Ánh Trăng Sáng Tỏ

Chương 14. "Anh... anh được bao nuôi rồi sao?"

Từ Niệm Vân nhanh chóng quay đầu lại nói với cô: "Không cần, không cần đâu… xong ngay đây rồi.”

Quan Tố Thư vừa muốn gia nhập vào câu chuyện của bọn họ, quay đầu liền nhìn thấy bức ảnh ba người được đặt trên tủ bên cạnh.

Đúng lúc Từ Chu Diễn bưng dĩa trái cây đi ra, Quan Tố Thư chỉ vào bức hình hỏi anh: “Đây là con trai của cô anh sao?”

Từ Chu Diễn nhìn thoáng qua: “Đúng vậy, là em họ tôi.”

“Em họ anh còn nhỏ thật, mới có mấy tuổi thôi.”

Từ Chu Diễn: “Đây là ảnh chụp mấy năm trước, bây giờ nó đã học lớp 11 rồi.”

“Ồ, ảnh chụp hồi nhỏ à, vậy anh có ảnh chụp lúc còn nhỏ không?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.

“Tôi lúc nhỏ và bây giờ không giống nhau lắm, cũng không chụp nhiều ảnh.”

“Thật sao?”

Cô chỉ thuận miệng hỏi một chút, thấy anh nói vậy cũng không hỏi thêm nữa, nhưng cô cảm thấy trong lòng có chút tiếc nuối.

Quan Tố Thư đi theo Từ Chu Diễn ngồi lên ghế sô pha.

Từ Chu Diễn đặt dĩa trái cây trên bàn trà, hỏi cô: “Cô thích ăn táo không?”

Quan Tố Thư có chút lười biếng nói: “Em không thích ăn vỏ táo.”

Từ Chu Diễn chọn một quả táo rồi đáp: “Tôi gọt giúp cô.”

Từ nhỏ, Quan Tố Thư đã quen với sự chăm sóc của người bên cạnh nên cũng không thấy ngại ngùng gì, thấy Từ Chu Diễn cầm dao bắt đầu gọt táo, cô cũng không quên ra lệnh: “Phải cắt táo thành miếng nhỏ đó.”

Từ Chu Diễn gọt được một nửa, vỏ táo thật dài rơi xuống, anh ngừng lại, khuôn mặt trầm tĩnh, cắt một miếng táo nhỏ đưa cho Quan Tố Thư: “Cô thử xem, có ngọt không?”

Quan Tố Thư cắn một miếng, ngoài ý muốn nói: “Rất ngọt nha.”

Từ Chu Diễn liền nở nụ cười nhẹ nhàng: “Là của nhà tôi trồng, loại này chín sớm, nếu thích thì chút nữa cô mang một ít về.”

Quan Tố Thư liền hỏi: ‘Nhà anh còn có vườn trái cây sao?”

“Không tính là vườn trái cây, chỉ là trồng cây ăn quả trên mảnh đất trống trong nhà, mùa đông tới còn có thể hái dâu tây trồng trong lều.”

Quan Tố Thư búng ngón tay, khoái chí quyết định: “Thật tốt, vậy mùa đông mình sẽ đi hái dâu tây.”

Từ Chu Diễn gọt vỏ, cười nhẹ.

Lúc Từ Niệm Vân đi ra khỏi phòng bếp liền nhìn thấy cảnh tượng như này, Từ Chu Diễn đang cúi đầu gọt táo, còn cô gái thì chống lưng ngồi trên sô pha, giọng nói trong trẻo nói chuyện cùng anh, lúc cười vẻ mặt như bừng sáng, làm cho căn phòng cũng sáng hẳn theo.

Hai người này một động một tĩnh, một người nói một người nghe, vậy mà vô cùng hài hòa.

Bà ấy ở một bên quan sát, thấy Từ Chu Diễn giúp Quan Tố Thư gọt vỏ trái cây, cho vào một dĩa nhỏ, sau đó cắm cây tăm lên trên, động tác trôi chảy tự nhiên, nhưng nhìn vẻ mặt anh, Từ Niệm Vân không đoán được anh đang nghĩ gì.

