Bạn Trai Cũ Là Con Của Cha Kế

Chương 8
Sáng chủ nhật, khi Tân Dao đến trường trung học để thực nghiệm, Cố Khải An và Trần Viên đã đứng sẵn ở cửa, bên cạnh họ còn có một số học sinh từ các lớp khác. Trần Viên là giáo viên dẫn dắt đội lần này, vài phút sau khi Tân Dao trở lại đội, sau khi tất cả các học sinh lần lượt đến, Trần Viên bắt đầu phân phát phiếu vào phòng thi.

"Tân Dao, cậu thi phòng nào vậy?"

Tân Dao quay đầu lại và thấy rằng người gọi cô là Tống Viễn, học sinh ở lớp trên lầu, bọn họ trước đó đã từng tham gia cuộc thi viết văn của thành phố. Cô trả lời: "Số năm."

"Tôi là số một." Cậu học sinh trông có chút thất vọng, "Hình như cuộc thi viết văn đã có kết quả, có vẻ như chỉ có cậu là người duy nhất trong trường chúng ta đoạt giải."

"Có thật không?" Tân Dao hơi ngạc nhiên, "Cô giáo Trần không có nói với tớ về chuyện này."

"Có thể là thứ hai cô mới nói với cậu cũng nên? Tớ là được mẹ nói cho."  Tống Viễn cũng có chút khó hiểu, "Đúng rồi…." Cậu ta nói đến nửa chừng thì dừng lại, đôi mắt nhìn về phía sau cô.

Tân Dao quay đầu lại, thấy Cố Khải An: “Làm sao vậy?”

“Tập hợp.” Anh lời ít mà ý nhiều.

"Ừ." Tân Dao gật đầu, đi thôi, "Đi thôi Tống Viễn, nếu có việc gì thì thi xong cậu gọi điện thoại nói với mình là được.”

Tống Viễn đáp một tiếng ok, sau khi Cố Khải An chuyển lời xong, liền trực tiếp rời đi, cũng không dừng lại để đi cùng họ, cho đến khi họ đi tới, Trần Viên đã gần như nói xong.

".... Cứ thế nhé, dù sao đi nữa thì mọi người hãy cố lên."  Sau khi Trần Viên nói xong bài phát biểu dài của mình, cô ấy dừng lại một lúc, sau đó liên tục dặn dò, "Nhớ rõ sau khi thi xong thì ai về nhà nấy, đừng ở trên đường đi lung tung, đừng đi chơi ở những nơi nguy hiểm, biết không!"

Những câu trả lời thưa thớt lần lượt vang lên, Trần Viên vẫy vẫy tay, ra hiệu mọi người có thể vào trường thi. Sau đó cô ấy quay đầu lại, gọi Cố Khải An và Tân Dao lại, bảo bọn họ chờ một chút, cô ấy có chuyện muốn nói với bọn họ.

Tân Dao vẫy tay với Tống Viễn, để cho cậu ta đi trước, sau đó nói với Trần Viên: "Có chuyện gì vậy ạ, cô giáo Trần?"

Trần Viên nói: "Đại hội thể thao sẽ được tổ chức sau một tuần nữa, mặc dù các em đang học năm ba trung học cơ sở, nhưng chúng ta vẫn phải tích cực tham gia." Cô ấy dừng lại một chút, mở nắp chai nước suối uống một ngụm, vừa rồi nói hơi nhiều đã khiến miệng cô ấy khô khốc.

Cô ấy chỉ vào Cố Khải An lại nói: "Ủy viên văn nghệ hai ngày trước đã tìm cô nói không muốn làm, không lâu nữa là đến kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, nên muốn tập trung vào việc học, vì vậy cô đã trực tiếp giao vị trí này cho Khải An, vừa lúc để bạn ấy làm quen với các bạn cùng lớp."

"Ồ…" Tân Dao gật đầu, cô biết chuyện này, trước đó đã nói điều này ở trong lớp, nhưng đây có liên quan gì đến cô?

"Cả lớp cần mua một ít đồ dùng, những việc khác đã có ủy viên thể dục lo, chuyện này còn lại giao cho ủy viên văn nghệ làm", cô ấy ho khụ khụ để thanh giọng rồi nói tiếp, "Đây là danh sách, bạn ấy mới đến Nam Thành không lâu, hai đứa thi xong không có chuyện gì thì trực tiếp đi mua đi, cô sẽ hoàn trả chi phí, trừ vào quỹ của lớp. Thế nào hả?"

Tân Dao cảm thấy thế nào? Cô cảm thấy chẳng ra gì!

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô cũng không muốn về nhà quá sớm để đối mặt với mẹ mình, đây là một lý do hợp lý, sau khi mua xong cô hoàn toàn có thể đi nơi nào đó ngốc một lúc.

“Có thể ạ, em không có việc gì.” Cô trả lời.

“Thật tốt quá.” Trần Viên thở phào nhẹ nhõm, từ trong túi lấy ra một tờ giấy nhét vào trong tay Cố Khải An, "Cầm lấy, các em đi vào đi."

Cố Khải An nhận lấy tờ giấy và gật đầu, và rời đi mà không nói gì.

Trần Viên không nói nên lời, cô ấy cảm thấy Cố Khải An quá lãnh đạm, sợ trong lòng Tân Dao có thể có một số thành kiến, vì vậy cô ấy nhẹ giọng an ủi: "Bạn ấy tương đối sợ người lạ, không thích nói nhiều, em đừng để trong lòng. Mau đi đi, sắp bắt đầu rồi."

Tân Dao trong lòng cười thầm, anh ấy sợ người lạ chỗ nào chứ, đang giả bộ đấy thôi.

Cô nói vâng rồi quay đầu đi vào phòng thi. Trần Viên nhìn một hồi, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới xoay người về nhà.

Thời gian thi là hai tiếng rưỡi, Tân Dao sau khi nộp bài mười phút trước đó đi ra, thấy Cố Khải An đã đợi cô ở cửa. Anh đang dựa vào bức tường trắng, cúi đầu nhìn vào điện thoại.

Cô bước đến bên cạnh anh:"Đi sao?"

Cố Khải An quay đầu lại, thấy cô đi tới, chậm rãi ngồi thẳng người, lười biếng hỏi: "Đi đâu?"

"Cho tôi xem danh sách."

Họ đi ra ngoài, Cố Khải An đưa cho cô tờ giấy đó, Tân Dao nhìn đồ đạc một lúc, hầu hết những gì yêu cầu đều là thức ăn. Cô hỏi anh: "Sao anh không đến Siêu thị Hoa Sen, chắc là đều có thể mua được hết. Đi vào con hẻm ở đây, chỉ cần quanh một chút là có thể tới rồi."

"Được." Cố Khải An không tỏ ý kiến.

Tân Dao đưa cho anh tờ giấy: "Tại sao tôi cảm thấy cô giáo Trần dường như đặc biệt quan tâm đến anh thế nhỉ?"

"Vì cô ấy biết cha tôi," Anh cười, "Cha tôi muốn tôi trải nghiệm cuộc sống bình thường là như thế nào."

Cuộc sống bình thường?

Cô cảm thấy có điều gì đó ‘bí ẩn’ trong lời nói của anh.

"Đi hướng này." Cô kéo vạt áo của Cố Khải An, dẫn anh ấy vào trong ngõ nhỏ, bên trong tương đối hẹp, bề ngang có lẽ chỉ vừa đủ cho hai người song song đi qua.

Ở đây có rất nhiều khúc ngoặt, vì để thuận lợi, cô liền không buông tay, dù sao cô cảm thấy anh cũng sẽ không để ý.

Cố Khải An được cô dẫn dắt, nhưng họ lại không nói gì trong vài phút tiếp theo, cho đến khi Cố Khải An không nhịn được mà hỏi: "Em không tò mò về những gì tôi nói sao?"

Tân Dao cũng không tò mò, mỗi gia đình đều có kinh sách khó niệm, mà kinh sách của cô cũng đã khiến cô đau đầu lắm rồi, cho nên cô không rảnh để quan tâm anh.

Cô hỏi ngược lại anh: "Cái này tôi có thể hỏi được sao?"

Cố Khải An: "Không hỏi thì làm sao biết?"

"Được rồi."  Tân Dao không nói nên lời, "Vậy tại sao anh lại… suỵt–"

Cô đột nhiên ra hiệu cho Cố Khải An giữ im lặng, như thể cô đã nghe thấy điều gì đó. Họ im lặng và chỉ đứng đó. Một lúc sau, cả hai bên đều nghe thấy tiếng sột soạt rất nhỏ.

Hai người nhìn nhau một cái, Tân Dao giật giật áo của anh, để anh đi theo hướng của cô. Hai người nhẹ nhàng đi trong ngõ nhỏ, càng đi về phía trước âm thanh càng rõ ràng, hình như có mấy người đang đánh nhau.

Đến khúc cua tiếp theo, bọn họ hơi thò đầu ra, vừa vặn chỗ này là ngõ cụt, có hai ba người xúm vào trong góc, đang cùng nhau đánh một người nằm trên mặt đất. Người nọ hai tay ôm đầu, dùng sức cuộn người lại, cuộn mình thành một quả bóng, lớn tiếng xin tha.

"Người đó hình như là của trường chúng ta," Tân Dao nheo mắt nhìn, "Tôi thấy không rõ lắm, tôi không nhận ra đồng phục học sinh mà những người đánh đang mặc."

"Trường trung học Mười Hai," Cố Khải An liếc nhìn và quay đầu đi một cách chán ghét, "Trước đây bố tôi đã để tôi chọn trường học, đồng phục học sinh của họ trông như thế này, thật xấu xí."

Anh kéo cổ áo sau của Tân Dao và kéo cô lại: "Làm thế nào đây?"

"Báo cảnh sát đi," Tân Dao lấy điện thoại di động ra, "Sau đó chúng ta đi xa một chút, khi xe cảnh sát đến thì rời đi."

"Tôi thấy không được." Cố Khải An nói.

"Tại sao?"  Tân Dao ngẩng đầu nhìn anh, "Chẳng lẽ anh muốn một đánh ba sao? Tôi khuyên anh không nên thể hiện, điều đó không cần thiết."

Cố Khải An không nói lời nào, ra hiệu cho cô nhìn về phía trước.

Tân Dao quay đầu lại, thì phía trước họ có một người đứng cách đó không xa, mặc đồng phục học sinh giống như nhóm những kẻ đánh đập. Cậu ta mặc đồ ngắn, cầm điếu thuốc trên đầu ngón tay và đeo khuyên tai trên lỗ tai, nhìn chằm chằm vào họ với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Giây tiếp theo, người nọ hét lên: "Mẹ nó, chúng bây đứng đây làm cái quái gì vậy?"
Chương kế tiếp