Bẫy Rập

Chương 101
Thời điểm Tô Vãn tỉnh lại, Phong Dương đã không còn ở đây nữa. Cô mở mắt nằm trên giường, luôn cảm thấy chăn mỏng dính cùng hương trà đắng thanh đạm nhàn nhạt trên người Phong Dương.   

Cô đứng dậy đi ra, đi đến phòng khách nhìn thấy tờ giấy mà Phong Dương để lại, nói là đi mua đồ ăn sáng.   

Tô Vãn đi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra mới coi như hoàn toàn tỉnh táo lại.   

Cô nửa nằm vào ghế sô pha, cầm máy tính lên làm việc, bình tĩnh hơn nhiều so vơi Phong Dương đang đi mua đồ ăn sáng.   

Khoảng mười phút sau, Phong Dương từ bên ngoài bước vào, mang theo một thân khí lạnh, trong tay anh cầm hai hộp đồ ăn sáng.   

Tô Vãn nghe thấy tiếng mở cửa, gõ xong một dòng mã số, thời điểm ngẩng đầu lên, Phong Dương đã đi tới trước mặt cô.   

Phong Dương đem đồ ăn đặt lên bàn trà, hô một tiếng Vãn Vãn, cúi người cùng Tô Vãn vừa mới ngẩng đầu trao đổi một nụ hôn dịu dàng đến cực điểm.  

Tô Vãn đưa tay kéo quần áo trước ngực anh, kéo một cái, hai người cùng nhau ngã xuống sô pha, máy tính lại một lần nữa rơi xuống đất.   

Một tay của Phong Dương chống lên sô pha, sợ đè lên cô: "Ăn trước đi."   

Tuy nói như vậy nhưng tay kia của anh lại vuốt ve đôi mắt Tô Vãn, bên trong chỉ có hình ảnh của một mình anh.   

Tô Vãn đưa tay bắt lấy ngón tay Phong Dương, nhẹ nhàng ngửi đầu ngón tay anh, là mùi sữa tắm của cô.   

Hình như có thêm một ít hương thơm khác.   

Tô Vãn xoay người ngồi dậy, nhìn lướt qua hộp đựng đồ ăn sáng một chút: "Sao lại chạy xa như vậy đi mua?"   

Là cửa tiệm bán đồ ăn sáng mà cô thường hay mua.   

Phong Dương lui ra ngồi bên cạnh cô, đầu ngón tay còn bị Tô Vãn nắm: "Hình như gần đây không có gì ngon."   

Anh chỉ muốn cô ăn nhiều hơn một chút.   

"Tối nay có một hoạt động, anh có muốn đi không?" Tô Vãn buông tay anh mở hộp đồ ăn sáng ra, thuận miệng hỏi.   

"Được." Phong Dương gần như không do dự đã lập tức đáp ứng.   

Tô Vãn quay đầu nhìn anh, cười nói: "Em còn chưa nói hoạt động gì."   

Phong Dương 'Ừm" một tiếng: "Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với em là được."   

Tô Vãn đưa tay mở một hộp khác ra, đẩy đến trước mặt Phong Dương, giải thích: "Là hoạt động đua xe bên chỗ Dịch Nhất, tầm tám, chín giờ tối sẽ bắt đầu."   

Xem như là một cuộc đua tư nhân rất quan trọng, mỗi năm một lần, năm nay vừa vặn tổ chức ở thủ đô, người hâm mộ đua xe trên cả nước đều chen chúc tới.   

Đường đua bên ngoài, đường đua bị bỏ hoang, không có biện pháp bảo vệ.   

Lúc trước thời điểm Quách Nguyên Châu nghe thấy Dịch Nhất muốn tham gia, đem chính mình nhốt ở trong phòng cả ngày.   

Cậu ta không muốn Dịch Nhất tham gia vào loại hoạt động nguy hiểm này, nhưng cũng không muốn can thiệp vào sở thích của cô ấy, sở thích của mọi người đều đáng giá được tôn trọng.   

Cuối cùng Quách Nguyên Châu đề nghị muốn đi xem thi đấu, muốn bồi Dịch Nhất cùng thi đấu.   

Trong cuộc đua này sẽ có thêm một người ngồi ở ghế lái phụ, bất cứ lúc nào cũng có thể cung cấp thông tin, đảm bảo tình hình xe cộ xung quanh, lúc trước khi Dịch Nhất thi đấu, La Tử Minh sẽ ngồi bên cạnh, hoặc là La Tử Minh thi đấu, Dịch Nhất ngồi bên cạnh.   

