật khai báo cho tớ biết, cậu quen biết Hứa Lẫm đến đâu rồi!”

Quen biết… Trời ạ, Thời Gia chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nhắc đến anh, nhưng sau đêm qua, hai người bọn họ quả thật đã tiến một bước khá xa rồi.

Phỉ Phỉ nói: “Cậu chưa bao giờ nhắc đến Hứa Lẫm, tớ còn tưởng rằng các cậu không có tương lai chứ.”

Thời Gia đáp: “Vốn là không có quan hệ gì, nhưng vào kỳ nghỉ, Hứa Lẫm trở về rồi mời tớ đi ăn tối, sau đó thì…”

Mãi một lúc lâu không thấy Phỉ Phỉ trả lời, sau đó đột nhiên cô ấy gửi một đống ảnh chụp màn hình điện thoại sang, nội dung của cuộc trò chuyện hầu như đều có liên quan đến chuyện “Đều là người quen, cởi ra một chút” hôm trước.

Thời Gia có chút hối hận, thật ra cô lưu bức ảnh này ở phần bình luận của một bài đăng vui nhộn chứ không có ý gì khác.

Thời Gia: “??”

Phỉ Phỉ: “Vận đào hoa quá đi hì hì, một giờ nữa tớ mới về được, tối nay ra ngoài chơi đi!”

Thời Gia: “Tối nay tớ đã hẹn với Hứa Lẫm rồi, ngày mai hẹn cậu sau nhé?”

“Không được! Trọng sắc khinh bạn sẽ bị trời phạt đó!”

“Được rồi, khi nào về thì gửi tin nhắn WeChat cho tớ, tớ sẽ đợi.”

Phỉ Phỉ hỏi Chương Vân, Chương Vân không nói cô ấy có đến hay không, nhưng lại hỏi vì sao Phỉ Phỉ lại quay về mà không ở lại làm việc.

Phỉ Phỉ nói tuần này đã trả hết lương, cô ấy phải về nhà lấy tiền sinh hoạt.

Chương Vân hỏi: “Ý cậu là gì? Gia đình cậu tiên phong tẩy chay việc chuyển khoản trực tuyến hả?”

Phỉ Phỉ: “Gặp mặt trực tiếp sẽ được nhiều hơn chứ! Tớ làm việc cực khổ như vậy, rám nắng gầy sạm cả đi! Không để cha mẹ nhìn thì còn để ai nhìn hả?!”

Thời Gia tấm tắc khen ngợi: “Thật thông minh!”

Phỉ Phỉ nói: “Tớ nhớ ra rồi! Vào ngày tốt nghiệp, tớ tình cờ nghe được Hứa Lẫm tỏ tình với cậu, có đúng không? Tớ có nghe nhầm không vậy? Ôi trời, vậy là cậu ấy vẫn âm thầm theo đuổi cậu sao?”

Thời Gia không ngờ Phỉ Phỉ lại biết chuyện này, cô trả lời: “Sau khi tốt nghiệp tớ cũng không liên lạc với cậu ấy, sau đó cả hai đột nhiên gặp mặt rồi làm quen với nhau.”

Phỉ Phỉ vô cùng phấn khích: “Chắc hẳn cậu ấy yêu cậu nhiều lắm! Si tình quá đi! Aaa, vì sao tớ chỉ có thể cắm đầu làm việc thôi chứ!”

Thời Gia nhấp vào vòng bạn bè chung của Phỉ Phỉ, nhìn thấy ảnh nhóm mà cô ấy đã đăng tối qua khi ăn tối cùng với đồng nghiệp của mình.

Phỉ Phỉ chỉ là nhân viên phát tờ rơi, vì thành tích xuất sắc của cô ấy mà ông chủ đã giao cho cô ấy một công việc riêng trong mùa hè này với mức lương 200 tệ một ngày.

Thời Gia cảm thấy rằng mình không thể lợi hại được như cô ấy. Yêu đương chẳng có gì đặc biệt cả, bộ dáng của Phỉ Phỉ mới đáng được người ta ghen tị, hâm mộ.

Cô quay trở lại giao diện trò chuyện nhóm để khen ngợi Phỉ Phỉ nhưng lại chỉ thấy lời nói của Chương Vân.

Đầu tiên, Phỉ Phỉ muốn bọn họ tụ tập cùng nhau ăn tối, Chương Vân đáp rằng cô ấy sẽ không đến, Phỉ Phỉ ngang ngược nói suốt cả học kỳ không gặp mặt, chế nhạo Chương Vân: “Cậu còn chẳng yêu đương như ai đó, ru rú ở nhà làm cái gì?”

