Bạn Trai Cũ Là Con Của Cha Kế

Chương 42
Trên mặt Trần Khải Chi xẹt qua một tia kinh ngạc. Cậu ta ngạc nhiên liếc nhìn Tân Dao, không rõ hai người bọn họ quen biết từ khi nào.

Nhưng mà cũng không có vấn đề gì.

Cậu ta nhìn về phía Từ Nhất Nặc: “Cậu thì sao? Bên cạnh có người không?”

“Không có.” Từ Nhất Nặc nói chậm nửa nhịp.

Trần Khải Chi gật đầu với Cố Khải An, cầm lấy cặp sách bước về phía trước rồi ngồi xuống. Cậu ta lấy một bộ sách luyện tập ra, mở ra một trang rồi bắt đầu không coi ai ra gì, điên cuồng giải đề.

Tân Dao nhìn Cố Khải An ngồi xuống cạnh mình, anh ném cặp sách vào hộc bàn, tìm được điện thoại rồi thì cúi đầu tự chơi. Từ Nhất Nặc ngồi trước, con mắt trợn tròn, trong mắt viết bốn chữ to đùng: “Sao lại thế này?”

Đau đầu.

Trừ chuyện này ra, Tân Dao thở dài Trần Hân vẫn còn nhìn cô chằm chằm đó.

Khí tràng hai nam sinh áp trái áp phải, cả Từ Nhất Nặc lẫn Tân Dao đều không nói chuyện nữa, không bao lâu thì tiếng chuông vang lên, không tới một phút, chủ nhiệm lớp mới đã đi vào phòng.

Cô ấy mặc đồ thoải mái, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài uốn lượn rũ trên bờ vai mảnh mai. Cô ấy đứng trên bục giảng, nhìn cả lớp một lượt rồi mới giới thiệu: “Chào các em, tôi họ Hoàng, tên là Hoàng Thiên Tương. Cô chủ nhiệm của các em không đứng lớp được vì chuyện cá nhân, cho nên tôi tạm thời đảm nhận vị trí chủ nhiệm của ban hai.”

Một mảng tĩnh lặng.

Hoàng Thiên Tương nhướng mày, đợi hai phút sau rồi nói tiếp: “Nếu mọi người không có câu hỏi gì thì chúng ta vào việc nhé.”

Cô ấy gọi ngẫu nhiên mấy học sinh trong danh sách, chỉ định chức vụ, nhưng mà tới lượt Cố Khải An và trần Khải Chi thì bị cả hai người họ cự tuyệt.

Trần Khải Chi: “Em muốn học tập, không có thời gian.”

Cố Khải An: “Em không muốn làm.”

“Oa.” Từ Nhất Nặc ở bên cạnh kêu một tiếng.

“Được rồi.” Hoàng Thiên Tương bất đắc dĩ, cô lại chọn hai người khác rồi mới nói: “Mọi người hẳn là có nghi hoặc về việc xếp chỗ nhỉ, gần đây thành phố muốn nâng cấp trường học, trong tường phải làm cách học tập sáng tạo, cho nên ban một đến ban ba sẽ ngồi như vậy. Cô cố định chỗ rồi, tan học xong thì xếp ghế thành một vòng tròn, ngồi đối mặt nhé.”

Một mảnh cãi cọ ầm ĩ.

Ai cũng cảm thấy mới mẻ, từ hồi tiểu học bọn họ đã không ngồi như vậy rồi.

“Cô giáo, chuyện này sẽ kéo dài bao lâu ạ?” Có một nam sinh lớn tiếng hỏi.

“Gần một tháng.” Hoàng Thiên Tương suy nghĩ: “Cô cũng không rõ lắm, được rồi, xong việc rồi thì bắt đầu học nhé.”

Cô giáo mới vẫn rất giỏi giang, nói chuyện xong thì nghiêm túc giảng bài, chờ chuông tan học vang lên, bọn họ bắt đầu đổi vị trí, khắp nơi đều là âm thanh bàn ghế va chạm.

Cố Khải An tùy tiện đem ghế mình tới một góc, nhìn Tân Dao còn chậm rì rì dịch cái bàn, đi qua xách cô tới ngay cạnh anh luôn.

Chờ mọi người dọn xong hết rồi, chuông vào học cũng vang lên. Ở vị trí này, bên trái Tân Dao là Cố Khải An, bên phải là Trần Khải Chi, bên cạnh Trần Khải Chi lại là Từ Nhất Nặc. Cách một nam sinh nữa lại đến Trần Hân. Vừa rồi cô ta theo Cố Khải An ngồi cùng một tổ, bây giờ bọn họ ngồi chéo nhau.

Tân Dao cầm sách vở như một là chắn, trộm đưa cho anh tờ giấy.

Cố Khải An nhận rồi mở ra.

Tân Dao: Anh làm gì thế?

Cố Khải An lại tìm giấy trả lời cô, Tân Dao cúi đầu nhìn, bên trên viết: Không thì sao? Không thể như vậy?

--Em nói là, chúng ta không giống như trước kia, trộm làm í hả?

--Không thể?

--Tại sao? Từ Nhất Nặc và Trần Hân sắp gặm cả em rồi, chờ lát nữa kêu em thì em làm gì?

--Phát điên gì đó?

Tân Dao nhìn tờ giấy trong tay, bên trên cái gì cũng không có, chỉ có một biểu cảm tức giận. Cô cầm bút viết hai chữ, muốn hỏi anh có ý gì đó.

“Tân Dao, Cố Khải An, lên.”

Cô giáo dạy toán bất ngờ kêu tên họ.

Ánh mắt cả lớp tập trung lên hai người, Trần Khải Chi ở bên cạnh cũng bớt tí thời gian nhìn qua. Tân Dao cảm giác cả mặt nóng rát, không có chỗ nào mà che giấu.

“Đang làm gì?” Thầy Trương đi đến bên Tân Dao, cau mày nhìn họ: “Đưa đồ trong tay cho tôi.”

Cô thầm cảm thấy may mắn vì mỗi câu đều truyền giấy, trên mặt cũng không viết cái gì, thả tờ giấy trong tay đưa cho ông.

Thầy trương nhận giấy, sắc mặt tức giận: “Mấy đứa đi học rảnh nhỉ? Còn truyền thư tình nữa cơ.” Trên đó chỉ viết một cái biểu tượng, nhân tiện mặt trái Tân Dao viết hai chữ: “Cái gì?”

“Xin lỗi thầy.” Cố Khải An trực tiếp nhận sai: “Là em viết cho bạn ấy.”

“Hai người các em ở lại trực nhật vào tiết tự học.” Ông cảnh cáo liếc bọn họ một cái: “Đừng có để tôi bắt được.”

Học xong, Từ Nhất Nặc tóm cổ Tân Dao lôi ra ngoài, dựa lên lan can ôm chầm cô, hỏi: “Sao lại thế này?”

Cô ấy tò mò muốn chết đi được, nếu nói Cố Khải An ngồi là ngoài ý muốn, nhưng mà truyền tờ giấy thì sao? Cô rõ ràng thấy Tân Dao truyền cho anh, anh thế mà cũng nhận.

“Hai người các cậu ở bên nhau khi nào thế?” Cô ấy ép hỏi: “Trần Hân vẫn luôn hỏi tớ, tớ cũng không biết mà!”

“Thì thế thôi.” Tân Dao không biết phải giải thích như nào, mấy chuyện đó sao có thể cho cô ấy biết, cho nên cô nói bừa: “Dù sao thì cứ cho là Cố Khải An nhất kiến chung tình với tớ đi.”

“A?” Từ Nhất Nặc nghi ngờ nhìn cô, căn bản là không tin: “Vậy sao cấp 2 hai người không có quen biết nhau?”

“Cậu ấy theo đuổi tớ, tớ từ chối.” Cô càng nói càng trôi chảy: “Sau lại theo đuổi tiếp, tớ đồng ý rồi.”

“Nhưng không phải cậu ta chuyển trường à?” Từ Nhất nặc vẫn không tin.

“Đúng thế, rồi vì tớ mà quay lại đấy. Cho nên tớ cảm động, đồng ý rồi.” Tân Dao nói linh tinh mà chắc như đinh đóng cột, nói đến mức cả cô cũng sắp tin luôn rồi.

“...?” Từ Nhất Nặc một đầu toàn dấu chấm hỏi, biết là không đúng nhưng không biết sai chỗ nào, cô bỗng nhiên nhìn sau lưng Tân Dao: “Là thế sao? Bạn học Cố Khải An?”

A?

Tân Dao quay đầu, Cố Khải An bước ra từ chỗ ngoặt, hờ hững nhìn các cô, cũng không biết nghe được bao nhiêu rồi. Cô bất tri bất giác cà ngón chân lên đất.

Nhưng mà...

Cố Khải An gật đầu một cái: “Ừ.”

“Là tớ theo đuổi.” Anh bổ sung.
Chương kế tiếp