Anh Là Cuộc Sống Của Em
Chương 8
Thời Gia cũng muốn đăng tấm ảnh lên
mạng, nhưng cô vô cùng xấu hổ khi nhìn đến chiếc nhẫn kia, cô không muốn khoe
khoang quá nhiều về mối quan hệ này nên cô đã lựa chọn đăng ảnh lên tài khoản
Weibo, nơi không có nhiều bạn bè thân thiết của cô biết đến. Cư dân mạng lướt qua nhìn thấy, đều
lần lượt để lại lời nhắn chúc mừng, bọn họ hô hào khẩu hiệu về chuyện yêu đương
nhưng không ai chịu áp dụng vào thực tế. Thời Gia cảm thấy mình thật may mắn
khi gặp được Hứa Lẫm, chàng trai đã quyết tâm đi về phía cô. Cô nằm trong chăn suốt buổi tối và
trò chuyện với Hứa Lẫm trên WeChat, Hứa Lẫm hỏi cô: “Ngày mai em có muốn đi xem
phim không? Anh biết một nơi rất tuyệt đó, rất an tĩnh.” Thời Gia hỏi: “Rạp chiếu phim tư
nhân à? Anh sợ em không muốn đi xem phim sao?” “Ừm, vậy em muốn đi sao?” Thời Gia giả vờ tức giận nói: “Chỉ
là em có chút lo lắng về xã hội mà thôi, nhưng điều đó không có nghĩa là em mắc
chứng bệnh tự kỷ đâu!” Giọng điệu cô có vẻ nghẹn ngào, Hứa
Lẫm cười cười hỏi lại: “Em đang trốn trong chăn à?” “Làm gì có…” “Dễ thương quá.” A a a Thời Gia chỉ muốn chết ngay
tại chỗ! Nhịp tim đập nhanh quá đi mất! Liệu có phải cô là người đầu tiên chết
ngay tại chỗ chỉ vì bạn trai khen cô dễ thương không? Bạn trai... Lúc nói ra từ này vẫn
cảm thấy thật xấu hổ! “Gia Gia, nói chuyện với anh.” Hứa
Lẫm cũng nằm xuống. Thời Gia cầm điện thoại áp vào tai:
“Anh định nói gì, nhưng đừng nói mấy lời như vậy.” “Nói lời như nào? Là câu Thời Gia dễ
thương à?” “Anh còn nói nữa!” “Em dễ thương thật mà.” “Thôi, anh ngủ đi, sao cứ nói chuyện
không đâu vậy, em không nói chuyện với anh nữa!” Hứa Lẫm khẽ cười một tiếng, đáp lại:
“Ngủ ngon, ngày mai gặp.” “Ừm.” Sau khi cúp điện thoại, Thời Gia gửi
thêm một biểu cảm chúc ngủ ngon. Hứa Lẫm trả lời cô: “Được rồi, mau
ngủ đi.” Thời Gia ôm chăn cười nhếch mép,
nghĩ đến cái ôm của Hứa Lẫm mà hai má cô ửng hồng, nếu ngày mai gặp nhau, cô có
thể ôm anh một cái được không? Điện thoại đột nhiên vang lên tiếng
chuông báo tin nhắn, là tin nhắn của anh. Anh bảo: “Anh nhớ em nên không ngủ
được”. Thời Gia không biết lấy dũng khí từ
đâu, cô trực tiếp gọi lại, Hứa Lẫm lập tức trả lời chỉ sau vài giây. Anh hỏi: “Gia Gia cũng nhớ anh sao?” Thời Gia khẽ ậm ừ, gọi tên anh: “Hứa
Lẫm…” “Anh đây, bảo bối.” Bảo bối... Thời Gia chỉ cảm thấy lỗ
tai mình sắp hòa tan rồi, trong người như có lửa đốt, nóng bỏng đến nỗi những
lời sắp nói ra có chút lúng túng, ngượng ngùng. “Hứa Lẫm… Ngày mai gặp anh, em
