Bạn Trai Cũ Là Con Của Cha Kế

Chương 9
Ngay khi giọng nói vừa phát ra, những giọng nói ồn ào ở phía cuối dừng lại ngay lập tức. Một lúc sau, những người đó lần lượt từ trong góc đi ra. Bọn chúng có người đeo khuyên môi, có người nhuộm tóc nâu, chúng đứng thành một nhóm cùng người vừa hét lên, chặn đường trước mặt của họ, đang quan sát bọn họ.

"Trần Đống, có chuyện gì vậy?"  Một người trong đó hỏi.

"Tao hút xong điếu thuốc thì lại đây, vừa lúc gặp được hai kẻ đó. Bọn chúng hình như đang gọi cảnh sát." Cái tên học sinh tên Trần Đống chỉ vào Tân Dao và Cố Khải An nói.

"Gọi cảnh sát?" Gã nam sinh tóc nâu cười khẩy, "Chúng mày có phải là cùng một đám với kẻ bên trong không?"

Tân Dao cảm thấy mọi thứ dường như ngày càng rắc rối hơn. Bọn họ chỉ là đi siêu thị thôi mà, cô thường đi dạo quanh con hẻm này, mặc dù biết bọn côn đồ thường chọn đánh nhau ở đây, nhưng bọn họ lại làm chuyện đó khi trời tối. Hiện tại ban ngày ban mặt sao cũng có thể gặp được loại chuyện này chứ.

Cố Khải An tiến lên một bước và đứng che trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng không nói lời nào, và cũng chỉ dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn bọn chúng.

Gã tóc nâu đó có vẻ như bị ánh mắt của anh chọc giận, gã ta xắn tay áo tiến lên phía trước định đánh anh: "Mày nhìn chằm chằm vào tao như vậy là có ý gì? Nếu muốn ăn đòn thì anh đây hôm nay sẽ giúp mày!"

"Khoan đã." Trần Đống đột nhiên vươn tay kéo lấy gã, Trần Đống nghi ngờ nhìn chằm chằm Cố Khải An, "Có phải tao biết mày đúng không?"

 "Sao vậy," Tân Dao lẩm bẩm ở phía sau, "Hai người là người quen cũ à?"

"Trước kia khi tôi còn nhỏ tôi đã từng ở đây." Cố Khải An nói, "Cậu ta là con trai của Trần Viên."

Tân Dao mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Đống.

"Quả nhiên là mày!" Trần Đống lập tức nhớ tới anh là ai, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, "Con mẹ nó, mày quả nhiên đã trở lại."

"Chờ một chút, có chuyện gì vậy?" Gã nam sinh tóc nâu vẻ mặt không vui nhìn Trần Đống, "Tụi bây quen thân sao? Nghe giọng điệu này của mày có vẻ giống như người anh em thất lạc từ lâu của mày thì phải?"

 Trần Đồng cười lớn: "Anh em cái quần què."

Cậu ta nhìn vào Cố Khải An ánh mắt cực kỳ lạnh lùng tàn nhẫn: "Nó từng học tiểu học chung với tao, mày không biết đâu, mẹ nó chính là bà điên, và nó cũng là một kẻ –".

Trần Đống chưa kịp nói hết câu thì đã bị Cố Khải An đá một phát, cậu ta bị Cố Khải An đá ngã lăn ra đất, ôm bụng kêu lên đau đớn.  Khi ba người còn lại nhìn thấy, một người chạy đến đỡ Trần Đống, hai người còn lại chửi rủa vài câu thì lao về phía Cố Khải An.

Một người đầu tiên nắm lấy vai anh và định đấm anh một cú. Cố Khải An giơ cánh tay phải lên và cong khuỷu tay để đỡ, sau đó anh đấm thẳng vào mặt gã. Người kia từ phía bên kia ném nắm đấm vào đầu Cố Khải An, Cố Khải An kéo tóc người trước, lôi đầu gã trực tiếp va vào nắm đấm của người nọ, người nọ đau đớn tức khắc quỳ xuống.

Lúc này, người giúp đỡ Trần Đống thấy tình hình không ổn cũng đến hỗ trợ, nhưng chưa kịp vung nắm đấm, thì đã bị Cố Khải An đấm vào trong mặt, máu mũi lập tức chảy ròng. Ba người đấm đá hơn chục chiêu, Cố Kỳ An vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ chọn những góc độ khó mà ra đòn. Sau khoảng năm phút, những người đó đều nằm ngửa hoặc ngồi liệt trên mặt đất. Khuôn mặt của họ ít nhiều đều được tô vẽ thêm màu sắc, Cố Khải An cũng có một chút vết máu trên khớp tay và có một số vết trầy xước trên mặt.

