Bạc Hà Ngọt

Chương 10: Liên hoan

Trong khi Lương Du đang lau sàn nhà, Vu Thư Ngôn cũng không hề nhàn rỗi, cô dùng giẻ lau toàn bộ lan can.

Cuối cùng, Lương Du cũng đã giúp cô lau xong ba tầng phía trên.

Vu Thư Ngôn cảm ơn cậu ta, lấy cây lau nhà từ cậu ta rồi tự vác đi xuống lầu.

Khi Vu Thư Ngôn rời khỏi tòa nhà, cô vô tình phát hiện ra Tống Hiểu Nhân và Trần Vệ Hà vẫn chưa rời đi mà đang đứng ở tầng dưới.

Nhìn thấy cô đến gần, Tống Hiểu Nhân cũng không nhúc nhích, Trần Vệ Hà bước tới trước nói với cô: "Vu Thư Ngôn, chúng tôi có một ý kiến thế này, không biết cậu có đồng ý hay không?"

"Là chuyện gì vậy?" Vu Thư Ngôn không biết bọn họ lại đang suy tính chuyện gì.

Trần Vệ Hà nghiêng đầu nhìn Tống Hiểu Nhân rồi nói: "Vừa rồi không phải các bạn nam đã giúp đỡ chúng ta dọn dẹp sao? Chúng tôi định đãi họ một bữa ăn coi như là lời cảm ơn, cậu cảm thấy như thế nào?"

Vu Thư Ngôn cảm thấy hơi do dự, bởi vì một buổi liên hoan dường như tiêu tốn cả chi phí sinh hoạt nửa tháng của cô.

Nhưng trong thâm tâm, cô vẫn luôn khao khát được hòa nhập vào lớp học này.

Cô có nên đồng ý với bọn họ không?

Thấy cô có vẻ chần chừ không đồng ý ngay, Trần Vệ Hà cho rằng cô không muốn nên liền vội vàng nói tiếp: "Haizz, cậu cũng nên biết điều cảm ơn người ta chứ, đừng keo kiệt như vậy. Chẳng lẽ cậu không muốn ăn cơm chiều luôn hay sao?"

Đúng lúc này, phía sau chợt truyền đến những tiếng bước chân.

Ba người quay lại và nhìn thấy vài chàng trai đang bước ra khỏi tòa nhà.

Vu Thư Ngôn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Dư Quy trong số họ.

Hóa ra anh vừa trở về ký túc xá.

Vậy lúc nãy anh có đến giúp Tống Hiểu Nhân không?

Trần Vệ Hà vừa nhìn thấy họ cũng không còn tâm tình cố gắng thuyết phục Vu Thư Ngôn nữa mà liền vội vàng bước tới nói chuyện với bọn họ: "Này, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé! Đi thôi, hôm nay cảm ơn sự giúp đỡ của các cậu."

Cô ta cũng có thể tự mình đưa ra quyết định.

"Trời đất ơi! Các cậu đang làm gì vậy?" Lương Du hét lên: "Từ nãy đến giờ chỉ có mình tôi giúp các cậu thôi nhưng bây giờ các cậu lại mời hết bọn họ luôn hả?"

"..."

Nghe vậy, lông mi của Vu Thư Ngôn giật giật hai lần.

Hoá ra hôm nay chỉ có Lương Du giúp ba người bọn họ làm việc, tức là cậu ta đã một mình lau cả một tòa nhà.

Giang Dư Quy không làm gì cả.

"Có sao đâu chứ? Đều là bạn cùng lớp cả mà, gặp nhau rồi thì cùng đi ăn chung thôi." Trần Vệ Hà bĩu môi với Lương Du.

Lương Du xua tay, tỏ ý cậu ta không còn gì để nói.

Tống Hiểu Nhân đứng sang một bên và trong suốt thời gian vẫn không nói gì.

Những chàng trai khác nhất thời cũng không lên tiếng.

Giang Dư Quy cũng không rảnh đứng đôi co nữa, anh dẫn đầu đi ngang qua nhóm người: "Chúng ta đi thôi."

Một nhóm người, ba nữ và năm nam, cùng đi về phía một căn tin trong trường.

Đồ ăn ở đâu rất ngon, màu sắc, mùi vị đều không thua kém gì so với các khách sạn lớn bên ngoài, nhưng vì giá cao và mất nhiều thời gian để ăn nên thường không có nhiều học sinh đến.

Có một bảng menu lớn được đặt ở lối vào liệt kê các món ăn có trong thực đơn tuần này.

Hải sâm Bắc Long: 388 nhân dân tệ mỗi khẩu phần.

“Mẹ kiếp, trong trường bán đồ đắt tiền như vậy luôn à?” Không biết là ai đã hét lên trước.

"Tại sao học sinh lại không xứng đáng ăn những món này? Thông ca, cậu ăn cho bọ họ xem đi."

“Đúng là của hiếm có khó tìm nha, sẵn tiện cũng có thể giúp tôi bồi bổ cơ thể.”

“Bồi bổ gì vậy?” Có người không hiểu.

"Hải sâm bổ thận, ha ha..."

"Ha ha ha, nam sinh như chúng ta cần phải ăn nha, mỗi người một phần."

Một số chàng trai ầm ĩ đi vào xếp hàng.

Ba cô gái thì đi vào nhà hàng trước.

Vì bọn họ đang ở cách xa nhau nên bọn con trai mới không kiêng nể gì nói ra những lời như vậy.

Nhưng thực ra bọn con gái vẫn có thể nghe được vô cùng rõ ràng.

Vu Thư Ngôn ban đầu còn tưởng rằng Giang Dư Quy sẽ không bao giờ tham gia những buổi liên hoan như thế này.

Nhưng không ngờ cô lại nghe thấy giọng nói thản nhiên và ngả ngớn của anh: "Tôi yêu cầu sao? Vừa rồi các cậu ở ký túc xá còn chưa thỏa mãn sao?"

"Mẹ kiếp!"

"Khụ khụ khụ."

Lục Nhất Thông là người có phản ứng lớn nhất: "Đừng đùa như vậy chứ. Lão tử đây vẫn còn là một xử nam chưa khai trai đấy, lỡ như bị truyền ra ngoài thì thanh danh của tôi biết tính làm sao đây."

Lương Du vẫn còn đang suy nghĩ về mối hận vừa rồi: “Nhưng mà lúc này khi tôi lau sàn xong đi vào liền nhìn thấy các người đang ngủ trên giường của cậu ta mà.”

"..."

Mặt của Vu Thư Ngôn hơi đỏ lên.

Cô trông có vẻ là một cô gái ngoan ngoãn, ngây thơ nhưng không có nghĩa là cô không hiểu những gì bọn ho vừa nói.

Cô cũng khẽ liếc nhìn hai người bên cạnh, Trần Vệ Hà thì mỉm cười, nhưng Tống Hiểu Nhân thì tỏ ra thập phần bình tĩnh, như thể cô ta chưa nghe thấy gì.

Bước vào căn tin, bọn họ tìm một chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Trần Vệ Hà chủ động cầm lấy hai tờ thực đơn ở giữa bàn, nhét một cái vào tay Tống Hiểu Nhân, cái còn lại tự mình đọc.

"Tiểu Nhân, cậu thích ăn cái gì? Nhanh lên, nhanh lên."

Tống Hiểu Nhân nhìn lướt qua rồi nói: "Thật ra tôi thấy nhà hàng này hương vị cũng bình thường, chỉ có hải sản là khá ngon."

Nghe vậy, Trần Vệ Hà lập tức theo sau phụ họa: "Được rồi, nếu cậu đã nói thích hải sản vậy thì chúng ta gọi hết luôn đi. Tôi thấy combo này vừa có nghiêu có sò luôn này, còn có vài món linh tinh ăn kèm nữa."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Những người còn lại đều im lặng, không trả lời cũng không phản đối.

Vu Thư Ngôn khẽ mím môi dưới, cô không thích hải sản lắm vì cảm thấy nó có mùi vị hơi lạ.

Nhưng cô sẽ không nói ra điều đó.

Bởi vì ý kiến ​​của cô không bao giờ quan trọng.

Sở thích của cô càng không đáng để người khác bận tâm.

Nhưng Giang Dư Quy lại nghiêng người, cầm trên tay một thực đơn khác từ bàn bên cạnh rồi nói: “Tôi muốn một món đùi gà kho gừng.”

"..."

Tống Hiểu Nhân nhìn chằm chằm vào anh trong vài giây, trong mắt cô ta chợt xuất hiện ý gì đó không thể diễn tả được.

Giang Dư Quy không nhìn thấy biểu cảm của cô ta.

Bầu không khí đang có chút bế tắc, người phục vụ bên cạnh kịp thời chen vào một câu: "Thật ngại quá, món này chúng tôi đang tạm hết, mọi người có thể gọi những món khác có trong menu ạ!"

"Vậy à!" Giang Dư Quy bình tĩnh nói, như thể cũng không có vấn đề gì với anh, rồi anh đưa thực đơn cho Vu Thư Ngôn ở bên trái; "Vậy thì tới cậu gọi món đi."

Đột nhiên Vu Thư Ngôn có một bảng thực đơn trong tay.

Rõ ràng chỉ là một tờ giấy mỏng manh, nhưng lại cảm giác tựa như nặng ngàn cân.

Cô có chút ngơ ngác, lắp bắp lên tiếng: "Tôi, cậu cứ gọi đi, tôi cũng không biết gọi món gì."

Giang Dư Quy cho rằng mình nghe nhầm: “Cậu còn không biết mình muốn ăn gì à?”

Cô vừa nói xong, tất cả nam sinh trong bàn đều nhìn cô rồi bật cười ra tiếng, một nam sinh bắt chước giọng điệu hồi nãy của cô, lặp lại: "Tôi không biết, hahahaha."

Vu Thư Ngôn đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Giang Dư Quy không nhìn những người khác, giọng điệu anh hiếm khi thẳng thắn, anh nhìn Vu Thư Ngôn và nói: "Đừng quan tâm tới họ, cậu thích ăn gì thì cứ gọi."

Vu Thư Ngôn nghe vậy liền cúi đầu đọc kỹ thực đơn, sau đó chỉ vào món Mao Huyết Vượng* trên đó: "Vậy thì, một phần Mao Huyết Vượng đi."

Mao Huyết Vượng là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên. Mao Huyết Vượng không chỉ phổ biến ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên, mà còn phổ biến trên khắp đất nước, được nhiều người trên khắp đất nước yêu thích. Mao huyết vượng thường sử dụng huyết vịt làm nguyên liệu chính, vị cay cay. Món ăn này đã trở thành món ăn đặc sản kinh điển ở Trùng Khánh và được Hiệp hội ẩm thực Trung quốc chọn là một trong mười món ăn cổ điển hàng đầu ở Trùng Khánh.

Không giống như vẻ ngoài thanh thuần và sạch sẽ của mình, cô thực sự rất thích những món ăn có hương vị đậm đà và đặc biệt là đồ cay.

Vu Thư Ngôn vừa nói ra, cô liền lo lắng quan sát phản ứng của các nam sinh xung quanh, nhưng không ai phản đối, tất cả đều đồng ý với món cô vừa gọi.

Cô thở phào nhẹ nhõm và đưa thực đơn cho một chàng trai khác bên cạnh.

Cậu nam sinh cầm lấy, xem nhanh qua một lượt, chỉ vào thực đơn hỏi người phục vụ: “Gà Cung Bảo, món này có sẵn không?”

Gà Cung Bảo (tên tiếng Trung: 宫保鸡丁, pinyin: gōng bǎo jī dīng) là một trong những món ăn truyền thống của Trung Quốc có xuất xứ từ tỉnh Tứ Xuyên, gà Cung Bảo nổi tiếng với vị cay nồng và thơm béo đặc trưng, do được nấu cùng ớt và đậu phộng. Trong văn hóa ẩm thực Trung Hoa, gà Cung Bảo không chỉ có ý nghĩa đặc biệt trong những ngày tết cổ truyền mà nó còn là món ăn mang lại giá trị dinh dưỡng cao, lại dễ ăn nên được rất nhiều người ưa chuộng. Món ăn này được người dân Trung Quốc chế biến rất công phu. Các nguyên liệu cần có món ăn này gồm có: thịt ức gà; dầu chiên; Đậu phộng rang; ớt đỏ khô; tỏi băm nhỏ; gừng tươi băm nhỏ; hành lá thái nhỏ; nguyên liệu cho gia vị ướp: nước tương, rượu gạo, bột bắp; nguyên liệu cho phần nước sốt: dấm đen Trung Quốc; nước tương; dầu mè; đường trắng; tương đen; bột bắp.

"Có ạ."

"Vậy thì thêm món này."

Sau đó thực đơn liền chuyển tiếp sang tay từng người một.

Trần Vệ Hà liếc nhìn bọn họ, cũng không có la hét đòi ăn hải sản giống như lúc nãy nữa.

Cứ như vậy, cứ xoay tua theo vòng, thoáng chốc trên bàn ăn đã có đầy đủ những món mọi người đều thích ăn.

Cuối cùng đến lượt Trần Vệ Hà, cô ta lén liếc nhìn Tống Hiểu Nhân vẫn đang tỏ vẻ khó chịu ở bên cạnh, đành phải gọi món nghêu xào theo ý của cô ta.

Nhìn thấy Tống Hiểu Nhân đặt thực đơn vừa cầm trên tay xuống, cũng không có ý định gọi món gì, Trần vệ Hà liền gọi thêm cho cô ta một con tôm Long Tĩnh.

Sau khi người phục vụ đứng bên cạnh ghi chép xong, anh ta cẩn thận xác nhận lại tất cả rồi mới đưa cho phòng bếp chế biến.

Lúc này, Lương Du đột nhiên xen vào: "Xác định không muốn ăn hải sâm Bắc Long sao?"

Trước khi những chàng trai khác kịp bật cười với vẻ đầy ái muội, Giang Dư Quy đã nhanh chóng cảnh cáo liếc nhìn bọn họ, những người đang định lên tiếng thấy vậy tức khắc liền im lặng.

Vu Thư Ngôn phát hiện ra rằng trước mặt các cô gái, anh sẽ không bao giờ nói những điều xấu xa như thế.

Lương Du cũng kiềm chế bản thân không nói đùa như vậy nữa và nói với người phục vụ: "Đủ rồi, thế thôi."

Sau khoảng 20 phút đồ ăn cũng đã được dọn lên đầy đủ. Từ cách trình bày đến hương vị, hầu hết đều làm mọi người rất hài lòng.

Những người trong bàn đang ngấu nghiến đồ ăn, trong nháy mắt trong đĩa chỉ còn lại mấy mẩu vụn, gần như đã ăn xong.

Vu Thư Ngôn đặt đũa xuống và dùng khăn giấy lau miệng.

Nhận thấy Trần Vệ Hà và Tống Hiểu Nhân bên cạnh đều không có ý định đi tính tiền, cô liền kéo ghế ra và đứng dậy.

Không phải cô không quan tâm đến tiền bạc mà là cô muốn giữ lời.

Nghe được tiếng động, Lục Nhất Thông ở đối diện liền ngẩng đầu vẫy tay với cô: “Này, cậu không cần đi đâu, cứ ngồi đi.”

Cậu ta dường như đã đoán được Vu Thư Ngôn định làm gì.

Trần Vệ Hà thấy vậy vội vàng nói: "Không có gì không có gì, chẳng phải nói chúng ta sẽ hùn nhau trả tiền sau. Thư Ngôn, cậu trả tiền trước đi, sau này chúng tôi sẽ đưa tiền lại cho cậu."

Vu Thư Ngôn không trả lời bọn họ mà đi thẳng về phía quầy thu ngân.

Ở quầy thanh toán có một chàng trai trẻ đang đứng thu tiền, Vu Thư Ngôn chỉ vào bàn của họ và tỏ ý muốn trả tiền.

Chàng trai bấm vào màn hình ở quầy hai lần, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Chào bạn, bàn của bạn đã được thanh toán rồi."

"Nhưng mà tôi chưa trả tiền mà?" Vu Thư Ngôn ngạc nhiên hỏi lại.

Đúng lúc này, Giang Dư Quy từ phía sau bồn rửa mặt đi ra.

Anh nhìn thấy Vu Thư Ngôn đứng trước quầy thu ngân, anh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên liền nói với cô rằng cô không cần phải lo lắng về điều đó.

Vu Thư Ngôn chợt cảm thấy xấu hổ: "Nhưng, chúng tôi đã thỏa thuận là sẽ mời bọn cậu."

Sao lại để anh trả tiền như thế được?

Bữa ăn này không hề rẻ, thậm chí với sinh viên còn chê đắt đấy chứ.

"Không có gì, bên chúng tôi đi cũng nhiều người mà." Giang Dư Quy nói.

Vu Thư Ngôn nhất thời im lặng một lúc.

Nhìn dáng vẻ của anh, cho dù cô có đưa tiền cho anh thì cũng chưa chắc gì anh sẽ nhận.

Cô đoán rằng khi anh đồng ý ở tầng dưới ký túc xá, lúc đó anh đã có ý định trả tiền bữa ăn hôm nay.

Nhưng dù vậy, anh cũng không dành cho mình đặc quyền khi gọi món, thậm chí còn để mọi người tự lựa chọn món mà họ thích.

Lúc này, chàng trai ở quầy phá vỡ sự im lặng: "Này hai bạn ơi, vì hôm nay hóa đơn của các bạn đã vượt quá 500 nên cửa hàng chúng tôi có một ưu đãi khi các bạn đến ăn lần sau. Lần sau khi các bạn đến đây các bạn có thể lựa chọn miễn phí một trong năm món này."

Chàng trai nhiệt tình lấy ra một tờ rơi từ quầy.

Vu Thư Ngôn có ý thức tránh sang một bên một bước để Giang Dư Quy dễ nhìn các món ăn khuyến mãi hơn.

Dù sao đó cũng là tiền của anh.

Giang Dư Quy nhìn thấy hành động của cô liền hỏi: "Cậu không thích món nào à?"

"Không có, quyền lựa chọn là của cậu mà." Vu Thư Ngôn xua tay.

Giang Dư Quy thoáng liếc nhìn tờ rơi một lượt và liền chỉ vào một trong số đó: "Món này đi."

"Được thôi." Chàng trai liền mở ngăn kéo, lấy từ trong đống thẻ ra một tấm thẻ đưa cho anh: "Của cậu đây, nhớ giữ kỹ là lần sau đến đây nhớ mang theo nó nhé!”

Giang Dư Quy liền nhận lấy tấm thẻ đó.

Thấy đã xong, Vu Thư Ngôn đang định đi về bàn của bọn họ.

Đột nhiên, Giang Dư Quy đưa tấm thẻ trong tay cho cô.

"Cho cậu này, chắc cậu cũng thích ăn món này."

"Hả?"

Vu Thư Ngôn rất ngạc nhiên, ngay lúc cô đang định từ chối, cô lại nghe thấy anh nói: "Tôi cũng không thường xuyên đến đây."

"Cậu cũng nhìn thấy mà." Giang Dư Quy nói tiếp: "Ngày thường chúng tôi đều trèo tường ra ngoài ăn."

"..."

Vu Thư Ngôn không còn cách nào khác đành nhận lấy tấm thẻ đó.

Cô nhìn tên món ăn trên tấm thẻ, món ăn anh chọn là món Mao Huyết Vượng nổi danh của Tứ Xuyên.

Cô cầm chặt tấm thẻ trên tay, cảm giác thật ấm áp.

Cô chợt nghĩ câu nói “Chắc cậu sẽ thích món này” vừa rồi của anh.

Vừa rồi lúc mọi người đang lần lượt gọi món, cô đã gọi món Mao Huyết Vượng.

Cô chợt phát hiện thật ra Giang Dư Quy cẩn thận và chu đáo hơn cô nghĩ.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác thích một người là như thế nào.

Chương kế tiếp