Bẫy Rập

Chương 102
Đợi cho đến khi Dịch Nhất lại đây, ước chừng đã qua được hai phút.   

Sau khi xuống xe, Dịch Nhất liếc mắt nhìn Đổng Ánh Nam vài lần, đây là lần đầu tiên cô gặp được người lái xe như vậy.   

Trước kia cũng chưa từng thấy Qua Đổng Ánh Nam, cơ bản cô đều quen biết người trong giới này, cho dù gọi không gọi ra tên nhưng cũng có thể quen mặt.   

"Bạn gái cậu lăn lộn ở nơi nào vậy?" Dịch Nhất đi tới hỏi La Tử Minh.   

La Tử Minh đảo mắt nhìn Đổng Ánh Nam, hiển nhiên cũng không biết nên nói như thế nào, chính cậu ta cũng không rõ lắm, lúc trước khi thử xe ở sân, cô biểu hiện rất tầm thường.   

"Kiếm sống mà thôi, cũng không lăn lộn trong vòng tròn gì." Đổng Ánh Nam cười đến hòa khí, giống như người vừa rồi giẫm lên bờ vực tử vong không phải là cô.   

Cô không muốn nói, Dịch Nhất cũng không cưỡng cầu, thi đấu riêng tư mà thôi.   

Sau khi trận đấu kết thúc, một số người được mọi người vây quanh, nhưng phần lớn sự chú ý của mọi người lại như có như không mà đặt trên người Tô Vãn.   

Phong Dương đứng bên cạnh nhíu nhíu mày, ánh mắt của những người này, anh không thích.   

La Tử Minh cầm một miếng cánh gà trong tay, đụng vào tay Phong Dương: "Có biết vì sao bọn họ vây quanh Tô Vãn không?"   

Phong Dương quay đầu nhìn cậu ta.   

"Ngọn núi này là của ba Tô Vãn, còn có vài người tới nơi này thi đấu là muốn kéo gần quan hệ với Tô gia." La Tử Minh cắn một miếng cánh gà, "Dù sao nước cũng rất sâu, nhưng mà thời điểm thi đấu Tô Vãn cũng chỉ đến đây với bọn tôi một lần, cậu cũng đừng lo lắng cái này."

Nhà họ Tô đều là làm nghệ thuật, mẹ Tô đi theo phái hội họa truyền thông, dì Tô ở trong giới sơn dầu lăn lộn đến hô mưa gọi gió, nhưng cố tình Tô Vãn lại không học vẽ.   

Về phần ba Tô, tài sản của ông mới là nguyên nhân khiến cho thanh danh của Tô gia được nâng cao, đáng tiếc là Tô Vãn vẫn không có hứng thú.  

Đứng trong đám người, Tô Vãn nhìn về phía Phong Dương, khóe môi mang theo nụ cười, sau đó lại bị những người khác kéo đi tán gẫu.   

Phong Dương im lặng đứng bên cạnh nhìn.   

Công trình mặt mũi nên làm vẫn phải làm, Tô Vãn tán gẫu một hồi cùng đám người kia, sau đó mới đi tới bên cạnh Phong Dương một lần nữa.   

"Đợi lát nữa có muốn lên núi hay không?" Tô Vãn đặt cằm trên vai Phong Dương, nghiêng đầu vùi vào cổ anh.   

Cô chưa bao giờ che giấu sự trầm mê đối với Phong Dương, đặc biệt thích hương trà đắng thanh đạm trên người anh.   

"Ở con đường núi này?" Phong Dương duỗi tay ôm lấy eo Tô Vãn, tùy ý để cô dựa vào.   

"Ừm, sau khi trận đấu kết thúc."   

Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc, chờ những người khác rời đi, đám người Tô Vãn cùng La Tử Minh đi lên núi, so với tốc độ thi đấu trước đó chậm hơn rất nhiều, hơn nữa trong nháy mắt toàn bộ đường núi đều bị chiếu sáng, giống như ban ngày.   

Trên đường núi không có đèn đường, ánh đèn chiếu qua giữa không trung, thêm một vòng máy bay không người lái mang theo ánh đèn cường độ cao.   

Tất cả các sản phẩm này đều đến từ Tô gia.   

