Ánh Trăng Sáng Tỏ
Chương 13: Nhất kiến chung tình chính là thấy sắc nảy lòng tham sao?
Khi
anh lau khô tay rồi đi ra ngoài, Quan Tố Thư vẫn chưa rời đi, cô đang dựa vào
lan can, hai tay ôm mặt, dùng lòng bàn tay và mu bàn tay lộn qua lộn lại để che
mặt.
Tấm
chăn mỏng bị cô biến thành khăn quàng quanh cổ, một nửa còn lại uốn lượn trên
mặt đất.
Anh
muốn nói mặt đất bẩn, nhưng lời vừa đến miệng lại không nói ra, bởi vì anh
không nỡ phá hủy sự tùy ý và tự do của cô.
Cô
ấy nhìn chằm chằm Từ Chu Diễn với ánh mắt khó hiểu một lúc, sau đó đột nhiên
nói: “Từ Chu Diễn, em nhận ra rằng dường như em không hiểu anh chút nào.”
Nghe
vậy, bước chân của Từ Chu Diễn có chút đình trệ, anh hỏi: “Tôi có cái gì
khó hiểu à?”
Anh
bật đèn trên ban công lên, ngọn đèn vàng rực rỡ sáng lên, xung quanh một chuỗi
đèn nhỏ nhiều màu sắc cũng bắt đầu lập lòe.
“Ai
biết được?” Quan Tố Thư chống cằm nhìn anh, ánh sáng mơ hồ bao phủ trên người
anh giống như một tầng sương mù, cô nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em còn
tưởng rằng anh là một người có nhiều tâm sự.”
Cô
nói rất thẳng thắn, không vòng vo chút nào, cũng chưa từng nghĩ liệu lời nói
của mình có gây hiểu lầm hay không.
Nhưng
cô đại khái không có ý đó, Từ Chu Diễn biết rõ điều đó.
Hai
tay Từ Chu Diễn bám vào lan can, nghiêng đầu nhìn mái tóc dài tung bay theo gió
của cô.
Một
khắc này, gió thổi nhẹ nhàng tĩnh lặng, nghe được cả tiếng vòi phun nước vang
vọng từ xa.
Có
rất nhiều chuyện về anh, về những việc đã xảy ra. Có những chuyện anh muốn kể
cho đối phương nghe nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào.
“…Tôi.”
Một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình, lảo đảo đưa mắt nhìn
về phía xa xăm.
Quan
Tố Thư không nghe thấy anh nói tiếp, bèn hỏi anh: “Hả? Anh làm sao?”
Hai
tay nắm chặt rồi thả lỏng, vừa nhéo vừa xoa, đầu ngón tay trở nên trắng bệch,
hô hấp vô thức dồn dập.
Anh
không phải là người dễ chia sẻ chuyện riêng tư với người khác, lời nói giữ
trong miệng thật lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ngập ngừng nói: “Cuối
tuần này xin phép đại tiểu thư cho tôi về quê.”
Đầu
óc cô quay cuồng, lực chú ý dễ dàng bị chuyển hướng: "Về quê? Quê anh ở
đâu? Có xa không?”
Cô
không nhận ra rằng mình ngày càng tò mò về anh.
“Huyện
Lang Huệ, cách đây không xa.” Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Em
đã từng đến đó, đó là một nơi tuyệt đẹp.” Cô chống cằm.
Từ
Chu Diễn phụ hoạ: “Bây giờ nó là một danh lam thắng cảnh 3A.”
Hai
mắt Quan Tố Thư sáng lên, cô đứng thẳng người: “Đúng vậy, huyện Lang Huệ!”
“Có
chuyện gì sao?”
“Em
nhớ ra rồi, không được, phải mau ghi lại một cái!”
Cô
nhìn trái nhìn phải không thấy giấy bút, vội vàng vào nhà, vì bước quá nhanh,
bị tấm chăn mỏng rơi xuống đất làm vướng chân, lảo đảo một bước, Từ Chu Diễn đỡ
lấy cô, Quan Tố Thư đột nhiên rút tay lại, cô vứt chiếc chăn mỏng ra rồi bước
nhanh về phía sau.
Một
tấm chăn màu xanh rơi xuống đất như mực đổ khắp sàn nhà.
“Cô...”
Lời
nói của anh còn chưa thốt ra khỏi miệng, người ở cửa đã biến mất.
Gió
nổi lên, trên bàn uống trà nhỏ, mấy trang sách vẫn đang xáo trộn vang dội.
Anh
nhặt chăn lên, nhặt cuốn sách cô bỏ lại, thu dọn cho cô, tình cờ nhìn thấy câu
cô lấy bút đánh dấu.
“Muốn
yêu thì phải yêu như kẻ si tình, yêu như kẻ mộng mơ quên chết, nhìn thấy ánh
mắt nghi ngờ của người khác như bóng ma, dũng cảm đi trên con đường buổi đêm
của mình.”
Cô
đặt một dấu chấm hỏi bên cạnh đoạn văn.
Lẽ
ra anh nên đóng sách lại, nhưng anh không tự chủ được mà đọc theo những dòng
này.
*
Từ
Chu Diễn đề cập đến huyện Lang Huệ đã mở ra mạch suy nghĩ của cô.
Cô
chỉ mới đến huyện thành nhỏ này một lần, điều khiến cô ấn tượng nhất là bầu
không khí nhộn nhịp của nó, nó không phải là một thành phố sôi động, mà bầu
không khí nhộn nhịp này đến từ những phong tục tập quán ẩn bên trong non sông
tươi đẹp.
Có
phương hướng, Quan Tố Thư lập tức vui vẻ lên, một người có thể hô mưa gọi gió
như cô đã nhanh chóng dùng lời ngon tiếng ngọt tra tấn Quan Tịnh mấy ngày, cho
đến khi Quan Tịnh đồng ý cho cô đi hóng gió.
Quan
Tịnh cũng đưa ra yêu cầu, bảo Quan Tố Thư đi theo Từ Chu Diễn, không được chạy
lung tung một mình.
Chỉ
cần có thể ra ngoài, không có gì Quan Tố Thư không thể gật đầu, dù sao thì sau
khi ra ngoài, ông ấy không thể quản lý cô được nữa.
Cô
dành cả ngày để thu dọn đồ đạc, máy ảnh, ống kính, giá ba chân, máy tính, còn
đặc biệt nhờ quản gia chọn một chiếc ô tô có tán rộng rãi để đi đường núi, rồi
sáng sớm thứ bảy đi đến huyện Lang Huệ cùng với Từ Chu Diễn.
Thứ
bảy, xe lái ra khỏi nhà, Quan Tố Thư lại rảnh rỗi, cô mở cửa kính xe hít một
hơi không khí trong lành, giang rộng vòng tay nói: “Trong năm nay, đây là lần
thứ hai em đến huyện Lang Huệ…”
“Năm
nay cô từng đến đây rồi sao?” Từ Chu Diễn có chút kinh ngạc.
“Em
có một người bạn làm việc bán thời gian trong một studio. Cách đây không lâu,
có đưa học sinh đến huyện Lang Huệ để ký họa. Cô ấy bận việc, vậy nên em đã đi
thay cô ấy. Phải nói rằng phong cảnh ở huyện Lang Huệ thực sự rất đẹp, bình
minh và hoàng hôn cực kỳ tráng lệ, buổi sáng trên núi khi sương mù vẫn còn dày
đặc thì giống như tiên cảnh vậy.”
Thấy
cô hết lời khen ngợi, Từ Chu Diễn không khỏi cảm thấy vui vẻ, cười nói: “Cảm
ơn.”
Quan
Tố Thư thích tranh cãi bèn trêu chọc, cố ý nói: “Cảm ơn em á? Em đâu có khen
anh đâu, đừng có mà tự luyến như vậy.”
Từ
Chu Diễn cũng không tức giận, cười nói: “Bên này ủng hộ bên kia, nếu khen ngợi
huyện Lang Huệ thì chính là đang khen tôi.”
Quan
Tố Thư chép miệng đánh giá anh: “Hành vi của Narcissus*.”
*Narcissus
là một thiếu niên tự luyến ở Hy Lạp cổ đại.
Tuy
cô nói rằng Từ Chu Diễn tự luyến, nhưng thực ra thì cô nghĩ anh là một người
khá tốt.
Quan
Tố Thư đã từng nghe Quan Tịnh dạy qua, ông ấy thường nói rằng rất nhiều người
quên mất gốc rễ sau khi thành công.
Một
tổng giám đốc của một chi nhánh trong tập đoàn, nói giọng bắc, điệu bộ Bắc
Kinh, ai cũng tưởng anh là người gốc Bắc Kinh, sau mới biết thực ra anh là
người miền Nam, sau khi ra ngoài hơn mười năm không trở về quê, cha mẹ tìm tới
công ty để gặp con trai, cảnh tượng rất xấu hổ.
Quan
Tính nói tính cách nền tảng là đối nhân xử thế, một người không đủ phẩm giá, dù
năng lực có mạnh đến đâu cũng không đảm đương được trọng trách lớn, Quan Tố Thư
luôn ghi nhớ điều này.
Cô
chống cằm, trầm ngâm nhìn Từ Chu Diễn một lúc rồi nói: “Em nghĩ ba em rất vừa ý
anh, tại sao lại gửi anh cho em chứ?”
Cô
chỉ biết một chuyện mà không biết những chuyện khác, công việc hiện tại của Từ
Chu Diễn đương nhiên không chỉ là một tài xế lúc nào gọi thì đến, mà anh còn xử
lý rất nhiều hợp đồng cho Quan Tịnh ở nhà họ Quan, nhưng Quan Tố Thư lại không
biết những điều này.
Từ
Chu Diễn nói: “Những ngày này đi theo ngài Quan, tôi cũng học được rất nhiều
điều.”
Quan
Tố Thư bĩu môi: “Nói lời này với em cũng vô dụng, nếu nói trước mặt ba em,
không chừng tâm tình tốt ông ấy sẽ chuyển anh đến bên cạnh đấy.”
Nghe
thấy giọng nói lười biếng của cô, Từ Chu Diễn hỏi ngược lại cô: “Có điều gì tôi
làm không tốt sao?”
Quan
Tố Thư chỉ thuận miệng nói điều này, nhận ra rằng anh có thể đã hiểu lầm, nhanh
chóng giải thích: “Em chỉ nghĩ rằng thật không công bằng khi để anh đi theo em
như vậy. Anh nói anh là một luật sư, nhưng mà em không có bất kỳ vụ kiện nào để
anh xử lý, với lại em cũng không có hợp đồng nào cho anh xem, mỗi ngày lái xe
chở em đi, nếu em là anh, em sẽ bực bội chết.”
Từ
Chu Diễn dùng ngón tay quay số đài phát thanh, nhấp vào danh sách phát và nói:
“Tôi nghĩ bây giờ nó khá tốt.”
Bài
hát đầu tiên là “Đứng bên cạnh” của Tề Tần, một bài hát cũ, vẻ mặt của Quan Tố
Thư khó mà diễn tả được, dọc đường cô hỏi anh: “Anh có phải là kiểu người muốn
an phận không?”
“Vậy
sao?” Anh hỏi lại.
Cái
cách mà anh nói chuyện với cô bây giờ ngày càng tùy ý, suy nghĩ này thoáng qua
trong đầu cô.
Quan
Tố Thư nghĩ một chút, nhưng chỉ nghĩ ra được một nguyên nhân, cô dựa vào lưng
ghế hỏi anh: “Ba em trả lương cho anh khá cao đúng không?”
Lương
khá cao.
Từ
Chu Diễn chỉ cười, không trả lời.
Không
chỉ riêng Quan Tịnh trả lương như vậy cho anh mà còn có người đề nghị anh với
điều kiện cao hơn để làm việc ở nước ngoài, nhưng Từ Chu Diễn vẫn ở lại, thậm
chí còn làm tài xế ở đây.
Coi
như anh im lặng là đồng ý, cô gái trong kính chiếu hậu tựa cằm vào lưng ghế tự
nhủ: “Tiền đúng là thứ tốt…”
Cô
nhìn màn hình điều khiển trung tâm, hỏi: "Bản này không phải Tề Tần hát
sao?”
Từ
Chu Diễn liếc nhìn nó, trả lời: "Là của Lý Kiện.”
"Em
khá thích giọng của anh ta, còn anh thì sao?”
"Hmm...”
Anh dừng lại, ngâm nga vài từ cùng với lời bài hát.
Giọng
anh khàn khàn lôi cuốn, có chút đặc biệt.
Cho
đến khi bài hát kết thúc, Quan Tố Thư nói: "Bài hát tiếp theo em muốn nghe
là “Hồ đào giáp tử” của Trương Bích Thần.”
Từ
Chu Diễn nhấp vào trợ lý giọng nói để bật bài hát.
Khúc
dạo đầu là một đoạn dương cầm sôi nổi, sau đó trong xe vang lên một giọng nữ
lười biếng từ tính, Quan Tố Thư nghiêng người về phía trước, đeo kính râm, ôm
gối, dựa vào bên cạnh tĩnh tâm.
“Anh
thực sự sống an phận như vậy à?”
Không,
anh rất tham vọng.
Một
số chuyện, cô không biết cũng tốt.
Trăng
sáng đâu cần biết vì sao dòng suối đi cùng mình.
Khi
xe ra khỏi trạm thu phí ở huyện Lang Huệ, Quan Tố Thư nhớ ra nên hỏi anh:
"Này, Từ Chu Diễn, anh định làm gì ở đây?”
Anh
nói: “Hôm nay là giỗ mẹ tôi, hôm nay tôi về cũng giỗ bà.”
“À…”
Quan Tố Thư nhất thời đỏ mặt.
"Vậy anh đi làm việc của anh đi, anh cứ
lái xe đi trước, em. . . ”
Quan
Tố Thư vốn muốn nói rằng chỉ cần để cô ở lại khách sạn là được, nhưng sau đó cô
ấy nhớ lại kinh nghiệm sống trong khách sạn tốt nhất ở huyện Lang Huệ lần
trước, đột nhiên cảm thấy nghẹn ở cổ họng.
"Cứ
thả em vào bất kỳ quán cà phê nào đó là được.” Cô nói.
Từ
Chu Diễn đương nhiên không thể làm chuyện như vậy, anh nói: “Tôi đi đến nhà
người thân trước, nếu không ngại có thể tới đó gặp mặt trước.”
“Có
tiện hay không?”
“Giờ
này chỉ có cô của tôi ở nhà thôi, cũng không có gì bất tiện.” Anh cười nói.
Ban
đầu Quan Tố Thư muốn ở lại hai ngày, nhưng cô nhớ ra ở đây không có nơi nào tốt
để tá túc, cô lại không muốn tạm bợ, vì vậy cô đã rút ngắn thời gian xuống còn
một ngày, buổi tối là về, nên bây giờ cô đi đâu cũng được, cô bèn nói: "Em
sao cũng được.”
Nhà
cô của Từ Chu Diễn ở trung tâm huyện, căn nhà còn khá mới, chắc là mới xây mấy
năm gần đây, nhưng hành lang tương đối hẹp, hai người song song đi lên lầu sẽ
hơi chật.
"Nhà
cô ấy ở lầu ba, cô ấy tương đối nhiệt tình, lát nữa làm khó cô rồi.”
“Không
sao.” Quan Tố Thư rất tò mò: “Ngoại trừ cô ra, trong nhà anh còn có người thân
nào không?”
"Tôi
có hai người cô, người này là cô cả, cô hai thì đã lập gia đình ở nơi khác, cho
nên bọn họ cũng không thường xuyên gặp mặt.”
"Vậy
à.”
Trên
thực tế, Quan Tố Thư muốn hỏi tại sao cha mẹ anh qua đời.
Nhưng
câu hỏi đó quá thất lễ rồi, cô không thể nào mù quáng mà đi hỏi được.
Khi
lên đến tầng ba, Từ Chu Diễn gõ cửa trước.
Quan
Tố Thư tháo kính râm ra.
Cửa
nhanh chóng mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc đồ ngủ thò đầu ra, tóc xoăn,
hơi mập, nhìn như vừa mới ngủ dậy, lần đầu tiên nhìn thấy Từ Chu Diễn, liền vui
vẻ nói: “Tiểu Diễn, cô đoán là hai ngày này cháu sẽ quay về mà, này, đây là
...”
Bà
ấy nhìn Quan Tố Thư đứng phía sau Từ Chu Diễn, thấy cô ăn mặc sang trọng, có
khí chất phi thường trông giống như người nổi tiếng, biểu cảm của bà ấy vô cùng
niềm nở.
Từ
Chu Diễn giới thiệu: "Cô ấy là...”
Quan
Tố Thư sợ anh nói "Tiểu thư”, vội ngắt lời anh nói: "Chào cô, cháu là
bạn của Từ Chu Diễn, cháu làm phiền cô rồi.”
“Bạn…
bạn à!” Bà đẩy cửa vào, vui vẻ nói: “Mời cháu vào nhà, trong nhà còn chưa quét
dọn, không cần thay giày đâu.”
Quan
Tố Thư quay sang nhìn Từ Chu Diễn, Từ Chu Diễn cười nói: "Không sao đâu,
cứ như thế này mà vào.”
Sau
đó, Quan Tố Thư mới bước vào cửa.
Trong
nhà bài trí rất đơn giản, bốn bức tường trắng, cửa vào chỉ có một cái tủ giày,
phòng khách cùng hai phòng ngủ thông nhau, điển hình của kiểu hai phòng ngủ một
phòng khách, dùng trực quan ước lượng không tới trăm mét vuông.
"Nào,
ngồi đi, cô rót nước cho.”
Quan
Tố Thư nhìn xung quanh nói: "Cám ơn cô, cháu uống nước lọc thôi, nhà cô
sạch sẽ quá ạ.”
“Không,
không đâu, tại trong nhà ít người nên cũng không có gì bổ sung.” Cô ấy lấy điều
khiển TV, điều khiển điều hòa ra, nói với Từ Chu Diễn: “Tiểu Diễn, cầm lấy đi
này. Cô đi rửa trái cây cho bạn cháu.”
“Cô
đừng khách sáo như vậy. Cháu chỉ ngồi một lát rồi đi thôi ạ.”
“Cô
muốn làm mà.” Nghi thức tiếp khách vẫn là cần thiết.
Thấy
bà ấy vào bếp, Quan Tố Thư đánh Từ Chu Diễn một cái: "Anh không định giúp
sao?”
“Còn
cô...”
“Ai
da, đi xem một chút đi, đừng làm cho cô ấy bận rộn, em thấy sẽ khó xử.” Tuy
rằng ở nhà cô đã quen được phục vụ, nhưng cũng không phải là không biết đối
nhân xử thế.
Từ
Chu Diễn vào bếp, trong khi đó Quan Tố Thư nhìn quanh trong phòng khách.
Cô
chưa bao giờ làm khách trong một ngôi nhà như vậy, khi nhìn xung quanh, cô cảm
thấy mọi thứ đều rất mới lạ.
Phía
sau ghế sô pha có một bức tranh thêu lớn, thêu dòng chữ “Vạn sự như ý”, trên tủ
TV đặt một chậu trúc Vạn Niên, bên cạnh trúc Vạn Niên có một túi cốc giấy.
Phòng ăn nằm ở bên phải phòng khách, phòng bếp ở bên cạnh phòng ăn, có cửa lưới
trượt để ngăn cách nhưng nhìn thoáng qua vẫn có thể nhìn thấy phòng bếp từ
phòng khách, bên kia phòng khách là ban công, trên ban công treo quần áo.
Quan
Tố Thư tò mò đi đến ban công nhìn xuống, quần áo ở tầng hai đang phơi ngoài cửa
sổ, dưới lầu có người đang phơi chăn.
Trong
bếp, người cô đang nháy mắt, hỏi Từ Chu Diễn: "Đây là kiểu bạn gì vậy?”
"Bạn
bình thường, cô đừng suy nghĩ nhiều.” Từ Chu Diễn biết bà ấy đang nghĩ gì.
"Ôi,
đây là lần đầu tiên cháu dẫn nữ sinh về nhà, đừng có lừa cô!”
"Thật
sao, cháu lừa cô lúc nào?” Từ Chu Diễn có chút bất đắc dĩ: "Cô ấy còn là
sinh viên, đừng dọa cô ấy.”
“Ồ,
sinh viên nha.” Tiếng nói của bà ấy lắng xuống một chút, nhưng vẫn không muốn
giảng hòa: “Thật là một cô bé xinh đẹp, tuổi cũng không nhỏ, cháu có thể chủ
động thì thật tốt biết bao!”
“Cô
à, cô biết hoàn cảnh gia đình cháu mà, cháu cũng không định kết hôn.” Anh xắn
ống tay áo, dùng ngón tay thon dài rửa táo.
Đây
không phải là lần đầu tiên anh nói điều này, bà ấy im lặng một lúc, bởi vì hôm
nay là ngày giỗ của anh trai và chị dâu, nghĩ tới đây, bà ấy không khỏi thở
dài: "Như vậy sao được, chẳng lẽ để trăm năm sau, mộ phần nhà họ Từ đến
một người cũng không có?”
Theo
gia tộc nói, họ Từ là một dòng duy nhất, nếu không kéo dài hậu duệ, như vậy
dòng họ Từ sẽ bị cắt đứt. Nhưng trăm năm sau ai có thể nói trước sẽ xảy ra
chuyện gì?
"Cô
à, Từ Hạ Quang theo họ của cô, cũng là người nhà chúng ta, bây giờ là thời đại
mới, đừng nói những lễ nghi phong kiến cứng nhắc kia, bất kể là thờ cúng tổ
tiên hay cha mẹ, đều là để tưởng nhớ. Sau một trăm năm, hậu nhân cũng không
biết Từ Chu Diễn là ai, còn cần mộ phần cho cháu làm gì?”
Anh
lại cười nói: "Hơn nữa, người chết thì chết rồi, chẳng lẽ sinh thêm mấy
đứa con, trăm năm sau còn có thể sống lại sao?”
Cô
ấy vươn tay vỗ cánh tay của anh một cái: "Cháu nói nhảm gì vậy!”
Trước
mặt người lớn trong nhà, Từ Chu Diễn mới có biểu hiện đúng với tuổi tác của
mình một chút.
Từ
Chu Diễn nói: "Cùng lắm thì sau này nhận nuôi một đứa.”
Cô
ấy khó chịu, đá anh hai lần, hận rèn thép không thành sắt, nói với anh: “Cháu
có nhà có xe, tính tình tốt, lại còn đẹp trai, không còn bố mẹ chồng để lo lắng
về việc chăm sóc, vậy sao lại cảm thấy điều kiện mình không được? Với tình
trạng của cháu, đốt đèn lồng tìm ở bên ngoài cũng khó mà tìm được!”
“Thật
sao?” Từ Chu Diễn dùng khăn lau tay, nói: “Nếu như hai người đến với nhau bởi
vì điều kiện thích hợp, như vậy nếu có một người phù hợp hơn, chẳng phải sẽ
chia lìa sao?”
Bà
ấy không đồng ý: “Lâu ngày sinh tình, cứ ở cạnh nhau, sau này sẽ có tình cảm
thôi.”
"Vậy
cô nghĩ sao về nhất kiến chung tình?”
Bà
ấy rất bắt kịp xu hướng, nói: "Người ta nói trên Internet rằng nhất kiến
chung tình chính là thấy sắc nổi lòng tham.”
"Cháu
không nghĩ vậy. Ý nghĩa của từ "chung” là thu gom hết tình cảm, gửi gắm,
dành trọn cho một người ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, làm sao còn có tình cảm
để lâu ngày sinh tình với người khác chứ?”
Bà
ấy còn đang định nói tiếp với anh, một cái đầu bỗng thò ra từ cửa bếp, cô cười
ngọt ngào hỏi: “Có cần cháu giúp một tay không ạ?”