Loại chỉ huy này không phải tùy tiện ai cũng đều có thể, ít nhất là người trong nghề.   

Vì có thể được ngồi ở ghế lái phụ, cung cấp thông tin cho Dịch Nhất, Quách Nguyên Châu đã chuyên môn đi học tập.   

Về phần Tô Vãn, cô không có hứng thú quá lớn đối với loại đua xe này, bình thường đứng ở bên ngoài nhìn một chút là tốt rồi.   

Cuộc thi năm nay, bên cạnh Dịch Nhất có Quách Nguyên Châu, La Tử Minh liền tự mình đăng ký tham gia, nhưng không tìm được người chỉ dẫn, bạn gái hợp đồng của cậu ta nghe xong, nói chính mình có thể.   

Đột nhiên La Tử Minh nâng cao cảnh giác, Quách Nguyên Châu bị bắt được như thế nào, cậu ta vô cùng rõ ràng.  

Đột nhiên La Tử Minh hoài nghi có phải đối phương cũng đang sử dụng kịch bản đó với mình hay không, giá trị của xe thi đấu đều dùng trăm vạn để tính, giá xe tốt càng khiến người ta líu lưỡi, cô gái bình thường ngay cả tiếp xúc với xe sang cũng không tiếp xúc được.

"Trước kia tôi đã lái F1, cũng từng làm người chỉ dẫn cho một người bạn." Bạn gái hợp đồng nhẹ nhàng nói một câu.   

"Cô? F1?” Vẻ mặt của La Tử Minh tràn đầy hoài nghi, hai cái này căn bản không phải là một cuộc đua ngang hàng, hơn nữa những người đua F1 đều là kẻ có tiền, cô gái này vì tiền nên mới làm bạn gái của cậu ta, nơi nào lại chạy ra tư bản.   

"Năm đó tôi cũng có chút tiền, lăn lộn ở nước ngoài, đáng tiếc sau đó trên lưng mang nợ nần, hiện tại đọa lạc phong trần." Bạn gái hợp đồng thổn thức nói.   

La Tử Minh nghe xong thì thầm: "Tôi cũng không có làm gì đối với cô, như thế nào mà lại ... Đọa lạc phong trần?"

Bạn gái hợp đồng nghiêm mặt nói: "Cậu có cần tôi giúp không? Miễn phí."

"Trước thử xem." La Tử Minh nửa tin nửa ngờ mang theo bạn gái hợp đồng đến đường đua thử xe, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.   

......   

Trước trận đấu, Tô Vãn và Phong Dương đi tới sân thi đấu.   

Điểm khởi đầu đã dựng lên mấy cái lều lớn, bên trong đứng đầy đủ các loại người.   

"Lão đại, nơi này!" Quách Nguyên Châu đã nhìn thấy hai người bọn họ từ xa, dù sao Phong Dương thật sự quá khiến người ta chú ý, nơi anh đi qua, trong nháy mắt đều giống như rơi vào chân không, không có tiếng vang.   

Tô Vãn nắm tay Phong Dương đi về phía bọn họ, thấy trên người Quách Nguyên Châu và Dịch Nhất mặc quần áo đua xe định chế, lại đảo qua bên cạnh: "La Tử Minh đâu?"   

"Không biết." Dịch Nhất cầm điện thoại di động, giống như vừa mới gọi điện thoại cho ai, "Buổi chiều đã nói là hẹn gặp nhau ở lều số ba, đến bây giờ cũng không xuất hiện. "

Xung quanh là một mớ hỗn độn, còn có các loại xe tải, trên đó xe đua của các tay đua, tỏa ra hương vị của tiền bạc trong đêm đen.   

Mấy người cầm bộ đàm trong tay, mặc quần áo dán thanh phản quang hẳn là nhân viên công tác, còn có người đang cầm danh sách gì đó trên tay.   

Tô Vãn nắm tay Phong Dương đi đến một vị trí có tầm nhìn tốt nhất ngồi xuống, bên cạnh có màn hình lớn có thể nhìn thấy tình huống đường đua, bên cạnh bày đồ ăn và nước uống, không có ai quấy rầy.   

Phong Dương nhìn sang bên cạnh, chỗ ngồi nơi này có hạn, có vài người xung quanh muốn ngồi nhưng bị người ta ngăn cản.   