Ba chiếc xe dẫm lên ánh đèn từ từ đi lên đỉnh núi, sau đó dừng lại trên đỉnh núi.   

Quách Nguyên Châu hưng trí bừng bừng lấy ra ba cái lều trại từ trong cốp xe: "Tới tới, dựng lều trại."   

La Tử Minh đứng bên cạnh: "Đây là muốn ngắm mặt trời mọc?"   

Dịch Nhất khoang tay dựa vào xe: "Không phải lúc trước cậu đã nói sao?"   

“...... Là nói qua." Ánh mắt của La Tử Minh dừng ở trên lều trại mà Quách Nguyên Châu lấy ra, yên lặng đếm, chỉ có ba người, bọn họ có sáu người, hơn nữa nhìn bề ngoài đều là tình nhân.   

Sớm biết vậy cậu ta đã tự chuẩn bị lều trại.   

Sau khi bọn họ dừng xe, Tô Vãn cúi đầu nhắn tin cho người dưới chân núi, toàn bộ máy bay không người lái giữa không trung bị thu hồi.   

Hai người một cái lều trại, tự nhiên là tự mỗi người phải dựng lều của mình, La Tử Minh cầm lấy lều trại do Quách Nguyên Châu dưa, tìm một vị trí kín gió, bắt đầu dựng lên.   

"Hôm nay chúng ta sẽ phải ngủ chung." Đổng Ánh Nam đi tới hỗ trợ hỏi.   

La Tử Minh do dự nói: "Thật ra tôi cảm thấy có thể ngủ trên xe."   

Đổng Ánh Nam đứng dậy giúp cậu ta cố định giá đỡ: "Cậu không sợ bị bọn họ phát hiện sao? Tôi không quý, chỉ cần cậu thêm một ít tiền, tôi hoàn toàn có thể ngủ cùng cậu."

Mặc dù biết cô chỉ là nói thêm tiền thì sẽ ngủ chung trong một lều, nhưng La Tử Minh vẫn có chút không được tự nhiên, lời này nghe rất kỳ quái.   

Cậu ta quả thật là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống."

Mấy người khác cũng đều đang dựng lều, không có chú ý đến hai người bọn họ.   

La Tử Minh dịch sang bên cạnh Đổng Ánh Nam: "Cô nợ bao nhiêu tiền?"  

"Không nhiều lắm, tôi đã sắp trả xong rồi." Đổng Ánh Nam mỉm cười báo một con số.   

La Tử Minh: "... Cô làm cái gì mà nợ nhiều tiền như vậy?"   

Cũng không có người nào có thể cho cô vay nặng lãi nhiều như vậy được.

"Đây là việc của riêng tôi." Thời điểm Đổng Ánh Nam nói lời này, còn duy trì ngữ khí lễ phép tốt đẹp, là một cô bạn gái vô cùng đủ tư cách.   

"Lão nhị, cậu có muốn ăn cái gì không?” Quách Nguyên Châu ôm ra một đống đồ đạc từ trong cốp xe, quay đầu gọi bọn họ.   

La Tử Minh chỉ có thể bỏ qua, mang theo Đổng Ánh Nam đi phân đồ.   

"Hình như tối nay không có sao, thời tiết không tốt lắm." Quách Nguyên Châu ngồi xổm trên mặt đất nhìn lên bầu trời đêm nói.   

"Dù sao chúng ta cũng đến thăm mặt trời mọc, đợi lát nữa nghỉ ngơi sớm một chút." Dịch Nhất cầm lấy một chai Pepsi, mở ra uống hết một nửa.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Vốn dĩ Quách Nguyên Châu là người theo trường phái Coca Cola, nhưng vì chiếu cố Dịch Nhất, miễn cưỡng mua mấy chai Pepsi.   

"Cậu uống." Dịch Nhất đem một nửa còn lại đưa cho Quách Nguyên Châu.

Quách – đảng kiên định - Nguyên Châu: "Nhất định phải uống sao?"   

Dịch Nhất nhíu mày, lắc lắc tay: "Cái này càng ngon hơn."   

Quách Nguyên Châu lập tức nhận lấy, nghẹn khuất mà uống xuống.   

