Bạc Hà Ngọt

Chương 13: Bạc hà

Tiết học thể dục kết thúc, mọi người ở các khu vực khác nhau cũng dần dần tập hợp lại.

Giáo viên thể dục tóm tắt nội dung học hôm nay vài câu rồi tuyên bố tan học, trước khi ra về còn dặn các học sinh nhớ trả lại đồ dùng về đúng chỗ.

Một số nữ sinh trong lớp lúc đầu lựa chọn cầu lông và bóng bàn, vợt và bóng trên tay đều được mượn từ phòng thiết bị.

Sau khi giáo viên thông báo giải tán, lớp phó thể dục đã phân công các bạn nam đi cất những đồ dùng nặng về phòng thiết bị, còn các bạn nữ thì phụ trách mang những vật dụng nhẹ hơn.

Mấy cô gái nhìn nhau mấy lần, không biết là ai có can đảm đã chủ động lên tiếng hỏi Giang Dư Quy có thể nhờ người xách hộ những dụng cụ của bọn họ về phòng thiết bị được không.

Bởi vì từ đây tới phòng thiết bị cũng khá xa, không biết vì lý do gì mà nắng hôm nay đặc biệt gay gắt, vậy nên bọn họ cũng lười đi bộ.

Khóe miệng Giang Dư Quy khẽ nhếch lên, anh liếc nhìn ánh nắng chói chang trên đầu rồi gật đầu đồng ý.

Anh đưa tay ra, tất cả các cô gái đều hiểu ý đưa vợt và bóng trên tay cho anh, còn kèm theo những lời trêu chọc: "Cảm ơn lớp trưởng.”

Vu Thư Ngôn đứng bên cạnh anh, trên tay cầm quả bóng bọn họ vừa chơi lúc nãy.

Từ lúc trò chơi kết thúc cô đã nhặt nó lên rồi ôm trên tay cho đến tận bây giờ

Cô không nói gì và định tự mình đi đến phòng thiết bị để trả lại.

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra trước tầm nhìn của cô.

Các đốt ngón tay thon dài, ngón trỏ cong lên ngoéo về phía cô.

“Đưa quả bóng của cậu cho tôi nữa.” Giọng của Giang Dư Quy vang lên.

Như bị mặt trời đốt cháy, giọng nói của anh lúc này nghe có chút trầm khàn.

Nhịp tim của Vu Thư Ngôn như lỡ mất nửa nhịp.

Rõ ràng đó chỉ là một hành động tưởng chừng như không chút để ý nhưng không hiểu sao lại giống như có một chiếc lông vũ nào đó vừa chạm vào trái tim cô.

Nó đem đến cảm giác ngứa ngáy, khiến hơi thở của cô như đông cứng trong giây lát.

Nhất thời cô cũng quên phản ứng.

Vài giây sau, cô cũng dần tỉnh lại, hai bàn tay đó vẫn ở trước mặt cô.

Cô lắc đầu với anh, nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, tôi tự đi được mà.”

"Cậu không sợ nắng sao?" Giang Dư Quy hỏi cô.

"Không sao." Vu Thư Ngôn theo bản năng liền hỏi: "Cậu phải dang nắng đi trả dụng cụ à?"

“Này, cậu còn biết đau lòng cho lớp trưởng chúng ta nữa à?” Một cô gái ở bên cạnh trêu chọc nói: “Hay là muốn cùng nhau đi trả dụng cụ?”

"Aida, còn có thể ở cùng một chỗ với lớp trưởng của chúng ta."

Những cô gái khác nghe vậy cũng cười khúc khích.

Vu Thư Ngôn thoáng giật mình, như thể có điều gì đó chạm đến tâm trí cô, theo phản xạ cô liền đặt quả bóng trong tay vào tay Giang Dư Quy: "Cảm ơn cậu."

Giang Dư Quy khép lòng bàn tay lại, nắm chặt quả bóng và quay người đi, cầm trong tay tất cả dụng cụ của các cô gái.

Những người khác đang tụ tập hóng chuyện cũng dần dần tản ra xung quanh, tách thành từng nhóm hai, ba người trở lại khu vực dạy học.

Vu Thư Ngôn và Tống Khả Khả tay trong tay bước ra ngoài rìa sân thể thao.

Trên sân bóng rổ còn có không ít các chàng trai đang hưng phấn bắt bóng, nhìn vào đã cảm thấy tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết.

"Wow, nhìn kìa, nhìn kìa." Tống Khả Khả lắc cánh tay của Vu Thư Ngôn: "Ở đó có rất nhiều anh chàng đẹp trai."