Từ Niệm Vân quan sát một lúc mới bưng trà cùng trái cây sấy khô ra ngoài, cười với cô nói: “Cháu nếm thử đi, những loại trái cây này đều là tự sấy khô ở nhà.”

Quan Tố Thư cười híp mắt: “Cháu cảm ơn cô ạ.”

Cô luôn biết cách làm cho người lớn thích nhất, lúc cô cười đôi mắt cong lên rất ngây thơ đáng yêu, dáng vẻ thoải mái tự nhiên làm cho Từ Niệm Vân vừa nhìn đã thấy vui vẻ.

“Cô còn chưa biết nên xưng hô với cháu như thế nào a?”

“Cháu họ Quan, cô gọi cháu Tiểu Quan là được rồi ạ.”

Trò chuyện được vài câu, Từ Niệm Vân tò mò hỏi cô: “Tiểu Quan à, bố mẹ cháu làm nghề gì vậy?”

Quan Tố Thư suy nghĩ một chút rồi nói : “Nhà cháu sao, bố cháu làm xây dựng, mẹ cháu làm sổ sách ạ.”

Xây dựng và sổ sách sao? Nhìn phong thái của cô, chắc cũng xuất thân từ gia đình có giáo dục tốt, Từ Niệm Vân suy nghĩ trong đầu hẳn là bố mẹ cô làm kiến trúc sư và kế toán.

Sắc mặt Từ Chu Diễn không còn gì để nói.

Qua lời kể của con gái, ông trùm bất động số một số hai của thành phố trở thành người xây dựng, còn một nhà giao dịch viên nổi tiếng tại phố Wall lại trở thành nhân viên kế toán.

Quan Tố Thư ngồi được một lúc, Từ Niệm Vân đã muốn giữ cô ở lại ăn cơm tối, Quan Tố Thư nhớ ra hôm nay còn có việc phải làm, liền từ chối nói: “Cô à, hôm nay cháu tới vội còn chưa kịp mang quà tới, lần sau cháu tới chơi rồi ăn cơm cùng cô luôn nhé.”

“Ai da, cái gì mà quà với không quà, cái này không quan trọng mà, cô nấu cơm nhanh lắm, nghe lời, ở lại ăn cơm cùng cô nhé.”

Thấy cô thực sự muốn đi nấu cơm, Quan Tố Thư vội giữ lấy cô, nói thành thật: “Cô ơi, hôm nay cháu còn có việc phải làm, thực sự phải đi ạ.”

Từ Niệm Vân có chút lưu luyến nói: “Vậy sau này nhớ thường xuyên tới nhà cô chơi nhé.’

“Có cơ hội cháu sẽ tới chơi ạ, cháu còn muốn tới nhà cô hái dâu tây nữa.”

“Chỗ cô sắp khai trương mấy ngôi nhà vườn(1), có thời gian cháu dẫn theo bạn bè đến chơi nhé.” Bà ấy nhiệt tình đề cử.

(1) Nguyên gốc là 农家乐 (Nông gia lạc): là hình thức du lịch nghỉ dưỡng mới xuất hiện, là một cách du lịch nghỉ dưỡng về với thiên nhiên để thư giãn thể xác và tinh thần.

Tới cửa nói chuyện thêm một lúc lâu, Quan Tố Thư mới đi ra được.

Từ Chu Diễn thong thả đi ra, Từ Vân Niệm liền kéo anh lại nói vài câu, Quan Tố Thư vốn tính đi luôn, nhưng xuống lầu nhớ ra chìa khóa xe đang ở trên người Từ Chu Diễn, mà máy ảnh của cô lại để trong xe, nên đành đứng đợi anh một lúc.

Từ Chu Diễn bị Từ Niệm Vân kéo vào phòng ngủ, lấy ra một bao lì xì căng phồng trong tủ quần áo ra đưa cho anh.

Từ Chu Diễn không nhận: “Cô à, cô làm gì vậy?”

Từ Niệm Vân nghiêm mặt nói: “Cháu đừng hòng giấu cô, cô biết cháu đã nghỉ việc rồi.”