Sau đó Chương Vân nói: “Cậu chỉ có hứng thú về mối quan hệ yêu đương của Thời Gia thôi, có phải không? Tớ không có hứng thú.”

Phỉ Phỉ gửi một loạt dấu ba chấm.

Chương Vân lại nói: “Thời Gia chưa bao giờ chủ động rủ chúng ta ra ngoài chơi, vậy mà chứng sợ hãi xã hội đã lập tức biến mất chỉ sau một thời gian yêu đương.”

Phỉ Phỉ hỏi: “... Cậu bị sao vậy?”

Chương Vân: “Không có gì, chỉ là tớ cảm thấy buồn chán thôi. Hai người cứ thong thả đi.”

Chiếc đũa trong tay Thời Gia trượt xuống đất phát ra tiếng động, bà ngoại thò đầu vào nhìn, dặn cô nhớ rửa đũa trước khi dùng, Thời Gia cũng ngoan ngoãn làm theo.

Vòi nước đang chảy, một giọt nước mắt rơi xuống cánh tay, Thời Gia đưa tay lên lau giọt nước mắt, bọt xà phòng bay tứ tung càng khiến nước mắt chảy xuống xuống nhiều hơn.

Quả thật Thời Gia không phải là người chủ động rủ bạn bè đi chơi.

Đối với một người sợ xã hội như Thời Gia, ngoại trừ Chương Vân và Tạ Phỉ Phỉ chủ động mời cô ra ngoài, nếu không cô thực sự không có hứng thú đi chơi.

Nhưng cô không ngờ rằng bạn tốt của mình sẽ phiền lòng đến vậy chỉ vì cô không chủ động mời họ đi chơi.

Mà quả thật, cô cũng rất chủ động với Hứa Lẫm.

Đúng là trọng sắc khinh bạn, quả thật là cô đã sai.

Sau khi lau khô tay, Thời Gia gửi cho Hứa Lẫm một tin nhắn WeChat để hủy buổi hẹn hò tối nay, Hứa Lẫm không có ý kiến gì, chỉ dặn cô trước khi đi ngủ thì gọi điện cho anh.

Thời Gia quyết định xin lỗi Chương Vân. Cô chủ động gửi một tin nhắn riêng cho Chương Vân nhưng Chương Vân không hề trả lời.

Phỉ Phỉ đến gặp Thời Gia, nói rằng không thấy cô ấy xuất hiện tối nay, cô ấy còn muốn hỏi Chương Vân đã có chuyện gì xảy ra.

Thời Gia chỉ có thể chờ đợi Chương Vân trả lời tin nhắn của cô.

*

Tạ Phỉ Phỉ gọi điện thoại cho Chương Vân, trong lòng cô ấy cũng cảm thấy tính tình Chương Vân có chút bất thường, chỉ là… từ trước đến giờ cô ấy không quá để ý việc ai là người chủ động rủ bạn bè gặp gỡ.

Cô ấy nói: “Hơn nữa, Gia Gia là người hướng nội, là một trạch nữ chân chính, đây cũng không phải là ngày đầu tiên cậu biết tính tình Gia Gia, sao đột nhiên lại tức giận? Cậu ghen tị à?”

Chương Vân hỏi ngược lại: “Nếu là một người hướng nội, vì sao mỗi ngày đều hẹn hò với Hứa Lẫm?”

Tạ Phỉ Phỉ bị câu hỏi của Chương Vân chặn lại: “Chà, giờ tớ mới biết cậu là một người xảo quyệt sắc bén nhường nào, yêu đương thì chả dính lấy nhau mỗi ngày sao? Tớ mà có bạn trai như cậu ấy thì cũng sẽ làm như thế thôi!”

Chương Vân nói: “Cậu thì tớ không có ý kiến, nhưng ý tớ là Thời Gia, chúng ta đã chơi với nhau nhiều năm như vậy, cậu có thấy cậu ấy chủ động rủ chúng ta đi chơi không? Không phải lúc nãy cậu ấy vừa nói sẽ gặp mặt Hứa Lẫm sao? Chúng ta cần gì phải làm phiền cậu ấy như thế? Bỏ đi, tớ cũng chẳng thiếu bạn bè, gọi ai đi chơi cùng chẳng được.”

Tạ Phỉ Phỉ: “A... Nhưng không phải tớ đột nhiên trở về sao? Hơn nữa cậu ấy còn nói sẽ tới tìm chúng ta mà.”

“Không cần! Tớ có thiếu bạn bè đâu?”

“Chết tiệt! Thế tại sao cậu lại giận dỗi với tớ! Tớ làm gì cậu à?”

“Cúp điện thoại đây! Cậu cứ đi chơi với cậu ấy, sau này đừng gọi điện thoại cho tớ nữa!”

“Sao cũng được, đồ thần kinh!”

Sau khi cúp điện thoại, Chương Vân lại bấm vào vòng bạn bè của Hứa Lẫm. Lần hoạt động gần đây nhất là thông báo chính thức về mối quan hệ của anh và Thời Gia, anh nói rằng anh đã yêu đơn phương Thời Gia trong suốt hai năm vừa qua.

Chương Vân nghĩ về kỳ nghỉ hè khi cô ấy chuẩn bị tốt nghiệp, một lần nọ, cô ấy đi chơi với các bạn cùng lớp và gặp Hứa Lẫm đang chơi bóng rổ. Hứa Lẫm đã hỏi cô ấy liệu cô ấy có thể gọi Thời Gia ra ngoài hay không.

Khi đó, Chương Vân nhìn thấy một đám bạn đằng sau Hứa Lẫm, trong đó còn có nhóm “Thất hoa” nổi tiếng, cô ấy không thích những người đó nên đã trực tiếp nói với Hứa Lẫm đừng quấy rầy Thời Gia nữa, Thời Gia không muốn gặp anh.

Làm sao cô ấy biết Hứa Lẫm thật sự thích Thời Gia chứ, rồi làm sao Thời Gia lại bị Chương Vân thuyết phục gạt bỏ Hứa Lẫm sang một bên.

Bây giờ Hứa Lẫm đăng ảnh lên vòng bạn bè như vậy, nói rằng anh đã bỏ lỡ hai năm, chẳng lẽ Thời Gia không nói với anh rằng tất cả đều là do bạn tốt Chương Vân gây ra sao?

Dù kết quả có thế nào đi nữa, Chương Vân cũng không muốn chơi với Thời Gia nữa, cô ấy cũng thực sự mệt mỏi, cái gì mà chứng sợ xã hội không thích ra ngoài, không phải Thời Gia vẫn hẹn hò với Hứa Lẫm đó sao? Yêu đương như này không phải quá dễ dàng sao, chỉ cần có tình ý với nhau một chút là mầm bệnh trong người liền được chữa khỏi?

Tốc độ biến chuyển nhanh chóng như này không giống với một bệnh nhân mắc chứng sợ xã hội, Chương Vân hướng ngoại cũng không dám hẹn hò với người khác giới nhanh như thế.

Chương Vân cảm thấy rằng mình không thể hiểu được hết người bạn mà cô ấy đã quen biết trong nhiều năm.

Từng có câu nói như nào ấy nhỉ? Đừng xen vào chuyện tình cảm của bạn thân, nếu không cuối cùng tình cảm bạn bè sẽ rạn nứt.

Cứ như vậy đi, Chương Vân hạ quyết tâm rồi gửi cho Thời Gia một tin nhắn WeChat trả lời.

Cô ấy nói: “Chúng ta dừng lại tại đây đi, xóa tên đối phương khỏi vòng bạn bè, về sau, mỗi người một đường. Chúc cậu mọi điều tốt đẹp nhất, không cần trả lời tớ nữa.”

Sau khi gửi tin nhắn, cô ấy liền chặn số Thời Gia.

Thời Gia chỉ cảm thấy như bầu trời sụp đổ khi nhận được tin nhắn WeChat của cô ấy.

Cô vội vàng thu dọn bát đĩa rời khỏi nhà bà ngoại, bắt taxi đi tìm Chương Vân, nhưng Chương Vân không có ở nhà nên Thời Gia chỉ có thể ngồi chờ ở công viên gần nhà cô ấy.

Cô đợi đến khi trời tối mới gõ cửa lần nữa, Chương Vân đang ở nhà nhưng cô ấy không cho Thời Gia vào trong, cô ấy ra ngoài hành lang nói chuyện riêng với cô.

Thời Gia nói: “Vân Vân, tớ muốn xin lỗi cậu…”

Chương Vân giơ tay ngắt lời cô: “Đừng tới chỗ tôi nữa, tôi đã nói không muốn chơi cùng cô nữa rồi mà? Tôi không có quyền nghỉ chơi với cô sao? Làm bạn bè với cô khiến tôi rất mệt mỏi, lúc nào cũng phải chăm sóc cô, lúc nào cũng là tôi chủ động. Tôi chịu đủ rồi, chúng ta quen biết rồi chia tay trong êm đẹp, thế thôi.”

Cô ấy nói xong rồi bước vào trong nhà.

Thời Gia ngẩn người, hóa ra cô không làm gì sai, người sai chính là bản thân Thời Gia.

Cô muốn đến đây để xin lỗi bạn tốt, nhưng Vân Vân đã nói đến vậy rồi thì cô còn có quyền gì mà ép buộc tình bạn của người khác đây?

Thời Gia nghĩ về Lưu Viêm.

Phải rồi, cô lúc nào cũng là người luôn mang đến những bất hạnh cho bạn bè của mình.

Cô bắt tàu điện ngầm về nhà, đi được nửa đường, Hứa Lẫm gửi cho cô một tin nhắn WeChat hỏi cô ăn cơm chưa? Thời Gia rất muốn gặp anh, rất muốn ôm anh mà khóc òa một trận, nhưng cô không dám.

Nếu Hứa Lẫm biết rằng cô thậm chí còn không thể giữ được một người bạn, anh sẽ thất vọng nhường nào cơ chứ.

Có lẽ Thời Gia không nên mong đợi một cuộc sống hạnh phúc ngay từ lúc đầu.

Thời Gia trả lời anh ngay khi cô về nhà, cô nói: “Hôm nay em rất mệt, muốn đi ngủ sớm một chút, em không thể trò chuyện được với anh đâu.”

Hứa Lẫm trả lời: “Em bị bệnh à?”

Thời Gia: “Không có.”

Hứa Lẫm: “Được, vậy em nghỉ ngơi thật tốt, chúc ngủ ngon.”

Thời Gia: “Ngủ ngon.”

Sáng sớm hôm sau, Thời Gia nhận được tin nhắn WeChat từ Hứa Lẫm.

Anh hỏi: “Gia Gia, đêm đó anh quá lỗ mãng nên đã dọa đến em sao?”

Thời Gia cắn góc chăn, òa khóc trong im lặng.

Cô muốn tiếp tục như này sao?

Đại ma vương độc ác nhảy ra, nhe răng giơ vuốt hướng thẳng đến chỗ cô: “Chấp nhận hiện thực đi, đồ cặn bã, cô còn muốn có cả tình yêu và tình bạn sao? Đó đều không phải là thứ thuộc về cô.”

“Xem kìa, ngay cả bạn tốt nhiều năm cũng khinh thường cô. Làm sao cô biết cách giao tiếp với người khác đây? Chẳng bao lâu nữa Hứa Lẫm sẽ chán ghét cô, anh ta cũng cảm thấy thật sự mỏi mệt vì phải chủ động ở bên cô, bởi vì cô chính là gánh nặng của người khác, sẽ không có ai cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cô đâu.”

Là vậy sao?

Không, không, Thời Gia không muốn một kết cục như vậy, cô đã nếm trải sự ngọt ngào khi ở bên Hứa Lẫm, vậy nên cô sẽ không thể từ bỏ mọi thứ một cách dễ dàng được.

Cô có thể làm được, cô có thể xin lỗi Chương Vân một lần nữa, sau này cô cũng cần thay đổi bản thân, rủ bạn bè ra ngoài chơi, muốn tích cực đón nhận cuộc sống, muốn giữ những người quan trọng nhất trong đời mình ở lại bên cạnh.

Cô không muốn cô độc một mình.

Cô trả lời Hứa Lẫm: “Em có một số việc quan trọng cần giải quyết bây giờ, chúng ta có thể gặp nhau sau khi xong việc không? Anh không dọa đến em đâu, em xin lỗi, anh không cần giận dỗi em, có được không?”

Vài giây sau Hứa Lẫm đã hồi đáp: “Dĩ nhiên là anh không tức giận với em rồi, bảo bối, chỉ là anh rất lo lắng cho em, có việc thì em cứ làm đi, nhưng mỗi ngày anh có thể nói chuyện với em không? Anh thật sự rất nhớ em.”

“Được, buổi tối em sẽ gọi cho anh. Em cũng nhớ anh.”

“Em không có bệnh thật sao?”

“Dĩ nhiên là không rồi.”

“Vậy là tốt.”

“Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng.”

“Không cần nói lời xin lỗi, bảo bối, mau ăn sáng đi, đừng để bụng đói.”

Chương kế tiếp