Bạn Trai Cũ Là Con Của Cha Kế

Chương 7
Từ phòng thiết bị đi ra, sắc trời đã đỏ đậm, ánh sáng chiều thiêu đốt đại bộ phận không trung, mặt trời đã lặn chỉ còn lại một góc. Khoảng một giờ sau khi họ đi vào và đi ra, trên sân thể dục vẫn có người chơi bóng rổ. Tân Dao không đợi Cố Khải An, sau khi đi ra đường liền rời đi. Thời gian cô về nhà muộn hơn so với bình thường nhiều, cũng không nói trước với mẹ cô.

Thời điểm khi cô lấy cặp sách từ phòng học rồi vội vã chạy về nhà, ánh mặt trời đã hoàn toàn tối xuống. Tân Dao đứng trước cửa nhà xây dựng tâm lý, rồi mới dùng chìa khóa mở cửa ra.

Đèn trong phòng khách sáng lên, Tân Vân ngồi trên sô pha, trên TV hình như đang phát sóng chương trình văn nghệ. Bà nghe thấy tiếng mở cửa nên liền quay đầu lại: "Tại sao muộn thế này rồi mới về?" 

"Trên đường gặp bạn học, nên con đi cùng họ đến khu vui chơi, chơi một lúc."

Tân Dao đóng cửa lại, đổi dép lê. Đặt cặp xách của mình lên trên ghế, cô đi vào phòng bếp rửa sạch tay và ngồi xuống ăn cơm, "Mẹ đã ăn chưa?" 

Thức ăn đã lạnh, hiển nhiên là đã làm từ lâu.

"Mẹ ăn từ sớm rồi. Sao con ra ngoài chơi mà không gọi điện thoại nói chuyện với mẹ một tiếng?"

Giọng điệu của Tân Vân vẫn ôn nhu, ánh mắt còn nhìn chằm chằm trên TV, 

"Mẹ gọi điện thoại cho mẹ Từ Nhất Nặc và cô Trần, bọn họ đều nói sau khi tan học không gặp qua con. Con đi chơi với bạn cùng lớp nào? Có số điện thoại của mẹ bạn đó không? Hoặc là tên cho mẹ, mẹ đi hỏi cô Trần một chút. Hai đứa đi ra ngoài chơi mà không nói với trong nhà một tiếng thì sao được?"

"Bạn khác lớp, trên đường gặp nhau mà thôi. Thôi bỏ đi mẹ, lần sau sẽ không xuất hiện tình huống này nữa đâu."

Tân Dao vừa nhét cơm vào miệng vừa trả lời bà.

"Còn lần sau? Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Tại sao lúc nào con cũng không để bụng lời mẹ nói!"

Tân Vân đột nhiên quăng điều khiển từ xa, 

"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi phải nhắn tin cho mẹ, gọi điện thoại cho mẹ, có chuyện gì kịp thời nói với mẹ. Mẹ biết con chê mẹ phiền phức, chê mẹ quản thúc con. Nhưng con thay mẹ ngẫm lại đi, được không, Dao Dao, mẹ sẽ hại con sao?"

Vẻ mặt bà càng kích động, càng dạy lại càng lớn tiếng, đến cuối cùng thậm chí là rống lên với tôi.

Tân Dao không nói lời nào, cô liền ở đằng kia ăn cơm của bà.

Tân Vân thở phì phò, thấy cô không nói tiếp, đột nhiên cười trào phúng: "Như thế nào? Con cũng không muốn quan tâm đến mẹ con, phải không?"

Trầm mặc một lát, Tân Dao đáp lại: "Dạ con biết rồi mẹ, sẽ không có lần sau." 

Cô buông đũa xuống, không ăn vô nữa.

Đem toàn bộ thu lại cùng một chỗ trên mâm và mang vào phòng bếp rửa sạch, Tân Dao biết Tân Vân vẫn luôn nhìn chằm chằm ở sau lưng, nhưng hiện tại cô làm như không thấy đối với cỗ áp lực này.

Nhà cô trước kia khi cô học sơ trung (trung học cơ sở) cũng tương đối hòa thuận. Nhưng không biết bắt đầu từ một khắc nào, mà hết thảy bắt đầu trở nên không còn ổn. Khắc khẩu càng ngày càng nghiêm trọng, cha cô bắt đầu chậm chạp không về nhà, còn có thuốc ngủ ngày càng nhiều ở đầu giường mẹ. Mới đầu, cô cảm thấy sợ hãi trong bầu không khí như vậy, sẽ khóc làm ầm, sẽ gọi cho cha để ông về nhà sớm một chút, sẽ chất vấn bọn họ rốt cuộc là làm sao.

Nhưng họ luôn che giấu trong hòa bình.

Bọn học sẽ luôn luôn ôn nhu nói cho cô biết rằng không có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn hạnh phúc, con đừng lo lắng gì hết. 

Cô không thể làm gì được.

Thẳng cho đến khi che giấu đó không thể hoàn toàn che giấu được, không cách nào che giấu, bọn họ liền bất chấp tất cả.

Tân Dao biết có chuyện đã xảy ra, cô từ trong những dấu vết còn sót lại đó dò được một ít thứ. Cha cô hình như đã ngoại tình, hoặc là nói, mẹ hoài nghi cha ngoại tình. Mấy năm nay, tình hình đó càng thêm nghiêm trọng, thậm chí vẫn tăng lên đến khi mẹ cô từ bỏ công việc của mình từ một năm trước đây, bà bắt đầu tập trung vào việc tìm kiếm bằng chứng ngoại tình của cha. Thường thường, bà đến công ty cha để nằm vùng, đi điều tra bạn bè của ông, đi quấy rối đồng nghiệp của ông.

Họ bắt đầu làm ầm ĩ cãi nhau, dù ở nhà cũng không còn kiêng dè. Vì vậy, cha cô càng ngày càng không muốn về nhà. Ông về khi rạng đông, rồi đi đến một phòng ngủ khác, sau đó sớm hơn tý lại rời đi. Ông ta sẽ cho Tân Dao tiền, sẽ dặn dò cô học tập cho tốt, dặn cô chăm sóc mẹ thật tốt, quan tâm bà, thông cảm cho bà.

Nhưng Tân Dao cho rằng mình không làm được. Cô bắt đầu cảm thấy phiền chán với tất cả.

Cùng với hoài nghi đồng thời tăng trưởng, Tân Vân có dục vọng khống chế với Tân Dao. Bà bắt đầu hoạch định ra cuộc sống cho Tân Dao, quy định cô cần thiết phải thi vào vị trí số mấy, bà muốn biết cách liên hệ với tất cả bạn của cô, cũng như hành trình của cô.

Con không về nhà? Vậy con đi nơi nào? Mấy giờ thì định trở về? Buổi tối không thể qua đêm ở ngoài.

Sau đó bà vẫn luôn chờ Tân Dao về nhà, nếu đến giờ mà cô còn chưa trở về, Tân Dao đã từng thử một lần, lần đó tàu điện ngầm trễ, cô trở về muộn hơn mười phút. Vì thế Tân Vân gọi điện thoại cho mẹ bạn cô ngày đó đi ra ngoài với cô, ở bên kia khóc lóc kể lể nửa ngày. Thế cho nên ngày hôm sau đi học, vẻ mặt các bạn nhìn cô có chút mất tự nhiên.

Tại sao không ly hôn chứ? Tân Dao đã từng dành một thời gian dài để suy nghĩ về vấn đề này. Cô đã giãy giụa trong hoàn cảnh áp lực như vậy rất lâu, cũng không biết có thể cầu cứu với ai.

Tại sao muốn con chăm sóc mẹ, còn cha thì sao? Chính con cũng sắp chết rồi.

Mẹ thực sự là muốn tốt cho con sao?

Vấn đề cuối, cô lựa chọn làm lơ, lựa chọn trốn tránh, lựa chọn bằng mặt không bằng lòng, lựa chọn ở sau lưng phản nghịch. Cô cần một ít sự việc kích thích để giúp cô tạm thời thoát khỏi đầm lầy này hít thở một hơi.

Trước kia là thuốc lá, là ngẫu nhiên giẫm lên giới hạn quy tắc nhảy ra khỏi cái khung đó, mà hiện tại, cùng Cố Khải An chơi trò chơi tình ái lại là lựa chọn hàng đầu của cô. 

Sói con cảm thấy chính nó nắm được nhược điểm của cô, nhưng không, là chính cô thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Tân Dao không chút để ý, lau khô mâm đặt lại vào trong ngăn tủ, sau đó cầm lấy cặp xách trên ghế, gật đầu với mẹ ý bảo muốn về phòng.

Cô lấy điện thoại di động ra khỏi cặp xách, điều đầu tiên cô nhìn thấy là cha cô đã gửi tin nhắn cho cô, cô click vào xem.

"Mẹ con gọi điện nói cho cha, con không về nhà?"

"Về sau có làm gì cũng nên nói với bà ấy một tiếng, chăm sóc bản thân và mẹ con cho tốt."

Sau đó là chuyển khoản 2.000 tệ cho tôi.

Cô nhấp vào thu tiền sau đó soạn tin nhắn một từ được. Nói thật, có lẽ cô thực sự là một đứa trẻ vô tâm, mặc kệ vấn đề của cha mẹ, bây giờ trong nội tâm cô chỉ có hững hờ dành cho họ. 

Đột nhiên, ảnh đại diện Cố Khải An sáng lên, buổi chiều, sau khi kết thúc anh liền cầm điện thoại của cô thêm mình vào danh sách bạn bè. Tân Dao click vào, anh không nói gì, chỉ nhắn một icon, một con chó nhỏ nâng trái tim lắc sang trái sang phải.

Có một chút đáng yêu. Cô nghĩ.
Chương kế tiếp