Tô Vãn mở ra một gói kẹo mềm bên cạnh ra đưa cho Phong Dương, "Đứng ở trên đỉnh núi này, có một phong cảnh rất đẹp, lần sau anh tới đây vẽ tranh ở bên kia."

"Ừm." Phong Dương gật đầu.   

Đột nhiên Tô Vãn nắm lấy tay Phong Dương, đứng dậy: "La Tử Minh tới đây."   

La Tử Minh khập khiễng đi tới, bạn gái bên cạnh đỡ cậu ta.   

"Sao lại thế này?" Tô Vãn hỏi.   

"Bị đồ vật đập vào chân." La Tử Minh xua tay.  

Lúc này Dịch Nhất cũng đi tới: "Chân phải? Lúc này lại xảy ra loại vấn đề này?"

"Không cẩn thận." La Tử Minh cũng vô cùng bất đắc dĩ, đang đi trên đường, đột nhiên lại bị một tấm bảng hiệu rơi xuống, vốn dĩ là sẽ rơi vào trên người bạn gái hợp đồng, nhưng cậu ta lại tiến lên kéo người về, cuối cùng phải bồi thường một cái chân này.   

"Vậy cậu phải rút lui? Mình đi nói Hạc ca giúp cậu." Dịch Nhất vừa xoay người muốn đi.  

"Ai, chờ một chút." La Tử Minh gọi cô lại, "Thi, mình phải thi."

"Cậu như vậy làm sao thi được?" Dịch Nhất cúi đầu nhìn chân cậu ta.   

"Cậu bảo Hạc ca đổi tên của mình và người chỉ dẫn." La Tử Minh chỉ chỉ bạn gái hợp đồng bên cạnh.   

Dịch Nhất quay sang nhìn bạn gái La Tử Minh: "Cô ấy?"   

La Tử Minh gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy lái."   

Bởi vì là thi đấu riêng tư, quy cách thi đấu cũng không cứng nhắc như vậy, La Tử Minh thành công đổi thành người chỉ dẫn.   

Bọn họ đều phải thi đấu, Tô Vãn không cần phải thi nên cùng Phong Dương ngồi trở lại vị trí cũ một lần nữa.   

Chung quanh ồn ào không thôi, vạch xuất phát đậu đầy một hàng siêu xe xa hoa, trọng tài đứng ở giữa, trong tay cầm một cây cờ, theo tiếng súng vang lên, cờ chỉ huy cũng vung lên, tất cả xe đua đồng loạt xông về phía đêm khuya.   

"Có camera trên đường lái xe?" Phong Dương nhìn hình ảnh đang được chiếu trên màn hình lớn, quay đầu hỏi Tô Vãn.   

Con đường núi này hẳn là đã bị vứt bỏ, hơn nữa rõ ràng xung quanh không có đèn đường, không lắp được camera.   

Tô Vãn nhấc ngón tay chỉ giữa không trung: "Tất cả đều ở đó, máy bay không người lái."  

Nếu như lúc này là ban ngày, mọi người sẽ phát hiện các loại khúc cua giữa không trung đều có máy bay không người lái đang treo lơ lửng.   

"Mặt đường phía trước bên phải có đá, chỗ rẽ nhớ giảm tốc độ, có..." La Tử Minh cầm máy tính bảng trong tay, phía trên là tình hình giao thông thời gian thực do ban tổ chức đưa ra. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Cậu ta còn chưa dứt lời, bạn gái hợp đồng trực tiếp đạp ga.   

"Mẹ kiếp, đây không phải là đường đua F1" La Tử Minh đưa tay nắm lấy tay vịn, ổn định thân thể của mình, quay đầu hô với bạn gái hợp đồng.   

Chỉ cần hơi lơ là một chút sẽ trực tiếp rơi xuống vách núi, đến lúc đó xe cứu thương dưới chân núi cũng không cần nữa, trực tiếp để cho đội tìm kiếm cứu nạn tìm thi thể.   

"Tiếp tục báo." Bạn gái hợp đồng không hề dao động, giống như bên cạnh không có vách đá vạn trượng.   

La Tử Minh: "..."   

Chỉ có thể cúi đầu nhìn máy tính bảng, làm bộ như tất cả đều ổn, cảm giác trôi dạt xung quanh thân xe đều là ảo giác.   