muốn…” “Hửm?” “Ôm một cái…” Đầu bên kia đột nhiên im lặng. Trời ơi! Sao cô có thể nói ra điều
này chứ! Quả nhiên vừa mới thân quen một chút, cô đã bộc lộ suy nghĩ như một
tên biến thái vậy! Hứa Lẫm cười cười, anh hỏi: “Anh tới
tìm em, có được không?” “Bây giờ á?” “Ừm.” Thời Gia hơi do dự: “Đã rất muộn
rồi.” Ngữ khí Hứa Lẫm kiên định không thể
từ chối: “Vậy em có thể lẻn ra ngoài được sao?” “Ừm... nhưng đã muộn như vậy, ngày
mai gặp lại sau cũng được.” “Anh rất nhớ em, bảo bối.” Hai mắt Thời Gia nóng lên, trong
lòng đột nhiên vô cùng căng thẳng: “Em cũng vậy.” “Chờ anh.” “Ừm.” Một giờ sau, Hứa Lẫm đã có mặt ở
dưới nhà cô, Thời Gia đưa anh đến một nơi phía sau tòa nhà, nơi không có đèn
đường chiếu rọi, lúc này Hứa Lẫm mới thỏa mãn ôm cô vào lòng. “Gia Gia…” “Ừm.” Anh nhìn vào mắt cô. Gió đêm thổi qua ngọn cây, ánh trăng
nhảy nhót trên cao, tiếng ve sầu và tiếng ếch nhái kêu lên cách đó không xa,
quanh người Hứa Lẫm có hương vị vô cùng tươi mát, cô nâng mặt lên, nhẹ nhàng
nhắm mắt lại. Đôi môi Hứa Lẫm chạm vào khóe môi
cô. Mùi bạc hà dịu nhẹ không gây khó
chịu lọt vào miệng cô, Hứa Lẫm ôm eo cô thật chặt, hai người dán chặt vào nhau,
nhịp tim cũng theo đó mà tăng vọt, đập loạn xạ trong lồng ngực. “Bảo bối.” “Hứa Lẫm…” Thời Gia ôm chặt lấy cổ
anh, ghé trên vai anh, Hứa Lẫm cũng vòng tay ôm lấy eo cô, Thời Gia rất thích
cảm giác gần gũi như này. Cô thực sự rất thích ôm Hứa Lẫm. “Anh sẽ luôn thích em như này, có
được không?” Cô hỏi. Hứa Lẫm ôm mặt cô hôn một cái:
“Đương nhiên anh sẽ mãi mãi thích em, anh thích em đã rất lâu rồi, bảo bối.” Thời Gia nhìn vào mắt anh: “Từ hồi
cấp ba ư? Khi đó anh thích em lắm à?” Hứa Lẫm cười cười, vén lọn tóc trên
trán bị gió thổi bay: “Ừm.” Thời Gia ôm eo của anh, tò mò hỏi:
“Vì sao vậy? Thời trung học anh thích em vì lý do gì? Em còn chẳng nói chuyện
với anh được mấy câu nữa mà.” Hứa Lẫm nhéo má cô: “Ai nói anh
không thích người không nói chuyện chứ? Đương nhiên anh thích em là vì…” “Hả?” “Bí mật.” Trong lòng Thời Gia vô cùng ngứa
ngáy, cô bám chặt lấy anh: “Nói cho em biết đi, em rất muốn biết.” Hứa Lẫm cúi đầu hôn cô: “Sau này anh
sẽ nói cho em biết.” “Không... em muốn biết ngay bây
giờ.” “Anh không nói đâu.” “Sao lại thế chứ.” Hứa Lẫm nhỏ giọng thì thầm: “Em
ngoan ngoãn thì anh sẽ nói cho em biết.” “Như thế nào mới tính là ngoan?” Hứa Lẫm nghiêm túc nói: “Đừng nghĩ
đến việc anh sẽ bỏ rơi em nữa, có tâm sự gì cứ nói cho anh biết, như vậy được