Từ Chu Diễn mím môi hỏi: “Sao cô lại biết được ạ?”

“Dượng cháu mấy hôm trước lên thành phố một chuyến, tiện đường nên muốn đến văn phòng luật sư thăm cháu, kết quả đồng nghiệp của cháu nói cháu đã nghỉ việc một tháng trước rồi.” Nói đến đây, Từ Niệm Vân phàn nàn: “Thằng nhóc này, chuyện lớn như vậy cũng không nói với gia đình, cô muốn hỏi cháu lâu rồi mà dượng cháu cứ ngăn cô, nói rằng cháu lớn vậy rồi trong lòng có suy nghĩ của mình, không nói cho gia đình chắc là có nguyên nhân khác…”

Anh có chút áy náy: “Cháu xin lỗi cô ạ.”

Từ Niệm Vân cúi đầu nhét bao lì xì vào túi anh: “Cháu có suy nghĩ của cháu, cô không quản cháu nhưng mà ở bên ngoài gặp chuyện gì oan ức, phải nói với người nhà, chút tiền này không nhiều gì, giao mùa rồi, cháu mua thêm vài bộ quần áo, đừng mang đi mang lại những bộ kia, khó coi chết đi được.”

Bầu không khí buồn bã thoáng cái biến mất, Từ Chu Diễn không biết nên khóc hay cười.

Đây thực sự là hiểu nhầm nha, lúc Từ Chu Diễn học ở đại học, nhà trường yêu cầu phải ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, quần áo thường là màu trắng hoặc sẫm màu, lâu dần Từ Chu Diễn cũng quen mua hoặc là sơmi trắng hoặc là sơmi đen, đổi lui đổi tới cũng chỉ có hai, ba màu kia, làm cho cô anh cảm thấy anh không có đồ để mặc.

Từ Chu Diễn dở khóc dở cười nhét bao lì xì lại vào tay cô, nói: “Cô yên tâm, cháu có tiền, cô mới là người phải làm như vậy, có chỗ cần dùng tiền thì nói với cháu, đừng ngại.”

Từ Niệm Vân: “Vậy cháu cũng phải nhận cái này, lúc làm nhà vườn cháu có góp tiền, đây là hoa hồng.”

“Chia hoa hồng thì cuối năm rồi nói, cháu đi trước đây.” Từ Chu Diễn khoát tay muốn đi, lại bị Từ Niệm Vân giữ chặt: “Nếu cháu không cần, vậy thì cháu đưa cho Tiểu Quan đi.”

Thấy anh định từ chối lần nữa, cô chỉ hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Cô gái nhà người ta lần đầu tới nhà mình, phải tặng một bao lì xì, đây là phong tục của chúng ta.”

Từ Chu Diễn hết đường từ chối: “Cô à, cháu nói rồi, cháu và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, cô…”

“Đã là bạn của cháu thì càng phải có chút phép lịch sự này, cháu xem cơm còn chưa ăn, thật không phải phép chút nào đúng không? Cô đích thân tặng lì xì thì con bé sẽ ngại ngùng mất, cháu cầm cho cô ấy, về sau cho dù không qua lại nữa thì cũng xem như quen biết nhau.”

Từ Niệm Vân nói đạo lý rõ ràng khiến Từ Chu Diễn nhất thời không nghĩ ra lý do từ chối, cuối cùng vẫn bị nhét ngược lại vào túi, chỉ có thể nhận lấy.

Quan Tố Thư đợi một lúc ở dưới tầng, còn chưa thấy Từ Chu Diễn đi xuống thì thấy một học sinh trung học đi tới, lưng đeo cặp sách, còn tay thì xách bóng rổ, cậu ta nhìn chằm chằm chiếc xe đậu dưới lầu, ánh mắt nhìn chằm chằm rồi đi đến bên cạnh xe, còn đặc biệt khoa trương lau tay vào đồng phục, ngạc nhiên sờ nắp động cơ.

Không muốn ra nắng nên Quan Tố Thư đứng ở hành lang, nhìn cậu bé đang chạm vào ô tô một lúc rồi lấy điện thoại ra chụp hình.

Cô không ngăn cản, ngược lại còn hào hứng đứng xem.

Khuỷu tay Từ Hạ Quang kẹp bóng rổ, vừa cúi đầu nhắn tin vừa đi đến hành lang, Hạ Quang nhìn thấy bóng đen trước mắt, đang định bước sang một bên đi lên trên, liền nghe thấy tiếng cười: “Cậu bé đẹp trai.”

Từ Hạ Quang lập tức nhìn sang, vừa nhìn, ánh mắt liền bất động.

Huyện Lang Huệ không có trường đại học, dân số trong huyện lại nhiều người già, đoàn du lịch bình thường cũng là đoàn bác trai bác gái, phụ nữ trong huyện ngoại trừ mấy cô bé mười mấy tuổi thì chính là dì, cậu chưa từng thấy qua chị gái nào... rực rỡ chói mắt như vậy.

Cô vừa cao vừa gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, vạt áo sơmi dài được nhét vào chiếc quần jeans đến bắp chân, lộ ra vòng eo nhỏ, đôi chân vừa dài vừa thẳng mang một đôi giày da dê ngắn. Khi cô cười như bước từ trong truyện ra, làm cho người ta không phân biệt được thật giả.

“Xin... xin chào.” Từ Hạ Quang khô khan nói.

Cô hất cằm hỏi: “Thích xe sao?”

Cả người Từ Hạ Quang cứng đờ, lòng bàn tay đổ mồ hôi, có còn nhớ cái gì xe hay không xe đâu, mơ hồ nói: “Cũng... cũng khá thích.”

“Cũng khá à.”

Quan Tố Thư nhíu mày. 

Từ Hạ Quang đợi mãi không thấy cô nói gì, lại không muốn rời đi, không nhịn được chỉ xuống lầu nói: “Ừm, chị sống ở đây sao?" 

Cậu ta trước đây chưa từng thấy cô, tự hỏi cô mới chuyển đến hay sao.

“Không phải, là đi cùng một người bạn.” Tin nhắn di động vang lên.

Thấy cô cúi đầu nhắn tin, Từ Hạ Quang biết mình nên đi, nhưng lại không đi nổi, nhớ tới cô vừa mới nhắc đến xe, lại nhìn cách ăn mặc của cô, cậu ta thử hỏi:"Cái kia... xe bên ngoài là của chị sao?”

“Là của chị, có muốn lên xe ngồi một chút không?” Quan Tố Thư ngẩng đầu hỏi.

Từ Hạ Quang cố gắng đấu tranh một chút, do dự nói: “Hình như, làm vậy không được hay lắm…”

Trên tầng có người đi xuống, từ tầng hai Từ Chu Diễn nghe được giọng nói từ tầng một vang lên, một là của Quan Tố Thư, còn có một là ...

Anh vừa đi xuống, hai người ngẩng lên nhìn anh.

Nhìn thấy anh, Quan Tố Thư thở dài nói: “Nếu anh còn không xuống em sẽ lên tìm anh đấy.”

Từ Hạ Quang ngẩng đầu kinh ngạc: “Anh họ, sao anh lại trở về rồi?”

“Vừa mới về.” Anh đơn giản nói với Từ Hạ Quang, lại nhìn về phía Quan Tố Thư nói: “Xin lỗi, để cô đợi lâu rồi.”

“Anh họ, đây là bạn anh sao?” Từ Hạ Quang nhỏ giọng hỏi Từ Chu Diễn.

“Ừ.” Từ Chu Diễn trả lời, anh cũng không tò mò xem Quan Tố Thư làm sao quen biết Từ Hạ Quang, dù sao thì cô cũng vừa xem ảnh của Từ Hạ Quang.

Từ Hạ Quang nói: “Sao anh không rủ chị gái này lên nhà ngồi?”

Quan Tố Thư cười: “Chị vừa xuống mà.”

Từ Chu Diễn nhìn về phía cậu, ấy nói: “Mau về nhà đi.”

Từ Hạ Quang không cam lòng, ngoài miệng ừ ừ nhưng chân vẫn dính trên mặt đất không nhúc nhích.

Quan Tố Thư hất cằm nói: “Em vừa nói muốn dẫn cậu bé đi chơi, nếu là em họ anh, vậy anh dẫn thằng bé đi chơi luôn đi.”

Mới qua mấy phút mà đã hẹn nhau đi chơi rồi sao?

Từ Chu Diễn nhìn chằm chằm Từ Hạ Quang một cái, sau lưng Từ Hạ Quang có vài chiếc lá, cậu ôm bóng rổ trốn sau người Quan Tố Thư.

Từ Chu Diễn vốn không phải người thích ỷ vào việc lớn hơn mấy tuổi mà ra vẻ nên anh không nói nhiều với Từ Hạ Quang, cúi đầu nói chuyện với Quan Tố Thư vài câu.

Quan Tố Thư vốn định tùy tiện đi dạo một vòng, liền nhớ ra ở đây có một phố cổ, đúng lúc để Từ Chu Diễn lái xe đưa cô qua trước.

Từ Hạ Quang nhìn anh trai chủ động khom lưng mở cửa xe cho Quan Tố Thư, bàn tay còn đặt lên nóc xe, đưa cô vào xe. Từ Hạ Quang định chui vào trong, bị Từ Chu Diễn túm lấy gáy, anh nói ngắn gọn: “Ngồi phía trước.”

Từ Hạ Quang không nghĩ nhiều, hấp tấp chạy tới ghế lái phụ.

Lên xe, liền nhịn không được bắt đầu woa woa woa.

Thì ra đây chính là xe sang, ngay cả chỗ ngồi cũng thoải mái hơn xe bình thường, cậu nhìn xung quanh, cảm thấy cái gì cũng rất mới lạ.

Ngược lại, Quan Tố Thư cảm thấy cậu ấy rất thú vị, cười híp mắt nhìn Từ Hạ Quang.

Từ Hạ Quang nhìn thấy nụ cười của chị gái xinh đẹp trong gương chiếu hậu, mặt đỏ bừng.

Từ Chu Diễn khởi động xe, thấy mặt Từ Hạ Quang ửng hồng, hỏi cậu: “Nóng sao?”

“Dạ không sao, không sao..." Ánh mắt Từ Hạ Quang mơ hồ, nhịn không được lại nhìn gương chiếu hậu.

Từ Chu Diễn mở điều hòa lên, sau đó lái xe đến phố cổ.

Phố cổ không xa lắm, thời gian lái xe cộng thời gian dừng đèn đỏ chưa tới mười phút, rất nhanh đã đến nơi.

Tới gần giữa trưa, ánh mặt trời cũng càng ngày càng chói chang, Quan Tố Thư đội mũ và đeo kính râm lên, mang theo túi máy ảnh xuống xe trước.

“Xuống xe đi.” Cửa sau đóng lại, Từ Chu Diễn nói với Từ Hạ Quang.

Từ Hạ Quang không xuống xe, Từ Chu Diễn đang định đi thì bị Từ Hạ Quang ngăn lại: “Anh! Anh!”

“Có chuyện gì sao?”

“Em hỏi anh mấy chuyện.” Cậu ấy bày ra thái độ nghiêm túc.

Từ Chu Diễn nhìn bóng lưng Quan Tố Thư, thấy cô còn chưa đi xa, kiên nhẫn nói: “Hỏi đi.”

“Xe này là của chị gái xinh đẹp à?”

Nghe cậu ấy dùng “Chị gái xinh đẹp” chỉ Quan Tố Thư, Từ Chu Diễn khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ gật đầu.

“Hôm nay chị ấy đến thăm mẹ em cùng với anh à?”

Nghe không đúng lắm nhưng trên thực tế mà nói cũng không tính là sai, anh gật đầu.

“Có phải chị ấy rất giàu không?”

Điều này hoàn toàn không sai, anh gật đầu.

Từ Hạ Quang nhìn logo xe hơi sang trọng trên vô lăng, lấy hết can đảm, xoa đùi hỏi: “Anh... có phải anh được bao nuôi rồi không?”

Chương kế tiếp