Bạc Hà Ngọt

Chương 12: Bóng đá

Trong giờ tự học buổi sáng, Vu Thư Ngôn lần đầu tiên mất tập trung.

Tiếng đọc sách vang lên khắp lớp, nhưng nửa tâm trí cô vẫn đang nghĩ về giấc mơ đêm qua.

Những chữ cái trong sách giáo khoa tiếng Anh trải ra trước mặt cô, vặn vẹo trước mắt cô, rồi dần dần biến thành nhiều hình dạng khác nhau.

"Hahahahaha, tớ vừa nhìn thấy từ autumn này thì liền muốn bật cười." Tống Khả Khả không chăm chú đọc sách mà quay sang khều cô: "Lục Nhất Thông từng đọc từ này là 'Ultraman' đấy. Cậu nói xem có phải cậu ta ngốc lắm không?"

Sự chú ý của Vu Thư Ngôn vẫn còn đang lang thang nên căn bản cô không hề nghe thấy cô ấy đang nói gì.

Tống Khả Khả vẫy tay hai lần trước mắt cô: "Cậu sao vậy?"

Vu Thư Ngôn chợt tỉnh táo lại: "À, không có gì đâu."

“Sao trông cậu bơ phờ thế, vừa mới mộng xuân à?”

Vừa nghe đến từ "mộng xuân", sắc mặt của Vu Thư Ngôn đột nhiên trở nên nóng bừng.

Cô cố tình né tránh tầm mắt của cô ấy, dựng cuốn sách tiếng Anh lên, như thể suy nghĩ của cô vừa bị lộ ra ngoài nên cô phải vội vàng che đậy nó lại.

Còn Tống Khả Khả thì không nhận ra những điều kỳ lạ này ở cô.

Dù sao vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng hỏi, cô ấy lập tức chuyển chủ đề: “Đúng rồi, lần trước cậu có nói chị gái cậu tên là Vu Giai Nhạc phải không?”

"Ừ." Vu Thư Ngôn không hiểu tại sao cô ấy lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

"Tớ vừa nhìn thấy tên của cô ấy khi đi ngang qua bảng thông báo xếp hạng. Thành tích của chị cậu rất tốt, hình như cô ấy xếp thứ 22 lận đấy."

"Ừm...điểm số của chị ấy vẫn luôn khá tốt."

“Vậy tại sao cậu không nhờ chị gái cậu dạy kèm thêm cho cậu?” Tống Khả Khả gần như hét lên, cô ấy ghen tị với Vu Thư Ngôn vì có học bá như vậy ở bên: “Hình như cô ấy đang học ban tự nhiên phải không. Chẳng phải cậu vẫn luôn yếu ba môn toán, lý, hóa sao, ngày nào cũng cắm mặt vào đề mấy tiếng đồng hồ mà thấy có tiến bộ gì không, thay vì hàng ngày ngồi ngâm nga trả lời một đống câu hỏi, sao cậu không nhờ chị cậu dạy kèm một khóa, sau đó cậu có thể đến trường dạy lại cho tớ, hehe."

Bàn tính của Tống Khả Khả đang kêu lạch cạch, cô ấy cho rằng đây là một ý kiến ​​hay, nhưng khi nhìn thấy Thư Ngôn cau mày, cô ấy khẽ mím môi, hồi lâu vẫn không nói nên lời.

“Có chuyện gì vậy?” Cô ấy không hiểu chuyện này lại có gì khó khăn đến thế.

"Chị gái tớ... hiện tại đang bận rộn chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh, có lẽ không có thời gian." Vu Thư Ngôn tùy tiện đưa ra một lý do.

Quả thực, trong đầu Vu Giai Nhạc lúc này đang tràn ngập những đề luyện thi tuyển sinh, cô ấy coi trọng vấn đề này đến mức thậm chí không muốn bỏ lỡ thời gian trên đường đi học về chứ đừng nói đến thời gian ở nhà.

Ngay cả khi đang ăn, cô ấy cũng dùng điện thoại di động để xem những video bài sửa của các đề luyện thi, còn không có thời gian nói chuyện với người nhà một câu.

Hơn nữa, Vu Thư Ngôn biết rằng ngay cả khi không có kì thi tuyển sinh, Vu Giai Nhạc chắc chắn cũng không dạy kèm cho cô.

Cô ấy có thể cảm thấy việc này làm mất đi thời gian học tập quý giá của mình.

Mẹ cô cũng sẽ lên tiếng nói thay một tiếng đừng làm phiền chị gái cô học tập.

Đôi khi cô không nhịn được thầm tự hỏi, phải chăng con người bẩm sinh đã sinh ra sự chênh lệch về trí tuệ rồi sao?

Phải chăng ông trời luôn thiên vị đem hết mọi thứ tốt đẹp chuyển lên người chị gái?

Nếu cô thông minh hơn, liệu mẹ cô có coi trọng cô như chị gái không?

Thực ra, đôi khi cô cũng mong ai đó có thể khen ngợi mình.

Nhưng......

Cô thầm thở dài trong lòng.

Cho dù là cha mẹ thì trên đời này cũng không có chuyện người ta tự nhiên khen ngợi vô lý đâu.

Tiết cuối cùng vào buổi chiều là tiết thể dục, theo lịch phân công giảng dạy, tiết này lớp sẽ được học môn bóng đá.

Nhưng sắp xếp là sắp xếp. Các lớp thể dục ở trường trung học thường là một khóa học thư giãn ngoài giờ học. Rất hiếm khi thời gian không bị việc học tập chiếm dụng nên đa phần cũng không ai để tâm vào học gì cả.

Giáo viên thể dục thì cũng muốn bớt việc, sau khi dẫn cả lớp chạy hai vòng và thực hiện vài động tác khởi động, ông ấy liền để bọn họ giải tán, rồi tự do di chuyển.

Một số cô gái thì đến sân cầu lông bên cạnh, những cô gái còn lại thì chăm chỉ tập luyện vài môn thể thao yêu thích hay chỉ đơn giản là chia thành hai đội và bắt đầu chơi bóng trên sân thể dục.

Bởi vì không đủ người nên Vu Thư Ngôn cũng bị Tống Khả Khả kéo vào để bổ sung số lượng.

Các cô gái không chuyên nghiệp, không có quy tắc, cũng không cần liều mạng để chiến thắng gì cả. Họ chạy tới chạy lui quanh sân, thỉnh thoảng mệt thì nghỉ ngơi hoặc đi dạo, lực chân đá bóng cũng không mạnh, cậu thích thì tới cản tôi, tôi thích thì tới cản cậu.

Vì vậy, cho đến gần hết hiệp vẫn không có đội nào ghi được bàn thắng.

Trong trường chỉ có một sân bóng đáp ứng đủ tiêu chuẩn, nên thời gian sử dụng sân cũng khá hạn chế. Sau một thời gian, các lớp khác cũng đã bắt đầu tiết hoạt động tự do.

Một số chàng trai bước tới, một trong số họ cầm một quả bóng đá trên tay. Khi nhìn thấy hơn chục cô gái đang chơi bóng trên sân, bọn họ vui vẻ lên tiếng “chế giễu” những con người nửa vời này.

Rồi bọn họ quyết định “mời” bọn con gái đi để có thể bắt đầu trận chiến.

Mấy đứa con gái mà cũng bày đặt đá, đấm!

Các cô gái nhìn thấy những vị khách không mời này thô lỗ yêu cầu họ rời khỏi sân, đương nhiên họ dễ gì bằng lòng.

Chưa kể đây là giờ học bóng đá của lớp bọn họ, theo nguyên tắc thì ai đến trước sẽ được phục vụ trước. Đây đã là quy định mặc định, nào có chuyện bọn con trai vừa đến liền lớn tiếng đòi chiếm chỗ, bọn họ ỷ mình là con trai rồi có quyền muốn làm gì thì làm sao.

Nhưng các chàng trai dường như cũng không rảnh hơi nói lý lẽ với bọn họ, bọn họ đứng bên lề chuẩn bị ném bóng vào sân thật mạnh.

Hai cô gái không hẹn mà gặp liền hét lên: "Lớp trưởng!"

Âm thanh làm Vu Thư Ngôn ở phía sau bỗng giật mình.

Cô vô thức nhìn sang, nhìn thấy Giang Dư Quy ở sân bóng rổ cách đó không xa, đang cúi xuống nhặt bóng.

Vì các bạn nữ muốn chơi bóng đá nên các bạn nam trong lớp đã chủ động bỏ sân và chạy đi chơi bóng rổ.

Hai sân cách nhau không xa, Giang Dư Quy nghe được thanh âm liền quay đầu lại, anh vừa liếc mắt một cái liền hiểu được nguyên nhân.

Anh ném quả bóng rổ trên tay cho Lục Nhất Thông, nói gì đó với cậu ta rồi quay người chậm rãi đi tới sân bóng bên này, đi thẳng đến trước mặt các chàng trai đang làm loạn.

Các chàng trai trao đổi ánh mắt với nhau, ai nấy đều không muốn nhượng bộ, nhưng vì có sự hiện diện của Giang Dư Quy nên bọn họ cũng không dám liều lĩnh bước ra nghênh chiến.

Họ biết họ không phải là đối thủ của anh, ý chỉ trên mọi phương diện.

Giang Dư Quy bước vào khu vực sân bóng một cách thong thả, anh dùng chân móc quả bóng đang lặng lẽ nằm trên bãi cỏ lên, quả bóng nảy lên rồi rơi thẳng vào tay anh, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của anh

Anh không tranh cãi với các chàng trai mà chỉ quay sang các cô gái và nói: "Tôi sẽ giữ khung thành cho mọi người. Các bạn tiếp tục đi."

Cái gì cũng chưa nói ra nhưng đã bộc lộ tất cả ý tứ.

Các cô gái vui mừng khôn xiết, không ngờ anh lại chịu lãng phí thời gian ở đây, vậy nên bọn họ đều vội vàng quay lại sân.

Giang Dư Quy đi về phía khung thành, ánh nắng trên đầu phản chiếu xuống thân hình thon dài của anh.

Các chàng trai gây rối kia cũng đã ngừng hành động, cứ tần ngần tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi ở rìa vạch trắng bên lề, cuối cùng vẫn không bước vào.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Các cô gái lại vui vẻ chạy ra sân và tiếp tục cái gọi là trò chơi đá bóng vừa rồi.

Lần này thoạt nhìn bọn họ có vẻ nghiêm túc hơn vừa rồi, nhưng từng cú đá bóng vẫn chưa có tổ chức, phần lớn thời gian đều chạy loanh quanh đuổi bóng, có khi còn không chạm được vào bóng.

Với thể lực hạn chế và sân lại rộng, hầu như không có ai đưa bóng đến gần khung thành thành công.

Vu Thư Ngôn đứng rất xa, cô chưa bao giờ có thể giành được quả bóng và cũng không có ý nghĩ muốn tranh giành nó.

Cô chỉ đơn giản là tìm một khoảng trống để đứng và im lặng nhìn người khác chơi đùa.

Cô chưa bao giờ có nhiều tài năng nên đương nhiên cô cũng không có năng khiếu thể thao.

Tính ra cũng khéo chẳng biết ai vừa sút ra một đường bóng khá thô bạo khiến quả bóng bất ngờ đáp xuống trước mặt cô.

Những người khác dường như cũng đã chạy mệt mỏi, thấy quả bóng bay đi xa như vậy, nhất thời cũng không có ai tới đỡ lấy.

Vu Thư Ngôn sững sờ một lúc, sau đó vô thức tiến lên một bước nhỏ và đi đến bên cạnh quả bóng, sau đó cô đá nhẹ quả bóng và nhìn nó lăn về phía trước một khoảng ngắn.

"Cơ hội tốt đấy, mau đá đi! Nhanh lên!" Tống Khả Khả, người cùng đội, lớn tiếng hét về phía cô.

Vu Thư Ngôn gật đầu, lại đá về phía trước và chạy về phía mục tiêu cách đó không xa.

Cứ như vậy, thừa dịp không có ai đến tranh giành, cô một mình rê bóng đến khung thành mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào.

Khi ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy bóng dáng của Giang Dư Quy đang đứng thẳng trước mặt mình.

Hiện giờ là đang đầu xuân, từng cơn gió mang theo mùi thơm của hoa Linh Tiêu nhẹ nhàng thổi qua, quét qua đám cỏ cạn trên mặt đất, đồng thời cũng thổi chiếc áo phông trên người anh phồng lên.

Bầu trời xanh đến mức gần như trong suốt, ánh nắng biến thành những chùm ánh sáng, làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt anh một cách chói mắt.

Cô sững sờ trong giây lát, giống như lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô vô thức giật mình, bước chân cũng từ từ chậm lại.

Đã lâu lắm rồi không có ai có thể có thể tới được đây, Giang Dư Quy không hề nhìn về phía trước, anh đang cúi đầu chán nản chà chân lên cỏ.

Nhận thấy phía trước có động tĩnh, anh lập tứ nheo mắt ngẩng đầu nhìn sang.

Bắt gặp ánh mắt của anh, suy nghĩ của Vu Thư Ngôn đột nhiên quay trở lại.

Không xong rồi, quả bóng sắp bị anh chặn lại!

Cô biết rằng cô chắc chắn không thể sánh được với anh.

Không ngờ Giang Dư Quy lại không hề nhúc nhích, hai tay anh đút vào túi quần hai bên, hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu có muốn ghi bàn không?”

Hả? Vu Thư Ngôn chợt dừng lại.

Giang Dư Quy hơi nghiêng người sang một bên không để lại dấu vết, hơi nhướng mày và ra hiệu về phía mục tiêu phía sau.

Như đang ra hiệu cho cô đá vào khung thành

Vu Thư Ngôn mím môi, gần như không chút do dự, cô liền giơ chân phải ra sau và đá thật mạnh.

Nhưng quả bóng cũng không hề nể mặt cô, nó chỉ bay thấp trên không trung một đoạn ngắn trước khi đáp xuống đất, rồi từ từ lăn về phía trước trên mặt đất.

Nó chậm đến mức nếu gió mạnh hơn thì gió còn có thể đẩy nó lùi lại.

Giang Dư Quy nhìn quả bóng đang di chuyển “nhanh” như vậy, lông mày anh khẽ động, vẻ mặt có chút bất lực.

Vu Thư Ngôn cũng có vẻ xấu hổ, nhưng cô không đủ can đảm để chạy về phía trước và đá thêm một cú nữa về phía anh, như vậy thì có chút quá đáng.

Nhưng Giang Dư Quy không duỗi chân ra đỡ bóng mà tiếp tục đứng yên tại chỗ. Trong suốt quá trình ấy anh không bao giờ bỏ tay ra khỏi túi quần, tư thế của anh nhìn qua trông có vẻ rất nhàn nhã.

Hai người chỉ im lặng dõi theo quả bóng bằng ánh mắt.

Thời gian như đứng yên trong giây lát, mây trên trời dường như cũng không còn trôi, gió dường như cũng không còn thổi, dường như thứ duy nhất chuyển động trên thế giới này chính là quả bóng kia.

Cuối cùng, quả bóng tự lăn vào mép khung thành.

Đây là bàn thắng đầu tiên và duy nhất được ghi trong cả trận đấu.

Lúc này, chuông tan học đúng lúc vang lên.

1:0.

Tống Khả Khả từ phía sau chạy tới, nhìn thấy bóng đi vào khung thành, cô ấy liền ôm lấy Vu Thư Ngôn: "Cậu thật tuyệt vời, giỏi quá đi! Cậu đã ghi bàn rồi! Đội của chúng ta đã ghi bàn!! Chúng ta đã thắng hahaha!!!"

Vu Thư Ngôn có chút choáng váng trước sự lôi kéo phấn khích của cô ấy, cô thậm chí còn không hiểu mình đã thắng bằng cách nào.

Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Giang Dư Quy.

Anh cười khúc khích và nhếch nhẹ khóe môi:

"Xác thật rất lợi hại."

Chương kế tiếp