Chờ báo xong, La Tử Minh ngẩng đầu: "Mẹ nó, muốn lái xuống !!!"  

Bạn gái hợp đồng lái xe mạnh hơn nhiều so với Dịch Nhất, ở khúc cua gặp xe phía trước, trực tiếp xông lên, căn bản không đạp phanh, nửa bánh xe đều bay trên vách núi.   

Mà dưới chân núi, khán giả nhìn thấy cảnh này thông qua màn hình lớn đều đồng loạt la ó, ở góc độ máy bay không người lái kề sát chụp phóng đại, so với bên trong xe, mọi người càng hiểu rõ nguy hiểm hơn.   

Mọi người nhìn thấy nửa bánh xe như xe của La Tử Minh lơ lửng, sau đó cứ như vậy nhanh chóng chen qua xe phía trước, thành công thăng cấp một vị.   

"TM này quá hổ, như vậy cũng không giảm tốc độ, trực tiếp dán sát vào thân xe người khác."   

"Chiếc xe phía trước phỏng chừng sẽ bị dọa chết."   

"Ai lái xe mà lại điên như vậy."   

Tuy rằng trước khi vào sân tất cả mọi người đều đã ký giấy sinh tử, nhưng lúc đua xe đều sẽ khắc chế, không có khả năng thật sự đem sinh mệnh của mình bỏ lại phía sau.   

"Đổng Ánh Nam!" Chờ đến mảnh đất bằng phẳng, La Tử Minh quay đầu nói với bạn gái hợp đồng: "Tôi không nói nhất định phải thắng trận đấu này."

"Tôi muốn thay cậu thắng." Đổng Ánh Nam quay đầu nhìn cậu ta.   

La Tử Minh: "... Vậy cô kiềm chế một chút."

Kiềm chế là không có khả năng, trong lúc La Tử Minh khiếp sợ thông báo tình hình giao thông, Đổng Ánh Nam vượt qua một chiếc lại một chiếc xe khác, cuối cùng khi đi qua một chiếc xe khác, La Tử Minh quay đầu nhìn về phía sau.   

Đột nhiên cậu ta nâng cao tinh thần: "Vừa rồi đó là xe của Dịch Nhất, bây giờ cô là người dẫn đầu!"   

Sau khi lên xe, còn phải lái xe xuống, như vậy mới tính là thắng.   

Đổng Ánh Nam vẫn lái với tốc độ tối đa, thỉnh thoảng trong xe lại vang lên giọng nói của La Tử Minh: "Cô chậm một chút!"   

Người dưới chân núi cũng đang nghị luận sôi nổi.   

"TM đây là ai lái? Đây không phải là phong cách của La Tử Minh."

"Ai, hình như tôi đã nhìn thấy qua người này."   

Thời điểm camera quay vào trong xe, có người nhận ra Đổng Ánh Nam. "Đây không phải là tay đua F1 sao"

"Nữ tay đua F1?"   

"Không phải chính quy, cô ấy chuyên môn thi đấu dã tái ở nước ngoài."   

"Tay đua F1 đến tham gia loại thi đấu này của chúng ta? Đây là giáng đả kích đi."

"Khó trách Dịch Nhất cũng bị bỏ lại phía sau."  

Trên màn hình lớn, xe của La Tử Minh nhất kỵ tuyệt trần, ném xa Dịch Nhất đang ở vị trí thứ hai.   

"Chúng ta đi qua." Tô Vãn đứng dậy nắm tay Phong Dương, trong lòng cô ôm một chai champagne lớn, là cho quán quân.  

Sau khi vọt qua đường, lúc này Đổng Ánh Nam mới đạp phanh, phát ra một tiếng lốp xe ma sát chói tai.   

La Tử Minh nghiêng người về phía trước, tay kéo vòng vịn thật lâu cũng chưa kịp bình tĩnh, kích thích.   

"Đã đến lúc xuống xe rồi." Đổng Ánh Nam cởi dây an toàn, mở cửa xe.   

La Tử Minh chậm rãi từ trong xe đi ra, chân có chút mềm mềm, đây chính là trình độ của tay đua F1?   

"Tiếp theo." Tô Vãn đưa champagne trong ngực cho La Tử Minh, "Chúc mừng."

La Tử Minh nhìn bạn gái hợp đồng: "Nhờ cô ấy."   

Có trời mới biết cậu ta chỉ muốn trải nghiệm trận đấu một chút thôi.


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp