Ánh Trăng Sáng Tỏ

Chương 15.2

Từ Chu Diễn đặt lại chiếc khăn tay ướt vào túi, nghiêng người đứng cạnh Quan Tố Thư, che một chiếc ô màu đen trước mặt cô.

Nhưng cô không nhìn anh nữa, cúi đầu mở máy ảnh, bước sang một bên và nhìn cơn mưa từ ống kính.

Dòng suối trước thị trấn đang từ từ chảy xiết, hạt mưa khiến hoa hải đường nở trên mặt sông, giọt nước bắn tung tóe lao về phía trước.

Bên sông có hàng liễu rủ xuống, cành liễu vỗ xuống mặt nước phát ra tiếng xào xạc.

Quan Tố Thư nói khung cảnh này rất phù hợp để sử dụng trong video.

Cô mở video và giơ máy ảnh lên, dùng chính mình làm giá ba chân.

Sau khi quay lại cảnh tượng, cô nhìn Từ Chu Diễn.

Từ Chu Diễn: “Hửm?”

Quan Tố Thư bước lên, đi xuống mái hiên, Từ Chu Diễn hiểu ra, anh đi theo cầm ô cho cô.

Cô quay người quay lại con hẻm trong mưa, rồi đi bộ ra bờ kè, cúi người quay cận cảnh những hạt mưa đang rơi.

Vòng hoa trong lúc không để ý đã bị rơi xuống nước, bị dòng sông cuốn đi, cuốn nhanh theo dòng nước.

Từ Chu Diễn đưa tay ra nhưng không kịp bắt lấy cho cô, anh nói: “Đáng tiếc quá…”

“Không đáng tiếc.” Quan Tố Thư nhấn nút tạm dừng, nhón chân cho anh xem màn hình hiển thị, màn hình hiện ra một con hẻm dài, hạt mưa bắn tung tóe, vòng hoa bất ngờ rơi xuống tô điểm thêm cho dòng sông xanh bồng bềnh, lọt vào trong nước, nhưng không để nước chìm nó xuống, chỉ trôi đi, để lại một chút màu trắng.

Video cô quay có một năng lực thần kỳ, Từ Chu Diễn không chắc chắn về cảm giác đó, anh chỉ có thể nói: “Đẹp đấy.”

Sau khi nghe lời khen của anh, Quan Tố Thư mỉm cười.

Mùa xuân đến rồi đi nhanh, một lúc sau, cơn mưa qua đi, chỉ còn lại những hạt mưa lớt phớt như sương, khi trời đổ mưa, du khách trên đường đều tản ra trú mưa, chỉ còn lại lác đác vài người cầm ô đi dạo ở trấn cổ.

Quan Tố Thư quay trở lại mái hiên, nói với cụ già đang ngẩng đầu nhìn mưa: “Bà ơi, bà đừng bán nữa, hôm nay cháu sẽ mua hết hoa của bà nhé, bà ở đâu, chúng cháu đưa bà về.”

Cụ già xua tay: “Không phiền các cháu đâu, đợi tạnh mưa, bà sẽ tự về.”

Trời mưa đường trơn, không nhìn thấy thì thôi, nhưng thấy rồi thì Quan Tố Thư không thể làm ngơ, lương tâm không chịu nổi.

Cô kéo áo sơ mi của mình và nói: “Bà ơi, bà xem, quần áo cháu ướt hết rồi. Nếu bà không phiền, cháu có thể đến nhà bà hong khô quần áo được không ạ?”

Thấy cô nói như vậy, cụ già cũng không từ chối được nữa, ngập ngừng gật đầu nói: “Nhà bà xa, phải đi bộ một đoạn đấy.”

“Không sao đâu ạ, chúng cháu có xe, nhà bà ở đâu thế?”

“Ở thôn Kim Gia…”

Mưa đã ngớt, có thể đi rồi, cụ già cõng đòn gánh, Từ Chu Diễn khom người và nói: “Cái này để cháu.”

Anh liếc nhìn Quan Tố Thư, Quan Tố Thư đã hiểu ý anh, cầm lấy ô của anh.

Từ Chu Diễn ngồi xổm xuống để buộc đòn gánh cho cụ già, động tác của anh nhanh nhẹn, cột chắc đòn gánh, có thể nâng lên trên một vai.

Trên người anh vẫn đang mặc áo sơ mi và quần tây, rõ ràng là dáng vẻ của cư dân thành phố, nhưng khi cõng đòn gánh cũng không hề xấu hổ. Quan Tố Thư nhìn đến sững sờ.

Thấy anh đi, cụ già vỗ vỗ cô, nói: “Cậu ấy không có ô, sao cháu không đi?”

“Dạ.” Quan Tố Thư bối rối cầm ô chạy tới, giơ tay che đầu Từ Chu Diễn.

Từ Chu Diễn đi chậm lại và nói: “Không sao đâu, trời mưa không lớn lắm, cô đừng để bị ướt.”

Quan Tố Thư trở nên khó xử, kiêu ngạo nói: “Bổn tiểu thư che ô cho anh, anh còn không cảm kích à?”

Từ Chu Diễn sửng sốt một lúc, sau đó cười sâu sắc.

Quan Tố Thư đeo máy ảnh quanh cổ, một tay cầm ô, tay kia xách túi đựng máy ảnh, cô đi bên cạnh người đàn ông đang gánh đòn gánh dưới mưa, đi được một lúc, cô cười nói: “Anh gánh đòn gánh, em xách túi vải, bây giờ chúng ta giống như đang quay một bộ phim truyền hình vậy đó.”

Từ Chu Diễn nghĩ: “Phim truyền hình nào?”

“Tây Du Ký á!”

Từ Chu Diễn: “...”

Sau khi ngẩn ra, anh cười rất lâu.

*

Phố cổ cách thôn Kim Gia không xa, nhưng đường lái xe đến đó không hề dễ dàng.

Sau một hành trình gập ghềnh, cuối cùng cũng đưa được bà cụ về nhà.

Nhà của bà cụ có một khoảng sân nhỏ, cửa chính bị khóa, ô tô đậu ở cửa, ba người xuống xe.

Cánh cửa sắt vang lên một tiếng, con chó trông nhà ở trong nhà bắt đầu sủa inh ỏi, Quan Tố Thư giật mình, lập tức chạy ra phía sau Từ Chu Diễn.

Thấy cô sợ hãi, bà cụ bước vào quát con chó hung dữ một tiếng, con chó to đen sì kêu ư ử không dám sủa nữa.

Quan Tố Thư thận trọng theo sau Từ Chu Diễn đi vào.

Trong sân có dựng lên những khung gỗ, cao bằng một tầng nhà, trống không, cũng không biết dùng vào việc gì, đặc biệt nhất là trong sân có một mảnh ruộng, không phải để trồng rau mà là trồng hoa và cây cỏ, có loại cỏ răng cưa cao đến đầu gối, có loại hoa loa kèn rủ xuống, có loại phong phú rực rỡ như mẫu đơn nhưng lại không phải là mẫu đơn.

Cô tò mò hỏi Từ Chu Diễn: “Đó là hoa gì vậy?”

“Những bông hoa rực rỡ là thược dược, những khóm hoa kia là linh lan.” Dường như anh biết tất cả mọi thứ.

Hoa thược dược, hóa ra hoa thược dược đẹp như thế này.

Bà cụ mở cửa nói: “Mời hai cháu vào nhà.”

Bà cụ sống một mình nhưng trong nhà không hề lộn xộn hay vắng vẻ, chậu rửa mặt cũ nát cùng chén vỡ để trồng hoa, có một loại đổ nát lãng mạn.

Bọn họ đi theo bà cụ từ trong sảnh lớn đi đến phòng khách. Trong phòng khách có treo một tấm chân dung đen trắng của ông cụ. Quan Tố Thư nhìn một chút, trong lòng có chút suy đoán, cho nên cô cũng không hỏi nhiều.

“Bà sẽ bật bàn sưởi, hai cháu hong khô người đi nhé.” Bà cụ nói.

“Cảm ơn bà ạ.”

Bàn sưởi, ghế sô pha và TV trong phòng khách đều là đồ mới nên trông rất sáng sủa và sạch sẽ. Hương hoa thoang thoảng xen lẫn mùi của bà cụ khiến Quan Tố Thư nhìn thấy mọi thứ đều rất mới lạ.

“Bà đi pha cho hai cháu chén trà xua lạnh.” Bà cụ nói xong thì đi vào phòng bếp, Quan Tố Thư cũng đi theo.

Trong bếp vẫn dùng lửa than, ấm pha trà được dùng để đun nước.

Quan Tố Thư dùng tay cầm ấm nước đặt lên bếp, rất nặng.

Thấy bà cụ còng lưng thổi lửa, những ngọn lửa xanh bập bùng thành từng cụm, đốt cháy chiếc ấm bạc. Cô thật may mắn khi đột nhiên hiểu được ý nghĩa thực sự của pháo hoa trên thế giới này.

Cô không cần ở trong bếp nữa nên quay ra ngoài và đứng bên cửa sổ nhìn ra xa.

Cô nhìn thấy những con trâu đang cày ruộng ở phía xa và những người nông dân đang cấy lúa. Gần đó có khói bốc lên từ việc nấu nướng. Ở phía xa là những đám mây và sương mù.

Đột nhiên vai cô nặng trĩu, cô quay đầu nhìn lại, Từ Chu Diễn đang đứng sau lưng cô, quấn chăn quanh vai cô.

Anh chỉ đặt tay lên vai cô, rồi lại buông ra.

Chiếc áo sơ mi sẫm màu trên người anh đã bị nước mưa làm vấy bẩn. Nhưng anh không quan tâm. Quan Tố Thư phủi bụi cho anh, cảm thấy vai anh căng cứng.

Cô dừng lại, tiến lên một bước, cười nói: “Từ Chu Diễn, sao mỗi lần em chạm vào anh thì anh lại có vẻ căng thẳng vậy?”

Anh cúi đầu, mím chặt môi, rồi từ từ thả lỏng bả vai, nói: “Cô giẫm lên giày của tôi.”

“Hả?” Quan Tố Thư lùi lại một bước, nhưng Từ Chu Diễn đã nắm lấy cánh tay cô và kéo cô vào lòng.

“Chậu hoa.” Anh nói.

Trên bệ cửa sổ có một cậu hoa. Nếu cô lùi lại nhất định sẽ làm đổ chậu hoa đó.

Anh ôm cô vào lòng, thật lâu vẫn chưa buông tay.

Thời gian yên tĩnh lại, tim của cô đập thình thịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng. Cô nắm lấy vạt áo anh, phát hiện vòng tay của anh ấm áp dị thường, còn thoang thoảng hương thơm.

Họ còn chưa kịp định thần lại, cửa bếp đã vang lên, cả hai buông nhau ra ngay lập tức.

“Đã trễ rồi, hai cháu có muốn ở lại ăn cơm không?” Bà cụ đi ra.

Quan Tố Thư xoay người để che giấu sự hoảng loạn trước đó, nói: “Ôi, có phiền không ạ?”

“Không phiền đâu.” Bà cụ cười nói: “Một mình bà ăn được thì ba người cũng ăn được, hai cháu không chê đơn sơ là tốt lắm rồi.”

“Dạ không đâu, cháu ăn cái gì cũng được hết.” Quan Tố Thư vội vàng xua tay.

Từ Chu Diễn nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng rồi lại do dự.

Sự đơn giản của bà cụ thực sự đơn giản, Quan Tố Thư rất tò mò về rau trong rổ, chỉ vào đó rồi hỏi bà cụ: “Bà ơi, đây là món gì thế, ăn có ngon không?”

“Sắp đến Tiểu Mãn* rồi, nên ăn rau đắng thôi, nếm thử sẽ biết.” Bà cụ nói.

*Tiểu Mãn: Tiểu mãn là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 5 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 60°.

“Tiểu mãn.” Quan Tố Thư đột nhiên cảm thấy chủ đề này rất hay, tiểu mãn, tiểu mãn, thật nhỏ bé và hoàn hảo.

Cô giúp rửa rau đắng, Từ Chu Diễn giúp cắt rau. Bắc nồi lên, cho một muỗng lớn mỡ heo vào nồi, dầu nóng bốc khói nghi ngút.

Quan Tố Thư lấy máy ảnh ra và hỏi bà cụ: “Bà ơi, cháu phải hoàn thành bài tập về nhà bằng việc quay video. Cháu có thể chụp ảnh bà không? Cháu sẽ không cản trở bà làm việc đâu ạ.”

“Được hết.” Bạ cụ rất biết điều.