tính là ngoan.” Thời Gia sửng sốt một chút, dựa vào
trong ngực đối phương: “Được, em sẽ ngoan.” Trong lòng Hứa Lẫm như hóa thành một
dòng suối, thật ra lúc anh nói ra những lời này cũng có cảm giác không đành
lòng. Sáng sớm hôm sau, Thời Gia cùng cha
mẹ đến nhà bà ngoại. Vốn định sau bữa trưa cô sẽ đi tìm
Hứa Lẫm, nhưng vì tối hôm qua hầu như cô không ngủ được, cô nằm xem tivi ở nhà
bà ngoại một lát liền ngủ thiếp đi, ngủ đến tận ba giờ chiều mới tỉnh lại. Hứa Lẫm đã gọi điện cho cô vài lần. Cô vội vàng gọi lại, hai người hẹn
nhau gặp mặt sau bữa tối. Bà ngoại để phần cơm cho Thời Gia,
cô tự hâm nóng lại rồi ngồi trong phòng khách vừa ăn vừa xem điện thoại. Tạ Phỉ Phỉ đang trên đường trở về,
cô ấy buồn chán ngồi trong xe, tìm kiếm Thời Gia nói chuyện. “Thành thật khai báo cho tớ biết,
cậu quen biết Hứa Lẫm đến đâu rồi!” Quen biết… Trời ạ, Thời Gia chỉ cảm
thấy vô cùng xấu hổ khi nhắc đến anh, nhưng sau đêm qua, hai người bọn họ quả
thật đã tiến một bước khá xa rồi. Phỉ Phỉ nói: “Cậu chưa bao giờ nhắc
đến Hứa Lẫm, tớ còn tưởng rằng các cậu không có tương lai chứ.” Thời Gia đáp: “Vốn là không có quan
hệ gì, nhưng vào kỳ nghỉ, Hứa Lẫm trở về rồi mời tớ đi ăn tối, sau đó thì…” Mãi một lúc lâu không thấy Phỉ Phỉ
trả lời, sau đó đột nhiên cô ấy gửi một đống ảnh chụp màn hình điện thoại sang,
nội dung của cuộc trò chuyện hầu như đều có liên quan đến chuyện “Đều là người
quen, cởi ra một chút” hôm trước. Thời Gia có chút hối hận, thật ra cô
lưu bức ảnh này ở phần bình luận của một bài đăng vui nhộn chứ không có ý gì
khác. Thời Gia: “??” Phỉ Phỉ: “Vận đào hoa quá đi hì hì,
một giờ nữa tớ mới về được, tối nay ra ngoài chơi đi!” Thời Gia: “Tối nay tớ đã hẹn với Hứa
Lẫm rồi, ngày mai hẹn cậu sau nhé?” “Không được! Trọng sắc khinh bạn sẽ
bị trời phạt đó!” “Được rồi, khi nào về thì gửi tin
nhắn WeChat cho tớ, tớ sẽ đợi.” Phỉ Phỉ hỏi Chương Vân, Chương Vân
không nói cô ấy có đến hay không, nhưng lại hỏi vì sao Phỉ Phỉ lại quay về mà
không ở lại làm việc. Phỉ Phỉ nói tuần này đã trả hết
lương, cô ấy phải về nhà lấy tiền sinh hoạt. Chương Vân hỏi: “Ý cậu là gì? Gia
đình cậu tiên phong tẩy chay việc chuyển khoản trực tuyến hả?” Phỉ Phỉ: “Gặp mặt trực tiếp sẽ được
nhiều hơn chứ! Tớ làm việc cực khổ như vậy, rám nắng gầy sạm cả đi! Không để
cha mẹ nhìn thì còn để ai nhìn hả?!” Thời Gia tấm tắc khen ngợi: “Thật
thông minh!” Phỉ Phỉ nói: “Tớ nhớ ra rồi! Vào
ngày tốt nghiệp, tớ tình cờ nghe được Hứa Lẫm tỏ tình với cậu, có đúng không?
Tớ có nghe nhầm không vậy? Ôi trời, vậy là cậu ấy vẫn âm thầm theo đuổi cậu
sao?” Thời Gia không ngờ Phỉ Phỉ lại biết
chuyện này, cô trả lời: “Sau khi tốt nghiệp tớ cũng không liên lạc với cậu ấy,
sau đó cả hai đột nhiên gặp mặt rồi làm quen với nhau.” Phỉ Phỉ vô cùng phấn khích: “Chắc
hẳn cậu ấy yêu cậu nhiều lắm! Si tình quá đi! Aaa, vì sao tớ chỉ có thể cắm đầu
làm việc thôi chứ!” Thời Gia nhấp vào vòng bạn bè chung
của Phỉ Phỉ, nhìn thấy ảnh nhóm mà cô ấy đã đăng tối qua khi ăn tối cùng với
đồng nghiệp của mình. Phỉ Phỉ chỉ là nhân viên phát tờ
rơi, vì thành tích xuất sắc của cô ấy mà ông chủ đã giao cho cô ấy một công
việc riêng trong mùa hè này với mức lương 200 tệ một ngày. Thời Gia cảm thấy rằng mình không
thể lợi hại được như cô ấy. Yêu đương chẳng có gì đặc biệt cả, bộ dáng của Phỉ
Phỉ mới đáng được người ta ghen tị, hâm mộ. Cô quay trở lại giao diện trò chuyện
nhóm để khen ngợi Phỉ Phỉ nhưng lại chỉ thấy lời nói của Chương Vân. Đầu tiên, Phỉ Phỉ muốn bọn họ tụ tập
cùng nhau ăn tối, Chương Vân đáp rằng cô ấy sẽ không đến, Phỉ Phỉ ngang ngược
nói suốt cả học kỳ không gặp mặt, chế nhạo Chương Vân: “Cậu còn chẳng yêu đương
như ai đó, ru rú ở nhà làm cái gì?” Sau đó Chương Vân nói: “Cậu chỉ có
hứng thú về mối quan hệ yêu đương của Thời Gia thôi, có phải không? Tớ không có
hứng thú.” Phỉ Phỉ gửi một loạt dấu ba chấm. Chương Vân lại nói: “Thời Gia chưa
bao giờ chủ động rủ chúng ta ra ngoài chơi, vậy mà chứng sợ hãi xã hội đã lập
tức biến mất chỉ sau một thời gian yêu đương.” Phỉ Phỉ hỏi: “... Cậu bị sao vậy?” Chương Vân: “Không có gì, chỉ là tớ
cảm thấy buồn chán thôi. Hai người cứ thong thả đi.” Chiếc đũa trong tay Thời Gia trượt
xuống đất phát ra tiếng động, bà ngoại thò đầu vào nhìn, dặn cô nhớ rửa đũa
trước khi dùng, Thời Gia cũng ngoan ngoãn làm theo. Vòi nước đang chảy, một giọt nước
mắt rơi xuống cánh tay, Thời Gia đưa tay lên lau giọt nước mắt, bọt xà phòng
bay tứ tung càng khiến nước mắt chảy xuống xuống nhiều hơn. Quả thật Thời Gia không phải là
người chủ động rủ bạn bè đi chơi. Đối với một người sợ xã hội như Thời
Gia, ngoại trừ Chương Vân và Tạ Phỉ Phỉ chủ động mời cô ra ngoài, nếu không cô
thực sự không có hứng thú đi chơi. Nhưng cô không ngờ rằng bạn tốt của
mình sẽ phiền lòng đến vậy chỉ vì cô không chủ động mời họ đi chơi. Mà quả thật, cô cũng rất chủ động
với Hứa Lẫm. Đúng là trọng sắc khinh bạn, quả
thật là cô đã sai. Sau khi lau khô tay, Thời Gia gửi
cho Hứa Lẫm một tin nhắn WeChat để hủy buổi hẹn hò tối nay, Hứa Lẫm không có ý
kiến gì, chỉ dặn cô trước khi đi ngủ thì gọi điện cho anh. Thời Gia quyết định xin lỗi Chương
Vân. Cô chủ động gửi một tin nhắn riêng cho Chương Vân nhưng Chương Vân không
hề trả lời. Phỉ Phỉ đến gặp Thời Gia, nói rằng
không thấy cô ấy xuất hiện tối nay, cô ấy còn muốn hỏi Chương Vân đã có chuyện
gì xảy ra. Thời Gia chỉ có thể chờ đợi Chương
Vân trả lời tin nhắn của cô. * Tạ Phỉ Phỉ gọi điện thoại cho Chương
Vân, trong lòng cô ấy cũng cảm thấy tính tình Chương Vân có chút bất thường,
chỉ là… từ trước đến giờ cô ấy không quá để ý việc ai là người chủ động rủ bạn
bè gặp gỡ. Cô ấy nói: “Hơn nữa, Gia Gia là
người hướng nội, là một trạch nữ chân chính, đây cũng không phải là ngày đầu
tiên cậu biết tính tình Gia Gia, sao đột nhiên lại tức giận? Cậu ghen tị à?” Chương Vân hỏi ngược lại: “Nếu là
một người hướng nội, vì sao mỗi ngày đều hẹn hò với Hứa Lẫm?”