Bạc Hà Ngọt

Chương 9: Quét dọn

Sáng hôm sau, Vu Thư Ngôn đến trường, vừa đến góc hành lang, cô đã nhìn thấy Tống Khả Khả đang đứng ở đó, miệng hơi hé mở, đầu còn đang ngước lên như đang nhìn gì đó ở trên.

Vu Thư Ngôn bước tới, nhưng cô chưa kịp gọi cô ấy thì Tống Khả Khả đã nhìn thấy cô trước.

"Này, Thư Ngôn, cậu tới vừa kịp lúc đấy. Mau giúp tớ một chút nhé. Tớ phải đi vệ sinh một lát."

Lúc này Vu Thư Ngôn mới chú ý tới trên tay cô đang cầm hai chiếc áo khoác.

Một đen một xám, kiểu dáng tương đối rộng rãi, trông giống như là kiểu áo khoác của con trai.

Vu Thư Ngôn ngẩng đầu lên nhìn theo hướng Tống Khả Khả nhìn lúc nãy thì nhìn thấy Giang Dư Quy và Lục Nhất Thông đang ôm một cái thang đang làm gì đó ở trên mái hiên.

Cô chợt nhận ra rằng hai cái áo khoác này thuộc về hai người đó.

Trước khi cô đồng ý, Tống Khả Khả đã vội nhét hết quần áo vào người cô.

"Cảm ơn cậu trước nhé."

Nói xong cô ấy liền quay người lao vào toilet, xem ra cô ấy đang rất vội.

Vu Thư Ngôn cầm hai chiếc áo khoác trên tay và đứng ở nơi Tống Khả Khả vừa mới đứng.

Cô lại ngẩng đầu lên, nheo mắt, nhìn thấy rõ ràng hai người đang lau mạng nhện ở kẽ nứt ở góc tường.

Công việc này vừa mệt vừa lại không hề dễ dàng.

Qua những tia nắng chiếu xuống còn có thể nhìn thấy những đám bụi đang rơi lả tả.

Cô có thể nhìn thấy vai của Giang Dư Quy đã nhuốm một màu xám tro.

Hai người mỗi người phụ trách một khu vực, một lúc sau, Lục Nhất Thông đi xuống trước.

Cậu ta lau mồ hôi trên trán, quay lại thì nhìn thấy Vu Thư Ngôn đang đứng một mình ở đó: "Tống Khả Khả đâu rồi?"

“Cô ấy đi toilet rồi.”

"Ồ." Cậu ta đáp lại, rồi đưa tay cầm lấy áo khoác; "Cảm ơn cậu."

"Không có gì."

Lục Nhất Thông mặc áo khoác vào, không nói chuyện với cô nữa, liền xoay người đi về phía toilet cuối hành lang.

Trong nháy mắt, thứ duy nhất còn lại trong tay Vu Thư Ngôn chính là chiếc áo khoác của Giang Dư Quy.

Đó là một chiếc áo khoác màu đen, kiểu dáng cứng ngắc, không hề có độ dày, nhưng cầm trên tay lại có cảm giác rất ấm áp, cũng không biết có phải là do nhiệt độ cơ thể của anh còn sót lại hay không.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt có một cảm giác kỳ lạ

Ngay cả những ngón tay cũng có chút cứng ngắc và không nghe theo lời bộ não sai bảo.

Cuối cùng, sau năm phút, Giang Dư Quy cũng từ trên thang đi xuống.

Anh vỗ nhẹ lớp bụi trên vai vài lần, vừa quay người lại liền nhìn thấy Vu Thư Ngôn, ánh mắt anh chợt rơi vào chiếc áo khoác của anh trong tay cô.

Vu Thư Ngôn khẽ cử động ngón chân, cảm thấy toàn thân có chút không được tự nhiên.

Anh tiến hai bước về phía cô: “Sao cậu lại đứng đây cầm đồ giúp tôi? Lục Nhất Thông đâu rồi?”

“Cậu ấy vừa vào toilet rửa tay, vẫn chưa quay lại.”

Giang Dư Quy cũng ậm ừ đáp lại, anh nói "cảm ơn" cô rồi cầm lấy áo khoác trên tay cô.

"Còn nữa, chuyện này, tôi muốn nói chuyện này..." Vu Thư Ngôn nhớ tới hôm qua anh mang kẹo cho cô, nhưng cô vẫn còn chưa nói lời cảm ơn với anh.

Nhưng trước khi lời nói thốt ra khỏi miệng thì cô đã kịp suy nghĩ, liệu anh có cảm thấy cô làm vậy là kì lạ quá hay không?

Anh đưa kẹo để bịt miệng cô nhưng cô lại nói lời cảm ơn với anh.

Quả nhiên Giang Dư Quy có chút không hiểu: "Hả?"

"Chính là, chính là ngày hôm qua…chẳng phải cậu mang kẹo cho em sao? Thực ra cũng không cần đâu..." Lời nói của cô cứ ấp ứ đứt quãng vô cùng lộn xộn, cô liền cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Giang Dư Quy nhìn cô một hồi rồi chợt hỏi: "Ăn ngon không?"

“Không phải, ăn ngon lắm, chỉ là…”

"Vậy là tốt rồi."

Giang Dư Quy nói xong thì đi đến toilet rửa tay.

Vu Thư Ngôn bị bỏ lại đứng đó một mình.

Một lúc sau đã thấy bóng dáng Tống Khả Khả và Lục Nhất Thông xuất hiện ở cuối hành lang, bọn họ đã cùng nhau quay lại.

Cô ấy vui vẻ chạy về phía Vu Thư Ngôn: "Này, cậu đã trả lại áo khoác cho Giang Dư Quy chưa?"

"Ừ, tớ đưa cậu ấy rồi."

"Ồ, vậy là tốt rồi, đúng là không dễ dàng chút nào mà, nhưng mà bọn họ đã giải quyết rất sạch sẽ." Tống Khả Khả ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

“Đúng vậy.” Lục Nhất Thông lập tức đồng ý.

"Ai nói cậu chứ? Phần lớn đều do Giang Dư Quy làm. Lúc tôi đến đây, cậu còn lười biếng đứng ở dưới đó xách áo khoác cho người ta." Tống Khả Khả lập tức trách mắng cậu ta.

"Có gì khác nhau sao? Cậu ấy làm hay tôi làm cũng có gì khác nhau đâu." Lục Nhất Thông tự tin nói: "Từ nhỏ hai chúng tôi cùng mặc một chiếc quần thủng đáy cùng nhau lớn lên, đến bây giờ lại cùng đi học và cùng làm việc, ngoại trừ vợ ra, tôi và cậu ấy cũng chẳng có gì khác biệt cả."

Cậu ta vừa nói xong, Tống Khả Khả cũng không tiếp tục cãi nhau với cậu ta như thường lệ mà liền kéo Vu Thư Ngôn bước vào lớp.

Vu Thư Ngôn nhận thấy má của cô bạn cùng bàn hơi đỏ lên.

Cô đổi chủ đề và hỏi cô ấy: “Sao sáng sớm bọn họ lại lo dọn mạng nhện thế?”

"Haizz, ai mà rảnh rỗi đến vậy chứ, là vì thứ hai tuần sau đội thanh tra vệ sinh trên thành phố sẽ đến kiểm tra nên hôm nay chúng ta phải tranh thủ dọn dẹp sạch sẽ mọi ngóc ngách. Những nơi đó không dễ tiếp cận nên bọn họ đã xung phong đi dọn trước, còn những nơi còn lại thì đợi sau khi buổi chiều tan học cả lớp sẽ cùng nhau thay phiên dọn dẹp."

Quả nhiên, ngay khi chuông reo vào giờ nghỉ buổi chiều, lớp phó trực nhật đã lập tức dán lịch phân công trực nhật lên bảng thông báo của lớp.

Tống Khả Khả là người đầu tiên chen lấn tới nhìn xem, sau đó quay người hét lớn gọi tên Vu Thư Ngôn: "Thư Ngôn, khu vực dọn dẹp của cậu là tòa nhà số 3 bên khu ký túc xá Quế Uyển đó nha!"

Vu Thư Ngôn vô thức chớp mắt hai lần.

Tòa nhà số 3 Quế Uyển là tòa nhà ký túc xá nam, và bởi vì cũng không có nhiều người đăng kí ở nội trú trong trường lắm nên đây là khu ký túc xá nam duy nhất trong toàn bộ khuôn viên trường trung học Hiệt Tú.

"Cậu có nghe tớ nói gì không? Khu vực dọn dẹp của cậu là khu tòa nhà số 3 Quế Uyển. Đáng tiếc là tớ đã bị phân công đến dọn dẹp ở khu vực sân thể thao nên không thể ở bên cạnh giúp cậu được." Tống Khả Khả chớp mắt đi đến chỗ cô: “Với lại Tống Hiểu Nhân và Trần Vệ Hà cũng được phân công vào nhóm của cậu, hai người đó nổi tiếng là cao thủ không thích làm việc đấy.”

Vu Thư Ngôn cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ ồ một tiếng.

"Nhóm ba người các cậu đúng là quá đặc sắc, một người là cô em gái khó tính, một người là kẻ chuyên gây rối và một người chẳng khác nào chiếc đèn cạn dầu."

"..."

Vu Thư Ngôn không biết mình được xếp vào loại nào thoe lời nói của cô ấy.

Thực ra cô đang mải mê suy nghĩ liệu mình có vô tình gặp được Giang Dư Quy khi đến dọn dẹp ở khu vực ký túc xá anh sống hay không?

Nếu cô gặp anh, cô có nên nói lời cảm ơn với anh hay không?

Đang mải mê suy nghĩ, chợt cô nghe thấy có người gọi tên mình.

Trần Vệ Hà và Tống Hiểu Nhân đã đứng ở cửa, Vu Thư Ngôn cũng vội vàng bước tới chỗ hai người bọn họ.

Ba người cùng nhau đi đến tòa nhà thứ ba Quế Uyển.

Trần Vệ Hà là người đầu tiên đề xuất: "Chúng ta hãy phân công công việc đi, như vậy sẽ có thể giải quyết mọi chuyện nhanh gọn hơn. Tòa nhà này có tổng cộng 9 tầng, mỗi người chịu trách nhiệm dọn dẹp ba tầng, như vậy cũng coi như công bằng cho cả ba, mọi người thấy có được không?"

"Tôi sao cũng được." Tống Hiểu Nhân nói.

"Thật ra thì tầng nào cũng như nhau cả." Trần Vệ Hà liếc nhìn Vu Thư Ngôn rồi nói: "Còn cậu thì sao, cậu phụ trách từ tầng 7 đến tầng 9 nhé?"

Ký túc xá không có thang máy, càng lên cao càng phải đi lên nhiều tầng, giặt giẻ lau cũng bất tiện.

Có vẻ công bằng nhưng thực ra lại không công bằng chút nào.

Không phải Vu Thư Ngôn không hiểu những suy nghĩ nhỏ nhen của cô ấy, mà là cô cũng vốn không muốn quan tâm: "Được thôi."

Sau khi ba người bọn họ phân chia công việc rồi giải tán, cô liền quay người đi đến bồn rửa ở tầng một để xả sạch cây lau nhà rồi mới xách lên từng tầng lầu.

Dường như không có học sinh nào quay lại khu ký túc xá, mọi cánh cửa phòng lúc này đều đều đóng chặt, không khí vô cùng yên tĩnh.

Ánh mắt cô khẽ lướt qua các số phòng, tự hỏi không biết Giang Dư Quy sống ở phòng số mấy.

Cứ như vậy mà đi lên tận tầng trên cùng là tầng 9.

Cô đặt cây lau nhà xuống, nghỉ mệt một lúc rồi cúi xuống lau sàn.

Sàn được lát gạch tổng hợp chống trượt, cũng may là học sinh cũng không thường xuyên di chuyển lung tung nên sàn nhà cũng không quá bẩn.

Một lúc sau, Vu Thư Ngôn nghe thấy một tràng cười từ dưới lầu truyền đến.

Có tiếng cười của con trai và con gái.

Trong hành lang trống rỗng này, âm thanh này càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Vu Thư Ngôn dừng lại một lúc rồi đứng thẳng lên.

Cô chăm chú lắng nghe một lúc và có thể nghe thấy giọng nói của một số nam sinh trong lớp.

Nhưng cô không thể biết được Giang Dư Quy có ở đó hay không.

Có thể hôm nay anh đã không trở về ký túc xá, hoặc có thể là anh cũng đang đứng chung với bọn họ nhưng lại không nói gì.

Giọng nói của Trần Vệ Hà vô cùng sắc bén, xuyên thẳng tới tầng trên cùng.

Nghe có vẻ như cô ta đang đùa giỡn nhờ bọn con trai giúp dọn dẹp và lau sàn nhà cho bọn họ. Giọng điệu thì vẫn mềm mại và quyến rũ như lúc ở trong phòng thi.

Giọng nói của Tống Hiểu Nhân thì không rõ ràng lắm, chỉ nghe được loáng thoáng vài ba câu.

Một lúc sau, tiếng cười của Trần Vệ Hà lại vang lên.

Có vẻ như bọn con trai đã đồng ý với yêu cầu của cô ta.

Sau đó là tiếng cây lau sàn bị ném xuống đất, còn xen lẫn với tiếng trai gái đùa giỡn.

Ở dưới đó rất ồn ào nhưng không khí ở trên đây lại vô cùng yên tĩnh.

Tuy chỉ là khoảng cách mấy tầng lầu nhưng không khí quả thật rất khác biệt.

Không hiểu vì sao, Vu Thư Ngôn chợt cảm thấy chua chát trong lòng.

Kể từ khi học tiểu học, lúc nào cũng có những cậu nam sinh vây quanh trò chuyện và vui đùa với những cô nữ sinh xinh đẹp, còn cô thì luôn luôn bị bọn họ phớt lờ.

Cô nhớ có một lần có một cậu nam sinh tặng bánh quy cho tất cả các cô gái trong lớp nhưng lại ngoại trừ cô.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Giống như cô không phải là một thành viên của lớp bọn họ, giống như cô là một người tàng hình vậy.

Mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy có chút xấu hổ.

Cô không mong đợi bọn họ cho tặng cô cái gì cả, cô chỉ không muốn bị bọn họ lãng quên.

Một lúc sau, Vu Thư Ngôn nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân không nên quá đa sầu đa cảm.

Cô bước xuống thêm hai bậc nữa, những dải giẻ lau ướt để lại vết nước trên nền gạch màu be nhạt...

Sau khi Lương Du lau xong sáu tầng dưới cùng, Trần Vệ Hà liền vui vẻ cầm lấy cây lau nhà, mỉm cười nói cảm ơn với cậu ta, và thế là đủ.

Vậy là cô ta và Tống Hiểu Nhân đã hoàn thành công việc được giao, lúc này bọn họ đang ung dung đi xuống lầu trở về lớp.

Lương Du hài lòng vỗ tay mỉm cười nhìn hai người bọn họ rồi quay người đi lên cầu thang.

Số phòng ký túc xá của Giang Dư Quy là 302. Một phòng có bốn cái giường, nhưng chỉ có một mình Giang Dư Quy ở, là nơi hoàn hảo để các nam sinh trong lớp ở lại tụ tập.

Khi đến tầng ba, cậu ta liềm cảm thấy ngạc nhiên khi thấy Giang Dư Quy vẫn chưa bước vào.

Lúc này anh đang đứng ở cửa ký túc xá, dựa vào khung cửa nghịch điện thoại di động.

Lương Du bước tới, ngay lúc cậu ta đang định đi vào…

Đột nhiên, Giang Dư Quy duỗi đôi chân dài ra chắn ngang đường đi của cậu ta.

Giang Dư Quy không cho cậu ta vào.

Lương Du thoáng cảm thấy bối rối.

Người thanh niên này từ nãy đến giờ chỉ đứng nhìn toàn bộ quá trình mà không hề nói một lời về việc anh sẽ ra tay, chẳng lẽ bây giờ lại muốn tính sổ với cậu ta à?

Chẳng lẽ là bởi vì cậu ta đã đi giúp Tống Hiểu Nhân...

Giang Dư Quy tiếp tục tập trung vào màn hình, chỉ hơi nhướng mi lên nhìn cậu ta một cái: “Còn người trên lầu vẫn đang trực nhật.”

"Gì chứ, tại sao tôi phải giúp cậu ta?" Lương Du bất mãn hét lên.

"Lau sàn nhiều một chút, Phật sẽ phù hộ cho cậu." Giang Dư Quy thản nhiên nói.

"..."

"Không muốn giúp thì đừng giúp, muốn giúp thì cùng nhau giúp. Đã giúp thì phải giúp cho trót.”

Nhưng Lương Du lại không muốn động tay động chân nữa, cậu ta không phục nói: "Sao cậu không đi đi?"

"Tôi chọn vế trước."

"..."

Mặc dù Giang Dư Quy tỏ vẻ chuyện này không hề liên quan gì đến mình nhưng chân anh hồi lâu vẫn chưa thấy hạ xuống.

Ý nghĩa rất rõ ràng .

Tại tầng tám.

Vu Thư Ngôn đang đắm chìm trong việc lau sàn thì đột nhiên một đôi giày thể thao lọt vào tầm mắt cô.

Cô thoáng giật mình một cái, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cậu nam sinh cùng lớp với cô, hình như tên là Lương Du.

Ngày thường, cậu ta là một trong những thành viên trong nhóm của Giang Dư Quy thường xuyên rủ nhau đi trèo tường trốn học chơi net và ngủ bù.

Nhưng lúc này chỉ có một mình cậu ta, Giang Dư Quy cũng không có ở cùng cậu ta.

Lương Du đưa tay ra: "Đưa cây lau nhà cho tôi, để tôi giúp cậu lau nốt phần còn lại."

Vu Thư Ngôn chợt sửng sốt, không hiểu tại sao cậu ta lại đột nhiên đến giúp cô, cô liền nhanh chóng từ chối: "Không cần, không cần, tôi có thể tự mình làm được."

“Không sao đâu, tôi làm vài phút là xong.”

Lương Du giật lấy cây lau nhà từ tay Thư Ngôn và bắt đầu lau xuống từng bậc thang một.

Cậu nam sinh di chuyển rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lau được bốn năm bậc thang.

Vu Thư Ngôn bất ngờ có thời gian rảnh rỗi, cô duỗi tay ra vươn người thả lỏng một chút, sau đó liền nhìn xuống dưới từ khoảng trống trên cầu thang.

Trên hành lang không có bóng dáng Giang Dư Quy, cũng không biết anh có trở về cùng với những người anh em tốt của anh hay không.

Thấy Lương Du đã lau gần xong một tầng, cô liền đi theo cậu ta xuống hai bước.

Nhận thấy trong lớp hai người hầu như không có liên quan gì đến nhau, cô chợt cảm thấy có hơi hơi xấu hổ khi cậu ta tới giúp cô nên liền mở miệng cảm ơn cậu ta: “Cám ơn cậu, thực ra tôi có thể tự làm được mà.”

Lương Du xua tay, thản nhiên nói: “Không sao đâu, đều là bạn học cả mà.”

Trong khi cậu ta vừa nói chuyện thì tầng tám cũng vừa được lau xong, cây lau nhà torng tay cậu ta cũng vừa khô nước, cậu ta liền xách cây lau nhà đến hồ nước ở tầng một.

Vu Thư Ngôn đứng một mình trên bậc thềm, nhất thời không thể giải thích được cảm giác của mình.

Dường như cô đang có một loại cảm giác nhẹ nhõm, không phải là vì có người làm việc cho cô, cũng không phải là vì cô lười biếng.

Mà là…

Lần đầu tiên cô không bị người khác phớt lờ.

Chương kế tiếp