Bầu trời đêm mênh mông một mảnh sương mù mờ mịt, nhìn không thấy sao, thời gian cũng không còn sớm, mấy người dựng lều trại ngồi nói chuyện phiếm một lúc, sau đó tự mình trở lại lều trại.   

"Hẳn là nên mang theo dụng cụ vẽ tranh." Phong Dương nằm trong lều trại, nhìn giá đỡ trên đỉnh, bỗng nhiên nói.   

Tô Vãn chống nửa người trên, cúi đầu nhìn anh: "Lần sau khi tới lại mang theo, lần này chỉ nhìn mặt trời mọc."   

"Được." Phong Dương thấp giọng đáp.   

Tô Vãn giơ tay lên chạm vào mặt anh, theo vành tai gảy gảy tóc vụn, như có điều suy nghĩ nói: "Hình như tóc dài hơn một chút."   

Phong Dương mặc cho cô đùa nghịch tóc mình, tay đặt bên eo Tô Vãn, nhẹ nhàng ôm lấy.

Trên đỉnh núi không chỉ có mình bọn họ nên cũng không thể làm ra chuyện gì, Tô Vãn cười một tiếng, cúi đầu hôn lên, nhẹ nhàng hôn lên, câu đầu lưỡi anh, cuối cùng Phong Dương cũng chỉ có thể cúi đầu thở dốc, không làm gì.   

Hai người ôm nhau, ngủ thiếp đi.   

Đến sáu giờ mười giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên, mấy người lục tục đứng lên.   

Phong Dương đứng dậy cầm áo khoác bên cạnh khoác lên người Tô Vãn, đưa tay thay cô khóa cúc áo, lại cầm khăn quàng cổ của mình quấn lên cho cô.   

Lúc này mới nắm tay Tô Vãn cùng nhau đi ra ngoài.   

Chờ đến gần bảy giờ, cuối cùng mặt trời ở phía đông cũng từ từ mọc lên.  

"Giống như hột vịt muối vậy." Quách Nguyên Châu cảm thán, cộng thêm vẻ mặt thèm nhỏ dãi.   

La Tử Minh: "..." Bầu không khí tốt đẹp đều bị một câu nói của cậu ta phá vỡ.   

"Xuống núi đi." Tô Vãn lôi kéo Phong Dương đứng dậy, nói với mấy người.   

......   

Sau khi được nghỉ, còn cách một đoạn thời gian nữa mới đến tết, mấy ngày nay Tô Vãn vẫn luôn cùng Phong Dương ở trong phòng tranh.   

Phong Dương ngồi trước giá vẽ vẽ tranh, cô thì nửa tựa vào sô pha battle với Hướng An Chí bên kia.   

Hướng An Chí vẫn chưa từ bỏ ý định, thực lực cậu ta ngày càng mạnh hơn, khi đối đầu với Tô Vãn cũng không ngừng nghĩ ra giải pháp.   

Chẳng qua Tô Vãn không cho cậu ta cơ hội, Hướng An Chí đang tiến bộ, nhưng cô cũng không ngừng học tập.   

Sau khi thành công chống lại công kích của Hướng An Chí, Tô Vãn tắt máy tính, đứng dậy đi đến bên tủ lạnh lấy nước, cô xoay người nhìn Phong Dương trước giá vẽ.   

Bên chân anh có một đống màu vẽ, trước ngực đeo thứ màu be giống như tạp dề, phòng ngừa màu vẽ bị dính lên quần áo. Tay trái cầm bảng màu, tay kia cầm cọ, không ngừng bôi lên vải.   

Phòng tranh tràn ngập hương vị của các loại màu vẽ sơn dầu.   

Rõ ràng là một trong những mùi hương mà trước kia Tô Vãn ghét nhất, hiện giờ lại giống như dính vào hơi thở của người đối diện, trở nên không chán ghét như vậy, ngược lại bắt đầu dần dần quen thuộc.   

Cô dựa vào tủ lạnh, ngửa đầu uống nước xong, vặn nắp chai.   

Tô Vãn đi qua, nhìn vải vẽ tranh bị màu vẽ phủ đầy lên: "Vẽ xong rồi?"   

"Còn thiếu một chút nữa." Phong Dương ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt hoa đào lấp lánh quyến rũ.   

Có lẽ là ảo giác, Tô Vãn cho rằng gần đây Phong Dương đang thường xuyên quyến rũ cô.  

Nhưng ... Đối với bạn trai muốn làm gì thì làm, cũng không phải là không thể.   

Tô Vãn cúi người hôn lên anh, động tác quá lớn nên đụng phải bảng màu trên tay Phong Dương, phát ra một tiếng 'ba'.   

Toàn bộ màu vẽ trong bảng màu đều bị đổ lên tay Phong Dương, sau khi nghe thấy âm thanh, Phong Dương theo bản năng muốn rút lui để nhìn bảng màu rơi trên mặt đất, nhưng lại bị Tô Vãn giữ chặt tay.   

Mười ngón tay của hai người giao triền, màu vẽ dính chặt lan xuống theo kẽ ngón tay.   

Chờ sau khi tách ra, Tô Vãn nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất, nhíu mày: "Xin lỗi."  

Phong Dương lắc đầu nói không có việc gì, đứng dậy dắt Tô Vãn đi đến bồn rửa tay, giúp cô rửa tay.   

Màu vẽ không dễ rửa, cũng may bọn họ mới bị dính một chút.   

Các loại màu vẽ chảy xuống theo dòng nước, Phong Dương rũ mắt, nghiêm túc đem tất cả các màu vẽ ở ngón tay Tô Vãn rửa sạch.   

Tô Vãn dựa vào bồn rửa tay, bỗng nhiên cầm lấy điện thoại di động, chụp một tấm ảnh về phía tay bọn họ.   

Sau khi chụp xong, lại chụp một tấm về phía sườn mặt của Phong Dương.   

Cô cúi đầu nhìn bức ảnh, đổi bức ảnh này thành ảnh đại diện.   

"Vãn Vãn." Phong Dương gọi cô, giương mắt nghiêm túc nhìn Tô Vãn, "Năm sau có thể cùng anh đi đến một chỗ không?"   

Tô Vãn thu hồi điện thoại di động: "Được."   

......   

Ngày tết, Tô Vãn mang theo Phong Dương về nhà, trên tay Phong Dương có một bức tranh, là dùng để tặng cho ba mẹ Tô Vãn.  

Một bức tranh mặt trời mọc, là do phía sau hai người đi lên đỉnh núi để vẽ.   

Thời điểm đi vào, trong sân vô cũng yên tĩnh, không có người ở.   

Tô Vãn dắt anh đi vào trong đại sảnh, ba Tô ở bên trong, ông liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người bọn họ.   

"Tới đây, ngồi xuống đi, trên bàn có đồ ăn." Ba Tô vô cùng khách sáo, trên thực tế không phải hướng về phía Phong Dương.   

Không có mẹ Tô ở đây, ba Tô luôn là đức hạnh này, mặc dù đối diện là Tô Vãn.   

Khách khí không giống cha con.   

Từ nhỏ Tô Vãn đã tiếp nhận rất tốt, mang theo Phong Dương ngồi xuống, cầm lấy bức tranh của anh, thấp giọng nói: "Mẹ em hẳn là còn đang ngủ, lát nữa tặng bức tranh này cho bà ấy."

Gia đình này, người có quyền lên tiếng chính là mẹ Tô, về phần ba Tô, cơ hồ chẳng khác nào không có, ông chỉ nghe mẹ Tô.   

Phong Dương nhìn về phía ba Tô bên kia, ông đeo kính viền bạc, trong tay cầm máy tính bảng chậm rãi viết gì đó, ngoại trừ nói một câu trước đó, sau đó cũng không có lên tiếng nữa.   

Tô Vãn cúi đầu đùa giỡn ngón tay Phong Dương, qua một hồi, cô hỏi: "Mấy giờ rồi?"   

Phong Dương nhìn thời gian: "Tám giờ hai mươi chín."   

Tô Vãn ngẩng đầu, nhắc nhở anh: "Mẹ em sắp xuống rồi."  

Phong Dương theo bản năng nhìn về phía cửa cầu thang, không có ai.   

Một phút sau, mẹ Tô chậm rãi đi xuống từ trên lầu hai.   

Ba Tô lập tức đứng dậy bưng nước ấm bên cạnh lên, đi đến đầu cầu thang đưa cho mẹ Tô, quay đầu nhiệt tình nói: "Tiểu Phong, ăn sáng chưa? Có muốn cùng nhau ăn không?"   

Lật mặt vô cùng nhanh.   

Mẹ Tô uống nước xong, lúc này mới phát hiện con gái mình mang theo bạn trai tới, lập tức lộ ra nụ cười: "Cháu chính là Tiểu Phong? So với trong ảnh còn đẹp hơn."

"Chào bác gái." Phong Dương chào hỏi một tiếng, đưa bức tranh mình vẽ qua, nói là lễ gặp mặt.  

"Rất đẹp." Mẹ Tô nhận lấy nhìn kỹ một chút, "Khó trách Tiểu Dao vẫn luôn khen cháu."

Mẹ Tô vừa xuống, phòng khách vốn yên tĩnh dị thường, nhất thời náo nhiệt hẳn lên.   

"Vãn Vãn, lúc trước đã nói khi nào được nghỉ thì sẽ mang Phong Dương tới đây." Mẹ Tô mang theo hơi oán giận nói, sau đó nhìn hai người, "Nếu đã tới, vậy thì ở lại đây, chờ qua năm mới rồi đi."

Tô Vãn giương mắt nhìn ba Tô đứng phía sau mẹ Tô, rõ ràng ông không tình nguyện để cho bọn họ tới quấy rầy.   

"Được." Tô Vãn cười nói với mẹ mình.   

Ba Tô trừng mắt nhìn Tô Vãn, đã có bạn trai rồi mà còn bắt đầu tùy hứng như vậy.   

Tô Vãn chỉ coi như không phát hiện, trước kia thì thôi, hiện tại mang Phong Dương tới đây, một chút mặt mũi mà ba cô cũng không cho, vậy cô cũng không cần phải một mực không trở về để tạo ra thế giới hai người cho bọn họ.   

Cô xem nhẹ ánh mắt giết người của ba mình, chỉ nói chuyện với mẹ Tô.   

Hiển nhiên mẹ Tô rất thích Phong Dương, sau khi ăn cơm xong thì dẫn anh đi xem tác phẩm của mình.   

Mẹ Tô cũng là họa sĩ, nhưng là một lĩnh vực hoàn toàn khác so với Phong Dương, bà là một họa sĩ quốc gia.   

"Mấy bức này là những bức tranh yêu thích của ta." Mẹ Tô chỉ vào một hàng bức tranh trên tường.   

Phong Dương bị thu hút bởi một trong những bức tranh đó, anh chỉ vào bức tranh: "Đây là ... Vãn Vãn?"   

Trên bức tranh kia là một đứa trẻ ngồi xổm trên mặt đất, nhìn bối cảnh giống như trong hoa viên gì đó, không thấy rõ mặt, Phong Dương chỉ là nhìn từ trong bộ quần áo nhỏ kia mà suy đoán ra.   

"Như vậy mà cháu cũng có thể nhận ra?" Mẹ Tô cười mang theo chút ghét bỏ, "Từ nhỏ Vãn Vãn đã thích mặc loại quần áo này, trên đầu là mũ áo hoodie, ở giữa là một cái túi dài."

Đội mũ lên, đút tay vào túi, không ai yêu.   

Phong Dương ngẩng đầu nghiêm túc nhìn người trong bức tranh, đây là Tô Vãn mà anh không biết, cô ngồi xổm trên mặt đất, trên ngón tay có mấy cọng cỏ xanh bị nhổ đứt, ngồi xổm ở đó như một quả bóng nhỏ.   

Tô Vãn nhẹ nhàng ho một tiếng, chuyển đề tài, nói muốn mang theo Phong Dương đi dạo một vòng.  

"Không phải là Vãn Vãn còn có nhiều album ảnh khi còn bé như vậy sao, cho Tiểu Phong xem một chút, cũng để cậu ấy hiểu rõ." Ba Tô 'hòa ái dễ gần' đề nghị.   

Phong Dương kinh ngạc: "Được không?"   

"Đương nhiên có thể." Mẹ Tô nhiệt tình nói, "Ta đi lấy cho cháu."

Tô Vãn: "..."   

Cuối cùng Phong Dương và mẹ Tô cùng ngồi trên sô pha, nghe mẹ Tô kể cho anh nghe chuyện khi còn bé của Tô Vãn.   

Ba Tô và Tô Vãn đứng ở một bên.   

"Là do con tự tìm." Ba Tô đẩy đẩy mắt kính, không hề gợn sóng nói.   

"Ba." Tô Vãn hô một tiếng, quay đầu nhìn về phía ba Tô, "Cẩn thận sau này mỗi ngày con đều đến."

Ba Tô: "... Con yêu đương là chuyện của con, hai người chúng ta sống trong thế giới riêng của hai người, mọi người không quấy nhiễu lẫn nhau, như vậy không tốt sao?"

"Ba phải nhiệt tình đối với Phong Dương. "Tô Vãn đút tay vào túi, không sờ được nút bấm switch của mình, lại một lần nữa buông tay xuống.  

Khóe mắt của ba Tô nhìn động tác của cô, không khỏi chậc một tiếng.   

"Đợi lát nữa ta nhiệt tình một chút, qua năm mới hai đứa phải rời đi cho ta." Cuối cùng ba Tô thỏa hiệp nói.   

"Được."   

Mẹ Tô chỉ vào một tấm ảnh nói: "Đây là Vãn Vãn năm mười tuổi, nó và La Tử Minh cùng người học lớp cao hơn đánh nhau, trên mặt bị thương."   

Trong ảnh, trên mặt Tô Vãn dán băng dính cá nhân, tay cũng bị cột băng vải.   

Ngón tay của Phong Dương nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, tựa hồ đang an ủi Tô Vãn mười tuổi.   

"Nhưng mà mấy người lớp lớn kia đều bị đánh cho vỡ đầu, chúng ta tốn không ít tiền thuốc men." Mẹ Tô không nói ra lời, lúc đó ba Tô phải thay bọn họ trả tiền thuốc men, cuối cùng trở tay trực tiếp kiện những người lớp lớn kia, một lần nữa đòi về bồi thường.   

Năm đó Tô Vãn ở trường không hiện sơn không lộ thủy, không ai biết cô là người Tô gia, mấy người lớp lớn kia cho rằng gia thế mình lợi hại nên khắp nơi bắt nạt người khác, kết quả lại bắt nạt đến trên đầu La Tử Minh và Tô Vãn.   

Lần đó thiếu chút nữa làm mẹ Tô tức đến điên lên, con của bà ở nhà là cành vàng lá ngọc? Nhưng ở trường lại bị người ta bắt nạt.   

Thậm chí lúc ấy còn trách tội lên trên người Ba Tô, lạnh nhạt với ông một thời gian dài.  

"Ta cảm thấy bọn họ hẳn là đã nói đến không sai biệt lắm." Ba Tô nhìn chằm chằm hai người trên sô pha nói.   

"Con cũng cảm thấy vậy." Tô Vãn đứng ở bên cạnh không thể không đồng ý.   

Cuối cùng hai người liếc nhau, mỗi người tiến lên tách người kia ra.   

Ba Tô kéo mẹ Tô đứng lên, nói là dẫn bà đi mua đồ, Tô Vãn thì ngồi bên cạnh Phong Dương, cùng anh xem ảnh chụp.   

"Đều là ảnh chụp trước kia, không có gì đẹp." Tô Vãn đưa tay tùy tiện lật.   

Phong Dương lại cảm thấy rất thú vị, cuộc sống của cô hoàn toàn bất đồng với anh, chỉ là Tô Vãn khi còn bé và hiện tại, hình như cũng không có khác biệt gì quá lớn.   

"Vừa rồi anh đã nhìn thấy." Tô Vãn tựa vào sô pha, nâng cằm lên cửa, "Ba em, ngoại trừ mẹ ra, ai cũng không để ở đáy mắt, em cũng không ngoại lệ."

Phong Dương nở nụ cười: "Tình cảm của bác trai và bác gái rất tốt."   

Không có bất luận kẻ nào có thể chen chân vào giữa hai người bọn họ.   

"Chúng ta cũng không kém." Tô Vãn nhướng mày nhìn về phía anh.   

Phong Dương rũ mắt câu lấy ngón tay Tô Vãn, không nói gì.  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp