Bạn Trai Cũ Là Con Của Cha Kế

Chương 41
Mấy ngày nghỉ hè cuối cùng, Tân Dao không hòa nhã nổi với Cố Khải An.

Mặc cho Cố Khải An trong tối ngoài sáng xin lỗi, cô vẫn rất là hờ hững. Hành động này dẫn tới việc Tân Vân trở nên cẩn thận hơn cảm thấy cô không thích ứng ở Cố gia, thậm chí còn hỏi thử cô có muốn về nhà cũ ở mấy ngày không.

Cho tới ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, đêm đó Cố Khải An thừa dịp trời tối trộm vào phòng cô, ôm ôm hôn hôn cọ người xin lỗi, nói tới gãy cả lưỡi, cô mới miễn cưỡng tha thứ cho anh.

Có trời mới biết cô đã sợ hãi như thế nào.

Tiếng chim hót thanh thúy tản ra trong ánh mặt trời, gió nhẹ lững lờ trôi, mang theo tiếng người nho nhỏ. Cả người cô cứ thế bị ấn trước cửa sổ, phía dưới bị cắm, mông bị đánh, còn cần chú ý không gây ra tiếng vang quá lớn, bởi vì cô thế mà không khóa cửa ban công!

“Không có lần sau.” Tân Dao bóp má Cố Khải An, hung tợn trừng anh: “Tí nữa thì hù chết em rồi!”

“Biết rồi mà.” Cố Khải An ôm cô cọ cọ: “Là tại em muốn chạy trốn mà.”

“Anh còn dám nói.” Tân Dao a lên một tiếng: “Anh cứ như cầm thú vậy, lăn lộn làm em, em có thể không trốn sao?”

Anh rất thích câu của cô vừa nói ra, Cố Khải An như con cún thấy xương, gâu gâu gâu vọt tới, cắn chặt không nhả. Mỗi lần cảm thấy sẽ kết thúc, anh lại bình tĩnh lật người lại, tiếp tục làm tư thế khác. Làm bậy đủ các loại tư thế rồi, cuối cùng còn ở... Không, không được nghĩ, nghĩ sẽ tức chết.

Cố Khải An nhìn sắc mặt cô, dựa sát vào, sờ sờ: “Đừng giận mà, anh sai rồi bé ơi.”

Lỗ tai Tân Dao đỏ như mau: “Anh gọi cái gì?”

“Có thể gọi là gì đây?” Cố Khải An chọc cô: “Dao Dao cục cưng? Dao bảo bối? Hay là thích anh gọi em...” Anh thấp giọng nói ba chữ bên tai cô.

Tân Dao đẩy anh ra, có hơi thẹn quá hóa giận: “Em không… Không xấu hổ.”

Cố Khải An cười ngã vào người cô, cười đủ rồi, anh nghiêng đầu hôn cô: “Bảo bối thật đáng yêu.”

Anh hôn nhẹ môi cô, không tiến vào, chỉ ở ngoài tinh tế hôn, hai cánh môi dính lấy nhau chừng hai phút mới nhả ra, đối diện với đôi mắt cô, khó xử nói: “Làm sao bây giờ? Anh thích bé cưng xấu hổ nha.”

Tân Dao chắc chắn mặt cô lại đỏ. Cố Khải An không biết bị gì, càng ngày càng biết thả thính, còn thích làm nũng với cô, cô không nhớ nổi bộ dáng lãnh khốc của anh nữa rồi. Đôi mắt lấp lánh như động vật nhỏ nhìn cô, trừ đồng ý còn có thể làm gì nữa?

“Vậy chỉ có thể từng lần.” Cô thỏa hiệp: “Không thể nhiều hơn.”

“Ừm.” Cố Khải An lại cười. Sao cô có thể đáng yêu như vậy chứ? Hay là cô vốn đáng yêu từ bé rồi?

Anh nhịn không được thò lại gần hôn cô, liếm môi cô, cắn đầu lưỡi cô, tiến vào khoang miệng cô, ôn nhu thăm dò từng ngóc ngách.

“Cố Khải An.”

“Hử?”

“Lấy cái tay anh ra... Ư...”

“Muốn làm.”

“Không cho làm hôm nay.”

“Vậy lại hôn miếng nào.”

Ngày hôm sau là khai giảng kỳ hai, Cố Khải An và Tân Dao đều khai gian thời gian nhập học, nhưng mà thành tích thi giữa kỳ phải đạt tới trình độ trúng tuyển với được tuyển thẳng. Cố Quốc Đống muốn hỏi cần đưa đi không, Tân Dao nhất quyết cự tuyệt.

Trung học Nam Thành chia thành sơ trung và cao trung, nhưng thành tích thi giữa kì nhất định phải đạt chuẩn mới được tuyển thẳng, cho nên đa số học sinh ở cao trung biết nhau từ lúc còn học sơ trung. Chuyện này nghĩa là, đa số mọi người đều biết cô và Cố Khải An, nếu bọn họ còn đi học chung, không bao lâu cả trường sẽ biết.

Tân Dao vào lớp mới, nói là mới thế thôi chứ đa phần đều là người quen. Cứ nửa kỳ lại phân lại lớp, căn cứ vào thành tích mà xếp lớp, ba lớp đầu tiên học hệ song song, là tổ hợp từ 100 người đứng đầu bảng, những lớp còn lại là lớp thường, học sinh được tổ hợp ngẫu nhiên từ những người còn lại.

Bởi vậy thành tích tốt hay không thì mọi người đều quen mặt nhau.

Từ Nhất Nặc ngồi ở bàn đầu của dãy thứ ba vẫy tay với cô. Tân Dao cũng rất vui vẻ. Năm nhất bọn họ không được học chung, giờ lại về với nhau rồi. Nhưng chờ cô đi đến bên cạnh ngồi xuống, Từ Nhất Nặc lại vẫy tay.

“Ý gì thế?” Tân Dao nghi hoặc hỏi.

“Nhìn bảng đen kìa.” Từ Nhất Nặc chỉ phía trước, Tân Dao quay đầu nhìn, trên bảng đen có mấy dòng chữ bằng phấn trắng.

“Mọi người tự chọn chỗ ngồi, chọn rồi thì trong một tháng không được đổi.” Tân Dao nhíu mày chậm rãi đọc: “Chú ý, chỉ có thể ngồi cùng bàn với bạn khác giới.”

Cô nhìn về phía Từ Nhất Nặc rất là nghi ngờ.

Từ sơ trung bọn họ chỉ được ngồi cùng bàn với bạn cùng giới, huống chi đây là cao trung, cho nên cái luật này rất là quái đản.

“Chủ nhiệm ban đầu của chúng ta đột nhiên sinh non, phải nghỉ sinh, cho nên nhà trường tìm cho chúng ta một giáo viên chủ nhiệm tạm thời, sau này sẽ đổi lại.” Từ Nhất Nặc ghé vào tai cô buôn dưa Lê.

“Nhưng quy định này…” Tân Dao vẫn không hiểu nổi, thế này khác gì bảo bọn họ yêu đương đi?

“Tớ cũng không hiểu lắm.” Cô ấy cũng lắc đầu tỏ vẻ không hiểu: “Hơn nữa cho phép người khác giới ngồi với nhau là được, sao lại phải như vậy chứ? Tớ thích ngồi với bạn nữ thôi.”

“Đợi chút là biết.” Tân Dao nhún vai, ngồi phía sau cô ấy: “Đợi một lát đã.”

Hai người bọn cô ngồi trước sau nói chuyện với nhau, lúc sau tiếp tục tới thêm ba bốn người nữa, ai nấy nhìn bảng đen đều vô cùng khó hiểu, nhưng mà mọi người đã biết nhau, thương lượng tốt rồi ngồi xuống, mọi người đều rất tò mò với chủ nhiệm lớp mới.

“A, cậu xem kìa.” Từ Nhất Nặc chọc chọc cánh tay Tân Dao: “Trần Hân cũng cùng lớp chúng ta đấy trời ơi, Cố Khải An cũng cùng lớp luôn kìa. Cái này cũng được á.” Cô ấy hắc hắc cười hai tiếng.

Tân Dao ngẩng đầu nhìn, thấy Cố Khải An và Trần Hân trước sau bước tới, hai người bọn họ thấy chữ trên bảng đều dừng một chút, Trần Hân đi sau Cố Khải An nói gì đó, nhưng anh không đáp lại cô ta, nhìn một vòng quanh phòng học rồi dừng trên người Tân Dao.

Tân Dao sửng sốt.

Cô còn chưa phản ứng lại, bả vai bị người ta vỗ một cái, Tân Dao quay đầu, thấy Trần Khải Chi đứng bên cạnh nhìn cô.

Sao cậu ấy cùng bị phân đến đây vậy?

“Tớ ngồi cạnh cậu được không?” Cậu ta thả cặp sách xuống. Cậu ta thấy Tân Dao cũng không nói chuyện với nam sinh khác, dứt khoát tới ngồi cạnh cô. Huống hồ cô rất là an tĩnh, ngồi cùng bàn cũng có thể yên tâm học tập.

Theo lý mà nói thì có thể, cô biết Trần Khải Chi không có ý khác, chỉ là cùng cô ngồi thì khỏe hơn, nhưng mà lại cảm thấy ánh mắt phía sau như muốn đốt cháy cả áo cô.

“Cậu cùng người khác có hẹn rồi?” Thấy cô do dự, Trần Khải Chi nhướng mày.

Tân Dao mở miệng, muốn cự tuyệt, nhìn thấy Trần Khải Chi lại không nói ra được, rồi cô thấy ánh mắt cậu ta lệch ra bên cạnh. Cô nhìn theo ánh mắt Trần Khải Chi, Cố Khải An đã chạy tới trước mặt bọn họ.

“Đây là chỗ của tôi.” Anh nhìn chằm chằm Trần Khải Chi lãnh đạm nói.
Chương kế tiếp