Vu Thư Ngôn cũng nhìn theo hướng cô ấy chỉ, ánh mắt cô đảo quanh các chàng trai chỉ vài giây rồi liền thu hồi ánh mắt.

Có đẹp trai hay không còn phụ thuộc vào việc đang so sánh với ai.

Nhưng Tống Khả Khả dường như bị mê hoặc đến mức lập tức kéo cô đứng lại, nhìn bọn họ chơi vô cùng chăm chú.

Vu Thư Ngôn cũng không còn cách nào khác ngoài việc cùng nhìn bọn họ với cô ấy.

Đột nhiên, một chàng trai trên sân đỡ bóng hơi mạnh, bị một chàng trai khác lấy tay tát bóng sang một bên, quả bóng liền quay sang hướng khác và bay thẳng ra khỏi sân.

Quả bóng bay ngang qua hai người Tống Khả Khả, đập xuống đất hai lần và lăn ra xa hơn.

Hai người đồng thời quay lại, Tống Khả Khả vui mừng khôn xiết, cô ấy cười toe toét và chạy hai bước về phía quả bóng để nhặt nó lên.

Hehe, đây là cơ hội tốt đấy!

Nhưng đã có một bàn tay khác vươn ra trước.

Năm ngón tay dang rộng và các khớp xương thon dài dễ dàng chế trụ quả bóng trong lòng bàn tay.

Giống như khi đang chắn bóng giữ khung thành.

Lông mày của Vu Thư Ngôn chợt nhảy lên một cái.

Giang Dư Quy đứng thẳng dậy, hai cánh tay dài tùy ý vung lên, một cơn gió thổi lên làm một góc áo phông của anh bay lên rồi rơi xuống.

Quả bóng rổ di chuyển theo một đường parabol cao từ trên không và bị một chàng trai trên sân bắt được.

Thiếu niên nâng cằm nhìn Giang Dư Quy: "Chơi một trận chứ?"

"Hôm nay bận rồi." Giang Dư Quy đơn giản từ chối.

Anh cũng chào hỏi qua những người trong sân một lượt.

Tống Khả Khả thấy Giang Dư Quy ngang nhiên chộp lấy cơ hội hoàn hảo để bắt chuyện của cô ấy, cô ấy uất ức giậm chân tỏ vẻ giận dữ.

Nhưng hiển nhiên cô ấy cũng thấy bọn họ dường như cũng có quen biết nhau, sau khi những người đó bắt đầu chơi bóng trở lại, cô ấy ngượng ngùng đến gần Giang Dư Quy.

"Này, cậu bạn vừa đánh bóng tên là gì vậy? Cậu ấy học lớp mấy?" Cô ấy trực tiếp hỏi anh.

Giang Dư Quy không chút suy nghĩ liền lên tiếng: "Không quen biết."

"...Cậu định chơi tôi đấy à? Nếu không quen sao cậu ấy lại rủ cậu chơi bóng?” Tống Khả Khả tức giận đấm vào không khí: "Tại sao cậu không nói cho tôi biết?"

Giang Dư Quy nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy: “Cậu có hứng thú với cậu ta à?”

“Chẳng lẽ không được sao?” Tống Khả Khả hào phóng thừa nhận: “Chẳng lẽ lại đi thích cậu, tôi cũng không ấu trĩ như vậy.”

Nghe vậy, Giang Dư Quy không hề tỏ ra bất bình mà chỉ thản nhiên nói: “Muốn chơi bóng rổ thì để Lục Nhất Thông dạy cậu.”

...

Vu Thư Ngôn đứng ở phía sau lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.

Lời nói của Tống Khả Khả như khuấy động những bong bóng nhỏ sâu trong lòng cô vỡ tung ra.

Ấu trĩ.

Buổi tối khi cô vừa đến nhà, một tuần nữa lại sắp trôi qua.

Vu Phúc hôm nay hiếm khi xong việc sớm, Tằng Bình nấu một bàn lớn đồ ăn, một nhà bốn người ngồi vào bàn ăn cùng dùng bữa.

Như thường lệ, Vu Giai Nhạc dùng giá đỡ để đỡ màn hình điện thoại và vừa ăn vừa xem.

Những người khác đều im lặng, cũng không ai lên tiếng trò chuyện gì làm phiền cô ấy.

Đột nhiên, Vu Giai Nhạc ngẩng đầu lên và nói với Tằng Bình: "Mọi người ăn xong có thể ra ngoài đi dạo."

Tằng Bình có vẻ khó hiểu: "Sao vậy? Con muốn đi mua sắm à?"

“Không phải.” Thấy mẹ không hiểu ý của mình, Vu Giai Nhạc hiển nhiên trở nên mất kiên nhẫn: “Ý con là ba người các người, mọi người ăn tối xong thì ra ngoài đi dạo đâu đó chừng hai tiếng rồi hẳn quay lại.”

Vu Giai Nhạc bấm hai lần vào màn hình điện thoại di động, “nhiệt tình” giải thích thêm: "Bởi vì lát nữa con còn phải luyện tập thi thử, xung quanh tuyệt đối không được có tiếng ồn."

"Ồ, con nói sớm như vậy thì mẹ cũng hiểu được chứ gì. Được rồi được rồi, sau bữa tối chúng ta sẽ ra ngoài ngay." Tằng Bình lập tức đồng ý.

Vu Thư Ngôn cúi đầu và húp vào một ngụm súp. Cô cũng muốn ở nhà đọc sách và không muốn lãng phí hai tiếng đồng hồ mà không làm gì cả.

Do dự một lúc, cô mới nhẹ nhàng nói: "Con có thể ở yên trong phòng và tuyệt đối giữ im lặng."

Cô còn chưa nói xong, Vu Giai Nhạc lập tức ngắt lời cô: “Em không nói cũng sẽ rất ồn ào, bất cứ tiếng động nào cũng sẽ ảnh hưởng đến chị, cũng đâu phải ngày nào chị cũng kêu em ra ngoài, em phối hợp một lần chẳng lẽ không được sao? "- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tằng Bình cũng nói góp vô một câu: "Việc tập trung cho việc ôn thi tuyển sinh của chị gái con là ưu tiên hàng đầu trong gia đình chúng ta hiện nay, con cũng không cần ở nhà làm phiền con bé. Chờ đến lúc con thi đại học, chẳng phải chúng ta cũng sẽ nhân nhượng con giống vậy sao?"

Vu Thư Ngôn ngeh vậy thì cũng không nói gì nữa, cô cụp mi xuống và tập trung ăn hết bát súp trước mặt.

Mười lăm phút sau.

"Đi thôi, nếu ăn xong rồi thì xuất phát thôi, để cho Giai Nhạc có thời gian chuẩn bị nữa."

Tằng Bình đứng dậy, nhanh chóng mang chén dĩa dơ đặt vào bồn rửa bát.

Sau đó bà ấy bắt đầu thúc giục Vu Thư Ngôn và Vu Phúc thay quần áo và đi ra ngoài.

Vu Thư Ngôn thay đồng phục học sinh ra và mặc vào một chiếc áo phông và quần jean đơn giản.

Khi cô ra khỏi phòng ngủ, ngoài cửa chỉ có Vu Phúc, còn Tằng Bình vẫn chưa ra ngoài.

Cô bước tới ngưỡng cửa chuẩn bị thay giày.

Vu Phúc vỗ vai cô, hạ giọng an ủi cô: “Cứ coi như ra ngoài đi dạo với cha đi, không có gì phải buồn lòng cả.”

Vu Thư Ngôn gật đầu, cô biết rằng cha cô không muốn cô cảm thấy bị phân biệt đối xử.

"Gần đây cha bận quá, không có nhiều thời gian dành cho con, may mà hai con đều hiểu chuyện giúp cha."

Vu Thư Ngôn mím môi dưới.

Cô đột nhiên cảm thấy có lẽ ra ngoài đi dạo sẽ tốt hơn.

Cha cô thường xuyên làm ca đêm, hiếm khi gia đình có được thời gian rảnh rỗi như thế này.

Màn đêm đã buông neo từ lâu nhưng vẫn còn một lớp màu đỏ cam đậm đà trải rộng bởi ánh hoàng hôn nơi chân trời, rồi cũng dần dần hòa vào màu xanh nước biển, giống như màu sơn dầu đang chậm rãi chảy xuống.

Làn gió buổi tối dần dần quét qua làm tan đi cái nóng rực ban ngày.

Một gia đình ba người đi dọc vỉa hè về phía một công viên nhỏ gần đó, còn đến hai tiếng đồng hồ nữa nên bọn họ đi rất chậm.

Khi bọn họ đi bộ đến công viên, xung quanh cũng đã có nhiều người hơn.

Một số người đang ngồi trên ghế đá trò chuyện, những người khác thì đang tập thể dục trên các thiết bị tập thể dục công cộng, còn có những gia đình cũng đang đơn thuần ra ngoài đi dạo như nhà bọn họ.

Ba người họ đi dọc theo con đường trong công viên.

Vu Phúc và Tằng Bình đi phía trước, bọn họ không ngừng trò chuyện, chủ yếu là Tằng Bình nói về những chuyện vặt vãnh trong công việc.

Chẳng hạn như bà ấy phát hiện ra rằng tiền hoa hồng ở cửa hàng bên cạnh cao hơn một chút so với cửa hàng nơi bà ấy đang làm việc, rồi gì mà có một cửa hàng vừa mới mở ở bên kia đường nhưng đã có thể thu hút rất nhiều khách qua lại, và chuyện các cô gái bán hàng giờ đã biết trang điểm lộng lẫy hơn ngày xưa, nhưng phần đế giày cũng đã mòn hết cả rồi mà vẫn chưa mua đôi giày mới. Hằng ngày bọn họ tiếp đón hàng trăm người đến mua và thử giày nhưng mà ngay chính bản thân họ cũng không thể tự mua nổi một đôi giày mình bán.

Vu Thư Ngôn đi theo phía sau cách bọn họ chưa đầy năm mét, cô cũng không chú tâm nghe mẹ mình nói gì, một mình chậm rãi đi dọc theo mép đường công viên.

Hai bên công viên bố trí rất nhiều cảnh quan xanh, những tán cây cao thấp đan xen phủ kín khắp bồn hoa

Ánh mắt cô nhàn nhã lướt qua một mảng xanh rộng lớn rồi chợt dừng lại.

Cô chợt nhìn thấy có một vài chiếc lá tựa tựa hình bán nguyệt.

Cô nhanh chóng bước tới, gạt đám cỏ dại sang một bên và nhìn thấy vài chùm lá có hình dạng như thế.

Lá nhỏ nhưng không nhẵn, ngoài mép còn có răng cưa.

Cô gọi Tằng Bình đến trước mặt và hỏi: "Mẹ ơi, đây có phải là lá bạc hà không vậy?"

Tằng Bình quay người lại, nhìn thấy chiếc lá trên tay cô, mỉm cười nói: "Đúng vậy, ngay cả lá bạc hà mà con cũng không biết à."

Nói xong, bà ấy liền quay sang nói với Vu Phúc: “Nhìn đứa con gái ngốc nghếch của chúng ta kìa, đúng là không có chút kiến thức thường thức đời sống gì cả, cũng là do hoàn cảnh sinh sống tốt quá rồi sinh hư, đâu phải cả ngày chỉ ngồi trong phòng đọc sách là được, chẳng giống chúng ta hồi còn nhỏ chút nào, tan học còn phải lên núi cắt cỏ cho heo, cho bò ăn…”

Vu Thư Ngôn không để ý đến những lời trêu chọc của mẹ cô, cô nhìn chằm chằm vào chiếc lá và cẩn thận phác thảo những đường gân đan chéo trên đó bằng mắt.

Đột nhiên, không biết ma xui quỷ khiến gì mà cô chợt cúi xuống ngửi thử.

Đúng vậy, nó có vị như bạc hà.

Mùi hương đặc trưng và đậm đà xộc thẳng vào mũi cô, khiến cô phải dụi mũi và lùi ra xa hơn một chút.

Nhưng mùi này không giống mùi của Giang Dư Quy, mùi của anh nhẹ hơn rất nhiều.

Như thể những chiếc lá này đã xuyên qua một dòng nước, vừa lọc đi mùi hăng nồng, chỉ để lại một chút hương thơm thoang thoảng, giống như mùi hương của những chiếc lá bạc hà vương vãi trong không khí sau khi vô tình bị gió thổi bay.

Nó thật thơm.

Suy nghĩ này đột nhiên nảy ra làm cô giật mình.

Tại sao cô lại đột nhiên nghĩ đến anh?

Hay tại sao cô lại đột nhiên có hứng thú với lá bạc hà đến vậy?

Cô đang làm gì vậy?

Như có một tia sét lóe lên trong lòng, cô vội buông phiến lá kia ra rồi đứng thẳng lên.

Lúc quay lại, cô nhìn thấy cha mẹ mình đã đi xa, cô vội vàng đuổi theo bọn họ.

Khoảng thời gian tản bộ tiếp theo, cha mẹ cô đang nói chuyện gì đó, nhưng Vu Thư Ngôn một chữ cũng không thể nghe lọt.

Cô còn đang mải mê suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi.

Lòng cô đang tràn đầy cảm xúc, ngọt không ngọt, chua không chua.

Là một loại cảm giác ngứa ngáy.

Giống như có một chiếc lá bạc hà nhỏ đang đong đưa trong lòng cô.

Chương kế tiếp