"Còn muốn đánh?" Anh lấy bao thuốc lá trong túi ra, châm một điếu, đưa lên miệng hít một hơi dài.

Bốn người nhìn nhau không nói lời nào. Mặc dù có vẻ như không cam lòng, nhưng sau một lúc, họ vẫn vịnh tường đứng dậy và rời đi.

“Lại đây đi.” Cố Khải An thở ra một vòng khói, "Đứng xa thế làm gì?"

"Lỡ đánh trúng tôi thì làm sao đây." Tân Dao đi tới. Cô đã tránh đi thật xa ngay từ khi cuộc đấu võ bắt đầu, sẵn sàng gọi cảnh sát bất cứ lúc nào.

Cố Khải An không nói gì, anh dựa vào tường hút thuốc, khắp người toát ra hơi thở khó chịu.

Tân Dao liếc nhìn anh một cái, thấy anh vẫn im lặng, mới mở miệng hỏi: "Anh không vui sao?"

"Tôi siêu vui."  Cố Khải An mặt không cảm xúc mà trả lời.

"Không sao."  Tân Dao ánh mắt tại đảo một vòng trên mặt cậu ta nhưng cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể bắt đầu bình tĩnh an ủi anh, "Mẹ tôi cũng là một kẻ tâm thần, cha tôi cũng không khá hơn bao nhiêu, sao hả, có phải thảm hại hơn anh đúng không?"

Cô biết tính cách khó đoán của người này nhất định có vấn đề gì đó, nhưng bây giờ anh giống như một con sói con bị chọc vào chỗ đau liền dựng lông, thật có chút đáng thương.

Sau khi nghe những gì cô nói, Cố Khải An liếc nhìn cô một cái và chậm rãi nói: "Mẹ tôi là thực sự mắc bệnh tâm thần."

   

"Ồ."  Tân Dao khô khan nói, "Nó có thể được chữa khỏi không?"

"Quỷ mới biết." Cố Khải An rít một hơi thuốc lá, ném đầu mẩu xuống đất và dập tắt. Anh đưa tay kéo Tân Dao đến dựa vào tường, nhéo cằm cô một cái, đẩy thẳng làn khói vào môi cô.

Tân Dao bị sặc đến phát run, nhưng cơ thể đã bị Cố Khải An giữ chặt tại chỗ.

 Mặt cô đỏ bừng vì ho: "Anh làm gì vậy?"

"Tôi thấy em muốn an ủi tôi." Anh khẽ cắn vào cánh môi cô và chà xát bừa bãi trên mặt, "Tôi nghĩ cách này đơn giản hơn."

"Ở đó, chỗ đó vẫn còn một người nằm." Cô nhận thấy bàn tay anh đang di chuyển ở giữa eo cô, nên nhanh chóng đưa tay ra để hất ra.

"Đã sớm chạy trốn." Nụ hôn của anh đã rơi xuống cổ cô rồi.

 "Trên cổ không được, sẽ bị nhìn thấy." Tân Dao miễn cưỡng duỗi tay che kín miệng anh, "Hãy vào trong." Cô chỉ vào chỗ khuất nơi bọn chúng đánh người lúc nãy, ít ra bên đó khuất hơn.

Cố Khải An nhìn cô một cái, sau đó kéo cô vào trong. Nơi đó là một mớ hỗn độn, còn có những vết máu ở một số nơi trên mặt đất. Ở góc này mặt trời không thể chiếu sáng hết, ánh sáng hơi tối, anh chọn một nơi miễn cưỡng sạch sẽ, ép Tân Dao vào tường.

"Lúc đầu anh vốn dĩ không có ý này." Anh mỉm cười và mở váy dưới của cô, "Có điều nếu em đã mời, anh đây thịnh tình không thể từ chối."

"Có ý gì? Anh giả vờ gì chứ!" Tân Dao mới không tin, bàn tay kia ôm lấy eo cô làm bậy, cho rằng cô không nhìn ra được sao? Nhưng nói cho cùng, cô cũng phải nói rõ với anh, "Nhưng chúng ta phải nói rõ trước, không được đi vào, biết không?"

"Ừm ừm ừm." Cố Khải An đáp lại vài tiếng cho có lệ. Trời đất chứng giám, anh thật sự chỉ muốn hôn cô mà thôi, sao có thể ngờ cô lại tự giác như vậy. Nhưng nếu thức ăn đã đưa đến miệng, không có lý do gì không ăn.

Hơn nữa nơi này còn rất kích thích, không phải sao?
Chương kế tiếp