Quan Tố Thư đặt một cái giá ba chân trong phòng khách và giơ máy ảnh lên để chụp ảnh tấm lưng bận rộn của bà cụ.

Ở đây không có loại bếp tích hợp cao cấp nào. Khi nồi nóng lên, khói dầu mỡ tràn ra khiến con người dở khóc dở cười.

Quan Tố Thư vừa hắt hơi vừa ra hiệu cho Từ Chu Diễn không cho anh bước vào máy quay. Từ Chu Diễn nhìn ra ngoài máy quay một cách bất lực, anh phủi nước trên tay, lau sạch chúng và bẻ cổ tay áo rồi lặng lẽ nhìn cô.

Quan Tố Thư cầm máy quay lùi lại, không để ý đến những người phía sau. Cô lại đâm vào vòng tay của Từ Chu Diễn, Từ Chu Diễn đã đỡ cô. Lần thứ nhất lạ lẫm, lần thứ hai quen thuộc, Quan Tố Thư quay đầu, giơ ngón tay lên môi, ra hiệu anh im lặng.

Đôi mắt cô mở to, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, trên móng tay có hình mặt trăng nhỏ màu vàng kim.

Lần này, Từ Chu Diễn đột ngột lùi lại. Sau đó duỗi tay ra chặn cửa kính phía sau cô để ngăn cô đập vào cửa lần nữa.

Gần như đã quay xong phòng bếp, khi bà cụ đang chiên các món ăn cay, Quan Tố Thư hắt hơi và đi ra ngoài.

Khi cô đang cúi đầu xem thành quả của mình, Từ Chu Diễn một tay đút túi quần đứng bên cạnh cô, anh gọi cô: “Đại tiểu thư.”

Quan Tố Thư nghiêng đầu nhìn anh: “Hả?”

Từ Chu Diễn nói: “Tôi muốn đến thôn bên cạnh để cúng bái ba mẹ tôi, có thể một tiếng sau tôi sẽ quay lại.”

“Ừm, không có vấn đề gì. Đúng rồi, anh là người địa phương, khu vực này anh rất quen thuộc đúng không?” Quan Tố Thư còn muốn đi ra ngoài chụp ngoại cảnh.

Anh gật đầu: “Ừ, hai thôn rất gần.”

Quan Tố Thư búng tay: “Cũng đã tới đây rồi. Vậy em đi với anh ha. Em muốn chụp mấy tấm ở bên ngoài.”

Từ Chu Diễn suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không sao nên gật đầu.

Khi bữa ăn được dọn ra, món đầu tiên mà Quan Tố Thư ăn thử là rau đắng. Tên là rau đắng không phải là vô cớ, cô vừa ăn vào, sắc mặt lập tức trở nên nhăn nhó.

Cô ngậm trong miệng, không nuốt cũng không nhổ ra, nước mắt lưng tròng nhìn Từ Chu Diễn, nháy mắt ra hiệu cho anh cầu cứu.

Từ Chu Diễn hắng giọng, gắp vài miếng thịt bỏ vào chén của cô, nói: “Ăn nhiều thịt đi.”

Rồi anh bình tĩnh nhặt nốt rau đắng còn sót lại trong chén của cô.

Quan Tố Thư cố nuốt rau đắng, liều mạng uống nước.

Bà cụ bưng chén cơm, cười nói: “Tình cảm của hai vợ chồng trẻ các cháu thật tốt.”

“Phụt.”

Quan Tố Thư suýt chút nữa phun ra, liên tục xua tay: “Bà ơi, chúng cháu chỉ là bạn bè thôi ạ.”

Bà cụ nhìn Từ Chu Diễn với ánh mắt trêu chọc: “Chỉ là bạn bè thôi hả?”

Tại sao ngày hôm nay ai cũng hỏi câu này vậy nhỉ?

Trong lòng người có quỷ, cô run run cầm đũa, sau đó bình tĩnh gật đầu, bình tĩnh nói: “Bạn bè thôi ạ.”

Quan Tố Thư thu thập được rất nhiều thông tin ở nhà bà cụ. Cô còn nài nỉ bà cụ kể những câu chuyện xưa.

Theo lời bà cụ nói thì căn nhà này bây giờ là vị trí của căn nhà cũ vào năm đó. Nhưng căn nhà đã quá cũ kỹ, nhiều năm trước, sau khi bị sập đã được xây dựng lại. Bà ấy chỉ vào vị trí của một cái sân nhỏ nói: “Chỗ đó từng là trường học.”

Cảm giác đó thật kỳ diệu.

Rõ ràng là vật không có, người cũng không còn, nhưng chuyện xưa lại như hiện ra rõ ràng trước mắt, thậm chí Quan Tố Thư có thể tưởng tượng cảnh hai người thầm yêu nhau.

Quan Tố Thư mua hai giỏ hoa của bà cụ. Bà cụ hỏi cô có tiền mặt trên người không, nhưng đương nhiên là Quan Tố Thư không có. Vì vậy, cô kéo Từ Chu Diễn sang một bên và hỏi anh: “Trên người anh có tiền mặt không?”

“Cô cần tiền mặt hả?”

“Ừm.” Cô gật đầu.

Từ Chu Diễn lấy bao lì xì trong túi ra và đưa cho Quan Tố Thư: “Đủ chưa?”

“Bao lì xì?” Quan Tố Thư trợn tròn mắt: “Anh lấy bao lì xì ở đâu ra thế?”

Từ Chu Diễn khẽ chớp mi, nói: “Cô của tôi nhờ tôi đưa cho cô.”

“Hả? Tại sao lại đưa bao lì xì cho em?”

Từ Chu Diễn xoa nhẹ đầu ngón tay một cái: “Ở đây có một phong tục là lần đầu tiên đưa bạn bè tới đây sẽ phải lì xì.”

Bao lì xì này khá dày, nhưng Quan Tố Thư vẫn không hiểu: “Nhưng như này thì có nhiều quá không?”

“Cô nhận đi.” Từ Chu Diễn cười nhạt: “Nếu không cô tôi sẽ trách tôi.”

Thấy anh nói như vậy, Quan Tố Thư cũng không ngại ngùng nữa, đút bao lì xì vào trong túi, nói: “Quên đi, coi như em mượn của anh. Khi nào quay về em sẽ trả lại cho anh nhé.”

“Không cần trả lại, trả lại không hay đâu.”

“Còn có phong tục như vậy nữa hả?” Quan Tố Thư nghi hoặc.

Thấy Từ Chu Diễn gật đầu, cô cũng không quá vướng bận nữa. Nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ, sau khi về phải gửi quà lại mới được.

Trước khi rời đi, Quan Tố Thư đã đưa tiền mặt cho bà cụ. Cô đã bịa ra một câu chuyện để bà cụ đưa lại tiền lẻ cho cô. Khi bà cụ về nhà để lấy tiền lẻ thì Quan Tố Thư đã kéo Từ Chu Diễn chạy đi.

Những bông hoa được gói thành một bó lớn. Những bông hoa thược dược đặc biệt tinh xảo. Cô ôm chúng trong tay và kéo Từ Chu Diễn từ cầu thang ra khỏi sân nhỏ và vườn hoa. Trên mặt mờ mịt sắc hồng, khuôn mặt như hoa đào.

Tay anh bị tay cô nắm lấy. Nhưng anh lại không dám dùng sức hất cô ra. Anh chỉ cảm thấy tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian đều bị anh nắm trong tay ngay lúc này.

*

Trên đường từ thôn Kim Gia đến thôn Từ Gia, Quan Tố Thư nghĩ đến chồng của bà cụ nên đã tò mò hỏi anh: “Anh có biết một người đàn ông tên Từ Lưu Thanh không?”

“Từ Lưu Thanh... Tôi có ấn tượng, nhưng có vẻ như đã qua đời từ lâu rồi.”

Quả nhiên không sai, họ thực sự là người cùng thôn.

Cảm giác này thật tuyệt vời, dường như những người vừa rồi chỉ là một câu chuyện, vì mối liên hệ này mà đã trở thành những người xung quanh họ.

Từ Chu Diễn tò mò hỏi: “Sao cô lại biết ông ấy?”

“Bà cụ vừa rồi là vợ của ông ấy, anh không biết hả?”

Từ Chu Diễn lắc đầu: “Khi đó tôi còn rất nhỏ, tôi chỉ nhớ trong thôn có một ông cụ tên như vậy mà thôi.”

Chương kế tiếp